Xương Sườn Mềm - Trang 2
Chương 43
Nhờ phúc của Thẩm Phụ, Kiều Nguyễn cũng lên khoang hạng nhất.
Cô nhìn tên anh trên vé máy bay.
THẨM TÙY TIỆN
Cho dù nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy cái tên này đổi quá tùy tiện.
Kiều Nguyễn chần chừ, hỏi anh: “Anh không đổi lại à?”
Thẩm Phụ nhìn vé máy bay trong tay, cười nói: “Anh cảm thấy rất êm tai.”
Kiều Nguyễn không nói chuyện.
Có lẽ vì cảm thấy cô nghĩ mình đang nói dối, Thẩm Phụ đọc lại ba chữ này.
Tùy Tiện, Thẩm Tùy Tiện.
Trước kia anh rất ghét cái tên của mình, bởi vì cha anh từ khi anh còn rất nhỏ đã giáo dục tư tưởng này cho anh.
Thẩm Phụ.
Anh không chỉ gánh vác tội thay mẹ, đồng thời cả đời này cũng phải chịu bị người khác cô phụ và vứt bỏ.
Cha anh nói, đây là để anh chuộc tội.
Tùy Tiện khá tốt, vạn sự tùy tiện, hết thảy tùy tâm.
Anh thật sự thích tên này.
Thật sự giống như tự tay đẩy được hết tội lội đang đè trên người. Anh không phải thứ phụ thuộc của ai, cũng không cần đương nhiên kế thừa những tội lỗi không thuộc về anh.
—
Hai tiếng, máy bay hạ cánh xuống Phái Thành, Lý Nguyệt Minh cũng tới, bế Mã Vị Hi.
Trong tay Mã Vị Hi giơ một tấm biển viết.
【 Đón chị gái. 】
Kiều Nguyễn nhìn thấy, đẩy rương hành lý ra.
Lý Nguyệt Minh buông Mã Vị Hi, xoa xoa cổ tay nhức mỏi oán trách: “Thằng em cậu đúng là càng lớn càng béo.”
Kiều Nguyễn cười cười nói một câu vất vả, sau đó nhìn Mã Vị Hi đang ôm chặt mình không buông, nói cậu không hiểu chuyện, lớn như vậy còn bắt người bế.
Mã Vị Hi nâng đầu: “Là tự chị Nguyệt Minh nói muốn bế, chị ấy bảo đông người quá, bế em như vậy em có thể nhìn xa hơn.”
Lý Nguyệt Minh nhéo nhéo mặt cậu: “Bây giờ còn học được mách lẻo.”
Kiều Nguyễn nhìn khắp nơi cũng không thấy Thẩm Phụ.
Vì thế lấy di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Phụ, anh nói anh đi ra từ cửa khác.
Thẩm Phụ: 【 Anh không quấy rầy em đoàn tụ với người nhà. 】
Thẩm Phụ: 【 Muộn chút lại gặp. 】
Lý Nguyệt Minh hỏi cô: “Đang nói chuyện với ai đấy.”
Không đợi Kiều Nguyễn trả lời, cô nhón chân nhìn thoáng qua.
Vừa lúc nhìn đến tên Thẩm Phụ.
“Thẩm Phụ? Hai người về cùng nhau à?”
Kiều Nguyễn khóa màn hình điện thoại thả lại trong túi, gật đầu: “Ừ, anh ấy đến Đa Trấn ở mấy ngày.”
Không cần hỏi, Lý Nguyệt Minh đại khái cũng có thể đoán được vì sao Thẩm Phụ đến Đa Trấn.
Người trưởng thành cả rồi, đến chút tâm tư này cũng không rõ thì sống nhiều năm như vậy chẳng phải là uống phí sao.
Mấy năm nay Thẩm Phụ không liên lạc với bất kỳ ai, giống như một người hoàn toàn mất tích.
Trong lòng Lý Nguyệt Minh rất hụt hẫng, dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nghĩ rằng là bạn bè tốt, kết quả người ta căn bản không coi bọn họ là bạn.
Bọn họ về khách sạn cất hành lý trước.
Lý Nguyệt Minh nói bà nội Mã Vị Hi sinh bệnh, mẹ cô ở bệnh viện chăm sóc nên mới không đến sân bay đón cô.
Kiều Nguyễn không nghe mẹ nhắc đến chuyện này, vì thế hỏi Mã Vị Hi: “Bà nội làm sao vậy?”
