Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 489
Tiếp theo đó, ánh mắt nàng trừng lớn nói: “Cát tiểu nương, ngươi sẽ không bảo Trình Đồng Phong đi cầu cưới tiểu cô tử nhà của ta, sau đó ngươi lại lén lút với hắn ta, rồi dùng chuyện này để thể hiện sự quyến rũ của ngươi đấy chứ? Hoặc chỉ có như vậy, ngươi mới cảm thấy kích thích? Hèn gì, năm đó ngươi lại ra tay với huynh đệ kết nghĩa của cha mình, thì ra là ngươi có sở thích đặc biệt này.”
Lời vừa nói xong, ánh mắt của mọi người nhìn Cát Xuân Như cũng thay đổi.
Đừng nói, chuyện này cũng có thể xảy ra lắm.
Dù sao, trước kia Cát Xuân Như cũng từng làm chuyện như thế rồi.
Nàng ta có tư tình với Trịnh Đồng Phong, giật dây cho Trịnh Đồng Phong đi cưới Tiêu Bạch Lê.
Dù là một cuộc hôn nhân ngắn, nhưng Tiêu Bạch Lê cũng từng là nữ nhi ruột của Tiêu Nguyên Thạch.
Trịnh Đồng Phong cưới Tiêu Bạch Lê, cũng chính trở thành con rể của Tiêu Nguyên Thạch.
Sau đó, Cát Xuân Như với Trình Đồng Phong sẽ…
Tuy rằng đã cắt đứt quan hệ, nhưng Cát Xuân Như vẫn ghen ghét Tiêu Bạch Lê.
Tưởng tượng một cái, thật làm cho mọi người cảm thấy kinh tởm.
Cát Xuân Như này thật sự không biết xấu hổ hèn hạ là cái gì, gọi nàng ta là tiểu nương cũng thật đúng.
Trịnh Đồng Phong cũng vội vàng nói: “Được vậy, nàng ta chính là đang giật dây ta đi cưới Tiêu Bạch Lê. Còn nói tính cách của Tiêu Bạch Lệ yếu đuối dễ bắt nạt, nếu cưới vào cửa không phải có thể tùy tiện bắt chẹt hay sao?”
“Như thế, dù có phát hiện chúng ta có tư tình cũng sẽ không dám nói ra ngoài.”
Lời này thật sự là do nha hoàn của Cát Xuân Như từng nói rồi, nhưng lúc đó là tính kế Bạch Lê.
Hiện tại, vì không muốn bị cõng tội danh bắt ép và vô lễ, hắn ta lập tức đổ hết lên người của Cát Xuân Như.
Hơn nữa, Trình Đồng Phong cũng biết trong chuyện này quá oan uổng.
Ban đầu, nữ nhân này giật dây hắn ta hủy đi trong sạch của Tiêu Bạch Lê, rồi viết một tờ giấy đưa cho hắn ta, chủ động quyến rũ hắn ta.
Bây giờ, cái gì cũng đổ lên người hắn ta, còn muốn hại c.h.ế.t hắn ta.
Thật sự giống với câu, độc nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Cát Xuân Như tức giận đến lộn ruột: “Ngươi…”
Tên phế vật khốn nạn này, bị Thời Khanh Lạc với Tịch Dung uy h.i.ế.p một chút đã hất hết bát nước bẩn lên người nàng ta rồi.
Hoặc là cùng một bọn với đám Thời Khanh Lạc.
“Các ngươi ngậm m.á.u phun người.” Nàng ta cũng không biết cãi lại như thế nào.
Không đợi cho nàng ta suy nghĩ kỹ, Thời Khanh Lạc lại nắm lấy mặt nàng ta tát thêm mấy bạt tai nữa.
“Ngươi là thứ nữ nhân hư thối, hãm hại mẹ chồng của ta chưa đủ còn lại muốn tính kế với tiểu cô tử nhà ta, ngươi là người à?”
“Tiểu cô tử nhà ta chọc giận ngươi chỗ nào? Yếu đuối dễ bắt nạt làm gai mắt ngươi à?”
“Thế mà ngươi cố ý đẩy nàng ấy vào trong hố lửa, thật giống hệt với lời nói của Tiêu lão thái thái, ngươi đúng là độc phụ lòng dạ đen tối.”
“Á!” Cát Xuân Như bị nàng đánh kêu thảm thiết.
Tin tức lan truyền rất nhanh, đám nam tử từ bên kia chạy đến đây cũng rùng mình một trận.
