Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 802



Sau đó nàng lấy một vò rượu khác từ trong tay người hầu: “Ngoài rượu hoa đào ra, ta còn ủ rượu hoa quế, rượu hoa sen, rượu hoa lê và rượu hoa cúc.”
“Hôm nay mời các vị ở đây nếm thử.”
“Uống rượu hoa xong, lại mời các vị nếm thử rượu trái cây, rượu nho, rượu dâu tằm, rượu thạch lựu, rượu sơn tra, rượu táo.”
“Sau khi uống rượu trái cây xong, chúng ta sẽ đến phần đặc sắc nhất hôm nay là rượu trắng và rượu trúc diệp thanh.”
Lời nói của Thời Khanh Lạc khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, sao lại có nhiều loại rượu như vậy?
Chỉ riêng rượu hoa và rượu trái cây đã nhiều loại như vậy, còn rượu trắng là gì? Rượu bình thường bọn họ uống rất đục sao?
Rượu trúc diệp thanh lại là thứ gì, chẳng lẽ làm từ lá tre sao?
Tiếp theo, những ly rượu trước đó của mọi người được bưng xuống, Thời Khanh Lạc cho người dâng ly thủy tinh mới lên, rót rượu hoa quế ra.
Những chiếc ly trước đó nhanh chóng được mang xuống rửa lại sạch sẽ, để có thể luân phiên sử dụng.
Sau khi mọi người đã nếm thử rượu hoa và rượu trái cây, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Thời Khanh Lạc, chờ nàng giới thiệu phần đặc sắc nhất.
Trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc trước những loại rượu vừa uống, dù là rượu hoa hay rượu trái cây, mỗi loại đều có cái ngon riêng, mùi vị tuyệt vời.
Ở đây đều là những người có uy tín và danh dự ở Bắc Thành, về cơ bản họ đã uống hết rượu hoa và rượu trái cây do Đồ gia ủ.
Đã từng cảm thấy rất ngon nhưng so với loại rượu hôm nay, cảm giác như ánh sáng đom đóm nhỏ bé mà cũng dám tranh nhau sáng với ánh nguyệt quang.
Rượu hoa do Đồ phu nhân ủ được gọi là độc nhất vô nhị ở Bắc Thành, nhưng đứng trước rượu hoa do Thời Khanh Lạc ủ, dù là màu sắc hay hương vị đều thua xa, không thể sánh nổi một góc.
Sau này, cái danh độc nhất vô nhị ở Bắc Thành, tốt nhất là đừng nhắc đến nữa, quá mất mặt.
Một nhóm thị nữ khác lại xuất hiện, bưng khay đi tới.
Lần này trên khay không còn là ly thủy tinh trong suốt nữa, mà là ly uống rượu bằng sứ trắng xanh.
Gã sai vặt cũng một lần nữa ôm vò rượu đi lên.
“Đây là rượu trắng do ta nấu, mời các vị thưởng thức.”
Sẽ có một người chuyên rót rượu, sau đó đưa đến trước mặt những người đang ngồi.
“Đây là rượu cao độ, hợp với khẩu vị của nam tử, hơn nữa rất dễ say.”
“Các phu nhân và tiểu thư hợp với rượu hoa và rượu trái cây hơn. Nếu không thích rượu trắng thì cũng đừng miễn cưỡng.”
Nàng rất thích rượu hoa và rượu trái cây.
Hiện tại rượu của Đại Lương đều là rượu có nồng độ thấp, vì không có kỹ thuật chưng cất.
Cho nên rượu trắng cao độ mà nàng nấu, những người này đều chưa từng uống qua.
Nghe nàng nói như vậy, những người khác đều tò mò về loại rượu trắng này.
Chờ khi rượu được bưng lên, mọi người liền cầm ly lên nhấp một ngụm.
Những người thường không thích uống rượu, hoặc các phu nhân và tiểu thư, chỉ cần nhấp một ngụm, sắc mặt họ liền thay đổi.
Có người không chịu nổi mùi rượu, vội vàng gắp thức ăn cho vào miệng.
Còn những người bình thường thích uống rượu, sau khi uống xong đôi mắt sáng rực lên.
Một vị tướng quân không nhịn được nói: “Rượu ngon!”
Gia chủ của một thế gia, người mà mỗi ngày đều phải uống một ly, lên tiếng hồi tưởng: “Mát lạnh sảng khoái, êm ái đậm đà, dư vị kéo dài, quả nhiên là rượu ngon.”
Cẩm vương cũng thích uống rượu, đặc biệt là khi thời tiết lạnh, hầu như ngày nào gã cũng sai thị nữ hâm nóng rượu để uống.
Hơn nữa gã còn là người luyện võ, giờ uống loại rượu trắng này, chỉ uống một chút đã thích ngay.
Gã nói: “Rượu trắng này mạnh thật.”