Mã Vị Hi nói bà nội đi ra ngoài mua đồ ăn không cẩn thận té ngã một cái, bác sĩ nói không có việc gì.
Kiều Nguyễn thả lỏng: “Không có việc gì thì tốt.”
Mã Vị Hi từ cặp sách móc ra một cái Ultraman, trong miệng còn nói biến hình.
Lý Nguyệt Minh cười: “Đồ chơi Ultraman còn mua bản giới hạn, xem ra mẹ cậu dạo này hào phóng hơn nhiều.”
Mã Vị Hi ôm Ultraman như bảo bối: “Không phải mẹ mua đâu, mẹ keo kiệt lắm.”
Lý Nguyệt Minh hỏi: “Đó là ai mua?”
“Một chú rất cao mua cho em.”
Kiều Nguyễn nghi hoặc: “Chú rất cao?”
Mã Vị Hi nói: “Chú nói là bạn của chị, còn khen em rất đáng yêu.”
Chú rất cao, nói là bạn của cô……
Sắc mặt Kiều Nguyễn không tốt lắm.
Nhưng nhìn Mã Vị Hi thích món đồ chơi đó như vậy, cô cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò: “Về sau gặp lại chú đó thì đừng nói chuyện, biết chưa?”
Mã Vị Hi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi cô: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì chị rất ghét chú đó.”
Mã Vị Hi còn nhỏ đã có tiềm chất ‘tỷ khống’, nghe được cô nói như vậy, lập tức cùng chung kẻ địch đứng cùng trận doanh với cô.
Còn nói muốn ném đồ chơi đi.
Nhưng một bên nói muốn ném, một bên lại luyến tiếc.
Kiều Nguyễn bị hành động mâu thuẫn này của cậu chọc cười, véo mặt cậu: “Thích thì giữ lại đi.”
——
Bữa cơm hôm đó ăn rất lâu, Hạ Y Nhiên cứ hỏi Kiều Nguyễn đủ loại vấn đề.
“Dạo này có ăn cơm đầy đủ không?”
“Bà nội có làm khó dễ con không?”
“Giang Bắc bên kia có phải rất lạnh không?”
“Nghỉ đông còn mấy ngày?”
“Ở lại chơi thêm một chút hẵng về, dù sao khí hậu bên Giang Bắc cũng không tốt bằng bên này.”
“Mẹ muối cho con ít đồ chua, đến lúc đó con về Giang Bắc có thể mang đi, chia một ít cho đồng nghiệp.”
Cơm nước xong, Hạ Y Nhiên lái xe cùng Mã Vị Hi đến bệnh viện.
Vốn dĩ Kiều Nguyễn cũng muốn đi, nhưng Hạ Y Nhiên thái độ kiên quyết, không cho cô đi.
“Ngồi máy bay và xe lâu như vậy nhất định rất mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, chờ lần sau có thời gian lại đến.”
Bà nói như vậy, Kiều Nguyễn cũng đành đồng ý.
Lý Nguyệt Minh đưa cô về khách sạn, dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Nguyệt Minh, hai người lại đi tăng hai.
Lý Nguyệt Minh gọi một lốc bia, và một ít nướng BBQ.
“Tớ cứ cảm thấy sau khi cậu đi Giang Bắc thì đã quên mất tớ.” Cô một bên chạm cốc với Kiều Nguyễn, một bên oán trách.
>/>
Cho dù đi ra ngoài liên hoan hoặc xã giao, thi thoảng cũng sẽ uống rượu, nhưng Kiều Nguyễn vẫn như cũ không quá thích ứng với hương vị của bia rượu.
Vừa đắng vừa chát.
Nghe Lý Nguyệt Minh nói, cô cười: “Sao có thể.”
Lý Nguyệt Minh không tin: “Cậu ở bên đó có bạn không, bạn còn tốt hơn tớ?”
Kiều Nguyễn nói không có, xác thật không có.
Sau đó Lý Nguyệt Minh an tâm: “Chồng chỉ có một, bạn tốt cũng vậy.”
Kiều Nguyễn cười cười, cười lời nói mang chút cường thế của cô ấy.
Nhưng cũng nghe lọt được.
Chưa uống được bao lâu, Lý Nguyệt Minh vẫn băn khoăn Kiều Nguyễn vừa xuống máy bay, sợ cô mệt.
“Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Cậu cũng vậy.”
