Xương Rồng Đốt Rương - Trang 4
Quyển 4 - Chương 13
Nếu không phải có ba chữ rưỡi này của Đinh Bàn Lĩnh để lại, ma nước sống khép kín như vậy hẳn sẽ không bao giờ bước tới cửa quỷ non.
Người tới là một già một trẻ, già là một bà cụ tuổi gần bát tuần, tên là Khương Thái Nguyệt, dẫn theo một chàng trai trẻ chừng hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú xinh đẹp, kiểu tóc cũng rất thời thượng, hai bên thái dương cạo sạch chỉ còn gốc tóc xanh xanh, sau đầu buộc một nhúm tóc nhỏ, bên trên cắm một cái thoa bướm hoa, tên cũng liên quan tới bướm, Đinh Ngọc Điệp.
Nghe nói, Đinh Ngọc Điệp là chưởng quản kế nhiệm, nối nghiệp Đinh Bàn Lĩnh.
Cảnh tượng gặp gỡ lần đó đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy kỳ dị.
Mạnh Thiên Tư nói: “Lúc đó, Kình Tùng theo tôi vào phòng tiếp khách, nghĩ dù sao song phương gặp nhau đều là nhân vật quan trọng, bèn cho những người khác tránh đi.”
Đi vào, Khương Thái Nguyệt và Đinh Ngọc Điệp kia cùng đứng lên, chỉ gượng gạo hỏi thăm đôi câu rồi nhanh chóng song song cúi đầu, vội vàng dỡ hộp quà trên bàn: “Cô Mạnh, chúng tôi tới cửa lần đầu, có mang quà tới, cô xem có thích không.”
Mở hộp quà ra, từng loại từng loại bày ra ngoài, chẳng qua chỉ là chút đặc sản cá khô, làm Mạnh Thiên Tư hơi mất tự nhiên: Thực ra cô cũng không thèm để ý quà các là cái gì, nhưng lần đầu gặp gỡ lại tặng cô những thứ không đáng tiền này, là khinh cô hay không hiểu đạo lý đối nhân xử thế vậy?
Khương Thái Nguyệt giới thiệu từng loại đặc sản cho cô: “Đây là cá bạc, hợp làm trứng tráng nhất; đây là tôm nõn móc vàng, loại một, ngon hơn ngoài chợ nhiều; còn cái này nữa, sò giang dao, vị rất đặc biệt…”
Bà nói mãi không dứt, Mạnh Thiên Tư đang sốt ruột thì Mạnh Kình Tùng bỗng kéo khẽ cô một cái, ra hiệu bảo cô nhìn Đinh Ngọc Điệp.
Theo hướng nhìn sang, Đinh Ngọc Điệp giúp Khương Thái Nguyệt dỡ gói bọc, đã dành một tay ra, đang cầm bút viết chữ trên giấy trắng.
Lúc hắn viết, mắt lại không xem giấy mà nhìn chằm chằm hộp quà.
Viết xong thì xoay trang giấy về phía cô.
Dòng chữ đó là: Bất đắc dĩ, có người theo dõi/nghe.
Đã hiểu, có người theo dõi nghe lén nên họ nói chuyện với cô phải chú ý xung quanh, chữ viết trên giấy mới là chuyện chính, nhưng đã bị “theo dõi” rồi thì trò lén lút này của họ không phải cũng sẽ bị nhìn thấy sao?
Mạnh Thiên Tư và Mạnh Kình Tùng liếc nhau, đều có phần không cho là đúng: Bất kể ma nước gặp phải phiền phức gì hay đang bị kẻ khó giải quyết theo dõi thế nào thì ở đây cũng là Phường Quế Non, kẻ đó dù có khả năng thông thiên thì cũng không thể ra tay ở đây.
Còn chưa kịp mở miệng, dòng chữ thứ hai của Đinh Ngọc Điệp đã viết xong, một lần nữa xoay ngược lại.
Đối phương không phải người, ở trong cơ thể chúng tôi.
…
Thần Côn nuốt liền hai ngụm nước bọt, da gà trên cánh tay nổi hết cả lên, nghe những gì Mạnh Thiên Tư kể trước đó, đối với cảnh ngộ của ma nước, lão đồng cảm không dứt, cũng lo lắng không thôi: “Ở trong thân thể họ, thế nên là dùng ‘mắt’ họ để theo dõi sao? Hèn chi họ luôn không nhìn cô, nói cũng chỉ chọn những cái không quan trọng. Ở trong cơ thể họ, là…có thứ gì ký sinh à?”
Mạnh Thiên Tư trầm ngâm một lúc: “Hình như họ cho rằng, thứ quái dị trong hầm đất trôi nổi kia có thể thông qua mắt và tai họ, nhìn và nghe mọi thứ.”
Thế nên bất đắc dĩ phải làm những hành động kỳ lạ này để che giấu.
Dòng chữ cuối cùng Đinh Ngọc Điệp viết ra là một địa chỉ, cộng thêm hai chữ.
Bí mật.
Địa chỉ cũng không phải ở thành phố này, có điều cũng không sao, dù sao hộ núi cũng phân bố ở khắp nơi, Mạnh Kình Tùng phái một hộ núi tới đó, đó là một gian văn phòng kiểu cũ, nhưng mọi thứ đều được dọn dẹp rất ngay ngắn, bàn làm việc có mấy cái ngăn kéo, chỉ có một ngăn được khóa lại, hộ núi kia cạy khóa ra, tìm được ở bên trong một cái USB, bên trên dán giấy đề “Bí mật”.
USB nhanh chóng đến tay Mạnh Thiên Tư, sau khi cắm vào máy tính thì hiển thị bên trong có một video.
Nội dung của video là những nhân vật tham dự chủ yếu lần lượt kể lại những cảnh ngộ và thất bại của hai lần ma nước tới hầm đất trôi nổi trong hơn hai mươi năm qua, phần lớn nội dung Mạnh Thiên Tư vừa kể đều đến từ video này.
Sau cùng, là Khương Thái Nguyệt tổng kết lại.
