Xương Rồng Đốt Rương - Trang 4
Quyển 5 - Chương 3
Cảm giác hưng phấn vì nhìn thấy túi mật núi của Mạnh Thiên Tư năm phút sau đã tan biến gần hết.
Đây không phải sản phẩm, mở ra còn có thể tặng kèm hướng dẫn sử dụng: Cô thực sự không biết túi mật núi này có công năng hiệu dụng gì, không chỉ cô mà các cô bác của cô, thậm chí là những vị tiền bối trên nữa, cũng không biết.
Vị bà cố nội treo túi mật núi kia cũng thật trái tính trái nết, người khác để lại di sản đều sẽ tỉ mỉ nói rõ cho con cháu biết vàng có mấy rương, bạc có mấy hòm, ruộng có mấy mẫu, vị bà cố tổ này thì lại chẳng nói một cái gì cả, chỉ để lại một bài kệ mà cũng mây mù sương mịt, khiến người ta muốn vỡ đầu.
Giang Luyện bảo cô: “Mật non khắc tinh nước, cô phải mang nó ra ngoài thì mới biết nó ‘khắc’ thế nào chứ.”
Nói không sai, nhưng chỉ tới “xem” thôi các cô bác đã trù trừ mãi không dám quyết, tranh luận bao nhiêu lâu rồi, nếu cứ tùy tiện mang ra ngoài như vậy, còn chẳng biết sẽ gây nên sóng to gió lớn đến mức nào.
Đến chính cô cũng mơ hồ cảm thấy: Có một vài thứ không nên động vào thì hơn, giống như domino vậy, nhìn thì chỉ như nhẹ nhàng đẩy đổ một quân, ai dám nói rằng xa xôi vô cùng phía sau có nảy sinh ra biến đổi nào dời núi lấp biển không cơ chứ.
Cô ghé sát lại nhìn.
Ngửi ngửi, không có mùi gì.
Muốn sờ thử, mấy lần thò tay ra, lại thu về, cuối cùng quyết định chỉ thò một ngón ra chọc trước, thân mình lại cố hết sức rút ra ngoài, tư thế có thể quay đầu chạy trốn bất cứ lúc nào làm Giang Luyện nhìn mà vừa khẩn trương vừa buồn cười.
Cũng may, chọc một cái xong cũng không có gì khác thường xảy ra, chỉ thấy mềm mềm, ấm ấm.
Có cú chọc thử này rồi, Mạnh Thiên Tư lập tức bạo gan hơn, mạnh dạn thò cả bàn tay tới sờ, còn áng chừng cân nặng: cũng chỉ nặng bằng một quả táo thôi.
Cô chưa từng nhìn thấy bài vị ông tổ, nhưng nghe ma nước miêu tả thì nó có màu nâu đen, cứng, dao chém không để lại được một dấu vết nào, túi mật núi này thì trắng muốt, mềm mại, bóp mạnh một chút sẽ biến đổi hình dạng theo lực tay, sau đó sẽ dần dần phục hổi lại như cũ giống bông đàn hồi, tất cả thật đúng là hoàn toàn ngược lại.
Cô gọi Giang Luyện qua, muốn nghe thử xem người đứng ngoài quan sát có kiến giải gì khác không, nhưng Giang Luyện cũng không nói ra được cái gì, hắn thậm chí còn thử kéo túi mật núi ra, nhưng dây treo có vẻ như lại có tính co giãn rất dai, bất kể hắn kéo thế nào, sau đó cũng từ từ co lại.
Hai người bó tay hết cách, tình cảnh này khá giống hai đứa trẻ ngây thơ, đối mặt với món đồ chơi chưa từng thấy bao giờ, cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, đều không biết xuống tay từ đâu.
Đang không biết phải làm sao thì phía sau truyền tới tiếng ngâm khẽ như rên rỉ.
Là Thần Côn cuối cùng cũng hoàn được hồn, mò mẫm bốn phía, lảo đảo đứng lên.
Tuy rằng buồng đá này không cao nhưng đối với một người không có chút căn cơ võ thuật nào như lão thì cú ngã này vẫn rất thê thảm: Không nói ngoa chút nào, trong nháy mắt khi rơi xuống đất, mắt lão hoàn toàn tối sầm xuống, sau đó vô số sao trăng bay múa, cũng không phải là múa loạn mà múa rất có trật tự, lúc thì nhón chân như thiên nga nhỏ tung tăng, lúc thì nam hăng nữ say như điệu rumba.
Thần hồn của lão quay mòng mòng giữa đống trăng sao này, rõ ràng nghe được từng câu từng chữ Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện nói chuyện gì, song lại không thông lọt được câu nào.
Vất vả mãi mới tỉnh táo lại, vật lộn bò dậy, cả người như đi trên mây, chân nam đá chân xiêu, cũng mất mất cảm giác phương hướng, mơ mơ màng màng đi về phía trước như một lão già say túy lúy, cũng chẳng nhìn tới túi mật núi, chỉ nhìn chằm chằm vách đá cản đường trước mặt, ngẩn ra: “Ớ, đây là cái gì thế? Dây leo khô… Cây già… Quạ đen?”
Câu này đã nhắc nhở Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện: Từ lúc ngã xuống tới giờ, sự chú ý đều nằm ở túi mật núi, thật đúng là chưa quan sát kỹ càng buồng đá này.
Giống như căn buồng bên trên, trên vách gian buồng đá cũng có vô số những lông đá và hoa tinh thể cuộn lại, nhưng lại nhiều thêm một vật rất dễ thấy.
Thoạt nhìn, giống như treo một bức vẽ khổ lớn, có thể nhìn ra cao chừng hai mét, dài hơn ba mét, nhưng nhìn kỹ thì biết rằng đó không phải tranh vẽ: Là vô số những dây leo khô nhỏ dài, cuộn tròn, chen chúc trong “khung tranh” hình chữ nhật này, như vô số những sợi đay rối, hoàn toàn không thành một hình ảnh cụ thể gì, tất nhiên cũng chẳng liên quan gì đến “cây già” hay “quạ đen”, phỏng chừng là Thần Côn nhớ quá rõ những từ khúc này nên mới thuận miệng buột ra.
