Xương Rồng Đốt Rương - Trang 4
Quyển 4 - Chương 11
Thần Côn rất không hài lòng với lời tuyên thệ của mình, bởi lúc đọc đến câu “Nay máu trút cánh sen”, lão đãn trực tiếp nối luôn sang “kể từ nay”, bỏ sót mất một câu.
Để bày tỏ thành ý, lão hỏi Mạnh Thiên Tư có thể làm lại lần nữa không, Mạnh Thiên Tư đáp: “Không cần, dù sao ngày mai cũng hủy bỏ.”
Nghe xem, dù sao hôm nay ăn cơm, mai cũng không hết đói, chẳng lẽ hôm nay lại khỏi ăn cơm nữa? Dù chỉ làm hòa thượng một ngày thôi thì lão cũng phải đánh chuông cho tử tế chớ.
Thần Côn hậm hực một hồi, có điều tính lão vốn chóng giận chóng quên, hơn nữa nghĩ đến thân phận hôm nay khác biệt, quý ở ba lớp cánh sen, rốt cuộc cũng có thể thăm dò biết được bí mật của túi mật núi, gần thêm một bước tới chiếc rương Côn Lôn Sơn trong mơ, trong lòng thực sự rất vui mừng.
Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện kéo phần thừng tĩnh lực còn dùng tiếp được lên mỏm đá, lúc bận rộn nối lại thắt nút, lão cũng ngồi bên giúp đỡ, chợt nhớ tới điều gì, hỏi cô: “Cô nói, em Tiển là u bảy của cô?”
Mạnh Thiên Tư trên tay không ngừng, chỉ ừ một tiếng.
“Là đứng thứ bảy à? Trước bà ấy còn có thứ ba bốn năm sáu nữa?”
Mạnh Thiên Tư lại ừ một tiếng.
Thần Côn hiếu kỳ: “Đó là cách gọi của các cô à? Thống nhất gọi cô bác dì thím gì gì đó là u?”
Mạnh Thiên Tư lười giải thích, lại có lòng muốn đùa giỡn lão: “Không phải, tôi chính là có bảy người mẹ đó.”
Giang Luyện thuận miệng hỏi: “Vậy mẹ ruột của cô thì sao, đứng thứ mấy?”
Vốn còn định trêu cô, một người mẹ ruột lại tìm nhiều mẹ nuôi cho con gái như thế có khi nào ghen tỵ con gái thân với các mẹ khác hay không, vậy nhưng Mạnh Thiên Tư lại lặng thinh một lúc rồi ậm ờ đáp: “Không có.”
Giang Luyện xưa nay vẫn luôn nhạy cảm với những chi tiết này, thấy cô đột nhiên im lặng đã cảm thấy hơi khác thường, đến lúc nghe câu “Không có” này thì lập tức biết ngay trong đó có ẩn tình, mình hỏi lỗ mãng rồi.
Song Thần Côn lại không có ngộ tính như thế, lão đồng bệnh tương liên thở dài: “Tôi cũng không có, lại nói, tôi bị người ta vứt bỏ ở một cửa thôn nhỏ, thời đó nhiều chuyện như vậy lắm, muốn tìm cũng không tìm ra.”
Lại hỏi Giang Luyện: “Tiểu Luyện Luyện, cậu thì sao?”
Giang Luyện không ngờ câu hỏi này cuối cùng là bay sang người mình, hắn cười cười, nhanh chóng đáp lại: “Không nhớ.”
Dừng một chút, dường như sợ người ta không tin, lại bổ sung một câu: “Được nhận nuôi, không nhớ rõ chuyện trước kia nữa.”
***
Nối lại thành hai sợi thừng, một dài một ngắn, dài là thừng chính, ngắn là thừng phụ, trên mỏm đá không có điểm cố định thích hợp. Giang Luyện nhìn trúng hai cái cây cách mười mét bên dưới mỏm đá, trèo qua thử, tuyệt đối đủ khả năng chịu tải, bèn đem cả thừng chính thừng phụ qua, lần lượt buộc lên cái cây để phân tán nguy hiểm, sau đó mới thực hiện hạ thừng.
Hai sợi thừng, ba người, kết bạn xuống, vẫn là Mạnh Thiên Tư đi đầu mở đường, chuyện lặt vặt này Giang Luyện không tranh với cô làm gì, dù sao đường cô “quét” mới an toàn nhất; kỹ thuật của Thần Côn tệ nhất nhưng có Giang Luyện ở bên kèm cặp chỉnh sửa, trong lòng cũng không luống cuống như trước nữa, bình tĩnh rồi, thao tác cũng thuận tay, ra dáng hơn hẳn.
Không biết là vì tiết trời hôm nay không tốt hay là do trận lửa kia khói mù khó tản mà không thể xem được chùm ánh mặt trời quý giá chiếu lên “Đầu Mỹ Nhân” – nửa chặng sau gần như là đi trong tối, để tiết kiệm điện, ba người chỉ bật một chiếc đèn đầu chiếu sáng.
Cảnh tượng đó, nếu phải so sánh với cái gì thì, Thần Côn nghĩ ngợi, cảm thấy giống như trong một cái thùng sắt có nắp khổng lồ mà trống rỗng treo hai sợi tơ nhện mảnh dẻ, trên tơ nhện có một con đom đóm đang từ từ bò.
1/3 lộ trình khi trước xuống quá nhanh khiến lão có ảo giác cho rằng bảy trăm mét còn lại cũng có thể giải quyết nhanh chóng, kết quả là phải mở rộng tầm mắt: Thì ra bình thường hạ thừng tốc độ lại chậm như vậy: Vết thương trên người Giang Luyện vừa mới được băng bó, dùng sức quá độ sẽ khiến vết thương một lần nữa căng vỡ, bởi vậy nên Mạnh Thiên Tư rất chú ý chậm rãi khống chế tốc độ; hơn nữa lúc qua “mấu” cũng mất rất nhiều thời gian…
Ba người thậm chí còn dừng lại trên thừng ăn cơm.
Mỗi người một thanh protein, nhóp nhép ăn, trong vầng sáng đèn đầu, Thần Côn có thể trông thấy vụn thức ăn chậm rãi bay xuống dưới. Nước cũng uống rất tiết kiệm, Mạnh Thiên Tư đổ nước vào nắp bình, mỗi người chỉ được chia cho một nắp.
Ăn xong, cô mở ngăn bên của balo ra, bảo họ nhét giấy bọc thanh protein vào, Thần Côn rất tích cực nhét, Giang Luyện thì lại không.
Thần Côn tưởng hắn ném mất: Tiểu Luyện Luyện, cậu làm vậy là không được, quỷ non chúng ta phải chú ý bảo vệ môi trường, ném vỏ nhựa xuống như sẽ rất ảnh hưởng tới môi trường.”
