Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 390
Lương Hữu Tiêu lại lấy ra một bộ màu xám tro đưa tặng cho lão gia tử: "Tổ phụ đây là ta biếu ngà, ngài cũng thử một chút đi?"
Lão gia tử nhìn lướt qua bộ đồ áo len, hờ hững nói: "Tâm ý này của ngươi, tổ phụ nhận, nhưng ta không thử."
Lại thuận miệng nói: "Lại nói sao mặc cái này có thể ấm được, nhìn cực kỳ mỏng, còn không bằng mặc áo khoác đâu."
Lương Hữu Tiêu cũng không miễn cưỡng: "Vâng."
Những người khác cũng không để quần áo này trong lòng.
Chỉ cảm thấy Lương Hữu Tiêu muốn nịnh bờ hai người già trong nhà, cái gì cũng lấy ra được.
Cũng may lão gia tử thông minh, không bị Tiểu Lục lừa.
Một lát sau, nha hoàn đỡ lão thái thái đi ra.
"Tiểu Lục, quả nhiên vẫn là ngươi hiếu thuận nhất."
Lão thái thái vô cùng vui vẻ nói: "Áo len quần len này thật ấm áp, sau khi mặc vào, ta cũng không bị lạnh nữa.”
Người đã già, tất nhiên sợ lạnh.
Mặc áo len quần len này vào, chẳng những dán vào người, lão thái thái còn cảm thấy rất ấm.
Thấy dáng vẻ của lão thái thái như vậy, lão gia tử nửa tin nửa ngờ: "Ấm như vậy?'
Lão thái thái tức giận liếc ông ấy một cái: "Ta gạt ông làm gì."
Sau đó thấy quần áo trước mắt bạn già, không đồng ý nói: "Cháu trai tốt bụng hiếu thảo với ông, sao ông không mặc?"
Lão gia tử rất hiểu bạn già của mình, bà ấy cảm thấy tốt, vậy nhất định sẽ không tệ.
Vì vậy cũng cầm áo len quần len, vớ lên lên: "Được, nở mặt Tiểu Lục hiếu thuận, ta cũng đi thử một chút."
Rất nhanh, lão gia tử đã vui vẻ đi ra.
Ông ấy nói với Lương Hữu Tiêu: "Quần áo này làm bằng gì vậy? Sao có thể ấm áp như thế?"
Trong lòng Lương Hữu Tiêu nghĩ, bị vả mặt rồi đi.
Nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì: "Đây là len sợi làm từ lông dê, sau đó dùng kim đan thành."
Hắn ta hỏi: "Tổ phụ, mặc thoải mái không?"
Trước khi đi ra cửa, hắn ta cũng mặc một bộ ra ngoài, tất nhiên cũng biết.
Lão gia tử còn nói: "Ấm áp, còn dán vào người nữa."
Lão thái thái nhướng mày: "Không phải ông muốn mặc áo khoác sao?"
Lão gia tử cười khoát tay: "Áo khoác quá dày, mặt vào không tiện hoạt động, vẫn là cái này tốt?"
Người Lương gia: "..." Không biết mới vừa rồi ai nói, mặc cái này còn không bằng mặc áo khoác, lão gia tử thay đổi quá nhanh.
Lão gia tử hỏi Lương Hữu Tiêu: "Nơi này có mấy bộ?"
Lương Hữu Tiêu cười trả lời: "Ngài còn có một bộ, hai bộ còn lại thì của cha ta."
Lão gia tử nói thẳng: "Cha ngươi còn rất khỏe mạnh, không cần mặc đồ giữ ấm này."
"Ta và nó có bộ dạng giống nhau, hai bộ còn lại ta cũng muốn.”
Lương Minh Thanh: "..." Đây là cha ruột? Ông ta là được nhặt về đi.
Hơn nữa rõ ràng đây là con trai hiếu thuận ông ta!
Ông ta sầm mặt nói: "Cha, đó là Tiểu Lục hiếu kính ta."
Cha và mẫu thân có thứ gì mà chưa thấy qua?
Nếu mặc vào không muốn cởi, còn muốn cướp của ông ta, vậy khẳng định là dùng rất tốt.