Thần Côn bật thốt: “Màn che tranh! Đây chắc chắn là màn che tranh! Hai người xem ngay ngắn vuông vức thế này, bên dưới chắc chắn là có nội dung! Những sợi dây leo khô này phủ bên trên là để che lấp một thứ gì đó!”
Tim Mạnh Thiên Tư đập thình thình, rảo bước tới gần.
Cô cũng hiểu rằng nơi này đã treo túi mật núi thì không thể nào không có chút nhắn nhủ gì, có lẽ bên dưới lớp dây leo này có một bức lời nhắn lớn, giải thích cặn kẽ nguồn gốc của túi mật núi và cách khắc chế bài vị.
Thần Côn ôm trái tim đang đập như trống dồn, cúi người xuống, chổng mông lên, cố gắng vén góc dưới bên trái lớp màn che dây leo che này lên. Vốn lão chỉ định nhẹ nhàng vén thử một chút phía góc lên xem trên vách đá bị che phủ có chữ viết hay tranh vẽ gì không, vậy nhưng những sợi dây leo khô này đã sớm khô mục từ quá lâu, căn bản không chịu được ngoại lực vén bóc, lập tức răng rắc gãy vụn ra rơi xuống.
Thần Côn sợ hết hồn, chân tay hơi luống cuống, Mạnh Thiên Tư thì lại rất thờ ơ: “Dầu gì cũng nát rồi, chẳng nối lại được nữa, kệ nó đi.”
Lại nhìn thử, bên dưới phần góc bị nát vụn này cũng không có chữ viết gì.
Có thể chỗ này chỉ là chỗ trống, dù sao người Trung Quốc bất kể là vẽ tranh hay viết chữ thì cũng đều không thịnh hành kiểu viết ngập góc.
Thấy Mạnh Thiên Tư không phản đối, Thần Côn cẩn thận dè dặt, nín thở rồi vén tiếp, vậy nhưng chuyện lúng túng này lại vẫn xảy ra lần nữa: Lão đã dùng sức nhẹ lắm rồi nhưng dây mây ngoằn ngoèo này thực sự quá giòn, gần như không chịu được một chút lực đạo nào hết, rắc rắc, lại vỡ vụn ra một đống.
Lần này, góc dưới bên trái đã lộ ra một mảng lớn, nhưng trên vách đá vẫn trống trơn, được mài đến phẳng lì: Lẽ nào những chữ quan trọng nhất đều viết ở góc trên bên phải?
Thần Côn lại quay sang nhìn Mạnh Thiên Tư: Mặc dù chỉ là một chút dây mây nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của quỷ non, đồ đạc lại một lần nữa tổn hại trong tay lão, thế nào cũng phải xem sắc mặt chủ nhân thêm vài lần.
Lòng hiếu kỳ của Mạnh Thiê Tư cũng càng lúc càng nồng nhiệt: Làm gì có đạo lý tỉ mỉ tết bện dây mây chỉ để che một mặt vách đá trống không chứ?
Cô trấn an Thần Côn: “Không sao, không liên quan gì tới ông, bóc thêm chút nữa ra xem đi, có chuyện gì tính tại tôi hết.”
Thần Côn thở phào một hơi, một lần nữa giơ tay lên bóc. Giang Luyện nhìn cái vẻ cẩn thận sợ sệt này của lão, cảm thấy thực sự hài hước, chợt tiến lên một bước, đưa tay kéo đống dây mây này xuống: “Muốn xem thì xem đi, việc gì phải rề rà như thế, phí thời gian.”
Cú kéo này của hắn hoàn toàn “dễ như bẻ cành khô”, trong sát na tiếng răng rắc gãy đứt vang lên không dứt bên tai, vụn gỗ bay tung, bụi bặm bốc lên, làm người ta bị sặc ho khan, Thần Côn đau lòng một trận, hệt như nhà khảo cổ học không thể nhìn nổi người thường thô lỗ đào xúc, nhất thời nóng nảy, liên tục hô lên: “Dừng lại! Dừng lại!”
Giang Luyện ngừng tay, phủi phủi hai cái rồi lùi về.
Nhìn kỹ một lúc, màn che dây mây gần như đã bị kéo mất hơn nửa, nhưng vách đá lộ ra vẫn trống hoác – không cần bóc nốt phần còn lại nữa, trên vách đá này quả thực không có nội dung gì.
Trong đầu Thần Côn ong ong, cổ họng khô khốc: Sao có thể, một mảng lớn như vậy, nổi bật như vậy, rõ ràng phải có gì đó… Không đúng, nhất định là có chỗ nào đó mình không nghĩ tới.
Trong tai lão bay vào tiếng Mạnh Thiên Tư: “Trống không thật à?”
Lại có tiếng Giang Luyện truyền đến: “Đúng vậy, cũng chỉ có những dây leo khô này, dây này quấn vào dây kia, như được thắt lại vậy.”
Thắt?
Trong đầu Thần Côn lóe lên một ý nghĩ, vội tiến sát lại xem, “bức tranh” cao hai mét dài ba mét này đúng là có “khung”, nói cách khác, ban đầu khi đẽo đục, phần tranh vẽ được được làm hơi lõm vào vách đá, cho nên bốn phía để lại một hình khung dài.
Lão lập tức hiểu ra, trong lòng đau đớn như bị khoét mất một miếng thịt, suýt nữa phun cả máu ra, la lên: “Sai rồi! Sai rồi! Là chúng ta nghĩ sai rồi!”
Lão xoay người nhìn về phía hai người, đấm ngực giậm chân, chỉ vào mình trước tiên: “Tôi, thằng ngu một!”