Mạnh Thiên Tư nghe lão nói “quỷ non chúng ta” mà suýt phì cười.
Giang Luyện đành lấy nửa đoạn cất vào túi ra cho lão xem: “Chưa ăn hết.”
Thần Côn ngạc nhiên: “Có một thanh vậy thôi mà cậu cũng không ăn hết?”
Cũng không phải, Giang Luyện cười cười: “Tiết kiệm đồ ăn xíu.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì, chỉ đột nhiên cảm nhận được rằng Giang Luyện thật sự là một người không có cảm giác an toàn.
Hắn nhất định là kiểu trong nhà có gạo nhưng vẫn muốn tích trữ nhiều thêm một tháng; khi tình cảnh chưa rõ, cho hắn một góc bánh, hắn cũng không ăn hết, sẽ giữ lại nửa góc, sợ bữa sau không có gì ăn.
Người từng bị đói thường đều như vậy, dù cho từ nay về sau không bị đói nữa cũng vẫn bất giác giữ lại vài chi tiết nhỏ đó.
Quỷ non thích nhất là lấy núi dụ người, khi còn bé, Cao Kinh Hồng từng dạy cô đạo lý nhân sinh, chỉ vào đỉnh núi trước mặt cho cô xem: “Bé Tư, con xem, núi này đã có hơn triệu năm rồi.”
Khi đó cô mới năm sáu tuổi, không có khái niệm gì với “hơn triệu năm”, chỉ biết là rất già.
Cao Kinh Hồng còn nói: “Ban đầu trông nó cũng không như vậy, về sau bị gió mài nước mòn, dần dần thay đổi hình dáng, trở thành như vậy.”
Đại khái khi đó me lớn muốn nói là “phong thực”, “thủy thực” nhưng sợ cô nghe không hiểu nên đổi từ dễ hiểu hơn.
Cô muốn thể hiện sự thông minh nhanh trí của mình: “Không phải đâu, con cũng thường xuyên bị gió thổi, ngày ngày đi tắm đều bị nước dầm mà, đâu có biến dạng.”
Cao Kinh Hồng cúi đầu cười: “Sẽ biến dạng, từ từ rồi sẽ biến dạng. Bé Tư, lớn rồi con sẽ hiểu, mỗi chuyện xảy ra trong đời đều là gió thổi qua con, nước dầm ướt con, con sẽ vì chúng mà từng chút thay đổi.”
Lại tự lẩm bẩm: “Như me Đoàn của me vậy, nếu không phải người đàn ông người Anh kia chết mất, cuộc đời bà chắc chắn sẽ không như vậy. Đó là một trận cuồng phong, một cơn hồng thủy trong số mệnh bà, khiến cuộc đời vốn có của bà hoàn toàn sụp đổ, xói lở, thay hình đổi dáng.”
Khi đó Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu lời này nhưng rồi dần dần cũng hiểu.
Những gió thổi nước dầm này sẽ dừng lại mãi mãi trong số mệnh anh trong một tư thái thích hợp, hoàn mỹ hòa thành một thể: hóa thành tiếng thở dài của anh nhiều năm sau, hóa thành tư thế quyết tuyệt của anh khi hành sự, hóa thành sự không tự tin vĩnh viễn đeo bám khi anh xem người, hoặc giả, hóa thành nửa thanh protein ăn dở nhét vào trong túi.
…
Người ở lâu trong bóng tối sẽ mất đi khái niệm về thời gian, lúc cuối cùng cũng xuống tới đáy vách, Thần Côn còn tưởng rằng trên vách vẫn là ban ngày nhưng đồng hồ thể thao của Mạnh Thiên Tư thì lại chỉ đã là tám giờ tối.
Thế nên, đã liên tục vận động cường độ cao lâu vậy sao?
Ban đầu Thần Côn không cảm thấy quá mệt mỏi, vừa nghe thấy đã chừng ấy giờ, chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra, hai cánh tay không giơ lên nổi nữa.
Nhưng câu nói của Mạnh Thiên Tư đã vực lão dậy: “Từ đây tới Đầu Mỹ Nhân treo túi mật đại khái đi mất bốn tiếng, trên đường có một cây đa cổ thụ, cụ Đoàn nhà tôi năm đó đã nghỉ ngơi trên đất. Chúng ta có thể dừng chân tại đó, ngủ một giấc chừng hai tiếng, dưỡng đủ tinh thần thì làm việc mới hiệu quả được.”
Lại là nơi Đoàn tiểu thư từng nghỉ chân, Thần Côn cảm thấy bất kể thế nào cũng muốn đi chiêm ngưỡng một phen.
Dưới vách núi lộn xộn bừa bộn, ngổn ngang đầy những thứ rơi từ trên xuống, những sợi thừng bị cháy đứt có vài sợi rơi mắc vào cành cây trên cao, thõng thượt rủ xuống trong không trung, thoạt nhìn nom như dây điện lệch.
Giang Luyện lượm một sợi từ dưới đất lên, đừng nhìn nó đã bị cháy đứt, trọng lượng một sợi vẫn hơn mấy chục cân như cũ, hắn mượn Mạnh Thiên Tư dao găm, cắt ra thành vài sợi dài trăm mét, cuốn thành vòng dây, chia ra cõng cùng Thần Côn, lúc hỏi hắn, chỉ nói là không chừng sẽ dùng đến.
Ba người lại tiếp tục bôn ba.
***
Đúng như trong nhật ký Đoàn Văn Hi ghi lại, cành lá rơi xuống đáy vách sau khi mục rữa xếp chồng lớp lớp, lưu cữu trong thời gian dài phải dày bằng chiều cao một người: Có nhiều chỗ còn có thể miễn cưỡng đặt chân nhưng có vài chỗ chắc chắn là vũng bùn nhão lầy, giẫm phải không có một chút sức nâng nào.
Mạnh Thiên Tư đi trước dẫn đường, cô cố gắng đi trên những cành cây thân cây, bởi cành lá mục rữa gần như tích tụ cao tới dưới những tán cây của các cây thấp, khiến tán cây to lớn như trực tiếp tỏa từ dưới đất ra, đi lên rất thuận tiện.
Khi thực sự không có cây để mượn đường thì chỉ đành nhặt cành cây lên đâm đâm chọc chọc mà dò đường.
Bảo sao phải đi mất bốn tiếng, đường sá quá khó đi.
