Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 330
Lúc đầu cứ tưởng đây là một tiểu phụ nhân dễ đối phó, ai ngờ có thể đánh nhau giỏi đến như vậy.
Vài cái đã đánh bọn họ nằm bẹp trên đất, sợ đến không dám nhúc nhích, cái d.a.o nhỏ kia cứ xoay xoay như vậy, một chút cũng không giống thôn phụ!
Bộ dáng này, có cảm giác như nàng mới là cường hào ác bá, bọn họ là những người bé nhỏ đáng thương.
Thời Khanh Lạc xoay xoay d.a.o phẫu thuật sau đó cúi xuống kề sát cổ của nam tử đang bị nàng dẫm dưới chân.
"Dao này của ta tuy nhỏ cũng không c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn được, nhưng chỉ dùng để cắt đứt cổ thì lại không phải việc khó khăn gì."
Trên mặt nàng tràn đầy ý cười, nhìn nam nhân hỏi: "Muốn thử không?"
Nam nhân bị nàng dẫm dưới chân sợ tới mức suýt nữa són cả ra quần, "Không, ta không muốn thử."
Nữ nhân này quá đáng sợ rồi, mẹ ơi, ta muốn về nhà.
Nàng trực tiếp kề d.a.o lên cổ đối phương, "Vậy ngươi nói, có phải có người sai các ngươi tới tìm ta làm chuyện này hay không?"
Nam nhân cảm nhận được cơn lạnh lẽo ở trên cổ, ngay lập tức muốn khóc, "Nói, ta nói."
"Có người cho chúng ta mười lượng bạc, nói chúng ta đến ngõ nhỏ này chặn đường ngươi lại, sau đó cởi sạch y phục trên người ngươi rồi ném ra ngoài đường."
"Chúng ta sai rồi, sau này không dám nữa, tổ tông à ngài bỏ qua cho chúng ta một lần này đi."
Thời Khanh Lạc hỏi: "Là ai?"
Nam nhân trả lời: "Không quen biết, chỉ biết là một nữ tử."
Thời Khanh Lạc ấn nhẹ d.a.o nhỏ một chút, "Hửm?"
Cảm giác trên cổ truyền đến đau đớn, m.á.u cũng chảy xuống dưới.
Nam nhân vội vàng nói: "Đúng rồi, hình như là nha hoàn, ăn mặc còn rất quý khí."
"Còn nói ngươi chỉ là một thôn phụ, làm xong chúng ta phải chạy nhanh, việc này sẽ không có người truy cứu."
Bọn họ chính là phận du côn, nghe được có mười lượng bạc, cũng không thèm nghĩ nhiều.
Không nghĩ tới sẽ đụng phải một người mạnh như thế, bây giờ gã ta thực sự rất hối hận.
Thời Khanh Lạc có trí nhớ rất tốt, "Có phải một nữ tử mặc quần áo màu vàng, trên miệng nữ tử có một nốt ruồi không?"
Nam nhân gật đầu, "Đúng đúng, đúng vậy."
Bên miệng nữ tử kia có một cái nốt ruồi lớn, lúc đó trong lòng gã còn nghĩ thật xấu, lúc này mới nhớ tới.
Lúc đầu Thời Khanh Lạc còn suy đoán những người này có phải là do nữ nhân kia của phủ tướng quân tìm tới hay không.
Sau đó lại cảm thấy không giống thủ đoạn của nữ nhân kia, nàng ta sẽ không dùng cách thô bạo như vậy, rốt cuộc mấy du côn này rất dễ bị phát hiện.
Nhưng vừa nghe thấy là một nha hoàn ăn mặc quý khí, Thời Khanh Lạc đã lập tức loại bỏ Cát Xuân Như.
Xưa này nữ nhân kia hành sự cẩn thận, sẽ không để lộ nhược điểm ra như vậy.
Sau đó không khỏi nghĩ tới vừa rồi nàng đã đắc tội Tam hoàng tử phi.
Đối phương luôn có phong cách hành sự kiêu ngạo như vậy, thực sự có khả năng trực tiếp bảo nha hoàn hầu hạ bên cạnh đi tìm người làm loại chuyện này.
Rốt cuộc đối phương cũng chỉ ỷ vào việc mình có thân phận cao quý, bị phát hiện cũng không sao.
