Xương Rồng Đốt Rương - Trang 4
Quyển 8 - Chương 10
Một ngày sau, sân bay, Tây Ninh.
Sân bay nửa đêm cũng vắng vẻ hơn ban ngày, Mạnh Kình Tùng đẩy xe hành lý ra ngoài cửa ra xe đón, vừa liếc mắt đã nhìn thấy hộ núi tên Hà Sinh Tri giơ tấm bảng lớn tới đón.
Trong ngực còn khoa trương ôm hai bó hoa lớn.
Mạnh Kình Tùng rảo bước tới: “Bỏ hoa đi, đến vì việc gì mà không biết à mà còn bày trò này?”
Thoạt đầu Hà Sinh Tri không nhận ra Mạnh Kình Tùng, nghe xong rồi mới phản ứng được, vội chạy tới thùng rác gần nhất vứt bó hoa đi rồi lại chạy về, bận rộn báo cáo tình huống.
“Xe đã chuẩn bị xong, từ tài xế đến người theo cùng đều chọn tinh anh trong hộ núi. Các anh…có muốn đi khách sạn nghỉ ngơi, đợi trời sáng hẵng xuất phát không?”
Mạnh Kình Tùng lắc đầu: “Lên đường luôn đi.”
Hà Sinh Tri còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một nhóm ba người đi ra.
Mạnh Thiên Tư ngồi xe lăn, Tân Từ đẩy xe, và Tiển Quỳnh Hoa đi cùng.
Bác cả không tới, xem ra tin đồn rằng sức khỏe bác cả không tốt giữa các hộ núi là thật.
Cô năm cũng không tới, cả đời này cô năm đều chưa từng lên cao nguyên lần nào, có thể thấy tin đồn bà có phản ứng cao nguyên nghiêm trọng cũng không phải là giả.
***
Một đoàn ba xe phóng ra khỏi đường vào sân bay, Hà Sinh Tri đưa cho Mạnh Thiên Tư, Tiển Quỳnh Hoa và Mạnh Kình Tùng mỗi người một máy tính bảng, đang do dự không biết có nên đưa cho Tân Từ không thì Tân Từ xua tay với gã, ra hiệu mình không cần.
Chuyện nằm ngoài phạm vi năng lực của mình này, trước nay hắn đều không hiếu kỳ, hiện giờ Thiên Tư đi lại không tiện, chuyến này hắn qua đây chủ yếu là để chăm sóc và chuyên đẩy xe lăn cho cô.
Mạnh Thiên Tư nhận lấy, mở bản đồ ra xem trước, trên màn hình lập lòe hai điểm đỏ, một cái là nơi quỷ non tra núi gặp chuyện, một cái là nơi đám người Giang Luyện mất tích, hai chỗ cách nhau vài chục cây số.
Chấm đỏ ấy có hơi chói mắt, làm cô nhìn mà lồng ngực ngột ngạt.
Hà Sinh Tri cẩn thật dè dặt báo cáo tình hình: “Hiện giờ chúng ta có hai xe, hai đội, tổng cộng mười lăm người, đang tìm kiếm ở khu vực nhóm anh Thần mất tích.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì, những điều này cô đều đã được cho biết: năm tiếng sau khi Mạnh Kình Tùng xác định được kinh vĩ độ của cuộc gọi đã nhận gần nhất, nhân viên tìm kiếm cũng đã chạy tới hiện trường.
Hiện trường không có thi thể, cũng không có ai, nhưng phát hiện ra vài chỗ có máu.
Còn để lại hai chiếc xe, một xe bị nổ lốp, cửa sổ bị đập vỡ, xe còn lại bị lật nghiêng, phán đoán sơ bộ là khi ấy để tránh cái gì đó, xe đã đánh gấp tay lái quành ra, lực gia tốc hướng ngang quá lớn gây nên.
Mạnh Thiên Tư hỏi: “Nơi Thần Côn mất tích… Khu vực ấy thật sự không có gì khác thường?”
Hà Sinh Tri biết cô muốn hỏi gì, vội lắc đầu: “Không có, muốn tới Côn Lôn đều phải đi qua khu vực đó, chúng tôi đều từng đi qua, nơi đó thực sự không có người ở, chỉ còn mấy căn lều cũ rách, lúc trước bác tư cũng đã dừng lại ở đó xem xét rất lâu, hoài nghi bên dưới liệu có bí mật gì không, còn bảo người mang máy dò tới.”
Thế nên, chỉ xảy ra vấn đề khi nhóm Giang Luyện và Thần Côn đi qua?
Là vì Thần Côn sao?
Ban đầu lúc ở mắt phượng hoàng, những người khác đều không sao, chỉ khi lão xuất hiện, cá sấu bé bên dưới mới phát điên, đụng vỡ đáy quan tài.
Mạnh Thiên Tư nhìn xung quanh, cảm thấy thực sự không có ai để thảo luận, đành nuốt lời về, nghĩ ngợi chốc lát, bấm vào xem tư liệu của Đào Điềm.
Bức ảnh thẻ nhảy ra đầu tiên đọng vào mắt cô vài ba giây, Đào Điềm xinh đẹp thật, vừa ngọt ngào vừa ngoan hiền.
Cô tiếp tục xem thông tin cá nhân, chưa được hai dòng đã nhíu mày lại: “Đánh giá kỹ năng nội bộ bình thường, cận chiến chỉ được ba điểm, sao lại phái cô ấy đi theo?”
Hà Sinh Tri nhất thời nghẹn lời, Tiển Quỳnh Hoa hòa giải: “Con bé chỉ là tiếp đãi thôi mà, chỉ phụ trách đưa người từ Tây Ninh đến Côn Lôn thì có cần năng lực xuất sắc làm gì đâu? Đại khái là chị tư cảm thấy thép tốt dùng lên lưỡi đao, người có năng lực đều phái đi tra núi cả rồi, đón người…phái đại một người đi là được, dù sao, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện trên đường đâu.”
