Xương Rồng Đốt Rương - Trang 4
Quyển 4 - Chương 9
Một tay Giang Luyện trượt xuống, khóa chặt phanh của cơ quan hạ xuống, tay còn lại giữ lấy eo phía bên phải của Mạnh Thiên Tư, khẽ đếm: “Một, hai, ba…”
Chữ “ba” vừa ra khỏi miệng, cơ quan hạ xuống bật hết cỡ, trong nháy mắt hai người tuột vụt xuống, thấy đã đến khoảng cách thích hợp, Giang Luyện co chân đạp mạnh lên vách đá, hai người văng về phía mỏm đá, cùng lúc đó, tay hắn vận lực đẩy bật Mạnh Thiên Tư ra ngoài.
Lực đạo và phương hướng đều được căn vừa chuẩn, sợi thừng lại không chịu được tác động này, bỗng căng đứt, Giang Luyện nhào lăn lên mỏm đá, lập tức xoay người ngẩng đầu.
Mạnh Thiên Tư đã xuống trước hắn một bước, vững vàng hạ xuống ngay giữa Thần Côn và con rắn. Con rắn như có cảm giác, đầu rắn khẽ động đậy nhưng vẫn duy trì thế tấn công hình chữ S.
Thần Côn bị bất ngờ, nhất thời không phân biệt được tình thế này là lật ngược ván bài hay chỉ là nhiều thêm một người cho rắn ăn. Lão há hốc miệng, không dám thở dốc, cũng không dám chớp mắt.
Chợt có người vỗ vai lão, mờ mịt quay đầu lại thì thấy Giang Luyện.
Trên mặt Giang Luyện là vẻ mệt mỏi sau khi bước qua trận ác chiến, tựa hồ đến nói cũng lười, chỉ ngoắc ngoắc tay với lão, ý bảo lão lùi ra sau, sang bên cạnh, dịch khỏi khoảng đất trống.
Thần Côn nhũn chân, chỉ có thể dùng mông cọ ra sau. Nghe nói thị lực của rắn rất kém, nhưng trong tự nhiên vốn có khả năng cảm nhận hồng ngoại, có thể “nhìn thấy” nhiệt lượng phát ra từ động vật – hiện giờ cả người lão nóng rang, sợ mình cả một cục nhiệt phừng phừng di chuyển sẽ thu hút sự chú ý của rắn.
Song, dường như con rắn chỉ cảm thấy hứng thú với Mạnh Thiên Tư.
Hiện giờ, một người một rắn này đang giằng co, Mạnh Thiên Tư gần như không xê dịch chút nào, chỉ có chân phải là thỉnh thoảng bước ra nửa bước, vẽ một đường vòng cung tại chỗ, lại nhanh chóng thu về, phát ra tiếng chuông rất nhẹ.
Tiếng chuông…
Thần Côn rùng mình, lão có cảm xúc vô cùng phức tạp với tiếng chuông, không thể nói rõ là ghét hay tò mò: Có người nói tiếng chuông là âm thanh duy nhất có thể xuyên thông hai giới âm dương, là tiếng nói của người chết, có thể truyền lời mê không cam lòng của cõi âm cho người nghe hiểu…
Con rắn lại phì phì thè lưỡi, càng lúc càng nhanh, đầu thân hình chữ S càng uốn rõ ràng hơn, đột nhiên há to mồm máu, đầu rắn lao vụt xuống.
Nó há mồm, hàm trên hàm dưới cách nhau một trăm tám mươi độ, không nhìn thấy được cái đầu nguyên bản nữa, chỉ còn lại khoang miệng đỏ lòm như một cánh cửa sổ lớn ập xuống đầu, răng nanh trắng lóa bên trong như dao găm dựng thẳng, mang theo hơi gió tanh tưởi phả vào mặt.
Cổ họng Thần Côn không phát ra được tiếng nào, cả người trên dưới không một cơ bắp nào là không căng siết, một tay theo bản năng nắm chặt lấy mắt cá chân Giang Luyện: Xong, Mạnh Thiên Tư sao đủ cho nó nhai, thân mình cô thế kia, nuốt sống cũng không thành vấn đề…
Ai ngờ Mạnh Thiên Tư lại không những không né mà ngược lại, nhảy ra trước một bước, khí thế tựa hồ còn hung dữ hơn con rắn, Thần Côn không nhìn thấy mặt cô nhưng có trực giác rằng: Cả người cô, dù chỉ là một cọng tóc, cũng đều tỏa ra sự hung hãn khiếp người.
Cô ngửa mặt lên, chính diện nghênh đón cái miệng khổng lồ, trong họng bật ra những tiếng gầm gừ trầm thấp mà đáng sợ.
Âm thanh này vào tai người thì vẫn bình thường, song thế tấn công của con rắn lại dừng sững lại, Thần Côn cũng không biết có phải mình nhìn lầm rồi không, cứ cảm thấy trong chớp mắt, vẩy rắn dày đặc hơi cuộn lên.
Miệng rắn đóng lại, tựa như mới rồi chỉ là một cái ngáp sảng khoái. Mạnh Thiên Tư giơ cao tay phải lên, năm ngón hợp lại như hình đầu rắn, xoay vòng trong không trung vạch thành bùa. Dạng bùa này có vẻ rất phức tạp, ban đầu Thần Côn còn có thể thử tưởng tượng ra đường nét thế tay cô vẽ ra, càng về sau, đầu óc càng rối tung, hoàn toàn không nghĩ rõ được nữa. Cái đầu như quả cân của con rắn ban đầu còn hơi lắc lư theo động tác tay cô, sau đó lại như bị giữ yên, hồi lâu không nhúc nhích.
Sau cùng, tay Mạnh Thiên Tư cũng dừng lại.
Dừng một vài giây, rồi trong miệng cô huýt một tiếng sáo, tay vung sang bên hông, nói: “Đi.”