Lại chỉ vào Mạnh Thiên Tư: “Cô…”
Mạnh Thiên Tư trợn mắt: “Ông muốn chết à?”
Thần Côn biến báo rất nhanh, ngón tay dời đi, chuyển sang Giang Luyện: “Cậu, thằng ngu hai!”
Giang Luyện bảo lão: “Chú nói rõ ràng ra trước đã rồi chụp mũ tôi sau cũng không muộn mà.”
Thần Côn nghiến răng nghiến lợi: Được, nói rõ thì nói rõ, phải khiến hai người này hiểu được, hành động vô tâm phạm vào lỗi sai lớn mức nào.
Lão chỉ vào cái khung: “Chúng ta đều mắc lỗi tự cho là đúng, bị ấn tượng ban đầu dẫn lối đi sai, không khác ‘Đứng sau đèn thì tối’ bao nhiêu, trông thấy những dây mây chằng chịt rậm rạp này liền cho rằng đó là một màn che, bên dưới chắc chắn ẩn giấu đồ vật.”
“Nhưng sự thật là bên dưới chẳng có gì cả, điều này không logic vì cái khung này rõ ràng là cố ý đục ra, nói cách khác, bức tranh này đích xác là để truyền đạt tin tức nào đó cho người xem, tin tức ở đâu?”
“Chính là ở bản thân những dây mây này! Chính là bản thân chúng nó!”
“Trước đó tôi còn chưa kịp nghĩ ra, sau lại nghe thấy một chữ, ‘thắt’, thắt khiến cô liên tưởng tới cái gì? Những dây mây này quấn lấy nhau có phải thắt thành rất nhiều nút không? Thắt thừng ghi nhớ đó, đây chính là thắt thừng ghi nhớ!”
Trong lòng Mạnh Thiên Tư chấn động: “Thắt thừng ghi nhớ?”
“Không sai” Thần Côn sắp khóc ra tới nơi rồi, lão hít mũi, trong họng gần như lộ ra tiếng khóc, “Lúc tôi biết các giáo viên lịch sử khi nói đến thắt thừng ghi nhớ đều cười nhạo người thượng cổ quá ngu ngốc: mua một con bò thắt một nút, vay tiền thắt hai nút, kết bạn thắt ba nút, một năm sau lấy ra nhìn, chỉ toàn nút là nút, chẳng nhớ ra gì nữa.”
“Thế nhưng, hai người nghĩ kỹ mà xem, người thượng cổ thật sự ngu ngốc như vậy sao? Hoàng Đế tạo ra xe la bàn, Luy Tổ nuôi tằm kéo tơ, Phục Hi tạo nên thái cực bát quái – người hiện đại cũng chưa chắc hiểu được kỹ càng từng đạo lý bên trong những quẻ này, họ sao có thể ngu xuẩn đến mức chỉ dùng một vài nút thắt để ghi lại sự việc?”
“Thắt thừng ghi nhớ nhất định là có một quy tắc thủ pháp thắt thừng phức tạp, chỉ là chúng ta xem không hiểu mà thôi. Những dây mây ban nãy số lượng rất nhiều, phải đến hàng trăm sợi, ngoằn ngoèo thắt ghi, tôi dám nói chắc chắn là một đoạn văn rất dài, kể lại cho chúng ta một chuyện rất quan trọng.”
“Không quan trọng thì đã chẳng được đặt dưới vách núi kín đáo như thế, xuống chín tầng núi vẫn chưa đủ, còn phải đấu với cái lưỡi, lại xuống thêm một tầng nữa. Nhưng Tiểu Luyện Luyện lại mọc ra chân mèo!”
Lão giơ tay chỉ vào Giang Luyện, ngón tay kích động đến run rẩy: “Cậu ra sức kéo nó xuống vậy làm gì? Chúng ta bóc một chút ra xem là được rồi… Vốn có thể giữ được hơn nửa, giờ thì hay rồi, chỉ còn lại chút ít đó thôi…”
Nói tới đây, đưa tay bưng ngực, đau thắt tim gan.
Thì ra là thế, suy luận logic thật, Giang Luyện thoáng im lặng: “Hai chữ ‘đảm khí’ bên ngoài ngọn đá này là chữ Thương Hiệt tạo, sao bên trong lại thắt thừng ghi nhớ?”
Nhớ không nhầm thì thắt thừng ghi nhớ còn lâu hơn chữ Thương Hiệt tạo mà.
Thần Côn tức hắn muốn chết, nhưng chuyện liên quan tới “học thuật”, lão vẫn không nhịn được đáp: “Chuyện này phải xem tình huống thực tế, cái mới thay thế cái cũ luôn phải trải qua một khoảng thời gian dài. Giống như bây giờ vậy, dù máy móc thông minh đã rất thịnh hành nhưng máy móc bấm phím kiểu cũ vẫn chưa hoàn toàn bị thay thế đâu – Thương Hiệt là quan sử thời Hoàng Đế, tốc độ truyền bá tin tức thời thượng cổ rất chậm, thắt thừng ghi nhớ cũng sẽ không lập tức bị loại bỏ, khẳng định là còn được dùng tiếp thêm một khoảng thời gian nữa.”
Giang Luyện ồ một tiếng, hời hợt xin lỗi lão: “Là tôi quá lỗ mãng.”
Lại bổ sung một câu: “Có điều dù sao…chúng ta đến chữ Thương Hiệt tạo còn xem không hiểu thì tất nhiên càng không đọc được loại thắt thừng ghi nhớ này rồi.”
Thái độ kiểu gì đấy hả? Ý là: Dù sao cũng xem không hiểu, bị hủy cũng không sao?
Thần Côn tức đến suýt tắt thở, tiếc là vắt hết óc cũng không tìm ra được từ ngữ mạnh mẽ hùng hồn gì để khiển trách Giang Luyện, không thể làm gì khác đành xin trợ giúp của Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, cô nghe xem, nói thế là thế nào vậy chứ? Thân làm cánh sen, nói lời như vậy phải bị khai trừ! Lập tức khai trừ!”