Bà nhìn vào ống kính, nói rất bình tĩnh: “Chúng tôi dùng phương thức như vậy ghi lại những chuyện này, lưu giữ tư liệu, mong rằng trong tương lai có thể có cơ hội tiết lộ.”
Mạnh Thiên Tư có thể nhìn thấy trong ánh mắt bình tĩnh ấy là lời khẩn cầu của ma nước.
…
Giang Luyện khẽ nói: “Video đó thực ra là quay cho quỷ non xem phải không, họ cố ý nói là ‘lưu giữ tư liệu’, tìm một nơi khóa lại, cố ý không phải người canh giữ, cố ý chỉ khóa một ngăn kéo, mất nhiều công sức quanh co vậy là chỉ là để chỉ dẫn các cô tìm được?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Nói thật thì cô cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của họ, tuy nói rằng hai bên không qua lại gì, nhưng giúp chút việc thì cô vẫn bằng lòng, dù sao quỷ non cũng thích kết bạn, cũng thường giúp đỡ bạn bè.
Nhưng vấn đề là ở chỗ cô cũng không biết phải giúp thế nào, càng không rõ vì sao Đinh Bàn Lình lại bảo ma nước tới tìm họ.
Cô đi hỏi Cao Kinh Hồng, me lớn cũng không hiểu, có điều đã chỉ nước cho cô: “Bé Tư, con phải biết rằng, hễ có câu ‘Non nước không chạm mặt’ này thì cũng chứng tỏ, trước đây rất lâu, non nước từng chạm mặt, có lẽ hai bên đã xảy ra chuyện gì đó không thoải mái nên mới càng đi càng xa. Hay là, con tra gia phả, bản đồ núi hay ‘Tập quỷ non’ gì gì đó xem.”
Không sai, trong video kia ma nước cũng có đề cập rằng ban đầu khi họ muốn tra tìm bí mật về bài vị, bước đầu tiên cũng là đi giở các ghi chép của gia tộc, hi vọng có thể tìm ra manh mối gì đó từ vài nét bút, vài câu chữ của thế hệ trước.
Vừa tra là tra liền hai tháng: Quỷ non và ma nước khác nhau, họ kết bạn rộng rãi, lại thường xuyên thu nạp người mới, số lượng những ghi chép này nhiều đến khiếp người, muốn tìm hai chữ “ma nước” trong đống sách vở khổng lồ ấy nào có dễ như vậy.
Mạnh Kình Tùng chủ trì cuộc tìm kiếm phạm vi lớn này, áp dụng cách truy ngược, tra từ thời Dân quốc trước, tiếp đó là Minh, Thanh, Nguyên, Tống, Mạnh Thiên Tư nhớ, lúc tra xong phần thời Đường, Mạnh Kình Tùng từng thở dài một câu như nản lòng: “Phỏng chừng không trông cậy được gì rồi.”
Mạnh Thiên Tư cũng nghĩ vậy, có điều, cô đã quen trộm đổi khái niệm: “Tra tiếp xem, như vậy, đến tổng kết cuối năm còn có thể nói là tôi tổ chức cho mọi người tiến hành một lần nhìn lại gốc rễ lịnh sử của quỷ non trước đây.”
Ít nhiều cũng nhờ sự kiên trì này mà rốt cuộc cũng có đột phá trên con đường “Tập quỷ non”.
“Tập quỷ non” là cuốn ghi chép về những nhân vật kiệt xuất của quỷ non, trong cuốn Nam Bắc triều có ghi lại một chuyện thế này.
Chuyện rất nhỏ, đoạn văn chỉ to cỡ bàn tay, cách hành văn tu từ hồi đó yêu cầu tinh giản nên khá khó đọc.
Đại ý là người ngồi trên ngai vàng khi ấy là Ban Tố Thiền đi du ngoạn ở hồ Động Đình, lúc vào một quán rượu ăn cơm thì đám người bàn bên cạnh đang bàn luận hăng say, Ban Tố Thiền nghe được một lúc, kết luận đám người đó là ma nước, bèn tiết lộ thân phận của mình, phóng khoáng tiến lên chào hỏi.
Vậy nhưng đám người kia lại nhất thời thay đổi sắc mặt, anh nhìn tôi tôi nhìn lại, để lại vài đồng tiền lớn trên bàn, không nói tiếng nào đi thẳng.
Đây rõ ràng là không lễ độ, song Ban Tố Thiền cũng không để bụng, chỉ cười trừ.
Đêm đó trở lại khách sạn, vừa vào phòng thì phát hiện ra trên bàn nhiều thêm một phần quà long trọng, bên cạnh còn để lại giấy nhắn, viết là: Ta nắm tinh hoa nước, người cầm túi mật non, mật non khắc tinh nước, non nước không chạm mặt.
Qua giọng điệu lời nhắn, Ban Tố Thiền hiểu ra người kia hẳn là chưởng quả ma nước, bởi non nước không chạm mặt nên hai bên không qua lại, thủ lĩnh gặp nhau lại càng thêm hiếm hoi, bởi vậy nên việc này tuy nhỏ nhưng cũng phải ghi lại vào “Tập quỷ non”.
…
Thần Côn đăm chiêu: “Thế nên, bài vị của ma nước chính là…tinh hoa nước? Nguồn gốc của non nước không chạm mặt cũng không phải là hai nhà các cô có quan hệ gì mà là bởi ‘mật non khắc tinh nước’, vật của các cô có thể kiềm chế họ?”
Mạnh Thiên Tư cũng nghĩ vậy: “Tôi từng hỏi bên ma nước, họ cũng không biết ‘tinh hoa nước’ là thứ gì, trong gia tộc cũng không có vật đặc biệt được cất giấu gì, vậy thì tinh hoa nước rất có thể đúng là chỉ bài vị. Thực ra, nghĩ kỹ lại, chuyện xảy ra suốt trăm năm qua của nhà ma nước, cái nào cũng có liên quan tới bài vị.”
Thần Côn hiểu ra: “Thế nên cô tới Tương Tây, xuống rừng đá treo túi mật này, mổ núi lấy túi mật núi, truy tra gốc gác, là vì ma nước?”
