Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 150
Đại Lương thành lập nhiều năm, chiến tranh đã ngừng lại, có rất nhiều nơi cần tiêu tiền.
Triều đình có rất nhiều công việc cần chi tiêu, Hộ Bộ cũng thường xuyên thiếu bạc, ngay cả hầm băng hiện tại trong cung cũng là của tiền triều.
Mà lượng băng dự trữ cũng có hạn, cho nên trong cung năm nào cũng luôn thiếu băng.
Mùa hè đến, hoàng đế có nhu cầu ban băng cho tần phi và đại thần cũng không ít.
Nếu dâng phương pháp này lên, Thánh Thượng nhất định sẽ rất vui mừng.
Mạc Thanh Lăng suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Người viết phương pháo làm băng này ra đi, ta sẽ phái người đưa lên kinh thành dâng cho bệ hạ, cũng để cho các bá tánh Đại Lương đều biết đến.”
Như vậy cũng có chỗ lợi cho danh tiếng của Thánh thượng và triều đình ở trong dân gian.
Hắn ta lại bổ sung một câu, “Nguồn gốc có được phương pháp chế băng này, ngươi cũng viết rõ vào đi.”
Này cũng đại biểu cho, hắn ta sẽ để cho bệ hạ biệt, phương pháp này là lấy từ phu thê Tiêu Hàn Tranh.
Hắn ta sẽ không chiếm đoạt công lao của hai người.
Cũng làm cho phương pháp chế băng này có một nguồn gốc rõ ràng.
Tiêu Hàn Tranh biết Mạc Thanh Lăng không phải loại người tham lam công lao của người khác.
Thấy thế cũng không cần giả vờ từ chối mà chắp tay, “Vâng.”
Nếu là tri phủ trước có được phương pháp này, ông ta nhất định sẽ tự tay viết dâng lên Thánh thượng, còn nói là tự mình trong lúc vô ý phát hiện được. Tuyệt đối sẽ phủi sạch công lao của hai phu thê bọn họ, sau đó chờ thời cơ thuận lợi g.i.ế.c luôn hai người bọn họ, trừ đi hậu họa.
Cho nên có một Mạc Thanh Lăng chính trực đến làm huyện lệnh, là một chuyện rất tốt.
Tiêu Hàn Tranh viết rõ phương pháp cùng nguồn gốc ra, đưa cho Mạc Thanh Lăng.
“Đại nhân, dạo này vừa hay ta cũng không có việc bận, không bằng bắt đầu từ hôm nay liền dạy mọi người làm băng đi?”
Tính toán thời gian, hẳn là Ngô đại thiếu và người tri phủ đang trên đường đến thôn rồi.
Hiệu suất làm việc của Mạc Thanh Lăng cũng cực kì cao, “Được!”
Hắn ta liền tự mình viết một phần mật tấu, kẹp phương pháp mà Tiêu Hàn Tranh viết vào, thêm mấy viên đá tiêu được Tiêu Hàn Tranh mang đến,, lập tức cho người thúc ngựa đưa đi kinh thành.
Xong xuôi liền quay sang nói với người huyện nha, nhanh viết thông cáo thông báo ra ngoài.
Viết rằng Tiêu tú tài sẽ ở huyện nha này, dạy học miễn phí cho những ai muốn học làm băng, ai muốn học đều có thể đến đây học.
Mà trước khi Tiêu Hàn Tranh tới tìm Mạc Thanh Lăng, đã cho vài tên ăn mày mỗi người mấy đồng, bảo bọn họ theo dõi kỹ càng tình hình huyện nha.
Chỉ cần thông cáo vừa dán ra, bọn họ sẽ lập tức thông báo cho người ở huyện thành biết việc này.
Vì thế rất nhanh, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhiều người huyện thành đều đã biết đến lớp học làm băng miễn phí.
Có nhiều người tò mò, sôi nổi chạy tới huyện nha xem.
Có người chỉ là đơn giản đến xem náo nhiệt, có người lại có tâm tư muốn kiếm tiền.
Bên kia, trong thôn.
Thời Khanh Lạc nấu chè đậu xanh ướp lạnh mang cho thôn dân đang xây xưởng.
Mới vừa múc cho mọi người uống, thì nhìn thấy Ngô đại thiếu dắt theo một nam tử trung niên đi đến.
Thôn dân nhìn thấy Ngô đại thiếu gia lại tới nữa, cả đám người bưng chén đứng lên phòng bị nhìn chằm chằm người đang tới.
Hôm nay Đại Lang đi huyện thành, bọn họ cũng không thể để tiểu tức phụ của hắn bị khi dễ.
Ngô đại thiếu gia nhìn bộ dạng phòng bị của đám thôn dân, không khỏi nhíu mày.
Những người này đúng là ngu không ai bằng, gã cũng lười so đo với bọn họ.
Ngô đại thiếu gia nhìn về phía Thời Khanh Lạc, kiêu căng ngạo mạn nói: “Thời Khanh Lạc, vị này chính là sư gia do Tri phủ đại nhân phái tới, ngươi còn không mau lại đây bái kiến.”
Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Ta muốn hỏi một câu, sư gia là cấp quan phẩm nào? Muốn dân chúng nhìn thấy phải bái kiến, là ai qui định ra vậy?”
Đắc tội Ngô gia cũng đồng nghĩa đắc tội với tri phủ sau lưng Ngô gia, cho nên nàng không cần thiết phải khách khí.
Lại nói, một sư gia mà thôi, còn muốn người ta bái kiến, thật làm trò cười cho thiên hạ rồi.
Khuôn mặt tươi cười của sư gia bỗng cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.
Thôn phụ này quá vô lễ.
Bất quá nhớ đến hôm nay có chuyện phải làm, ông ta chịu đựng nói: “Đã vậy cũng không cần bái kiến.”
Ông ta lại nói: “Ta phụng lệnh đại nhân hôm nay đến là có việc muốn tìm ngươi.”
Nói chuyện với một thôn phụ, ông ta không cần thiết phải đi lòng vòng.