Mạnh Thiên Tư lườm Giang Luyện: “Không biết thì thôi, giờ biết rồi còn nói mát.”
Giang Luyện lặng thinh.
Lát sau, hắn bắt đầu ho khan, ho kiểu cố ý siết họng ho, ho một tiếng chưa đủ, lại ho thêm tiếng nữa.
Mạnh Thiên Tư lấy làm lạ, liếc hắn một cái.
Không sai, đúng là Giang Luyện đang ho khan, nhưng ho rất bình thản ung dung, khóe môi đuôi mắt đều ngậm cười, thong dong nhàn nhã, thủng thỉnh điềm tĩnh, lại ẩn chứa chút giảo hoạt, như đang chỉ đợi ai tới bóc trần điều gì.
Mạnh Thiên Tư chợt tỉnh ngộ: “Anh!”
Giang Luyện nhìn cô, cười gật đầu: “Đúng, tôi.”
Mạnh Thiên Tư cười khanh khách.
Thần Côn đang đắng hết cả lòng mề, nghe hai người họ còn kẻ hát người đối anh anh cô cô, thực sự tức đến muốn bùng nổ, vậy nhưng Mạnh Thiên Tư lại đẩy lưng lão một cái: “Mau đi cầu xin Giang Luyện đi, cái thắt thừng ghi nhớ này vãn hồi được đấy.”
Vãn hồi?
Thần Côn không tin: “Trừ phi cậu ta có thể đảo ngược thời gian, bằng không vãn hồi thế nào?”
Mạnh Thiên Tư trả lời lão: “Đảo ngược thời gian thì không trông đợi được gì, cơ mà nếu ông biết ‘dán mắt thần’ là gì…”
Cô chỉ nói một nửa, còn dư lại để đấy cho lão tự lĩnh hội.
Quả nhiên, Thân Côn ngớ ra một lúc, phỏng chừng là biết môn dán mắt thần này, hưng phấn reo lên một tiếng, xông thẳng tới ôm Giang Luyện, định vỗ lưng hắn, lại nhớ ra lưng hắn bị thương, đành giơ tay vừa nhảy vừa gọi: “Tiểu Luyện Luyện, có phải cậu biết dán mắt thần không?”
Giang Luyện đáp: “Biết qua qua.”
Thần Côn chỉ nghe mỗi chữ “biết”: “Tiểu Luyện Luyện, cậu cứu được ông anh già này của cậu rồi.”
Giang Luyện cũng cười, về sau còn hơi cảm động: Hắn chưa từng thấy ai như Thần Côn, một giây trước còn đùng đùng nổi giận, một giây sau đã mừng rỡ như điên, nhưng cũng chẳng nhằm vào ai, không vì tiền, cũng không vì quyền lợi cá nhân, chỉ đơn giản là “Cái này hiếm, có giá trị nghiên cứu”, dù cho lão căn bản là xem không hiểu.
Giáp cốt văn kim văn gì gì đó thì còn có dấu vết mà lần theo, suy luận được, nhưng thắt thừng ghi nhớ thì…
Hắn có vẻ lại nguyên trạng thì cũng có giải mã được đâu?
Nhưng hắn cũng không đả kích tinh thần tích cực của Thần Côn, chỉ vỗ lưng lão, lại chỉ vào túi mật núi: “Được rồi, trước đừng quan tâm chuyện thắt thừng ghi nhớ vội, cái quan trọng hơn ở đằng kia kìa, chú dùng trực giác của mình cảm ứng thử xem cái này là thật hay giả.”
Còn chưa dứt lời, hai mắt Thần Côn đã tỏa sáng, đẩy tay hắn ra, xông thẳng về phía túi mật núi.
Giang Luyện không nói gì, bàn tay vỗ lưng lão còn chưa kịp hạ xuống, đành thuận thế phủi bụi trên người. Ban nãy hắn đã xem túi mật núi rồi nên cũng không muốn qua đó hóng cùng, liếc mắt nhìn đến Mạnh Thiên Tư, nói: “Hỏi cái, lần này cô tới không định lấy túi mật à? Nếu muốn lấy thì phải lấy thế nào? Dùng dao?”
Độ co giãn của sợi dây treo kia dường như rất dai, kéo thế nào cũng không đứt được, có điều hắn trực giác, dù có lấy dao ra cắt cũng chưa chắc đã có kết quả.
Mạnh Thiên Tư liếc hắn: “Anh cho rằng dùng dao hữu dụng?”
Nói tới đây, chân phải nhón lên, ý bảo hắn xem chuông vàng trên mắt cá chân mình: “Không phải chuông vàng phục thú có chín loại vân bùa à, trong đó có một loại tên là ‘cắt túi mật’, tôi đoán, muốn lấy túi mật núi phải dựa vào vân bùa này…”
Đang nói, Thần Côn đầu kia chợt cao giọng gọi: “Cô Mạnh, túi mật núi này…có thể chạm vào không?”
Hai bàn tay xuôi bên người lão đang hưng phấn chà chà lên quần, chỉ chờ một câu phê chuẩn của cô.
Mạnh Thiên Tư nói: “Được, thử rồi, không sao hết. Thích thì kéo cũng được.”
Thần Côn hít mũi, bàn tay phải lau mồ hôi vào quần thêm lần nữa rồi mới cẩn thận dè dặt đưa tay về phía túi mật núi kia.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy lão thực sự buồn cười, đang định nói gì đó thì một chuyện khiến cô kinh ngạc xảy ra.
Túi mật núi như dưa chín cuống rụng, quả rời đầu cành, phốc một tiếng, dây treo thu lại, hòa vào trong túi mật, sau đó nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Thần Côn.
