Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 355
Ngày hôm sau, Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức.
Hắn đưa giấy truyền tin cho Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc xem xong, chẹp môi, “Chậc chậc, không phải phụ thân cặn bã nói chỉ yêu một nữ nhân Cát Xuân Như thôi sao?”
“Đây còn không phải là có nữ nhân khác sao.”
Bản tính của phụ thân cặn bã chính là cặn bã.
Nếu như ông ta thật có thể chỉ cần một mình Cát Xuân Như, nàng còn có thể xem trọng ông ta vài phần.
Tiêu Hàn Tranh bật cười, “Nếu như không có việc náo loạn của người nhà cũ Tiêu gia, Cát Xuân Như còn có thể sinh con, lại không sự xuất hiện của Đào Liễu, có lẽ ông ta có thể làm được.”
“Nhưng chuyện này cũng đại biểu, tình cảm của bọn họ không kiên trinh như trước.”
Chí ít thì khi trước phụ thân cặn bã đúng là đã làm được chuyện này, sau khi phong hầu không ít người đều muốn tặng nữ nhân cho phụ thân cặn bã, đều bị từ chối.
Tất nhiên, phụ thân cặn bã vẫn yêu bản thân nhất.
Nếu không bây giờ cũng không vì một số kế của tiểu nương tử mà đụng vào Đào Liễu.
Trong thư tình báo viết, tối qua đã kêu hai lần nước, cho thấy phụ thân cặn bã cũng có tình ý với Đào Liễu.
Chẳng qua chỉ giả vờ bị ép thôi.
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Một tra nam, một ngoại thất thượng vị, tình cảm kiên trinh được bao nhiêu chứ.”
Nàng lại bĩu môi, “Nhưng mà Cát Xuân Như cũng không được rồi, chuyện chưa đâu vào đâu cả, mà đã nôn m.á.u rồi.”
Lúc hại mẹ chồng của nàng, không phải rất đắc ý sao?
Nam nhân dễ dàng bị minhg cướp đi, cũng sẽ có một ngày bị người khác cướp mất.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Hồi trước được phụ thân cặn bã sủng nên tự cho mình là đúng.”
Cứ tự cho rằng phụ thân cặn bã không thể rời xa nàng ta, tự cảm thấy bản thân ngoại hình trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng hiển nhiên Đào Liễu trẻ trung xinh đẹp hơn, đây chẳng phải đã thua rồi sao.
“Nhưng mà hiện giờ nữ nhân này là do chịu công kích nên mới trở nên yếu đuối, đợi đến khi hồi phục, còn có thể đấu với Đào Liễu.”
Thời Khanh Lạc cười hihi nói: “Hậu viên của phủ tướng quân có trò vui rồi.”
Đến lúc đó Cát Xuân Như lo thân mình còn chưa xong, cũng sẽ không có tinh thần để ý đến bọn họ rồi.
Cũng không phải là nàng sợ người khác để ý, mà là thấy phiền.
Thời Khanh Lạc có chút không hiểu, “Đúng rồi, thư tình báo nói phụ thân cặn bã muốn cho đệ đệ của Cát Xuân Như đi đến Bắc Cương, ông ta không sợ đệ đệ của tiểu kiều thê bảo bối của ông ta bị người nhà cũ của Tiêu gia bắt nạt sao?”
Tiêu Hàn Tranh suy nghĩ, phán đoán dựa trên hiểu biết của hắn về phụ thân cặn bã: “Lúc trước chuyện chúng ta bị ám sát, chín mười phần trăm đều bị phụ thân cặn bã đẩy hết lên đầu Cát Xuân Nghĩa.”
“Cho nên đưa người đến Bắc Cương, một là đã thú tội với thánh thượng, hai là sau khi Cát Xuân Nghĩa xảy ra vấn đề, cũng có thể đẩy hết lên đầu người nhà cũ của Tiêu gia.”
Thời Khanh Lạc ngơ người, “Phụ thân cặn bã đúng là cặn bã!”
Tâm kế này quả thật lợi hại.