Đầu gối lên thừng lâu khó tránh khỏi hơi khó chịu, Mạnh Thiên Tư nhổm dậy, lấy balo gối xuống dưới đầu: “Cũng không hẳn là ‘lấy túi mật núi’, bảy cô bác của tôi trước sau vẫn do dự với chuyện này, một là không ai biết rốt cuộc túi mật núi là thứ gì, hai là túi mật núi đã treo ở đó mấy ngàn năm rồi, các cô bác không muốn cũng không dám mạo muội động vào nó, cứ cảm thấy động vào không lành.”
“Cụ Đoàn nhà tôi thì lại tới rồi, tuy nhiên ghi chép khi đó của bà tuy rằng rất tường tận về khó khăn nguy hiểm dọc đường, song về túi mật núi thì lại không viết gì nhiều lắm, chỉ nói ‘một cục đá ngớ ngẩn, chẳng có gì đặc biệt’. Cụ Đoàn nhà tôi làm gì cũng theo ý mình, nếu đã thích thì chuyện to bằng hạt vừng thôi cũng không keo kiệt mực viết, nếu không thích thì có quan trọng nữa cũng chỉ nói qua qua.”
Thần Côn không cầm được toét miệng cười ngây ngô, cảm thấy hành động này của Đoàn Văn Hi thực sự khắc sâu vào lòng lão: Đời mà, nên cố gắng sắp xếp để làm việc mình thích, ví dụ như bôn ba vạn dặm “nghiên cứu khoa học”, hay là nhất thời cao hứng cách không đối tửu.
Tới để xem túi mật núi, lại dùng mười chữ để khái quát, thật có cá tính.
Nhưng cá tính này lại khiến Mạnh Thiên Tư không thể không đi chuyến này.
“Thế nên kết quả thương lượng cuối cùng là để tôi tới xem rõ ngọn ngành trước, nhìn thôi hẳn không có vấn đề gì.”
Nói tới đây, cô cười như tự giễu: “Chỉ là không ngờ, tôi vừa tới Tương Tây đã ra quân bất lợi, nhảy ra một Bạch Thủy Tiêu không thể giải thích được. Ban đầu tôi còn không rõ cô ta muốn làm gì, nhưng càng về sau, tôi càng chắc chắn chuyện có liên quan tới túi mật núi.”
Cô quay sang nhìn Giang Luyện: “Tôi nghĩ, kể từ lúc quỷ non phát thiếp mời, cô ta hẳn đã rình canh bên cạnh rồi. Đêm đó tôi đi câu thận châu, nói không chừng cô ta cũng lén bám theo.”
Trong lòng Giang Luyện lướt vụt qua một ý nghĩ: “Cô ta nhìn thấy chúng ta đụng độ nhau?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Cô ta có mặt trong bữa tiệc hôm sau, lão Gàn hỏi thăm về hình dạng hoa văn ở bữa tiệc, bị chúng tôi gọi đi hỏi, sau đó chúng tôi lại đi cùng lão Gàn, hẳn cũng rơi vào mắt cô ta.”
“Cô ta bám theo cả một đường, vào nhà lão Gàn trước một bước, giết Lưu Thịnh, lại lấy chuông vàng đi, chắc là muốn tạo ra hỗn loạn, kéo dài thời gian để chúng ta dời trọng tâm lên vụ án giết người và nghi ngờ anh, tạm thời gác lại chuyện lấy túi mật. Nói cách khác, ngay từ đầu, cô ta đã tìm mọi cách ngăn cản tôi tiếp xúc với túi mật.”
“Sau đó trời xui đất khiến, cô ta lại bị anh cứu, còn bị đưa tới Vân Mộng Phong, cô ta bèn tương kế tựu kế, muốn làm chuyện lớn hơn, đêm đó, cô ta đi thẳng lên tầng ba, phỏng chừng không phải muốn giết tôi mà muốn bắt tôi.”
Giang Luyện tiếp lời cô: “Thực ra có cho cô ta lên tầng ba thật thì giết cô bắt cô cũng rất khó, dù sao nhang cao của cô ta cũng không có tác dụng gì với cô, nhưng vì có Mỹ Doanh xuất hiện, cộng thêm tôi thỏa đáng…thể hiện nên cô bị bắt đi.”
Còn dám nói việc này, Mạnh Thiên Tư hừ một tiếng, cũng may sau đó lập công chuộc tội, cô cũng không tính toán chi li nữa.
“Thành công bắt được tôi khiến cô ta rất mừng rỡ, bắt đầu phải suy tính chu toàn hơn, phải biết rằng trong quỷ non không chỉ một mình tôi có thể lấy túi mật núi, giết tôi rồi còn có người thứ hai, thứ ba tới sau. Cô ta phải ứng phó triệt để, thế nên thả cổ trùng với tôi trước, lại đốt nhang cao với tôi, nỗ lực khống chế tôi, muốn khiến tôi nghe lời.”
Giang Luyện chen lời: “Tôi lại thể hiện lần nữa.”
Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa buồn cười: “Phải, cô ta không ngờ tôi lại chạy đi được, hơn nữa thanh thế còn có vẻ là sẽ đi thẳng tới rừng đá treo túi mật, cô ta cuống lên, cũng không quan tâm gì tới tính việc lâu dài nữa, chỉ muốn chấm dứt mối họa trước mắt trước.”
Thế nên mới có cái đêm dốc Người Hỏng dốc toàn bộ lực lượng đó, và chuyện mấy vạn dơi đen gặp phải lửa đốt ban nãy.
Thần Côn chợt nghĩ ra điều gì: “Không đúng, mật núi khắc tinh nước chứ có khắc cô ta đâu, cô ta vội vàng gấp rút như vậy làm gì…”
Nói đến sau cùng, tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thần động sau lưng cô ta cũng sợ túi mật núi? Nhưng cái động này lại vừa vặn ở ngay trên rừng đá treo túi mật, vị trí này, thực sự là hệt như trông chừng giám thị vậy…”
Kệ chứ, những điều này để sau lại nói, Mạnh Thiên Tư tạm thời cũng chẳng quan tâm được nhiều vậy, dù sao Bạch Thủy Tiêu cũng không xuống được, mà càng gần túi mật núi thì họ càng an toàn.