Thần Côn không biết, còn xoay người hí hửng nâng lên cho cô xem: “Cô Mạnh, túi mật núi nhà cô thần kỳ ghê, còn chưa chạm tới nó nó đã tự rụng xuống rồi.”
Đây không phải sản phẩm, mở ra còn có thể tặng kèm hướng dẫn sử dụng: Cô thực sự không biết túi mật núi này có công năng hiệu dụng gì, không chỉ cô mà các cô bác của cô, thậm chí là những vị tiền bối trên nữa, cũng không biết.
Vị bà cố nội treo túi mật núi kia cũng thật trái tính trái nết, người khác để lại di sản đều sẽ tỉ mỉ nói rõ cho con cháu biết vàng có mấy rương, bạc có mấy hòm, ruộng có mấy mẫu, vị bà cố tổ này thì lại chẳng nói một cái gì cả, chỉ để lại một bài kệ mà cũng mây mù sương mịt, khiến người ta muốn vỡ đầu.
Giang Luyện bảo cô: “Mật non khắc tinh nước, cô phải mang nó ra ngoài thì mới biết nó ‘khắc’ thế nào chứ.”
Nói không sai, nhưng chỉ tới “xem” thôi các cô bác đã trù trừ mãi không dám quyết, tranh luận bao nhiêu lâu rồi, nếu cứ tùy tiện mang ra ngoài như vậy, còn chẳng biết sẽ gây nên sóng to gió lớn đến mức nào.
Đến chính cô cũng mơ hồ cảm thấy: Có một vài thứ không nên động vào thì hơn, giống như domino vậy, nhìn thì chỉ như nhẹ nhàng đẩy đổ một quân, ai dám nói rằng xa xôi vô cùng phía sau có nảy sinh ra biến đổi nào dời núi lấp biển không cơ chứ.
Cô ghé sát lại nhìn.
Ngửi ngửi, không có mùi gì.
Muốn sờ thử, mấy lần thò tay ra, lại thu về, cuối cùng quyết định chỉ thò một ngón ra chọc trước, thân mình lại cố hết sức rút ra ngoài, tư thế có thể quay đầu chạy trốn bất cứ lúc nào làm Giang Luyện nhìn mà vừa khẩn trương vừa buồn cười.
Cũng may, chọc một cái xong cũng không có gì khác thường xảy ra, chỉ thấy mềm mềm, ấm ấm.
Có cú chọc thử này rồi, Mạnh Thiên Tư lập tức bạo gan hơn, mạnh dạn thò cả bàn tay tới sờ, còn áng chừng cân nặng: cũng chỉ nặng bằng một quả táo thôi.
Cô chưa từng nhìn thấy bài vị ông tổ, nhưng nghe ma nước miêu tả thì nó có màu nâu đen, cứng, dao chém không để lại được một dấu vết nào, túi mật núi này thì trắng muốt, mềm mại, bóp mạnh một chút sẽ biến đổi hình dạng theo lực tay, sau đó sẽ dần dần phục hổi lại như cũ giống bông đàn hồi, tất cả thật đúng là hoàn toàn ngược lại.
Cô gọi Giang Luyện qua, muốn nghe thử xem người đứng ngoài quan sát có kiến giải gì khác không, nhưng Giang Luyện cũng không nói ra được cái gì, hắn thậm chí còn thử kéo túi mật núi ra, nhưng dây treo có vẻ như lại có tính co giãn rất dai, bất kể hắn kéo thế nào, sau đó cũng từ từ co lại.
Hai người bó tay hết cách, tình cảnh này khá giống hai đứa trẻ ngây thơ, đối mặt với món đồ chơi chưa từng thấy bao giờ, cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, đều không biết xuống tay từ đâu.
Đang không biết phải làm sao thì phía sau truyền tới tiếng ngâm khẽ như rên rỉ.
Là Thần Côn cuối cùng cũng hoàn được hồn, mò mẫm bốn phía, lảo đảo đứng lên.
Tuy rằng buồng đá này không cao nhưng đối với một người không có chút căn cơ võ thuật nào như lão thì cú ngã này vẫn rất thê thảm: Không nói ngoa chút nào, trong nháy mắt khi rơi xuống đất, mắt lão hoàn toàn tối sầm xuống, sau đó vô số sao trăng bay múa, cũng không phải là múa loạn mà múa rất có trật tự, lúc thì nhón chân như thiên nga nhỏ tung tăng, lúc thì nam hăng nữ say như điệu rumba.
Thần hồn của lão quay mòng mòng giữa đống trăng sao này, rõ ràng nghe được từng câu từng chữ Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện nói chuyện gì, song lại không thông lọt được câu nào.
Vất vả mãi mới tỉnh táo lại, vật lộn bò dậy, cả người như đi trên mây, chân nam đá chân xiêu, cũng mất mất cảm giác phương hướng, mơ mơ màng màng đi về phía trước như một lão già say túy lúy, cũng chẳng nhìn tới túi mật núi, chỉ nhìn chằm chằm vách đá cản đường trước mặt, ngẩn ra: “Ớ, đây là cái gì thế? Dây leo khô… Cây già… Quạ đen?”
Câu này đã nhắc nhở Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện: Từ lúc ngã xuống tới giờ, sự chú ý đều nằm ở túi mật núi, thật đúng là chưa quan sát kỹ càng buồng đá này.
Giống như căn buồng bên trên, trên vách gian buồng đá cũng có vô số những lông đá và hoa tinh thể cuộn lại, nhưng lại nhiều thêm một vật rất dễ thấy.
Thoạt nhìn, giống như treo một bức vẽ khổ lớn, có thể nhìn ra cao chừng hai mét, dài hơn ba mét, nhưng nhìn kỹ thì biết rằng đó không phải tranh vẽ: Là vô số những dây leo khô nhỏ dài, cuộn tròn, chen chúc trong “khung tranh” hình chữ nhật này, như vô số những sợi đay rối, hoàn toàn không thành một hình ảnh cụ thể gì, tất nhiên cũng chẳng liên quan gì đến “cây già” hay “quạ đen”, phỏng chừng là Thần Côn nhớ quá rõ những từ khúc này nên mới thuận miệng buột ra.