Những người luyện võ ở đây, bao gồm cả Tiêu Nguyên Thạch đều cảm thấy như vậy.
Đối với họ mà nói, rượu hoa và rượu trái cây vừa rồi chỉ để uống chơi thôi.
Còn món rượu trắng này lại khác, rượu mạnh thật.
Sau khi uống xong rượu trắng, mọi người càng kỳ vọng nhiều hơn vào rượu trúc diệp thanh.
Có người nhịn không được hỏi: “Quận chúa, rượu trúc diệp thanh có giống loại rượu trắng này không?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Rượu này có nhiều công dụng hơn rượu trắng, nhưng nồng độ lại thấp hơn rượu trắng lúc nãy và cao hơn rượu hoa, rượu trái cây. Uống vào sẽ không có vị mạnh như rượu trắng.”
Rượu trúc diệp thanh có nồng độ vừa phải, thích hợp cho văn nhân uống hơn.
Lại có người tò mò hỏi: “Tên gọi là trúc diệp thanh, vậy có phải dùng lá trúc diệp để ủ không?”


Thời Khanh Lạc cười nói: “Có kèm theo lá trúc non nhưng không phải ủ từ lá trúc, mà là ủ với một số dược liệu..”
“Không chỉ có mùi vị sảng khoái, nếu uống đúng cách còn có tác dụng điều hòa nội tạng, khơi thông khí quản, bổ máu.”
Lúc này, một đám sai vặt và thị nữ khác xuất hiện, bưng vò rượu, ly rượu đi tới.
“Mọi người cứ thưởng thức sẽ biết.”
Lần này vẫn là ly rượu sứ trắng xanh, mỗi người một ly. . .
Khi mọi người cầm trên tay, thấy rượu trong ly có màu vàng pha xanh, tinh khiết, trong suốt, không có một chút tạp chất và vẩn đục nào.
Một mùi rượu thơm thoang thoảng nơi chóp mũi.
Mọi người nhấp một ngụm.
Một quan văn vô cùng ngạc nhiên trước hương vị của loại rượu này: “Tinh khiết, dịu nhẹ, dư vị ngọt ngào, mềm mại sảng khoái, rượu ngon!”
Một gia chủ của gia đình thế gia cũng cười nói: “Mềm mại đậm đà, đây là loại rượu ngon nhất mà ta từng uống.”
Số người ưa chuộng rượu trúc diệp thanh cao hơn cả rượu trắng, được đông đảo người yêu thích, ngay cả một số phu nhân cũng lên tiếng khen ngợi.
Tuy Đồ phu nhân im lặng, không biểu hiện gì nhưng rượu do thị nữ đưa tới, bà ta đều nếm thử hết.
Ngay từ đầu trong lòng bà ta đã hy vọng những loại rượu sau đó sẽ không ngon, nhưng sau khi nếm thử, ánh mắt càng ngày càng tê dại.
Đặc biệt là sau khi hai loại rượu cuối cùng được đưa lên, bà ta cảm thấy rất hụt hẫng.
Bà ta biết, không chỉ đơn giản là mình thua, mà cả Đồ gia cũng thua.
Gia chủ Đồ gia uống rượu trắng và rượu trúc diệp thanh xong, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Mặc dù ông ta không quan tâm đến nghề ủ rượu của gia đình nhưng vẫn biết cách làm sao ủ rượu, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ uống một ly rượu do nhà mình ủ.
Cho nên ông ta không thể hiểu, tại sao rượu do Thời Khanh Lạc ủ ra lại trong như vậy, không có chút tạp chất và vẩn đục nào.
Còn rượu nhà họ ủ ra để tiến cống lại bị vẩn đục, mùi vị cũng kém hơn rất nhiều.
Nếu sau này tửu phường của Thời Khanh Lạc cho bày bán những loại rượu này, liệu có còn ai mua rượu của nhà họ nữa không?
Rượu như vậy, e rằng mọi người ở đây đều có thể chọn ra thứ mình thích.
Vừa nghĩ tới đây, có người nóng lòng nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: “Quận chúa, có thể uống thêm mấy ly trúc diệp thanh nữa không?”
“Đúng đó, mang thêm rượu trắng lên đi, một ly làm sao mà đủ.” Một vị tướng quân l.i.ế.m mép, dư vị kéo dài vô tận.
“Thêm cả rượu hoa nữa.”
“Ta thích rượu trái cây hơn, rượu trúc diệp thành cũng uống ngon quá, lên thêm đi.”
Mọi người liên tục yêu cầu thêm rượu.
Thời Khanh Lạc lại mỉm cười hối lỗi: “Thật ngại quá, mấy loại rượu này ta chỉ ủ chơi thôi, vốn định để ở nhà uống hoặc dùng để tiếp đãi khách.”
Mọi người: “……” Chỉ ủ chơi thôi lại ngon tới như vậy, đây thật sự là vả thẳng vào mặt người Đồ gia mà!
Chương trước Chương tiếp
Loading...