Kể ra cũng hợp lý, Mạnh Thiên Tư không băn khoăn chỗ này nữa, cô tắt trang tư liệu đi, im lặng chốc lát rồi mới nói: “Chỉ là con cảm thấy, nếu người đi theo đắc lực hơn chút thì Giang Luyện…cũng có thêm được một tay giúp đỡ.”
Hai xe, mất tích sáu người, trong sáu người, chỉ có Giang Luyện và Vi Bưu là có sức chiến đấu, nhưng cô cũng biết Vi Bưu chỉ một lòng lo cho Huống Mỹ Doanh, không thể góp sức được gì nhiều cho toàn cục, ra sức vất vả nhất vẫn là Giang Luyện ra.
Mạnh Thiên Tư trầm mặc, mãi đến khi Hà Sinh Tri nhắc nhở cô: “Cô Mạnh, đằng sau vẫn còn, là hình ảnh đầu tra núi.”
Hình ảnh đầu tra núi có hơi máu me, dù đã có chuẩn bị tâm lí nhưng trong nháy mắt khi mở ra, con ngươi Mạnh Thiên Tư vẫn thít lại, Tiển Quỳnh Hoa bên cạnh chỉ cảm thấy máu nóng xộc lên não, tức giận đếm tay cầm máy tính bảng cũng run lên, bật thốt một câu hỏi: “Trước đó không phát hiện ra có gì khác thường à?”
Ngàn vàng khó mua được biết trước, Hà Sinh Tri cũng thật thà: “Cô bảy, đó là trong núi mà, trong núi là thiên hạ của quỷ non, mọi người vào núi đều rất thoải mái, nhất là từ ranh giới có tuyết trở lên, nhiều năm không người, rất ít đội leo núi tới đó, cùng lắm chỉ gặp phải báo tuyết – nhưng báo tuyết cũng không tấn công quỷ non mà.”
Mạnh Thiên Tư hỏi: “Vậy bây giờ đã có kiến giải gì chưa? Hay là, các anh có suy đoán gì chưa?”
Hà Sinh Tri muốn nói lại thôi.
Mạnh Thiên Tư mỉm cười: “Không sao, có lời cứ nói.”
Hà Sinh Tri căng da đầu mở miệng: “Mọi người đều đang đoán rằng, có thể một đao chém đứt người và bóp gãy cổ người, sức lực mạnh như vậy, không giống người mà giống…người tuyết hơn.”
Người tuyết?
Người tuyết còn gọi là quái tuyết, quái vật chân to, có khá nhiều truyền thuyết về giống loài này ở các vùng núi cao lạnh, nghe nói thân cao gần ba mét, lông vàng xám, cả người tanh hôi.
Về người tuyết, khoa học có hai cách kiến giải, một phe cho rằng người tuyết thực ra là gấu ngựa, một phe lại cho rằng người tuyết là một loài vượn lớn, họ hàng gần với loài người, có nhận thức, cũng có thể tiến hành suy nghĩ đơn giản, chỉ có điều không có khả năng nói chuyện mà thôi.
Mạnh Thiên Tư nhìn sang Mạnh Kình Tùng: “Các trạm non quê gần các dãy núi tuyết vùng Tây Bắc Tây Nam tuần núi dò núi có từng thấy ghi chép về người tuyết không?”
Mạnh Kình Tùng gật đầu: “Có thì có, nhưng thường khoảng cách đều rất xa, bất chợt nghe thấy động tĩnh hoặc nhìn thấy bóng dáng mà thôi, chưa từng chạm mặt chính diện – thấy không rõ, cũng không xác thực, miễn là hình thể giống người hay khổng lồ thì đều quy về là người tuyết, có tầm hai, ba ghi chép gì đó, không có giá trị tham khảo.”
Mạnh Thiên Tư quay lại xem tiếp tấm bản đồ, bấm vào nơi tra núi gặp chuyện: “Khu vực phụ cận ngọn núi có thể có vấn đề. Dù ở đó có người tuyết cư trú, bị kinh động thật thì cũng chỉ hoặc là bị hộ núi dọa chạy, hoặc là cưỡng chế hộ núi rời khỏi…bóp chết chém chết giống mưu sát hơn, người của chúng ta có thể đã thực sự phát hiện được thứ gì ở đó. Nói với u tư một tiếng, điều nhân thủ tới đó, đề phòng ngộ nhỡ.”
…
Không có tiến triển gì mới, có sốt ruột nữa cũng vô bổ, Mạnh Thiên Tư hạ lưng ghế xuống, để nguyên quần áo ngủ thiếp đi.
Mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, Giang Luyện nói chuyện với cô, giống như lần ở trong hang động dưới nước kia, cười suốt, thỉnh thoảng cúi người hôn cô, sau đó không biết làm sao mà hai người lại nói tới muốn đi chơi diều, hắn còn nói đó là sở trường của hắn.
Bèn đi chơi diều, cô cười khanh khách xoay trục dây, nhìn diều càng bay càng cao, nhưng bất chợt, cảm giác quanh mình vắng lặng, lúc đưa mắt ra xung quanh, chỉ thấy trắng xóa, Giang Luyện đã biến mất lúc nào không hay.
Cô hoảng sợ thất sắc, nhìn khắp nơi, lúc này mới phát hiện ra Giang Luyện đang ở trên con diều cô thả kia, liên tục vật lộn vẫy tay với cô, như bảo cô mau thả hắn xuống.
Cô vội thu dây về, vậy nhưng càng cuống càng loạn, một trận gió thổi qua, dây bị căng đứt, Giang Luyện bị gió cuốn đi, chớp mắt đã bặt tăm tung tích.
…
Lúc tỉnh lại trời đã sáng bảnh, ánh nắng vàng kim lắc lư xuyên qua cửa kính xe, sưởi ấm một bên mặt cô, trên cửa kính phản chiếu một hàng nước mắt treo bên khóe mắt, cô khẽ khàng đưa tay lên, lặng lẽ lau đi.