Thần Côn bật thốt: “Màn che tranh! Đây chắc chắn là màn che tranh! Hai người xem ngay ngắn vuông vức thế này, bên dưới chắc chắn là có nội dung! Những sợi dây leo khô này phủ bên trên là để che lấp một thứ gì đó!”
Tim Mạnh Thiên Tư đập thình thình, rảo bước tới gần.
Cô cũng hiểu rằng nơi này đã treo túi mật núi thì không thể nào không có chút nhắn nhủ gì, có lẽ bên dưới lớp dây leo này có một bức lời nhắn lớn, giải thích cặn kẽ nguồn gốc của túi mật núi và cách khắc chế bài vị.
Thần Côn ôm trái tim đang đập như trống dồn, cúi người xuống, chổng mông lên, cố gắng vén góc dưới bên trái lớp màn che dây leo che này lên. Vốn lão chỉ định nhẹ nhàng vén thử một chút phía góc lên xem trên vách đá bị che phủ có chữ viết hay tranh vẽ gì không, vậy nhưng những sợi dây leo khô này đã sớm khô mục từ quá lâu, căn bản không chịu được ngoại lực vén bóc, lập tức răng rắc gãy vụn ra rơi xuống.
Thần Côn sợ hết hồn, chân tay hơi luống cuống, Mạnh Thiên Tư thì lại rất thờ ơ: “Dầu gì cũng nát rồi, chẳng nối lại được nữa, kệ nó đi.”
Lại nhìn thử, bên dưới phần góc bị nát vụn này cũng không có chữ viết gì.
Có thể chỗ này chỉ là chỗ trống, dù sao người Trung Quốc bất kể là vẽ tranh hay viết chữ thì cũng đều không thịnh hành kiểu viết ngập góc.
Thấy Mạnh Thiên Tư không phản đối, Thần Côn cẩn thận dè dặt, nín thở rồi vén tiếp, vậy nhưng chuyện lúng túng này lại vẫn xảy ra lần nữa: Lão đã dùng sức nhẹ lắm rồi nhưng dây mây ngoằn ngoèo này thực sự quá giòn, gần như không chịu được một chút lực đạo nào hết, rắc rắc, lại vỡ vụn ra một đống.
Lần này, góc dưới bên trái đã lộ ra một mảng lớn, nhưng trên vách đá vẫn trống trơn, được mài đến phẳng lì: Lẽ nào những chữ quan trọng nhất đều viết ở góc trên bên phải?
Thần Côn lại quay sang nhìn Mạnh Thiên Tư: Mặc dù chỉ là một chút dây mây nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của quỷ non, đồ đạc lại một lần nữa tổn hại trong tay lão, thế nào cũng phải xem sắc mặt chủ nhân thêm vài lần.
Lòng hiếu kỳ của Mạnh Thiê Tư cũng càng lúc càng nồng nhiệt: Làm gì có đạo lý tỉ mỉ tết bện dây mây chỉ để che một mặt vách đá trống không chứ?
Cô trấn an Thần Côn: “Không sao, không liên quan gì tới ông, bóc thêm chút nữa ra xem đi, có chuyện gì tính tại tôi hết.”
Thần Côn thở phào một hơi, một lần nữa giơ tay lên bóc. Giang Luyện nhìn cái vẻ cẩn thận sợ sệt này của lão, cảm thấy thực sự hài hước, chợt tiến lên một bước, đưa tay kéo đống dây mây này xuống: “Muốn xem thì xem đi, việc gì phải rề rà như thế, phí thời gian.”
Cú kéo này của hắn hoàn toàn “dễ như bẻ cành khô”, trong sát na tiếng răng rắc gãy đứt vang lên không dứt bên tai, vụn gỗ bay tung, bụi bặm bốc lên, làm người ta bị sặc ho khan, Thần Côn đau lòng một trận, hệt như nhà khảo cổ học không thể nhìn nổi người thường thô lỗ đào xúc, nhất thời nóng nảy, liên tục hô lên: “Dừng lại! Dừng lại!”
Giang Luyện ngừng tay, phủi phủi hai cái rồi lùi về.
Nhìn kỹ một lúc, màn che dây mây gần như đã bị kéo mất hơn nửa, nhưng vách đá lộ ra vẫn trống hoác – không cần bóc nốt phần còn lại nữa, trên vách đá này quả thực không có nội dung gì.
Trong đầu Thần Côn ong ong, cổ họng khô khốc: Sao có thể, một mảng lớn như vậy, nổi bật như vậy, rõ ràng phải có gì đó… Không đúng, nhất định là có chỗ nào đó mình không nghĩ tới.
Trong tai lão bay vào tiếng Mạnh Thiên Tư: “Trống không thật à?”
Lại có tiếng Giang Luyện truyền đến: “Đúng vậy, cũng chỉ có những dây leo khô này, dây này quấn vào dây kia, như được thắt lại vậy.”
Thắt?
Trong đầu Thần Côn lóe lên một ý nghĩ, vội tiến sát lại xem, “bức tranh” cao hai mét dài ba mét này đúng là có “khung”, nói cách khác, ban đầu khi đẽo đục, phần tranh vẽ được được làm hơi lõm vào vách đá, cho nên bốn phía để lại một hình khung dài.
Lão lập tức hiểu ra, trong lòng đau đớn như bị khoét mất một miếng thịt, suýt nữa phun cả máu ra, la lên: “Sai rồi! Sai rồi! Là chúng ta nghĩ sai rồi!”
Lão xoay người nhìn về phía hai người, đấm ngực giậm chân, chỉ vào mình trước tiên: “Tôi, thằng ngu một!”
Lại chỉ vào Mạnh Thiên Tư: “Cô…”
Mạnh Thiên Tư trợn mắt: “Ông muốn chết à?”
