Xương Rồng Đốt Rương - Trang 4
Quyển 3 - Chương 5
Giang Luyện chỉ cảm thấy sóng âm nện ngay sau lưng mình, nào dám chậm trễ giây nào, càng guồng chân chạy nhanh hơn.
Tốc độ có thể tính là sở trường mạnh nhất của hắn, bằng không đêm qua cũng đã chẳng thể đuổi kịp, hơn nữa, vốn cũng đã sắp ra tới sau núi, chiếm được tiên cơ – hắn ngựa không dừng vó, cũng chẳng buồn cẩn thận phân biệt phương hướng nữa, có đường thì đi, có khe thì nhảy, lên núi xuống dốc, băng đường vượt sông, đến lúc đứt hơi dừng lại, trời đã xâm xẩm tối, mà trong rừng thì lại càng có vẻ u tối – thôn trại và đám người kì quái kia, và cả làn sóng âm đè ép thần kinh, đã sớm bị vứt lại sau lưng.
Bấy giờ, Giang Luyện mới nhận ra Mạnh Thiên Tư nặng muốn chết: đừng chỉ nhìn thể trọng của một người, vác một người ngủ mê mệt hoặc say rượu nặng hơn người đang tỉnh táo nhiều, người chết lại càng nặng, bằng không đã chẳng có cách nói “sức nặng của cái chết” này.
Giang Luyện cởi thừng, thả Mạnh Thiên Tư xuống, bản thân cùng ngồi bệt xuống đất, bôn ba một ngày một đêm, một hạt cơm cũng chưa vào bụng, lúc căng thẳng thì không cảm nhận được nhưng một khi thả lỏng là thực sự không đứng dậy nổi nữa, chân cẳng đều run lên. Hắn thở hổn hển, lại hít mũi một cái, tỉnh táo lại rồi, nhìn sang Mạnh Thiên Tư bên cạnh, lầu bầu: “Cô nhàn ghê cơ.”
Cách đó không xa vọng lại tiếng nước rào rào, là một khe suối nhỏ trong núi. Giang Luyện lê bước đi qua ngồi xổm xuống, nương ánh mặt trời mỏng manh kiểm tra: nước suối trong suốt, chảy không ngừng, là nước thông; trên vách tảng đá ngâm nửa trong nước bám rêu xanh, thực vật bình thường có thể mọc được, về cơ bản là không có độc.
Hắn vốc nước táp lên mặt, lại uống vài ngụm, lau miệng, nhìn bóng đêm mà phát sầu.
Hắn tin chắc là mình lạc đường.
Trên thực tế, lần theo dấu vết cả một đêm, hắn đã sớm bị “chuyển qua chuyển lại” của Bạch Thủy Tiêu làm cho đầu óc rối tung rồi, hơn nữa ban nãy vừa chạy trốn một trận, triệt để mất phương hướng, tối khuya thế này, lạc trong thâm sơn cùng cốc tuyệt đối không phải chuyện gì có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Chỗ này so với tất cả những nơi hắn từng đến từ khi vào Tương Tây tới này sâu xa và hẻo lánh hơn hẳn, chỉ trong mấy giây uống ngụm nước này thôi đã loáng thoáng nghe thấy không chỉ một lần tiếng động vật gầm rú, vừa như sói như hổ, lại cũng không phải sói hổ, bởi không biết nên lại càng khiến lòng người e sợ hơn.
Giang Luyện quay trở lại bên người Mạnh Thiên Tư, đưa tay đẩy vai cô, không tỉnh, dù cho nhang đốt của Bạch Thủy Tiêu có lợi hại thì đoạn đường này xóc nảy như vậy cũng nên nguôi đi phần nào rồi mới phải, nếu vẫn tiếp tục mê man thì phiền toái rồi, càng kéo dài càng không ổn, hắn sẽ phải nghĩ cách cả đêm đưa cô đi tìm bác sĩ.
Hắn bế Mạnh Thiên Tư tới bên khe suối, thò tay múc nước vẩy lên mặt cô. Chiêu này học theo cụ nuôi, cụ nuôi nói nước suối trong núi lạnh thấu tim gan, hồi đó say rượu hoặc mệt đến chỉ muốn ngủ vật ra, đều dựa vào thứ nước này để tỉnh táo lại.