Trong xe rất yên lặng, ngoài tài xế ra, phần lớn mọi người đều đã ngủ, cô nghe thấy Tiển Quỳnh Hoa đang nói chuyện điện thoại, giọng đè xuống rất thấp, hình như đang nói về cô.
“Tư thư nhi vẫn ổn, em thấy con bé nói chuyện làm việc vẫn rất bình thường, không vì chuyện của Giang Luyện mà bị ảnh hưởng.”
“Phải, dù sao cũng vừa mới yêu nhau, có thể tình cảm còn chưa sâu, là chúng ta nghĩ nhiều…”
Mạnh Thiên Tư nhắm mắt lại.
Trước khi xảy ra chuyện, cuộc gọi cuối cùng của Giang Luyện là gọi cho cô.
Hắn muốn nói gì đây, không biết.
Nhưng cũng không sao cả, lần sau gặp lại hắn, cô hỏi hắn là được.
Sẽ gặp lại thôi, cô nắm chặt lớp áo trước ngực, siết vò mạnh đến mức đốt ngón tay trắng bệch, lại nhấn mạnh với mình một lần nữa.
Sẽ gặp lại thôi.
***
Đến nửa đêm, Giang Luyện bị đau mà tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra, cái nhìn thấy đầu tiên là bầu trời, bầu trời đen kịt, sao rất sáng, ánh sáng màu bạc rót vào mắt người.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy cơ thể mình bị người kéo đi, cảm giác như tha một con chó chết vậy.
Hắn nhìn sang bên cạnh.
Sự thật chứng minh, cảm giác của hắn không sai, hắn đúng là bị kéo, có một sợi thừng quấn quanh dưới nách hắn, thuận tiện trói hắn kéo đi.
Không chỉ mình hắn bị kéo, còn có hai người khác, hắn nhận ra một trong số đó là tài xế đã chết lúc trước, người còn lại trang phục rất xa lạ…
Hắn đoán có thể là người bị xe cán kia.
Ba người, ba sợi thừng, đầu dây buộc lại với nhau, nắm trong tay một người – chỉ biết thân hình người này rất cao lớn, một kéo ba, sức lực khẳng định cũng rất lớn, còn lại chỉ có bóng lưng trầm lặng và tiếng gắng sức hồng hộc.
Bị đau tỉnh là bởi mũi tên trên vai còn chưa nhổ ra, bị cọ mài qua lại khi ma sát với mặt đất, máu thịt không ngừng bị cọ theo, đánh thức hắn dậy.
Thần Côn đâu? Mỹ Doanh đâu?
Không lo được nhiều vậy, hiện giờ phải lo cho mình trước đã.
Vì sao người này không giết hắn?
Giang Luyện nhớ lại trận đấu quyết tử trước khi hôn mê, sức của đối phương rất lớn, hắn lại bị thương, gần như mất tri giác nửa người, cuối cùng, hắn bị người này bóp cổ, miệng há ra, lưỡi dần thò ra ngoài, sau đó ngất đi.
Một ý nghĩ lướt vụt trong lòng hắn.
Có khi nào người này cho rằng hắn đã chết nên mới coi hắn là người chết, buộc lại cùng những người chết khác…kéo đi một thể không? Vậy hiện giờ muốn kéo những người chết bọn họ đi đâu?
Giang Luyện quyết định giả chết, dùng bất biến ứng vạn biến, đồng thời mượn chút thời gian khôi phục thể lực – dù rằng miệng vết thương không ngừng bị tác động khiến chuyện “khôi phục” này có phần viển vông.
Cũng không biết là bao lâu sau, kẻ nọ dừng lại sau một lũy đá.
Trên cao nguyên thường hay bắt gặp những lũy đá đắp thành từ đá tảng và phân bò như thế này, hẳn là người Tạng dùng để quây bò dê khi chăn nuôi, bởi hằng năm đều có mùa vụ cố định đi qua đây nên thường để lại chút công cụ hay dùng.
Nhờ ánh trăng, Giang Luyện trông thấy người nọ nhặt một chiếc xẻng cũ lên, bắt đầu đào hố ở chân lũy, mà ở chân lũy thì dường như đã có sẵn hố, bây giờ chỉ mở rộng thêm ra thôi.
Sau lưng kẻ nọ đeo cung, còn có túi đựng tên, nhìn không rõ mặt, trên mặt hình như dùng vải quấn lại, chỉ để lộ đôi mắt, hiện lên ánh sáng vừa âm u vừa quỷ quyệt.
Là đang đào hố chôn xác cho họ đây, hiếm có ghê, giết rồi còn lo chôn cho nữa – cả người Giang Luyện không làm được gì, cảm thấy may mắn vì có thể được lười biếng một phen: Nhịn thở trước, bị chôn cũng kệ, chờ bên trên không còn động tĩnh gì nữa thì bới hố ra ngoài sau.
Đáng tiếc là không được như mong muốn.
Người nọ ném thi thể vô danh vào hố trước, sau đó kéo thi thể đến trước mặt, đưa tay nắm lấy thân tên, kéo mạnh một phát, nhổ bật mũi tên ra, sau đó đặt sang bên người, lại tiện tay cầm một hòn đá lên, bổ thẳng xuống đầu tài xế.
Tiếng vang trầm nặng làm Giang Luyện kinh hãi cứng đờ người, đến hít thở cũng tạm ngừng.
Tên này cũng tiết kiệm thật, không chịu chôn mũi tên của mình theo, trước khi chôn còn phải thu về; cũng rất cẩn thận, thực ra kéo đi lâu vậy rồi, còn bị nhổ tên, làm thế nào cũng chẳng thể còn sống được, mà vẫn muốn bồi thêm một cú đập.