Hai người cứ như vậy tách ra ở khách sạn.
Kiều Nguyễn tắm rửa xong đi ngủ, không biết nửa đêm lại có cơn mưa lớn như vậy.
Con mưa này đến vừa nhanh vừa to, Mã Vị Hi và Hạ Y Nhiên bị nhốt ở bệnh viện.
Bãi đỗ xe cách nơi này rất xa, bọn họ lại không mang dù vì thế cảm thấy đợi ở bệnh viện một lát chờ mưa tạnh.
Hạ Y Nhiên ở trong phòng bệnh nói chuyện với bà nội, một mình Mã Vị Hi ngồi ngoài hành lang chơi Ultraman.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, người đàn ông hơi cong gối, mặt mày ôn nhu chào hỏi với cậu: “Chào buổi tối.”
Mã Vị Hi nhìn gương mặt quen thuộc, là chú mua Ultraman cho cậu.
Cậu vừa định cũng nói chào buổi tối thì đột nhiên nhớ tới lời chị nói.
Cậu nhảy xuống ghế, không nói một tiếng đi về phía trước.
Đi hai bước lại dừng lại, bước nhanh chạy tới, trả Ultraman cho anh: “Xin lỗi chú, chị con nói rất ghét chú, cho nên con không thể nói chuyện với chú được.”
Thẩm Phụ ngẩn người: “Chán ghét…… sao?”
Cậu gật đầu: “Tuy rằng không biết chú làm chuyện gì khiến chị con ghét như vậy nhưng chú nhất định không phải người tốt.”
Thẩm Phụ thật lâu sau không nói gì, Mã Vị Hi vào phòng bệnh, giờ này trên hành lang không có người, trên sàn nhà có vết đế giày người khác mang theo nước mưa trộn lẫn một chút bùn, nhìn qua vẩn đục dơ bẩn.
Tối hôm đó Mã Vị Hi mất ngủ, cậu cứ cảm thấy chú là người tốt.
Nhưng chị ghét thì cậu cũng sẽ ghét.
Nhưng hình như chú rất đáng thương.
Trong lòng Mã Vị Hi rất hụt hẫng.
Cả đêm không ngủ, ngày hôm sau Hạ Y Nhiên tới phòng cậu, thấy quầng thâm mắt như vậy thì đau lòng hỏi cậu làm sao vậy.
Mã Vị Hi nói cậu mất ngủ, cả đêm không ngủ.
Hạ Y Nhiên cho rằng cậu sinh bệnh, bảo cậu ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Kiều Nguyễn nghe thấy tin này vội vội vàng vàng chạy về.
Mã Vị Hi vừa thấy cô đến đã chui vào trong lòng cô: “Chị.”
Kiều Nguyễn ôm cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Có chỗ nào không thoải mái à?”
Mã Vị Hi lắc đầu: “Sao chị lại ghét chú kia?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi cái này.”
Mã Vị Hi nói: “Hôm qua em nhìn thấy chú đó, ở bệnh viện.”
Kiều Nguyễn có thể đoán được đại khái, có lẽ là Mã Vị Hi nói hơi nặng lời, sau đó lại cảm thấy băn khoăn.
“Không sao, em ở nhà ngủ một giấc đi, chuyện đó, chị sẽ nói chuyện.”
Mã Vị Hi nhỏ giọng hỏi: “Có thể thay em nói một tiếng xin lỗi không?”
Kiều Nguyễn cười nói: “Được.”
——-
Lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với Giang Diễn.
Có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Không thể mãi trốn tránh, có những lời, cô vẫn nên giáp mặt nói rõ ràng với cậu ta.
Địa điểm gặp mặt ở một nhà cơm Tây.
Giang Diễn hẳn là cố ý chăm chút qua, cà vạt cũng đổi thành màu hồng nhạt mà Kiều Nguyễn thích.
Sự coi trọng của anh với buổi gặp mặt này đã không cần bất cứ từ ngữ nào hình dung, nó đã sớm lộ ra qua những chi tiết nhỏ không đáng kể.
Lần đầu tiên Kiều Nguyễn tâm bình khí hòa ngồi đối diện với Giang Diễn như thế này.
“Giang Diễn.”
Cô gọi tên anh.
Người thật là một loại động vật rất kỳ quái, Kiều Nguyễn dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh, dùng ngữ khí khinh thường gọi anh.
Giang Diễn có thể bình tĩnh đối mặt.
