Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng
Chương 34: Đừng sợ, ta đến rồi
Editor: Sunie
"Đại gia, nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như người địa phương."
"Tiểu mỹ nhân đúng là thông minh." Vừa nói người nọ vừa bóp ngực Thẩm Uyển một cái, trên ngực trắng nõn lập tức hiện ra dấu vết màu đỏ.
Thẩm Uyển bị đau, lại không dám kêu thành tiếng.
"Vậy nhất định ngươi chưa từng thấy điệu múa vào ngày tuyển chọn hoa khôi của ta."
"Ta đã nghe nói qua!" Điệu múa đêm tuyển chọn khoa khôi kia của Thẩm Uyển đã làm rung chuyển thiên hạ, nam tử này nếu đã đến Hồng Lâu, nhất định cũng đã nghe qua, hắn vội vàng muốn cởi áo của Thẩm Uyển ra, "Ngươi cởi ra múa cho ta xem! Khà khà..."
Khi hắn cười, râu ở xung quanh miệng cũng run lên, người này tuy có sức lực vô cùng lớn, nhưng cũng dễ bị lừa.
Thẩm Uyển đè bàn tay to của hắn lại, một bàn tay to này ước chừng gấp đôi bàn tay của Thẩm Uyển! Trên tay phủ đầy vết chai, vô cùng cứng, xem ra không phải người luyện võ thì là người làm việc chân tay trong một thời gian dài.
"Đại gia, điệu múa này, nếu cởi ra lại không có tình thú! Ngươi ngồi ở đây, bây giờ ta không bận, một mình ta sẽ múa cho ngươi xem, được không?"
Người nọ thấy bộ dáng kiều mị của Thẩm Uyển, cho dù sức lực vô cùng lớn, lúc này xương cốt cũng mềm nhũn, lại để cho Thẩm Uyển thoát khỏi ngực hắn, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, một khắc cũng không rời đi, Thẩm Uyển ba bước quay đầu một lần, vào lúc ánh mắt đung đưa vẫn không quên vứt cho hắn một ánh mắt quyến rũ.
Nàng vừa đi đến bên giường nhỏ, vừa cởi cái áo khoác bằng vải mỏng bên ngoài ra, lộ ra cánh tay dài trắng nõn, nàng nắm lấy cây cột màn che cửa sổ ở mép giường, bắt đầu múa...
Hồng Trần chạy như bay ở trên đường cái, dẫn tới không ít người nhìn chăm chú, nhưng nàng không bận tâm quá nhiều.
"Ôi —— không muốn sống nữa à?"
Nàng vừa mới chạy đến chỗ rẽ, thiếu chút nữa bị một chiếc xe ngựa đâm vào người, may mà người đánh chiếc xe ngựa kia phản ứng nhanh, kéo lại dây cương. Vẫn chưa kịp phản ứng, người đi đường đã náo loạn...
"Mau nhìn kìa! Có người đang bay!"
Hồng Trần ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một nam tử có thân hình cao lớn bay qua trên mái hiên, tiếp tục nhìn kĩ, y phục tơ lụa màu xanh, phát quan màu vàng, là Phạm Vệ Lăng!
Phạm Vệ Lăng mới từ trong cung trở về, đã thấy hai hạ nhân mặc xiêm áo bằng vải thô bị chặn ở cửa, vốn không muốn để ý, lại không ngờ người kia nói Anh Cơ cô nương gặp nạn! Hắn không chút suy nghĩ đã chạy đến Hồng Lâu, trên đường cái người đến người đi không làm gì được, thật sự cản trở, liền bay lên mái hiên, dọc theo mái hiên một đường chạy như bay đến Hồng Lâu.
"Chuyện gì thế?" Một giọng nói trầm thấp phát ra từ trong xe ngựa.
"Hồi bẩm thừa tướng đại nhân, thiếu chút nữa đâm vào một cô nương."
Trần Phong Lâm vén mành xe ở cửa sổ lên, nhìn về phía trước thăm dò, chỉ nháy mắt, lại thoáng nhìn trên mái hiên có một bóng người lao vùn vụt qua! Hắn trừng lớn hai mắt, dường như không thể tin vào mắt của mình!
Là Phạm Vệ Lăng!
Hắn có thể đi trên mái hiên như đi trên đất bằng, tốc độ còn nhanh như vậy, nếu nói hắn chỉ là một hoàng tử tay trói gà không chặt, quả thực rất buồn cười! Mình lại bị hắn lừa nhiều năm như vậy!Lão buông mành xuống, nhíu mày, suy nghĩ một lát, lại vén mành lên.
