Xương Rồng Đốt Rương - Trang 4
Quyển 7 - Chương 13
Lúc Mạnh Thiên Tư tỉnh lại lần nữa thì đã khỏe hơn so với lần đầu tiên.
Mở mắt ra thì vẫn là vẻ mờ mịt, song khác ở chỗ là nhìn chỗ này một hồi lại ngó chỗ kia một lúc như đang muốn xâu chuỗi gì đó lại, lúc Giang Luyện bật đèn pin lên, cô cau mày đẩy ra, lại che mắt nói: “Chói.”
Giang Luyện bèn bỏ đèn pin xuống, lát sau, cô tự ngồi dậy, tay đỡ đầu như đầu cả nặng ngàn cân, lại rì rầm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trong giành quỷ non có đồng hồ bỏ túi, mặt chính là điện tử, mặt trái là cơ, phòng lúc bị nhiễu, mặt đồng hồ điện tử không nhạy, Giang Luyện lật xem mặt chính mặt trái rồi trả lời cô: “Năm giờ sáng rồi.”
“Vậy…”
Giang Luyện biết cô muốn hỏi gì: “Sau khi cô bị đụng ngất, tôi đã mang cô chạy vào mê cung, đi lòng vòng trong này, rồng đất đuổi không kịp; không nghe thấy tiếng gõ nữa, tôi cũng không dám phát ra âm thanh gì lớn, sợ thu hút rồng đất qua đây – loài sinh vật này hẳn là thính giác rất nhạy.”
Mạnh Thiên Tư chợt nhớ ra cái gì: “Con rồng đất này có thể đứng dậy được, chân trước chân sau đều dài, lúc bốn chân chạm đất trông như chó vậy, đây là cá sấu thật à?”
Giang Luyện cũng không phải chuyên gia sinh vật học, hiểu biết về cá sấu rất ít: “Phải hay không đối với chúng ta đều không có gì khác nhau, sức uy hiếp đều rất lớn.”
Cũng phải, Mạnh Thiên Tư không nói tiếp nữa.
Cô tính toán thời gian: Năm giờ sáng, cứ coi như u sáu u bảy nhận được tin vào nửa đêm đi, điều động đầy đủ trang bị rồi chạy tới đây, nhanh nhất cũng phải đến trưa mới tới, nói cách khác là còn cách thời gian cứu viện đến ít nhất bảy tiếng.
Bảy tiếng, cũng không thể ngồi không được, huống hồ ngồi không cũng nguy hiểm: Anh bất động đâu có nghĩa là rồng đất người ta cũng bất động đâu.
Cô nghĩ ngợi: “Hay là chúng ta tìm kiếm xung quanh xem, nếu Thần Côn không chết thì tìm được là tốt nhất, nếu chết thì nhặt xác cho ông ấy cũng đủ rồi.”
Thực ra trong lòng cô cảm thấy, nếu đã chết thì cũng sớm bị ăn rồi, căn bản là không có xác để nhặt – nhưng nói ra vẫn phải thật uyển chuyển.
Nói đoạn lại chỉ giành quỷ non: “Trong đó có vũ khí gì phòng thân được không?”
Hỏi thì hỏi vậy nhưng cũng chẳng ôm hi vọng quá lớn: Lúc quỷ non vào núi không cần phải lo lắng bị thú núi tấn công nên bình thường đều không mang vũ khí gì lợi hại theo.
Giang Luyện móc một con dao găm ra.
Không thấy thứ này thì thôi, vừa thấy đã tức lên, Mạnh Thiên Tư trừng Giang Luyện: “Lúc đó tôi nói nguy hiểm, bảo anh mau chóng rút lui, anh lại còn xuống nước…”
Không sai, Giang Luyện lập tức tự kiểm điềm: “Là đầu óc tôi không được, cầm con dao ngắn tí mà cho là có thể đấu được với rồng đất. Trong lúc cô mê man, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, cứu người là phải dựa vào thực lực, không thể bằng vào may mắn được, lúc đó tôi đúng là…quá không phải.”
Ớ?
Hắn trơn tru nói hết lời ra thế, Mạnh Thiên Tư lại chẳng còn chỗ nào để phát huy nữa, tính cô là vậy, nếu người kia cố chấp khăng khăng, cô chắc chắn sẽ mắng cho máu chó đầy đầu; nếu thái độ của người kia tốt, tích cực tự phê bình thì cô lại nghĩ cách nói lời mềm mỏng hơn, giữ lại chút thể diện cho.
Cô nói: “Cũng không phải, là lúc đó anh nóng lòng quá thôi, bảo là đầu óc không được hơi quá rồi.”
Giang Luyện buồn cười, thầm nhủ: Đó còn không phải là cô nói à.
***
Hai người một trước một sau lặng lẽ đi loanh quanh trong mê cung, có quá nhiều ngã ba, qua mỗi một ngã rẽ, Mạnh Thiên Tư đều khắc ở chỗ rẽ một mũi tên, bên cạnh viết số “1”, biểu trưng là lần dò đường đầu tiên đã đi qua chỗ này.
Cô có một suy nghĩ cố chấp rằng mê cung có lớn hơn nữa thì cũng chẳng lớn hơn được số lượng số, cùng lắm thì phát huy tinh thần Ngu Công dời núi, đánh dấu mọi chỗ, từ 1 đến 10, thậm chí đến 100, thể nào cũng vô tận được.
Có điều lâu dần cũng có phần tiu nghỉu: Vách ngăn mê cung này không ngang bằng dọc đứng mà quanh co khúc khuỷu, xui xẻo hơn là mê cung này dường như không nằm trên mặt phẳng, có một số lối đi là chéo dần xuống hoặc đột ngột chuyển ngoặt xuống, chỉ có điều là bị nước ngập che mất, điều này chứng tỏ bên dưới có thể vẫn còn không gian – tin tốt là từ sau nửa đêm, trời không còn mưa nữa, nước đang rút xuống từng tấc từng tấc.
Nước trong phòng khuyên kia hẳn cũng rút rồi, Mạnh Thiên Tư nhớ đến mấy câu của cụ Đoàn bị nước ngập che mất: “Cũng không biết mấy câu cuối cùng là viết gì nữa.”