Thần Côn khập khiễng đi, lại nghĩ không chừng có thể tìm lại được ảnh chụp của Thịnh Trạch Huệ, dọc đường hết nhìn đông lại ngó tây, khó tránh khỏi rớt lại phía sau, Giang Luyện sợ một mình lão càng rớt càng xa, ảnh hưởng tới tiến độ tổng thể, bèn thích hợp giảm tốc, gắng sức đồng bộ với lão, kèm tốc độ cho lão, thỉnh thoảng còn kéo lão một cái.
Đáy vách thật sự là một thế giới khác.
Nói vậy là vì thực vật có tính hướng sáng, hoặc còn gọi là “sống hướng dương”, nhưng dưới đáy vách lại không có ánh mặt trời, bởi vậy nên cành cây cũng không kiêng nể gì, muốn sao mọc nấy, sinh trưởng về đủ các phía. Không biết có phải là chất dinh dưỡng dưới lòng đất cũng đủ hay không mà còn có thể duy trì được thân mình khổng lồ của chúng, chỉ là dáng dấp rất khác những cây bình thường, trong bóng tối, những bóng cây méo mó này nhìn vô cùng đáng sợ: Có cây giống như nửa mặt nghiêng to lớn nhe răng cười gằn, có cây thì giống mãnh thú náu mình trên cao, chỉ chực nhào xuống.
Có điều dọc đường đúng là không gặp một con mãnh thú nào, đại khái đã sớm tránh đi thật xa rồi, ánh đèn đầu rọi sáng sẽ lướt qua vài con côn trùng nhỏ, chẳng hạn như nhện u linh chân dài, dế ngựa bật xa các loại, nhưng chúng nó đều rất nhạy cảm với ánh sáng, vừa quét tới đã hoặc kinh sợ bất động, hoặc chạy trốn mất dạng.
Thần Côn còn hãi hùng giật nảy, cứ rúc lại bên người Giang Luyện, sau đi dần cũng quen, còn xì xào thì thầm với Giang Luyện: “Cậu xem, cô Mạnh đúng là hệt như một cái đèn.”
Giang Luyện cảm thấy câu này thật quái đản: Tuy dọc đường Mạnh Thiên Tư cố nhiên đáng tin cậy, nhưng so sánh cô với “đèn chỉ đường” có phải là hơi quá rồi không?
Có điều, hắn nhanh chóng biết là mình hiểu sai.
“Cậu xem, chung quanh cô ấy như có một cái kết giới vậy, bách thú bất xâm, có giống phạm vi soi sáng của một chiếc đèn không? Bên ngoài nguy hiểm khó lường, vậy nhưng chỉ cần chúng ta ở trong quầng sáng này là sẽ được an toàn.”
Giang Luyện thấy đưa ra bình luận không hay cho lắm: “Vậy chú theo sát chút, đừng có đi ra ngoài.”
Thần Côn không muốn ra ngoài, nhưng người có ba cái gấp, đi thêm được một đoạn nữa, lão không nhịn nổi.
Nhỏ giọng hỏi Giang Luyện trước: “Cậu nói xem… Tôi có thể bảo cô Mạnh đi theo… Hoặc là cố gắng đứng gần chút không?”
Giang Luyện hỏi ngược lại lão: “Chú cảm thấy như vậy có ổn không?”
Đúng là không ổn lắm, Thần Côn lúng túng, lại nhịn một lúc, thật sự không chịu nổi: “Vậy, cậu có thể đi với tôi không?”
Người cùng giới tính dễ thương lượng hơn, Giang Luyện gọi Mạnh Thiên Tư lại, nhờ cô đứng tại chỗ chờ một chút, bên này phải cần đi vệ sinh.
Có điều hắn cũng không thật sự đứng cạnh đó theo dõi sát sao: Đưa Thần Côn tới nơi rồi, thấy không có vấn đề gì, Giang Luyện bước ra ngoài mấy bước, đứng quay lưng về phía lão.
Thần Côn nắm chặt cục đá trong tay đề phòng bất trắc, dù Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đều ở trong phạm vi tầm mắt của lão nhưng muôn màu muôn vẻ các loại phim kinh dị đã sớm dạy lão tuyệt đối không thể lạc quan mù quáng: Biến cố thường xảy ra trong góc ngủ, đừng nói là đồng bạn ở gần, dù có sát bên cũng chưa chắc có thể phòng vệ lão bị thứ gì tha đi trong nháy mắt.
Lão quyết định tốc chiếc tốc thắng, run rẩy cởi khóa quần, còn kéo tới cùng thì chợt phát hiện ra trong bụi cỏ phía trước có một cục da lông màu trắng bò bò.
Lông tóc Thần Côn dựng đứng, hét ầm lên: “Chuột! Chuột mười cân!”
Vừa hét vừa ném cục đá trong tay tới, sau đó cũng không kịp kéo khóa, xoay người bỏ chạy.
Hay lắm, phải biết rằng đời lão sợ nhất hai loài động vật, một là chó, hai chính là chuột, một con chuột to bằng con chó thì có khác nào cộng hai nỗi sợ vào làm một không, lại còn màu trắng!
Giang Luyện nghe thấy động tĩnh đã sớm tiến lại, Thần Côn tóm chặt lấy cánh tay hắn, răng trên răng dưới va vào nhau cầm cập, Mạnh Thiên Tư cũng chạy qua, hỏi lão: “Chuột ở đâu?”
Thần Côn run rẩy giơ tay lên chỉ vào một chỗ, lại một lần nữa tê rần ra đầu: Vẫn còn ở đó! Quả nhiên là một con chuột siêu to, còn rất bạo gan, gặp người cũng không chạy.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: “Không thể nào.”
Loài chuột chạy rất nhanh, “tránh thú núi” vừa phát ra, đã sớm trốn mất dạng rồi, sao có thể còn làm ổ ở đó giả chết.
Cô đến gần nhìn, lại ngồi xuống xem, sau đó tức giận quay đầu, ngoắc ngoắc tay với Giang Luyện.
Giang Luyện nửa lôi nửa kéo Thần Côn còn chưa hoàn hồn qua.
Không phải là chuột mà là một con khỉ, một con khỉ trắng, thân còn chưa dài đến nửa mét, đại khái là một con khỉ con, đang ôm lấy đầu cuộn tròn, run lẩy bẩy.
Trên đầu còn sưng u một cục, chắc là bị Thần Côn ném đá gây nên, thấy Thần Côn qua đây lại càng run rẩy dữ dội hơn, cũng không dám chạy, hẳn là tứ chi đã sớm bị dọa nhũn ra rồi.
Vẻ mặt con khỉ vốn đã trông như muốn khóc, hơn nữa hiện giờ lại thức sự bị dọa sắp khóc, đáng thương hết sức, Giang Luyện nhìn mà thương xót trong lòng.
Mạnh Thiên Tư vươn tay gọi nó: “Nào, qua đây.”