Nhưng khi cô thả chậm ngữ khí, anh lại cảm thấy có thứ gì tan vỡ.
À, hóa ra là nội tâm của anh.
Anh khẩn trương đến mức tay vẫn luôn run run, không dám nhìn cô.
Sợ hãi, cũng thẹn thùng.
Cuộc đời lần đầu tiên cảm nhận được thẹn thùng.
“Sao…… Làm sao vậy?”
Tới tiệm cơm Tây không gọi rượu vang đỏ, ngược lại gọi một bình nước mơ, Kiều Nguyễn rót cho anh một cốc: “Không uống rượu cũng được chứ?”
“Đư…… Được.”
“Hôm nay hẹn cậu ra, là có chút lời muốn nói rõ ràng với cậu.”
Giang Diễn không khỏi run lên.
Không khí quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cho dù ở tiệm cơm Tây cũng không có nửa phần hơi thở lãng mạn.
Anh đang chờ, chờ Kiều Nguyễn nói ra câu nói kia.
“Tôi quả thật rất chán ghét cậu, có lẽ cậu không rõ lắm, đoạn thời gian cấp ba đó mang đến cho tôi bao nhiêu sợ hãi.”
“Cho tới bây giờ tôi vẫn mơ thấy ác mộng, mơ thấy bàn học của tôi bị nhét đầy gián, mơ thấy tôi bị nhốt trong WC, mơ thấy bị bọn họ đổ dầu ăn vào miệng.”
“Nhưng mà.” Cô nói: “Tôi cũng muốn giảng hòa với quá khứ, cho nên Giang Diễn, tôi quyết định không chán ghét cậu nữa, chúng ta làm người xa lạ đi.”
Giang Diễn ngước mắt, yết hầu phảng phất bị cái gì nghẹn lại, trúc trắc thống khổ: “Người xa lạ?”
“Ừ, người xa lạ gặp mặt cũng sẽ không chào hỏi.”
Anh biết ba chữ người xa lạ này có ý nghĩa gì.
Nghĩa là, anh không có cơ hội chuộc tội.
Nghĩa là, sự cố chấp mấy năm nay của anh, sự thay đổi của anh, cô vĩnh viễn không nhìn tới.
Không phải cô giảng hòa với anh, mà cô giảng hòa với chính mình.
Cô nhìn tên anh trên vé máy bay.
THẨM TÙY TIỆN
Cho dù nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy cái tên này đổi quá tùy tiện.
Kiều Nguyễn chần chừ, hỏi anh: “Anh không đổi lại à?”
Thẩm Phụ nhìn vé máy bay trong tay, cười nói: “Anh cảm thấy rất êm tai.”
Kiều Nguyễn không nói chuyện.
Có lẽ vì cảm thấy cô nghĩ mình đang nói dối, Thẩm Phụ đọc lại ba chữ này.
Tùy Tiện, Thẩm Tùy Tiện.
Trước kia anh rất ghét cái tên của mình, bởi vì cha anh từ khi anh còn rất nhỏ đã giáo dục tư tưởng này cho anh.
Thẩm Phụ.
Anh không chỉ gánh vác tội thay mẹ, đồng thời cả đời này cũng phải chịu bị người khác cô phụ và vứt bỏ.
Cha anh nói, đây là để anh chuộc tội.
Tùy Tiện khá tốt, vạn sự tùy tiện, hết thảy tùy tâm.
Anh thật sự thích tên này.
Thật sự giống như tự tay đẩy được hết tội lội đang đè trên người. Anh không phải thứ phụ thuộc của ai, cũng không cần đương nhiên kế thừa những tội lỗi không thuộc về anh.
—
Hai tiếng, máy bay hạ cánh xuống Phái Thành, Lý Nguyệt Minh cũng tới, bế Mã Vị Hi.
Trong tay Mã Vị Hi giơ một tấm biển viết.
【 Đón chị gái. 】
Kiều Nguyễn nhìn thấy, đẩy rương hành lý ra.
Lý Nguyệt Minh buông Mã Vị Hi, xoa xoa cổ tay nhức mỏi oán trách: “Thằng em cậu đúng là càng lớn càng béo.”
Kiều Nguyễn cười cười nói một câu vất vả, sau đó nhìn Mã Vị Hi đang ôm chặt mình không buông, nói cậu không hiểu chuyện, lớn như vậy còn bắt người bế.