Câu này đã nhắc nhở Giang Luyện: “Trong lời nhắn có nhắc tới người tộc chín chuông, là nhà họ Thịnh giữ chuông?”
Chắc vậy, Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Giang Luyện lẩm bẩm: “Trước đây có không ít người tham dự vào chuyện này đấy nhỉ.”
Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu.
Gaing Luyện dừng lại ở một con hẻm không có nước đọng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh rồi mới thấp giọng giải thích cho cô: “Rừng đá treo túi mật có Dao Hoa tham dự, bởi cần thắt thừng ghi nhớ; có quỷ non tham dự, bởi mổ núi mới có thể xuống đến tầng thứ chín; người tộc Xi Vưu có lẽ cũng tham dự, bởi họ thiện luyện đồng, mà ở miệng vách núi lại có rất nhiều giá đồng đen.”
“Mà mắt phượng hoàng thì có nhà họ Thịnh tha, dự, bởi phải thu sáu mươi sáu bộ xương mà; người tộc Xi Vưu đại khái cũng tham dự, bởi ở đây cũng có sản phẩm đổ nền đồng đen quy mô lớn; nhà họ Huống có thể cũng tham dự, bằng không đã chẳng quen thuộc với chỗ này như vậy.”
“Còn ma nước thì nhìn như không có quan hệ gì với những thứ này, nhưng họ có ‘nhiệm vụ’ khác, họ xây hang canh vàng bên dưới sông lớn, trong hang canh vàng có tổ thi thể, họ còn biết một chỗ tên là hầm đất trôi nổi.”
“Có điều bất kể là nhà nào hay chuyện nào thì nếu tách riêng ra xem đều có khả năng là gia tộc thần bí, là chuyện lạ huyền ảo, tìm kiếm thế nào cũng không có lời giải đáp, chỉ khi có cái nhìn ‘toàn cục’ như Thần Côn nói, tập hợp tất cả mọi chuyện lại với nhau thì mới phát hiện ra được, thực ra ban đầu là rất nhiều người cùng làm một chuyện – chỉ có điều sau khi làm xong đã giải tán, qua lại rất ít với nhau, hoặc là cắt đứt hẳn liên lạc, đời này qua đời khác, thế nên mới không còn ai biết đến chân tướng ban đầu nữa.”
Mạnh Thiên Tư im lặng.
Quy mô lớn như vậy, nhiều nhân lực như vậy, rốt cuộc là để làm chuyện gì đây, là để “chúng nó” trong hầm đất trôi nổi có thể mượn xác sống lại ư? “Chúng nó” là ai?
Những chùm như chùm nho trong hầm đất trôi nổi là tinh kỳ lân thật sao? Nếu đúng là vậy thì Diêm La cũng đã tới hầm đất trôi nổi rồi sao?
Không đúng, nơi Diêm La đến là Côn Lôn Sơn, chẳng lẽ đúng như suy đoán khi trước, hầm đất trôi nổi dù liên tục trôi nổi nhưng cứ cách một khoảng thời gian đều sẽ quay về nơi khởi nguyên chân chính?
Thần Côn lại có lai lịch thế nào đây? Lão nói thẳng là muốn tìm một cái “rương bị trộm mất”, trong giấc mơ của lão, lão đã tự tay đặt túi mật núi vào trong rương, có vẻ như cái rương là nơi bảo vệ…
Còn có phượng hoàng cánh vàng chết đi, rồng lớn từ không trung rơi xuống, linh phượng hoàng đặt dưới ba cỗ quan tài, tro tàn xương rồng gió nổi rồng ra, ngọn nguồn của tất thảy là gì, có ý nghĩa ra sao?
Không thể nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng nhức đầu, Mạnh Thiên Tư siết bàn tay thành nắm đấm, gõ gõ hai cái lên đầu mình như thể làm vậy là có thể gõ mình mở thêm được cái khiếu gì vậy.
Đã vậy, Giang Luyện còn không chịu cho cô yên thân: “Thiên Tư, tôi hỏi cô này, ‘Kẻ có tinh kỳ lân sẽ thành thần, đắc được trường sinh’ là có ý gì?”
Câu này mà cũng phải hỏi à, Mạnh Thiên Tư liếc xéo hắn: “Thì là Diêm La sinh Diêm La, trường sinh bất tử chứ gì nữa.”
Giang Luyện lắc đầu: “Không đúng, hai chữ mấu chốt nhất trong câu này thực ra là ‘thành thần’.”
Mạnh Thiên Tư phì cười: “Đó không phải là một phép ví von thêu dệt sao, Diêm La có giống thần chỗ nào đâu, nếu ông ta thành thần thật thì chúng ta còn khống chế được ông ta chắc?”
Giang Luyện cười: “Cô đổi sang góc độ khác mà nghĩ xem, có phải chúng ta đã nghĩ ‘thần’ là cái gì đó quá mức không gì không thể rồi không? Luôn cảm thấy thần phải có khả năng phi thường, thở một hơi là người chết sống lại, phất tay cái là núi mở ra đường – nếu như vào thời thượng cổ, chữ ‘thần’ này không có nghĩa như vậy thì sao?”
Hắn ngẫm nghĩ rồi đổi sang một cách nói dễ hiểu hơn: “Chẳng hạn như trên thế giới có người da vàng, người da trắng, người da đen, cô biết bản chất tất cả đều là người, chỉ là chủng người khác nhau mà thôi. Cùng một chủng người còn có thể phân ra nhiều nhánh khác nhau, tỷ như phân theo khu vực địa lí, tùy theo quy tắc cô phân chia thế nào.”
“Thời xưa, thần và người có lẽ chỉ đơn giản là được phân chia kiểu như bên phải và bên trái, như trắng và đen, như trên và dưới thì sao, không ai cao quý hơn ai mà là dựa vào quy tắc đó phân chia thành hai chủng người.”
Mạnh Thiên Tư cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng: “Theo…theo quy tắc gì?”
“Phương thức sinh sản, một bên là có thể sinh sản tự thể, một bên là sinh sản lưỡng tính. Chỉ là phương thức sinh sản khác nhau thôi, không có phân chia cao thấp, sinh sản tự thể thì gọi là thần còn sinh sản lưỡng tính thì gọi là người.”