Thân rắn nhanh chóng dán sát lên vách đá phía trên, trườn đi thẳng, thanh thế rất nặng, làm rất nhiều viên đá nhỏ rào rào rơi xuống, gõ lên mũ bảo hiểm của Giang Luyện và Thần Côn đang đứng gần vách đá.
Giang Luyện yên lặng đợi cơn mưa đá này dừng lại rồi mới giơ tay lên chỉnh lại cái mũ bảo hiểm bị gõ lệch sang một bên.
***
Thần Côn vẫn chưa thể tỉnh táo lại khỏi cơn hồi hộp, miệng không ngừng lẩm bẩm, cũng không biết là đang hỏi ai: “Đi? Đi rồi?”
Mạnh Thiên Tư không đáp, cô quỳ một chân xuống, cởi cái balo đó giờ vẫn đeo sau lưng ra, đó là một “giành quỷ non” phiên bản gọn nhẹ, bên trong có đủ mọi thứ từ các công cụ cần thiết đến thuốc thang cấp cứu, thanh protein lót dạ, thậm chí còn có một chai nước nhỏ.
Cô kéo khóa kéo, lấy băng gạc, tăm bông, xịt iốt sát trùng các thứ bày ra, ho nhẹ hai tiếng, hỏi: “Có ai bị thương không? Có cần băng bó không?”
Thần Côn vội kiểm tra trên dưới bản thân, cuối cùng tìm được một vết trầy da lớn chừng nửa bàn tay ở khuỷu tay, vui vẻ sáp lại: “Tôi, tôi.”
Mạnh Thiên Tư liếc nhìn vết thương đó, giơ xịt iốt lên xịt cho lão một cái như cho có, lực xịt rất nhỏ, không cố ngửi thì sẽ không ngửi thấy mùi iốt.
Thần Côn ngạc nhiên: “Không làm sạch vết thương à? Không cần băng lại sao?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Vết thương như vậy, ông nhịn chút đi, thuốc men quý giá, đừng lãng phí lung tung.”
Nghe rất có lý, Thần Côn yên lặng lùi xuống.
Giang Luyện cũng đi qua ngồi xổm xuống – mấy giờ trước, người nào đó còn chỉ điểm hắn có miệng là để yêu cầu, hắn cảm thấy hắn nên thụ giáo – hắn quét mắt nhìn đồ vật trên mặt đất, hỏi cô: “Cô xem, tôi có thể tiết kiệm…dùng gì đó không?”
Mạnh Thiên Tư không nhìn hắn, cô cúi đầu xắn tay áo, nói: “Xoay người đi.”
Giang Luyện ngoan ngoãn xoay người, ngồi xuống bên mép mõm đá, đằng sau vọng lại tiếng Thần Côn hít mạnh một hơi lạnh.
Giang Luyện lại không cảm thấy đau, có lẽ là sau lưng tê dại rồi, trước mắt là bóng tối đen kịt chỗ nồng chỗ đậm, trên vách đá có đủ các loại bóng cây hình dáng khác nhau, có khi còn có cây thuốc bắc hiếm thấy gì đó.
Trên đỉnh vách quá nửa là nháo nhào lên rồi, nhưng chỗ này quá sâu, âm thanh không vọng tới được, cúi đầu nhìn, cách đó xa xa có ánh sáng yếu ớt, có lẽ là một con dơi lửa nào đó rơi xuống, bắt lửa lên một thân cây hoặc một lùm cỏ, nhưng nơi này cách đáy vách còn quá xa, bởi vậy nên ngọn lửa hừng hực này nhìn ở đây chỉ như một chấm lửa nhỏ xa xôi nhấp nháy, lung lay qua lại trong bóng tối, giãy không thoát, đi không xong.
Mạnh Kình Tùng hẳn sẽ nhanh chóng sắp xếp nghĩ cách cứu viện chứ? Nhưng mọi điểm cố định thừng tĩnh lực đều đã hỏng rồi, điều động một lần nữa cần không ít thời gian, hơn nữa, cáo bay là một vấn đề lớn; còn cả Bạch Thủy Tiêu nữa, con ả đó sao lại xuất hiện ở một động dơi kỳ dị như vậy trong vách núi chứ? Lạc động lạc động, chẳng lẽ đó chính là cái động nơi động thần trú ngụ? Sao cô ta lại lạc được vào đó?
Bên người còn ẩn giấu quá nhiều nguy hiểm tối tăm không rõ, lại có rất nhiều việc phải giải quyết cấp bách, nhưng trong những suy nghĩ lung tung rối mù này lại có mấy chữ mạnh mẽ đâm xuyên vào.
Cô cũng biết.
Hắn không nói với cô bị thương ở đâu, cô cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ nói “Xoay người đi”.
Cô cũng biết, biết từ lúc nào?
Giang Luyện hơi cụp mắt, bốn phía yên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở lúc nhanh lúc chậm và tiếng dao kéo khẽ vang, công đoạn làm sạch vết thương đã bắt đầu được tiến hành, trên lưng truyền đến những cơn đau nhè nhẹ như một đống dây dợ rối tung, Giang Luyện xuýt xoa, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng giữa đuôi mắt khóe mi nhăn nhó vì đau xót này vẫn lặng lẽ nhen lên chút nét cười không giấu kỹ, khiến vách đá, khiến cỏ cây hiu quạnh không biết đã bám trên vách bao nhiêu năm, khiến những con côn trùng lắt nhắt sống trong khe cây kẽ đá…phải ngoảnh lại nhìn.
***
Mạnh Thiên Tư vẫn không lên tiếng.
Lớp áo sau lưng Giang Luyện quả thực đã bị mài rách bươm, nhưng cũng may là có lớp vải này, nếu không lưng hắn chẳng biết sẽ ra sao nữa: Phần lớn là trầy da, có rất nhiều những điểm bật máu và dịch thể lấm chấm chảy ra, nhất định là rất đau, có điều khả năng tái tạo của tế bào biểu bì rất mạnh, miễn là không bị nhiễm trùng thì sẽ khép lại rất nhanh. Tuy nhiên, có vết rách toác do bị đá nhọn rạch cắt ngang lưng, rất sâu, cắt thẳng vào da thịt, thậm chí còn có thể nhìn thấy lớp mô mỡ vàng vàng, hơn nữa chảy không ít máu, vết thương đó quả thực nhìn mà giật mình, khiến lòng cô khó chịu, chỉ có thể cố gắng cho động tác thật nhẹ nhàng, lại nhẹ nhàng hơn chút nữa.