Giang Luyện nhìn về phía con đường phía trước, có thể lờ mờ trông thấy bóng hình rừng đá sừng sững phía xa.
Hắn nói khẽ: “Rừng đá treo túi mật, lẽ nào là treo trên núi?”
Đoán hắn cũng chẳng đoán ra, Mạnh Thiên Tư không đáp: “Mau đi ngủ đi, tôi phải dưỡng đủ tinh thần, lát nữa xem túi mật có mất nhiều sức lắm đó, đến lúc đó, hai người sẽ thấy được bản lĩnh của tôi.”
Giang Luyện im lặng một, hai giây rồi mới cất tiếng: “Phải lát nữa mới được coi là thấy bản lĩnh của cô, vậy những cái trước đó chúng tôi nhìn thấy cũng không đủ tư cách để coi là bản lĩnh à?”
Hắn nghiêng đầu nhìn Mạnh Thiên Tư.
Để xua đuổi côn trùng, đèn đầu không tắt hẳn mà chỉ chỉnh xuống độ tối nhất, trong quầng sáng yếu ớt ấy, Giang Luyện thấy cô đã nhắm mắt lại, lông mi dài cong cong, như vừa được nhúng vào ánh sáng, ngọn mi còn dính chút vụn sáng, khóe miệng hơi nhếch lên thành một độ cung tuyệt đẹp, trả lời: “Phải.”
Còn “Phải” nữa chứ, đúng là không chút dè dặt, vẻ kiêu ngạo này nếu không đè xuống chắc sẽ tràn ra mất thôi.
Giang Luyện cũng nhắm mắt lại, vẫn đang vương vấn nụ cười mới nãy của cô, bản thân cũng không phát hiện ra, nụ cười cũng lan sang mặt mình rồi.
***
Đại khái là những gì trải qua và nghe được suốt một ngày nay quá mức hỗn tạp, Giang Luyện chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu thì bắt đầu nằm mơ.
Giấc mơ này nối tiếp giấc mơ kia.
Đầu tiên là mơ thấy sâu trong lòng đất, hầm đất khổng lồ không ngừng xoay vần và tiến lên, lại mơ thấy trong doanh trại vắng lặng không người, có một thi thể dao nhọn cắm họng, máu chảy theo thân dao, không ngừng rơi xuống…
Còn mơ thấy hỏa hoạn, vô số những con dơi lửa chen chúc, biến thành mây lửa khắp trời.
Nhưng đột nhiên, tất thảy đều không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại bóng đêm sâu đến quánh đặc, trong núi, con đường núi ngoằn ngoèo không nhìn được tới đầu, còn có tiếng đế giày đạp lên đường núi nghe lạch xạch lạch xạch; hổn hển hồng hộc, chạy đến cơ hồ thở không ra hơi.
Dần dần, hắn thấy được rõ ràng, đó là hắn đang chạy.
Hắn rất nhỏ, so với lúc được Huống Đồng Thắng nhặt về thì mới chỉ khoảng năm, sáu tuổi, mặc áo bông rách, giày bông vũ, đế giày chân phải đã tróc ra một nửa, bước chân lên xuống, đế giày cũng lên xuống theo, giống như dưới chân ngoan cường dính nửa cái lưỡi, trong lòng ôm chặt một túi vải không lớn nhưng đầy ắp.
Lúc quẹo qua một khúc ngoặt, chân đạp hẫng, lập tức ngã nhào, chiếc túi kia rơi xuống mở ra, đồ bên trong đổ ra quá nửa, có màn thầu trắng tròn trịa to lớn, còn có đủ loại kẹo hoa quả bọc trong giấy gói sặc sỡ sắc màu.
Hắn vội đứng dậy, cũng không để ý bị ngã bùn đất dính khắp thân, chổng mông luống cuống nhặt đồ lên, nhét lại vào túi, ôm lấy chạy tiếp.
Tiếng gió vù vù, bóng cây nghiêng ngả, đám mây tụ lại, tiếng côn trùng nhỏ vụn, tất thảy dần hòa vào với nhau thành giọng nói của một người phụ nữ.
Giọng nói này che trời lấp đất, chói tai thầm thì, ngập tràn khắp nơi, chui vào tai hắn, chấn động não hắn.
Con trai, chạy mau.
Nhớ lấy, tên con là Giang Luyện.
Chạy đi, đừng quay đầu lại, cả đời này cũng đừng quay đầu lại.
Lúc lại qua một khúc quành, cũng không biết tại sao, bước chân hắn thoáng chần chừ, dừng lại.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn.
Cuối tầm mắt, sâu trong khe núi, có ánh lửa hừng hực bập bùng, gió kéo ngọn lửa ra thành những dải thật dài, tỏa ra khắp phía, đẹp vô cùng.
Hắn nhìn một lúc rồi quay người, ôm chặt cái túi, lại guồng chân chạy.
…
“Giang Luyện?”
Giang Luyện mở mắt.
Xung quanh rất yên ắng, Thần Côn vẫn đang ngủ, có thể nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ lão phát ra.
Mạnh Thiên Tư nửa nằm bên giường thừng của hắn, đang cúi đầu nhìn hắn: “Anh gặp ác mộng?”
Ừ, phải, Giang Luyện mệt mỏi ngồi dậy, một tay chống lên chạc cây, tay kia vô thức đỡ trán, ngón cái chợt quệt phải vết nước nơi khóe mắt.
Hắn cười cười: “Phải, mơ thấy ác mộng, tại trận lửa do Bạch Thủy Tiêu gây ra cả, trong mơ cũng bị lửa đuổi đốt, khói hun tôi…chảy cả nước mắt.”
Nói đoạn, làm như không có việc gì đưa tay lau khóe mắt.
Mạnh Thiên Tư cũng cười, không truy hỏi nữa.
Ban nãy, lúc Giang Luyện vẫn chìm trong mơ, còn chưa tỉnh lại, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn nói mớ rất nhỏ.
