Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 703
Nhưng mà nàng ta không phản đối, "Được!"
"Đương nhiên, nếu ta có thể ra khỏi phó phủ, ta sẽ tự mình đem bản đồ đến giao cho các ngươi."
Nàng ta càng muốn mình tự mang đệ đệ đi, sợ mình đưa cho bọn họ, những người này lại nuốt lời.
Đại hán cũng đoán dược duy nghĩ trong lòng nàng ta "Có thể, nhưng mà nếu như ngươi lấy được bản đồ, có thể để một chậu hoa cúc ở cửa, bọn ta sẽ cho người bảo vệ ngươi đi tới nơi này."
Cái này cũng là vì an toàn....
Cát Xuân Như gật đầu, "Được!"
Sau đó nàng ta liền mang theo nha hoàn bị ngăn ở bên ngoài, trở về phủ Phó đô đốc.
Trở lại phủ Phó đô đốc, Cát Xuân Như gặp phải mấy người Tiêu lão thái cố ý chạy đến đây.
Tiêu lão thái cười lạnh: "Cát di nương, không phải ngươi chạy đi rất nhanh sao? Sao bây giờ lại trở về?"
Vương thị và Ngô thị cũng ở một bên châm chọc.
"Không chạy về, nàng ta còn có thể đi chỗ nào?"
"Nữ nhân không giữ phụ đạo như vậy, cũng chỉ có Nhị đệ còn giữ, ném ra ngoài cũng không có nam nhân nào để ý."
Nếu đối thành là lúc trước, Cát Xuân Như sẽ lộ ra vẻ tức giận.
Nhưng bây giờ tâm tư của nàng ta không đặt ở phương diện này.
"Lão phu nhân, ta mệt mỏi, muốn trở về viện nghỉ ngơi."
Tiêu lão thái hừ lạnh: "Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, không có sự cho phép của dương gia chủ mẫu, một tiểu thiếp lại chạy loạn ra ngoài, hoàn toàn không giống ai."
"Ngươi quỳ ở chỗ này cho ta, hai giờ sau mới được phép đứng lên, nếu không ngươi cứ cút khỏi phủ Phó đô đốc đi."
Bà ta có hận ý với Cát Xuân Như, hoàn toàn sẽ không bỏ qua, mỗi lần gặp đều muốn dày vò đối phương.
Cát Xuân Như vô cùng bực bội, nhưng nàng ta biết bây giờ mình ở phủ Phó đô đốc chính là tứ cố vô thân.
Chỉ có thể nhịn xuống gật đầu: "Vâng!"
Tiêu lão thái để cho nha hoàn nhìn Cát Xuân Như quỳ, mang theo hai con dâu rời đi.
Bị buộc quỳ dưới ánh mặt trời chói chang, hận ý trong lòng Cát Xuân Như càng nồng đậm hơn, một ngày nào đó, nàng ta nhất định sẽ để toàn bộ người Tiêu gia cũ phải chết.
Tiêu Nguyên Thạch từ bên ngoài trở về, có người bẩm báo, lão thái thái phạt Cát thị thiếp quỳ trong sân.
Nếu đối thành khi ở kinh thành, Tiêu Nguyên Thạch khẳng định chạy đến giúp đỡ trước tiên.
Nhưng bây giờ cảm thấy phạt quỳ rất tốt.
Tùy tùng đã nói cho ông ta biết, Cát Xuân Như đuổi theo đến sòng bạc.
Chẳng qua người của ông ta không vào được, cho nên không biết sau khi đi vào Cát Xuân Như xảy ra chuyện gì.
Nhưng tùy tung nói, thời gian Cát Xuân Như đi vào không ngắn, chút chuyện này vẫn làm cho ông ta chán ghét.
Ông ta suy đoán gần đây vì phế vật kia chắc Cát Xuân Như sẽ nghĩ cách xoay tiền, cho nên ông ta vẫn tránh di thì hơn.
Vig vậy ông ta lại đi đến viện Liễu Như ngồi một chút.
Cát Xuân Như để cho nha hoàn bên cạnh nhìn chằm chằm, lúc Tiêu Nguyên Thạch trở về phủ, nàng ta liền biết.
Trong lòng nàng ta còn có chút chờ mong, ông ta sẽ đến giúp mình,
Nhưng cuối cùng vẫn thất vọng, mặt trời nóng hừng hực chiếu lên người và mặt, nàng ta không cảm thấy nóng, trái lại trong lòng rất lạnh lẽo.
Ở lúc cảm nắng ngất đi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nàng ta muốn dùng thuốc mạnh kia, ai bảo Tiêu Nguyên Thạch tuyệt tình như vậy.