Ấn đường Mạnh Thiên Tư cau lại, không tỉnh.
Có phản ứng là tốt rồi, Giang Luyện quyết định thử liều mạnh hơn, hắn ấn mặt cô xuống nước, sau đó buông tay, trong lòng nhẩm đếm thời gian, tính đến đúng thời gian thì vớt cô lên.
Cũng may, cô rất nhanh có động tĩnh, đầu tiên là bả vai khẽ co rụt lại, sau đó hai tay cuộn lại quơ túm, kế tiếp sặc nước, ho lên khù khụ. Giang Luyện thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn vỗ lưng cho cô, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Mạnh Thiên Tư vừa ho khan vừa lắc đầu, dường như còn ngại chưa đủ tỉnh táo, lại tự mình nhúng cả đầu xuống nước, nhô lên hụp xuống mấy lần mới hết hứng ngồi ngay ngắn trở lại, cúi thấp đầu, tóc bị ướt không ngừng nhỏ nước xuống, đồng thời yếu ớt giơ ngón trỏ lên ngoắc ngoắc Giang Luyện.
Giang Luyện sợ cô bị Bạch Thủy Tiêu làm cho để lại di chứng gì đó, sáp lại gần nhìn sắc mặt cô: “Cô thế nào…”
Mới nói được một nửa, bỗng chú ý tới má cô hơi phồng lên, trong lòng Giang Luyện chớp động, nghiêng đầu tránh phắt nhưng rốt cuộc vẫn chậm mất nửa nhịn, Mạnh Thiên Tư phun thẳng ngụm nước ra, phất qua má phải hắn, đập thẳng vào vành tai, sau đó hết đà rơi hết xuống cổ, lại chia ra làm mấy dòng hoặc chảy ra sau lưng hắn xuống thắt lưng, hoặc chảy từ vai hắn ra trước ngực, đến tim gan, phải nói là lạnh tê tái.
Hắn giơ tay lên lau nước vương trên lông mày bên phải rồi ngẩng đầu lên.
Trăng đã lên, mặt nước loang loáng, óng ánh như ban ngày, Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhoẻn một nụ cười mê hoặc, khuôn mặt cô vốn đã rực rỡ, làn da sau khi ngâm nước càng thêm trong mịn, nét môi vô cùng rõ ràng, khóe miệng còn đậu vài giọt nước rung rinh muốn rơi.
Giang Luyện ngẩn người, lần đầu tiên cảm thấy từ “quỷ non” này thật đúng thích hợp với cô, nữ yêu thoắt ẩn thoắt hiện trong núi rừng đêm tối, vô cùng quyến rũ, nhưng cũng rất nguy hiểm, thực sự là ác mộng tươi đẹp của những chàng thư sinh thời cổ đại.
Cô đưa ngón tay chậm rãi lau giọt nước bên khóe miệng đi, nói: “Phun trật rồi.”
Giang Luyện cười cười, vì tình hữu nghị.
Hắn mượn nụ cười này xóa nhòa đi hơn nửa cơn tức trong lòng, đem non nửa còn lại ra không nhanh không chậm nói: “Cô Mạnh, nếu tôi ích kỷ sợ phiền phức thì hoàn toàn có thể không tới cứu cô… Tôi bận rộn vất vả như thế, kết quả là phải chịu một ngụm nước của cô, có phải là hơi oan không?”
Mạnh Thiên Tư khinh thường lườm hắn: “Anh đương nhiên là phải cứu tôi rồi, đừng quên, chính anh đã kề dao lên cổ tôi ép buộc tôi, anh mà không đến thì xác định là đội vững cái danh đồng bọn của Bạch Thủy Tiêu, trở thành kẻ địch của quỷ non. Tôi không có tin tức ngày nào, anh không được sống yên ổn ngày đó, chỉ khi tôi lành lặn trở lại, hơn nữa còn là anh cứu về, anh mới rửa sạch được hiềm nghi… Đừng tự tâng bốc mình ngập tràn nghĩa khí lên như thế, có ai bị ngu đâu.”
Giang Luyện bị cô vặc cho nghẹn họng.
Hắn phải thừa nhận rằng hắn quả thật có mưu tính này, nhưng đêm qua lúc cấp bách đuổi theo xe thì thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Thây kệ, cô thích hiểu ra sao thì hiểu, dù sao cách lý giải này cũng không sai.