Giang Luyện không kêu đau, nhưng bắp thịt hắn thì không ngừng co rúm lại theo bản năng, điều này còn khiến người ta lo lắng hơn cả kêu đau.
Thần Côn ở bên cạnh cứ lúc kinh lúc hãi mà hít mạnh xèo xèo suốt, làm như đi lồng tiếng vậy. Mạnh Thiên Tư rất không vừa mắt lão: Có phải ông bị đau đâu, ông thở gấp ở đây làm gì.
Làm sạch vết thương xong, cô định dùng keo cường lực y tế dán vết thương lại, Thần Côn đại khái đã chậm rãi lại sức, chợt nhớ tới con rắn kia, hỏi cô: “Cô Mạnh, cô làm gì con rắn kia vậy, nó cứ đi thế à?”
Mạnh Thiên Tư lạnh lùng đáp: “Kỹ năng chuyên nghiệp.”
Đoạn đối đáp này nhắc nhở Giang Luyện, hắn hỏi: “Ban nãy là ‘tránh thú núi’ à?”
Thoạt đầu Mạnh Thiên Tư không nói gì là bởi không muốn làm phiền hắn, hiện giờ lại đổi ý, cảm thấy kéo hắn nói chuyện cũng tốt, phân tán đi phần nào sự chú ý, đau đớn cũng có thể giảm bớt đôi chút.
Cô tỉ mỉ giải thích sự khác nhau giữa mấy loại hoa văn bùa này.
“‘Động thú núi’ là dẫn thú núi qua đường, rào rạt ra khỏi tổ, xông ngang đâm dọc. Loại bùa này nếu không phải trường hợp quan trọng khẩn cấp thì chúng tôi sẽ không dùng đến, bởi thanh thế quá lớn.
Qua hai Thẩm, Thần Côn đã được nghe kể về hành động “động thú núi” vĩ đại của Mạnh Thiên Tư trước đó, lão phát biểu ý kiến: “Cái này rất phù hợp khi hai quân liều chết giao tranh, tôi nghe nói năm đó Hoàng Đế và Xi Vưu đánh nhau đã dùng đến binh thú, đủ loại gấu, báo, hổ ra trận, oa, trận đánh kịch liệt biết bao, lập tức xé tan quân địch.”
Không ai tiếp lời lão.
Mạnh Thiên Tư nói tiếp: “‘Tránh thú núi’ là làm thú núi tránh đi, tôi cần sân bãi rộng bao nhiêu, anh phải dời cho tôi bấy nhiêu, hoặc anh có thể ở gần đó, nhưng thấy tôi thì phải đi đường vòng, giữ một khoảng cách, đừng gây trở ngại tới tôi – lúc tôi mới xuống vách chính là ‘tránh thú núi’, xua đuổi cáo bay dọc đường, đám dơi kia nếu không bị lửa làm mất đi tính cách thường ngày thì cũng sẽ tránh khỏi tôi. Có điều đáng tiếc, mới tránh được một đoạn ngắn đã xảy ra chuyện rồi.”
Giang Luyện trầm ngâm: “‘Phục’ thì sao, ý là thuần phục đó hả?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Gần vậy, trong thiên ‘Quỷ non’ của Khuất Nguyên có viết rằng quỷ non ‘xe tân di dùng báo đỏ kéo, cờ ngọc quế dắt chồn hoa theo’, báo đỏ và chồn hoa đều là thu phục thuần hóa, đi theo trái phải quỷ non trong thời gian dài, có điều đó cũng là vào thời cổ khi còn sống trong rừng núi mới có thể làm vậy, hiện giờ đều đã chuyển vào thành thị rồi…”
Làm việc tất nhiên là phải khiêm tốn.
Thần Côn ngạc nhiên: “Vậy cô thu phục nó rồi, sao nó vẫn đi?”
Mạnh Thiên Tư liếc lão: “Không phải là đi, là tôi sai nó làm việc, nó sẽ liên tục bò khắp vùng này, nếu xuất hiện người nào không rõ lai lịch, chẳng hạn như Bạch Thủy Tiêu, thì cũng đừng trách rắn không nhận người.
Thần Côn rất chi là thán phục.
Thế nên con rắn lớn kia khi trước còn định nuốt lão, giờ đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành một hệ thống phòng chắn an toàn à? Có một con to như vậy canh chừng thật đúng là chẳng phải sợ bố con thằng nào.
Mạnh Thiên Tư cũng hơi thổn thức: Người thường vào núi, dè chừng nhất là sói hoang mãnh thú, nhưng điều này lại chẳng là gì với quỷ non; còn như vách đá hiểm trở, núi cao nước độc thì trước nay cũng không thành vấn đề – ở trong núi rừng, địch thủ lớn nhất của họ lại chính là người.
Xưa giờ cô vẫn luôn không thích giao tiếp với người, ai mà biết được dưới lớp da người bao bọc thứ xương tủy gì, cất giấu thứ lòng dạ gì chứ?
Giống như Bạch Thủy Tiêu vậy, cô ta cười với anh, anh phải phòng cô ta có dao, cô ta nói với anh đằng đông, anh phải đi xem xét tây nam bắc.
Giang Luyện chợt nhớ ra điều gì: “Cô ta đột nhiên xuất hiện trong hang động nơi này, có khi nào là trong vách đá có mật đạo gì có thể thông thẳng xuống không?”
Có khi nào cô ta lại mai phục sẵn ở con đường phía trước, chực chờ họ không?
Mạnh Thiên Tư trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lắc đầu.