Loại tên này đằng trước là mũi tên, đằng sau là đuôi tên, bất kể là nhổ từ đầu nào cũng đều như lăng trì, Giang Luyện cảm thấy mình chắc chắn sẽ không nhịn được kêu thành tiếng, nếu vậy thì chẳng bằng nương tác dụng của cơn đau này vật lộn một trận…
Hắn liếc nhìn vị trí mũi tên được nhổ ra đặt xuống, cánh tay nhìn như buông thõng chậm rãi dịch qua đó, đáng tiếc là vẫn kém một tấc, làm thế nào cũng với không tới, đúng lục này, kẻ nọ thò bàn tay tóm lấy cổ áo Giang Luyện, kéo hắn tới gần – Giang Luyện nương theo cú kéo này, nhanh chóng nhặt lấy mũi tên cầm trong tay.
Cùng lúc đó, kẻ nọ cũng nắm lấy mũi tên cắm trên vai trái hắn.
Giang Luyện nhẩm đếm trong lòng “Một, hai, ba”, trong nháy mắt khi mũi tên nhổ ra khỏi máu thịt, nương theo cơn đau buốt xộc lên đỉnh đầu, hắn quát lớn một tiếng, vận hết sức lên ngồi dậy, mũi tên trong tay phải thình lình đâm xéo lên, chợt nghe phập một tiếng, nhìn kỹ lại, mũi tên đã đâm chéo vào cổ kẻ nọ, xuyên qua da cổ, nghiêng nghiêng nhô lên bên tai gã.
Kẻ nọ trừng mắt nhìn Giang Luyện, trong họng bật ra những tiếng đứt quãng, hai mắt lồi ra, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi, trong tay vẫn đang nắm mũi tên vừa rút từ trên người Giang Luyện ra.
Từ lúc trúng tên đến giờ, vì mũi tên chưa được nhổ ra, trước sau vết thương đều bị chặn lại nên tuy Giang Luyện có chảy máu nhưng đa phần đều đã thấm vào áo, cũng không bị dây ra ngoài, mãi đến giây phút này, máu nóng mới cuồn cuộn chảy ra, quanh vết thương bị luồng nhiệt này ngâm dầm, lại sinh ra một cảm giác kích thích gần như biến thái.
Khóe miệng Giang Luyện nhếch lên một nụ cười gian nan, nói với kẻ nọ: “Còn chưa gục à?”
Vừa nói vừa đưa tay ra, đẩy một cái lên vai kẻ nọ, trước khi chết kẻ nọ không gục, cơ thể vốn đang ở một trạng thái cân bằng vi diệu, sao chịu nổi bị ngoại lực tác động, nhũn mình co quắp đổ xuống.
Gã ngã rồi, Giang Luyện cũng không cầm cự nổi thêm nữa, ngửa ra sau nằm phịch xuống. Hắn há miệng thở dốc, trước mắt hoa lên, rồi lại gắng sức nghiến răng, hít vào thở ra, sau đó vươn tay cởi khăn quàng trên cổ tài xế kia ra, đưa tới bên miệng dùng rằng cắn mạnh, sau cùng roạt một tiếng xé ra.
Hắn vo nửa đoạn bỏ vào miệng, cắn nghiến, tay cũng vê nửa đoạn còn lại, từng chút từng chút nhét vào vết thương trên vai, mỗi lần nhét vào, cơ thể lại co giật một cái, co giật qua đi, lại nhét thêm vào, mắt hắn trợn trừng, khóe mắt căng đau như muốn nứt ram trong đầu cố hết sức nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, chẳng hạn như cùng Mạnh Thiên Tư ôm hôn, quấn quít, và nhiều hơn nữa.
Cho đến khi nhét hết, tay đã dính đầy máu, miếng vải trong miệng cũng gần như bị cắn nát.
Hắn nằm thêm một lúc rồi mới vận sức ngồi dậy, đưa tay kéo vải quấn trên mặt kẻ nọ ra, kéo lung tung ra rồi, lại hổn hển rờ tay vào lòng, mò lấy đèn pin.
Vốn trong lòng hắn thu thập một đống đèn pin làm công cụ giương đông kích tây, cũng không biết đã bị lăn ra từ lúc này, may mà vẫn còn một chiếc cuối, bởi phần đuôi cắm vào lưng quần nên vẫn được giữ lại.
Hắn móc đèn pin ra, bấm sáng, chiếu vào mặt kẻ nọ.
Là một khuôn mặt xương sọ bị biến dạng, cả đời Giang Luyện chưa từng thấy ai xấu xí như thế: một bên má gã vẫn bình thường, bên kia lại lồi ra, giống như chọc thành một góc nhọn cho khuôn mặt; một bên xương gò má đâm chéo lên trên, bên kia lại chúc xuống dưới, hai bên xương gò má vốn nên song song lại bị xoay lệch thành một đường xéo.
Giang Luyện nhớ tới video của ma nước.
Đúng lúc đó, không biết là từ hướng nào, như loáng thoáng vọng tới tiếng hét của phụ nữ, không biết là của Mỹ Doanh hay Đào Điềm, hơn nữa, hắn trực giác là đang chạy về hướng này.
Cả người hắn chấn động, nhanh chóng trở lại hiện thực, hắn bấm tắt đèn pin, đạp thi thể của tài xế và kẻ nọ xuống hố, mình cũng thuận thế trượt vào theo, sau đó đưa tay vội vàng quét gạt, gạt đất đào lên qua, đổ lên mình và những thi thể khác.
Hắn mở mắt trong lớp đất xốp này, bất động nhìn chăm chú ra ngoài, rất nhanh sau đó, trong mắt xuất hiện thân hình một cô gái.
Cô lảo đảo, thở hổn hển, miệng phát ra những tiếng như nghẹn ngào, đang chạy ra sau lũy đá này.
Nương ánh trăng, Giang Luyện nhìn ra đây là Đào Điềm.
Hắn thở phào, người hơi thả lỏng xuống, đang định đi ra gọi cô thì nơi tầm mắt chạm tới lại khiến lòng hắn chùng xuống.
Xa xa phía sau Đào Điềm còn có một người khác, nhìn thân hình cường tráng và tư thế vững vàng kia, cũng không phải đồng bạn.
Bàn tay chôn dưới đất của Giang Luyện hơi cuộn lại, bỗng chạm tới vật gì, là…cánh cung mà kẻ vừa chết trong tay hắn đeo sau lưng.