Giang Luyện xòe tay, tỏ vẻ: Cô lợi hại, cô đúng tất, tôi không còn lời nào để nói.
Chợt nghĩ đến điều gì: “Cô khỏi hẳn rồi? Có sao không? Biểu hiện lúc trước của cô…rất kỳ quái.”
Lúc trước?
Mạnh Thiên Tư nhíu mày.
Cô nhớ ra rồi, cô vừa nhập điên thì đã bị Giang Luyện đánh bất tỉnh.
***
Quỷ non luyện kháng thuốc, cấp thấp nhất là cố gắng giữ tỉnh táo, cấp cao hơn thì gọi là “phản nhập điên”.
Giữ tỉnh táo là điều động tất cả sức lực trong cơ thể, chính diện đối kháng: Ví dụ cô vừa thất thần, thấy kiến trên vách tiền bắt chước chim nhạn bay lên, sau đó lập tức tỉnh táo lại, thì gọi là giữ tỉnh táo.
Nhưng thời xưa, đối thủ phóng khói mê đa số đều là lén lút, chắc chắn sẽ không nhắc nhở trước mặt anh là “Chú ý, chuẩn bị thả khói mê đây”, bởi vậy nên lỡ trúng khói mê rồi thì phải làm thế nào để phá mê, làm sao để có thể “phản nhập điên”, còn quan trọng hơn giữ tỉnh táo.
Nguyên lý kể ra cũng đơn giản, chẳng hạn như nhiều người trưởng thành nằm mộng, sẽ mơ thấy mình trở lại ngày thi đại học, sắp đến giờ nộp bài, trước mắt trống rỗng, cuống đến cả người vã mồ hôi lạnh, nhưng bất thình phúc đến tâm thông, có thể nhắc nhở được mình rằng: Hôm qua không phải mình còn làm việc/đi họp/đi công tác/đón con sao? Sao lại ở đây làm bài thi, rõ ràng là nằm mơ?
Bèn thở dài một hơi, từ từ tỉnh lại.
Tóm lại, chính là quá trình “nhập điên – phá mê”, càng kiên trì được lâu, càng phá mê được nhiều thì khả năng phản nhập điên sẽ càng cao, kỷ lục Mạnh Thiên Tư tuy không phải là tốt nhất, nhưng tối đa cũng từng kiên trì được 112 phút, phá 46 lần, bình quân không đến 3 phút một lần, cho nên trong mắt cô, chỉ mới nhập điên chưa phải là chuyện gì to tát, mà Bạch Thủy Tiêu sợ quỷ non “phản nhập điên” cũng là có lý do, anh cho rằng cô ta đã lú rồi, cô ta lại đột nhiên tỉnh táo lại phản kích – bởi vậy nên nhiều lần nhắc nhở Kim Châu Ngân Châu, không đến lúc trời tôi thì sẽ không thực sự có hiệu quả, đừng để bị Mạnh Thiên Tư lừa.
Mạnh Thiên Tư đưa tay xoa xoa gáy, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Luyện: Tên này ra tay quá nhanh, nếu hắn kiên nhẫn chờ thêm chút nữa thì cô cũng “phản” được về, có điều cũng may là hắn xuất hiện, mặc dù không phải là Mạnh Kình Tùng cứu nhưng rốt cuộc cũng phù hợp với mong muốn, lược bớt chuyện cho cô.
Cô định đứng lên, lúc này mới cảm thấy tứ chi nhũn ra, đan điền không vận khí lên được, xem ra nhang cao đúng là có ảnh hưởng tới cơ thể người, tác dụng chậm nhưng kéo dài giống như mưa phùn làm ẩm vậy, không phải là quá mạnh nhưng lớp lớp sũng nước.
Cô đưa tay ấn ấn cái bụng xẹp lép, nhìn chung quanh một vòng, tin chắc là tạm thời an toàn: “Không có gì ăn à?”
Giang Luyện đáp: “Tôi cũng chưa ăn, từ đêm qua tới giờ sao tính nổi đến chuyện ăn chứ?”
“Thế anh có đói không?”
Sao, cô có cách gì à?
Giang Luyện đáp: “Đói chứ.”
