Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 263
Hề Tín Hành thản nhiên nhìn.
“Ta đã biết, sự kiện kia là do Duệ Nhi làm.”
Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy dáng vẻ này của Hề Tín Hành, đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
“Ý của Thế tử là chuyện này Phủ Quốc Công duy trì?”
Tiêu Nguyên Thạch lạnh mặt nói: ”Nếu nói như thế, ta đây chỉ có thể đi tìm Hoàng thượng để xét xử công bằng.”
Hiện tại, tuy rằng không muốn cùng phủ Quốc công trở mặt. Nhưng thái độ của đối phương bây giờ làm ông ta hoàn toàn tức giận.
Hề Tín Hành nhìn tên tiểu nhị đang bị trói chặt ở sau lưng Tiêu Nguyên Thạch.
Ông ta ý vị thâm trường nói:” Hôm nay ngươi tới đưa ta một cái lễ vật lớn, ta cũng không để ngươi tay không trở về, ta cũng tặng cho ngươi một lễ vật.”
Ông ta vỗ tay, hai gã nô tài lôi kéo một nữ tử trẻ tuổi đi ra.
Tiêu Nguyên Thạch khó hiểu nhìn Hề Tín Hành.
Chẳng lẽ Thế tử phủ Quốc công mang nữ nhân tặng cho ông ta sao.
Hề Tín Hành vừa nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Nguyên Thạch thì đoán được ông ta không hề hay biết chuyện kia.
“Đây là lễ vật của phu nhân nhà ngươi mang tặng cho Duệ nhi nhà ta, bây giờ ta giao lại cho ngươi.”
“Lần trước, ở trên đường lớn, nữ nhân này ôm chân nhi tử ta nói rằng đã có cốt nhục của Duệ nhi, làm bại hoại thanh danh của nhi tử ta.”
“Sau này nhi tử ta thành thân, lựa chọn tức phụ sẽ trở nên phiền toái.”
Ông ta cười như không cười, nhìn Tiêu Nguyên Thạch:” Chuyện này chắc ngươi cũng đã nghe qua, trong sạch của nhi tử ta đã bị phu nhân nhà ngươi huỷ hoại, ngươi là người trượng phu, nhi tử ta lấy gậy ông đập lưng ông, không sai chứ!”
Tiêu Nguyên Thạch: ”..”
Nhi tử nhà ngươi có trong sạch cái rắm!
Tuy rằng lửa giận bừng bừng nhưng không phải đối với Hề Tín Hành.
Thật sự ông ta không nghĩ tới, Hề Duệ lại tính kế ông ta, trong đó còn có nguyên nhân do phu nhân của mình.
Hơn nữa nhìn thái độ của Hề Tín Hành, ông ta tin.
Đường đường là phủ Quốc công, cũng không thể nào lấy chuyện này đi gạt người được.
Hiện giờ, ông ta cảm thấy cực kì xấu hổ, thì ra muốn ông ta muốn dùng nhược điểm này tới phủ Quốc công lại không ngờ bị người ta thắng trước một nước cờ.
Chẳng qua Tiêu Nguyên Thạch cũng không phải người thường.
Sắc mặt ông ta không hề thay đổi gật đầu:” Đa tạ thế tử, lễ vật này của ngài, ta xin nhận.”
Hề Tín Hành nâng chung trà lên, uống một ngụm: ”Tiêu tướng quân, không tiễn.”
Việc này coi như xong, Hề Tín Hành cũng không cần khách khí nữa.
Tuy rằng, ông ta thường xuyên dạy bảo nhi tử, nhưng người khác muốn tính kế nhi tử phải hỏi qua ông ta đã đồng ý hay chưa.
Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch cũng rõ ràng, khẳng định trong thời gian tới ông ta cùng phủ Quốc công sẽ không thể hợp tác hay làm dịu quan hệ được.
Sau này không đối phó ông ta là tốt rồi.
Giờ ông ta chỉ cầu nguyện mong thời gian tới Thái Hậu sinh bệnh, trực tiếp c.h.ế.t đi.
Ông ta không mang tên tiểu nhị kia đi, mà là dẫn nữ tử kia đi.
Dọc theo đường đi cũng không tra hỏi cái gì, mặt mày âm trầm.
Tới phủ Tướng quân, lập tức sai người dẫn đến viện của Cát Xuân Như.
Lúc này, Cát Xuân Như vừa uống thuốc xong, dựa lưng vào giường vuốt bụng đến phát ngốc.
Nàng ta đã từ miệng phủ y biết được sau hai lần sanh non đã tổn hại đến thân thể, sau này nàng ta rất khó mang thai.
Nàng ta hy vọng người Tiêu Nguyên Thạch phái đi có thể tìm được thần y.
Nàng ta đối với Tiêu Nguyên Thạch là thật lòng. Đối với vị trí phu nhân tướng quân cũng chưa từng có d.a.o động. Cho nên có một hài tử là điều cần thiết. Trong lòng không khỏi dâng lên nỗi hận đối với đám người Tiêu lão thái.
Đang nghĩ cách làm sao để thu thập đám người Tiêu gia thì nha hoàn đi tới bẩm báo, tướng quân đến.
Nàng ta vẫn nằm trên giường, trên mặt lập tức nở nụ cười ôn nhu.
Thấy Tiêu Nguyên Thạch vừa vào, chuẩn bị nghênh đón thì thấy nữ tử bị giải đến ở sau lưng ông ta. Vẻ mặt nàng ta hơi đổi.
Tiêu Nguyên Thạch vẫn luôn quan sát vẻ mặt của tiểu thê tử, tất nhiên thấy vẻ mặt đó.
Ông ta đi qua đó ngồi xuống, sắc mặt điềm đạm hỏi: ”Xuân Như, nàng nhận ra nữ tử này không?”
Cát Xuân Như nắm chặt chăn, suy nghĩ trong lòng, vẫn gật đầu: ”Biết”
Nếu Tiêu Nguyên Thạch đã mang người tới thì việc nàng ta tính kế Hề Duệ tất nhiên đã bị lộ ra.
Trong lòng nàng ta đã hiểu rõ.
Tiêu Nguyên Thạch bị tính kế, khẳng định Hề gia đã cho người điều tra việc nàng ta hại Hề Duệ, cố ý trả thù.
Nàng ta không ngờ việc này được bí mật tiến hành thế mà Hề gia vẫn tra ra được.
Thay vì giảo biện, không bằng trực tiếp thừa nhận.
Vành mắt nàng ta đỏ lên, nước mắt rơi lã chã, vừa lau nước mắt, vừa không ngừng xin lỗi Tiêu Nguyên Thạch.
“Tướng quân, lúc đó Hề Duệ cho người bẻ gãy tay đệ đệ ta, tiền đồ tương lai đều tổn hại hơn phân nửa.”
“Do ta quá xúc động muốn thay đệ đệ báo thù, nên mới tính kế Hề Duệ.”
“Thực xin lỗi, sau khi làm xong việc này, ta đã vô cùng hối hận.”
“Vốn dĩ ngay từ đầu ta đã muốn nói cho chàng biết, nhưng sợ chàng tức giận, sợ chàng giận chó đánh mèo, sợ chàng trách ta.”
“Ta vẫn luôn do dự có nên nói hay không, ta sợ mất chàng.”
Nước mắt không ngừng lăn xuống, nàng ta lộ ra vẻ mặt yếu ớt, cũng lộ ra sườn mặt đẹp đẽ cho Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy.