Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng
Chương 21: Lục Tử Hạo Đại Nghĩa Diệt Thân
Nông thôn tháng 6, xa xa một mảnh ruộng mạ non xanh mướt, gió nhẹ lướt qua thổi tới một trận hương lúa trong lành.
Diệp Vân Linh nhịn không được hít sâu hai cái, không khí nơi này thật tốt biết bao.
Đột nhiên thấy hơi choáng, Diệp Vân Linh xoa xoa trán. Ặc, không khí tốt quá, làm cô hơi say oxy rồi.
Vừa lúc nghiêng đầu nhìn sang Lục Tử Hạo hai tay nhỏ đang cố hết sức đẩy hai vali hành lý bên cạnh, còn thường xuyên quay đầu chiếu cố cho Lục Ngữ Nịnh.
Diệp Vân Linh duỗi tay đẩy hai vali của cậu bé về phía cô. Một cái đặt thẳng lên trên vali của cô, cái còn lại vẫn đẩy trên mặt đất.
Động tác của cô quá nhanh, Lục Tử Hạo không kịp phản ứng.
Lục Tử Hạo nhìn hai tay trống không, khó hiểu: "Dì lại muốn làm gì?"
Diệp Vân Linh rất không thèm để ý nói: "Củ cải nhỏ, nể tình thấy nhóc hơi đáng yêu nên giúp đỡ tí thôi."
Lời này là Diệp Vân Linh thuận miệng bịa ra. Tất nhiên Lục Tử Hạo cũng không tin, nghĩ chắc cô lại nghĩ ra trò gì để chỉnh mình.
Vạn lần Diệp Vân Linh không nghĩ tới chính là Lục Tử Hạo rất nhanh tiếp nhận, nói: "Vậy thì cảm ơn dì Vân."
Lần này đến phiên Diệp Vân Linh ngây ngẩn cả người."........."
Vc, chính mình cư nhiên lại bị một đứa nhóc tính kế.
Diệp Vân Linh đẩy nhiều hành lý nhất, nhưng lại là người đầu tiên đến nơi. Vừa tới điểm dừng trực tiếp ngồi lên hành lý, thảnh thơi chơi game chờ những người khác.
Nửa tiếng sau, mọi người cũng lục tục tới đủ. Hầu hết tất cả đều mệt đến ngả ngả nghiêng nghiêng.
Giờ cũng không ai rảnh để bận tâm đến hình tượng nữa, tất cả đều ngồi bệt lên vali.
Các bạn nhỏ cũng vậy, mấy đứa bé nhất còn trực tiếp mệt mỏi nằm dựa vào lòng mẹ.
"Hoan nghênh mọi người đến với thôn Vương Cổ."
Theo âm thanh vang lên, hướng dẫn viên du lịch cho các khách mời lần này kiêm thôn trưởng Trương Hi Minh xuất hiện, tự giới thiệu: "Tôi là hướng dẫn viên du lịch kiêm thôn trưởng của mọi người. Các bạn trong qua trình tham quan du lịch lần này nếu gặp bất kỳ vấn đề gì đều có thể tới tìm tôi."
Trương Hi Minh là MC nổi tiếng đài Lam, mấy mùa chương trình trước cũng là anh ta đảm nhiệm vị trí thôn trưởng. Chủ yếu là hướng dẫn khách mời làm nhiệm vụ kiêm khuấy động không khí.
Trương Duyệt Hân vừa nghe thấy, âm sữa nãi thanh nãi khí mở miệng hỏi: "Chú thôn trưởng ơi, cháu muốn uống sữa bò được không? Cháu khát nước rồi."
Trương Hi Minh cười nói: "Sữa bò thì không có. Bất quá chú đã chuẩn bị cho mọi người nước ô mai ướp lạnh."
Theo lời anh ta nói, nhân viên công tác mang nước ô mai ướp lạnh đã chuẩn bị sẵn ra cho mọi người, mỗi người một ly.
Sau khi Trương Hi Minh đọc một đoạn quảng cáo cho thương hiệu tài trợ nước ô mai xong thì bắt đầu tiếp tục quay chụp tiết mục.
