Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 126
Tiêu lão đại nghe đối phương hỏi, ưỡn ngực.
Ông ta kiêu ngạo nói: “Ta chính là đại ca của Uy Viễn đại tướng quân , các ngươi có bản lĩnh liền giam ta vào đại lao đi, cuối cùng xem ai là người phải ngồi trong đấy.”
Binh lính nhìn bộ dáng này của ông ta, cười nhạo: “Đừng chọc cười ta nữa, Uy Viễn đại tướng quân sẽ có người đại ca ăn mày như ngươi sao?”
Lời này chạm đến lòng tự trọng của Tiêu gia, “Trên đường tới đây, chúng ta gặp phải sơn tặc, cho nên bây giờ mới nhìn giống những ăn mày.”
“Nhưng chúng ta thật sự là huynh đệ của Uy Viễn đại tướng quân, không tin các ngươi có thể đi gọi Tiêu lão nhị tới cửa thành nhìn xem.”
Tiêu lão đại xoay người đỡ Tiêu lão gia tử, “Vị này chính là cha đệ ấy, nếu đệ ấy là dám không nhận cha nương, đó chính là bất hiếu.”
Tiêu đại lang chỉ vào trên lộ dẫn, “Ta là cháu trai của Uy Viễn đại tướng quân, các ngươi có thể đi hỏi một chút, đây là nơi nhị thúc được sinh ra.”
Lời hai người nói, đều là do Thời Khanh Lạc dạy.
Binh lính nhìn đoàn người ngoài cửa tuy rằng giống như là ăn mày, nhưng lại có bộ dáng hợp tình hợp lý, có chút lưỡng lự.
Nếu đây thật sự là người nhà của Uy Viễn đại tướng quân, bọn họ ngăn không cho vào cửa, vậy sẽ đắc tội với phủ tướng quân.
Nhưng nếu những người này nói dối, chạy vào kinh thành đi xin ăn, như này thì cũng không tốt.
Vì thế hai binh lính thì thầm với nhau.
Trong đó một người nhìn Tiêu gia nói: “Các ngươi biết phủ của Uy Viễn tướng quân ở đâu ?”
Tiêu lão đại lắc đầu, “Bọn ta không biết, đây là lần đầu tiên chúng ta tới kinh thành.”
“Các ngươi không để Tiêu tướng quân phái người đến tiếp đón? Hoặc hẹn thời gian để phái người đến chờ ở cửa thành sao?” Một người lính trong đó nghi ngờ hỏi.
Tiêu lão đại mắng thầm Tiêu lão nhị một hồi, tên súc sinh kia nào có lòng tốt như vậy, còn tới đón bọn họ.
Nếu biết bọn họ trực tiếp lên kinh thành, khẳng định sẽ trực tiếp ngăn cản.
Nhưng tất nhiên không thể nói chuyện này ra được: “Trước khi xuất phát chúng ta đã viết thư rồi, ai ngờ trên đường gặp phải sơn tặc, cho nên đã đến chậm vài ngày.”
Một binh lính đứng ra nói: “Được, ta đây đưa bọn ngươi đi tới phủ tướng quân.”
Nếu như bọn người này thật là người nhà của tướng quân, gã đi theo còn có thể lấy một phần nhân tình.
Nếu không phải, gã liền ném mấy người này vào đại lao vài ngày.
Vừa rồi này nhóm người này còn mắng bọn họ mắt mù, bọn họ đã nhớ kỹ.
Tiêu lão gia tử ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì làm phiền mấy vị đại ca.”
Hiện tại quan trọng vẫn là tìm được phủ tướng quân.
Vì thế đoàn người liền theo binh lính ở cửa thành, đi tới đường lớn phía nam kinh thành.
Trong những năm gần đây con phố này đều là nơi ở của những người có thế lực và quyền quý.
Một đám người Tiêu gia ăn mặc rách rưới, già trẻ lớn bé mười mấy người, trong đó còn có mấy đứa trẻ khóc nỉ non. Cũng bởi vậy đi đến nơi nào cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Có người tò mò sẽ đi lên hỏi, người Tiêu gia liền kiêu ngạo nói bọn họ là gia quyến của phủ Uy Viễn tướng quân.
Trên đường người người ai nấy đều kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới người nhà của Uy Viễn tướng quân thế nhưng lại vào kinh thành ăn xin.
Đặc biệt là lão thái thái gặp người nào hỏi thăm, liền khóc lóc kể lể một phen, trong lời nói đều ám chỉ Tiêu lão nhị sau khi phát đạt, cũng chỉ nghĩ tới thê tử, quyền lợi, cũng không để ý đến người nhà bọn họ ở trong thôn.
Đây là cũng là lời của Thời Khanh Lạc dạy cho bà ta, sau khi đến kinh thành, trước tiên cố ý truyền ra tin tức Tiêu lão nhị bất hiếu.
Nói là muốn dùng dư luận tạo áp lực cho Tiêu lão nhị, phải đánh đòn phủ đầu.
Chỉ cần đối phương không muốn bị người đời đàm tiếu là kẻ bất hiếu, ông ta sẽ phải chiếu cố bọn họ, không dám đuổi bọn họ đi, mặt ngoài còn phải cung phụng bọn họ.
Còn nếu khi đến kinh thành bọn họ không làm ầm ĩ lên, thì Tiêu lão nhị sẽ đuổi bọn họ đi trong bí mật, bọn họ cũng không thể làm gì được.
Vốn dĩ lão thái thái cảm thấy gặp người liền ám chỉ nhi tử thứ hai bất hiếu, sẽ hại đến nhi tử.
Nhưng sau khi bị sơn tặc cướp, cả đời bà ta cũng chưa từng chịu khổ như vậy, nghẹn một bụng tức giận, lại bị người khác dùng ánh mắt khác thường quan sát, bà ta chịu không nổi cái ủy khuất này.
Vì thế liền không nhịn được, thêm mắm thêm muối vào lời chỉ dạy của Thời Khanh Lạc, truyền ra ngoài.
Tiêu lão nhị chính là một súc sinh bất hiếu, bị người ta mắng là đúng.
Lúc này, có vài thiếu niên mặc áo gấm đi mang theo nô bộc đi dạo trên đường phố.
Nhìn thấy một nhóm người ăn xin đang đi về đường lớn phía Nam.
Một người trong đó ghét bỏ phẩy phẩy tay, "Ăn mày hôi hám ở đâu, đường Nam không phải là nơi cho các ngươi ăn xin, cút đi."