“Anh đói, tôi cũng đói, mọi người đều có nhu cầu, vậy đứng trơ ra đó làm gì, anh đi kiếm chút gì đi.”
Giang Luyện muốn phản bác cô hai câu, nhưng kể cũng lạ, lời Mạnh Thiên Tư nói nghe thì như há miệng là ra, song lại có một đạo lý kiên định vừa lệch lạc vừa vi diệu, khiến cô vừa nói, hắn đã hiểu được là: Nếu đã cùng đói thì nên đi kiếm chút đồ ăn, mau chóng bổ sung thể lực; mà cô đã mệt mỏi không có sức lực như thế thì nên là “hắn” đi kiếm đồ ăn.
Hắn đưa mắt ra xung quanh: “ Nhưng một mình cô ở đây…”
Mạnh Thiên Tư ngắt lời hắn: “Đương nhiên là tôi không thể một mình ở đây rồi, lỡ như đám Bạch Thủy Tiêu đuổi tới thì tôi phải làm sao?”
Cô ngẩng lên nhìn quanh mình một vòng, chỉ vào một cây đại thụ cách đó không xa, cây đó có vài chạc khá to, tán cây vô cùng rậm rạp kín kẽ, có thể giấu lên đó một hai người: “Anh đưa tôi lên đó, tôi chờ anh bên trên.”
Cách này không tệ, nhưng giọng điệu ra lệnh này khiến Giang Luyện hơi khó chịu: “Người nói chuyện với người không cần hai chữ ‘làm ơn’ à?”
Mạnh Thiên Tư có cần ‘làm ơn’ hay không thì phải xem tâm trạng xem trường hợp; có chịu nghe dạy bảo cũng phải nhìn xem người dạy bảo là ai, dù sao cũng không phải là Giang Luyện: Đêm qua hắn kề dao lên cổ cô, dù chuyện xảy ra là có nguyên nhân thì cô cũng thực sư không sinh hảo cảm được với hắn, nói câu nào là có gai câu đấy.
Cô nói: “Không cần, tôi nói một câu còn có ối người giành giật nhau làm, tôi không cần làm ơn.”
Giang Luyện nhất thời im lặng, Mạnh Thiên Tư cũng không nhìn hắn, tự mình vắt nước trên tóc, lạnh nhạt nói: “Ngại phiền phức thì tôi ngồi ở đây cũng được, sống chết có số, chẳng sao cả.”
Giang Luyện khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra: nói chuyện với Mạnh Thiên Tư thật sự phải liên tục bình ổn tâm trạng, bằng không sẽ muốn vặc lại cô, mà vặc cô rồi sẽ làm ảnh hưởng tới “kế lớn”, bất lợi cho việc kiến thiết tình hữu nghị.
Hắn xoay lưng về phía Mạnh Thiên Tư, ngồi xổm xuống: “Tôi phải trèo cây, cô tự ôm chặt vào.”
Cây này không thấp, hơn nữa trên lưng còn cõng theo một người, Giang Luyện thật sự rất trầy trật, cũng may lúc hắn mò mẫm trong trại đã thuận tay nhặt một con dao phòng thân, có dao cắm vào làm mấu bám có thể tiết kiệm được không ít sức lực, chỉ là hơi ngại ngùng: mùa này ăn mặc vốn ngắn mỏng, cơ thể Mạnh Thiên Tư dán lên lưng hắn, hơi thở phả bên cổ hắn, muốn tránh cũng không tránh được quan hệ không gần gũi mà lại thân thể “gần gũi”, có lẽ sẽ có người cảm thấy đó là diễm phúc, nhưng hắn thì chỉ cảm thấy lúng túng, càng tránh không nghĩ lại càng nghĩ đến, chỉ có thể ôm lòng không vẩn mây.
Mạnh Thiên Tư cũng rất mất tự nhiên, thường ngày cô nhảy cao đạp thấp, đã bao giờ bất lực đến nỗi cần người cõng đâu? Chuyện cõng vác này vốn phải kề sát thân thể, Giang Luyện trèo lên phải dùng sức, cơ thể nóng lên, da thịt trên lưng căng lên, khó tránh khỏi chạm cọ vào chỗ này chỗ kia của cô, nếu song phương có hảo cảm với nhau, tứ chi ngẫu nhiên tiếp xúc thì gọi là ám muội, tình thú, nếu không có hảo cảm thì chẳng khác gì nuốt phải ruồi. Mạnh Thiên Tư đầy một bụng bực bội, lại tự biết nỗi bực bội này là vô lý, không thể nổi giận được.