Vách núi này quá cao, cô không dám nói rằng bà cố tổ năm đó đã thăm dò hết toàn bộ núi non xung quanh đây, nhưng ít ra ba trăm trở xuống đến đáy vực tuyệt đối không có hang động, cũng không có bao nhiêu khả năng có thể có kẽ hở cho người ta ra vào – động dơi kia rất có thể là cách đáy vực quá xa, bà cố tổ cảm thấy không có gì quan trọng, cũng có thể là giống cô và cụ Đoàn, đều bị thị giác đánh lừa: Lúc anh nhìn thấy cả một mạt vách đá treo đầy những con dơi khiến người ta ghê tởm, sao ngờ được ở giữa còn một cái động chứ? Hơn nữa, dơi dủng chỗ này vừa bẩn vừa thối, còn có virus, ai muốn lại gần chúng nó chứ.
Giải thích quá rườm rà, cô hàm hồ đáp: “Không đâu, hệ sinh thái bên dưới khác với bên ngoài, anh cũng thấy con rắn ban nãy rồi đấy, có cho cô ta mượn lá gan cô ta cũng không dám xuống. Trên vách vẫn còn người của chúng ta, cô ta cũng không có khả năng đi từ trên vách xuống rồi chui qua đàn dơi vào động, tôi đoán…cái động đó hẳn là một đoạn ruột núi.”
Ruột núi?
Trong lòng Thần Côn giật mình: Quỷ non đúng là rất thích lấy bộ phận cơ thể ra đặt biệt hiệu cho núi, cái ruột núi…có liên quan gì đến túi mật núi đây?
Đến Giang Luyện cũng không nhịn được quay đầu: “Ruột núi?”
***
Dù sao bây giờ đang an toàn, cũng chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức, không có việc gì thì nhiều lời một chút, keo dính trên lưng Giang Luyện cũng dính được chắc hơn.
Mạnh Thiên Tư rút dao găm ra, vạch ngang rạch thẳng lên mặt mỏm đá, nhất thời đá vụn bay tung, Thần Côn nhìn mà hâm mộ: dao găm quỷ non dùng tốt thật, không dám nói là chém sắt như chém bùn nhưng tuyệt đối có thể chém đứt một đống dụng cụ cắt gọt hàng hiệu, bảo sao chữ khắc của Đoàn Văn Hi rồng bay phượng múa như vậy, thì ra phần nào cũng là do có dụng cụ tốt…
Cô khắc một hình thang vuông, dùng mũi dao chỉ vào cạnh bên thẳng đứng: “Đây là mặt vách núi chỗ này.”
Lại vạch một dấu cách đỉnh 1/5 trên cạnh đứng: “Đây là động dơi trong vách núi.”
Sơ đồ này rất đơn giản, Giang Luyện chỉ vào đỉnh: “Đây là đỉnh vách, doanh trại quỷ non đóng ở đây.”
Mạnh Thiên Tư gật đầu, lại chỉ vào cạnh chéo của hình thang: “Đây thì sao?”
Thần Côn cướp lời đáp: “Đây là núi, xe của chúng ta chỉ có thể lái tới chân núi, sau đó trèo thẳng lên.”
Mạnh Thiên Tư nói: “Không sai, trước khi tới tôi cũng đã xem bản đồ rừng đá treo túi mật, trên khu núi này, nói cho đúng thì từ đoạn giữa trở lên, có không ít hang động.”
Nói tới đây, cô cầm dao găm vạch liên tiếp mấy dấu liền lên đoạn nửa trên của cạnh xéo hình thang: “Tuy nhiên núi có hang động là một chuyện hết sức bình thường, trừ phi hang động đặc biệt lớn, sâu, quanh co, nếu không chắc chắn anh sẽ không chú ý tới, mà những hang động này thì vừa hay đều rất phổ thông, là loại anh liếc mắt nhìn qua cũng xem được tới đáy.”
Giang Luyện đã đoán được chừng tám chín phần, hắn nhận lấy dao găm trong tay Mạnh Thiên Tư, kéo từ một dấu vạch trên cạnh chéo ra một đường xiên xiên vẹo vẹo, thông thẳng tới dấu vạch biểu trưng cho động dơi: “Độ cao hai đầu này không hơn kém nhau bao nhiêu, rất có thể một trong số những hang động nhìn như tầm thường này có một cái có thể như một đường ruột, thông tới động dơi kia.”
Mạnh Thiên Tư mỉm cười: “Đó chính là ruột núi, như ruột vậy, vắt ngang trong bụng núi.”
Trước đó cô còn cảm thấy kỳ quặc: Nếu động dơi kia là nơi Bạch Thủy Tiêu lạc động thì rốt cuộc cô ta đã lạc vào đó thế nào? Muốn lên đỉnh núi đã muôn vàn khó khăn, còn phải xuyên qua đám dơi đen đến hàng mấy chục ngàn con khiến người ta ghê tởm kia nữa.
Giờ thì logic rồi: Cô ta không lạc ở động dơi mà là động phía bên kia, mà cái động đó nằm trong núi, dẫu có hoang vắng thì thỉnh thoảng cũng vẫn có người đi ngang qua, nơi này có truyền thuyết lạc động, ở tình huống bình thường, các cô gái trẻ đều sẽ cố gắng tránh không vào động, nhưng chuyện ở đời không có tuyệt đối, Tương Tây rừng sâu mưa nhiều, ngỗ nhớ đúng lúc đó trời đổ mưa to, bất đắc dĩ phải vào động trú thì sao?
Nghe Mạnh Thiên Tư giải thích như thế, Thần Côn nhất thời cảm thấy: hai chữ “ruột núi” này đúng là tuyệt vời, nhìn bề ngoài, núi là một tảng lớn chắc nịch vừa dày vừa nặng, phần lớn mọi người đều cho rằng nó chắc hẳn là đặc ruột – nhưng nếu không phải thì sao, nếu nó rỗng ruột thì sao? Nếu trong bụng nó cũng có ruột cong chín khúc thì sao?