Đối với thú núi, cô đại khái là một nhân vật rất đặc biệt, hơn nữa thế tay chỉ đơn giản chuyển động một cái thôi nhưng cái phát lại ra là nét bùa: Con khỉ nhỏ kia co rúm một hồi, cuối cùng cũng lấy dũng khí đi về phía cô, lúc tới bên chân cô, hai bàn tay bám lấy giày cô, bấu lấy tiếp tục run rẩy.
Mạnh Thiên Tư hơi đau lòng: “Aizz, nhìn xem, đáng thương chưa kìa, nào, đừng sợ…”
Cô đưa tay xoa đầu con khỉ, con khỉ dần không sợ cô nữa, hai bàn tay đặt lên tay cô, dáng vẻ ngoan ngoãn hết sức, về sau, hai cánh tay ôm cả lấy mắt cá chân cô, đầu cọ lấy cọ để.
Mạnh Thiên Tư cười khanh khách.
Giang Luyện ban đầu còn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn, sau thấy Mạnh Thiên Tư vui vẻ như vậy, không biết tại sao lại hơi phẫn nộ: Ngẫm lại mình khi trước cố gắng muốn tạo một con thuyền nhỏ hữu nghị đến như vậy, ba phen mấy bận, ra sống vào chết, mãi mới có chút đột phá, còn con khỉ này thì chẳng cần làm gì cả, bán chút moe bán chút thảm là có thể khiến Mạnh Thiên Tư thích thú…
Thói đời thật là, người không bằng khỉ.
Thế là mắt nhìn con khỉ hết thấy đáng yêu, hơn nữa, mới quen bao lâu mà đã ôm mắt cá chân người ta rồi, chẳng biết dè dặt gì cả, không phải loại khỉ mà hắn thưởng thức.
Thần Côn bị lương tâm lên án, cúi gục đầu, yếu ớt biện giải cho mình: “Dưới vách núi này chuột cũng trông giống chó, sao con khỉ này lại nhỏ thế chứ, ai mà biết được…”
Mạnh Thiên Tư bỗng nghĩ ra điều gì: “Xuống đây lâu vậy rồi, vừa vặn nên báo tin bình an cho Mạnh Kình Tùng cho anh ấy đỡ sốt ruột.”
Cô lấy bút đánh dấu trong balo ra, viết một chữ “Nhân (人)” lên lưng con khỉ, tạm ngừng một chút rồi tiện tay chỉ lên trên vách núi: “Đi.”
Con khỉ tung mình một cái, động tác cực nhanh, vọt đi như một làn khói.
Thần Côn ngạc nhiên: “Không phải cô nên viết nhiều thêm mấy chữ à, chỉ viết mỗi chữ “Nhân” thôi trợ lý Mạnh xem hiểu được sao?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Được chứ, người thông minh là xem hiểu được.”
***
Đoạn đường về sau, Giang Luyện cứ suy nghĩ mãi ý nghĩa của chữ “Nhân” này: Trước đó hắn từng gặp phải câu “Yêu cáo trên eo”, sau đó nghĩ lại, dù không biết ám chỉ cụ thể nhưng cũng đoán được là điển môi, tiếng lóng, nhưng chỉ một chữ “Nhân” thôi thì có phải đơn giản quá rồi không?
Thực ra có thể hỏi Mạnh Thiên Tư, chỉ có điều bị ba chữ “người thông minh” hạn chế, mãi đến khi tới dưới cây đa cổ thụ vẫn chưa nghĩ ra đầu mối.”
Cái cây này quả thực rất lớn, tán cây tỏa ra e rằng có thể che phủ cả một mẫu đất, chạc cây tẽ ra như khung ô dày đặc, vừa nhiều vừa dài lại vừa rắn chắc, Mạnh Thiên Tư vốn định theo đúng kế hoạch cũ, leo lên dựa vào thân cây chợp mắt một lúc là được, không ngờ cuộn thừng Giang Luyện mang theo lại phát huy tác dụng ở đây – hắn chọn bốn chạc cây chĩa ra ngoài song song nhau khoảng cách đồng đều, kéo thừng mắc võng giữa chúng, rất nhanh sau đó đã làm xong ba tấm giường thừng san sát chỉ cách một chạc cây.
Hắn nhìn Mạnh Thiên Tư: “Cô chọn một tấm đi?”
Thần Côn lại tưởng là nói với mình, hớn hở đáp tiếng, trèo lên tấm ở giữa nằm vật xuống, hết xoay mình lại ngồi dậy, sau khi đã xác nhận là bền chắc an toàn thì rất thân thiện bảo Mạnh Thiên Tư: “Nào, nào, cô Mạnh, bền lắm, cô cứ chọn đi, muốn ngủ bên nào thì ngủ bên ấy.”
Ông đã nằm ở giữa rồi còn hỏi người ta ngủ bên nào, tất nhiên không phải bên trái ông thì cũng là bên phải rồi, khác gì nhau đâu.
Mạnh Thiên Tư bèn tới nằm xuống cái gần nhất.
Giang Luyện cũng nằm xuống, thực ra hắn không muốn nằm lắm, dù sao sau lưng cũng bị thương, nhưng đoạn đường này quá mệt mỏi, ngồi nghỉ không ổn, nằm lại khó chịu.
Hắn nhắm mắt lại, định ngủ một giấc ngắn.
Nhưng nhất thời nửa khắc không sao ngủ được, dù sao cũng là giường thừng, đung đưa qua lại, muốn ngả đầu xuống là vào mộng ngay không dễ chút nào. Lát sau, Thần Côn lại gọi Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, lát nữa phải đi làm chuyện quan trọng gì đấy, cô bật mí một chút được không, để chúng tôi tính toán một hai, lúc cần thiết còn hỗ trợ cho cô, đỡ cho đến lúc đó không hiểu gì hết, luống cuống tay chân không ra làm sao.”
Có lý, Giang Luyện lại mở mắt.
Hắn nghe thấy Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, dường như trầm ngâm một hồi rồi mới mở miệng: “Hai người từng nghe về…ma nước bao giờ chưa?”
Thần Côn trả lời: “Có, người rơi xuống nước chết đuối sẽ biến thành ma nước, có một số ma nước còn chuyên dụ người đi chết đuối, tìm thế thân, trong ‘Liêu trai’ có viết.”
Giang Luyện ho khẽ một tiếng: “Cô Mạnh hỏi gì vậy? Tôi nghe không rõ lắm.”
Thần Côn như tỉnh mộng, trở mình ngồi dậy, trong lòng lão, nghe câu chuyện này là một việc rất quan trọng, nghe không rõ hay gì đó sẽ rất ảnh hưởng tới thể nghiệm nghe: “Đúng, đúng, Tiểu Luyện Luyện cách quá xa, cô Mạnh, chúng ta đổi chỗ đi, cô ngủ giữa.”