Hình như là gọi…
Mẹ.
Người tới là một già một trẻ, già là một bà cụ tuổi gần bát tuần, tên là Khương Thái Nguyệt, dẫn theo một chàng trai trẻ chừng hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú xinh đẹp, kiểu tóc cũng rất thời thượng, hai bên thái dương cạo sạch chỉ còn gốc tóc xanh xanh, sau đầu buộc một nhúm tóc nhỏ, bên trên cắm một cái thoa bướm hoa, tên cũng liên quan tới bướm, Đinh Ngọc Điệp.
Nghe nói, Đinh Ngọc Điệp là chưởng quản kế nhiệm, nối nghiệp Đinh Bàn Lĩnh.
Cảnh tượng gặp gỡ lần đó đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy kỳ dị.
Mạnh Thiên Tư nói: “Lúc đó, Kình Tùng theo tôi vào phòng tiếp khách, nghĩ dù sao song phương gặp nhau đều là nhân vật quan trọng, bèn cho những người khác tránh đi.”
Đi vào, Khương Thái Nguyệt và Đinh Ngọc Điệp kia cùng đứng lên, chỉ gượng gạo hỏi thăm đôi câu rồi nhanh chóng song song cúi đầu, vội vàng dỡ hộp quà trên bàn: “Cô Mạnh, chúng tôi tới cửa lần đầu, có mang quà tới, cô xem có thích không.”
Mở hộp quà ra, từng loại từng loại bày ra ngoài, chẳng qua chỉ là chút đặc sản cá khô, làm Mạnh Thiên Tư hơi mất tự nhiên: Thực ra cô cũng không thèm để ý quà các là cái gì, nhưng lần đầu gặp gỡ lại tặng cô những thứ không đáng tiền này, là khinh cô hay không hiểu đạo lý đối nhân xử thế vậy?
Khương Thái Nguyệt giới thiệu từng loại đặc sản cho cô: “Đây là cá bạc, hợp làm trứng tráng nhất; đây là tôm nõn móc vàng, loại một, ngon hơn ngoài chợ nhiều; còn cái này nữa, sò giang dao, vị rất đặc biệt…”
Bà nói mãi không dứt, Mạnh Thiên Tư đang sốt ruột thì Mạnh Kình Tùng bỗng kéo khẽ cô một cái, ra hiệu bảo cô nhìn Đinh Ngọc Điệp.
Theo hướng nhìn sang, Đinh Ngọc Điệp giúp Khương Thái Nguyệt dỡ gói bọc, đã dành một tay ra, đang cầm bút viết chữ trên giấy trắng.
Lúc hắn viết, mắt lại không xem giấy mà nhìn chằm chằm hộp quà.
Viết xong thì xoay trang giấy về phía cô.
Dòng chữ đó là: Bất đắc dĩ, có người theo dõi/nghe.
Đã hiểu, có người theo dõi nghe lén nên họ nói chuyện với cô phải chú ý xung quanh, chữ viết trên giấy mới là chuyện chính, nhưng đã bị “theo dõi” rồi thì trò lén lút này của họ không phải cũng sẽ bị nhìn thấy sao?
Mạnh Thiên Tư và Mạnh Kình Tùng liếc nhau, đều có phần không cho là đúng: Bất kể ma nước gặp phải phiền phức gì hay đang bị kẻ khó giải quyết theo dõi thế nào thì ở đây cũng là Phường Quế Non, kẻ đó dù có khả năng thông thiên thì cũng không thể ra tay ở đây.
Còn chưa kịp mở miệng, dòng chữ thứ hai của Đinh Ngọc Điệp đã viết xong, một lần nữa xoay ngược lại.
Đối phương không phải người, ở trong cơ thể chúng tôi.
…
Thần Côn nuốt liền hai ngụm nước bọt, da gà trên cánh tay nổi hết cả lên, nghe những gì Mạnh Thiên Tư kể trước đó, đối với cảnh ngộ của ma nước, lão đồng cảm không dứt, cũng lo lắng không thôi: “Ở trong thân thể họ, thế nên là dùng ‘mắt’ họ để theo dõi sao? Hèn chi họ luôn không nhìn cô, nói cũng chỉ chọn những cái không quan trọng. Ở trong cơ thể họ, là…có thứ gì ký sinh à?”
Mạnh Thiên Tư trầm ngâm một lúc: “Hình như họ cho rằng, thứ quái dị trong hầm đất trôi nổi kia có thể thông qua mắt và tai họ, nhìn và nghe mọi thứ.”
Thế nên bất đắc dĩ phải làm những hành động kỳ lạ này để che giấu.
Dòng chữ cuối cùng Đinh Ngọc Điệp viết ra là một địa chỉ, cộng thêm hai chữ.
Bí mật.
Địa chỉ cũng không phải ở thành phố này, có điều cũng không sao, dù sao hộ núi cũng phân bố ở khắp nơi, Mạnh Kình Tùng phái một hộ núi tới đó, đó là một gian văn phòng kiểu cũ, nhưng mọi thứ đều được dọn dẹp rất ngay ngắn, bàn làm việc có mấy cái ngăn kéo, chỉ có một ngăn được khóa lại, hộ núi kia cạy khóa ra, tìm được ở bên trong một cái USB, bên trên dán giấy đề “Bí mật”.
USB nhanh chóng đến tay Mạnh Thiên Tư, sau khi cắm vào máy tính thì hiển thị bên trong có một video.
Nội dung của video là những nhân vật tham dự chủ yếu lần lượt kể lại những cảnh ngộ và thất bại của hai lần ma nước tới hầm đất trôi nổi trong hơn hai mươi năm qua, phần lớn nội dung Mạnh Thiên Tư vừa kể đều đến từ video này.
Sau cùng, là Khương Thái Nguyệt tổng kết lại.
Bà nhìn vào ống kính, nói rất bình tĩnh: “Chúng tôi dùng phương thức như vậy ghi lại những chuyện này, lưu giữ tư liệu, mong rằng trong tương lai có thể có cơ hội tiết lộ.”