Mạnh Thiên Tư thu dao găm lại, lau hai mặt lưỡi dao lên ống quần rồi cắm về vỏ, lại bảo Giang Luyện: “Tay nữa, chìa ra.”
Chữ “ba” vừa ra khỏi miệng, cơ quan hạ xuống bật hết cỡ, trong nháy mắt hai người tuột vụt xuống, thấy đã đến khoảng cách thích hợp, Giang Luyện co chân đạp mạnh lên vách đá, hai người văng về phía mỏm đá, cùng lúc đó, tay hắn vận lực đẩy bật Mạnh Thiên Tư ra ngoài.
Lực đạo và phương hướng đều được căn vừa chuẩn, sợi thừng lại không chịu được tác động này, bỗng căng đứt, Giang Luyện nhào lăn lên mỏm đá, lập tức xoay người ngẩng đầu.
Mạnh Thiên Tư đã xuống trước hắn một bước, vững vàng hạ xuống ngay giữa Thần Côn và con rắn. Con rắn như có cảm giác, đầu rắn khẽ động đậy nhưng vẫn duy trì thế tấn công hình chữ S.
Thần Côn bị bất ngờ, nhất thời không phân biệt được tình thế này là lật ngược ván bài hay chỉ là nhiều thêm một người cho rắn ăn. Lão há hốc miệng, không dám thở dốc, cũng không dám chớp mắt.
Chợt có người vỗ vai lão, mờ mịt quay đầu lại thì thấy Giang Luyện.
Trên mặt Giang Luyện là vẻ mệt mỏi sau khi bước qua trận ác chiến, tựa hồ đến nói cũng lười, chỉ ngoắc ngoắc tay với lão, ý bảo lão lùi ra sau, sang bên cạnh, dịch khỏi khoảng đất trống.
Thần Côn nhũn chân, chỉ có thể dùng mông cọ ra sau. Nghe nói thị lực của rắn rất kém, nhưng trong tự nhiên vốn có khả năng cảm nhận hồng ngoại, có thể “nhìn thấy” nhiệt lượng phát ra từ động vật – hiện giờ cả người lão nóng rang, sợ mình cả một cục nhiệt phừng phừng di chuyển sẽ thu hút sự chú ý của rắn.
Song, dường như con rắn chỉ cảm thấy hứng thú với Mạnh Thiên Tư.
Hiện giờ, một người một rắn này đang giằng co, Mạnh Thiên Tư gần như không xê dịch chút nào, chỉ có chân phải là thỉnh thoảng bước ra nửa bước, vẽ một đường vòng cung tại chỗ, lại nhanh chóng thu về, phát ra tiếng chuông rất nhẹ.
Tiếng chuông…
Thần Côn rùng mình, lão có cảm xúc vô cùng phức tạp với tiếng chuông, không thể nói rõ là ghét hay tò mò: Có người nói tiếng chuông là âm thanh duy nhất có thể xuyên thông hai giới âm dương, là tiếng nói của người chết, có thể truyền lời mê không cam lòng của cõi âm cho người nghe hiểu…
Con rắn lại phì phì thè lưỡi, càng lúc càng nhanh, đầu thân hình chữ S càng uốn rõ ràng hơn, đột nhiên há to mồm máu, đầu rắn lao vụt xuống.
Nó há mồm, hàm trên hàm dưới cách nhau một trăm tám mươi độ, không nhìn thấy được cái đầu nguyên bản nữa, chỉ còn lại khoang miệng đỏ lòm như một cánh cửa sổ lớn ập xuống đầu, răng nanh trắng lóa bên trong như dao găm dựng thẳng, mang theo hơi gió tanh tưởi phả vào mặt.
Cổ họng Thần Côn không phát ra được tiếng nào, cả người trên dưới không một cơ bắp nào là không căng siết, một tay theo bản năng nắm chặt lấy mắt cá chân Giang Luyện: Xong, Mạnh Thiên Tư sao đủ cho nó nhai, thân mình cô thế kia, nuốt sống cũng không thành vấn đề…
Ai ngờ Mạnh Thiên Tư lại không những không né mà ngược lại, nhảy ra trước một bước, khí thế tựa hồ còn hung dữ hơn con rắn, Thần Côn không nhìn thấy mặt cô nhưng có trực giác rằng: Cả người cô, dù chỉ là một cọng tóc, cũng đều tỏa ra sự hung hãn khiếp người.
Cô ngửa mặt lên, chính diện nghênh đón cái miệng khổng lồ, trong họng bật ra những tiếng gầm gừ trầm thấp mà đáng sợ.
Âm thanh này vào tai người thì vẫn bình thường, song thế tấn công của con rắn lại dừng sững lại, Thần Côn cũng không biết có phải mình nhìn lầm rồi không, cứ cảm thấy trong chớp mắt, vẩy rắn dày đặc hơi cuộn lên.
Miệng rắn đóng lại, tựa như mới rồi chỉ là một cái ngáp sảng khoái. Mạnh Thiên Tư giơ cao tay phải lên, năm ngón hợp lại như hình đầu rắn, xoay vòng trong không trung vạch thành bùa. Dạng bùa này có vẻ rất phức tạp, ban đầu Thần Côn còn có thể thử tưởng tượng ra đường nét thế tay cô vẽ ra, càng về sau, đầu óc càng rối tung, hoàn toàn không nghĩ rõ được nữa. Cái đầu như quả cân của con rắn ban đầu còn hơi lắc lư theo động tác tay cô, sau đó lại như bị giữ yên, hồi lâu không nhúc nhích.
Sau cùng, tay Mạnh Thiên Tư cũng dừng lại.
Dừng một vài giây, rồi trong miệng cô huýt một tiếng sáo, tay vung sang bên hông, nói: “Đi.”
Thân rắn nhanh chóng dán sát lên vách đá phía trên, trườn đi thẳng, thanh thế rất nặng, làm rất nhiều viên đá nhỏ rào rào rơi xuống, gõ lên mũ bảo hiểm của Giang Luyện và Thần Côn đang đứng gần vách đá.