"Ngươi, đi theo nhìn xem, đừng để bị phát hiện."
Người bên cạnh xa ngựa máy móc gật đầu, nói một tiếng "Vâng" rồi rời đi.
———
Người Địch Nhung kia vừa nhìn Thẩm Uyển múa, vừa móc ra cái thứ kia trong đũng quần bắt đầu vuốt ve. Cho dù cách thật xa, Thẩm Uyển cũng có thể ngửi thấy mùi hôi tanh.
Người Địch Nhung hiển nhiên không chịu đựng được, xông lên phía trước ôm chầm lấy Thẩm Uyển, Thẩm Uyển thấy thế lập tức ném cái váy lụa mỏng trong tay đến trước mặt hắn. Tầm mắt của người nọ bị ngăn trở, hai tay không ngừng khua loạn trên không trung, còn cho là Thẩm Uyển cùng hắn chơi trò tình thú.
"Anh Cơ cô nương, ngươi ở đâu thế? Mau đến đây! Lão tử không chịu nổi, hôm nay nhất định lão tử sẽ thao ngươi đến thoải mái ngất trời! Sẽ không làm ngươi thất vọng!"
Hắn khua loạn một hồi nhưng không bắt được Thẩm Uyển, kiên nhẫn đã đến cực điểm, sắc mặt hắn chợt biến, kéo váy lụa trên mặt xuống, lại phát hiện Thẩm Uyển đang mở cửa, tức khắc cơn giận dữ càng tăng lên!
"Kỹ nữ thối tha, cho ngươi mặt mũi còn không biết xấu hổ!" Hắn bước dài xông lên phía trước, che ở trước cửa, "Ngươi còn dám trốn!"
Hắn đưa tay ra, bàn tay kia tràn đầy sức mạnh khua qua không khí, thậm chí Thẩm Uyển có thể nghe được tiếng gió thổi lay động không khí, với cái tát này, thân thể nhỏ bé này của Thẩm Uyển làm sao ghánh nổi, nhưng bả vai của nàng bị giữ chặt, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có. Chỉ có thể nhìn bàn tay kia càng ngày càng gần...
Sự chú ý của người Địch Nhung hoàn toàn ở trên người Thẩm Uyển, hắn hoàn toàn không biết lúc này trên mái hiên ở trên đỉnh đầu của mình, có một người đang tràn đầy giận dữ, hận không thể xé hắn thành mảnh vụn.
Ngay khi lòng bàn tay gần rơi vào trên mặt Thẩm Uyển, nóc nhà bỗng nhiên vang lên tiếng "Ầm", nứt ra thành một cái lỗ, một nam tử rơi xuống từ trên nóc nhà, một chân đạp lên cánh tay đang nâng lên của người Địch Nhung kia, chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc", người Địch Nhung hét thảm, buông lỏng Thẩm Uyển ra.
"A —— a —— ai! A! Đau chết lão tử! A ——"
Phạm Vệ Lăng lại không nhìn hắn, nhìn Thẩm Uyển run bần bật ở bên cạnh, trong lòng đau nhói: "Ngươi không sao chứ! Anh Cơ cô nương, Anh Cơ cô nương?"
Vừa rồi Thẩm Uyển vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi, loại cảm giác vô lực cho dù dùng sức lực toàn thân cũng không cách nào phản kháng, khiến cho khuôn mặt nhỏ của nàng tái xanh.
Phạm Vệ Lăng có chút hoảng sợ: "Ngươi làm sao vậy? Không sao chứ! Anh Cơ! Anh Cơ! Thẩm Uyển! Đừng sợ, ta đến rồi..."
Thẩm Uyển? Hắn vừa mới gọi mình là gì?
Thẩm Uyển phục hồi tinh thần, ở thời không này, không ai biết nàng tên Thẩm Uyển, sao hắn biết được? Nàng nghi hoặc nhìn về phía Phạm Vệ Lăng, Phạm Vệ Lăng thấy nàng có phản ứng, trong lòng hơi buông lỏng một chút.
"Dám đánh lão tử! Ngươi đi chết đi!"
Người Địch Nhung kia quay lại từ trong sự đau đớn, phẫn nộ, lại lợi dụng khi Phạm Vệ Lăng chưa chuẩn bị, nắm đấm đánh vào trên lưng Phạm Vệ Lăng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~