Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 407
Hiện tại nàng ấy nhìn thấy ba người đến, tuy rằng có chút khẩn trương nhưng trong mắt chứa đầy hưng phấn.
Nàng ấy vẫn luôn muốn nhìn thử một chút thành quả luyện võ của mình, nay những người này đưa tới tận cửa, vừa vặn nàng ấy có thể thử xem.
Mà sở dĩ Tiêu Bạch Lê có thể lớn gan như vậy cũng là vì nàng ấy biết, ca ca của mình đã cho người tùy thân bảo vệ người nhà.
Vừa rồi lúc nàng ấy tới nơi này đã phát hiện người bảo hộ cũng theo tới.
Cho nên dù đánh không lại ba người, nàng ấy cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện
Nàng ấy cau mày nói: “Không liên quan đến các ngươi.”
Nam tử đi đầu, vẻ mặt đáng khinh cười nói: “Vẽ tranh thì có gì vui, vẫn là để các ca ca tới bồi ngươi chơi đi.”
Nói xong liền mang theo hai người kia đi lên vây quanh nàng ấy.
Tiêu Bạch Lê sờ bên hông, khi đụng tới roi da, nàng ấy đã yên tâm vài phần.
Tẩu tẩu vì nàng ấy đặt biệt làm ra roi da, giấu dưới thắt lưng quanh eo, người khác hoàn toàn không nhìn thấy.
Hơn nữa không cần cởi bỏ đai lưng, trực tiếp duỗi tay vừa kéo là có thể rút ra, rất tiện dùng.
Nam tử kia gật đầu, nói xong lập tức duỗi tay muốn sờ mặt Tiêu Bạch Lê.
Khi Tiêu Bạch Lê vừa mới chuẩn bị rút roi đánh, đột nhiên có giọng nói vang lên.
“Dừng tay, các ngươi muốn làm gì?”
Sau đó một thiếu niên diện mạo anh tuấn xuất hiện, cùng hai gã sai vặt đi tới.
Nam tử đi đầu buông tay, không vui nhìn về phía thiếu niên, cảnh cáo nói: “Đừng xen vào việc người khác, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Vẻ mặt thiếu niên đầy chính trực, “Các ngươi đừng hòng muốn khi dễ nữ tử yếu đuối, hôm nay ta rảnh rỗi muốn quản đấy.”
Sau đó nhìn về phía Tiêu Bạch Lê, an ủi nói: “Cô nương không cần sợ hãi, có ta ở đây.”
Tiêu Bạch Lê không thành công rút roi đánh người: “.....” Ai mượn ngươi xen vào việc người khác.
Hơn nữa còn làm anh hùng cứu mỹ nhân quá vụng về.
Tiêu Bạch Lê thường xuyên được Thời Khanh Lạc giáo huấn các loại chuyện xưa phòng lang, nhìn thấy thiếu niên xuất hiện, ý nghĩ đầu tiên chính là tám chín phần mười những người này đang phối hợp diễn kịch.
Nàng ấy xem mà xấu hổ.
Nàng ấy mở miệng nói: “Không cần phiền toái ngươi.”
Trịnh Đồng Phong nghe được lời này trong lòng có chút không vui, nữ tử này chẳng lẽ còn muốn thành toàn cho ba du côn này phi lễ mình?
Tưởng tượng đến sau này hắn ta phải cưới nữ tử như vậy, bất mãn của hắn ta lại lớn thêm vài phần.
Vì thế trong mắt hắn ta mang theo chút bất mãn, hơi nhíu mày, “Cô nương, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, ta không sợ phiền toái, cho nên cô nương không cần lo lắng.”
Tiêu Bạch Lê: “……” Vẻ bất mãn trong mắt người này còn có thể rõ ràng hơn nữa không? Nàng ấy lại không phải đứa ngốc.
Nàng ấy cũng nhăn mày, “Ngươi không sợ phiền toái, nhưng ta sợ.”
Trịnh Đồng Phong: “……”
Tên nam đi đầu kia cũng ngẩn người, rất rõ ràng đã không ngờ tới tiểu cô nương nhìn nhu nhu nhược nhược này lại không xử sự theo lẽ thường, chẳng lẽ nàng không sợ sẽ thật sự bị bọn họ phi lễ?
Tâm tư gã vừa động đã cười to: “Ha ha, tiểu nương tử người ta không cần ngươi giúp đỡ kìa.”
“Tiểu nương tử có phải là muốn chơi cùng các ca ca hay không?”
Gã lại đưa bàn tay ra lần nữa, “Các ca ca chơi với ngươi.”
Lần này Trịnh Đồng Phong không mở miệng, hắn ta cũng muốn cho Tiêu Bạch Lê tự mình nếm chút ủy khuất, sau đó lại chủ động cầu hắn ta giúp đỡ.
Đó chính là cách giải quyết tốt nhất, nếu như bị người này sờ soạng trên mặt vậy không phải nàng ta sẽ mất đi trong sạch sao?
Cha hắn ta còn muốn về sau hắn ta cưới người này vào cửa, hắn ta rất muốn cự tuyệt.