Sân bay nửa đêm cũng vắng vẻ hơn ban ngày, Mạnh Kình Tùng đẩy xe hành lý ra ngoài cửa ra xe đón, vừa liếc mắt đã nhìn thấy hộ núi tên Hà Sinh Tri giơ tấm bảng lớn tới đón.
Trong ngực còn khoa trương ôm hai bó hoa lớn.
Mạnh Kình Tùng rảo bước tới: “Bỏ hoa đi, đến vì việc gì mà không biết à mà còn bày trò này?”
Thoạt đầu Hà Sinh Tri không nhận ra Mạnh Kình Tùng, nghe xong rồi mới phản ứng được, vội chạy tới thùng rác gần nhất vứt bó hoa đi rồi lại chạy về, bận rộn báo cáo tình huống.
“Xe đã chuẩn bị xong, từ tài xế đến người theo cùng đều chọn tinh anh trong hộ núi. Các anh…có muốn đi khách sạn nghỉ ngơi, đợi trời sáng hẵng xuất phát không?”
Mạnh Kình Tùng lắc đầu: “Lên đường luôn đi.”
Hà Sinh Tri còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một nhóm ba người đi ra.
Mạnh Thiên Tư ngồi xe lăn, Tân Từ đẩy xe, và Tiển Quỳnh Hoa đi cùng.
Bác cả không tới, xem ra tin đồn rằng sức khỏe bác cả không tốt giữa các hộ núi là thật.
Cô năm cũng không tới, cả đời này cô năm đều chưa từng lên cao nguyên lần nào, có thể thấy tin đồn bà có phản ứng cao nguyên nghiêm trọng cũng không phải là giả.
***
Một đoàn ba xe phóng ra khỏi đường vào sân bay, Hà Sinh Tri đưa cho Mạnh Thiên Tư, Tiển Quỳnh Hoa và Mạnh Kình Tùng mỗi người một máy tính bảng, đang do dự không biết có nên đưa cho Tân Từ không thì Tân Từ xua tay với gã, ra hiệu mình không cần.
Chuyện nằm ngoài phạm vi năng lực của mình này, trước nay hắn đều không hiếu kỳ, hiện giờ Thiên Tư đi lại không tiện, chuyến này hắn qua đây chủ yếu là để chăm sóc và chuyên đẩy xe lăn cho cô.
Mạnh Thiên Tư nhận lấy, mở bản đồ ra xem trước, trên màn hình lập lòe hai điểm đỏ, một cái là nơi quỷ non tra núi gặp chuyện, một cái là nơi đám người Giang Luyện mất tích, hai chỗ cách nhau vài chục cây số.
Chấm đỏ ấy có hơi chói mắt, làm cô nhìn mà lồng ngực ngột ngạt.
Hà Sinh Tri cẩn thật dè dặt báo cáo tình hình: “Hiện giờ chúng ta có hai xe, hai đội, tổng cộng mười lăm người, đang tìm kiếm ở khu vực nhóm anh Thần mất tích.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì, những điều này cô đều đã được cho biết: năm tiếng sau khi Mạnh Kình Tùng xác định được kinh vĩ độ của cuộc gọi đã nhận gần nhất, nhân viên tìm kiếm cũng đã chạy tới hiện trường.
Hiện trường không có thi thể, cũng không có ai, nhưng phát hiện ra vài chỗ có máu.
Còn để lại hai chiếc xe, một xe bị nổ lốp, cửa sổ bị đập vỡ, xe còn lại bị lật nghiêng, phán đoán sơ bộ là khi ấy để tránh cái gì đó, xe đã đánh gấp tay lái quành ra, lực gia tốc hướng ngang quá lớn gây nên.
Mạnh Thiên Tư hỏi: “Nơi Thần Côn mất tích… Khu vực ấy thật sự không có gì khác thường?”
Hà Sinh Tri biết cô muốn hỏi gì, vội lắc đầu: “Không có, muốn tới Côn Lôn đều phải đi qua khu vực đó, chúng tôi đều từng đi qua, nơi đó thực sự không có người ở, chỉ còn mấy căn lều cũ rách, lúc trước bác tư cũng đã dừng lại ở đó xem xét rất lâu, hoài nghi bên dưới liệu có bí mật gì không, còn bảo người mang máy dò tới.”
Thế nên, chỉ xảy ra vấn đề khi nhóm Giang Luyện và Thần Côn đi qua?
Là vì Thần Côn sao?
Ban đầu lúc ở mắt phượng hoàng, những người khác đều không sao, chỉ khi lão xuất hiện, cá sấu bé bên dưới mới phát điên, đụng vỡ đáy quan tài.
Mạnh Thiên Tư nhìn xung quanh, cảm thấy thực sự không có ai để thảo luận, đành nuốt lời về, nghĩ ngợi chốc lát, bấm vào xem tư liệu của Đào Điềm.
Bức ảnh thẻ nhảy ra đầu tiên đọng vào mắt cô vài ba giây, Đào Điềm xinh đẹp thật, vừa ngọt ngào vừa ngoan hiền.
Cô tiếp tục xem thông tin cá nhân, chưa được hai dòng đã nhíu mày lại: “Đánh giá kỹ năng nội bộ bình thường, cận chiến chỉ được ba điểm, sao lại phái cô ấy đi theo?”
Hà Sinh Tri nhất thời nghẹn lời, Tiển Quỳnh Hoa hòa giải: “Con bé chỉ là tiếp đãi thôi mà, chỉ phụ trách đưa người từ Tây Ninh đến Côn Lôn thì có cần năng lực xuất sắc làm gì đâu? Đại khái là chị tư cảm thấy thép tốt dùng lên lưỡi đao, người có năng lực đều phái đi tra núi cả rồi, đón người…phái đại một người đi là được, dù sao, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện trên đường đâu.”