Giang Luyện yên lặng đợi cơn mưa đá này dừng lại rồi mới giơ tay lên chỉnh lại cái mũ bảo hiểm bị gõ lệch sang một bên.
***
Thần Côn vẫn chưa thể tỉnh táo lại khỏi cơn hồi hộp, miệng không ngừng lẩm bẩm, cũng không biết là đang hỏi ai: “Đi? Đi rồi?”
Mạnh Thiên Tư không đáp, cô quỳ một chân xuống, cởi cái balo đó giờ vẫn đeo sau lưng ra, đó là một “giành quỷ non” phiên bản gọn nhẹ, bên trong có đủ mọi thứ từ các công cụ cần thiết đến thuốc thang cấp cứu, thanh protein lót dạ, thậm chí còn có một chai nước nhỏ.
Cô kéo khóa kéo, lấy băng gạc, tăm bông, xịt iốt sát trùng các thứ bày ra, ho nhẹ hai tiếng, hỏi: “Có ai bị thương không? Có cần băng bó không?”
Thần Côn vội kiểm tra trên dưới bản thân, cuối cùng tìm được một vết trầy da lớn chừng nửa bàn tay ở khuỷu tay, vui vẻ sáp lại: “Tôi, tôi.”
Mạnh Thiên Tư liếc nhìn vết thương đó, giơ xịt iốt lên xịt cho lão một cái như cho có, lực xịt rất nhỏ, không cố ngửi thì sẽ không ngửi thấy mùi iốt.
Thần Côn ngạc nhiên: “Không làm sạch vết thương à? Không cần băng lại sao?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Vết thương như vậy, ông nhịn chút đi, thuốc men quý giá, đừng lãng phí lung tung.”
Nghe rất có lý, Thần Côn yên lặng lùi xuống.
Giang Luyện cũng đi qua ngồi xổm xuống – mấy giờ trước, người nào đó còn chỉ điểm hắn có miệng là để yêu cầu, hắn cảm thấy hắn nên thụ giáo – hắn quét mắt nhìn đồ vật trên mặt đất, hỏi cô: “Cô xem, tôi có thể tiết kiệm…dùng gì đó không?”
Mạnh Thiên Tư không nhìn hắn, cô cúi đầu xắn tay áo, nói: “Xoay người đi.”
Giang Luyện ngoan ngoãn xoay người, ngồi xuống bên mép mõm đá, đằng sau vọng lại tiếng Thần Côn hít mạnh một hơi lạnh.
Giang Luyện lại không cảm thấy đau, có lẽ là sau lưng tê dại rồi, trước mắt là bóng tối đen kịt chỗ nồng chỗ đậm, trên vách đá có đủ các loại bóng cây hình dáng khác nhau, có khi còn có cây thuốc bắc hiếm thấy gì đó.
Trên đỉnh vách quá nửa là nháo nhào lên rồi, nhưng chỗ này quá sâu, âm thanh không vọng tới được, cúi đầu nhìn, cách đó xa xa có ánh sáng yếu ớt, có lẽ là một con dơi lửa nào đó rơi xuống, bắt lửa lên một thân cây hoặc một lùm cỏ, nhưng nơi này cách đáy vách còn quá xa, bởi vậy nên ngọn lửa hừng hực này nhìn ở đây chỉ như một chấm lửa nhỏ xa xôi nhấp nháy, lung lay qua lại trong bóng tối, giãy không thoát, đi không xong.
Mạnh Kình Tùng hẳn sẽ nhanh chóng sắp xếp nghĩ cách cứu viện chứ? Nhưng mọi điểm cố định thừng tĩnh lực đều đã hỏng rồi, điều động một lần nữa cần không ít thời gian, hơn nữa, cáo bay là một vấn đề lớn; còn cả Bạch Thủy Tiêu nữa, con ả đó sao lại xuất hiện ở một động dơi kỳ dị như vậy trong vách núi chứ? Lạc động lạc động, chẳng lẽ đó chính là cái động nơi động thần trú ngụ? Sao cô ta lại lạc được vào đó?
Bên người còn ẩn giấu quá nhiều nguy hiểm tối tăm không rõ, lại có rất nhiều việc phải giải quyết cấp bách, nhưng trong những suy nghĩ lung tung rối mù này lại có mấy chữ mạnh mẽ đâm xuyên vào.
Cô cũng biết.
Hắn không nói với cô bị thương ở đâu, cô cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ nói “Xoay người đi”.
Cô cũng biết, biết từ lúc nào?
Giang Luyện hơi cụp mắt, bốn phía yên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở lúc nhanh lúc chậm và tiếng dao kéo khẽ vang, công đoạn làm sạch vết thương đã bắt đầu được tiến hành, trên lưng truyền đến những cơn đau nhè nhẹ như một đống dây dợ rối tung, Giang Luyện xuýt xoa, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng giữa đuôi mắt khóe mi nhăn nhó vì đau xót này vẫn lặng lẽ nhen lên chút nét cười không giấu kỹ, khiến vách đá, khiến cỏ cây hiu quạnh không biết đã bám trên vách bao nhiêu năm, khiến những con côn trùng lắt nhắt sống trong khe cây kẽ đá…phải ngoảnh lại nhìn.
***
Mạnh Thiên Tư vẫn không lên tiếng.
Lớp áo sau lưng Giang Luyện quả thực đã bị mài rách bươm, nhưng cũng may là có lớp vải này, nếu không lưng hắn chẳng biết sẽ ra sao nữa: Phần lớn là trầy da, có rất nhiều những điểm bật máu và dịch thể lấm chấm chảy ra, nhất định là rất đau, có điều khả năng tái tạo của tế bào biểu bì rất mạnh, miễn là không bị nhiễm trùng thì sẽ khép lại rất nhanh. Tuy nhiên, có vết rách toác do bị đá nhọn rạch cắt ngang lưng, rất sâu, cắt thẳng vào da thịt, thậm chí còn có thể nhìn thấy lớp mô mỡ vàng vàng, hơn nữa chảy không ít máu, vết thương đó quả thực nhìn mà giật mình, khiến lòng cô khó chịu, chỉ có thể cố gắng cho động tác thật nhẹ nhàng, lại nhẹ nhàng hơn chút nữa.