Để bày tỏ thành ý, lão hỏi Mạnh Thiên Tư có thể làm lại lần nữa không, Mạnh Thiên Tư đáp: “Không cần, dù sao ngày mai cũng hủy bỏ.”
Nghe xem, dù sao hôm nay ăn cơm, mai cũng không hết đói, chẳng lẽ hôm nay lại khỏi ăn cơm nữa? Dù chỉ làm hòa thượng một ngày thôi thì lão cũng phải đánh chuông cho tử tế chớ.
Thần Côn hậm hực một hồi, có điều tính lão vốn chóng giận chóng quên, hơn nữa nghĩ đến thân phận hôm nay khác biệt, quý ở ba lớp cánh sen, rốt cuộc cũng có thể thăm dò biết được bí mật của túi mật núi, gần thêm một bước tới chiếc rương Côn Lôn Sơn trong mơ, trong lòng thực sự rất vui mừng.
Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện kéo phần thừng tĩnh lực còn dùng tiếp được lên mỏm đá, lúc bận rộn nối lại thắt nút, lão cũng ngồi bên giúp đỡ, chợt nhớ tới điều gì, hỏi cô: “Cô nói, em Tiển là u bảy của cô?”
Mạnh Thiên Tư trên tay không ngừng, chỉ ừ một tiếng.
“Là đứng thứ bảy à? Trước bà ấy còn có thứ ba bốn năm sáu nữa?”
Mạnh Thiên Tư lại ừ một tiếng.
Thần Côn hiếu kỳ: “Đó là cách gọi của các cô à? Thống nhất gọi cô bác dì thím gì gì đó là u?”
Mạnh Thiên Tư lười giải thích, lại có lòng muốn đùa giỡn lão: “Không phải, tôi chính là có bảy người mẹ đó.”
Giang Luyện thuận miệng hỏi: “Vậy mẹ ruột của cô thì sao, đứng thứ mấy?”
Vốn còn định trêu cô, một người mẹ ruột lại tìm nhiều mẹ nuôi cho con gái như thế có khi nào ghen tỵ con gái thân với các mẹ khác hay không, vậy nhưng Mạnh Thiên Tư lại lặng thinh một lúc rồi ậm ờ đáp: “Không có.”
Giang Luyện xưa nay vẫn luôn nhạy cảm với những chi tiết này, thấy cô đột nhiên im lặng đã cảm thấy hơi khác thường, đến lúc nghe câu “Không có” này thì lập tức biết ngay trong đó có ẩn tình, mình hỏi lỗ mãng rồi.
Song Thần Côn lại không có ngộ tính như thế, lão đồng bệnh tương liên thở dài: “Tôi cũng không có, lại nói, tôi bị người ta vứt bỏ ở một cửa thôn nhỏ, thời đó nhiều chuyện như vậy lắm, muốn tìm cũng không tìm ra.”
Lại hỏi Giang Luyện: “Tiểu Luyện Luyện, cậu thì sao?”
Giang Luyện không ngờ câu hỏi này cuối cùng là bay sang người mình, hắn cười cười, nhanh chóng đáp lại: “Không nhớ.”
Dừng một chút, dường như sợ người ta không tin, lại bổ sung một câu: “Được nhận nuôi, không nhớ rõ chuyện trước kia nữa.”
***
Nối lại thành hai sợi thừng, một dài một ngắn, dài là thừng chính, ngắn là thừng phụ, trên mỏm đá không có điểm cố định thích hợp. Giang Luyện nhìn trúng hai cái cây cách mười mét bên dưới mỏm đá, trèo qua thử, tuyệt đối đủ khả năng chịu tải, bèn đem cả thừng chính thừng phụ qua, lần lượt buộc lên cái cây để phân tán nguy hiểm, sau đó mới thực hiện hạ thừng.
Hai sợi thừng, ba người, kết bạn xuống, vẫn là Mạnh Thiên Tư đi đầu mở đường, chuyện lặt vặt này Giang Luyện không tranh với cô làm gì, dù sao đường cô “quét” mới an toàn nhất; kỹ thuật của Thần Côn tệ nhất nhưng có Giang Luyện ở bên kèm cặp chỉnh sửa, trong lòng cũng không luống cuống như trước nữa, bình tĩnh rồi, thao tác cũng thuận tay, ra dáng hơn hẳn.
Không biết là vì tiết trời hôm nay không tốt hay là do trận lửa kia khói mù khó tản mà không thể xem được chùm ánh mặt trời quý giá chiếu lên “Đầu Mỹ Nhân” – nửa chặng sau gần như là đi trong tối, để tiết kiệm điện, ba người chỉ bật một chiếc đèn đầu chiếu sáng.
Cảnh tượng đó, nếu phải so sánh với cái gì thì, Thần Côn nghĩ ngợi, cảm thấy giống như trong một cái thùng sắt có nắp khổng lồ mà trống rỗng treo hai sợi tơ nhện mảnh dẻ, trên tơ nhện có một con đom đóm đang từ từ bò.
1/3 lộ trình khi trước xuống quá nhanh khiến lão có ảo giác cho rằng bảy trăm mét còn lại cũng có thể giải quyết nhanh chóng, kết quả là phải mở rộng tầm mắt: Thì ra bình thường hạ thừng tốc độ lại chậm như vậy: Vết thương trên người Giang Luyện vừa mới được băng bó, dùng sức quá độ sẽ khiến vết thương một lần nữa căng vỡ, bởi vậy nên Mạnh Thiên Tư rất chú ý chậm rãi khống chế tốc độ; hơn nữa lúc qua “mấu” cũng mất rất nhiều thời gian…
Ba người thậm chí còn dừng lại trên thừng ăn cơm.
Mỗi người một thanh protein, nhóp nhép ăn, trong vầng sáng đèn đầu, Thần Côn có thể trông thấy vụn thức ăn chậm rãi bay xuống dưới. Nước cũng uống rất tiết kiệm, Mạnh Thiên Tư đổ nước vào nắp bình, mỗi người chỉ được chia cho một nắp.
Ăn xong, cô mở ngăn bên của balo ra, bảo họ nhét giấy bọc thanh protein vào, Thần Côn rất tích cực nhét, Giang Luyện thì lại không.
Thần Côn tưởng hắn ném mất: Tiểu Luyện Luyện, cậu làm vậy là không được, quỷ non chúng ta phải chú ý bảo vệ môi trường, ném vỏ nhựa xuống như sẽ rất ảnh hưởng tới môi trường.”
Mạnh Thiên Tư nghe lão nói “quỷ non chúng ta” mà suýt phì cười.
