Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 39
Bây giờ đường đắt, ở nhà cũ, hai người họ hoàn toàn không ăn được, sau khi phân gia ca ca có mua, bọn họ ăn thử đều rất thích.Trong nhà có nước tương và muối, mới vừa rồi Thời Khanh Lạc lại nhân tiện xào một ít đậu tương, múc một chút vẩy lên hai chén đậu hủ non.
Bưng một chén cho Tiêu Hàn Tranh: "Nào, Tranh ca nếm thử đi!"
Tiêu Hàn Tranh nhận lấy chén, nhướng mày: "Tranh ca?"
Thời Khanh Lạc cũng không cảm thấy gì, lưu loát nói: "Huynh lớn hơn ta, kêu Tranh ca không đúng sao?"
Nàng lại nháy mắt mấy cái với Tiêu Hàn Tranh, cố ý làm cho giọng nói trở nên yêu kiều mềm mại mấy phần: "Chẳng lẽ nên gọi là Tranh ca ca?"
Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Nàng vui là được rồi, ta không ngại."
Hình như Tranh ca ca thân thiết hơn một chút.
Thời Khanh Lạc chà xát tay: "Huynh không ngại, nhưng ta để ý, da gà rớt đầy đất rồi."
Chỉ đùa một chút thì được, nhưng nếu để cho nàng mỗi ngày đều gọi là Tranh ca ca, suy nghĩ một chút nàng đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Chủ yếu nàng không phải là một muội tử mềm mại, nếu không trái lại cũng không có gì.
Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang thấy bộ dạng của tẩu tẩu như vậy, bị chọc cho không nhịn được cười ra tiếng.
Tiêu Hàn Tranh để cho đệ đệ muội muội bưng đậu hủ non cho nương nếm thử.
Chờ hai người rời khỏi phòng bếp.
Hắn nhìn bộ dạng hoạt bát kia của Thời Khanh Lạc, trong mắt tràn đầy ý cười: "Thật ra thì gọi tướng công cũng được."
Ngày hôm qua Thời Khanh Lạc đã cho hắn một cái ấn tượng đầu tiên quá sâu.
Cặp mắt kia của nàng cười như vầng trăng rằm, trong suốt sáng ngời, giơ tay lên chào hỏi hắn: "Xin chào huynh, tướng công!"
Lúc này hắn bối rối, cũng làm cho hắn nhớ được tình huống lần đầu tiên gặp nàng.
Thời Khanh Lạc cười híp mắt nhìn hắn, cố ý kéo dài giọng như chế nhạo: "Thì ra huynh thích ta gọi huynh là tướng công nha!"
Không ngờ đến nhìn thì tên này đứng đắn như vậy, thì ra muộn tao như thế?
Tiêu Hàn Tranh phát hiện tiểu tức phụ này, thật sự không biết cái gì gọi là xấu hổ.
Hắn dở khóc dở cười nói: "Chúng ta là phu thê nàng gọi ta là tướng công, ta gọi nàng là nương tử, đây không phải là rất bình thường sao?"
Thời Khanh Lạc nhướng mày nói: "Nhưng chúng ta cũng không quen thuộc lẫn nhau."
Thời Khanh Lạc nói: "Chuyện hôn sự đều là dựa vào lời mai mối lời của cha mẹ, trước khi thành thân có không ít cặp phu thê đều chưa từng gặp nhau, chớ nói cho đến chuyện quen thuộc."
"Ngày hôm qua chúng ta cũng đã làm quen được một ngày rồi."
Cho nên gọi tướng công cũng có thể.
Thời Khanh Lạc nghe như vậy cũng cảm thấy có đạo lý, cổ đại đều là chưa gặp nhau đã thành thân, thật ra nàng có thể lựa chọn gia đình gả đến đã rất tốt rồi.
Nếu xuyên qua gặp phải nguyên chủ đã kết hôn, nhà trai còn không phải loại mà nàng thích, muốn khóc cũng không khóc được.
Chẳng qua nàng sẽ không bị Tiêu Hàn Tranh lừa.
"Ta và huynh không phải là chưa gặp nhau đã thành thân, mà là ta chủ động chọn huynh."
Nàng đi tới trước mặt Tiêu Hàn Tranh, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt tràn đầy ngang ngược khoe khoang: "Cho nên trong giai đoạn sống chúng huynh là người của ta."
"Nếu dám lăng nhăng bên ngoài, trước hết ta sẽ đánh gãy chân huynh, sau đó hưu huynh."
Nghe nói trước kia Tiêu Hàn Tranh đặc biệt được yêu thích, trong thôn có tiểu cô nương muốn gả cho hắn, ở huyện thành cũng có thương hộ muốn gả nữ nhi cho hắn.
Trái lại Thời Khanh Lạc cũng không để ý những hoa đào kia, nhưng lại không cho phép trong lúc đang thử sống chung hắn lại hai lòng, nàng chính là bá đạo như vậy đó.