Giang Luyện không kêu đau, nhưng bắp thịt hắn thì không ngừng co rúm lại theo bản năng, điều này còn khiến người ta lo lắng hơn cả kêu đau.
Thần Côn ở bên cạnh cứ lúc kinh lúc hãi mà hít mạnh xèo xèo suốt, làm như đi lồng tiếng vậy. Mạnh Thiên Tư rất không vừa mắt lão: Có phải ông bị đau đâu, ông thở gấp ở đây làm gì.
Làm sạch vết thương xong, cô định dùng keo cường lực y tế dán vết thương lại, Thần Côn đại khái đã chậm rãi lại sức, chợt nhớ tới con rắn kia, hỏi cô: “Cô Mạnh, cô làm gì con rắn kia vậy, nó cứ đi thế à?”
Mạnh Thiên Tư lạnh lùng đáp: “Kỹ năng chuyên nghiệp.”
Đoạn đối đáp này nhắc nhở Giang Luyện, hắn hỏi: “Ban nãy là ‘tránh thú núi’ à?”
Thoạt đầu Mạnh Thiên Tư không nói gì là bởi không muốn làm phiền hắn, hiện giờ lại đổi ý, cảm thấy kéo hắn nói chuyện cũng tốt, phân tán đi phần nào sự chú ý, đau đớn cũng có thể giảm bớt đôi chút.
Cô tỉ mỉ giải thích sự khác nhau giữa mấy loại hoa văn bùa này.
“‘Động thú núi’ là dẫn thú núi qua đường, rào rạt ra khỏi tổ, xông ngang đâm dọc. Loại bùa này nếu không phải trường hợp quan trọng khẩn cấp thì chúng tôi sẽ không dùng đến, bởi thanh thế quá lớn.
Qua hai Thẩm, Thần Côn đã được nghe kể về hành động “động thú núi” vĩ đại của Mạnh Thiên Tư trước đó, lão phát biểu ý kiến: “Cái này rất phù hợp khi hai quân liều chết giao tranh, tôi nghe nói năm đó Hoàng Đế và Xi Vưu đánh nhau đã dùng đến binh thú, đủ loại gấu, báo, hổ ra trận, oa, trận đánh kịch liệt biết bao, lập tức xé tan quân địch.”
Không ai tiếp lời lão.
Mạnh Thiên Tư nói tiếp: “‘Tránh thú núi’ là làm thú núi tránh đi, tôi cần sân bãi rộng bao nhiêu, anh phải dời cho tôi bấy nhiêu, hoặc anh có thể ở gần đó, nhưng thấy tôi thì phải đi đường vòng, giữ một khoảng cách, đừng gây trở ngại tới tôi – lúc tôi mới xuống vách chính là ‘tránh thú núi’, xua đuổi cáo bay dọc đường, đám dơi kia nếu không bị lửa làm mất đi tính cách thường ngày thì cũng sẽ tránh khỏi tôi. Có điều đáng tiếc, mới tránh được một đoạn ngắn đã xảy ra chuyện rồi.”
Giang Luyện trầm ngâm: “‘Phục’ thì sao, ý là thuần phục đó hả?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Gần vậy, trong thiên ‘Quỷ non’ của Khuất Nguyên có viết rằng quỷ non ‘xe tân di dùng báo đỏ kéo, cờ ngọc quế dắt chồn hoa theo’, báo đỏ và chồn hoa đều là thu phục thuần hóa, đi theo trái phải quỷ non trong thời gian dài, có điều đó cũng là vào thời cổ khi còn sống trong rừng núi mới có thể làm vậy, hiện giờ đều đã chuyển vào thành thị rồi…”
Làm việc tất nhiên là phải khiêm tốn.
Thần Côn ngạc nhiên: “Vậy cô thu phục nó rồi, sao nó vẫn đi?”
Mạnh Thiên Tư liếc lão: “Không phải là đi, là tôi sai nó làm việc, nó sẽ liên tục bò khắp vùng này, nếu xuất hiện người nào không rõ lai lịch, chẳng hạn như Bạch Thủy Tiêu, thì cũng đừng trách rắn không nhận người.
Thần Côn rất chi là thán phục.
Thế nên con rắn lớn kia khi trước còn định nuốt lão, giờ đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở thành một hệ thống phòng chắn an toàn à? Có một con to như vậy canh chừng thật đúng là chẳng phải sợ bố con thằng nào.
Mạnh Thiên Tư cũng hơi thổn thức: Người thường vào núi, dè chừng nhất là sói hoang mãnh thú, nhưng điều này lại chẳng là gì với quỷ non; còn như vách đá hiểm trở, núi cao nước độc thì trước nay cũng không thành vấn đề – ở trong núi rừng, địch thủ lớn nhất của họ lại chính là người.
Xưa giờ cô vẫn luôn không thích giao tiếp với người, ai mà biết được dưới lớp da người bao bọc thứ xương tủy gì, cất giấu thứ lòng dạ gì chứ?
Giống như Bạch Thủy Tiêu vậy, cô ta cười với anh, anh phải phòng cô ta có dao, cô ta nói với anh đằng đông, anh phải đi xem xét tây nam bắc.
Giang Luyện chợt nhớ ra điều gì: “Cô ta đột nhiên xuất hiện trong hang động nơi này, có khi nào là trong vách đá có mật đạo gì có thể thông thẳng xuống không?”
Có khi nào cô ta lại mai phục sẵn ở con đường phía trước, chực chờ họ không?
Mạnh Thiên Tư trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lắc đầu.