Có vẻ cũng hợp lý, khoa học hiện đại rất hay phân loại cho sinh vật, dù là cùng một giống nhưng khác phương thức sinh sản thì hình như…cũng nên phân loại.
Mạnh Thiên Tư không xen lời vào được, chỉ có thể nghe hắn nói tiếp.
“Nhưng trong khoảng thời gian rất dài tiếp đó, hai bên dần kéo dãn chênh lệch, người tộc ‘thần’ ra sức ‘thần’ hóa mình lên, vượt lên trên nhóm người, khiến người sinh lòng tự ti, cam nguyện cúi đầu uốn gối, làm nô bộc cho thần, chân chính nâng bên kia lên đàn thần, từ đó về sau, từ thần này mới được trao cho nhiều ý nghĩa như vậy.”
Mạnh Thiên Tư càng thêm hồ đồ: “Kéo dãn chênh lệch bằng cách nào? ‘Thần’ hóa mình lên bằng cách nào cơ?”
Giang Luyện trả lời: “Bằng thời gian.”
“Từ xưa tới nay, một trong những tiếc nuối trong việc truyền thừa của loại người là trí tuệ, học thức, cảm ngộ, thành tựu của thế hệ trước mãi mãi không thể truyền trực tiếp cho thế hệ sau, thế hệ sau phải học lại từ đầu mà chưa chắc đã có thể trò giỏi hơn thầy.”
“Con trai của nhà âm nhạc kiệt xuất chưa chắc đã có hứng thú với âm nhạc, thậm chí còn không đọc được nhạc phổ; con gái của nhà vật lý học kiệt xuất có khả năng trượt tín chỉ môn lí, thỏa mãn với công việc làm phục vụ chạy bàn, chúng ta cũng thường hay cảm khái nói nếu nhà khoa học vĩ đại nào đó có thể sống thêm được mười, hai mươi năm thì hẳn sẽ có càng nhiều phát minh sáng tạo hơn.”
Mạnh Thiên Tư đã hiểu được sơ sơ: “Vậy nhưng người tộc ‘thần’ thi không gặp phải vấn đề này bởi họ tự sinh ra chính mình?”
Giang Luyện gật đầu: “Nếu như thoạt đầu là bằng vai phải lứa thì từ kể từ đời thứ hai đã bắt đầu kéo dãn chênh lệch rồi, nghĩ mà xem, một cơ thể trẻ trung mới tinh nhưng lại có tích lũy cả một đời – giống như là bên này vừa sinh ra đã có tất cả học thức của Einstein, đã đang nghiên cứu những câu đố khoa học hóc búa rồi mà bên kia vẫn còn đang học bò, qua mấy đời kế còn chẳng phải là kéo dãn thành cả một cái hào chênh lệch rồi sao? Người nhìn thần lại chẳng quỳ gối cúng bái?”
Tim Mạnh Thiên Tư đập như trống dồn, môi mấp máy, lại không biết nên tiếp lời cái gì.
Chỉ nghe Giang Luyện nói tiếp: “Có thời gian đời này qua đời khác đương nhiên là có thể tiến hành tìm hiểu sâu rộng về thế giới này hoặc thậm chí là cả thế giới bên ngoài rồi – trí tuệ học thức của con người tuy không thể đóng gói lại truyền xuống nhưng sinh sản được nhiều đời mà trên phương diện khoa học còn có nhiều thành tựu như vậy thì huống gì là chúng nó?”
“Người hiện đại tập trung nghiên cứu chủ yếu là khoa học nhưng con đường của chúng nó thì dường như mang hơi hướng huyền học nhiều hơn: Làm thế nào để tuân theo quy luật trời đất, noi theo tự nhiên; làm thế nào để phá vỡ các chiều không gian, cùng mạch đập cùng hơi thở với non với nước hay giao tiếp với thú vật; cũng nghiên cứu sau khi cơ thể người chết đi, linh hồn sẽ đi đâu về đâu, rốt cuộc có thể đối thoại với người đã chết hay không… Chúng nó không ngừng sống lại, tất nhiên là sẽ có đột phá vĩ đại rồi.”
Nói tới đây, chủ đề chợt rẽ ngoặt.
“Vậy nhưng, ai cũng biết rằng trên thực tế, thế giới hiện nay, con người mới là chúa tể, sinh sản tự thể gì gì đó gần như không còn nghe thấy nữa. Có câu ‘Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích ứng được mới là kẻ sống sót’, nói cách khác, trong cuộc cạnh tranh sinh tồn giữa thần và người này, tuy rằng thần chiếm thế thượng phong một bậc, nhưng cuối cùng, người mới là bên được chọn trúng, chúng nó vẫn thua.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì, cô bỗng nhớ tới từng giấc mơ của Thần Côn.
—— Thần Côn cầm túi mật núi bỏ vào rương, xung quanh còn có vô số cái rương khác, mà bên cạnh thì có người xướng như xướng phiếu rằng “Túi mật núi, một viên”.
Thứ mà nhà quỷ non coi như báu vật, vất vả cất giữ đời này qua đời khác, trong cảnh tượng đó lại như là một thứ rất đỗi bình thường.
—— Non núi sừng sững, trăng sáng treo cao, có một đống lửa lớn bùng lên, rất nhiều người ngồi quanh đống lửa khóc hu hu.
Họ than thở: “Con kỳ lân cuối cùng đã ra đi, phượng hoàng cánh vàng cũng đã cạn đời… Chúng ta biết phải đi về đâu đây? Vinh quang và huy hoàng của chúng ta cháy rụi như đống lửa, cũng không thể bừng sáng được nữa…”
…
Cảnh tượng đó quả thực là tràn ngập nỗi bi thương sầu thảm của một đại tộc từng huy hoàng một thời khi đi tới đường cùng.
Nghiêm túc mà nói, lời Giang Luyện nói vẫn chỉ là giả thiết, nhưng Mạnh Thiên Tư gần như không có chút hoài nghi nào, chỉ nghĩ tiếp theo con đường này: “Vậy tại sao chúng nó lại thua? Chiến tranh à?”
Trận đại chiến nổi tiếng nhất cuối thời thượng cổ chính là trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu, nhưng trong thần thoại, Hoàng Đế là thần, Xi Vưu cũng là thần, suy cho cùng cũng không phải là chiến tranh giữa người và thần.
