Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 237
Lời của Thời Khanh Lạc làm cho Lương Hữu Tiêu có chút tiếc nuối.
Nhưng hắn ta cũng không phải người không biết điều.
Hắn ta chủ động gom bài, “Được rồi, chúng ta mang về chơi.”
Trở lại trong viện, hắn ta kêu người hầu cận tới học rồi cùng nhau chơi cũng được.
Hắn ta còn tò mò hỏi: “ Mạt chược mà ngươi nói, có phải cũng chơi vui như đánh bài này không?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Có cách chơi khác, tới lúc đó còn phải xem ngươi thích trò nào.”
“Nếu muốn mở sòng bạc, còn có rất nhiều loại bài và nhiều cách chơi khác, hai ngày này ta đều sẽ dạy các ngươi chơi.”
Bài cào, bài năm lá, ghi một nghìn điểm, domino, tiến lên, poker…
Mắt Lương Hữu Tiêu sáng rực, “Nói là phải làm đó.”
Nếu không phải hiện tại đã quá muộn, hắn ta thật muốn Thời Khanh Lạc dạy mình chơi mấy cái này.
Đối với cách chơi bài mà Thời Khanh Lạc nói, còn có cái mạt chược gì kia, Phỉ Dục Triết đều sinh ra một loại chờ mong.
Sau khi hai người mang tùy tùng rời đi, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng rửa mặt nghỉ ngơi.
Không ngoài dự liệu của Thời Khanh Lạc, Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dục Triết thật sự cùng với tôi tớ đánh bài suốt đêm.
Ăn xong đồ ăn sáng lại chạy đi ngủ bù.
Thời Khanh Lạc cảm thấy nói không chừng đêm nay hai người này còn sẽ thức đêm, dù sao thì ma lực của đánh bài cũng không phải tầm thường.
Nàng cũng không tính là nghiện đánh bài và mạc chược, chỉ đôi khi cùng bạn bè tụ tập bên ngoài chơi cho vui.
Nhưng nàng quen biết một số người đam mê mạt chược, hai ngày không sờ vào nó thì sẽ thấy toàn thân khó chịu.
Quả nhiên, chạng vạng tối Tiêu Thủy đưa mạt chược tới.
Sau khi Thời Khanh Lạc dạy mấy người Lương Hữu Tiêu cách chơi, bọn họ lại trầm mê mạt chược không thể kiềm chế.
Sau đó Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh, thắng hai người Lương Hữu Tiêu hơn một trăm lượng bạc.
Chờ đuổi người đi rồi, đôi mắt Thời Khanh Lạc tỏa sáng nhìn Tiêu Hàn Tranh, “Huynh thực sự rất có thiên phú chơi mạt chược nha.”
Chẳng những biết chơi nhanh, hơn nữa chơi còn giỏi hơn nàng.
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Ta chơi mười mấy ván, đã hiểu ra một ít quy luật, cho nên mới thắng được nhiều.”
Thời Khanh Lạc: “…” Đại lão chính là đại lão.
Nàng ngã gục trong lòng n.g.ự.c hắn, “Tranh của ta lợi hại!”
Tiêu Hàn Tranh ôm lấy tiểu tức phụ, “Cảm ơn nương tử khích lệ!”
Trắc viện bên kia, quả nhiên lại chơi mạt chược suốt đêm.
Ba ngày kế tiếp, Thời Khanh Lạc dạy tất cả hiểu biết của mình về cách chơi bài và mạt chược cho Lương Hữu Tiêu và Phỉ Dục Triết.
Sau đó lại qua hai ngày.
Thời Khanh Lạc ghét bỏ nhìn Lương Hữu Tiêu, “Ngươi còn muốn ăn vạ nhà ta bao lâu?”
Người này gần đây chơi mạt chược vui đến quên cả trời đất.
Lương Hữu Tiêu ngượng ngùng cười, “Ta còn không phải vì sòng bạc của chúng ta, trước tiên học tập thật tốt sao.”
So với bài, hắn ta thích chơi mạt chược hơn.
Tưởng tượng đến lúc đi đường không thể chơi, hắn ta có chút không muốn về.
Thời Khanh Lạc nhướng mày, “Ta thấy ngươi học cũng khá tốt.”
“Ngày mai nhanh trở lại kinh thành làm chính sự đi, bằng không về sau ta không mang theo ngươi chơi nữa.”
Muốn thu thập phụ thân cặn bã, gia hỏa này cần phải lên kinh thành liên hợp với Hề Duệ.
Lương Hữu Tiêu nghe thấy vậy nói, “Vậy được, ngày mai ta hồi kinh.”
“Về sau có cái gì chơi vui, ngươi nhớ phải nghĩ đến ta đầu tiên!”
Hắn ta phát hiện đi theo nữ nhân này rất tốt, về sau không thiếu trò chơi.
Đương nhiên, còn có thể kiếm tiền.
Lần này hắn ta trở về mang theo ván trượt, xe trượt, mạt chược và bài, tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm cho người toàn kinh thành chú ý đến.
Hắn ta thích được nổi bật.
Chuẩn xác mà nói, những thế gia trong kinh thành, mặc kệ là trưởng bối tiểu bối hay cùng thế hệ, đều thích được nổi bật.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Ngươi giải quyết tốt chuyện kia xong, ta bảo đảm về sau ngươi chính là người nổi bậc nhất toàn kinh thành.”
Nàng biết chẳng những tên gia hỏa này thích xem náo nhiệt, còn thích được nổi bật, mà không phải là nổi bật bình thường.
Lương Hữu Tiêu cười hì hì, “Vậy thì tốt, lần này ta trở về sẽ làm cho người toàn kinh thành lác mắt.”
Cứ nghĩ đến chuyện làm cho đám người Hề Duệ hâm mộ ghen ghét, mới tưởng tượng như vậy hắn ta đã kích động, hận không thể mọc đôi cánh để tức tốc hồi kinh.
Thời Khanh Lạc bất đắc dĩ nhìn bộ dạng này của hắn ta, nàng nhấn mạnh trọng điểm: “Ngươi đừng chỉ lo chơi, chớ quên chính sự.”
Lương Hữu Tiêu vỗ bộ n.g.ự.c bảo đảm, “Ta làm việc, ngươi yên tâm.”
Thời Khanh Lạc: “…” Ta chính là không yên tâm.
Nàng lại nói: “Mạt chược lúc nào cũng có thể chơi, trò hay lại hiếm khi được xem một lần, ngươi hiểu chứ.”
Lương Hữu Tiêu cười xấu xa, “Hiểu, ta hiểu.”
Hắn ta cũng muốn xem kịch hay của Tiêu Nguyên Thạch, có kịch hay kích thích như vậy, tất nhiên hắn ta không thể bỏ qua được.
Đêm đó, Lương Hữu Tiêu lại lôi kéo Phỉ Dục Triết chơi mạt chược suốt đêm.
Ngày hôm sau, ngáp ngắn ngáp dài bước lên xe ngựa ngủ bù trở lại kinh thành.