Giang Luyện đành lấy nửa đoạn cất vào túi ra cho lão xem: “Chưa ăn hết.”
Thần Côn ngạc nhiên: “Có một thanh vậy thôi mà cậu cũng không ăn hết?”
Cũng không phải, Giang Luyện cười cười: “Tiết kiệm đồ ăn xíu.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì, chỉ đột nhiên cảm nhận được rằng Giang Luyện thật sự là một người không có cảm giác an toàn.
Hắn nhất định là kiểu trong nhà có gạo nhưng vẫn muốn tích trữ nhiều thêm một tháng; khi tình cảnh chưa rõ, cho hắn một góc bánh, hắn cũng không ăn hết, sẽ giữ lại nửa góc, sợ bữa sau không có gì ăn.
Người từng bị đói thường đều như vậy, dù cho từ nay về sau không bị đói nữa cũng vẫn bất giác giữ lại vài chi tiết nhỏ đó.
Quỷ non thích nhất là lấy núi dụ người, khi còn bé, Cao Kinh Hồng từng dạy cô đạo lý nhân sinh, chỉ vào đỉnh núi trước mặt cho cô xem: “Bé Tư, con xem, núi này đã có hơn triệu năm rồi.”
Khi đó cô mới năm sáu tuổi, không có khái niệm gì với “hơn triệu năm”, chỉ biết là rất già.
Cao Kinh Hồng còn nói: “Ban đầu trông nó cũng không như vậy, về sau bị gió mài nước mòn, dần dần thay đổi hình dáng, trở thành như vậy.”
Đại khái khi đó me lớn muốn nói là “phong thực”, “thủy thực” nhưng sợ cô nghe không hiểu nên đổi từ dễ hiểu hơn.
Cô muốn thể hiện sự thông minh nhanh trí của mình: “Không phải đâu, con cũng thường xuyên bị gió thổi, ngày ngày đi tắm đều bị nước dầm mà, đâu có biến dạng.”
Cao Kinh Hồng cúi đầu cười: “Sẽ biến dạng, từ từ rồi sẽ biến dạng. Bé Tư, lớn rồi con sẽ hiểu, mỗi chuyện xảy ra trong đời đều là gió thổi qua con, nước dầm ướt con, con sẽ vì chúng mà từng chút thay đổi.”
Lại tự lẩm bẩm: “Như me Đoàn của me vậy, nếu không phải người đàn ông người Anh kia chết mất, cuộc đời bà chắc chắn sẽ không như vậy. Đó là một trận cuồng phong, một cơn hồng thủy trong số mệnh bà, khiến cuộc đời vốn có của bà hoàn toàn sụp đổ, xói lở, thay hình đổi dáng.”
Khi đó Mạnh Thiên Tư nghe không hiểu lời này nhưng rồi dần dần cũng hiểu.
Những gió thổi nước dầm này sẽ dừng lại mãi mãi trong số mệnh anh trong một tư thái thích hợp, hoàn mỹ hòa thành một thể: hóa thành tiếng thở dài của anh nhiều năm sau, hóa thành tư thế quyết tuyệt của anh khi hành sự, hóa thành sự không tự tin vĩnh viễn đeo bám khi anh xem người, hoặc giả, hóa thành nửa thanh protein ăn dở nhét vào trong túi.
…
Người ở lâu trong bóng tối sẽ mất đi khái niệm về thời gian, lúc cuối cùng cũng xuống tới đáy vách, Thần Côn còn tưởng rằng trên vách vẫn là ban ngày nhưng đồng hồ thể thao của Mạnh Thiên Tư thì lại chỉ đã là tám giờ tối.
Thế nên, đã liên tục vận động cường độ cao lâu vậy sao?
Ban đầu Thần Côn không cảm thấy quá mệt mỏi, vừa nghe thấy đã chừng ấy giờ, chợt cảm thấy hai chân như nhũn ra, hai cánh tay không giơ lên nổi nữa.
Nhưng câu nói của Mạnh Thiên Tư đã vực lão dậy: “Từ đây tới Đầu Mỹ Nhân treo túi mật đại khái đi mất bốn tiếng, trên đường có một cây đa cổ thụ, cụ Đoàn nhà tôi năm đó đã nghỉ ngơi trên đất. Chúng ta có thể dừng chân tại đó, ngủ một giấc chừng hai tiếng, dưỡng đủ tinh thần thì làm việc mới hiệu quả được.”
Lại là nơi Đoàn tiểu thư từng nghỉ chân, Thần Côn cảm thấy bất kể thế nào cũng muốn đi chiêm ngưỡng một phen.
Dưới vách núi lộn xộn bừa bộn, ngổn ngang đầy những thứ rơi từ trên xuống, những sợi thừng bị cháy đứt có vài sợi rơi mắc vào cành cây trên cao, thõng thượt rủ xuống trong không trung, thoạt nhìn nom như dây điện lệch.
Giang Luyện lượm một sợi từ dưới đất lên, đừng nhìn nó đã bị cháy đứt, trọng lượng một sợi vẫn hơn mấy chục cân như cũ, hắn mượn Mạnh Thiên Tư dao găm, cắt ra thành vài sợi dài trăm mét, cuốn thành vòng dây, chia ra cõng cùng Thần Côn, lúc hỏi hắn, chỉ nói là không chừng sẽ dùng đến.
Ba người lại tiếp tục bôn ba.
***
Đúng như trong nhật ký Đoàn Văn Hi ghi lại, cành lá rơi xuống đáy vách sau khi mục rữa xếp chồng lớp lớp, lưu cữu trong thời gian dài phải dày bằng chiều cao một người: Có nhiều chỗ còn có thể miễn cưỡng đặt chân nhưng có vài chỗ chắc chắn là vũng bùn nhão lầy, giẫm phải không có một chút sức nâng nào.
Mạnh Thiên Tư đi trước dẫn đường, cô cố gắng đi trên những cành cây thân cây, bởi cành lá mục rữa gần như tích tụ cao tới dưới những tán cây của các cây thấp, khiến tán cây to lớn như trực tiếp tỏa từ dưới đất ra, đi lên rất thuận tiện.
Khi thực sự không có cây để mượn đường thì chỉ đành nhặt cành cây lên đâm đâm chọc chọc mà dò đường.
Bảo sao phải đi mất bốn tiếng, đường sá quá khó đi.
Thần Côn khập khiễng đi, lại nghĩ không chừng có thể tìm lại được ảnh chụp của Thịnh Trạch Huệ, dọc đường hết nhìn đông lại ngó tây, khó tránh khỏi rớt lại phía sau, Giang Luyện sợ một mình lão càng rớt càng xa, ảnh hưởng tới tiến độ tổng thể, bèn thích hợp giảm tốc, gắng sức đồng bộ với lão, kèm tốc độ cho lão, thỉnh thoảng còn kéo lão một cái.