Mạnh Thiên Tư có thể nhìn thấy trong ánh mắt bình tĩnh ấy là lời khẩn cầu của ma nước.
…
Giang Luyện khẽ nói: “Video đó thực ra là quay cho quỷ non xem phải không, họ cố ý nói là ‘lưu giữ tư liệu’, tìm một nơi khóa lại, cố ý không phải người canh giữ, cố ý chỉ khóa một ngăn kéo, mất nhiều công sức quanh co vậy là chỉ là để chỉ dẫn các cô tìm được?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Nói thật thì cô cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của họ, tuy nói rằng hai bên không qua lại gì, nhưng giúp chút việc thì cô vẫn bằng lòng, dù sao quỷ non cũng thích kết bạn, cũng thường giúp đỡ bạn bè.
Nhưng vấn đề là ở chỗ cô cũng không biết phải giúp thế nào, càng không rõ vì sao Đinh Bàn Lình lại bảo ma nước tới tìm họ.
Cô đi hỏi Cao Kinh Hồng, me lớn cũng không hiểu, có điều đã chỉ nước cho cô: “Bé Tư, con phải biết rằng, hễ có câu ‘Non nước không chạm mặt’ này thì cũng chứng tỏ, trước đây rất lâu, non nước từng chạm mặt, có lẽ hai bên đã xảy ra chuyện gì đó không thoải mái nên mới càng đi càng xa. Hay là, con tra gia phả, bản đồ núi hay ‘Tập quỷ non’ gì gì đó xem.”
Không sai, trong video kia ma nước cũng có đề cập rằng ban đầu khi họ muốn tra tìm bí mật về bài vị, bước đầu tiên cũng là đi giở các ghi chép của gia tộc, hi vọng có thể tìm ra manh mối gì đó từ vài nét bút, vài câu chữ của thế hệ trước.
Vừa tra là tra liền hai tháng: Quỷ non và ma nước khác nhau, họ kết bạn rộng rãi, lại thường xuyên thu nạp người mới, số lượng những ghi chép này nhiều đến khiếp người, muốn tìm hai chữ “ma nước” trong đống sách vở khổng lồ ấy nào có dễ như vậy.
Mạnh Kình Tùng chủ trì cuộc tìm kiếm phạm vi lớn này, áp dụng cách truy ngược, tra từ thời Dân quốc trước, tiếp đó là Minh, Thanh, Nguyên, Tống, Mạnh Thiên Tư nhớ, lúc tra xong phần thời Đường, Mạnh Kình Tùng từng thở dài một câu như nản lòng: “Phỏng chừng không trông cậy được gì rồi.”
Mạnh Thiên Tư cũng nghĩ vậy, có điều, cô đã quen trộm đổi khái niệm: “Tra tiếp xem, như vậy, đến tổng kết cuối năm còn có thể nói là tôi tổ chức cho mọi người tiến hành một lần nhìn lại gốc rễ lịnh sử của quỷ non trước đây.”
Ít nhiều cũng nhờ sự kiên trì này mà rốt cuộc cũng có đột phá trên con đường “Tập quỷ non”.
“Tập quỷ non” là cuốn ghi chép về những nhân vật kiệt xuất của quỷ non, trong cuốn Nam Bắc triều có ghi lại một chuyện thế này.
Chuyện rất nhỏ, đoạn văn chỉ to cỡ bàn tay, cách hành văn tu từ hồi đó yêu cầu tinh giản nên khá khó đọc.
Đại ý là người ngồi trên ngai vàng khi ấy là Ban Tố Thiền đi du ngoạn ở hồ Động Đình, lúc vào một quán rượu ăn cơm thì đám người bàn bên cạnh đang bàn luận hăng say, Ban Tố Thiền nghe được một lúc, kết luận đám người đó là ma nước, bèn tiết lộ thân phận của mình, phóng khoáng tiến lên chào hỏi.
Vậy nhưng đám người kia lại nhất thời thay đổi sắc mặt, anh nhìn tôi tôi nhìn lại, để lại vài đồng tiền lớn trên bàn, không nói tiếng nào đi thẳng.
Đây rõ ràng là không lễ độ, song Ban Tố Thiền cũng không để bụng, chỉ cười trừ.
Đêm đó trở lại khách sạn, vừa vào phòng thì phát hiện ra trên bàn nhiều thêm một phần quà long trọng, bên cạnh còn để lại giấy nhắn, viết là: Ta nắm tinh hoa nước, người cầm túi mật non, mật non khắc tinh nước, non nước không chạm mặt.
Qua giọng điệu lời nhắn, Ban Tố Thiền hiểu ra người kia hẳn là chưởng quả ma nước, bởi non nước không chạm mặt nên hai bên không qua lại, thủ lĩnh gặp nhau lại càng thêm hiếm hoi, bởi vậy nên việc này tuy nhỏ nhưng cũng phải ghi lại vào “Tập quỷ non”.
…
Thần Côn đăm chiêu: “Thế nên, bài vị của ma nước chính là…tinh hoa nước? Nguồn gốc của non nước không chạm mặt cũng không phải là hai nhà các cô có quan hệ gì mà là bởi ‘mật non khắc tinh nước’, vật của các cô có thể kiềm chế họ?”
Mạnh Thiên Tư cũng nghĩ vậy: “Tôi từng hỏi bên ma nước, họ cũng không biết ‘tinh hoa nước’ là thứ gì, trong gia tộc cũng không có vật đặc biệt được cất giấu gì, vậy thì tinh hoa nước rất có thể đúng là chỉ bài vị. Thực ra, nghĩ kỹ lại, chuyện xảy ra suốt trăm năm qua của nhà ma nước, cái nào cũng có liên quan tới bài vị.”
Thần Côn hiểu ra: “Thế nên cô tới Tương Tây, xuống rừng đá treo túi mật này, mổ núi lấy túi mật núi, truy tra gốc gác, là vì ma nước?”