Phân đoạn đầu tiên tất nhiên là tịch thu hành lý của khách mời. Ngoại trừ quần áo và những vật dụng sinh hoạt cần thiết, các sản phẩm công nghệ cao cùng với đồ ăn vặt, đồ chơi này nọ đều phải tịch thu, bao gồm luôn tiền cũng bị phải nộp lại.
Một trận gào khóc vang lên, chủ yếu là có mấy đứa bé không chấp nhận được việc đồ ăn vặt và máy chơi game yêu thích của mình bị tịch thu.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn hiện trường rất náo nhiệt.
Diệp Vân Linh đã sớm dự liệu được chiêu thức này của tổ tiết mục, nên trên người trộm dấu sẵn thêm một cái di động khác.
Cũng không có cách nào nữa, sau mười năm ở mạt thế mới lại chạm đến smart phone, màn hình cảm ứng chơi game sướиɠ như vậy, cho dù là người tự chủ như cô cũng khó mà không nghiện mạng internet.
"Chú thôn trưởng, cháu cử báo ở túi quần Diệp Vân Linh còn giấu một cái di động."
Tươi cười trên mặt Diệp Vân Linh tức khắc cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Lục Tử Hạo đại nghĩa diệt thân.
Lục Tử Hạo nhướn mày hơi nhọn nhọn, vẻ mặt đắc ý nói: "Tôi mới không phải nhóc củ cải đâu."
Diệp Vân Linh tức quá hoá cười, thằng nhóc con, hoá ra chờ cô ở đây để trả thủ, nhất định là lúc trước khi đi cô trộm giấu điện thoại bị thằng bé thấy được.
Diệp Vân Linh chỉ vào Lục Tử Hạo nói: "Trong quần thằng bé có cất giấu bánh quy."
Lục Tử Hạo nhíu mày, phồng má không phục: "Ở miếng độn gót giày dì ấy còn giấu tiền."
Diệp Vân Linh liếc mắt: "Đừng tưởng là ta không biết trong vali hành lý của nhóc có ngăn bí mật, mặt sau còn giấu một bộ hoa dung và khối rubik."
Lục Tử Hạo phản bác: "Hoa dung và rubik không phải đồ chơi, không được tính."
Diệp Vân Linh nhịn không được hít sâu hai cái, không khí nơi này thật tốt biết bao.
Đột nhiên thấy hơi choáng, Diệp Vân Linh xoa xoa trán. Ặc, không khí tốt quá, làm cô hơi say oxy rồi.
Vừa lúc nghiêng đầu nhìn sang Lục Tử Hạo hai tay nhỏ đang cố hết sức đẩy hai vali hành lý bên cạnh, còn thường xuyên quay đầu chiếu cố cho Lục Ngữ Nịnh.
Diệp Vân Linh duỗi tay đẩy hai vali của cậu bé về phía cô. Một cái đặt thẳng lên trên vali của cô, cái còn lại vẫn đẩy trên mặt đất.
Động tác của cô quá nhanh, Lục Tử Hạo không kịp phản ứng.
Lục Tử Hạo nhìn hai tay trống không, khó hiểu: "Dì lại muốn làm gì?"
Diệp Vân Linh rất không thèm để ý nói: "Củ cải nhỏ, nể tình thấy nhóc hơi đáng yêu nên giúp đỡ tí thôi."
Lời này là Diệp Vân Linh thuận miệng bịa ra. Tất nhiên Lục Tử Hạo cũng không tin, nghĩ chắc cô lại nghĩ ra trò gì để chỉnh mình.
Vạn lần Diệp Vân Linh không nghĩ tới chính là Lục Tử Hạo rất nhanh tiếp nhận, nói: "Vậy thì cảm ơn dì Vân."
Lần này đến phiên Diệp Vân Linh ngây ngẩn cả người."........."
Vc, chính mình cư nhiên lại bị một đứa nhóc tính kế.
Diệp Vân Linh đẩy nhiều hành lý nhất, nhưng lại là người đầu tiên đến nơi. Vừa tới điểm dừng trực tiếp ngồi lên hành lý, thảnh thơi chơi game chờ những người khác.