Kể ra cũng hợp lý, Mạnh Thiên Tư không băn khoăn chỗ này nữa, cô tắt trang tư liệu đi, im lặng chốc lát rồi mới nói: “Chỉ là con cảm thấy, nếu người đi theo đắc lực hơn chút thì Giang Luyện…cũng có thêm được một tay giúp đỡ.”
Hai xe, mất tích sáu người, trong sáu người, chỉ có Giang Luyện và Vi Bưu là có sức chiến đấu, nhưng cô cũng biết Vi Bưu chỉ một lòng lo cho Huống Mỹ Doanh, không thể góp sức được gì nhiều cho toàn cục, ra sức vất vả nhất vẫn là Giang Luyện ra.
Mạnh Thiên Tư trầm mặc, mãi đến khi Hà Sinh Tri nhắc nhở cô: “Cô Mạnh, đằng sau vẫn còn, là hình ảnh đầu tra núi.”
Hình ảnh đầu tra núi có hơi máu me, dù đã có chuẩn bị tâm lí nhưng trong nháy mắt khi mở ra, con ngươi Mạnh Thiên Tư vẫn thít lại, Tiển Quỳnh Hoa bên cạnh chỉ cảm thấy máu nóng xộc lên não, tức giận đếm tay cầm máy tính bảng cũng run lên, bật thốt một câu hỏi: “Trước đó không phát hiện ra có gì khác thường à?”
Ngàn vàng khó mua được biết trước, Hà Sinh Tri cũng thật thà: “Cô bảy, đó là trong núi mà, trong núi là thiên hạ của quỷ non, mọi người vào núi đều rất thoải mái, nhất là từ ranh giới có tuyết trở lên, nhiều năm không người, rất ít đội leo núi tới đó, cùng lắm chỉ gặp phải báo tuyết – nhưng báo tuyết cũng không tấn công quỷ non mà.”
Mạnh Thiên Tư hỏi: “Vậy bây giờ đã có kiến giải gì chưa? Hay là, các anh có suy đoán gì chưa?”
Hà Sinh Tri muốn nói lại thôi.
Mạnh Thiên Tư mỉm cười: “Không sao, có lời cứ nói.”
Hà Sinh Tri căng da đầu mở miệng: “Mọi người đều đang đoán rằng, có thể một đao chém đứt người và bóp gãy cổ người, sức lực mạnh như vậy, không giống người mà giống…người tuyết hơn.”
Người tuyết?
Người tuyết còn gọi là quái tuyết, quái vật chân to, có khá nhiều truyền thuyết về giống loài này ở các vùng núi cao lạnh, nghe nói thân cao gần ba mét, lông vàng xám, cả người tanh hôi.
Về người tuyết, khoa học có hai cách kiến giải, một phe cho rằng người tuyết thực ra là gấu ngựa, một phe lại cho rằng người tuyết là một loài vượn lớn, họ hàng gần với loài người, có nhận thức, cũng có thể tiến hành suy nghĩ đơn giản, chỉ có điều không có khả năng nói chuyện mà thôi.
Mạnh Thiên Tư nhìn sang Mạnh Kình Tùng: “Các trạm non quê gần các dãy núi tuyết vùng Tây Bắc Tây Nam tuần núi dò núi có từng thấy ghi chép về người tuyết không?”
Mạnh Kình Tùng gật đầu: “Có thì có, nhưng thường khoảng cách đều rất xa, bất chợt nghe thấy động tĩnh hoặc nhìn thấy bóng dáng mà thôi, chưa từng chạm mặt chính diện – thấy không rõ, cũng không xác thực, miễn là hình thể giống người hay khổng lồ thì đều quy về là người tuyết, có tầm hai, ba ghi chép gì đó, không có giá trị tham khảo.”
Mạnh Thiên Tư quay lại xem tiếp tấm bản đồ, bấm vào nơi tra núi gặp chuyện: “Khu vực phụ cận ngọn núi có thể có vấn đề. Dù ở đó có người tuyết cư trú, bị kinh động thật thì cũng chỉ hoặc là bị hộ núi dọa chạy, hoặc là cưỡng chế hộ núi rời khỏi…bóp chết chém chết giống mưu sát hơn, người của chúng ta có thể đã thực sự phát hiện được thứ gì ở đó. Nói với u tư một tiếng, điều nhân thủ tới đó, đề phòng ngộ nhỡ.”
…
Không có tiến triển gì mới, có sốt ruột nữa cũng vô bổ, Mạnh Thiên Tư hạ lưng ghế xuống, để nguyên quần áo ngủ thiếp đi.
Mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, Giang Luyện nói chuyện với cô, giống như lần ở trong hang động dưới nước kia, cười suốt, thỉnh thoảng cúi người hôn cô, sau đó không biết làm sao mà hai người lại nói tới muốn đi chơi diều, hắn còn nói đó là sở trường của hắn.
Bèn đi chơi diều, cô cười khanh khách xoay trục dây, nhìn diều càng bay càng cao, nhưng bất chợt, cảm giác quanh mình vắng lặng, lúc đưa mắt ra xung quanh, chỉ thấy trắng xóa, Giang Luyện đã biến mất lúc nào không hay.
Cô hoảng sợ thất sắc, nhìn khắp nơi, lúc này mới phát hiện ra Giang Luyện đang ở trên con diều cô thả kia, liên tục vật lộn vẫy tay với cô, như bảo cô mau thả hắn xuống.
Cô vội thu dây về, vậy nhưng càng cuống càng loạn, một trận gió thổi qua, dây bị căng đứt, Giang Luyện bị gió cuốn đi, chớp mắt đã bặt tăm tung tích.
…
Lúc tỉnh lại trời đã sáng bảnh, ánh nắng vàng kim lắc lư xuyên qua cửa kính xe, sưởi ấm một bên mặt cô, trên cửa kính phản chiếu một hàng nước mắt treo bên khóe mắt, cô khẽ khàng đưa tay lên, lặng lẽ lau đi.
Trong xe rất yên lặng, ngoài tài xế ra, phần lớn mọi người đều đã ngủ, cô nghe thấy Tiển Quỳnh Hoa đang nói chuyện điện thoại, giọng đè xuống rất thấp, hình như đang nói về cô.