Nhưng vì để có thể ở bên nữ tử mình thích, hắn ta cũng chỉ có nhịn.
Cha hắn ta nói, chỉ cần có thể làm Tiêu Bạch Lê thích hắn ta, thì hắn hắn ta có thể chuộc nữ tử mình thích từ thanh lâu ra nạp làm thiếp.
Chẳng qua còn không đợi hắn ta tiếp tục suy nghĩ, đã nhịn không được phải mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy nữ tử nhìn qua nhu nhược đột nhiên từ bên eo rút ra một cây roi, sau đó vung quất tới đám côn đồ hèn hạ kia.
Đánh bọn họ đau đớn la làng.
Tiêu Bạch Lê vừa đánh vừa hừ lạnh, “Ngươi không phải muốn chơi sao, hiện tại ta chơi với các ngươi.”
Tên côn đồ dẫn đầu vừa trốn vừa hô lên với hai người phía sau: “Các ngươi còn thất thần làm gì, nhanh thu thập con xú đàn bà này đi.”
Vừa rồi hai tên côn đồ còn lại cũng nhìn đến ngu người, hiện tại bị gã kêu như vậy mới phản ứng lại.
Ngay lập tức lao sang đánh Tiêu Bạch Lê, một người một bên muốn chế trụ tay nàng.
Tiêu Bạch Lê linh hoạt né tránh một người trong đó, sau đó một roi đánh trên người một người khác.
Còn xoay người dùng roi cuốn lấy cẳng chân một tên côn đồ, kéo về phía mình.
Tên côn đồ lập tức té lăn trên đất, lại bị đánh vài roi.
Cùng lúc đó roi của nàng ấy giống như vật sống, quất nhanh lên hai người đang vây quanh mình.
Hai người này cũng bị đánh khóc lóc la hét, không ngừng né tránh.
Trịnh Đồng Phong không thể tin được đứng nhìn: “……” Nữ tử này nhu nhược chỗ nào?
Sao lại biến thành con cọp cái đánh người thế này?
Hiện tại Tiêu Bạch Lê đã có thể hạ thủ so chiêu với Thời Khanh Lạc, tuy rằng mười mấy chiêu đã thua.
Nhưng giá trị vũ lực cũng không tính là thấp.
Hơn nữa mỗi ngày nàng ấy đều sẽ dành một hai cái canh giờ luyện roi, cho nên đối phó với ba kẻ lưu manh tự nhiên không thành vấn đề.
Ba người bị đánh vừa la vừa trốn.
“Đừng đánh nữa, nãi nãi, cố nãi nãi của ta.”
Bọn họ cũng không ngờ, tiểu cô nương nhìn nhu nhược thế mà bạo lực như vậy.
Nếu biết sớm, bọn họ còn trêu chọc làm quái gì!
Tiêu Bạch Lê trừng mắt nhìn từng người, nói, “Ai là cố nãi nãi của ngươi.”
Nàng ấy lại quất thêm một roi qua.
Ba người lập tức nhận sai, “Chúng ta sai rồi, sai rồi còn không được sao?”
Bọn họ cũng thức thời biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiêu Bạch Lê.
Quan trọng là vẫn chưa tiếp cận được đối phương nhưng khắp người lại đầy vết thương, toàn thân nóng rát vô cùng đau đớn, bọn họ đã muốn triệt để rút lui.
Tiêu Bạch Lê lại đánh thêm mấy roi, lúc này mới hừ lạnh: “Cút!”
Khuôn mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại có chút kích động.
Nàng ấy vậy mà có thể đánh cho ba kẻ xấu này bỏ chạy, tẩu tẩu dạy quả nhiên quá lợi hại.
Ba người xoa xoa cánh tay, té ngã lộn nhào bỏ chạy.
Còn chuyện chuyện thu tiền diễn kịch cũng bị bọn họ bỏ qua.
Đều sắp bị đánh tới gần chết, ai còn quản cái này.
Hơn nữa lúc trước người kia đưa tiền chưa từng nói tiểu cô nương này lợi hại như vậy.
Bọn họ không tìm đối phương đòi tiền bồi thường đã là không tồi rồi.
Nhìn ba kẻ nhát gan này bỏ chạy, trong lòng Trịnh Đồng Phong thầm mắng đúng là đám phế vật.
Tiêu Bạch Lê nghịch roi, nhướng mày nhìn về phía Trịnh Đồng Phong, “Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, trước tiên cũng đi về nhà soi gương đi.”
Tiếp theo nàng vung roi đánh xuống mặt đất, cười như không cười nói: “Con gà cùi bắp như ngươi, không biết đủ để ta đánh mấy roi.”
Sắc mặt Trịnh Đồng Phong trở nên rất khó coi.
Nữ tử này thế mà gọi hắn ta là con gà cùi bắp, thật quá đáng.
“Ngươi!” Hắn ta đen mặt nói: “Ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại có thể lấy oán trả ơn, ngươi đừng có quá đáng.”
Tiêu Bạch Lê trừng hắn ta một cái, “Mắt ngươi mù, ngươi cho rằng người khác cũng mù giống ngươi sao?”
“Thật sự tưởng ta nhìn không ra các ngươi là một bọn?”