Đầu gối lên thừng lâu khó tránh khỏi hơi khó chịu, Mạnh Thiên Tư nhổm dậy, lấy balo gối xuống dưới đầu: “Cũng không hẳn là ‘lấy túi mật núi’, bảy cô bác của tôi trước sau vẫn do dự với chuyện này, một là không ai biết rốt cuộc túi mật núi là thứ gì, hai là túi mật núi đã treo ở đó mấy ngàn năm rồi, các cô bác không muốn cũng không dám mạo muội động vào nó, cứ cảm thấy động vào không lành.”
“Cụ Đoàn nhà tôi thì lại tới rồi, tuy nhiên ghi chép khi đó của bà tuy rằng rất tường tận về khó khăn nguy hiểm dọc đường, song về túi mật núi thì lại không viết gì nhiều lắm, chỉ nói ‘một cục đá ngớ ngẩn, chẳng có gì đặc biệt’. Cụ Đoàn nhà tôi làm gì cũng theo ý mình, nếu đã thích thì chuyện to bằng hạt vừng thôi cũng không keo kiệt mực viết, nếu không thích thì có quan trọng nữa cũng chỉ nói qua qua.”
Thần Côn không cầm được toét miệng cười ngây ngô, cảm thấy hành động này của Đoàn Văn Hi thực sự khắc sâu vào lòng lão: Đời mà, nên cố gắng sắp xếp để làm việc mình thích, ví dụ như bôn ba vạn dặm “nghiên cứu khoa học”, hay là nhất thời cao hứng cách không đối tửu.
Tới để xem túi mật núi, lại dùng mười chữ để khái quát, thật có cá tính.
Nhưng cá tính này lại khiến Mạnh Thiên Tư không thể không đi chuyến này.
“Thế nên kết quả thương lượng cuối cùng là để tôi tới xem rõ ngọn ngành trước, nhìn thôi hẳn không có vấn đề gì.”
Nói tới đây, cô cười như tự giễu: “Chỉ là không ngờ, tôi vừa tới Tương Tây đã ra quân bất lợi, nhảy ra một Bạch Thủy Tiêu không thể giải thích được. Ban đầu tôi còn không rõ cô ta muốn làm gì, nhưng càng về sau, tôi càng chắc chắn chuyện có liên quan tới túi mật núi.”
Cô quay sang nhìn Giang Luyện: “Tôi nghĩ, kể từ lúc quỷ non phát thiếp mời, cô ta hẳn đã rình canh bên cạnh rồi. Đêm đó tôi đi câu thận châu, nói không chừng cô ta cũng lén bám theo.”
Trong lòng Giang Luyện lướt vụt qua một ý nghĩ: “Cô ta nhìn thấy chúng ta đụng độ nhau?”
Mạnh Thiên Tư gật đầu: “Cô ta có mặt trong bữa tiệc hôm sau, lão Gàn hỏi thăm về hình dạng hoa văn ở bữa tiệc, bị chúng tôi gọi đi hỏi, sau đó chúng tôi lại đi cùng lão Gàn, hẳn cũng rơi vào mắt cô ta.”
“Cô ta bám theo cả một đường, vào nhà lão Gàn trước một bước, giết Lưu Thịnh, lại lấy chuông vàng đi, chắc là muốn tạo ra hỗn loạn, kéo dài thời gian để chúng ta dời trọng tâm lên vụ án giết người và nghi ngờ anh, tạm thời gác lại chuyện lấy túi mật. Nói cách khác, ngay từ đầu, cô ta đã tìm mọi cách ngăn cản tôi tiếp xúc với túi mật.”
“Sau đó trời xui đất khiến, cô ta lại bị anh cứu, còn bị đưa tới Vân Mộng Phong, cô ta bèn tương kế tựu kế, muốn làm chuyện lớn hơn, đêm đó, cô ta đi thẳng lên tầng ba, phỏng chừng không phải muốn giết tôi mà muốn bắt tôi.”
Giang Luyện tiếp lời cô: “Thực ra có cho cô ta lên tầng ba thật thì giết cô bắt cô cũng rất khó, dù sao nhang cao của cô ta cũng không có tác dụng gì với cô, nhưng vì có Mỹ Doanh xuất hiện, cộng thêm tôi thỏa đáng…thể hiện nên cô bị bắt đi.”
Còn dám nói việc này, Mạnh Thiên Tư hừ một tiếng, cũng may sau đó lập công chuộc tội, cô cũng không tính toán chi li nữa.
“Thành công bắt được tôi khiến cô ta rất mừng rỡ, bắt đầu phải suy tính chu toàn hơn, phải biết rằng trong quỷ non không chỉ một mình tôi có thể lấy túi mật núi, giết tôi rồi còn có người thứ hai, thứ ba tới sau. Cô ta phải ứng phó triệt để, thế nên thả cổ trùng với tôi trước, lại đốt nhang cao với tôi, nỗ lực khống chế tôi, muốn khiến tôi nghe lời.”
Giang Luyện chen lời: “Tôi lại thể hiện lần nữa.”
Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa buồn cười: “Phải, cô ta không ngờ tôi lại chạy đi được, hơn nữa thanh thế còn có vẻ là sẽ đi thẳng tới rừng đá treo túi mật, cô ta cuống lên, cũng không quan tâm gì tới tính việc lâu dài nữa, chỉ muốn chấm dứt mối họa trước mắt trước.”
Thế nên mới có cái đêm dốc Người Hỏng dốc toàn bộ lực lượng đó, và chuyện mấy vạn dơi đen gặp phải lửa đốt ban nãy.
Thần Côn chợt nghĩ ra điều gì: “Không đúng, mật núi khắc tinh nước chứ có khắc cô ta đâu, cô ta vội vàng gấp rút như vậy làm gì…”
Nói đến sau cùng, tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thần động sau lưng cô ta cũng sợ túi mật núi? Nhưng cái động này lại vừa vặn ở ngay trên rừng đá treo túi mật, vị trí này, thực sự là hệt như trông chừng giám thị vậy…”
Kệ chứ, những điều này để sau lại nói, Mạnh Thiên Tư tạm thời cũng chẳng quan tâm được nhiều vậy, dù sao Bạch Thủy Tiêu cũng không xuống được, mà càng gần túi mật núi thì họ càng an toàn.