“Tư thư nhi vẫn ổn, em thấy con bé nói chuyện làm việc vẫn rất bình thường, không vì chuyện của Giang Luyện mà bị ảnh hưởng.”
“Phải, dù sao cũng vừa mới yêu nhau, có thể tình cảm còn chưa sâu, là chúng ta nghĩ nhiều…”
Mạnh Thiên Tư nhắm mắt lại.
Trước khi xảy ra chuyện, cuộc gọi cuối cùng của Giang Luyện là gọi cho cô.
Hắn muốn nói gì đây, không biết.
Nhưng cũng không sao cả, lần sau gặp lại hắn, cô hỏi hắn là được.
Sẽ gặp lại thôi, cô nắm chặt lớp áo trước ngực, siết vò mạnh đến mức đốt ngón tay trắng bệch, lại nhấn mạnh với mình một lần nữa.
Sẽ gặp lại thôi.
***
Đến nửa đêm, Giang Luyện bị đau mà tỉnh lại.
Lúc mở mắt ra, cái nhìn thấy đầu tiên là bầu trời, bầu trời đen kịt, sao rất sáng, ánh sáng màu bạc rót vào mắt người.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy cơ thể mình bị người kéo đi, cảm giác như tha một con chó chết vậy.
Hắn nhìn sang bên cạnh.
Sự thật chứng minh, cảm giác của hắn không sai, hắn đúng là bị kéo, có một sợi thừng quấn quanh dưới nách hắn, thuận tiện trói hắn kéo đi.
Không chỉ mình hắn bị kéo, còn có hai người khác, hắn nhận ra một trong số đó là tài xế đã chết lúc trước, người còn lại trang phục rất xa lạ…
Hắn đoán có thể là người bị xe cán kia.
Ba người, ba sợi thừng, đầu dây buộc lại với nhau, nắm trong tay một người – chỉ biết thân hình người này rất cao lớn, một kéo ba, sức lực khẳng định cũng rất lớn, còn lại chỉ có bóng lưng trầm lặng và tiếng gắng sức hồng hộc.
Bị đau tỉnh là bởi mũi tên trên vai còn chưa nhổ ra, bị cọ mài qua lại khi ma sát với mặt đất, máu thịt không ngừng bị cọ theo, đánh thức hắn dậy.
Thần Côn đâu? Mỹ Doanh đâu?
Không lo được nhiều vậy, hiện giờ phải lo cho mình trước đã.
Vì sao người này không giết hắn?
Giang Luyện nhớ lại trận đấu quyết tử trước khi hôn mê, sức của đối phương rất lớn, hắn lại bị thương, gần như mất tri giác nửa người, cuối cùng, hắn bị người này bóp cổ, miệng há ra, lưỡi dần thò ra ngoài, sau đó ngất đi.
Một ý nghĩ lướt vụt trong lòng hắn.
Có khi nào người này cho rằng hắn đã chết nên mới coi hắn là người chết, buộc lại cùng những người chết khác…kéo đi một thể không? Vậy hiện giờ muốn kéo những người chết bọn họ đi đâu?
Giang Luyện quyết định giả chết, dùng bất biến ứng vạn biến, đồng thời mượn chút thời gian khôi phục thể lực – dù rằng miệng vết thương không ngừng bị tác động khiến chuyện “khôi phục” này có phần viển vông.
Cũng không biết là bao lâu sau, kẻ nọ dừng lại sau một lũy đá.
Trên cao nguyên thường hay bắt gặp những lũy đá đắp thành từ đá tảng và phân bò như thế này, hẳn là người Tạng dùng để quây bò dê khi chăn nuôi, bởi hằng năm đều có mùa vụ cố định đi qua đây nên thường để lại chút công cụ hay dùng.
Nhờ ánh trăng, Giang Luyện trông thấy người nọ nhặt một chiếc xẻng cũ lên, bắt đầu đào hố ở chân lũy, mà ở chân lũy thì dường như đã có sẵn hố, bây giờ chỉ mở rộng thêm ra thôi.
Sau lưng kẻ nọ đeo cung, còn có túi đựng tên, nhìn không rõ mặt, trên mặt hình như dùng vải quấn lại, chỉ để lộ đôi mắt, hiện lên ánh sáng vừa âm u vừa quỷ quyệt.
Là đang đào hố chôn xác cho họ đây, hiếm có ghê, giết rồi còn lo chôn cho nữa – cả người Giang Luyện không làm được gì, cảm thấy may mắn vì có thể được lười biếng một phen: Nhịn thở trước, bị chôn cũng kệ, chờ bên trên không còn động tĩnh gì nữa thì bới hố ra ngoài sau.
Đáng tiếc là không được như mong muốn.
Người nọ ném thi thể vô danh vào hố trước, sau đó kéo thi thể đến trước mặt, đưa tay nắm lấy thân tên, kéo mạnh một phát, nhổ bật mũi tên ra, sau đó đặt sang bên người, lại tiện tay cầm một hòn đá lên, bổ thẳng xuống đầu tài xế.
Tiếng vang trầm nặng làm Giang Luyện kinh hãi cứng đờ người, đến hít thở cũng tạm ngừng.
Tên này cũng tiết kiệm thật, không chịu chôn mũi tên của mình theo, trước khi chôn còn phải thu về; cũng rất cẩn thận, thực ra kéo đi lâu vậy rồi, còn bị nhổ tên, làm thế nào cũng chẳng thể còn sống được, mà vẫn muốn bồi thêm một cú đập.
Loại tên này đằng trước là mũi tên, đằng sau là đuôi tên, bất kể là nhổ từ đầu nào cũng đều như lăng trì, Giang Luyện cảm thấy mình chắc chắn sẽ không nhịn được kêu thành tiếng, nếu vậy thì chẳng bằng nương tác dụng của cơn đau này vật lộn một trận…
Hắn liếc nhìn vị trí mũi tên được nhổ ra đặt xuống, cánh tay nhìn như buông thõng chậm rãi dịch qua đó, đáng tiếc là vẫn kém một tấc, làm thế nào cũng với không tới, đúng lục này, kẻ nọ thò bàn tay tóm lấy cổ áo Giang Luyện, kéo hắn tới gần – Giang Luyện nương theo cú kéo này, nhanh chóng nhặt lấy mũi tên cầm trong tay.