Mã Vị Hi nâng đầu: “Là tự chị Nguyệt Minh nói muốn bế, chị ấy bảo đông người quá, bế em như vậy em có thể nhìn xa hơn.”
Lý Nguyệt Minh nhéo nhéo mặt cậu: “Bây giờ còn học được mách lẻo.”
Kiều Nguyễn nhìn khắp nơi cũng không thấy Thẩm Phụ.
Vì thế lấy di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Phụ, anh nói anh đi ra từ cửa khác.
Thẩm Phụ: 【 Anh không quấy rầy em đoàn tụ với người nhà. 】
Thẩm Phụ: 【 Muộn chút lại gặp. 】
Lý Nguyệt Minh hỏi cô: “Đang nói chuyện với ai đấy.”
Không đợi Kiều Nguyễn trả lời, cô nhón chân nhìn thoáng qua.
Vừa lúc nhìn đến tên Thẩm Phụ.
“Thẩm Phụ? Hai người về cùng nhau à?”
Kiều Nguyễn khóa màn hình điện thoại thả lại trong túi, gật đầu: “Ừ, anh ấy đến Đa Trấn ở mấy ngày.”
Không cần hỏi, Lý Nguyệt Minh đại khái cũng có thể đoán được vì sao Thẩm Phụ đến Đa Trấn.
Người trưởng thành cả rồi, đến chút tâm tư này cũng không rõ thì sống nhiều năm như vậy chẳng phải là uống phí sao.
Mấy năm nay Thẩm Phụ không liên lạc với bất kỳ ai, giống như một người hoàn toàn mất tích.
Trong lòng Lý Nguyệt Minh rất hụt hẫng, dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nghĩ rằng là bạn bè tốt, kết quả người ta căn bản không coi bọn họ là bạn.
Bọn họ về khách sạn cất hành lý trước.
Lý Nguyệt Minh nói bà nội Mã Vị Hi sinh bệnh, mẹ cô ở bệnh viện chăm sóc nên mới không đến sân bay đón cô.
Kiều Nguyễn không nghe mẹ nhắc đến chuyện này, vì thế hỏi Mã Vị Hi: “Bà nội làm sao vậy?”
Mã Vị Hi nói bà nội đi ra ngoài mua đồ ăn không cẩn thận té ngã một cái, bác sĩ nói không có việc gì.
Kiều Nguyễn thả lỏng: “Không có việc gì thì tốt.”
Mã Vị Hi từ cặp sách móc ra một cái Ultraman, trong miệng còn nói biến hình.
Lý Nguyệt Minh cười: “Đồ chơi Ultraman còn mua bản giới hạn, xem ra mẹ cậu dạo này hào phóng hơn nhiều.”
Mã Vị Hi ôm Ultraman như bảo bối: “Không phải mẹ mua đâu, mẹ keo kiệt lắm.”
Lý Nguyệt Minh hỏi: “Đó là ai mua?”
“Một chú rất cao mua cho em.”
Kiều Nguyễn nghi hoặc: “Chú rất cao?”
Mã Vị Hi nói: “Chú nói là bạn của chị, còn khen em rất đáng yêu.”
Chú rất cao, nói là bạn của cô……
Sắc mặt Kiều Nguyễn không tốt lắm.
Nhưng nhìn Mã Vị Hi thích món đồ chơi đó như vậy, cô cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò: “Về sau gặp lại chú đó thì đừng nói chuyện, biết chưa?”
Mã Vị Hi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi cô: “Vì sao ạ?”
“Bởi vì chị rất ghét chú đó.”
Mã Vị Hi còn nhỏ đã có tiềm chất ‘tỷ khống’, nghe được cô nói như vậy, lập tức cùng chung kẻ địch đứng cùng trận doanh với cô.
Còn nói muốn ném đồ chơi đi.
Nhưng một bên nói muốn ném, một bên lại luyến tiếc.
Kiều Nguyễn bị hành động mâu thuẫn này của cậu chọc cười, véo mặt cậu: “Thích thì giữ lại đi.”
——
Bữa cơm hôm đó ăn rất lâu, Hạ Y Nhiên cứ hỏi Kiều Nguyễn đủ loại vấn đề.
“Dạo này có ăn cơm đầy đủ không?”
“Bà nội có làm khó dễ con không?”
“Giang Bắc bên kia có phải rất lạnh không?”
“Nghỉ đông còn mấy ngày?”