Giang Luyện trầm ngâm: “Kiểu thua này hẳn không phải là một cuộc chiến tranh mà là một quá trình, quá trình suy bại.”
“Từ trận đại chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu cho đến khi Đại Vũ mở ra thời kỳ con người làm vua, Cổn, cha Đại Vũ, còn có thể phúc sinh Vũ, nhưng đến Đại Vũ thì lại lấy con gái Đồ Sơn thị, không tiếp tục sinh sản tự thể nữa – cho người ta cảm giác rằng không phải ông ấy không muốn sinh sản tự thể mà là không thể.”
“Sinh sản tự thể nhất định là có một khiếm khuyết nào đó, tuy rằng có thể khiến chúng nó ban đầu chiếm thế thượng phong nhưng về sau khuyết điểm dần lộ ra, chỉ có điều tôi còn chưa biết khuyết điểm này là gì.”
Khuyết điểm…
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Chắc là có hạn chế về mặt thời gian, nếu có thể vô cùng vô tận, sống lại vô hạn thì Nữ Oa hay Phục Hi gì gì đó đều có thể sống tới hiện đại rồi, nhưng vào thời Hoàng Đế đã không còn nghe nói đến Nữ Oa Phục Hi nữa.”
Nói xong ngẩng đầu lên, thấy Giang Luyện đang nhìn mình vẻ lạ lùng.
Mạnh Thiên Tư khẩn trương: “Tôi nói gì sai à?”
Cô sợ mình nói lời ngu xuẩn gì đó.
Giang Luyện lắc đầu: “Không…”
Hắn thì thào: “Hạn chế về thời gian… Không thể sinh sản tự thể…”
Nói về sau, cổ họng phát khô, giọng nói kích động đến hơi run lên: “Không phải, Thiên Tư, có lẽ thần và người đều có ưu khuyết điểm. Khuyết điểm của người là hạn chế về thời gian nhưng ưu điểm là sinh sản; ưu thế của chúng nó là thời gian nhưng khuyết điểm là hạn chế về sinh sản!”
Chúng nó mà cũng có hạn chế về sinh sản?
Mạnh Thiên Tư lắp bắp: “Không phải chúng nó tự…sinh ra mình sao?”
Giang Luyện biết cô còn chưa hiểu: “Tuổi thọ của con người ngắn hơn chúng nó rất nhiều, nhưng con người có thể đời đời sinh sản, kéo dài nối dõi; chúng nó qua phương thức sinh sản mà có được sinh mạng lâu dài hơn con người rất nhiều, nhưng chỉ lâu dài chứ không phải là vô cùng vô tận, hạn chế của chúng nó là sinh sản, sinh mạng tự thể đến cuối rồi sẽ có xu hướng diệt tuyệt, nói cách khác, mặc dù có một khoảng thời gian lừng lẫy huy hoàng, nhưng người trong tộc từ từ diệt tuyệt, càng ngày càng ít – dần dần, là ai chiếm thế thượng phong quá rõ rồi.”
Nói tới đây, tim hắn đập dữ dội: “Lúc này, chúng nó phải đưa ra lựa chọn.”
Mạnh Thiên Tư vô thức tiếp lời: “Giống như Đại Vũ cưới con gái Đồ Sơn thị, học tập phương thức sinh sản của con người, thậm chí là kết thông gia với con người?”
Như vậy sinh ra không còn là chính mình nữa rồi, “chính mình ” hoàn toàn biến mất nhưng, nói thế nào nhỉ, có chút ít vẫn còn hơn không, tốt xấu gì cũng có huyết mạch của mình.
Chỉ là như vậy…
Cô lẩm bẩm: “Nhất định có người không đồng ý.”
Giang Luyện tiếp lời: “Đúng vậy, nhất định có người không đồng ý.”
Trong lịch sử, mỗi lần tiến hành cải cách đều sẽ xảy ra xung đột như bóng với hình, Ngụy Hiếu Văn đế chỉ dời đô thôi mà đã bao nhiêu cựu thần khóc lóc phản đối rồi, huống chi là từ bỏ dòng máu và địa vị thần thánh từ xưa đến nay, mọi người cùng tan biến như thế này?
Mạnh Thiên Tư chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cũng chẳng biết là do trong lòng đất lạnh lẽo hay là do tác dụng tâm lí nữa: “Hoàng Đế và Xi Vưu không phải là đánh nhau vì lí do này đấy chứ?”
Trong lòng vang lên tiếng nói: Sao lại không?
Song phương nhất định đều có người ủng hộ, người theo phe Xi Vưu thậm chí còn không phải số ít, kể cả những người ban đầu vốn cống hiến cho Hoàng Đế cũng có thể đổi cờ thay xí.
Trận chiến này đánh rất lâu, nhưng cuối cùng cũng phân ra thắng bại.
Đại Vũ lên ngôi sau Nghiêu Thuấn, xem như thuộc hệ của Hoàng Đế, cha ông ta, Cổn, có lẽ là người cuối cùng có thể sinh sản tự thể, mà ông ta thì thuận lợi hoàn thành quá độ, mở ra thời kỳ huy hoàng của con người.
Sau trận đại chiến, nghe nói Xi Vưu bị Hoàng Đế bêu đầu, nhưng những người ủng hộ ông ta thì rút vào biên thùy tuyệt địa, lúc đó thậm chí còn không phải là Hoa Hạ chính thống, mà những dải đất này thì đến nay vẫn còn lưu truyền một số thuật pháp thần bí khó lường: chẳng hạn như cổ độc, được cho là một hệ thống thuốc trùng cực kỳ cao minh; chẳng hạn như bùa chúa, được cho là có tác dụng kỳ diệu với quy luật tự nhiên của đất trời; chẳng hạn như cản thi, được cho là một loại nghiên cứu về thi thể của con người sau khi chết…
Quan trọng hơn là phía sau chuỗi thiết lập rừng núi treo túi mật, mắt phượng hoàng, hầm đất trôi nổi, tổ thi thể này đều có một đường mạch nhỏ dài, yếu ớt nối thông với thượng cổ, trên đường mạch đó vẫn luôn treo một tia không cam run rẩy.
