Xương Rồng Đốt Rương - Trang 4
Quyển 9 - Chương 5
Lúc Mạnh Thiên Tư đến tuổi đi học, bắt đầu tiếp thu giáo dục tiểu học, các bạn học khác đi học bổ túc ngoài giờ, cô cũng học, chỉ có điều đều sửa thành liên quan tới núi, giáo viên giảng bài là bảy u me luân phiên nhau.
Trước đó đã từng đề cập, Mạnh Thiên Tư thuộc loại bất hảo từ nhỏ, lên lớp thì ngủ, bài tập không làm, trả lời câu hỏi toàn lạc đề, dù là các u me giảng bài, cô cũng chẳng tử tế hơn được.
Cô nhớ rất rõ, người giảng bài về “ruột núi” cho cô là u ba Nghê Thu Huệ.
Khi đó, Nghê Thu Huệ cho cô xem một bức hình chiếu, trên hình chiếu là hình vẽ ruột núi giản lược: Một ngọn núi, trong bụng vắt ngang một con đường.
Nghê Thu Huệ nói: “Đây chính là ruột núi, giống như ruột người vậy. Có cái thông suốt, con có thể đi từ cửa này ra một cửa khác ở mặt núi đối diện; có lúc là ngõ cụt, chỉ có thể trở về đường cũ…”
Mạnh Thiên Tư giơ vụt tay lên.
Nghê Thu Huệ ôn hòa: “Thiên Thiên, con có câu hỏi gì không?”
“Có ạ! Lần trước u hai dẫn con đi xem mổ lợn, lợn có rất nhiều rất nhiều ruột, u ba, lợn nhiều ruột hơn hay núi nhiều ruột hơn ạ?”
Nghê Thu Huệ không đáp.
Mạnh Thiên Tư tự cho là thông minh: “Con cho rằng núi nhiều ruột hơn, dù sao núi cũng to hơn lợn mà.”
Nghê Thu Huệ dở khóc dở cười: “Trong tình huống bình thường, ruột núi chỉ có một hai đường, cùng lắm cũng không quá ba năm đường, núi mà quỷ non đã dò tính tới thời điểm này, nhiều nhất cũng chỉ có năm đường, hơn nữa còn là loại đường ruột tương đối đơn giản này. Thế nhưng, trong truyền thuyết, ngọn núi đáng sợ nhất có ruột cong chín khúc.”
Mạnh Thiên Tư lập tức có tinh thần: Trẻ con không biết sợ, nghe hai chữ “đáng sợ” ngược lại còn cảm thấy hưng phấn.
Cô hỏi: “Đáng sợ thế nào ạ, bên trong có ma ạ?”
Nghê Thu Huệ khua tay minh họa cho cô xem: “Ruột cong chín khúc có nghĩa một ngọn núi ở nhiều phương hướng khác nhau có tổng cộng chín cửa, chín đường ruột quanh co khúc khuỷu thông vào bụng núi, thế nhưng, chín đường ruột không có nghĩa là chỉ có chín đường – bởi chúng nó sẽ quấn quít đan chéo lẫn nhau, phân nhánh, xen kẽ, vòng vo ngoằn ngoèo trong bụng núi, con tưởng tượng mà xem, chính là một mê cung ruột núi khổng lồ, mỗi một chỗ rẽ đều có đủ phương hướng trên, dưới, trái, phải, cong, chếch.”
Mạnh Thiên Tư tưởng tượng thử, nói: “Vậy thì thú vị quá, có thể tìm người cùng chơi trốn tìm trong đó.”
Nghê Thu Huệ nói: “Con vào rồi sẽ biết ngay, nó không thú vị chút nào. Thiên Thiên, con học thành ngữ ‘ruột gan đứt đoạn’ bao giờ chưa?”
Bà hạ giọng: “Con nghĩ xem, trong bụng núi tối đen như mực, đường ruột này có lớn có nhỏ, đường nhỏ con chỉ có thể quỳ bò, nói không chừng còn có thể bị kẹt, bò bò một lúc, nhất thời sơ sẩy, chợt bị ngã vào chỗ ruột đứt, con có biết độ cao ngã xuống cao mức nào không? Thật sự có thể khiến con ngã đứt ruột đó.”
Mạnh Thiên Tư bị giọng nói u ám ma quỷ của bà dọa cho đổ mồ hôi, lại không cam lòng yếu thế: “Vậy con mang theo đèn pin, bò cẩn thận một chút, không được à?”
Nghê Thu Huệ lắc đầu: “Lỡ như trong đó có ma thì sao? Nó cũng bò theo con, nhân lúc con không chú ý, túm gót chân con…”
Mạnh Thiên Tư vô thức rụt chân lại.
Nghê Thu Huệ phì cười, bà rất hài lòng với hiệu quả dạy học của mình, cảm thấy một đứa trẻ đầu gấu như Mạnh Thiên Tư bị dọa chút cũng tốt, dĩ nhiên, cũng phải thích hợp trấn an, không thể dọa quá đà: “Có điều con yên tâm, ruột cong chín khúc là một truyền thuyết, chưa từng có ai thực sự gặp được, nếu tương lai con gặp được, nhớ là nhất định phải tránh xa ra, bởi bà cố tổ từng dặn dò rằng ‘Quỷ non mất mạng, ruột cong chín khúc’ – quỷ non vào ruột cong chín khúc, mười người vào chín người không ra, nghe nói mỗi đoạn đường ruột đều có ác quỷ, nó bị nhốt trong đấy quá lâu, quá tịch mịch, sẽ bắt con ở lại với nó.”
Tròng mắt Mạnh Thiên Tư đảo đảo: “Vậy phải tránh thế nào ạ? Sao con biết được đi vào một cửa là một đường ruột núi bình thường hay ruột cong chín khúc chứ?”
Nghê Thu Huệ trả lời, Rất đơn giản.
Con có thể thò người vào cửa động, hô to vào trong.
Hang động ruột núi bình thường, tiếng vọng cũng sẽ bình thường, nhưng ruột cong chín khúc thì khác, nếu bên trong không có người, yên ắng tĩnh mịch, tiếng con đi vào sẽ bị cắn nuốt trong nháy mắt, không có bất kỳ tiếng vọng nào; nhưng nếu bên trong có người, lại đang gặp phải những con ác quỷ này, bị ác quỷ ăn tươi nuốt sống, tiếng con sẽ như một lưỡi câu, câu ra vô số tiếng gào thét như ác quỷ than khóc, âm thanh này sẽ ngùn ngụt bốc lên, hồi lâu không dứt, không chỉ lọt vào tai mà còn tràn ra khỏi cửa động, truyền ra khắp núi, thú hoang đang đi lại chết núi cũng sẽ run rẩy.
Đây là một ruột cong chín khúc, hai “miệng giếng” trước mặt này hẳn là hai cửa ruột, nhìn thì như kề sát nhau ở cùng một chỗ, nhưng thực chất tiến vào rồi, rất có thể sẽ một bên rẽ sang trái, một bên ngoặt sang phải, hoàn toàn là phương hướng khác nhau.
Lần này, mấy hộ núi bên cạnh cũng đã nghe thấy âm thanh ác quỷ rên khóc từ bên trong “miệng giếng” vọng ra, sợ đến sởn tóc gáy, một người bạo gan hơn chút, cẩn thận dè dặt hỏi cô: “Cô Mạnh, chúng ta có cần…quay về tìm cứu viện không?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Không cần, u bảy tôi biết chuyện không ổn, nhất định sẽ sớm chạy về, nếu có thể, bà ấy cũng sẽ sắp xếp cứu viện, còn nhanh hơn chúng ta trở về dẫn thêm người tới.”
Nói đoạn, ra nhìn xung quanh.
Nhóm Cảnh Như Tư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cô đã có suy đoán đại khái: Qua những gì đã ngửi thấy, người tuyết hiển nhiên không chỉ có một, chúng rất nhanh và khó ngắm bắn, nhóm u tư rất có thể đã đi nước cờ hiểm, muốn mượn một trận lở tuyết, kết liễu những con quái vật này.