“Ở lại chơi thêm một chút hẵng về, dù sao khí hậu bên Giang Bắc cũng không tốt bằng bên này.”
“Mẹ muối cho con ít đồ chua, đến lúc đó con về Giang Bắc có thể mang đi, chia một ít cho đồng nghiệp.”
Cơm nước xong, Hạ Y Nhiên lái xe cùng Mã Vị Hi đến bệnh viện.
Vốn dĩ Kiều Nguyễn cũng muốn đi, nhưng Hạ Y Nhiên thái độ kiên quyết, không cho cô đi.
“Ngồi máy bay và xe lâu như vậy nhất định rất mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, chờ lần sau có thời gian lại đến.”
Bà nói như vậy, Kiều Nguyễn cũng đành đồng ý.
Lý Nguyệt Minh đưa cô về khách sạn, dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Nguyệt Minh, hai người lại đi tăng hai.
Lý Nguyệt Minh gọi một lốc bia, và một ít nướng BBQ.
“Tớ cứ cảm thấy sau khi cậu đi Giang Bắc thì đã quên mất tớ.” Cô một bên chạm cốc với Kiều Nguyễn, một bên oán trách.
>/>
Cho dù đi ra ngoài liên hoan hoặc xã giao, thi thoảng cũng sẽ uống rượu, nhưng Kiều Nguyễn vẫn như cũ không quá thích ứng với hương vị của bia rượu.
Vừa đắng vừa chát.
Nghe Lý Nguyệt Minh nói, cô cười: “Sao có thể.”
Lý Nguyệt Minh không tin: “Cậu ở bên đó có bạn không, bạn còn tốt hơn tớ?”
Kiều Nguyễn nói không có, xác thật không có.
Sau đó Lý Nguyệt Minh an tâm: “Chồng chỉ có một, bạn tốt cũng vậy.”
Kiều Nguyễn cười cười, cười lời nói mang chút cường thế của cô ấy.
Nhưng cũng nghe lọt được.
Chưa uống được bao lâu, Lý Nguyệt Minh vẫn băn khoăn Kiều Nguyễn vừa xuống máy bay, sợ cô mệt.
“Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Cậu cũng vậy.”
Hai người cứ như vậy tách ra ở khách sạn.
Kiều Nguyễn tắm rửa xong đi ngủ, không biết nửa đêm lại có cơn mưa lớn như vậy.
Con mưa này đến vừa nhanh vừa to, Mã Vị Hi và Hạ Y Nhiên bị nhốt ở bệnh viện.
Bãi đỗ xe cách nơi này rất xa, bọn họ lại không mang dù vì thế cảm thấy đợi ở bệnh viện một lát chờ mưa tạnh.
Hạ Y Nhiên ở trong phòng bệnh nói chuyện với bà nội, một mình Mã Vị Hi ngồi ngoài hành lang chơi Ultraman.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, người đàn ông hơi cong gối, mặt mày ôn nhu chào hỏi với cậu: “Chào buổi tối.”
Mã Vị Hi nhìn gương mặt quen thuộc, là chú mua Ultraman cho cậu.
Cậu vừa định cũng nói chào buổi tối thì đột nhiên nhớ tới lời chị nói.
Cậu nhảy xuống ghế, không nói một tiếng đi về phía trước.
Đi hai bước lại dừng lại, bước nhanh chạy tới, trả Ultraman cho anh: “Xin lỗi chú, chị con nói rất ghét chú, cho nên con không thể nói chuyện với chú được.”
Thẩm Phụ ngẩn người: “Chán ghét…… sao?”
Cậu gật đầu: “Tuy rằng không biết chú làm chuyện gì khiến chị con ghét như vậy nhưng chú nhất định không phải người tốt.”
Thẩm Phụ thật lâu sau không nói gì, Mã Vị Hi vào phòng bệnh, giờ này trên hành lang không có người, trên sàn nhà có vết đế giày người khác mang theo nước mưa trộn lẫn một chút bùn, nhìn qua vẩn đục dơ bẩn.
Tối hôm đó Mã Vị Hi mất ngủ, cậu cứ cảm thấy chú là người tốt.
Nhưng chị ghét thì cậu cũng sẽ ghét.
Nhưng hình như chú rất đáng thương.
Trong lòng Mã Vị Hi rất hụt hẫng.
Cả đêm không ngủ, ngày hôm sau Hạ Y Nhiên tới phòng cậu, thấy quầng thâm mắt như vậy thì đau lòng hỏi cậu làm sao vậy.
