Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 209
Thấy cha cặn bã đang rất là do dự cùng rối rắm, bộ dạng kháng cự cùng nhau lên núi.
Thời Khanh Lạc ném ra mồi câu, "Còn muốn sinh nhi tử nữa không?"
Tức thì Thời lão Tam hết rối rắm, trực tiếp nhảy lên lên xe ngựa.
Ngồi ở bên cạnh Tiêu Hàn Tranh, "Đi, ta đi còn không được sao?"
Ông ta thật sự sợ nha đầu c.h.ế.t tiệt này.
Thời Khanh Lạc mỉm cười, "Như vậy mới đúng nha."
Đối phó cực phẩm, thì phải nắm chỗ bảy tấc, cầm một cách chuẩn xác.
Xe ngựa dừng lại ở dưới chân núi, ba người cùng nhau đi tới đạo quán.
Thời Khanh Lạc lấy ra chìa khóa mở cửa, mang theo Thời lão Tam đi vào chủ điện.
Bây giờ tro cốt của lão đạo trưởng đã được đặt ở trên bàn thờ, còn có một cái bài vị được chạm trổ tinh xảo.
Phía trước đặt một cái lư hương lớn.
Thời Khanh Lạc đi đến, ở trên bàn rút ra ba nén hương, đốt cháy.
Hai tay hợp lại cầm hương, bái lạy lão đạo trưởng, "Sư phụ, ta đến thăm ngài, nếu lão nhân ngài vui mừng, vậy sờ đầu của chúng ta đi. "
Sau đó nhấc chân đặt vào một bên cạnh bàn, đá đá vào một chỗ không dễ dàng thấy được.
Lúc này nàng mới lui ra phía sau, cắm hương vào trong lư hương.
Vừa mới dâng hương xong, chủ điện đang tĩnh lặng bỗng xuất hiện một làn gió phất qua đỉnh đầu, giống như là đang sờ đầu vậy.
Một trận gió bất thình lình, cũng thổi qua đỉnh đầu của Thời lão Tam.
Tuy rằng rất ngắn ngủi đã ngừng lại, nhưng ông ta vẫn là cảm thấy được.
Ông ta trừng lớn mắt, bộ dạng vừa bị dọa sợ vừa kích động.
Thì ra lão đạo trưởng thật sự là lão thần tiên, bằng không sao gió này lại thổi đến?
Ông ta nuốt nuốt nước miếng, hỏi Thời Khanh Lạc: "Vừa rồi là sư phụ của ngươi sao?"
Thời Khanh Lạc đúng lý hợp tình nói: "Nói lời vô nghĩa, không phải sư phụ của ta, vậy ông cho rằng đại điện kín mít như vậy, tự dưng có gió thổi qua sao?"
Vào lúc xây chủ điện, nàng đã để cho cha con Tiêu Mộc đến bố trí một vài cơ quan có thể giả dạng là lão thần tiên hiển linh.
Chẳng qua thổi đến một trận gió mà thôi, vậy nó đến từ chỗ nào!
Đá cái cơ quan kia, sẽ có một cây dây thừng kéo cái quạt trên đỉnh đầu của đại điện chuyển động, nhất thời sẽ tạo ra một làn gió.
Các nơi khác thì có các cơ quan lợi hại hơn, có điều với cấp bậc của Thời lão Tam, cũng không cần thiết phải sử dụng đến.
Người xưa rất tin vào những điều này, nên lúc này nàng mới nghĩ ra muốn làm đồ vật gì đó có chút thần bí, làm cho mọi người càng tin tưởng chuyện lão đạo trưởng là lão thần tiên.
Như vậy mới có thể tiếp tục đội nồi, ha ha.
Thời Lão Tam này thật sự tin.
Quả thật, lúc này bên ngoài không có tý gió nào, bên trong cũng không có mở cửa sổ, như thế nào lại có một cỗ gió từ đỉnh đầu thổi qua.
Đây không phải là lão thần tiên hiển linh thì là cái gì?
Sau đó ánh mắt ông ta nóng rực nhìn Thời Khanh Lạc, "Xem ra lão thần tiên rất thích đồ đệ ngươi nha!"
Thời Khanh Lạc giương cằm, "Nói nhảm, sư phụ của ta nếu không thích ta, sẽ dạy ta nhiều chuyện như vậy sao?"
Ánh mắt Thời lão Tam lại sáng một chút, đi về phía nàng, "Chúng ta thương lượng chút được không?”
Thời lão Tam chà xát tay, "Vẫn là ngươi thông minh."
Hôm nay Thời Khanh Lạc gọi người đến đây, còn biểu diễn lão thần tiên hiển linh như vậy, đương nhiên chính là vì muốn để cho Thời lão Tam chủ động cầu tới cửa.
Nàng mập mờ nói hai câu: "Thật ra cũng không phải không thể. "
Thời lão tam có chút nóng nảy: “Ngươi nói rõ ràng chút đi”
Lại vội vàng bổ sung: “Nếu như có chỗ nào cần dùng đến ta, ngươi cứ nói.”
Khanh Lạc nhướng mày, ghét bỏ nói: "Chỉ bằng ông?"
Thời Lão Tam: "..." Nha đầu c.h.ế.t tiệt này, còn ghét bỏ ông ta.
"Chẳng những nghe ngươi phân phó, còn sẽ làm việc thật tốt."
Bây giờ ông ta chỉ có một tâm nguyện, chính là muốn sinh một nhi tử để nối dõi tông đường.
Thời Khanh Lạc sờ sờ cằm, "Được rồi, xem vào phân thượng chúng ta còn còn có một tầng quan hệ cha con,ta sẽ cố mà làm, thường xuyên giúp ông cầu xin sư phụ ta."
"Có điều ta cũng không dám cam đoan, cái thai tiếp theo của các người có có phải là nhi tử hay không."
Nàng đúng là không có biện pháp.
Thời Lão Tam nhẹ nhàng thở ra, "Ta tin tưởng sư phụ của ngươi."
Thời Khanh Lạc: “..." Bây giờ là ta không tin, được không?
Có điều chuyện này tự nhiên sẽ không nói cho ông ta biết, "Được rồi, dù sao ta cũng sẽ tận lực."
Nàng lại nói: “Nếu ông làm việc không đến nơi đến chốn, hoặc là lại làm chuyện xấu, không chăm chỉ hướng thiện, sư phụ của ta khẳng định cũng sẽ không phù hộ cho ông sinh nhi tử đâu."
Ý chính là, nếu ông không sinh được nhi tử, đó chính là do không thành tâm làm chuyện tốt. Lý do này thực hoàn mỹ!
Thời Lão Tam cũng tin, "Ta nhất định sẽ thành tâm, làm chuyện tốt."
Thời Khanh Lạc ngoắc ngoắc tay gọi ông ta, ông ta lập tức tiến sát lại.
"Chẳng những ông làm, ông còn phải để Ngưu thị làm với mình.”
"Nếu những người trong nhà không chủ động làm chuyện tốt, thì ông cũng đừng để bọn họ làm làm chuyện xấu.”
"Nếu không ông và Ngưu thị sẽ dính nhân quả báo ứng, rốt cuộc còn chưa phần gia, còn là người một nhà.”