Nhưng rất hiển nhiên…
Ánh mắt cô lại rơi vào nhúm lông dính trên cửa đường ruột: Người tuyết không ngu ngốc như vậy, trận lở tuyết này chỉ là tạm ngừng trận quyết đấu giữa song phương chứ không phải dừng hẳn.
Sau đó nữa, nhóm u tư phát hiện ra chỗ này có cửa ruột, trong tình thế cấp bách đã vào động ẩn náu, cũng bắn pháo hiệu cầu cứu – họ không ngờ rằng trong này lại là một ruột cong chín khúc.
Cô trầm ngâm rồi hỏi: “Có thừng không?”
Hộ núi kiến nghị trở về tìm cứu viện tên là Hoàng Tùng, rất nhanh hiểu ra dụng ý của cô: “Cô Mạnh, cô muốn…phái người vào tìm?”
Mạnh Thiên Tư đúng là có ý định này: U bảy có nhanh hơn nữa thì ước chừng cũng phải một tiếng nữa mới có thể tới đây, trong một tiếng này, họ cũng không thể cứ ngồi đây trông chừng cửa ruột, không làm bất kỳ cái gì.
Nhưng phái người vào động thì lại quá mạo hiểm.
Cô nói: “Mấy người cứ thắt thừng trước đi.”
…
Trong giành quỷ non đều có cuộn thừng mảnh dai, đám Hoàng Tùng thắt thừng xong xuôi, Mạnh Thiên Tư vén ống quần lên, lộ ra chuông vàng, sau đó nằm rạp xuống đất, hai tay cắm vào trong tuyết, lẩm bẩm niệm chú.
Lát sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn ra xung quanh.
Không có cách nào khác nữa, với tình hình này, thực sự không dám để người vào đó mạo hiểm, cũng may đỉnh núi tuyết tuy lạnh lẽo nhưng vẫn có chút động vật, bởi đường ruột có thể rất hẹp, cô hi vọng có thể gọi ra được loài vật nào hình thể tương đối nhỏ – nhưng điều này còn phải xem vận may thế nào, muốn điều khiển thú núi thì quanh đây phải có thú núi để mà động trước đã, nếu không có thì câu niệm chú này cũng chẳng được tích sự gì.
Đám Hoàng Tùng cũng đoán ra, mỗi người đều thầm đếm trong lòng xem phụ cận ranh giới có tuyết Côn Lôn Sơn có thể có động vật gì: bò yak thì thôi bỏ đi, không phá hỏng động là còn may; gấu ngựa cũng không được, khổ người quá lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có báo tuyết và sói là tương đối phù hợp…
Đang suy nghĩ thì cánh mũi Mạnh Thiên Tư phập phồng, trong lòng mừng rỡ, nói: “Tới rồi.”
Tới rồi? Đám Hoàng Tùng không có bản lĩnh này, chỉ có thể mờ mịt nhìn xung quanh, lát sau, loáng thoáng nghe thấy tiếng vỗ cánh, một hộ núi bật thốt: “Chim ưng núi!”
Cũng không giống, bởi tiếng vỗ cánh rất lộn xộn, hơn nữa về mặt khí chất hoàn toàn không mạnh mẽ được như chim ưng núi. Một chốc sau, trên con dốc phía bắc chợt lắc lư một đám đi xuống, đếm sơ sơ được gần hai mươi con, thân hình đều rất nhỏ, chỉ to cỡ bồ câu lông xám…
Con gì đây? Mạnh Thiên Tư không biết, đang thắc mắc thì Hoàng Tùng đã hô lên: “Gà tuyết! Là gà tuyết!”
Gà? Ở cái nơi nhện bồng cũng chết cóng này mà cũng có thể có gà?”
Hoàng Tùng là người địa phương Tây Bắc, rất hiểu biết về chim rừng thú núi ở đây, vội giải thích cho Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, đây là gà tuyết, là loài sống rải rác ở những vùng có độ cao cao nhất, cao hơn mặt biển sáu ngàn mét cũng không thành vấn đề, không sợ lạnh. Hơn nữa, chúng nó sống theo đàn, một đàn gà tuyết có ít nhất trên mười con.”
Gà tuyết thuộc loại động vật sống ở khu vực cao tương đối hiền hòa, bởi chúng đa phần là ăn thực vật rễ củ, thỉnh thoảng có ăn sen tuyết, đông trùng hạ thảo gì gì đó – trước Giải phóng, có người bắt được gà tuyết sẽ mổ dạ dày nó ra trước xem có dược liệu quý báu gì không.
Vậy mà lại là một bầy gà? Lúc ở Tương Tây còn là trăm thú đáp lời, đến hổ cũng lộ diện…
Ừm… Chênh lệch của hai nơi đúng là có hơi lớn.
Đàn gà tuyết kia vẫn không nhanh không chậm, mi chen ta chúc, chân bước nhấc bước hạ, rất nhanh thì đến trước mặt Mạnh Thiên Tư, con nào con nấy đều ngước đầu gà lên, đôi mắt nhỏ chớp chớp.
Mạnh Thiên Tư chưa từng bị nhiều gà vây lấy như vậy bao giờ, cảm thấy mình rất giống đang cho gà ăn.
Có điều, có gì dùng đó vậy.
Cô chọn hai con trông có vẻ đanh đá nhất, buộc hai sợi dây thừng vào cổ chúng, bỏ vào hai cửa ruột, nghĩ đến gà đều mắc tật quáng gà, gà tuyết có khả năng cũng không hơn bao nhiêu, bèn đeo vòng dạ quang lên người chúng nó.
Hai con gà tuyết cứ như vậy kéo theo sợi thừng, lắc la lắc lư đi vào trong đường ruột.
***
Mạnh Thiên Tư một mình lo hai đầu, đưa một sợi thừng cho Hoàng Tùng, tự mình nắm hờ một sợi, chậm rãi thả dài vào trong đường ruột.
Bước chân gà tuyết thủng thỉnh ung dung, thừng cũng khoan thai chậm rãi, bởi không có ai hét vào trong ruột nên hai “miệng giếng” như hai cái động đen ngòm sâu thẳm, không khí trầm nặng khiến lòng người hoảng hốt – bên trong có ầm ĩ thế nào cũng đều không vọng ra ngoài được, phải có bên ngoài lên tiếng “câu”, thế nên gà tuyết có xảy ra bất cứ chuyện gì, bên ngoài cũng không biết, chỉ có thể phỏng đoán qua rung động nhỏ bé trên thừng.
Mạnh Thiên Tư chợt nảy ra một ý: “Ruột cong chín khúc” này nói không chừng là một kết cấu kìm hãm âm thanh vô cùng cao cấp, là hình thành tự nhiên, hay là?
Dường như đều không logic, Thần Côn từng nói, thiên nhiên có tất thảy lời giải đáp.
Chừng hai mươi con gà tuyết, còn dư lại mười tám mười chín con, chen chúc bên cạnh, thường nói yên lặng như gà, nhưng đám gà tuyết này lại chẳng yên lặng chút nào, tiếng kêu của chúng nghe như “ò”, một đàn gà chung một chỗ cứ ò tới ò lui, ò ò không ngừng, Mạnh Thiên Tư ngại phiền, hung dữ trừng chúng một cái.
Cái trừng này rất có uy lực, đám gà tuyết đột nhiên biến hết thành gà gỗ.
Thả được khoảng mười phút, bên Hoàng Tùng xảy ra biến cố trước: Thừng trong tay anh ta đột nhiên bị kéo vào trong chừng hai mét, sau đó không động đậy gì nữa.
Anh ta sợ đến tê dại da đầu, động tĩnh lớn như vậy, mọi người bên cạnh đều nhìn thấy, trong lòng Mạnh Thiên Tư cũng rùng mình, nói: “Anh kéo lại về xem thế nào.”
Hoàng Tùng nuốt nước bọt, chậm chạp kéo trở về, đầu kia không có trọng lượng, thử cái là biết, Hoàng Tùng chỉ kéo một chút rồi lập tức lắc đầu: “Không có, gà biến mất rồi.”