Nửa tiếng sau, mọi người cũng lục tục tới đủ. Hầu hết tất cả đều mệt đến ngả ngả nghiêng nghiêng.
Giờ cũng không ai rảnh để bận tâm đến hình tượng nữa, tất cả đều ngồi bệt lên vali.
Các bạn nhỏ cũng vậy, mấy đứa bé nhất còn trực tiếp mệt mỏi nằm dựa vào lòng mẹ.
"Hoan nghênh mọi người đến với thôn Vương Cổ."
Theo âm thanh vang lên, hướng dẫn viên du lịch cho các khách mời lần này kiêm thôn trưởng Trương Hi Minh xuất hiện, tự giới thiệu: "Tôi là hướng dẫn viên du lịch kiêm thôn trưởng của mọi người. Các bạn trong qua trình tham quan du lịch lần này nếu gặp bất kỳ vấn đề gì đều có thể tới tìm tôi."
Trương Hi Minh là MC nổi tiếng đài Lam, mấy mùa chương trình trước cũng là anh ta đảm nhiệm vị trí thôn trưởng. Chủ yếu là hướng dẫn khách mời làm nhiệm vụ kiêm khuấy động không khí.
Trương Duyệt Hân vừa nghe thấy, âm sữa nãi thanh nãi khí mở miệng hỏi: "Chú thôn trưởng ơi, cháu muốn uống sữa bò được không? Cháu khát nước rồi."
Trương Hi Minh cười nói: "Sữa bò thì không có. Bất quá chú đã chuẩn bị cho mọi người nước ô mai ướp lạnh."
Theo lời anh ta nói, nhân viên công tác mang nước ô mai ướp lạnh đã chuẩn bị sẵn ra cho mọi người, mỗi người một ly.
Sau khi Trương Hi Minh đọc một đoạn quảng cáo cho thương hiệu tài trợ nước ô mai xong thì bắt đầu tiếp tục quay chụp tiết mục.
Phân đoạn đầu tiên tất nhiên là tịch thu hành lý của khách mời. Ngoại trừ quần áo và những vật dụng sinh hoạt cần thiết, các sản phẩm công nghệ cao cùng với đồ ăn vặt, đồ chơi này nọ đều phải tịch thu, bao gồm luôn tiền cũng bị phải nộp lại.
Một trận gào khóc vang lên, chủ yếu là có mấy đứa bé không chấp nhận được việc đồ ăn vặt và máy chơi game yêu thích của mình bị tịch thu.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn hiện trường rất náo nhiệt.
Diệp Vân Linh đã sớm dự liệu được chiêu thức này của tổ tiết mục, nên trên người trộm dấu sẵn thêm một cái di động khác.
Cũng không có cách nào nữa, sau mười năm ở mạt thế mới lại chạm đến smart phone, màn hình cảm ứng chơi game sướиɠ như vậy, cho dù là người tự chủ như cô cũng khó mà không nghiện mạng internet.
"Chú thôn trưởng, cháu cử báo ở túi quần Diệp Vân Linh còn giấu một cái di động."
Tươi cười trên mặt Diệp Vân Linh tức khắc cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Lục Tử Hạo đại nghĩa diệt thân.
Lục Tử Hạo nhướn mày hơi nhọn nhọn, vẻ mặt đắc ý nói: "Tôi mới không phải nhóc củ cải đâu."
Diệp Vân Linh tức quá hoá cười, thằng nhóc con, hoá ra chờ cô ở đây để trả thủ, nhất định là lúc trước khi đi cô trộm giấu điện thoại bị thằng bé thấy được.
Diệp Vân Linh chỉ vào Lục Tử Hạo nói: "Trong quần thằng bé có cất giấu bánh quy."
Lục Tử Hạo nhíu mày, phồng má không phục: "Ở miếng độn gót giày dì ấy còn giấu tiền."
Diệp Vân Linh liếc mắt: "Đừng tưởng là ta không biết trong vali hành lý của nhóc có ngăn bí mật, mặt sau còn giấu một bộ hoa dung và khối rubik."
Lục Tử Hạo phản bác: "Hoa dung và rubik không phải đồ chơi, không được tính."