Giang Luyện nhìn về phía con đường phía trước, có thể lờ mờ trông thấy bóng hình rừng đá sừng sững phía xa.
Hắn nói khẽ: “Rừng đá treo túi mật, lẽ nào là treo trên núi?”
Đoán hắn cũng chẳng đoán ra, Mạnh Thiên Tư không đáp: “Mau đi ngủ đi, tôi phải dưỡng đủ tinh thần, lát nữa xem túi mật có mất nhiều sức lắm đó, đến lúc đó, hai người sẽ thấy được bản lĩnh của tôi.”
Giang Luyện im lặng một, hai giây rồi mới cất tiếng: “Phải lát nữa mới được coi là thấy bản lĩnh của cô, vậy những cái trước đó chúng tôi nhìn thấy cũng không đủ tư cách để coi là bản lĩnh à?”
Hắn nghiêng đầu nhìn Mạnh Thiên Tư.
Để xua đuổi côn trùng, đèn đầu không tắt hẳn mà chỉ chỉnh xuống độ tối nhất, trong quầng sáng yếu ớt ấy, Giang Luyện thấy cô đã nhắm mắt lại, lông mi dài cong cong, như vừa được nhúng vào ánh sáng, ngọn mi còn dính chút vụn sáng, khóe miệng hơi nhếch lên thành một độ cung tuyệt đẹp, trả lời: “Phải.”
Còn “Phải” nữa chứ, đúng là không chút dè dặt, vẻ kiêu ngạo này nếu không đè xuống chắc sẽ tràn ra mất thôi.
Giang Luyện cũng nhắm mắt lại, vẫn đang vương vấn nụ cười mới nãy của cô, bản thân cũng không phát hiện ra, nụ cười cũng lan sang mặt mình rồi.
***
Đại khái là những gì trải qua và nghe được suốt một ngày nay quá mức hỗn tạp, Giang Luyện chìm vào giấc ngủ chưa được bao lâu thì bắt đầu nằm mơ.
Giấc mơ này nối tiếp giấc mơ kia.
Đầu tiên là mơ thấy sâu trong lòng đất, hầm đất khổng lồ không ngừng xoay vần và tiến lên, lại mơ thấy trong doanh trại vắng lặng không người, có một thi thể dao nhọn cắm họng, máu chảy theo thân dao, không ngừng rơi xuống…
Còn mơ thấy hỏa hoạn, vô số những con dơi lửa chen chúc, biến thành mây lửa khắp trời.
Nhưng đột nhiên, tất thảy đều không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại bóng đêm sâu đến quánh đặc, trong núi, con đường núi ngoằn ngoèo không nhìn được tới đầu, còn có tiếng đế giày đạp lên đường núi nghe lạch xạch lạch xạch; hổn hển hồng hộc, chạy đến cơ hồ thở không ra hơi.
Dần dần, hắn thấy được rõ ràng, đó là hắn đang chạy.
Hắn rất nhỏ, so với lúc được Huống Đồng Thắng nhặt về thì mới chỉ khoảng năm, sáu tuổi, mặc áo bông rách, giày bông vũ, đế giày chân phải đã tróc ra một nửa, bước chân lên xuống, đế giày cũng lên xuống theo, giống như dưới chân ngoan cường dính nửa cái lưỡi, trong lòng ôm chặt một túi vải không lớn nhưng đầy ắp.
Lúc quẹo qua một khúc ngoặt, chân đạp hẫng, lập tức ngã nhào, chiếc túi kia rơi xuống mở ra, đồ bên trong đổ ra quá nửa, có màn thầu trắng tròn trịa to lớn, còn có đủ loại kẹo hoa quả bọc trong giấy gói sặc sỡ sắc màu.
Hắn vội đứng dậy, cũng không để ý bị ngã bùn đất dính khắp thân, chổng mông luống cuống nhặt đồ lên, nhét lại vào túi, ôm lấy chạy tiếp.
Tiếng gió vù vù, bóng cây nghiêng ngả, đám mây tụ lại, tiếng côn trùng nhỏ vụn, tất thảy dần hòa vào với nhau thành giọng nói của một người phụ nữ.
Giọng nói này che trời lấp đất, chói tai thầm thì, ngập tràn khắp nơi, chui vào tai hắn, chấn động não hắn.
Con trai, chạy mau.
Nhớ lấy, tên con là Giang Luyện.
Chạy đi, đừng quay đầu lại, cả đời này cũng đừng quay đầu lại.
Lúc lại qua một khúc quành, cũng không biết tại sao, bước chân hắn thoáng chần chừ, dừng lại.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn.
Cuối tầm mắt, sâu trong khe núi, có ánh lửa hừng hực bập bùng, gió kéo ngọn lửa ra thành những dải thật dài, tỏa ra khắp phía, đẹp vô cùng.
Hắn nhìn một lúc rồi quay người, ôm chặt cái túi, lại guồng chân chạy.
…
“Giang Luyện?”
Giang Luyện mở mắt.
Xung quanh rất yên ắng, Thần Côn vẫn đang ngủ, có thể nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ lão phát ra.
Mạnh Thiên Tư nửa nằm bên giường thừng của hắn, đang cúi đầu nhìn hắn: “Anh gặp ác mộng?”
Ừ, phải, Giang Luyện mệt mỏi ngồi dậy, một tay chống lên chạc cây, tay kia vô thức đỡ trán, ngón cái chợt quệt phải vết nước nơi khóe mắt.
Hắn cười cười: “Phải, mơ thấy ác mộng, tại trận lửa do Bạch Thủy Tiêu gây ra cả, trong mơ cũng bị lửa đuổi đốt, khói hun tôi…chảy cả nước mắt.”
Nói đoạn, làm như không có việc gì đưa tay lau khóe mắt.
Mạnh Thiên Tư cũng cười, không truy hỏi nữa.
Ban nãy, lúc Giang Luyện vẫn chìm trong mơ, còn chưa tỉnh lại, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng hắn nói mớ rất nhỏ.
Hình như là gọi…
Mẹ.