Hoặc là nếu như thực sự xảy ra chuyện, cũng sẽ có Tam hoàng tử, người nhà mẹ đẻ đứng ra giải quyết, cho nên làm việc không có kiêng nể gì hết.
Vừa hỏi quả nhiên đúng là ả.
Thật tốt, lúc đầu còn đang suy nghĩ trả chút quả báo cho nữ nhân này mà thôi, vì gây chuyện trước với nàng.
Hiện tại không còn thế nữa, hai bên đã kết một mối thù lớn rồi.
Thời Khanh Lạc vẫn không thu dao.
Ánh mắt nặng nề nhìn nam nhân: “Cho các ngươi hai lựa chọn.”
Nam nhân càng nhìn càng thấy sợ hãi thôn phụ nhỏ bé này, nuốt nước miếng nói: “Ngài nói đi.”
“Thứ nhất, nếm thử tư vị bị d.a.o cắt vào yếu hầu.”
Đôi mắt nam nhân trừng lớn: “Không, không cần, chúng ta chọn cái thứ hai.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Ta còn chưa nói lựa chọn thứ hai đâu.”
Thời Khanh Lạc nói: “Hiện tại theo ta đi Kinh đô phủ doãn tự thú.”
“Nói rằng các ngươi thấy ta ôn nhu, hiền lành, không nhẫn tâm ra tay.”
“Lại nghe nói ta tới Kinh thành tặng hạt giống tốt trời ban, tuy rằng các ngươi là du côn, nhưng cũng biết tốt xấu, cho nên cảm thấy người đứng sau sai bảo các ngươi thật đáng giận, không thể nhịn được cho nên đi tự thú.”
Mấy người này đi tự thú, mới có thể càng làm thể hiện được sự ngang ngược bá đạo của Tam hoàng tử phi.
Ngay cả mấy tên du côn cũng biết việc tặng hạt giống vô vùng trân quý, vậy mà tam hoàng tử phi lại hãm hại ác độc như vậy.
Chắc chắn, tám chín phần mười, nha hoàn kia sẽ bị đổ tội.
Nhưng Thời Khanh Lạc tự có cách để cho nữ nhân độc ác kia phải trả giá.
Còn có ba tên du côn này cũng không phải người tốt, tuy đi tự thú sẽ không phải ngồi đại lao.
Nhưng với tính tình của Tam hoàng tử phi, còn có tác phong bênh vực người nhà của nhà mẹ đẻ ả, chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ, đỡ làm làm bẩn tay nàng.
Nếu ba người này xảy ra chuyện, có thể xúi người nhà bọn họ đến Phục gia náo loạn, đúng là chó cắn chó.
Đám nam nhân: “…” Ngươi ôn nhu, hiền lành chỗ nào?
Đùa bọn họ sao?
Hơn nữa bọn họ là người cao thượng như vậy sao?
Thời Khanh Lạc thấy bộ dáng hoài nghi nhân sinh của bọn họ. lạnh giọng hỏi: “Vậy ý các ngươi là muốn chọn cái thứ nhất?”
Nam nhân lập tức nói: “Không, chọn cái thứ hai, chúng ta chọn cái thứ hai.”
Cái thứ hai là chủ động tự thú, cũng có nghĩa là không hại người này, bọn họ sẽ không phải ăn cơm tù.
Người ngu mới chọn cái thứ nhất.
Lúc này Thời Khanh Lạc mới thu dao: “Đi thôi, ta đi cùng các ngươi.”
Nàng cầm con d.a.o linh hoạt xoay trên đầu ngón tay, nói: “Nếu dám chạy, ta sẽ cho các ngươi nếm thử tư vị bị lăng trì.”
Nam nhân thấy thế không dám chút nào: “Không dám, chúng ta không dám.”
Vì thế, ba tên vội vàng bò dậy, đưa Thời Khanh Lạc rời đi bằng một ngõ nhỏ khác, đến phủ doãn tự thú.
Người của doãn phủ nghe được người đến từ đâu lập tức có chút ngốc.
Còn nghe được rằng chuyện này liên luỵ đến nương tử của vị tú tài dâng giống tốt kia, hắn ta cảm giác có chuyện không tốt xảy ra.
Loại chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Hắn ta biết việc tặng hạt giống rất quan trọng đối với Hoàng Đế.
Vì thế, trước tiên cứ ra xem trước đã.