Lúc tỉnh lại, Cát Xuân Như đang nằm trên giường.
Nàng ta không đói, lặng lẽ nằm trên giường chờ.
Nhưng đợi một đêm, cũng không chờ được Tiêu Nguyên Thạch đến thăm nàng ta.
Nàng ta biết ông ta sợ, sợ mình tìm đến đòi tiền cứu đệ đệ.
Ông ta quá ác, đệ đệ của nàng ta cũng là ông ta nhìn lớn lên, sao ông ta có thể không ngó ngàng nhớ đến chứ.
Đã từng nói yêu đều là chó má.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cát Xuân Như đứng dậy ăn mặc thật đẹp một phen, sau đó đi phòng bếp tự hầm canh.
Tiêu Nguyên Thạch đang xử lý công vụ, nghe được Cát thị thiếp muốn gặp mình, ông ta lập tức nhức đầu.
Vừa muốn nói không gặp, Cát Xuân Như đã ở bên ngoài hô: "Phó đô đốc, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với chàng."
Nàn ta lại bổ sung: "Có quan hệ đến tiền đồ của chàng, ngày hôm qua người ở sòng bạc kia nói cho ta biết."
Tiêu Nguyên Thạch nghe nói như vậy, nhíu mày, lúc này mới để cho người cho nàng ta đi vào.
Đi vào thư phòng, Cát Xuân Như đặt canh lên bàn, cầm chén múc cho ông ta một chén.
"Gần đây chàng cực khổ rồi, uống trước một chén canh đi."
Tiêu Nguyên Thạch nhận lấy canh không uống, ông ta theo bản năng có chút phòng bị: “Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi."
Cát Xuân Như thấy ông ta không uống canh, suy đoán có lẽ ông ta sợ mình hạ độc.
Người nam nhân này quả nhiên chính là khốn nạn, đã bắt đầu đề phòng nàng ta.
Vì vậy nàng ta cũng múc cho mình một chén, thổi hai cái rồi uống: "Canh này là ta nấu, mùi vị cũng không tệ lắm, chàng cũng nếm thử một chút đi."
Thấy Cát Xuân Như uống canh, hơn nữa bộ dạng nếu ông ta không uống, nàng ta sẽ không nói.
Tiêu Nguyên Thạch cũng không suy nghĩ nhiều, uống một hơi cạn sạch chén canh, qua loa lấy lệ nói: "Mùi vị cũng không tệ lắm."
Từ khi quen biết đến nay, mỗi lần đều hầm canh gà, nàng ta không ngán, nhưng ông ta đặc biệt ngán.
Cát Xuân Như thấy bộ dạng qua loa lấy lệ của ông ta, đặc biệt muốn tát vào mặt ông ta.
Nàng ta cũng chậm rãi uống xong canh trong chén, lúc này mới nói: "Ngươi giúp đệ đệ ta trả ba vạn lương bạc, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch có chút khó coi: "Ta chỗ nào có ba vạn lượng?"
Nữ nhân này cố ý dùng chuyện quan trọng lừa gạt ông ta, thì ra là muốn đòi tiền.
Ông ta hừ lạnh nói: "Tiền lúc trước đều bị người cầm đi giúp đỡ nhà mẹ đẻ."
"Ta xin khuyên ngươi một câu vẫn để cho Cát Xuân Nghĩa chịu chút dạy dỗ đi, nếu không đó chính là cái động không đáy."
"Ngươi đối tối với hắn ta, cuối cùng người ta cũng không nhất định sẽ biết ơn."
Ông ta đã sớm nhìn ra, đôi muội muội đệ đệ của Cát Xuân Như chính là sói mắt trắng.
Cát Xuân Như cười lạnh trong lòng, nàng ta đã cho Tiêu Nguyên Thạch một cơ hội, nếu như bây giờ ông ta đưa cho nàng ta ba vạn lượng, nàng ta sẽ nói chuyện người nọ bảo trộm bảo đồ cho ông ta.
Dù sao những người kia quá nguy hiểm, trong lòng nàng ta cũng có chút sợ hãi.
Nhưng thấy bộ dạng này của Tiêu Nguyên Thạch, chẳng những ông ta quyết tâm không trả tiền, lại còn ám chỉ đệ đệ nàng ta là sói mắt trắng, thật quá đáng.
Vì vậy nàng ta theo kế hoạch đã định trước,mlập tức nhào qua, đánh về phía
"Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi vẫn luôn lừa gạt ta, cái gì chỉ thích một ngươi, nhưng bây giờ lại...”
"Tiêu Nguyên Thạch không ngờ Cát Xuân Như lại nổi điên như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng bị cào ra mấy vệt máu."