Có thiết lập như vậy thì tất là có mưu đồ.
Mở mắt ra thì vẫn là vẻ mờ mịt, song khác ở chỗ là nhìn chỗ này một hồi lại ngó chỗ kia một lúc như đang muốn xâu chuỗi gì đó lại, lúc Giang Luyện bật đèn pin lên, cô cau mày đẩy ra, lại che mắt nói: “Chói.”
Giang Luyện bèn bỏ đèn pin xuống, lát sau, cô tự ngồi dậy, tay đỡ đầu như đầu cả nặng ngàn cân, lại rì rầm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trong giành quỷ non có đồng hồ bỏ túi, mặt chính là điện tử, mặt trái là cơ, phòng lúc bị nhiễu, mặt đồng hồ điện tử không nhạy, Giang Luyện lật xem mặt chính mặt trái rồi trả lời cô: “Năm giờ sáng rồi.”
“Vậy…”
Giang Luyện biết cô muốn hỏi gì: “Sau khi cô bị đụng ngất, tôi đã mang cô chạy vào mê cung, đi lòng vòng trong này, rồng đất đuổi không kịp; không nghe thấy tiếng gõ nữa, tôi cũng không dám phát ra âm thanh gì lớn, sợ thu hút rồng đất qua đây – loài sinh vật này hẳn là thính giác rất nhạy.”
Mạnh Thiên Tư chợt nhớ ra cái gì: “Con rồng đất này có thể đứng dậy được, chân trước chân sau đều dài, lúc bốn chân chạm đất trông như chó vậy, đây là cá sấu thật à?”
Giang Luyện cũng không phải chuyên gia sinh vật học, hiểu biết về cá sấu rất ít: “Phải hay không đối với chúng ta đều không có gì khác nhau, sức uy hiếp đều rất lớn.”
Cũng phải, Mạnh Thiên Tư không nói tiếp nữa.
Cô tính toán thời gian: Năm giờ sáng, cứ coi như u sáu u bảy nhận được tin vào nửa đêm đi, điều động đầy đủ trang bị rồi chạy tới đây, nhanh nhất cũng phải đến trưa mới tới, nói cách khác là còn cách thời gian cứu viện đến ít nhất bảy tiếng.
Bảy tiếng, cũng không thể ngồi không được, huống hồ ngồi không cũng nguy hiểm: Anh bất động đâu có nghĩa là rồng đất người ta cũng bất động đâu.
Cô nghĩ ngợi: “Hay là chúng ta tìm kiếm xung quanh xem, nếu Thần Côn không chết thì tìm được là tốt nhất, nếu chết thì nhặt xác cho ông ấy cũng đủ rồi.”
Thực ra trong lòng cô cảm thấy, nếu đã chết thì cũng sớm bị ăn rồi, căn bản là không có xác để nhặt – nhưng nói ra vẫn phải thật uyển chuyển.
Nói đoạn lại chỉ giành quỷ non: “Trong đó có vũ khí gì phòng thân được không?”
Hỏi thì hỏi vậy nhưng cũng chẳng ôm hi vọng quá lớn: Lúc quỷ non vào núi không cần phải lo lắng bị thú núi tấn công nên bình thường đều không mang vũ khí gì lợi hại theo.
Giang Luyện móc một con dao găm ra.
Không thấy thứ này thì thôi, vừa thấy đã tức lên, Mạnh Thiên Tư trừng Giang Luyện: “Lúc đó tôi nói nguy hiểm, bảo anh mau chóng rút lui, anh lại còn xuống nước…”
Không sai, Giang Luyện lập tức tự kiểm điềm: “Là đầu óc tôi không được, cầm con dao ngắn tí mà cho là có thể đấu được với rồng đất. Trong lúc cô mê man, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, cứu người là phải dựa vào thực lực, không thể bằng vào may mắn được, lúc đó tôi đúng là…quá không phải.”
Ớ?
Hắn trơn tru nói hết lời ra thế, Mạnh Thiên Tư lại chẳng còn chỗ nào để phát huy nữa, tính cô là vậy, nếu người kia cố chấp khăng khăng, cô chắc chắn sẽ mắng cho máu chó đầy đầu; nếu thái độ của người kia tốt, tích cực tự phê bình thì cô lại nghĩ cách nói lời mềm mỏng hơn, giữ lại chút thể diện cho.
Cô nói: “Cũng không phải, là lúc đó anh nóng lòng quá thôi, bảo là đầu óc không được hơi quá rồi.”
Giang Luyện buồn cười, thầm nhủ: Đó còn không phải là cô nói à.
***
Hai người một trước một sau lặng lẽ đi loanh quanh trong mê cung, có quá nhiều ngã ba, qua mỗi một ngã rẽ, Mạnh Thiên Tư đều khắc ở chỗ rẽ một mũi tên, bên cạnh viết số “1”, biểu trưng là lần dò đường đầu tiên đã đi qua chỗ này.
Cô có một suy nghĩ cố chấp rằng mê cung có lớn hơn nữa thì cũng chẳng lớn hơn được số lượng số, cùng lắm thì phát huy tinh thần Ngu Công dời núi, đánh dấu mọi chỗ, từ 1 đến 10, thậm chí đến 100, thể nào cũng vô tận được.
Có điều lâu dần cũng có phần tiu nghỉu: Vách ngăn mê cung này không ngang bằng dọc đứng mà quanh co khúc khuỷu, xui xẻo hơn là mê cung này dường như không nằm trên mặt phẳng, có một số lối đi là chéo dần xuống hoặc đột ngột chuyển ngoặt xuống, chỉ có điều là bị nước ngập che mất, điều này chứng tỏ bên dưới có thể vẫn còn không gian – tin tốt là từ sau nửa đêm, trời không còn mưa nữa, nước đang rút xuống từng tấc từng tấc.
Nước trong phòng khuyên kia hẳn cũng rút rồi, Mạnh Thiên Tư nhớ đến mấy câu của cụ Đoàn bị nước ngập che mất: “Cũng không biết mấy câu cuối cùng là viết gì nữa.”
Câu này đã nhắc nhở Giang Luyện: “Trong lời nhắn có nhắc tới người tộc chín chuông, là nhà họ Thịnh giữ chuông?”