Vừa nói tay vừa kéo nhanh hơn, không đến hai phút đã kéo hết sợi thừng ra ngoài, con gà tuyết quả thực đã biến mất, trên thừng có mặt cắt, mặt cắt không phẳng một chút nào, tuyệt đối không phải cắt bằng dao.
Đại khái là bị cắn đứt.
Đầu dây không còn gà tuyết lặng lẽ co quắp trên mặt đất, tỏa ra ý tứ vừa dị thường vừa không lành, đám gà tuyết còn lại sợ đến rét run, con này chen con kia, co ro với nhau.
Sợi thừng trong tay Mạnh Thiên Tư vẫn đang chuyển động, cô ôm một tia may mắn, cảm thấy đường ruột mình thả gà tuyết này có lẽ tương đối an toàn, nhưng tia may mắn này chỉ cầm cự được không đến năm phút: Sợi thừng của cô cũng đã bất động.
Nhấc thử, đầu bên kia dường như cũng mất trọng lượng.
Mạnh Thiên Tư thở dài, cô vốn tưởng rằng ruột cong chín khúc quá phức tạp, hộ núi vào rồi không ra được có thể là bị lạc: Thả gà tuyết vào, lỡ như hai bên gặp được nhau, hộ núi cũng có thể men theo thừng tìm được lối ra.
Chiêu này xem ra không thực hiện được rồi.
Cô hơi ủ rũ, chậm rãi kéo thừng về – ở vùng núi dã ngoại, thừng luôn là vật hữu dụng, không thể vứt bỏ lung tung.
Kéo được hơn hai phút thì chợt nghe cửa đường ruột vọng ra âm thanh quái dị.
Ruột cong chín khúc đúng là có thể im hơi lặng tiếng, nhưng nếu tiếng động cách cửa ruột đã rất gần thì dựa vào không khí lan truyền, tai người vẫn có thể nghe thấy được.
Âm thanh này rất quái lạ, nói là vỗ cánh thì lại nặng nề hơn vỗ cánh, trong đó xen lẫn những tiếng rắc rắc khiến người ta rất không thoải mái, trong lòng Mạnh Thiên Tư căng thẳng, nòng súng hướng vào trong, nói: “Đề phòng.”
Hộ núi phản ứng rất nhanh, hoặc chĩa súng hoặc giương nỏ, thường nghe một người là đủ giữ quan ải, hiện giờ trong tay bốn năm người đều có tên, hướng về một “miệng giếng” nhỏ, dù ra khỏi cửa có là người tuyết cũng sẽ khiến nó đến mà không có về, dù có gây ra thêm một trận lở tuyết nữa thì cũng kệ đi, dù sao người cũng ở dưới tảng đá lớn, tuyết tới thì có đá ngăn thôi.
Đúng lúc đó, trong cửa động u ám xuất hiện đường nét vật kia.
Không lớn, đang liều mạng chạy như bay, hai cái cánh đập vỗ loạn xạ…
Đây không phải là con gà tuyết kia sao?
Mạnh Thiên Tư lập tức hiểu ra vì sao lúc trước kéo thừng, đầu thừng lại không có sức nặng, đó là bởi con gà tuyết đang liều mạng chạy trở về, tốc độ nhanh hơn tốc độ cô kéo thừng, bởi vậy nên từ đầu đến cuối cô đều có cảm giác mình đang kéo một sợi thừng không.
Gượm đã, có gì đó không đúng.
Mạnh Thiên Tư nhìn chăm chú vào đường nét, sắc trời hiện giờ đã rất tối, phải đợi đến khi con gà tuyết chạy đến rất gần, cô mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của nó…
Cô hít mạnh một hơi lạnh, mà những người bên cạnh thì đã sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Đúng là con gà tuyết kia, đúng là nó vẫn đang chạy, thế nhưng, lông vũ của nó đã mất sạch, da cũng mất, đầu có hơi kỳ quái, trông ra là một con gà đầm đìa máu đang bổ nhào chạy vọt. Mạnh Thiên Tư nghe thấy tiếng rắc rắc nhỏ vụn, như có đá vụn rơi xuống đất, nhưng còn chưa kịp phân biệt rõ ràng thì con gà tuyết kia đã mang theo hơi máu xông ra.
Mạnh Thiên Tư nghiêng người, nhường đường cho con gà tuyết, nòng súng vẫn hướng vào trong động: Cô trực giác con gà tuyết này chạy điên cuồng như vậy tất nhiên là do bị thứ gì truy đuổi.
Vậy nhưng, trong đường ruột lại khôi phục vẻ lặng ngắt, không có bất kỳ con gì đuổi ra theo, chiếu đèn pin vào cũng chỉ có thể soi sáng một khoảng vách đá lởm chởm nhỏ hẹp, xa hơn bên trong, đường ruột đã uốn cong chuyển hướng.
Con gà tuyết kia, hoặc giờ nên gọi là con gà huyết, đã gục trên mặt tuyết, máu đỏ nhuộm thẫm một khoảng nhỏ quanh người, nhưng lại vì giá lạnh mà nhanh chóng đóng băng. Hoàng Tùng và một hộ núi khác ngồi xổm xuống xem xét, lát sau, Hoàng Tùng bước qua.
“Hẳn là bị vật gì đó gặm, da lông toàn thân đều bị gặm sạch, đầu cũng mất một nửa, một chân đã gần như đứt lìa, chỉ còn lại chút da gắn liền, một bên cánh cũng bị mất – lao ra được khỏi cửa động chỉ là nhờ quán tính, tôi suy đoán lúc đó nó đã bị gặm chết rồi.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, đang định nói gì, chợt thấy đám gà tuyết đứng bên cạnh kia dáng vẻ mất hồn mất vía, ủ rũ suy sụp, bèn nói: “Xem xét xong rồi thì mau lấy tuyết chôn đi, đừng để bọn nó ở bên cạnh nhìn thấy.”
Nói tới đây, lại nhớ ra điều gì: “Một bên cánh cũng mất? Anh chắc chắn?”
Hoàng Tùng vội gật đầu.
Không đúng, ban đầu lúc cô nhìn thấy hình dáng con gà tuyết chạy ra ngoài, khẳng định đã nhìn rất rõ ràng: Con gà tuyết đó là dùng hai cánh vỗ đập.
Nói cách khác, khi đó con gà tuyết là bị gặm cắn không ngừng ngay trước mắt cô?
Cô lập tức phân phó Hoàng Tùng: “Mau đi xem xem trên người con gà kia có côn trùng gì không.”
Song kết quả kiểm tra là không có, chỉ là một con gà huyết.
Trống ngực Mạnh Thiên Tư đập thình thịch, lại chiếu đèn pin vào trong đường ruột.
Cô nhớ rằng lúc con gà tuyết lao nhanh ra cửa, cô có nghe thấy tiếng rắc rắc nhỏ vụn, như tiếng đá vụn rơi xuống đất.
Nhưng không có, hoàn toàn không có, mặt đất đoạn gần cửa ra đường ruột vô cùng sạch sẽ, như là từng được quét dọn, không có bất kỳ cái gì.
***
Đúng như Mạnh Thiên Tư dự liệu, lúc Tiển Quỳnh Hoa chạy tới đã là một tiếng sau.
Tới một mình, bởi chỉ có một con bò yak, những người khác không thể tới nhanh được vậy.
Từ bò yak đi xuống, Tiển Quỳnh Hoa cũng nôn ọe dữ dội một trận. Mạnh Thiên Tư đợi bà ói xong mới thuật lại tình hình nơi này cho bà nghe, lại hỏi bà tiến triển đầu bên kia.
Tiển Quỳnh Hoa biết cô lo lắng cho Giang Luyện: “Giang Luyện không sao, Thần Côn thật sự có cách, nói là phải dùng máu nhà họ Thịnh gì đó, u đã bảo hộ núi đi lấy rồi, có điều nhanh nhất cũng phải hai, ba ngày mới tới được.”
