Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 240
Trong chính điện của đạo quán, mọi người chen chúc đến dâng hương.
Thời gia cũng vậy, Thời lão thái kêu nhi tử dạt đám người ra, mình mang theo cả nhà đến thắp hương.
Sau khi thắp hương xong thì đi ra ngoài.
Thời lão thái căn dặn người Thời gia: “Về sau, lui tới với nha đầu kia nhiều hơn, nghe ý kiến của nó sẽ không sai đâu.”
Lúc trước nếu nghe được những lời này, một ít người sẽ không tán thành.
Hiện tại, trong lòng Ngưu thị cũng có chút sợ hãi. Rốt cuộc, ngay cả lão thần tiên cũng đã hiển linh, vẫn là nha đầu kia làm hiển linh.
Có nghĩa là lão thần tiên rất thích đồ đệ này, bà ta không dám làm trò quỷ nữa.
Một đám người vội vàng gật đầu, “Đúng vậy.”
Vốn dĩ những người từ huyện thành hoặc nơi khác đến xem náo nhiệt, đều không tin tưởng lắm, nhưng bây giờ tất cả đều đã tin rồi.
Cũng bởi vậy tin tức lão thần tiên hiển linh truyền ra ngoài.
Không chỉ người trong huyện thành biết về chuyện lão thần tiên hiển linh, mà những nơi khác cũng nghe nói.
Trước gì cơm tối, Thời Khanh Lạc để mọi người rời đi rồi đóng cửa lại.
Nhìn thấy một số nơi có rác như vỏ hoa quả, nhà xí công cộng cũng không còn sạch sẽ, nàng mới phát hiện trước đó đã quên một chuyện.
“Ngày mai chúng ta hãy viết thông báo dán lên cửa, không ném đồ đạc bừa bãi.” “Ngô và ớt cay ở hậu viện cũng có dấu vết bị bẻ hái.”
Cũng không phải những người đó phát hiện ra ngô và ớt có thể ăn được, mà giống như một số du khách ở hiện đại đến một địa điểm nào đó, sẽ tiện tay hái này hái kia.
Cũng may, buổi sáng Thời Khanh Lạc phát hiện có người chạy ra hậu viện, lập tức dẫn Ngốc Ngốc đến canh giữ.
Cho nên không tổn thất gì nhiều, nhưng cũng phải phòng ngừa về sau, nàng không thể suốt ngày để con ngỗng của mình ở đây.
“Chúng ta phải tìm vài người trông giữ đạo quán và canh giữ ngô, ớt cay ở hậu viện.”
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng là rất cần thiết.”
Hắn nói thêm, “Chúng ta tìm vài ở trong thôn trông coi, nếu không thì đi huyện thành mua vài người cũng được."
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút, "Trước tiên đi tìm trong thôn thử, không phải có mấy lão nhân góa bụa cần mẫn không có người nhà sao? Có thể mời họ trông giữ đạo quán.”
"Bình thường đóng, mở và quét dọn đạo quán, thuận tiện tưới nước, nhổ cỏ hậu viện."
"Bao ăn bao ở, mỗi tháng lại trả thêm tiền thù lao."
Trước đó nàng đã thấy trong thôn có nhiều lão nhân góa bụa rất đáng thương, làm ruộng để duy trì sinh hoạt, thể lực lại không thể chống đỡ. Chỉ có thể giúp người trong thôn làm việc để đổi lấy thức ăn, hoặc là mỗi ngày đào rau dại ăn đỡ đói.
Ở hiện đại, có sở nhận nuôi và viện dưỡng lão, còn ở cổ đại những lão nhân góa bụa cũng chỉ có tự chờ chết.
Hoặc là có nhà nhưng không làm việc được, bị con cái ghét bỏ, chỉ cần tính cách không có vấn đề, về sau nàng sẽ sắp xếp cho họ làm một số việc trong xưởng.
Ông nội luôn dặn nàng không được khinh thường lão nhân, dù sao thì già đi là điều ai cũng phải trải qua.
Phải tôn trọng thế hệ trước, họ đều có trí tuệ riêng của mình.
Thời Khanh Lạc cũng đã từng nhật được sự trợ giúp của mấy chuyên gia già và nông dân già.
Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn chủ yếu sống cùng ông bà nội và ông bà ngoại nên nàng luôn mềm lòng đối với những người lớn tuổi.
Không thể phủ nhận sẽ có một số lão nhân làm những việc ghê tởm, nhưng nàng cũng tán thành một câu nói, không phải người già xấu đi, mà là những người xấu đã già đi.
Còn có cô nhi, nếu có khả năng cũng có thể nhận một số người đến.
Nhưng muốn nhận cô nhi, lại không thể làm như lão nhân.
Thu nhận lão nhân không sợ bề trên, nhưng muốn thu nhận cô nhi thì khác. Ngươi muốn dùng bọn họ làm gì? Không lẽ định bồi dưỡng tạo phản?
Ở thời cổ đại, không phải mọi thứ có thể dùng việc làm từ thiện ra lấy cớ, chỉ có thể làm từng bước một thôi.
Nàng nói suy nghĩ của mình cho Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Hàn Tranh vươn tay, ôm Thời Khanh Lạc vào lòng, "Muốn làm cái gì thì hãy làm đi."
“Lát nữa về thôn, ta sẽ đi tìm tộc trưởng nói chuyện, tìm lão nhân góa bụa đến trông giữ đạo quán.”
"Cô nhi trong thôn cũng có thể được nuôi dưỡng trong đạo quán, coi như vì lão thần tiên tích phúc."
Tiểu tức phụ của hắn đối phó với người xấu thì sẽ rất xấu xa, nhưng lại có tấm lòng lương thiện làm cho hắn không thể không cảm động.
Thời Khanh Lạc dựa vào lòng hắn, “Được, giao việc này cho huynh.”
Nàng hỏi: “Huynh có muốn tìm một thư đồng không?”
Sau này, Tiêu tướng công thi khoa cử, không có một hai thư đồng hoặc gã sai vặt cũng thật bất tiện.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Ta chuẩn bị đi tìm người môi giới mua hai gã sai vặt.”
“Trong nhà cũng mua mấy nha hoàn và phụ nhân đi”
Gần đây trong nhà tương đối bận rộn, đến lúc phải thêm người.
Có giấy bán thân trong tay, bồi dưỡng sẽ càng yên tâm hơn.
“Được, việc này chúng ta cùng nhau làm đi.”