Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 479
Bây giờ các sòng bạc lớn đều đang đặt cược vào lần ân khoa này, chẳng qua chỉ đặt ba vị trí đầu.
Có mấy loại cách đặt cược, một là trực tiếp đặt cược người đỗ đầu khoa thi Hội là ai, hạng hai, hạng ba là ai.
Một loại khác là đặt cược ai có thể đỗ ba hạng đầu.
Loại thứ nhất có tỉ lệ cược cao nhất, nhưng cũng khó đặt nhất.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Tất nhiên phải đặt tướng công của ta là hạng nhất, ta đặt một vạn lượng."
Hề Duệ thiếu chút nữa phun trà ra ngoài: "Ngươi lại đặt nhiều như vậy?"
Nếu như Tiêu Hàn Tranh không thi đậu hạng nhất, chẳng phải là thua lỗ quá mức sao.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Ngàn lượng bạc cũng khó mua được sự vui vẻ của ta, có tiền thì cứ tùy hứng."
Những người khác trừ Lương Hữu Tiêu và Tịch Dung: "..." Nữ nhân phá của.
Nhưng thật hâm mộ, bọn họ cũng muốn có tiền để tùy hứng.
Lần này Kỳ Y Dương cũng tham gia thi Hội.
Gã ta cảm thấy mình thi cũng không tệ lắm, hi vọng thi đậu vẫn rất lớn.
Nhưng muốn bước vào ba hạng đầu thì có chút khó khăn.
Không nghĩ tới Thời Khanh Lạc vừa tới đã đặt Tiêu Hàn Tranh hạng nhất.
Gã ta hỏi Tiêu Hàn Tranh: "Ngươi có chắc chắn sẽ đỗ đầu khoa thi Hội không?"
Tiêu Hàn Tranh cười cười: "Cái này thì không thể chắc chắn."
"Nhưng ba hạng đầu hẳn là không có vấn đề."
Hắn vẫn rất hài lòng với bài thi trong kì thi lần này của mình.
Kỳ Y Dương: "..." Hai phu thê này, một người so với một người càng tự tin hơn.
Gã ta không kiềm được hỏi Thời Khanh Lạc: "Nếu như đặt cược lỗ thì phải làm sao?"
Dù sao cũng là một vạn lượng, vốn riêng của gã ta cộng lại cũng không nhiều như vậy.
Thời Khanh Lạc cười cười: "Lỗ thì lỗ, không phải mới vừa nói sao, có tiền chính là tùy hứng như vậy."
Đời này tướng công nhà nàng cũng chỉ thi Hội một lần như vậy, tất nhiên nàng phải vui vẻ mà đặt cược rồi.
Gần đây kiếm được rất nhiều lợi nhuận, cho nên tiền trong tay nàng cũng ngày càng nhiều.
Bạc mà tiểu tướng công viết tiểu thuyết và xem bệnh, ngoại trừ chi tiêu của chính hắn, cũng đều đưa cho nàng.
Nàng lại khoát khoát tay: "Một vạn lượng chỉ như mưa bụi."
Kỳ Y Dương: "..." Gã ta rất chua xót, nữ nhân này cũng quá nhiều tiền đi.
Lại còn một vạn lượng chỉ như mưa bụi, nàng thật là quá phá của rồi.
"Vậy thì cầu chúc Tiêu huynh đỗ đầu khoa thi Hội." Gã ta chịu đựng chua xót nói.
Mặc dù gã ta cảm thấy khả năng Tiêu Hàn Tranh đỗ đầu cũng không lớn như vậy, dù sao ân khoa này có rất nhiều thí sinh tham gia, thực lực đều rất mạnh.
Kì thi Hội lần này tập trung những thí sinh mạnh nhất trên khắp Đại Lương, cạnh tranh cũng rất lớn.
Gã ta là đệ tử thế gia được đào tạo, nhưng cũng rất khó bước vào ba hạng đầu.
Tiêu Hàn Tranh cười cười: "Cảm ơn!"
Đổi thành ngày trước, hắn nói chuyện đều rất kín đáo và khiêm tốn.
Nhưng không biết tại sao, sau khi ở cùng với tiểu tức phụ, chỉ cần có thể chắc chắn, lúc nói chuyện với người quen, hắn cũng không khiêm tốn như vậy nữa.
Giống như tiểu tức phụ nói, có lẽ chính là gần đèn thì sáng đi.
Đúng vào lúc này, tùy tùng của Tiêu Hàn Tranh kích động không ngớt chạy vào.
"Chủ tử, ngài đỗ đầu khoa thi Hội rồi."
Gã vừa nói xong, gã sai vặt mà mấy người Hề Duệ kêu đi theo dõi bảng danh sách cũng quay trở lại.
"Tiêu công tử đỗ hạng nhất."
Sau đó gã sai vặt của Kỳ Y Dương cũng vọt vào: "Công tử, ngài đứng thứ mười chín."
Kỳ Y Dương thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại không nhịn được chua xót.
Không nghĩ tới Tiêu Hàn Tranh thật sự đỗ đầu khoa thi Hội, tại sao người này lại giỏi như vậy chứ?
Mặc dù thầy của Tiêu Hàn Tranh là Hầu lão, nhưng thầy của gã ta cũng không kém.
Thời Khanh Lạc nghe thấy tiểu tướng công nhà mình đỗ đầu, cười kéo tay áo của hắn một cái: "Chúng mừng tướng công!"
Tiểu tướng công nhà nàng xứng đáng là đại lão, chính là xuất sắc như vậy.
Mấy người Hề Duệ cũng nhộn nhịp cười nói: "Chúc mừng chúc mừng!"
Hề Duệ lại cười lớn: "Ha ha, ta đặt trúng rồi."
Hắn ta không đặt nhiều như Thời Khanh Lạc, chỉ có hai ngàn lượng.
Nhưng dựa theo tỉ số cược, cũng có thể kiếm hơn mấy ngàn lượng.
Sau đó hắn ta cảm thán nói: "Phu thê các ngươi thật đúng là phúc tinh của ta!"
Lương Hữu Tiêu mở quạt giấy ra: "Ta cũng đặt, lần này có thể thắng hơn vạn lượng."
Hề Duệ quay đầu trợn to hai mắt: "Huynh đặt cược lúc nào chứ?"
Lương Hữu Tiêu câu môi: "Sau ngươi."
"Chẳng qua là nếu bàn về kiếm được nhiều, vẫn là Thời Khanh Lạc và Tịch Dung."
Hắn ta đặt năm ngàn lượng có thể kiếm hơn vạn lượng.
Hai nữ nhân này đều đặt một vạn lượng, gấp đôi, ít nhất có thể kiếm được hai ba vạn lượng.
Tịch Dung đắc ý cười nói: "Đó là tất nhiên, đi theo Lạc Lạc lăn lộn, sẽ có thịt ăn."
Sở dĩ nàng ấy đặt một vạn lượng theo Thời Khanh Lạc, không phải vì tin tưởng Tiêu Hàn Tranh, mà là cổ vũ cho Thời Khanh Lạc.
Không nghĩ tới chuyện này cũng có thể kiếm được lãi lớn.
Phỉ Dục Triết không nhịn được cười mắng: "Vậy mà các ngươi lại lén lút chạy đi đặt cược, ta còn không biết."
Hắn ta chính là người hiền lành, cho nên quên mất việc chạy đi đặt cược.
Kỳ Y Dương cũng hâm mộ không ngớt, sớm biết như vậy, gã ta cũng đặt cược theo mấy người.
Trước đó gã ta nhìn thấy Hề Duệ đặt cược, nhưng lại không để ý.
Chủ yếu là cũng không cho là Tiêu Hàn Tranh có thể đứng thứ nhất.
Tiêu Hàn Tranh hỏi tùy tùng: "Hạng hai và hạng ba là ai?"
Tùy tùng trả lời: "Hạng hai là Trác Quân, hạng ba là Lư Nghĩa Bình."
Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Thành tích của tên Trác Quân này thật không tệ nha."