Không chỉ vậy, sau khi trông thấy pháo hiệu cầu cứu, Tiển Quỳnh Hoa đã biết là không ổn: Cảnh Như Tư dẫn hơn hai mươi người đi, hơn nữa tất cả đều là hảo thủ, nhóm người người này mà xảy ra chuyện thì cũng có nghĩa thực lực người vào núi chuyến này đứt mất già nửa.
Cho nên nhân lúc bắt được sóng, bà đã xin tiếp viện từ bên ngoài, cũng đã thuyết phục được Cao Kinh Hồng điều túi mật núi và linh phượng hoàng ở Phường Quế Non tới hết đây: “Những thứ đó đều có vẻ là củ khoai nóng, để đâu cũng không thích hợp, u nghĩ, dù sao cũng là các con một đường phát hiện ra, nói không chừng lại có chỗ dùng đến.”
Sắp xếp như vậy rất thỏa đáng, nhưng cũng chẳng khiến tâm trạng Mạnh Thiên Tư thoải mái hơn bao nhiêu, cô ra hiệu bảo đám Hoàng Tùng đứng xa hơn chút, kéo Tiển Quỳnh Hoa ngồi xuống bên mình: “U bảy, vấn đề hiện giờ không phải là bao nhiêu người tới cứu viện, dù có một trăm người tới…”
Cô chỉ vào hai cửa động sâu thẳm: “Chúng ta có dám cho người vào trong đó không? Đây không phải là bắt người ta đi chịu chết sao?”
Trước khi Tiển Quỳnh Hoa tới, cô đã suy nghĩ vô số lần về vấn đề này: Hơn hai mươi người không rõ tung tích, cô chỉ hận không thể tự mình vào đường ruột tìm, nhưng chân cô không được, bốn người bên cạnh, cô cũng không dám để bất kỳ ai vào, lỡ như có vào mà không có ra thì sao?
Thậm chí, đối với hai con gà tuyết, cô cũng sinh lòng áy náy: Người ta đã chọc vào ai đâu chứ? Bình thường chỉ hưởng chút sen tuyết và đông trùng hạ thảo, cuộc sống yên bình thoải mái biết bao – đột nhiên bị gọi ra tiếp ứng cô, cái mạng nhỏ nói mất là mất.
Tiển Quỳnh Hoa trầm mặc một hồi: “Hơn hai mươi người, cũng không thể cứ để mất tích như vậy được, chị tư còn ở trong đó… Chị em mình phải tự mình cứu lấy thôi, u đi cho.”
Mẹ nó, nói thế nào lại thành ra muốn vào trong rồi?
Mạnh Thiên Tư sợ hết hồn, tóm lấy cổ tay Tiển Quỳnh Hoa: “U bảy!”
Tiển Quỳnh Hoa mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Tư thư nhi, con phải biết rằng, chúng ta thân ngụ trên địa vị cao của quỷ non, ăn sung mặc sướng, có việc có thể sai khiến người dưới đi làm bất cứ lúc nào, phúc lợi này hưởng không phải là chuyện đương nhiên – khi tình trạng hung hiểm nhất xuất hiện, con phải dấn thân vào đầu tiên, không thể để hộ núi bình thường xông vào hiểm họa.”
“Con nói đúng, cứu viện có tới cũng chẳng dám để người vào, nhưng dù sao cũng phải vào mà, ai vào đây? Là chúng ta vào, bà cố tổ cho chúng ta một thân bản lĩnh không phải là để chúng ta chơi đùa.”
Mà hiện giờ, người thích hợp đi vào nhất là ai? Còn không phải là u à? Yên tâm đi, u không biết thứ gặm cắn gà tuyết là cái gì, nhưng chỉ cần là thú núi trùng núi, tự quyết ‘tránh’ vẫn còn hữu dụng, hơn nữa, quá nửa là nó sợ lửa, u mang theo một súng phun lửa nhỏ vào. Dù có gặp phải người tuyết, u cũng có súng – con còn có thể hạ gục một đứa thì u bảy con sao có thể thua con bao nhiêu?”
Nói đoạn, Tiển Quỳnh Hoa đứng dậy, đi tới chỗ bò yak mình cưỡi lấy trang bị: “Nhóm chị tư đều có giành quỷ non, lương thực trong hai ba ngày đều không thành vấn đề, chỉ cần ổn định trận tuyến thì đại khái đều còn sống, chỉ là bị vây bên trong.”
“Tư thư nhi, u có bút, cũng có giấy dán, từ trường núi này rất quái lạ, thiết bị điện tử hiện đại đều không dùng được, chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất truyền tin tức cho con – con nhớ kỹ, u sẽ đeo thừng vào như gà tuyết, để lại ký hiệu dọc đường, phát hiện ra cái gì, người vào sau phải chú ý cái gì, phải chuẩn bị thêm trang bị gì, u sẽ viết ra, dán lên thừng, ngộ nhỡ u không thành công, con kéo thừng ra ngoài là sẽ thấy lời nhắn của u, hi vọng có thể hữu dụng hơn chút với các con.”
Đám Hoàng Tùng thấy Tiển Quỳnh Hoa đeo giành quỷ non lên, xách súng phun lửa, đoán được là phải vào đường ruột, chần chừ một lúc, cũng đi lấy đồ của mình.
Tiển Quỳnh Hoa quát họ: “Làm gì đấy, có bảo mấy cậu hành động không?”
Lúc này Hoàng Tùng mới hiểu ra: “Cô…cô bảy, cô vào một mình ạ? Thế…thế sao được!”
Thảm trạng của con gà tuyết còn ở ngay trước mắt.
Tiển Quỳnh Hoa chỉ vào cửa đường ruột: “Hơn hai mươi người còn đang ở trong đấy không rõ sống chết ra sao, cậu muốn theo tôi vào, tôi hỏi cậu, lấy vợ chưa? Có con chưa? Có cha mẹ phải phụng dưỡng không? Bằng vào bản lĩnh của cậu, cậu có tự tin theo tôi vào sẽ không làm vướng chân tôi không?”
Hoàng Tùng bị bà hỏi cho cứng họng, mấy hộ núi khác cũng nhìn nhau, không dám hé răng.
Tiển Quỳnh Hoa không nhìn họ nữa.
Mạnh Thiên Tư nhìn Tiển Quỳnh Hoa đi vào trong động, ngực phập phồng dự dội, chợt hạ quyết tâm, nói: “U bảy, con cũng đi!”
Tiển Quỳnh Hoa sững lại, xoay người nhìn cô: “Con quên mất mình không có chân dùng được rồi à?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Thực ra con đã dưỡng thương bảy tám ngày rồi, xương cốt lại không có vấn đề gì, nếu nằm viện, bác sĩ còn kiến nghị con xuống giường đi lại ấy chứ – đi lại nhiều cũng có lợi cho việc hồi phục mà, trong túi con còn có thuốc gây tê liều mạnh, con tiêm một mũi làm hết đau ngay thôi, một đường chậm rãi đi, nếu gặp phải nguy hiểm thật, con sẽ cố hết sức dựa vách giải quyết đối phương, như vậy cũng sẽ không tổn thương đến chân.”
Con bà nó, nghe ý này, cô lại nghiêm túc thật.
Tiển Quỳnh Hoa từ chối: “Không được, con là ngai vàng quỷ non!”
Mạnh Thiên Tư vặc lại bà: “Mới rồi còn nói thân ngồi ở vị trí cao thì phải lên trước đón hung hiểm sao, hiện giờ lại cản con, u bảy, u không thấy mất mặt à?”
“U không cho con vào là con sẽ không vào chắc? U vào rồi, con vẫn vào được như thường. Ngai vàng quỷ non thì sao? Trước con, ngai vàng không phải là để trống ba mươi hai năm à, quỷ non không phải vẫn sống rất tốt sao?”
“Hơn nữa,” Nói tới đây, cô chợt mỉm cười, thoắt cái hạ giọng, “U bảy, con không thể để người ta nói, con ả Mạnh Thiên Tư vì một người đàn ông có thể liều mạng không cần chân, hiện giờ, hơn hai mươi hộ núi, còn có trợ lý theo ả mười mấy năm, còn có hai người u của ả đều mạo hiểm, ả lại sợ chân bị làm sao, ngồi bên nhìn không.”
“Như vậy, người ta sẽ coi thường con, tự con…cũng sẽ coi thường chính mình.”
Trước đó đã từng đề cập, Mạnh Thiên Tư thuộc loại bất hảo từ nhỏ, lên lớp thì ngủ, bài tập không làm, trả lời câu hỏi toàn lạc đề, dù là các u me giảng bài, cô cũng chẳng tử tế hơn được.
Cô nhớ rất rõ, người giảng bài về “ruột núi” cho cô là u ba Nghê Thu Huệ.
Khi đó, Nghê Thu Huệ cho cô xem một bức hình chiếu, trên hình chiếu là hình vẽ ruột núi giản lược: Một ngọn núi, trong bụng vắt ngang một con đường.
Nghê Thu Huệ nói: “Đây chính là ruột núi, giống như ruột người vậy. Có cái thông suốt, con có thể đi từ cửa này ra một cửa khác ở mặt núi đối diện; có lúc là ngõ cụt, chỉ có thể trở về đường cũ…”
Mạnh Thiên Tư giơ vụt tay lên.
Nghê Thu Huệ ôn hòa: “Thiên Thiên, con có câu hỏi gì không?”
“Có ạ! Lần trước u hai dẫn con đi xem mổ lợn, lợn có rất nhiều rất nhiều ruột, u ba, lợn nhiều ruột hơn hay núi nhiều ruột hơn ạ?”
Nghê Thu Huệ không đáp.
Mạnh Thiên Tư tự cho là thông minh: “Con cho rằng núi nhiều ruột hơn, dù sao núi cũng to hơn lợn mà.”
Nghê Thu Huệ dở khóc dở cười: “Trong tình huống bình thường, ruột núi chỉ có một hai đường, cùng lắm cũng không quá ba năm đường, núi mà quỷ non đã dò tính tới thời điểm này, nhiều nhất cũng chỉ có năm đường, hơn nữa còn là loại đường ruột tương đối đơn giản này. Thế nhưng, trong truyền thuyết, ngọn núi đáng sợ nhất có ruột cong chín khúc.”
Mạnh Thiên Tư lập tức có tinh thần: Trẻ con không biết sợ, nghe hai chữ “đáng sợ” ngược lại còn cảm thấy hưng phấn.
Cô hỏi: “Đáng sợ thế nào ạ, bên trong có ma ạ?”
Nghê Thu Huệ khua tay minh họa cho cô xem: “Ruột cong chín khúc có nghĩa một ngọn núi ở nhiều phương hướng khác nhau có tổng cộng chín cửa, chín đường ruột quanh co khúc khuỷu thông vào bụng núi, thế nhưng, chín đường ruột không có nghĩa là chỉ có chín đường – bởi chúng nó sẽ quấn quít đan chéo lẫn nhau, phân nhánh, xen kẽ, vòng vo ngoằn ngoèo trong bụng núi, con tưởng tượng mà xem, chính là một mê cung ruột núi khổng lồ, mỗi một chỗ rẽ đều có đủ phương hướng trên, dưới, trái, phải, cong, chếch.”
Mạnh Thiên Tư tưởng tượng thử, nói: “Vậy thì thú vị quá, có thể tìm người cùng chơi trốn tìm trong đó.”
Nghê Thu Huệ nói: “Con vào rồi sẽ biết ngay, nó không thú vị chút nào. Thiên Thiên, con học thành ngữ ‘ruột gan đứt đoạn’ bao giờ chưa?”
Bà hạ giọng: “Con nghĩ xem, trong bụng núi tối đen như mực, đường ruột này có lớn có nhỏ, đường nhỏ con chỉ có thể quỳ bò, nói không chừng còn có thể bị kẹt, bò bò một lúc, nhất thời sơ sẩy, chợt bị ngã vào chỗ ruột đứt, con có biết độ cao ngã xuống cao mức nào không? Thật sự có thể khiến con ngã đứt ruột đó.”
Mạnh Thiên Tư bị giọng nói u ám ma quỷ của bà dọa cho đổ mồ hôi, lại không cam lòng yếu thế: “Vậy con mang theo đèn pin, bò cẩn thận một chút, không được à?”
Nghê Thu Huệ lắc đầu: “Lỡ như trong đó có ma thì sao? Nó cũng bò theo con, nhân lúc con không chú ý, túm gót chân con…”
Mạnh Thiên Tư vô thức rụt chân lại.
Nghê Thu Huệ phì cười, bà rất hài lòng với hiệu quả dạy học của mình, cảm thấy một đứa trẻ đầu gấu như Mạnh Thiên Tư bị dọa chút cũng tốt, dĩ nhiên, cũng phải thích hợp trấn an, không thể dọa quá đà: “Có điều con yên tâm, ruột cong chín khúc là một truyền thuyết, chưa từng có ai thực sự gặp được, nếu tương lai con gặp được, nhớ là nhất định phải tránh xa ra, bởi bà cố tổ từng dặn dò rằng ‘Quỷ non mất mạng, ruột cong chín khúc’ – quỷ non vào ruột cong chín khúc, mười người vào chín người không ra, nghe nói mỗi đoạn đường ruột đều có ác quỷ, nó bị nhốt trong đấy quá lâu, quá tịch mịch, sẽ bắt con ở lại với nó.”
Tròng mắt Mạnh Thiên Tư đảo đảo: “Vậy phải tránh thế nào ạ? Sao con biết được đi vào một cửa là một đường ruột núi bình thường hay ruột cong chín khúc chứ?”
Nghê Thu Huệ trả lời, Rất đơn giản.
Con có thể thò người vào cửa động, hô to vào trong.
Hang động ruột núi bình thường, tiếng vọng cũng sẽ bình thường, nhưng ruột cong chín khúc thì khác, nếu bên trong không có người, yên ắng tĩnh mịch, tiếng con đi vào sẽ bị cắn nuốt trong nháy mắt, không có bất kỳ tiếng vọng nào; nhưng nếu bên trong có người, lại đang gặp phải những con ác quỷ này, bị ác quỷ ăn tươi nuốt sống, tiếng con sẽ như một lưỡi câu, câu ra vô số tiếng gào thét như ác quỷ than khóc, âm thanh này sẽ ngùn ngụt bốc lên, hồi lâu không dứt, không chỉ lọt vào tai mà còn tràn ra khỏi cửa động, truyền ra khắp núi, thú hoang đang đi lại chết núi cũng sẽ run rẩy.
Đây là một ruột cong chín khúc, hai “miệng giếng” trước mặt này hẳn là hai cửa ruột, nhìn thì như kề sát nhau ở cùng một chỗ, nhưng thực chất tiến vào rồi, rất có thể sẽ một bên rẽ sang trái, một bên ngoặt sang phải, hoàn toàn là phương hướng khác nhau.
Lần này, mấy hộ núi bên cạnh cũng đã nghe thấy âm thanh ác quỷ rên khóc từ bên trong “miệng giếng” vọng ra, sợ đến sởn tóc gáy, một người bạo gan hơn chút, cẩn thận dè dặt hỏi cô: “Cô Mạnh, chúng ta có cần…quay về tìm cứu viện không?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Không cần, u bảy tôi biết chuyện không ổn, nhất định sẽ sớm chạy về, nếu có thể, bà ấy cũng sẽ sắp xếp cứu viện, còn nhanh hơn chúng ta trở về dẫn thêm người tới.”
Nói đoạn, ra nhìn xung quanh.
Nhóm Cảnh Như Tư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cô đã có suy đoán đại khái: Qua những gì đã ngửi thấy, người tuyết hiển nhiên không chỉ có một, chúng rất nhanh và khó ngắm bắn, nhóm u tư rất có thể đã đi nước cờ hiểm, muốn mượn một trận lở tuyết, kết liễu những con quái vật này.
Nhưng rất hiển nhiên…
Ánh mắt cô lại rơi vào nhúm lông dính trên cửa đường ruột: Người tuyết không ngu ngốc như vậy, trận lở tuyết này chỉ là tạm ngừng trận quyết đấu giữa song phương chứ không phải dừng hẳn.
Sau đó nữa, nhóm u tư phát hiện ra chỗ này có cửa ruột, trong tình thế cấp bách đã vào động ẩn náu, cũng bắn pháo hiệu cầu cứu – họ không ngờ rằng trong này lại là một ruột cong chín khúc.
Cô trầm ngâm rồi hỏi: “Có thừng không?”
Hộ núi kiến nghị trở về tìm cứu viện tên là Hoàng Tùng, rất nhanh hiểu ra dụng ý của cô: “Cô Mạnh, cô muốn…phái người vào tìm?”
Mạnh Thiên Tư đúng là có ý định này: U bảy có nhanh hơn nữa thì ước chừng cũng phải một tiếng nữa mới có thể tới đây, trong một tiếng này, họ cũng không thể cứ ngồi đây trông chừng cửa ruột, không làm bất kỳ cái gì.
Nhưng phái người vào động thì lại quá mạo hiểm.
Cô nói: “Mấy người cứ thắt thừng trước đi.”
…
Trong giành quỷ non đều có cuộn thừng mảnh dai, đám Hoàng Tùng thắt thừng xong xuôi, Mạnh Thiên Tư vén ống quần lên, lộ ra chuông vàng, sau đó nằm rạp xuống đất, hai tay cắm vào trong tuyết, lẩm bẩm niệm chú.
Lát sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn ra xung quanh.
Không có cách nào khác nữa, với tình hình này, thực sự không dám để người vào đó mạo hiểm, cũng may đỉnh núi tuyết tuy lạnh lẽo nhưng vẫn có chút động vật, bởi đường ruột có thể rất hẹp, cô hi vọng có thể gọi ra được loài vật nào hình thể tương đối nhỏ – nhưng điều này còn phải xem vận may thế nào, muốn điều khiển thú núi thì quanh đây phải có thú núi để mà động trước đã, nếu không có thì câu niệm chú này cũng chẳng được tích sự gì.
Đám Hoàng Tùng cũng đoán ra, mỗi người đều thầm đếm trong lòng xem phụ cận ranh giới có tuyết Côn Lôn Sơn có thể có động vật gì: bò yak thì thôi bỏ đi, không phá hỏng động là còn may; gấu ngựa cũng không được, khổ người quá lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có báo tuyết và sói là tương đối phù hợp…
Đang suy nghĩ thì cánh mũi Mạnh Thiên Tư phập phồng, trong lòng mừng rỡ, nói: “Tới rồi.”
Tới rồi? Đám Hoàng Tùng không có bản lĩnh này, chỉ có thể mờ mịt nhìn xung quanh, lát sau, loáng thoáng nghe thấy tiếng vỗ cánh, một hộ núi bật thốt: “Chim ưng núi!”
Cũng không giống, bởi tiếng vỗ cánh rất lộn xộn, hơn nữa về mặt khí chất hoàn toàn không mạnh mẽ được như chim ưng núi. Một chốc sau, trên con dốc phía bắc chợt lắc lư một đám đi xuống, đếm sơ sơ được gần hai mươi con, thân hình đều rất nhỏ, chỉ to cỡ bồ câu lông xám…
Con gì đây? Mạnh Thiên Tư không biết, đang thắc mắc thì Hoàng Tùng đã hô lên: “Gà tuyết! Là gà tuyết!”
Gà? Ở cái nơi nhện bồng cũng chết cóng này mà cũng có thể có gà?”
Hoàng Tùng là người địa phương Tây Bắc, rất hiểu biết về chim rừng thú núi ở đây, vội giải thích cho Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, đây là gà tuyết, là loài sống rải rác ở những vùng có độ cao cao nhất, cao hơn mặt biển sáu ngàn mét cũng không thành vấn đề, không sợ lạnh. Hơn nữa, chúng nó sống theo đàn, một đàn gà tuyết có ít nhất trên mười con.”
Gà tuyết thuộc loại động vật sống ở khu vực cao tương đối hiền hòa, bởi chúng đa phần là ăn thực vật rễ củ, thỉnh thoảng có ăn sen tuyết, đông trùng hạ thảo gì gì đó – trước Giải phóng, có người bắt được gà tuyết sẽ mổ dạ dày nó ra trước xem có dược liệu quý báu gì không.
Vậy mà lại là một bầy gà? Lúc ở Tương Tây còn là trăm thú đáp lời, đến hổ cũng lộ diện…
Ừm… Chênh lệch của hai nơi đúng là có hơi lớn.
Đàn gà tuyết kia vẫn không nhanh không chậm, mi chen ta chúc, chân bước nhấc bước hạ, rất nhanh thì đến trước mặt Mạnh Thiên Tư, con nào con nấy đều ngước đầu gà lên, đôi mắt nhỏ chớp chớp.
Mạnh Thiên Tư chưa từng bị nhiều gà vây lấy như vậy bao giờ, cảm thấy mình rất giống đang cho gà ăn.
Có điều, có gì dùng đó vậy.
Cô chọn hai con trông có vẻ đanh đá nhất, buộc hai sợi dây thừng vào cổ chúng, bỏ vào hai cửa ruột, nghĩ đến gà đều mắc tật quáng gà, gà tuyết có khả năng cũng không hơn bao nhiêu, bèn đeo vòng dạ quang lên người chúng nó.
Hai con gà tuyết cứ như vậy kéo theo sợi thừng, lắc la lắc lư đi vào trong đường ruột.
***
Mạnh Thiên Tư một mình lo hai đầu, đưa một sợi thừng cho Hoàng Tùng, tự mình nắm hờ một sợi, chậm rãi thả dài vào trong đường ruột.
Bước chân gà tuyết thủng thỉnh ung dung, thừng cũng khoan thai chậm rãi, bởi không có ai hét vào trong ruột nên hai “miệng giếng” như hai cái động đen ngòm sâu thẳm, không khí trầm nặng khiến lòng người hoảng hốt – bên trong có ầm ĩ thế nào cũng đều không vọng ra ngoài được, phải có bên ngoài lên tiếng “câu”, thế nên gà tuyết có xảy ra bất cứ chuyện gì, bên ngoài cũng không biết, chỉ có thể phỏng đoán qua rung động nhỏ bé trên thừng.
Mạnh Thiên Tư chợt nảy ra một ý: “Ruột cong chín khúc” này nói không chừng là một kết cấu kìm hãm âm thanh vô cùng cao cấp, là hình thành tự nhiên, hay là?
Dường như đều không logic, Thần Côn từng nói, thiên nhiên có tất thảy lời giải đáp.
Chừng hai mươi con gà tuyết, còn dư lại mười tám mười chín con, chen chúc bên cạnh, thường nói yên lặng như gà, nhưng đám gà tuyết này lại chẳng yên lặng chút nào, tiếng kêu của chúng nghe như “ò”, một đàn gà chung một chỗ cứ ò tới ò lui, ò ò không ngừng, Mạnh Thiên Tư ngại phiền, hung dữ trừng chúng một cái.
Cái trừng này rất có uy lực, đám gà tuyết đột nhiên biến hết thành gà gỗ.
Thả được khoảng mười phút, bên Hoàng Tùng xảy ra biến cố trước: Thừng trong tay anh ta đột nhiên bị kéo vào trong chừng hai mét, sau đó không động đậy gì nữa.
Anh ta sợ đến tê dại da đầu, động tĩnh lớn như vậy, mọi người bên cạnh đều nhìn thấy, trong lòng Mạnh Thiên Tư cũng rùng mình, nói: “Anh kéo lại về xem thế nào.”
Hoàng Tùng nuốt nước bọt, chậm chạp kéo trở về, đầu kia không có trọng lượng, thử cái là biết, Hoàng Tùng chỉ kéo một chút rồi lập tức lắc đầu: “Không có, gà biến mất rồi.”
Vừa nói tay vừa kéo nhanh hơn, không đến hai phút đã kéo hết sợi thừng ra ngoài, con gà tuyết quả thực đã biến mất, trên thừng có mặt cắt, mặt cắt không phẳng một chút nào, tuyệt đối không phải cắt bằng dao.
Đại khái là bị cắn đứt.
Đầu dây không còn gà tuyết lặng lẽ co quắp trên mặt đất, tỏa ra ý tứ vừa dị thường vừa không lành, đám gà tuyết còn lại sợ đến rét run, con này chen con kia, co ro với nhau.
Sợi thừng trong tay Mạnh Thiên Tư vẫn đang chuyển động, cô ôm một tia may mắn, cảm thấy đường ruột mình thả gà tuyết này có lẽ tương đối an toàn, nhưng tia may mắn này chỉ cầm cự được không đến năm phút: Sợi thừng của cô cũng đã bất động.
Nhấc thử, đầu bên kia dường như cũng mất trọng lượng.
Mạnh Thiên Tư thở dài, cô vốn tưởng rằng ruột cong chín khúc quá phức tạp, hộ núi vào rồi không ra được có thể là bị lạc: Thả gà tuyết vào, lỡ như hai bên gặp được nhau, hộ núi cũng có thể men theo thừng tìm được lối ra.
Chiêu này xem ra không thực hiện được rồi.
Cô hơi ủ rũ, chậm rãi kéo thừng về – ở vùng núi dã ngoại, thừng luôn là vật hữu dụng, không thể vứt bỏ lung tung.
Kéo được hơn hai phút thì chợt nghe cửa đường ruột vọng ra âm thanh quái dị.
Ruột cong chín khúc đúng là có thể im hơi lặng tiếng, nhưng nếu tiếng động cách cửa ruột đã rất gần thì dựa vào không khí lan truyền, tai người vẫn có thể nghe thấy được.
Âm thanh này rất quái lạ, nói là vỗ cánh thì lại nặng nề hơn vỗ cánh, trong đó xen lẫn những tiếng rắc rắc khiến người ta rất không thoải mái, trong lòng Mạnh Thiên Tư căng thẳng, nòng súng hướng vào trong, nói: “Đề phòng.”
Hộ núi phản ứng rất nhanh, hoặc chĩa súng hoặc giương nỏ, thường nghe một người là đủ giữ quan ải, hiện giờ trong tay bốn năm người đều có tên, hướng về một “miệng giếng” nhỏ, dù ra khỏi cửa có là người tuyết cũng sẽ khiến nó đến mà không có về, dù có gây ra thêm một trận lở tuyết nữa thì cũng kệ đi, dù sao người cũng ở dưới tảng đá lớn, tuyết tới thì có đá ngăn thôi.
Đúng lúc đó, trong cửa động u ám xuất hiện đường nét vật kia.
Không lớn, đang liều mạng chạy như bay, hai cái cánh đập vỗ loạn xạ…
Đây không phải là con gà tuyết kia sao?
Mạnh Thiên Tư lập tức hiểu ra vì sao lúc trước kéo thừng, đầu thừng lại không có sức nặng, đó là bởi con gà tuyết đang liều mạng chạy trở về, tốc độ nhanh hơn tốc độ cô kéo thừng, bởi vậy nên từ đầu đến cuối cô đều có cảm giác mình đang kéo một sợi thừng không.
Gượm đã, có gì đó không đúng.
Mạnh Thiên Tư nhìn chăm chú vào đường nét, sắc trời hiện giờ đã rất tối, phải đợi đến khi con gà tuyết chạy đến rất gần, cô mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của nó…
Cô hít mạnh một hơi lạnh, mà những người bên cạnh thì đã sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Đúng là con gà tuyết kia, đúng là nó vẫn đang chạy, thế nhưng, lông vũ của nó đã mất sạch, da cũng mất, đầu có hơi kỳ quái, trông ra là một con gà đầm đìa máu đang bổ nhào chạy vọt. Mạnh Thiên Tư nghe thấy tiếng rắc rắc nhỏ vụn, như có đá vụn rơi xuống đất, nhưng còn chưa kịp phân biệt rõ ràng thì con gà tuyết kia đã mang theo hơi máu xông ra.
Mạnh Thiên Tư nghiêng người, nhường đường cho con gà tuyết, nòng súng vẫn hướng vào trong động: Cô trực giác con gà tuyết này chạy điên cuồng như vậy tất nhiên là do bị thứ gì truy đuổi.
Vậy nhưng, trong đường ruột lại khôi phục vẻ lặng ngắt, không có bất kỳ con gì đuổi ra theo, chiếu đèn pin vào cũng chỉ có thể soi sáng một khoảng vách đá lởm chởm nhỏ hẹp, xa hơn bên trong, đường ruột đã uốn cong chuyển hướng.
Con gà tuyết kia, hoặc giờ nên gọi là con gà huyết, đã gục trên mặt tuyết, máu đỏ nhuộm thẫm một khoảng nhỏ quanh người, nhưng lại vì giá lạnh mà nhanh chóng đóng băng. Hoàng Tùng và một hộ núi khác ngồi xổm xuống xem xét, lát sau, Hoàng Tùng bước qua.
“Hẳn là bị vật gì đó gặm, da lông toàn thân đều bị gặm sạch, đầu cũng mất một nửa, một chân đã gần như đứt lìa, chỉ còn lại chút da gắn liền, một bên cánh cũng bị mất – lao ra được khỏi cửa động chỉ là nhờ quán tính, tôi suy đoán lúc đó nó đã bị gặm chết rồi.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, đang định nói gì, chợt thấy đám gà tuyết đứng bên cạnh kia dáng vẻ mất hồn mất vía, ủ rũ suy sụp, bèn nói: “Xem xét xong rồi thì mau lấy tuyết chôn đi, đừng để bọn nó ở bên cạnh nhìn thấy.”
Nói tới đây, lại nhớ ra điều gì: “Một bên cánh cũng mất? Anh chắc chắn?”
Hoàng Tùng vội gật đầu.
Không đúng, ban đầu lúc cô nhìn thấy hình dáng con gà tuyết chạy ra ngoài, khẳng định đã nhìn rất rõ ràng: Con gà tuyết đó là dùng hai cánh vỗ đập.
Nói cách khác, khi đó con gà tuyết là bị gặm cắn không ngừng ngay trước mắt cô?
Cô lập tức phân phó Hoàng Tùng: “Mau đi xem xem trên người con gà kia có côn trùng gì không.”
Song kết quả kiểm tra là không có, chỉ là một con gà huyết.
Trống ngực Mạnh Thiên Tư đập thình thịch, lại chiếu đèn pin vào trong đường ruột.
Cô nhớ rằng lúc con gà tuyết lao nhanh ra cửa, cô có nghe thấy tiếng rắc rắc nhỏ vụn, như tiếng đá vụn rơi xuống đất.
Nhưng không có, hoàn toàn không có, mặt đất đoạn gần cửa ra đường ruột vô cùng sạch sẽ, như là từng được quét dọn, không có bất kỳ cái gì.
***
Đúng như Mạnh Thiên Tư dự liệu, lúc Tiển Quỳnh Hoa chạy tới đã là một tiếng sau.
Tới một mình, bởi chỉ có một con bò yak, những người khác không thể tới nhanh được vậy.
Từ bò yak đi xuống, Tiển Quỳnh Hoa cũng nôn ọe dữ dội một trận. Mạnh Thiên Tư đợi bà ói xong mới thuật lại tình hình nơi này cho bà nghe, lại hỏi bà tiến triển đầu bên kia.
Tiển Quỳnh Hoa biết cô lo lắng cho Giang Luyện: “Giang Luyện không sao, Thần Côn thật sự có cách, nói là phải dùng máu nhà họ Thịnh gì đó, u đã bảo hộ núi đi lấy rồi, có điều nhanh nhất cũng phải hai, ba ngày mới tới được.”
Không chỉ vậy, sau khi trông thấy pháo hiệu cầu cứu, Tiển Quỳnh Hoa đã biết là không ổn: Cảnh Như Tư dẫn hơn hai mươi người đi, hơn nữa tất cả đều là hảo thủ, nhóm người người này mà xảy ra chuyện thì cũng có nghĩa thực lực người vào núi chuyến này đứt mất già nửa.
Cho nên nhân lúc bắt được sóng, bà đã xin tiếp viện từ bên ngoài, cũng đã thuyết phục được Cao Kinh Hồng điều túi mật núi và linh phượng hoàng ở Phường Quế Non tới hết đây: “Những thứ đó đều có vẻ là củ khoai nóng, để đâu cũng không thích hợp, u nghĩ, dù sao cũng là các con một đường phát hiện ra, nói không chừng lại có chỗ dùng đến.”
Sắp xếp như vậy rất thỏa đáng, nhưng cũng chẳng khiến tâm trạng Mạnh Thiên Tư thoải mái hơn bao nhiêu, cô ra hiệu bảo đám Hoàng Tùng đứng xa hơn chút, kéo Tiển Quỳnh Hoa ngồi xuống bên mình: “U bảy, vấn đề hiện giờ không phải là bao nhiêu người tới cứu viện, dù có một trăm người tới…”
Cô chỉ vào hai cửa động sâu thẳm: “Chúng ta có dám cho người vào trong đó không? Đây không phải là bắt người ta đi chịu chết sao?”
Trước khi Tiển Quỳnh Hoa tới, cô đã suy nghĩ vô số lần về vấn đề này: Hơn hai mươi người không rõ tung tích, cô chỉ hận không thể tự mình vào đường ruột tìm, nhưng chân cô không được, bốn người bên cạnh, cô cũng không dám để bất kỳ ai vào, lỡ như có vào mà không có ra thì sao?
Thậm chí, đối với hai con gà tuyết, cô cũng sinh lòng áy náy: Người ta đã chọc vào ai đâu chứ? Bình thường chỉ hưởng chút sen tuyết và đông trùng hạ thảo, cuộc sống yên bình thoải mái biết bao – đột nhiên bị gọi ra tiếp ứng cô, cái mạng nhỏ nói mất là mất.
Tiển Quỳnh Hoa trầm mặc một hồi: “Hơn hai mươi người, cũng không thể cứ để mất tích như vậy được, chị tư còn ở trong đó… Chị em mình phải tự mình cứu lấy thôi, u đi cho.”
Mẹ nó, nói thế nào lại thành ra muốn vào trong rồi?
Mạnh Thiên Tư sợ hết hồn, tóm lấy cổ tay Tiển Quỳnh Hoa: “U bảy!”
Tiển Quỳnh Hoa mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Tư thư nhi, con phải biết rằng, chúng ta thân ngụ trên địa vị cao của quỷ non, ăn sung mặc sướng, có việc có thể sai khiến người dưới đi làm bất cứ lúc nào, phúc lợi này hưởng không phải là chuyện đương nhiên – khi tình trạng hung hiểm nhất xuất hiện, con phải dấn thân vào đầu tiên, không thể để hộ núi bình thường xông vào hiểm họa.”
“Con nói đúng, cứu viện có tới cũng chẳng dám để người vào, nhưng dù sao cũng phải vào mà, ai vào đây? Là chúng ta vào, bà cố tổ cho chúng ta một thân bản lĩnh không phải là để chúng ta chơi đùa.”
Mà hiện giờ, người thích hợp đi vào nhất là ai? Còn không phải là u à? Yên tâm đi, u không biết thứ gặm cắn gà tuyết là cái gì, nhưng chỉ cần là thú núi trùng núi, tự quyết ‘tránh’ vẫn còn hữu dụng, hơn nữa, quá nửa là nó sợ lửa, u mang theo một súng phun lửa nhỏ vào. Dù có gặp phải người tuyết, u cũng có súng – con còn có thể hạ gục một đứa thì u bảy con sao có thể thua con bao nhiêu?”
Nói đoạn, Tiển Quỳnh Hoa đứng dậy, đi tới chỗ bò yak mình cưỡi lấy trang bị: “Nhóm chị tư đều có giành quỷ non, lương thực trong hai ba ngày đều không thành vấn đề, chỉ cần ổn định trận tuyến thì đại khái đều còn sống, chỉ là bị vây bên trong.”
“Tư thư nhi, u có bút, cũng có giấy dán, từ trường núi này rất quái lạ, thiết bị điện tử hiện đại đều không dùng được, chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất truyền tin tức cho con – con nhớ kỹ, u sẽ đeo thừng vào như gà tuyết, để lại ký hiệu dọc đường, phát hiện ra cái gì, người vào sau phải chú ý cái gì, phải chuẩn bị thêm trang bị gì, u sẽ viết ra, dán lên thừng, ngộ nhỡ u không thành công, con kéo thừng ra ngoài là sẽ thấy lời nhắn của u, hi vọng có thể hữu dụng hơn chút với các con.”
Đám Hoàng Tùng thấy Tiển Quỳnh Hoa đeo giành quỷ non lên, xách súng phun lửa, đoán được là phải vào đường ruột, chần chừ một lúc, cũng đi lấy đồ của mình.
Tiển Quỳnh Hoa quát họ: “Làm gì đấy, có bảo mấy cậu hành động không?”
Lúc này Hoàng Tùng mới hiểu ra: “Cô…cô bảy, cô vào một mình ạ? Thế…thế sao được!”
Thảm trạng của con gà tuyết còn ở ngay trước mắt.
Tiển Quỳnh Hoa chỉ vào cửa đường ruột: “Hơn hai mươi người còn đang ở trong đấy không rõ sống chết ra sao, cậu muốn theo tôi vào, tôi hỏi cậu, lấy vợ chưa? Có con chưa? Có cha mẹ phải phụng dưỡng không? Bằng vào bản lĩnh của cậu, cậu có tự tin theo tôi vào sẽ không làm vướng chân tôi không?”
Hoàng Tùng bị bà hỏi cho cứng họng, mấy hộ núi khác cũng nhìn nhau, không dám hé răng.
Tiển Quỳnh Hoa không nhìn họ nữa.
Mạnh Thiên Tư nhìn Tiển Quỳnh Hoa đi vào trong động, ngực phập phồng dự dội, chợt hạ quyết tâm, nói: “U bảy, con cũng đi!”
Tiển Quỳnh Hoa sững lại, xoay người nhìn cô: “Con quên mất mình không có chân dùng được rồi à?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Thực ra con đã dưỡng thương bảy tám ngày rồi, xương cốt lại không có vấn đề gì, nếu nằm viện, bác sĩ còn kiến nghị con xuống giường đi lại ấy chứ – đi lại nhiều cũng có lợi cho việc hồi phục mà, trong túi con còn có thuốc gây tê liều mạnh, con tiêm một mũi làm hết đau ngay thôi, một đường chậm rãi đi, nếu gặp phải nguy hiểm thật, con sẽ cố hết sức dựa vách giải quyết đối phương, như vậy cũng sẽ không tổn thương đến chân.”
Con bà nó, nghe ý này, cô lại nghiêm túc thật.
Tiển Quỳnh Hoa từ chối: “Không được, con là ngai vàng quỷ non!”
Mạnh Thiên Tư vặc lại bà: “Mới rồi còn nói thân ngồi ở vị trí cao thì phải lên trước đón hung hiểm sao, hiện giờ lại cản con, u bảy, u không thấy mất mặt à?”
“U không cho con vào là con sẽ không vào chắc? U vào rồi, con vẫn vào được như thường. Ngai vàng quỷ non thì sao? Trước con, ngai vàng không phải là để trống ba mươi hai năm à, quỷ non không phải vẫn sống rất tốt sao?”
“Hơn nữa,” Nói tới đây, cô chợt mỉm cười, thoắt cái hạ giọng, “U bảy, con không thể để người ta nói, con ả Mạnh Thiên Tư vì một người đàn ông có thể liều mạng không cần chân, hiện giờ, hơn hai mươi hộ núi, còn có trợ lý theo ả mười mấy năm, còn có hai người u của ả đều mạo hiểm, ả lại sợ chân bị làm sao, ngồi bên nhìn không.”
“Như vậy, người ta sẽ coi thường con, tự con…cũng sẽ coi thường chính mình.”