Có rất nhiều ánh mắt đều chú ý lên trên người của Tiêu Hàn Tranh.
Có một người thí sinh không hợp với Tiêu Hàn Tranh, nói: “Tiêu công tử, nương tử của ngươi cũng quá là mạnh mẽ và hung dữ đi.”
Bọn hắn vừa mới đi ra, tận mắt chứng kiến thấy nương tử của Tiêu Hàn Tranh mắng Cát Xuân Như và đánh người như thế nào.
Chẳng những nhanh mồm nhanh miệng, còn có trình độ hung dữ cũng không kém một chút nào!
Tiêu Hàn Tranh cười khẽ, nói: “Nương tử nhà ta tốt lắm, ta thích nàng mạnh mẽ và hung dữ như vậy.”
Mọi người: “…” Khẩu vị của Tiêu Hàn Tranh thật đúng là độc đáo.
Thấy tiểu nương tử nhà mình tát Cát Xuân Như vài bạt tai, hắn cảm thấy rất đáng yêu.
Yêu nhất sự mạnh mẽ và hung dữ của nàng.
Người nọ á khẩu, câu này hắn ta nên nói lại như thế nào?
Nếu hắn ta thừa nhận, chẳng phải là cũng bị người ta mắng sao.
Dù sao đi nữa, bây giờ tất cả mọi người đều thấy đây là lỗi của Tiêu phu nhân và Trịnh Đồng Phong.
Hắn ta ngượng ngùng cười, nói: “Đương nhiên ta không nói hành động của Tiêu phu nhân kia là đúng.”
Tiêu Hàn Tranh cười như không cười, nhìn hắn ta hỏi lại: “Vậy nương tử của ta làm đúng rồi? Dù sao, nàng cũng muốn giữ gìn danh dự cho muội muội của ta mà.”
Người nọ: “…”
Hắn ta còn chưa biết trả lời như thế nào, Hề Duệ với Lương Hữu Tiêu lập tức hét lớn: “Đáng đánh lắm.”
Phỉ Dục Triệt cũng ở một bên nói: “Nếu ngay cả tiểu cô tử cũng không bảo vệ được, đó mới làm người ta khinh bỉ đấy.”
Hề Duệ nhướng mày nhìn cái người nói chuyện: “Ngươi có biết nói chuyện không vậy, Thời Khanh Lạc đánh nữ nhân hư thối như vậy thì có sao đâu?”
Lương Hữu Tiêu cũng nói: ”Đúng đấy, hay là ngươi cũng bị Cát tiểu nương kia bỏ bùa mê rồi, muốn lén lút với nàng ta?”
Tuy rằng họ không phải thí sinh, nhưng có bảo Kỳ Y Dương đưa thiệp mời cho mình, chỉ đến tham gia thử thôi, nhưng không ngờ còn có thể xem một màn kịch vui.
Người nọ tức giận muốn c.h.ế.t nói: “Các ngươi, đúng thật sự là làm nhục văn nhã.”
Hề Duệ khinh thường, bĩu môi hỏi lại: “Sao lại là làm nhục văn nhã? Là do ngươi nói trước mà? Còn thương hương tiếc ngọc với Cát tiểu nương, nhân phẩm của ngươi cũng tệ quá.”
Lương Hữu Tiêu nói: “Ta cảm thấy con người của ngươi như thế thì đừng có tham gia thi Đình làm gì, nếu không lỡ đâu tương lai làm quan rồi cũng gây tai họa cho muôn dân thật không tốt đâu.”
Người nó tức giận đến mặt cũng đỏ lên: “Đừng có ngậm m.á.u phun người.”
Hắn ta nói Thời Khanh Lạc mạnh mẽ hung dữ là nói đúng, trong lòng cảm thấy giống hệt một thôn phụ.
Hơn nữa, làm chuyện như thế với thê tử của cha chồng mình, đúng là hơi quá đáng.
Mấy người này sao không biết tốt xấu mà cãi lại chứ, còn hất cho hắn ta một bát nước bẩn, thật sự quá vô sỉ.
Hề Duệ nhướng mày: “Ta thấy xem ra ngươi có tâm tư không để cho ai biết đối với Cát tiểu nương, nếu không sao lại nói lời bênh vực như vậy.”
Người nọ: “…”
Mọi người: “…” Bọn họ biết mà, mấy tên ăn chơi trác táng đến là không được yên bình rồi.