Kỳ Y Dương tiếp lời: "Hắn là thí sinh nằm trong tam giáp, trước kia cũng lấy được tiểu tam nguyên, cũng là người đỗ đầu kì thi Hương."
"Chỉ là hạng nhất khoa thi Hội lần này đã bị tướng công của ngươi đoạt lấy, đại tam nguyên của hắn vô vọng rồi."
"Ngược lại là Tiêu huynh, rất có cơ hội lấy được đại tam nguyên."
Chỉ cần Tiêu Hàn Tranh có thể được Hoàng thượng lựa chọn làm Trạng nguyên trong kì thi Đình, vậy chính là thi đỗ đại tam nguyên rồi.
Từ khi triều đại Đại Lương mở ra, vẫn chưa có người nào đạt được đại tam nguyên.
Cũng không biết Tiêu Hàn Tranh có thể phá vỡ hay không.
Mấy người Hề Duệ cười nói: "Lão Tiêu vẫn rất có hi vọng."
Hắn ta lại nói: "Nếu thật sự thi đỗ tam nguyên, nhất định phải mời chúng ta một bữa."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu cười nói: "Đây là tất nhiên."
"Chỉ là tất cả đều chưa thể chắc chắn, có thể thi đỗ tam nguyên hay không, còn phải xem biểu hiện và may mắn trong kì thi Đình."
Đối với việc thi đậu Trạng nguyên, mặc dù hắn cũng có chút tự tin, nhưng không có nắm chắc mười phần.
Dù sao thì đó cũng không phải chuyện có thể nắm trong tay, càng không phải là chuyện chỉ xem văn chương, mà là phải nhìn ý tứ của Hoàng đế.
Phỉ Dục Triết khẽ cười nói: "Coi như không có thi đỗ Trạng nguyên, chỉ cần có thể đứng trước tam giáp của kì thi Đình cũng rất lợi hại rồi."
Dựa vào học thức của Tiêu Hàn Tranh, muốn thi đỗ kì thi Đình cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần nằm trong tam giáp, cuối cùng cũng được xếp thành hạng nhất rồi.
Hề Duệ cười nói: "Trong ba người, lão Tiêu có dáng dấp đẹp nhất, đến lúc đó có lẽ Thám hoa lang sẽ đưa cho huynh."
Bởi vì Hoàng đế là biểu thúc của hắn ta, cho nên hắn ta mới nói chuyện không kiêng kị như vậy.
Lương Hữu Tiêu chế nhạo: "Cái này cũng không phải không thể, ai bảo lão Tiêu đẹp mắt như vậy."
Thật ra thì chuyện này phải xem Hoàng đế muốn dùng Tiêu Hàn tranh như thế nào.
Suy cho cùng mặc dù Trạng nguyên và Thám hoa đều là tam giáp, nhưng vẫn có khác biệt.
Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Đạt được là may mắn của ta, không đạt được là mệnh của ta, không cưỡng cầu."
Hắn cũng thật sự nghĩ như vậy.
Nhìn dáng vẻ của Hoàng đế hẳn là muốn dùng hắn, hắn cũng có chút chắc chắn trong kì thi Đình, cho nên tam giáp cũng nắm được tám chín phần.
Nằm trong ba hạng đầu, coi như hắn đã hoàn thành tiếc nuối không thể tiếp tục thi cử của đời trước, cũng đủ rồi.
Phỉ Dục Triết nói: "Lời này của lão Tiêu nói rất hay."
Hắn ta lại bưng ly rượu lên nói: "Tới đây, nếu đã đỗ đầu khoa thi Hội, một ly rượu này nhất định phải uống."
Những người khác cũng sôi nổi ồn ào: "Đúng đúng, hôm nay lão Tiêu không say không về."
Tiêu Hàn Tranh bưng ly rượu lên cười khẽ: "Được, hôm nay ta sẽ tiếp các ngươi uống cho đủ."
Vì vậy mọi người bắt đầu đứng lên cạn ly, đều là vui mừng cho Tiêu Hàn Tranh.