Chắc vậy, Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Giang Luyện lẩm bẩm: “Trước đây có không ít người tham dự vào chuyện này đấy nhỉ.”
Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu.
Gaing Luyện dừng lại ở một con hẻm không có nước đọng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh rồi mới thấp giọng giải thích cho cô: “Rừng đá treo túi mật có Dao Hoa tham dự, bởi cần thắt thừng ghi nhớ; có quỷ non tham dự, bởi mổ núi mới có thể xuống đến tầng thứ chín; người tộc Xi Vưu có lẽ cũng tham dự, bởi họ thiện luyện đồng, mà ở miệng vách núi lại có rất nhiều giá đồng đen.”
“Mà mắt phượng hoàng thì có nhà họ Thịnh tha, dự, bởi phải thu sáu mươi sáu bộ xương mà; người tộc Xi Vưu đại khái cũng tham dự, bởi ở đây cũng có sản phẩm đổ nền đồng đen quy mô lớn; nhà họ Huống có thể cũng tham dự, bằng không đã chẳng quen thuộc với chỗ này như vậy.”
“Còn ma nước thì nhìn như không có quan hệ gì với những thứ này, nhưng họ có ‘nhiệm vụ’ khác, họ xây hang canh vàng bên dưới sông lớn, trong hang canh vàng có tổ thi thể, họ còn biết một chỗ tên là hầm đất trôi nổi.”
“Có điều bất kể là nhà nào hay chuyện nào thì nếu tách riêng ra xem đều có khả năng là gia tộc thần bí, là chuyện lạ huyền ảo, tìm kiếm thế nào cũng không có lời giải đáp, chỉ khi có cái nhìn ‘toàn cục’ như Thần Côn nói, tập hợp tất cả mọi chuyện lại với nhau thì mới phát hiện ra được, thực ra ban đầu là rất nhiều người cùng làm một chuyện – chỉ có điều sau khi làm xong đã giải tán, qua lại rất ít với nhau, hoặc là cắt đứt hẳn liên lạc, đời này qua đời khác, thế nên mới không còn ai biết đến chân tướng ban đầu nữa.”
Mạnh Thiên Tư im lặng.
Quy mô lớn như vậy, nhiều nhân lực như vậy, rốt cuộc là để làm chuyện gì đây, là để “chúng nó” trong hầm đất trôi nổi có thể mượn xác sống lại ư? “Chúng nó” là ai?
Những chùm như chùm nho trong hầm đất trôi nổi là tinh kỳ lân thật sao? Nếu đúng là vậy thì Diêm La cũng đã tới hầm đất trôi nổi rồi sao?
Không đúng, nơi Diêm La đến là Côn Lôn Sơn, chẳng lẽ đúng như suy đoán khi trước, hầm đất trôi nổi dù liên tục trôi nổi nhưng cứ cách một khoảng thời gian đều sẽ quay về nơi khởi nguyên chân chính?
Thần Côn lại có lai lịch thế nào đây? Lão nói thẳng là muốn tìm một cái “rương bị trộm mất”, trong giấc mơ của lão, lão đã tự tay đặt túi mật núi vào trong rương, có vẻ như cái rương là nơi bảo vệ…
Còn có phượng hoàng cánh vàng chết đi, rồng lớn từ không trung rơi xuống, linh phượng hoàng đặt dưới ba cỗ quan tài, tro tàn xương rồng gió nổi rồng ra, ngọn nguồn của tất thảy là gì, có ý nghĩa ra sao?
Không thể nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng nhức đầu, Mạnh Thiên Tư siết bàn tay thành nắm đấm, gõ gõ hai cái lên đầu mình như thể làm vậy là có thể gõ mình mở thêm được cái khiếu gì vậy.
Đã vậy, Giang Luyện còn không chịu cho cô yên thân: “Thiên Tư, tôi hỏi cô này, ‘Kẻ có tinh kỳ lân sẽ thành thần, đắc được trường sinh’ là có ý gì?”
Câu này mà cũng phải hỏi à, Mạnh Thiên Tư liếc xéo hắn: “Thì là Diêm La sinh Diêm La, trường sinh bất tử chứ gì nữa.”
Giang Luyện lắc đầu: “Không đúng, hai chữ mấu chốt nhất trong câu này thực ra là ‘thành thần’.”
Mạnh Thiên Tư phì cười: “Đó không phải là một phép ví von thêu dệt sao, Diêm La có giống thần chỗ nào đâu, nếu ông ta thành thần thật thì chúng ta còn khống chế được ông ta chắc?”
Giang Luyện cười: “Cô đổi sang góc độ khác mà nghĩ xem, có phải chúng ta đã nghĩ ‘thần’ là cái gì đó quá mức không gì không thể rồi không? Luôn cảm thấy thần phải có khả năng phi thường, thở một hơi là người chết sống lại, phất tay cái là núi mở ra đường – nếu như vào thời thượng cổ, chữ ‘thần’ này không có nghĩa như vậy thì sao?”
Hắn ngẫm nghĩ rồi đổi sang một cách nói dễ hiểu hơn: “Chẳng hạn như trên thế giới có người da vàng, người da trắng, người da đen, cô biết bản chất tất cả đều là người, chỉ là chủng người khác nhau mà thôi. Cùng một chủng người còn có thể phân ra nhiều nhánh khác nhau, tỷ như phân theo khu vực địa lí, tùy theo quy tắc cô phân chia thế nào.”
“Thời xưa, thần và người có lẽ chỉ đơn giản là được phân chia kiểu như bên phải và bên trái, như trắng và đen, như trên và dưới thì sao, không ai cao quý hơn ai mà là dựa vào quy tắc đó phân chia thành hai chủng người.”
Mạnh Thiên Tư cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng: “Theo…theo quy tắc gì?”
“Phương thức sinh sản, một bên là có thể sinh sản tự thể, một bên là sinh sản lưỡng tính. Chỉ là phương thức sinh sản khác nhau thôi, không có phân chia cao thấp, sinh sản tự thể thì gọi là thần còn sinh sản lưỡng tính thì gọi là người.”
Có vẻ cũng hợp lý, khoa học hiện đại rất hay phân loại cho sinh vật, dù là cùng một giống nhưng khác phương thức sinh sản thì hình như…cũng nên phân loại.