Cùng lúc đó, kẻ nọ cũng nắm lấy mũi tên cắm trên vai trái hắn.
Giang Luyện nhẩm đếm trong lòng “Một, hai, ba”, trong nháy mắt khi mũi tên nhổ ra khỏi máu thịt, nương theo cơn đau buốt xộc lên đỉnh đầu, hắn quát lớn một tiếng, vận hết sức lên ngồi dậy, mũi tên trong tay phải thình lình đâm xéo lên, chợt nghe phập một tiếng, nhìn kỹ lại, mũi tên đã đâm chéo vào cổ kẻ nọ, xuyên qua da cổ, nghiêng nghiêng nhô lên bên tai gã.
Kẻ nọ trừng mắt nhìn Giang Luyện, trong họng bật ra những tiếng đứt quãng, hai mắt lồi ra, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi, trong tay vẫn đang nắm mũi tên vừa rút từ trên người Giang Luyện ra.
Từ lúc trúng tên đến giờ, vì mũi tên chưa được nhổ ra, trước sau vết thương đều bị chặn lại nên tuy Giang Luyện có chảy máu nhưng đa phần đều đã thấm vào áo, cũng không bị dây ra ngoài, mãi đến giây phút này, máu nóng mới cuồn cuộn chảy ra, quanh vết thương bị luồng nhiệt này ngâm dầm, lại sinh ra một cảm giác kích thích gần như biến thái.
Khóe miệng Giang Luyện nhếch lên một nụ cười gian nan, nói với kẻ nọ: “Còn chưa gục à?”
Vừa nói vừa đưa tay ra, đẩy một cái lên vai kẻ nọ, trước khi chết kẻ nọ không gục, cơ thể vốn đang ở một trạng thái cân bằng vi diệu, sao chịu nổi bị ngoại lực tác động, nhũn mình co quắp đổ xuống.
Gã ngã rồi, Giang Luyện cũng không cầm cự nổi thêm nữa, ngửa ra sau nằm phịch xuống. Hắn há miệng thở dốc, trước mắt hoa lên, rồi lại gắng sức nghiến răng, hít vào thở ra, sau đó vươn tay cởi khăn quàng trên cổ tài xế kia ra, đưa tới bên miệng dùng rằng cắn mạnh, sau cùng roạt một tiếng xé ra.
Hắn vo nửa đoạn bỏ vào miệng, cắn nghiến, tay cũng vê nửa đoạn còn lại, từng chút từng chút nhét vào vết thương trên vai, mỗi lần nhét vào, cơ thể lại co giật một cái, co giật qua đi, lại nhét thêm vào, mắt hắn trợn trừng, khóe mắt căng đau như muốn nứt ram trong đầu cố hết sức nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, chẳng hạn như cùng Mạnh Thiên Tư ôm hôn, quấn quít, và nhiều hơn nữa.
Cho đến khi nhét hết, tay đã dính đầy máu, miếng vải trong miệng cũng gần như bị cắn nát.
Hắn nằm thêm một lúc rồi mới vận sức ngồi dậy, đưa tay kéo vải quấn trên mặt kẻ nọ ra, kéo lung tung ra rồi, lại hổn hển rờ tay vào lòng, mò lấy đèn pin.
Vốn trong lòng hắn thu thập một đống đèn pin làm công cụ giương đông kích tây, cũng không biết đã bị lăn ra từ lúc này, may mà vẫn còn một chiếc cuối, bởi phần đuôi cắm vào lưng quần nên vẫn được giữ lại.
Hắn móc đèn pin ra, bấm sáng, chiếu vào mặt kẻ nọ.
Là một khuôn mặt xương sọ bị biến dạng, cả đời Giang Luyện chưa từng thấy ai xấu xí như thế: một bên má gã vẫn bình thường, bên kia lại lồi ra, giống như chọc thành một góc nhọn cho khuôn mặt; một bên xương gò má đâm chéo lên trên, bên kia lại chúc xuống dưới, hai bên xương gò má vốn nên song song lại bị xoay lệch thành một đường xéo.
Giang Luyện nhớ tới video của ma nước.
Đúng lúc đó, không biết là từ hướng nào, như loáng thoáng vọng tới tiếng hét của phụ nữ, không biết là của Mỹ Doanh hay Đào Điềm, hơn nữa, hắn trực giác là đang chạy về hướng này.
Cả người hắn chấn động, nhanh chóng trở lại hiện thực, hắn bấm tắt đèn pin, đạp thi thể của tài xế và kẻ nọ xuống hố, mình cũng thuận thế trượt vào theo, sau đó đưa tay vội vàng quét gạt, gạt đất đào lên qua, đổ lên mình và những thi thể khác.
Hắn mở mắt trong lớp đất xốp này, bất động nhìn chăm chú ra ngoài, rất nhanh sau đó, trong mắt xuất hiện thân hình một cô gái.
Cô lảo đảo, thở hổn hển, miệng phát ra những tiếng như nghẹn ngào, đang chạy ra sau lũy đá này.
Nương ánh trăng, Giang Luyện nhìn ra đây là Đào Điềm.
Hắn thở phào, người hơi thả lỏng xuống, đang định đi ra gọi cô thì nơi tầm mắt chạm tới lại khiến lòng hắn chùng xuống.
Xa xa phía sau Đào Điềm còn có một người khác, nhìn thân hình cường tráng và tư thế vững vàng kia, cũng không phải đồng bạn.
Bàn tay chôn dưới đất của Giang Luyện hơi cuộn lại, bỗng chạm tới vật gì, là…cánh cung mà kẻ vừa chết trong tay hắn đeo sau lưng.