Đến mùa đông, lão gia tử đều cảm thấy không thoải mái, đều là xin Hoàng đế không vào triều, toàn là để cho ông ta đi.
Mỗi sáng đứng trên đại điện, mặc dù có đặt chậu than, nhưng vẫn rất lạnh.
Bọn họ cũng không khoác thêm áo khoác bên ngoài quan phục, cho nên đối với quần áo trong giữ ấm này, ông ta cũng rất muốn.
Lão gia tử vô lại nói: "Ngươi cũng chưa từng hiếu kính ta cái gì, quần áo này xem như người hiếu kính ta đi."
Mấy bộ mới có thể mặc đổi thưởng xuyên, hai bộ sao đủ.
Người Lương gia nghe được lời của hai phụ tử, cũng đều biết, áo len quần len này có lẽ chính là đồ tốt.
Nếu không sao lão gia tử có thể muốn cướp đồ của con trai của mình được.
Thật ra lão thái thái cũng không mặt dày giống như lão gia tử.
Bà nói lão gia tử nói: “Được rồi, Tiểu Lục hiếm lắm mới hiếu kính cha mình một lần, ông cũng đừng gây phiền phức nữa.”
Lão gia tử không biết xấu hổ, ngay cả đồ con trai cũng muốn cướp.
Nghe lão thái thái nói như vậy, lão gia tử mới thoái nhượng một bước, “Vậy ta đây sẽ cố nhường cho nó một bộ .”
Lương Minh Thành: “……” Cái gì mà cố gắng nhường, rõ ràng là của ông ta mà?
Nhưng ông ta cũng ngại tranh với cha mình, chỉ có thể bóp mũi ủy khuất nói: “Ta thật là cảm ơn ngài.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Lương Hữu Tiêu, “Ngươi có mấy bộ?”
Cha ông ta lấy của ông ta, ông ta đành đi lấy của con trai mình vậy.
Lương Hữu Tiêu: “……” Có lẽ tính tình không biết xấu hổ đều là di truyền.
Hắn ta thở dài nói, “Thật ra ta có ba bộ, nhưng hình thể của chúng ta không giống nhau, cha mặc không được.”
Quần áo Thời Khanh Lạc đưa đến có hai kích thước
Hắn ta không có thân hình cường tráng như gia gia và cha, cho nên mặc số nhỏ nhất
Lương Minh Thành: “……”
Lão thái thái cười nói: “Quần áo này ngươi lấy ở đâu thế? Lại đi mua một ít về đi.”
Bà cũng cảm thấy hai bộ không đủ.
Lương Hữu Tiêu trả lời: “Thời Khanh Lạc mở xưởng dệt len sợi, ngày mai ta sẽ viết thư, để nàng ấy lại gửi thêm mấy bộ đến.”
Lương lão gia tử nói: “Hôm nay viết liền đi, mua nhiều ở chỗ cô nương đó một chút.”
Lại bổ sung, “Kích cỡ nào cũng mua một chút về đi.”
Đồ tốt như vậy, tất nhiên ông ấy muốn khoe khoang với đám lão hữu của mình, xem cháu trai hiếu thuận như thế nào.
Chờ những người đó hâm mộ ghen tị nhiều rồi, lại đồng ý tặng cho bọn họ mấy bộ.
Sở dĩ muốn lấy của con trai, chủ yếu là ông ấy muốn mang một ít đi ra ngoài, để cho các lão bằng hữu xem thử, sau đó cướp đoạt.
Ngẫm lại cảm thấy thật sảng khoái.
“Vâng, ta sẽ cố gắng mua nhiều một chút.”
Sao Lương Hữu Tiêu có thể không nhìn ra, bộ dạng này của lão gia tử chính là hận không thể chạy ra ngoài khoe khoang, nghĩ đến chuyện này trán hắn ta đầy vạch đen.
Trong kinh thành còn nói đám tuổi trẻ bọn họ ăn chơi trác táng thích nổi bật khoe khoang, thật ra phải để những người này xem nhóm lão nhân khoe khoang, có hơn chứ không kém.