Mạnh Thiên Tư không xen lời vào được, chỉ có thể nghe hắn nói tiếp.
“Nhưng trong khoảng thời gian rất dài tiếp đó, hai bên dần kéo dãn chênh lệch, người tộc ‘thần’ ra sức ‘thần’ hóa mình lên, vượt lên trên nhóm người, khiến người sinh lòng tự ti, cam nguyện cúi đầu uốn gối, làm nô bộc cho thần, chân chính nâng bên kia lên đàn thần, từ đó về sau, từ thần này mới được trao cho nhiều ý nghĩa như vậy.”
Mạnh Thiên Tư càng thêm hồ đồ: “Kéo dãn chênh lệch bằng cách nào? ‘Thần’ hóa mình lên bằng cách nào cơ?”
Giang Luyện trả lời: “Bằng thời gian.”
“Từ xưa tới nay, một trong những tiếc nuối trong việc truyền thừa của loại người là trí tuệ, học thức, cảm ngộ, thành tựu của thế hệ trước mãi mãi không thể truyền trực tiếp cho thế hệ sau, thế hệ sau phải học lại từ đầu mà chưa chắc đã có thể trò giỏi hơn thầy.”
“Con trai của nhà âm nhạc kiệt xuất chưa chắc đã có hứng thú với âm nhạc, thậm chí còn không đọc được nhạc phổ; con gái của nhà vật lý học kiệt xuất có khả năng trượt tín chỉ môn lí, thỏa mãn với công việc làm phục vụ chạy bàn, chúng ta cũng thường hay cảm khái nói nếu nhà khoa học vĩ đại nào đó có thể sống thêm được mười, hai mươi năm thì hẳn sẽ có càng nhiều phát minh sáng tạo hơn.”
Mạnh Thiên Tư đã hiểu được sơ sơ: “Vậy nhưng người tộc ‘thần’ thi không gặp phải vấn đề này bởi họ tự sinh ra chính mình?”
Giang Luyện gật đầu: “Nếu như thoạt đầu là bằng vai phải lứa thì từ kể từ đời thứ hai đã bắt đầu kéo dãn chênh lệch rồi, nghĩ mà xem, một cơ thể trẻ trung mới tinh nhưng lại có tích lũy cả một đời – giống như là bên này vừa sinh ra đã có tất cả học thức của Einstein, đã đang nghiên cứu những câu đố khoa học hóc búa rồi mà bên kia vẫn còn đang học bò, qua mấy đời kế còn chẳng phải là kéo dãn thành cả một cái hào chênh lệch rồi sao? Người nhìn thần lại chẳng quỳ gối cúng bái?”
Tim Mạnh Thiên Tư đập như trống dồn, môi mấp máy, lại không biết nên tiếp lời cái gì.
Chỉ nghe Giang Luyện nói tiếp: “Có thời gian đời này qua đời khác đương nhiên là có thể tiến hành tìm hiểu sâu rộng về thế giới này hoặc thậm chí là cả thế giới bên ngoài rồi – trí tuệ học thức của con người tuy không thể đóng gói lại truyền xuống nhưng sinh sản được nhiều đời mà trên phương diện khoa học còn có nhiều thành tựu như vậy thì huống gì là chúng nó?”
“Người hiện đại tập trung nghiên cứu chủ yếu là khoa học nhưng con đường của chúng nó thì dường như mang hơi hướng huyền học nhiều hơn: Làm thế nào để tuân theo quy luật trời đất, noi theo tự nhiên; làm thế nào để phá vỡ các chiều không gian, cùng mạch đập cùng hơi thở với non với nước hay giao tiếp với thú vật; cũng nghiên cứu sau khi cơ thể người chết đi, linh hồn sẽ đi đâu về đâu, rốt cuộc có thể đối thoại với người đã chết hay không… Chúng nó không ngừng sống lại, tất nhiên là sẽ có đột phá vĩ đại rồi.”
Nói tới đây, chủ đề chợt rẽ ngoặt.
“Vậy nhưng, ai cũng biết rằng trên thực tế, thế giới hiện nay, con người mới là chúa tể, sinh sản tự thể gì gì đó gần như không còn nghe thấy nữa. Có câu ‘Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích ứng được mới là kẻ sống sót’, nói cách khác, trong cuộc cạnh tranh sinh tồn giữa thần và người này, tuy rằng thần chiếm thế thượng phong một bậc, nhưng cuối cùng, người mới là bên được chọn trúng, chúng nó vẫn thua.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì, cô bỗng nhớ tới từng giấc mơ của Thần Côn.
—— Thần Côn cầm túi mật núi bỏ vào rương, xung quanh còn có vô số cái rương khác, mà bên cạnh thì có người xướng như xướng phiếu rằng “Túi mật núi, một viên”.
Thứ mà nhà quỷ non coi như báu vật, vất vả cất giữ đời này qua đời khác, trong cảnh tượng đó lại như là một thứ rất đỗi bình thường.
—— Non núi sừng sững, trăng sáng treo cao, có một đống lửa lớn bùng lên, rất nhiều người ngồi quanh đống lửa khóc hu hu.
Họ than thở: “Con kỳ lân cuối cùng đã ra đi, phượng hoàng cánh vàng cũng đã cạn đời… Chúng ta biết phải đi về đâu đây? Vinh quang và huy hoàng của chúng ta cháy rụi như đống lửa, cũng không thể bừng sáng được nữa…”
…
Cảnh tượng đó quả thực là tràn ngập nỗi bi thương sầu thảm của một đại tộc từng huy hoàng một thời khi đi tới đường cùng.
Nghiêm túc mà nói, lời Giang Luyện nói vẫn chỉ là giả thiết, nhưng Mạnh Thiên Tư gần như không có chút hoài nghi nào, chỉ nghĩ tiếp theo con đường này: “Vậy tại sao chúng nó lại thua? Chiến tranh à?”
Trận đại chiến nổi tiếng nhất cuối thời thượng cổ chính là trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu, nhưng trong thần thoại, Hoàng Đế là thần, Xi Vưu cũng là thần, suy cho cùng cũng không phải là chiến tranh giữa người và thần.