Đáy vách thật sự là một thế giới khác.
Nói vậy là vì thực vật có tính hướng sáng, hoặc còn gọi là “sống hướng dương”, nhưng dưới đáy vách lại không có ánh mặt trời, bởi vậy nên cành cây cũng không kiêng nể gì, muốn sao mọc nấy, sinh trưởng về đủ các phía. Không biết có phải là chất dinh dưỡng dưới lòng đất cũng đủ hay không mà còn có thể duy trì được thân mình khổng lồ của chúng, chỉ là dáng dấp rất khác những cây bình thường, trong bóng tối, những bóng cây méo mó này nhìn vô cùng đáng sợ: Có cây giống như nửa mặt nghiêng to lớn nhe răng cười gằn, có cây thì giống mãnh thú náu mình trên cao, chỉ chực nhào xuống.
Có điều dọc đường đúng là không gặp một con mãnh thú nào, đại khái đã sớm tránh đi thật xa rồi, ánh đèn đầu rọi sáng sẽ lướt qua vài con côn trùng nhỏ, chẳng hạn như nhện u linh chân dài, dế ngựa bật xa các loại, nhưng chúng nó đều rất nhạy cảm với ánh sáng, vừa quét tới đã hoặc kinh sợ bất động, hoặc chạy trốn mất dạng.
Thần Côn còn hãi hùng giật nảy, cứ rúc lại bên người Giang Luyện, sau đi dần cũng quen, còn xì xào thì thầm với Giang Luyện: “Cậu xem, cô Mạnh đúng là hệt như một cái đèn.”
Giang Luyện cảm thấy câu này thật quái đản: Tuy dọc đường Mạnh Thiên Tư cố nhiên đáng tin cậy, nhưng so sánh cô với “đèn chỉ đường” có phải là hơi quá rồi không?
Có điều, hắn nhanh chóng biết là mình hiểu sai.
“Cậu xem, chung quanh cô ấy như có một cái kết giới vậy, bách thú bất xâm, có giống phạm vi soi sáng của một chiếc đèn không? Bên ngoài nguy hiểm khó lường, vậy nhưng chỉ cần chúng ta ở trong quầng sáng này là sẽ được an toàn.”
Giang Luyện thấy đưa ra bình luận không hay cho lắm: “Vậy chú theo sát chút, đừng có đi ra ngoài.”
Thần Côn không muốn ra ngoài, nhưng người có ba cái gấp, đi thêm được một đoạn nữa, lão không nhịn nổi.
Nhỏ giọng hỏi Giang Luyện trước: “Cậu nói xem… Tôi có thể bảo cô Mạnh đi theo… Hoặc là cố gắng đứng gần chút không?”
Giang Luyện hỏi ngược lại lão: “Chú cảm thấy như vậy có ổn không?”
Đúng là không ổn lắm, Thần Côn lúng túng, lại nhịn một lúc, thật sự không chịu nổi: “Vậy, cậu có thể đi với tôi không?”
Người cùng giới tính dễ thương lượng hơn, Giang Luyện gọi Mạnh Thiên Tư lại, nhờ cô đứng tại chỗ chờ một chút, bên này phải cần đi vệ sinh.
Có điều hắn cũng không thật sự đứng cạnh đó theo dõi sát sao: Đưa Thần Côn tới nơi rồi, thấy không có vấn đề gì, Giang Luyện bước ra ngoài mấy bước, đứng quay lưng về phía lão.
Thần Côn nắm chặt cục đá trong tay đề phòng bất trắc, dù Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện đều ở trong phạm vi tầm mắt của lão nhưng muôn màu muôn vẻ các loại phim kinh dị đã sớm dạy lão tuyệt đối không thể lạc quan mù quáng: Biến cố thường xảy ra trong góc ngủ, đừng nói là đồng bạn ở gần, dù có sát bên cũng chưa chắc có thể phòng vệ lão bị thứ gì tha đi trong nháy mắt.
Lão quyết định tốc chiếc tốc thắng, run rẩy cởi khóa quần, còn kéo tới cùng thì chợt phát hiện ra trong bụi cỏ phía trước có một cục da lông màu trắng bò bò.
Lông tóc Thần Côn dựng đứng, hét ầm lên: “Chuột! Chuột mười cân!”
Vừa hét vừa ném cục đá trong tay tới, sau đó cũng không kịp kéo khóa, xoay người bỏ chạy.
Hay lắm, phải biết rằng đời lão sợ nhất hai loài động vật, một là chó, hai chính là chuột, một con chuột to bằng con chó thì có khác nào cộng hai nỗi sợ vào làm một không, lại còn màu trắng!
Giang Luyện nghe thấy động tĩnh đã sớm tiến lại, Thần Côn tóm chặt lấy cánh tay hắn, răng trên răng dưới va vào nhau cầm cập, Mạnh Thiên Tư cũng chạy qua, hỏi lão: “Chuột ở đâu?”
Thần Côn run rẩy giơ tay lên chỉ vào một chỗ, lại một lần nữa tê rần ra đầu: Vẫn còn ở đó! Quả nhiên là một con chuột siêu to, còn rất bạo gan, gặp người cũng không chạy.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: “Không thể nào.”
Loài chuột chạy rất nhanh, “tránh thú núi” vừa phát ra, đã sớm trốn mất dạng rồi, sao có thể còn làm ổ ở đó giả chết.
Cô đến gần nhìn, lại ngồi xuống xem, sau đó tức giận quay đầu, ngoắc ngoắc tay với Giang Luyện.
Giang Luyện nửa lôi nửa kéo Thần Côn còn chưa hoàn hồn qua.
Không phải là chuột mà là một con khỉ, một con khỉ trắng, thân còn chưa dài đến nửa mét, đại khái là một con khỉ con, đang ôm lấy đầu cuộn tròn, run lẩy bẩy.
Trên đầu còn sưng u một cục, chắc là bị Thần Côn ném đá gây nên, thấy Thần Côn qua đây lại càng run rẩy dữ dội hơn, cũng không dám chạy, hẳn là tứ chi đã sớm bị dọa nhũn ra rồi.
Vẻ mặt con khỉ vốn đã trông như muốn khóc, hơn nữa hiện giờ lại thức sự bị dọa sắp khóc, đáng thương hết sức, Giang Luyện nhìn mà thương xót trong lòng.
Mạnh Thiên Tư vươn tay gọi nó: “Nào, qua đây.”
