Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 172
Thời Khanh Lạc trở về phòng vẽ hình dáng của cái nồi.
Tiêu Hàn Tranh nhìn một chút: "Chỗ trống ở giữa dùng để làm gì?"
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại nồi như thế này.
Thời Khanh Lạc trả lời: "Ở giữa tương tự như ống khói, phía dưới đặt lửa than, vòng ngoài dùng để đặt nước nấu rau nhúng thịt."
Tiêu Hàn Tranh thu bức vẽ lại: "Rất hay."
"Ta đi huyện thành giúp nàng làm nồi, tranh thủ mang về sớm một chút để nàng ăn thịt dê nhúng."
Bây giờ điều kiện trong nhà tốt, mặc dù chi phí làm nồi sắt không ít, nhưng cũng không có vấn đề gì.
Cũng đã mua một chiếc xe ngựa rồi, cho nên thời gian hắn lui tới huyện thành cũng không dài.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Cảm ơn tướng công!"
"Phải rồi, chàng nhớ mang chút vừng trắng và vừng đen về, hai ngày này ta phải chuẩn bị những thứ mà Mạc Tri huyện muốn."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Được!"
Buổi chiều Tiêu Hàn Tranh mang vừng về, Thời Khanh Lạc lập tức cầm vào nhà bếp giã ra.
Tất nhiên còn kéo theo Tiêu tiểu muội làm cùng, tận lực đào tạo tài nấu nướng của cô em chồng.
Mà chủ yếu là Thời Khanh Lạc đứng ở một bên nói, Tiêu tiểu muội làm.
Hết cách rồi, tài nấu nướng của Thời Khanh Lạc thật sự rất kém, còn Tiêu tiểu muội lại rất có thiên phú.
Làm xong tương vừng, Thời Khanh Lạc lại cùng Tiêu tiểu muội làm thêm một ít tương vừng đen.
Ngày mai còn phải mang hạt vừng dùng để làm sáp thơm bôi tóc đến xưởng ép dầu ở huyện thành, ép thành dầu mới dễ làm.
Xưởng sắt ở huyện thành đều biết người tên Tiêu Hàn Tranh này, cho nên cũng tương đối nể mặt.
Sau một ngày đã có thể lấy được nồi sắt.
Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh cùng nhau đi lấy nồi sắt.
Sau khi lấy được lại đi mua thịt dê cùng rau củ, lúc quay về, vừa vặn gặp phải Mạc Thanh Lăng ở trên đường.
Hai người xách đồ hành lễ: "Tham kiến đại nhân."
Mạc Thanh Lăng cũng không có mặc quan phục, hắn ta cười nói: "Ở bên ngoài không cần khách sáo."
"Các ngươi đến huyện thành mua đồ?"
Tiêu Hàn Tranh trả lời: "Nương tử của học sinh đã làm ra tương vừng, hôm nay chúng ta mua một ít thịt dê về nhúng thử một chút."
"Sau khi thử xong mùi vị, cả tương vừng và sáp thơm bôi tóc đều mang đến cho đại nhân."
Mạc Thanh Lăng cười nói: "Thật là làm phiền các ngươi rồi."
Tiêu Hàn Tranh mời: "Nếu đại nhân rảnh rỗi, không chê bai thì có thể đến nhà nếm thử tương vừng chấm thịt dê nhúng."
Dựa theo cách nói của tiểu tức phụ, thứ gì cũng là bản thân nếm thử mới tốt được.
Hắn cũng muốn qua lại với Mạc Thanh Lăng nhiều một chút.
Mạc Thanh Lăng có ấn tượng rất tốt với phu thê Tiêu Hàn Tranh, đặc biệt là còn ngày càng tán thưởng Tiêu Hàn Tranh này.
Hắn ta suy nghĩ một chút liền đồng ý: "Được, vậy ta làm phiền rồi!"
Hắn ta cũng không ra vẻ, mang theo gã sai vặt ngồi lên xe ngựa của Tiêu gia, cùng nhau trở về thôn Hạ Khê.
Về Tiêu gia, Thời Khanh Lạc lập tức nhìn thấy Bạch Hủ đang lười biếng ngồi trên ghế dựa trong sân, cầm bản thảo Tiêu Hàn Tranh vừa viết ra để đọc.
Người này quả thật không biết khách khí.
Hắn ta còn vì vậy mà mở một hiệu sách ở kinh thành, tập trung xuất bản quyển thoại bản này, sau đó cũng trở nên nổi tiếng như vậy.
Rất nhiều con cháu thế gia ở kinh thành ngày ngày đều chạy đến hiệu sách thúc giục, ngày nào hắn ta cũng có thể nhận được thư hối thúc bản thảo đến từ kinh thành.
Hết cách rồi, chỉ có thể tự mình chạy tới Tiêu gia.
Hắn ta tuyệt đối không thừa nhận, chính hắn ta cũng muốn xem bản thảo một chút.
Ai ngờ đến Tiêu gia lại nghe Nhị Lang nói phu thê Tiêu Hàn Tranh vào thành rồi.
Thấy trên bàn sách trong sân có để bản thảo, hắn ta không nhịn được cầm lên xem trước.
Đang xem đến hăng say, nghe được tiếng bước chân, hắn ta ngẩng đầu nhìn qua.
Sau đó lập tức nhìn thấy Mạc Thanh Lăng đứng ở bên cạnh Tiêu Hàn Tranh, hắn ta ngẩn người, vội vàng đứng dậy.
"Tham kiến đại nhân!"
Mạc Thanh Lăng cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Bạch Hủ ở trong sân Tiêu gia.
Nhìn cái dáng vẻ tùy ý của người này, liền có thể biết quan hệ giữa Bạch Hủ và Tiêu gia hẳn là không tệ.
"Miễn lễ!"
Thời Khanh Lạc hỏi Bạch Hủ: "Sao ngươi lại đến đây?"
Hôm qua Bạch gia vừa chuyển đi một số lượng lớn nhang muỗi.
Bạch Hủ lắc lắc bản thảo cầm trong tay: "Ta là tới thúc giục bản thảo của tướng công ngươi ."
"Tiêu huynh, câu chuyện này của ngươi thật là càng viết càng đặc sắc."
Ở trước mặt Tri huyện Mạc Thanh Lăng, hắn ta cũng không buông tha.
Tiêu Hàn Tranh cười cười: "Đa tạ khen ngợi!"
Mạc Thanh Lăng ngơ ngác: "Thoại bản gì?"
Bây giờ Bạch Hủ được coi là người hâm mộ thoại bản của Tiêu Hàn Tranh, lập tức giới thiệu: "Tiêu huynh viết thoại bản tu tiên, chẳng những bán đắt ở huyện thành, mà ở kinh thành cũng rất phổ biến, hiệu sách của ta mỗi ngày đều phải in thêm."
Lợi nhuận một tháng của quyển thoại bản tu tiên này tương đương với lợi nhuận cả năm trước của hiệu sách, có thể tưởng tượng được thoại bản này nổi tiếng như thế nào.
Bây giờ mặc kệ là ở huyện thành hay kinh thành, chỉ cần tụ tập cùng nhau đều sẽ hỏi, ngươi xem qua chưa?
Chưa xem qua? Vậy ngươi quá lạc hậu rồi.