Vách núi này quá cao, cô không dám nói rằng bà cố tổ năm đó đã thăm dò hết toàn bộ núi non xung quanh đây, nhưng ít ra ba trăm trở xuống đến đáy vực tuyệt đối không có hang động, cũng không có bao nhiêu khả năng có thể có kẽ hở cho người ta ra vào – động dơi kia rất có thể là cách đáy vực quá xa, bà cố tổ cảm thấy không có gì quan trọng, cũng có thể là giống cô và cụ Đoàn, đều bị thị giác đánh lừa: Lúc anh nhìn thấy cả một mạt vách đá treo đầy những con dơi khiến người ta ghê tởm, sao ngờ được ở giữa còn một cái động chứ? Hơn nữa, dơi dủng chỗ này vừa bẩn vừa thối, còn có virus, ai muốn lại gần chúng nó chứ.
Giải thích quá rườm rà, cô hàm hồ đáp: “Không đâu, hệ sinh thái bên dưới khác với bên ngoài, anh cũng thấy con rắn ban nãy rồi đấy, có cho cô ta mượn lá gan cô ta cũng không dám xuống. Trên vách vẫn còn người của chúng ta, cô ta cũng không có khả năng đi từ trên vách xuống rồi chui qua đàn dơi vào động, tôi đoán…cái động đó hẳn là một đoạn ruột núi.”
Ruột núi?
Trong lòng Thần Côn giật mình: Quỷ non đúng là rất thích lấy bộ phận cơ thể ra đặt biệt hiệu cho núi, cái ruột núi…có liên quan gì đến túi mật núi đây?
Đến Giang Luyện cũng không nhịn được quay đầu: “Ruột núi?”
***
Dù sao bây giờ đang an toàn, cũng chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức, không có việc gì thì nhiều lời một chút, keo dính trên lưng Giang Luyện cũng dính được chắc hơn.
Mạnh Thiên Tư rút dao găm ra, vạch ngang rạch thẳng lên mặt mỏm đá, nhất thời đá vụn bay tung, Thần Côn nhìn mà hâm mộ: dao găm quỷ non dùng tốt thật, không dám nói là chém sắt như chém bùn nhưng tuyệt đối có thể chém đứt một đống dụng cụ cắt gọt hàng hiệu, bảo sao chữ khắc của Đoàn Văn Hi rồng bay phượng múa như vậy, thì ra phần nào cũng là do có dụng cụ tốt…
Cô khắc một hình thang vuông, dùng mũi dao chỉ vào cạnh bên thẳng đứng: “Đây là mặt vách núi chỗ này.”
Lại vạch một dấu cách đỉnh 1/5 trên cạnh đứng: “Đây là động dơi trong vách núi.”
Sơ đồ này rất đơn giản, Giang Luyện chỉ vào đỉnh: “Đây là đỉnh vách, doanh trại quỷ non đóng ở đây.”
Mạnh Thiên Tư gật đầu, lại chỉ vào cạnh chéo của hình thang: “Đây thì sao?”
Thần Côn cướp lời đáp: “Đây là núi, xe của chúng ta chỉ có thể lái tới chân núi, sau đó trèo thẳng lên.”
Mạnh Thiên Tư nói: “Không sai, trước khi tới tôi cũng đã xem bản đồ rừng đá treo túi mật, trên khu núi này, nói cho đúng thì từ đoạn giữa trở lên, có không ít hang động.”
Nói tới đây, cô cầm dao găm vạch liên tiếp mấy dấu liền lên đoạn nửa trên của cạnh xéo hình thang: “Tuy nhiên núi có hang động là một chuyện hết sức bình thường, trừ phi hang động đặc biệt lớn, sâu, quanh co, nếu không chắc chắn anh sẽ không chú ý tới, mà những hang động này thì vừa hay đều rất phổ thông, là loại anh liếc mắt nhìn qua cũng xem được tới đáy.”
Giang Luyện đã đoán được chừng tám chín phần, hắn nhận lấy dao găm trong tay Mạnh Thiên Tư, kéo từ một dấu vạch trên cạnh chéo ra một đường xiên xiên vẹo vẹo, thông thẳng tới dấu vạch biểu trưng cho động dơi: “Độ cao hai đầu này không hơn kém nhau bao nhiêu, rất có thể một trong số những hang động nhìn như tầm thường này có một cái có thể như một đường ruột, thông tới động dơi kia.”
Mạnh Thiên Tư mỉm cười: “Đó chính là ruột núi, như ruột vậy, vắt ngang trong bụng núi.”
Trước đó cô còn cảm thấy kỳ quặc: Nếu động dơi kia là nơi Bạch Thủy Tiêu lạc động thì rốt cuộc cô ta đã lạc vào đó thế nào? Muốn lên đỉnh núi đã muôn vàn khó khăn, còn phải xuyên qua đám dơi đen đến hàng mấy chục ngàn con khiến người ta ghê tởm kia nữa.
Giờ thì logic rồi: Cô ta không lạc ở động dơi mà là động phía bên kia, mà cái động đó nằm trong núi, dẫu có hoang vắng thì thỉnh thoảng cũng vẫn có người đi ngang qua, nơi này có truyền thuyết lạc động, ở tình huống bình thường, các cô gái trẻ đều sẽ cố gắng tránh không vào động, nhưng chuyện ở đời không có tuyệt đối, Tương Tây rừng sâu mưa nhiều, ngỗ nhớ đúng lúc đó trời đổ mưa to, bất đắc dĩ phải vào động trú thì sao?
Nghe Mạnh Thiên Tư giải thích như thế, Thần Côn nhất thời cảm thấy: hai chữ “ruột núi” này đúng là tuyệt vời, nhìn bề ngoài, núi là một tảng lớn chắc nịch vừa dày vừa nặng, phần lớn mọi người đều cho rằng nó chắc hẳn là đặc ruột – nhưng nếu không phải thì sao, nếu nó rỗng ruột thì sao? Nếu trong bụng nó cũng có ruột cong chín khúc thì sao?
Mạnh Thiên Tư thu dao găm lại, lau hai mặt lưỡi dao lên ống quần rồi cắm về vỏ, lại bảo Giang Luyện: “Tay nữa, chìa ra.”