Mã Vị Hi nói cậu mất ngủ, cả đêm không ngủ.
Hạ Y Nhiên cho rằng cậu sinh bệnh, bảo cậu ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Kiều Nguyễn nghe thấy tin này vội vội vàng vàng chạy về.
Mã Vị Hi vừa thấy cô đến đã chui vào trong lòng cô: “Chị.”
Kiều Nguyễn ôm cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Có chỗ nào không thoải mái à?”
Mã Vị Hi lắc đầu: “Sao chị lại ghét chú kia?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi cái này.”
Mã Vị Hi nói: “Hôm qua em nhìn thấy chú đó, ở bệnh viện.”
Kiều Nguyễn có thể đoán được đại khái, có lẽ là Mã Vị Hi nói hơi nặng lời, sau đó lại cảm thấy băn khoăn.
“Không sao, em ở nhà ngủ một giấc đi, chuyện đó, chị sẽ nói chuyện.”
Mã Vị Hi nhỏ giọng hỏi: “Có thể thay em nói một tiếng xin lỗi không?”
Kiều Nguyễn cười nói: “Được.”
——-
Lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với Giang Diễn.
Có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Không thể mãi trốn tránh, có những lời, cô vẫn nên giáp mặt nói rõ ràng với cậu ta.
Địa điểm gặp mặt ở một nhà cơm Tây.
Giang Diễn hẳn là cố ý chăm chút qua, cà vạt cũng đổi thành màu hồng nhạt mà Kiều Nguyễn thích.
Sự coi trọng của anh với buổi gặp mặt này đã không cần bất cứ từ ngữ nào hình dung, nó đã sớm lộ ra qua những chi tiết nhỏ không đáng kể.
Lần đầu tiên Kiều Nguyễn tâm bình khí hòa ngồi đối diện với Giang Diễn như thế này.
“Giang Diễn.”
Cô gọi tên anh.
Người thật là một loại động vật rất kỳ quái, Kiều Nguyễn dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh, dùng ngữ khí khinh thường gọi anh.
Giang Diễn có thể bình tĩnh đối mặt.
Nhưng khi cô thả chậm ngữ khí, anh lại cảm thấy có thứ gì tan vỡ.
À, hóa ra là nội tâm của anh.
Anh khẩn trương đến mức tay vẫn luôn run run, không dám nhìn cô.
Sợ hãi, cũng thẹn thùng.
Cuộc đời lần đầu tiên cảm nhận được thẹn thùng.
“Sao…… Làm sao vậy?”
Tới tiệm cơm Tây không gọi rượu vang đỏ, ngược lại gọi một bình nước mơ, Kiều Nguyễn rót cho anh một cốc: “Không uống rượu cũng được chứ?”
“Đư…… Được.”
“Hôm nay hẹn cậu ra, là có chút lời muốn nói rõ ràng với cậu.”
Giang Diễn không khỏi run lên.
Không khí quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cho dù ở tiệm cơm Tây cũng không có nửa phần hơi thở lãng mạn.
Anh đang chờ, chờ Kiều Nguyễn nói ra câu nói kia.
“Tôi quả thật rất chán ghét cậu, có lẽ cậu không rõ lắm, đoạn thời gian cấp ba đó mang đến cho tôi bao nhiêu sợ hãi.”
“Cho tới bây giờ tôi vẫn mơ thấy ác mộng, mơ thấy bàn học của tôi bị nhét đầy gián, mơ thấy tôi bị nhốt trong WC, mơ thấy bị bọn họ đổ dầu ăn vào miệng.”
“Nhưng mà.” Cô nói: “Tôi cũng muốn giảng hòa với quá khứ, cho nên Giang Diễn, tôi quyết định không chán ghét cậu nữa, chúng ta làm người xa lạ đi.”
Giang Diễn ngước mắt, yết hầu phảng phất bị cái gì nghẹn lại, trúc trắc thống khổ: “Người xa lạ?”
“Ừ, người xa lạ gặp mặt cũng sẽ không chào hỏi.”
Anh biết ba chữ người xa lạ này có ý nghĩa gì.
Nghĩa là, anh không có cơ hội chuộc tội.
Nghĩa là, sự cố chấp mấy năm nay của anh, sự thay đổi của anh, cô vĩnh viễn không nhìn tới.
Không phải cô giảng hòa với anh, mà cô giảng hòa với chính mình.