Thần Côn biến báo rất nhanh, ngón tay dời đi, chuyển sang Giang Luyện: “Cậu, thằng ngu hai!”
Giang Luyện bảo lão: “Chú nói rõ ràng ra trước đã rồi chụp mũ tôi sau cũng không muộn mà.”
Thần Côn nghiến răng nghiến lợi: Được, nói rõ thì nói rõ, phải khiến hai người này hiểu được, hành động vô tâm phạm vào lỗi sai lớn mức nào.
Lão chỉ vào cái khung: “Chúng ta đều mắc lỗi tự cho là đúng, bị ấn tượng ban đầu dẫn lối đi sai, không khác ‘Đứng sau đèn thì tối’ bao nhiêu, trông thấy những dây mây chằng chịt rậm rạp này liền cho rằng đó là một màn che, bên dưới chắc chắn ẩn giấu đồ vật.”
“Nhưng sự thật là bên dưới chẳng có gì cả, điều này không logic vì cái khung này rõ ràng là cố ý đục ra, nói cách khác, bức tranh này đích xác là để truyền đạt tin tức nào đó cho người xem, tin tức ở đâu?”
“Chính là ở bản thân những dây mây này! Chính là bản thân chúng nó!”
“Trước đó tôi còn chưa kịp nghĩ ra, sau lại nghe thấy một chữ, ‘thắt’, thắt khiến cô liên tưởng tới cái gì? Những dây mây này quấn lấy nhau có phải thắt thành rất nhiều nút không? Thắt thừng ghi nhớ đó, đây chính là thắt thừng ghi nhớ!”
Trong lòng Mạnh Thiên Tư chấn động: “Thắt thừng ghi nhớ?”
“Không sai” Thần Côn sắp khóc ra tới nơi rồi, lão hít mũi, trong họng gần như lộ ra tiếng khóc, “Lúc tôi biết các giáo viên lịch sử khi nói đến thắt thừng ghi nhớ đều cười nhạo người thượng cổ quá ngu ngốc: mua một con bò thắt một nút, vay tiền thắt hai nút, kết bạn thắt ba nút, một năm sau lấy ra nhìn, chỉ toàn nút là nút, chẳng nhớ ra gì nữa.”
“Thế nhưng, hai người nghĩ kỹ mà xem, người thượng cổ thật sự ngu ngốc như vậy sao? Hoàng Đế tạo ra xe la bàn, Luy Tổ nuôi tằm kéo tơ, Phục Hi tạo nên thái cực bát quái – người hiện đại cũng chưa chắc hiểu được kỹ càng từng đạo lý bên trong những quẻ này, họ sao có thể ngu xuẩn đến mức chỉ dùng một vài nút thắt để ghi lại sự việc?”
“Thắt thừng ghi nhớ nhất định là có một quy tắc thủ pháp thắt thừng phức tạp, chỉ là chúng ta xem không hiểu mà thôi. Những dây mây ban nãy số lượng rất nhiều, phải đến hàng trăm sợi, ngoằn ngoèo thắt ghi, tôi dám nói chắc chắn là một đoạn văn rất dài, kể lại cho chúng ta một chuyện rất quan trọng.”
“Không quan trọng thì đã chẳng được đặt dưới vách núi kín đáo như thế, xuống chín tầng núi vẫn chưa đủ, còn phải đấu với cái lưỡi, lại xuống thêm một tầng nữa. Nhưng Tiểu Luyện Luyện lại mọc ra chân mèo!”
Lão giơ tay chỉ vào Giang Luyện, ngón tay kích động đến run rẩy: “Cậu ra sức kéo nó xuống vậy làm gì? Chúng ta bóc một chút ra xem là được rồi… Vốn có thể giữ được hơn nửa, giờ thì hay rồi, chỉ còn lại chút ít đó thôi…”
Nói tới đây, đưa tay bưng ngực, đau thắt tim gan.
Thì ra là thế, suy luận logic thật, Giang Luyện thoáng im lặng: “Hai chữ ‘đảm khí’ bên ngoài ngọn đá này là chữ Thương Hiệt tạo, sao bên trong lại thắt thừng ghi nhớ?”
Nhớ không nhầm thì thắt thừng ghi nhớ còn lâu hơn chữ Thương Hiệt tạo mà.
Thần Côn tức hắn muốn chết, nhưng chuyện liên quan tới “học thuật”, lão vẫn không nhịn được đáp: “Chuyện này phải xem tình huống thực tế, cái mới thay thế cái cũ luôn phải trải qua một khoảng thời gian dài. Giống như bây giờ vậy, dù máy móc thông minh đã rất thịnh hành nhưng máy móc bấm phím kiểu cũ vẫn chưa hoàn toàn bị thay thế đâu – Thương Hiệt là quan sử thời Hoàng Đế, tốc độ truyền bá tin tức thời thượng cổ rất chậm, thắt thừng ghi nhớ cũng sẽ không lập tức bị loại bỏ, khẳng định là còn được dùng tiếp thêm một khoảng thời gian nữa.”
Giang Luyện ồ một tiếng, hời hợt xin lỗi lão: “Là tôi quá lỗ mãng.”
Lại bổ sung một câu: “Có điều dù sao…chúng ta đến chữ Thương Hiệt tạo còn xem không hiểu thì tất nhiên càng không đọc được loại thắt thừng ghi nhớ này rồi.”
Thái độ kiểu gì đấy hả? Ý là: Dù sao cũng xem không hiểu, bị hủy cũng không sao?
Thần Côn tức đến suýt tắt thở, tiếc là vắt hết óc cũng không tìm ra được từ ngữ mạnh mẽ hùng hồn gì để khiển trách Giang Luyện, không thể làm gì khác đành xin trợ giúp của Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, cô nghe xem, nói thế là thế nào vậy chứ? Thân làm cánh sen, nói lời như vậy phải bị khai trừ! Lập tức khai trừ!”