Đối với thú núi, cô đại khái là một nhân vật rất đặc biệt, hơn nữa thế tay chỉ đơn giản chuyển động một cái thôi nhưng cái phát lại ra là nét bùa: Con khỉ nhỏ kia co rúm một hồi, cuối cùng cũng lấy dũng khí đi về phía cô, lúc tới bên chân cô, hai bàn tay bám lấy giày cô, bấu lấy tiếp tục run rẩy.
Mạnh Thiên Tư hơi đau lòng: “Aizz, nhìn xem, đáng thương chưa kìa, nào, đừng sợ…”
Cô đưa tay xoa đầu con khỉ, con khỉ dần không sợ cô nữa, hai bàn tay đặt lên tay cô, dáng vẻ ngoan ngoãn hết sức, về sau, hai cánh tay ôm cả lấy mắt cá chân cô, đầu cọ lấy cọ để.
Mạnh Thiên Tư cười khanh khách.
Giang Luyện ban đầu còn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn, sau thấy Mạnh Thiên Tư vui vẻ như vậy, không biết tại sao lại hơi phẫn nộ: Ngẫm lại mình khi trước cố gắng muốn tạo một con thuyền nhỏ hữu nghị đến như vậy, ba phen mấy bận, ra sống vào chết, mãi mới có chút đột phá, còn con khỉ này thì chẳng cần làm gì cả, bán chút moe bán chút thảm là có thể khiến Mạnh Thiên Tư thích thú…
Thói đời thật là, người không bằng khỉ.
Thế là mắt nhìn con khỉ hết thấy đáng yêu, hơn nữa, mới quen bao lâu mà đã ôm mắt cá chân người ta rồi, chẳng biết dè dặt gì cả, không phải loại khỉ mà hắn thưởng thức.
Thần Côn bị lương tâm lên án, cúi gục đầu, yếu ớt biện giải cho mình: “Dưới vách núi này chuột cũng trông giống chó, sao con khỉ này lại nhỏ thế chứ, ai mà biết được…”
Mạnh Thiên Tư bỗng nghĩ ra điều gì: “Xuống đây lâu vậy rồi, vừa vặn nên báo tin bình an cho Mạnh Kình Tùng cho anh ấy đỡ sốt ruột.”
Cô lấy bút đánh dấu trong balo ra, viết một chữ “Nhân (人)” lên lưng con khỉ, tạm ngừng một chút rồi tiện tay chỉ lên trên vách núi: “Đi.”
Con khỉ tung mình một cái, động tác cực nhanh, vọt đi như một làn khói.
Thần Côn ngạc nhiên: “Không phải cô nên viết nhiều thêm mấy chữ à, chỉ viết mỗi chữ “Nhân” thôi trợ lý Mạnh xem hiểu được sao?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Được chứ, người thông minh là xem hiểu được.”
***
Đoạn đường về sau, Giang Luyện cứ suy nghĩ mãi ý nghĩa của chữ “Nhân” này: Trước đó hắn từng gặp phải câu “Yêu cáo trên eo”, sau đó nghĩ lại, dù không biết ám chỉ cụ thể nhưng cũng đoán được là điển môi, tiếng lóng, nhưng chỉ một chữ “Nhân” thôi thì có phải đơn giản quá rồi không?
Thực ra có thể hỏi Mạnh Thiên Tư, chỉ có điều bị ba chữ “người thông minh” hạn chế, mãi đến khi tới dưới cây đa cổ thụ vẫn chưa nghĩ ra đầu mối.”
Cái cây này quả thực rất lớn, tán cây tỏa ra e rằng có thể che phủ cả một mẫu đất, chạc cây tẽ ra như khung ô dày đặc, vừa nhiều vừa dài lại vừa rắn chắc, Mạnh Thiên Tư vốn định theo đúng kế hoạch cũ, leo lên dựa vào thân cây chợp mắt một lúc là được, không ngờ cuộn thừng Giang Luyện mang theo lại phát huy tác dụng ở đây – hắn chọn bốn chạc cây chĩa ra ngoài song song nhau khoảng cách đồng đều, kéo thừng mắc võng giữa chúng, rất nhanh sau đó đã làm xong ba tấm giường thừng san sát chỉ cách một chạc cây.
Hắn nhìn Mạnh Thiên Tư: “Cô chọn một tấm đi?”
Thần Côn lại tưởng là nói với mình, hớn hở đáp tiếng, trèo lên tấm ở giữa nằm vật xuống, hết xoay mình lại ngồi dậy, sau khi đã xác nhận là bền chắc an toàn thì rất thân thiện bảo Mạnh Thiên Tư: “Nào, nào, cô Mạnh, bền lắm, cô cứ chọn đi, muốn ngủ bên nào thì ngủ bên ấy.”
Ông đã nằm ở giữa rồi còn hỏi người ta ngủ bên nào, tất nhiên không phải bên trái ông thì cũng là bên phải rồi, khác gì nhau đâu.
Mạnh Thiên Tư bèn tới nằm xuống cái gần nhất.
Giang Luyện cũng nằm xuống, thực ra hắn không muốn nằm lắm, dù sao sau lưng cũng bị thương, nhưng đoạn đường này quá mệt mỏi, ngồi nghỉ không ổn, nằm lại khó chịu.
Hắn nhắm mắt lại, định ngủ một giấc ngắn.
Nhưng nhất thời nửa khắc không sao ngủ được, dù sao cũng là giường thừng, đung đưa qua lại, muốn ngả đầu xuống là vào mộng ngay không dễ chút nào. Lát sau, Thần Côn lại gọi Mạnh Thiên Tư: “Cô Mạnh, lát nữa phải đi làm chuyện quan trọng gì đấy, cô bật mí một chút được không, để chúng tôi tính toán một hai, lúc cần thiết còn hỗ trợ cho cô, đỡ cho đến lúc đó không hiểu gì hết, luống cuống tay chân không ra làm sao.”
Có lý, Giang Luyện lại mở mắt.
Hắn nghe thấy Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, dường như trầm ngâm một hồi rồi mới mở miệng: “Hai người từng nghe về…ma nước bao giờ chưa?”
Thần Côn trả lời: “Có, người rơi xuống nước chết đuối sẽ biến thành ma nước, có một số ma nước còn chuyên dụ người đi chết đuối, tìm thế thân, trong ‘Liêu trai’ có viết.”
Giang Luyện ho khẽ một tiếng: “Cô Mạnh hỏi gì vậy? Tôi nghe không rõ lắm.”
Thần Côn như tỉnh mộng, trở mình ngồi dậy, trong lòng lão, nghe câu chuyện này là một việc rất quan trọng, nghe không rõ hay gì đó sẽ rất ảnh hưởng tới thể nghiệm nghe: “Đúng, đúng, Tiểu Luyện Luyện cách quá xa, cô Mạnh, chúng ta đổi chỗ đi, cô ngủ giữa.”