Tiêu Hàn Tranh nhắc nhở: “Chuẩn bị sẵn đi, trong vòng ba ngày, có lẽ phụ thân cặn bã sẽ đến tìm chúng ta.”
Thời Khanh Lạc nhếch mày, “Tìm chúng ta làm gì?”
Tiêu Hàn Tranh đã hiểu rất rõ phụ thân cặn bã rồi, “Diễn cho người khác xem, cộng thêm việc muốn hòa hoãn quan hệ.”
Thời Khanh Lạc trợn mắt, “Sớm vậy đi.”
Nàng vén tay áo, “Tới cũng tốt, lúc trước đều xem người nhà cũ của Tiêu gia biểu diễn, cũng đến lúc để ta giúp nhà huynh hả giận rồi.”
Nàng sớm đã muốn trị phụ thân cặn bã, chỉ tiếc là không có cơ hội.
Tiêu Hàn Tranh cười, vẻ mặt đầy ý dung túng, “Được, thế thì nhờ nàng giúp bọn ta xả giận.”
Thời Khanh Lạc véo vào eo hắn nói, “Huynh không được học theo phụ thân cặn bã, ta tuyên bố trước, huynh mà dám tìm nữ nhân khác, ta sẽ đá huynh đi.”
Nàng hừ hừ nói: “Trực tiếp phế huynh.”
Tuy rằng nàng tin tưởng tiểu tướng công, nhưng có một số lời nói và thái độ cũng phải thể hiện ra trước.
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, kéo tay của nàng lên hôn, “Yên tâm, cả đời này ta chỉ có mình nàng là đủ rồi.”
Hắn nghi ngờ gì với lời nói của tiểu tức phụ, nếu như hắn dám thay lòng, nàng nhất định sẽ hưu hắn.
Kiếp trước ở địa vị cao, có loại nữ nhân nào mà chưa gặp qua, hắn cũng không hề rung động, kiếp này đã gặp được nàng, càng không thể thay lòng.
Lúc này Thời Khanh Lạc mới cười nói: “Thế thì ta tin huynh.”
Tiêu Hàn Tranh lại hôn nàng, “Tất nhiên rồi!”
Dùng xong bữa trưa, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc đi dạo phố mua đồ.
Trước đây nàng từng nói, tâm trạng cảm thấy vui hay không vui thì đều thích mua mua mua.
Xem ra hôm nay tâm trạng của nàng rất vui.
Lúc trước ở huyện thành là do chưa có điều kiện, bây giờ hắn muốn nàng mua đồ vui vẻ.
Thời Khanh Lạc đi đến một tiệm hàng thêu, mua cho mẹ chồng một đống đồ dùng để thêu hoa.
Lại mua thêm không ít vải lụa nhiều màu sáng bóng, để cho Tiêu tiểu muội may y phục.
Phần của Nhị Lang cũng mua một ít.
Thời Khanh Lạc mua xong, Tiêu Hàn Tranh thanh toán, sau đó phụ trách cầm.
So với bạn trai quốc dân của thời hiện đại thì không khác biệt mấy, làm cho độ hứng thú dạo phố của Thời Khanh Lạc tăng cao.
Tiếp đến hai người lại đi vào một tiệm bạc.
Vừa hay đối diện tiệm trang sức là một tiệm trà.
Bên này Lương Hành Thiều và Tiêu Nguyên Thạch đang ngồi trong phòng bao uống trà, cửa sổ được mở ra một phần, đúng lúc hai người họ đều nhìn thấy đôi phu thê đi vào trong tiệm bạc.
Lương Hành Thiều nhìn thấy hai tay Tiêu Hàn Tranh đều cầm đầy đồ, không do dự mà nghĩ về lời nói chỉ thích tiểu tướng công của nàng.
Xem bộ dạng kia, quả nhiên Tiêu Hàn Tranh rất sủng ái nàng.
Nếu đổi thành hắn ta, cứ cho là phải dỗ dành nữ nhân, cũng không thể nào giúp nữ nhân xách đồ.
Tiêu Nguyên Thạch chưa gặp qua Thời Khanh Lạc, nhưng một cái liếc mắt đã nhận ra.