Mạnh Thiên Tư lườm Giang Luyện: “Không biết thì thôi, giờ biết rồi còn nói mát.”
Giang Luyện lặng thinh.
Lát sau, hắn bắt đầu ho khan, ho kiểu cố ý siết họng ho, ho một tiếng chưa đủ, lại ho thêm tiếng nữa.
Mạnh Thiên Tư lấy làm lạ, liếc hắn một cái.
Không sai, đúng là Giang Luyện đang ho khan, nhưng ho rất bình thản ung dung, khóe môi đuôi mắt đều ngậm cười, thong dong nhàn nhã, thủng thỉnh điềm tĩnh, lại ẩn chứa chút giảo hoạt, như đang chỉ đợi ai tới bóc trần điều gì.
Mạnh Thiên Tư chợt tỉnh ngộ: “Anh!”
Giang Luyện nhìn cô, cười gật đầu: “Đúng, tôi.”
Mạnh Thiên Tư cười khanh khách.
Thần Côn đang đắng hết cả lòng mề, nghe hai người họ còn kẻ hát người đối anh anh cô cô, thực sự tức đến muốn bùng nổ, vậy nhưng Mạnh Thiên Tư lại đẩy lưng lão một cái: “Mau đi cầu xin Giang Luyện đi, cái thắt thừng ghi nhớ này vãn hồi được đấy.”
Vãn hồi?
Thần Côn không tin: “Trừ phi cậu ta có thể đảo ngược thời gian, bằng không vãn hồi thế nào?”
Mạnh Thiên Tư trả lời lão: “Đảo ngược thời gian thì không trông đợi được gì, cơ mà nếu ông biết ‘dán mắt thần’ là gì…”
Cô chỉ nói một nửa, còn dư lại để đấy cho lão tự lĩnh hội.
Quả nhiên, Thân Côn ngớ ra một lúc, phỏng chừng là biết môn dán mắt thần này, hưng phấn reo lên một tiếng, xông thẳng tới ôm Giang Luyện, định vỗ lưng hắn, lại nhớ ra lưng hắn bị thương, đành giơ tay vừa nhảy vừa gọi: “Tiểu Luyện Luyện, có phải cậu biết dán mắt thần không?”
Giang Luyện đáp: “Biết qua qua.”
Thần Côn chỉ nghe mỗi chữ “biết”: “Tiểu Luyện Luyện, cậu cứu được ông anh già này của cậu rồi.”
Giang Luyện cũng cười, về sau còn hơi cảm động: Hắn chưa từng thấy ai như Thần Côn, một giây trước còn đùng đùng nổi giận, một giây sau đã mừng rỡ như điên, nhưng cũng chẳng nhằm vào ai, không vì tiền, cũng không vì quyền lợi cá nhân, chỉ đơn giản là “Cái này hiếm, có giá trị nghiên cứu”, dù cho lão căn bản là xem không hiểu.
Giáp cốt văn kim văn gì gì đó thì còn có dấu vết mà lần theo, suy luận được, nhưng thắt thừng ghi nhớ thì…
Hắn có vẻ lại nguyên trạng thì cũng có giải mã được đâu?
Nhưng hắn cũng không đả kích tinh thần tích cực của Thần Côn, chỉ vỗ lưng lão, lại chỉ vào túi mật núi: “Được rồi, trước đừng quan tâm chuyện thắt thừng ghi nhớ vội, cái quan trọng hơn ở đằng kia kìa, chú dùng trực giác của mình cảm ứng thử xem cái này là thật hay giả.”
Còn chưa dứt lời, hai mắt Thần Côn đã tỏa sáng, đẩy tay hắn ra, xông thẳng về phía túi mật núi.
Giang Luyện không nói gì, bàn tay vỗ lưng lão còn chưa kịp hạ xuống, đành thuận thế phủi bụi trên người. Ban nãy hắn đã xem túi mật núi rồi nên cũng không muốn qua đó hóng cùng, liếc mắt nhìn đến Mạnh Thiên Tư, nói: “Hỏi cái, lần này cô tới không định lấy túi mật à? Nếu muốn lấy thì phải lấy thế nào? Dùng dao?”
Độ co giãn của sợi dây treo kia dường như rất dai, kéo thế nào cũng không đứt được, có điều hắn trực giác, dù có lấy dao ra cắt cũng chưa chắc đã có kết quả.
Mạnh Thiên Tư liếc hắn: “Anh cho rằng dùng dao hữu dụng?”
Nói tới đây, chân phải nhón lên, ý bảo hắn xem chuông vàng trên mắt cá chân mình: “Không phải chuông vàng phục thú có chín loại vân bùa à, trong đó có một loại tên là ‘cắt túi mật’, tôi đoán, muốn lấy túi mật núi phải dựa vào vân bùa này…”
Đang nói, Thần Côn đầu kia chợt cao giọng gọi: “Cô Mạnh, túi mật núi này…có thể chạm vào không?”
Hai bàn tay xuôi bên người lão đang hưng phấn chà chà lên quần, chỉ chờ một câu phê chuẩn của cô.
Mạnh Thiên Tư nói: “Được, thử rồi, không sao hết. Thích thì kéo cũng được.”
Thần Côn hít mũi, bàn tay phải lau mồ hôi vào quần thêm lần nữa rồi mới cẩn thận dè dặt đưa tay về phía túi mật núi kia.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy lão thực sự buồn cười, đang định nói gì đó thì một chuyện khiến cô kinh ngạc xảy ra.
Túi mật núi như dưa chín cuống rụng, quả rời đầu cành, phốc một tiếng, dây treo thu lại, hòa vào trong túi mật, sau đó nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Thần Côn.
Thần Côn không biết, còn xoay người hí hửng nâng lên cho cô xem: “Cô Mạnh, túi mật núi nhà cô thần kỳ ghê, còn chưa chạm tới nó nó đã tự rụng xuống rồi.”