Giang Luyện trầm ngâm: “Kiểu thua này hẳn không phải là một cuộc chiến tranh mà là một quá trình, quá trình suy bại.”
“Từ trận đại chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu cho đến khi Đại Vũ mở ra thời kỳ con người làm vua, Cổn, cha Đại Vũ, còn có thể phúc sinh Vũ, nhưng đến Đại Vũ thì lại lấy con gái Đồ Sơn thị, không tiếp tục sinh sản tự thể nữa – cho người ta cảm giác rằng không phải ông ấy không muốn sinh sản tự thể mà là không thể.”
“Sinh sản tự thể nhất định là có một khiếm khuyết nào đó, tuy rằng có thể khiến chúng nó ban đầu chiếm thế thượng phong nhưng về sau khuyết điểm dần lộ ra, chỉ có điều tôi còn chưa biết khuyết điểm này là gì.”
Khuyết điểm…
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Chắc là có hạn chế về mặt thời gian, nếu có thể vô cùng vô tận, sống lại vô hạn thì Nữ Oa hay Phục Hi gì gì đó đều có thể sống tới hiện đại rồi, nhưng vào thời Hoàng Đế đã không còn nghe nói đến Nữ Oa Phục Hi nữa.”
Nói xong ngẩng đầu lên, thấy Giang Luyện đang nhìn mình vẻ lạ lùng.
Mạnh Thiên Tư khẩn trương: “Tôi nói gì sai à?”
Cô sợ mình nói lời ngu xuẩn gì đó.
Giang Luyện lắc đầu: “Không…”
Hắn thì thào: “Hạn chế về thời gian… Không thể sinh sản tự thể…”
Nói về sau, cổ họng phát khô, giọng nói kích động đến hơi run lên: “Không phải, Thiên Tư, có lẽ thần và người đều có ưu khuyết điểm. Khuyết điểm của người là hạn chế về thời gian nhưng ưu điểm là sinh sản; ưu thế của chúng nó là thời gian nhưng khuyết điểm là hạn chế về sinh sản!”
Chúng nó mà cũng có hạn chế về sinh sản?
Mạnh Thiên Tư lắp bắp: “Không phải chúng nó tự…sinh ra mình sao?”
Giang Luyện biết cô còn chưa hiểu: “Tuổi thọ của con người ngắn hơn chúng nó rất nhiều, nhưng con người có thể đời đời sinh sản, kéo dài nối dõi; chúng nó qua phương thức sinh sản mà có được sinh mạng lâu dài hơn con người rất nhiều, nhưng chỉ lâu dài chứ không phải là vô cùng vô tận, hạn chế của chúng nó là sinh sản, sinh mạng tự thể đến cuối rồi sẽ có xu hướng diệt tuyệt, nói cách khác, mặc dù có một khoảng thời gian lừng lẫy huy hoàng, nhưng người trong tộc từ từ diệt tuyệt, càng ngày càng ít – dần dần, là ai chiếm thế thượng phong quá rõ rồi.”
Nói tới đây, tim hắn đập dữ dội: “Lúc này, chúng nó phải đưa ra lựa chọn.”
Mạnh Thiên Tư vô thức tiếp lời: “Giống như Đại Vũ cưới con gái Đồ Sơn thị, học tập phương thức sinh sản của con người, thậm chí là kết thông gia với con người?”
Như vậy sinh ra không còn là chính mình nữa rồi, “chính mình ” hoàn toàn biến mất nhưng, nói thế nào nhỉ, có chút ít vẫn còn hơn không, tốt xấu gì cũng có huyết mạch của mình.
Chỉ là như vậy…
Cô lẩm bẩm: “Nhất định có người không đồng ý.”
Giang Luyện tiếp lời: “Đúng vậy, nhất định có người không đồng ý.”
Trong lịch sử, mỗi lần tiến hành cải cách đều sẽ xảy ra xung đột như bóng với hình, Ngụy Hiếu Văn đế chỉ dời đô thôi mà đã bao nhiêu cựu thần khóc lóc phản đối rồi, huống chi là từ bỏ dòng máu và địa vị thần thánh từ xưa đến nay, mọi người cùng tan biến như thế này?
Mạnh Thiên Tư chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cũng chẳng biết là do trong lòng đất lạnh lẽo hay là do tác dụng tâm lí nữa: “Hoàng Đế và Xi Vưu không phải là đánh nhau vì lí do này đấy chứ?”
Trong lòng vang lên tiếng nói: Sao lại không?
Song phương nhất định đều có người ủng hộ, người theo phe Xi Vưu thậm chí còn không phải số ít, kể cả những người ban đầu vốn cống hiến cho Hoàng Đế cũng có thể đổi cờ thay xí.
Trận chiến này đánh rất lâu, nhưng cuối cùng cũng phân ra thắng bại.
Đại Vũ lên ngôi sau Nghiêu Thuấn, xem như thuộc hệ của Hoàng Đế, cha ông ta, Cổn, có lẽ là người cuối cùng có thể sinh sản tự thể, mà ông ta thì thuận lợi hoàn thành quá độ, mở ra thời kỳ huy hoàng của con người.
Sau trận đại chiến, nghe nói Xi Vưu bị Hoàng Đế bêu đầu, nhưng những người ủng hộ ông ta thì rút vào biên thùy tuyệt địa, lúc đó thậm chí còn không phải là Hoa Hạ chính thống, mà những dải đất này thì đến nay vẫn còn lưu truyền một số thuật pháp thần bí khó lường: chẳng hạn như cổ độc, được cho là một hệ thống thuốc trùng cực kỳ cao minh; chẳng hạn như bùa chúa, được cho là có tác dụng kỳ diệu với quy luật tự nhiên của đất trời; chẳng hạn như cản thi, được cho là một loại nghiên cứu về thi thể của con người sau khi chết…
Quan trọng hơn là phía sau chuỗi thiết lập rừng núi treo túi mật, mắt phượng hoàng, hầm đất trôi nổi, tổ thi thể này đều có một đường mạch nhỏ dài, yếu ớt nối thông với thượng cổ, trên đường mạch đó vẫn luôn treo một tia không cam run rẩy.
Có thiết lập như vậy thì tất là có mưu đồ.