Kỳ Y Dương đứng thứ mười chín, chỉ cần thi Đình không xảy ra vấn đề, nhất định có thể lấy được nhị giáp, cũng coi như có lời giải thích hợp lí cho mình và trong nhà, gã ta rất vui vẻ.
Cũng cạn ly với mọi người.
Rất nhanh, tin tức Tiêu Hàn Tranh đỗ đầu khoa thi Hội đã truyền tới kinh thành.
Hề gia, Lương gia và Phỉ gia đều rất vui mừng, dù sao thì cháu trai trong nhà đều qua lại thân thiết với Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Nguyên Thạch cũng nghe được tùy tùng báo lại chuyện này.
Không kiềm được nghĩ về quá khứ.
Nhớ tới Tiêu Hàn Tranh vẫn là một hài tử nho nhỏ, ông ta cũng từng trông đợi sau này nhi tử có thể thi làm quan, thay đổi vận mệnh của một nhà.
Cho nên lúc nhi tử còn nhỏ, ông ta đã cố gắng tranh thủ đưa đến học đường.
Bởi vì có sự trợ giúp của nhạc phụ, cho nên người nhà của ông ta mới không phản đối.
Chẳng qua là sau đó tự mình có cơ hội thoát ra, cho nên cũng mang phần trông đợi thả lên người mình.
Ông ta biết Tiêu Hàn Tranh học rất tốt, muốn thi đậu Tiến sĩ vẫn là có hi vọng.
Nhưng thật không nghĩ tới, Tiêu Hàn Tranh lại trực tiếp trở thành người đỗ đầu khoa thi Hội.
Thậm chí còn có cơ hội thi đỗ tam nguyên.
Chuyện này khiến cho lòng ông ta có một mùi vị rất khó chịu.
Trước đây còn nghĩ đưa Nhị Lang về phủ Tướng quân, tự mình bồi dưỡng thật tốt.
Nhưng sau khi trải qua mấy chuyện rắc rối trước đó , ông ta cũng không còn ôm hi vọng với Nhị Lang.
Ông ta cũng đã nhìn ra, đó là nuôi không quen, đã bị đại nhi tử và Thời Khanh Lạc làm hư rồi.
Vì vậy chỉ có thể mang hi vọng gửi gắm vào hài tử trong bụng của Liễu Như.
Nếu như sinh ra một nhi tử, ông ta mang theo bên người bồi dưỡng thật tốt.
Sân viện của Cát Xuân Như, nàng ta nghe nói Tiêu Hàn Tranh đỗ đầu khoa thi Hội.
Không nhịn được đập hết đồ sứ trong phòng.
Đệ đệ của nàng ta bị đày đến biên cương đào mỏ, tên tiểu tiện chủng kia lại nở mày nở mặt như vậy, nàng ta không cam lòng!
Bởi vì bị Tiêu Nguyên Thạch cấm túc, liên lạc của nàng ta và Trịnh Đồng Phong cũng đứt gãy.
Nếu không thì nhất định phải trừng trị tiểu tiện nhân Tiêu Bạch Lê đó thật tốt, một muội muội thất thân, cũng đủ khiến người Tiêu Hàn Tranh có vết nhơ.
Càng nghĩ càng khó chịu và không cam tâm, nàng ta viết một bức thư, giao cho nha hoàn bên người.
"Mang bức thư này đến phủ Nhị hoàng tử đưa cho muội muội của ta."
Người mà Tiêu Nguyên Thạch cử đi Bắc Cương vẫn luôn chưa trở về, nàng ta đã sinh ra ý niệm tự mình đi trước thời hạn.
Nhưng Tiêu Nguyên Thạch lại nói xương cốt của nàng ta không tốt, đi một mình không yên tâm.
Cho nên đã đồng ý với nàng ta sẽ đi đến chỗ của Hoàng đế thử thăm dò, xem có thể đi Bắc Cương sớm hơn không.
Nhưng đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có tin tức, nàng ta không chờ nổi nữa.
Sợ đệ đệ xảy ra chuyện, cũng không hi vọng Tiêu Nguyên Thạch ra mặt, nên mới viết thư cho muội muội, xem thử đối phương có thể ra gặp mặt nàng ta một lần không.