Trèo cây mà đến là giày vò, mỗi người còn phải giả bộ không sao, chỉ là đang trèo cây mà thôi, cũng may trời đã tối, chui giữa tầng tầng cành cây dày đặc lại càng tối, không nhìn thấy rõ được mặt nhau, chút xấu hổ này chỉ như một mảnh giấy, xé ra trong bóng tối, vần vò vứt đi rồi không nhắc lại nữa.
Giang Luyện đỡ Mạnh Thiên Tư ngồi lên chạc cây rồi nhanh chóng xuống khỏi cây rời đi, cả cánh rừng to như vậy chỉ còn lại mình cô.
Núi rừng trong đêm khó tránh khỏi đáng sợ, không tiếng động hay có tiếng động đều khiến người ta rợn tóc gáy, Mạnh Thiên Tư thì lại thờ ơ: quỷ non vốn luôn thân thiết với núi.
Cô ngồi trên cao, dưới bàn chân là lớp lớp cành lá, dù có người đứng dưới tán cây nhìn lên, cũng sẽ chỉ thấy tán lá như ô – tán cây này như một cái tổ, bao lấy cô vào giữa, mùi lá, mùi cành và cả mùi núi đá, đêm tối đều rất quen thuộc, lại gần gũi, làm dịu và thư giãn thần kinh của cô.
Phường, trạm, đình, sào, tám trăm một ngàn năm trước, đa số quỷ non đều lấy cây làm sào, xây ổ nương thân như thế này.
Cô không quen thuộc vùng này, không có ý định mạo hiểm đi đêm, huống chi cơ thể còn chưa hồi phục, không bằng nghỉ ngơi trước một đêm, đợi trời sáng rồi lại nghĩ cách liên lạc với Mạnh Kình Tùng, còn Giang Luyện thì, mặc kệ hắn có đáng tin hay không, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào hắn.
Giang Luyện nhanh chóng trở lại, trời tối như bưng, trong rừng nhìn chỗ nào cũng giống chỗ nào, hắn lo lắng cho an toàn của Mạnh Thiên Tư, chỉ đi tìm loanh quanh gần đó, không dám đi quá xa, có điều đồ đạc tìm được cũng không ít, buộc áo khoác lại thành túi đem trở về – tuyệt đại đa số non nước đều khả ái, là bát cơm trời ban, một khuôn bánh úp, dùng dao tách cái là gỡ được bánh, một cái bát miệng rộng, khoắng thìa một cái là múc được đồ ăn, thế mới nói “gần núi ăn của núi, gần nước ăn của nước”.
Mạnh Thiên Tư đẩy cành lá trên đầu ra, nương nhờ ánh trăng mà vặt, có quả sổ dại, có hầu tra, có ngũ vị tử, có nho núi, hạt dẻ vỏ ráp và các loại quả mọng dại, dù có mấy thứ đã khô quắt hết mùa nhưng vào lúc này thì có thể gọi là “tiệc lớn” rồi.
Hai người chia nhau ngồi lên hai cành cây, đối diện nghiêng người, mỗi bên nắm hai góc áo khoác đè lên đầu gối, căng áo khoác thành cái bàn, tự bóc đồ ăn cho mình trên mặt bàn này, vỏ bã hạt không thể ném lung tung, sẽ bại lộ tung tích, bèn chất đống trên “mặt bàn”, định ăn xong dùng áo khác bao lại, coi như một túi rác sẵn có.
Người trong nước có văn hóa bàn ăn, ăn ăn nói nói, giao tình cũng nảy mầm một cách tự nhiên trong cuộc đàm luận ăn uống này, giống như thứ tự lên món vậy: đầu tiên là món lạnh, khách khí xa lạ; sau đó là món nóng, thư thái thân thiện; cuối cùng là rót rượu cho nhau, giao tình liền nối thành.
Đã ăn rồi mà không nói gì đó thì thật thiếu thú vị, giống như há miệng ra chỉ để ăn mà không lải nhải thì quá lãng phí, huống hồ Mạnh Thiên Tư vốn có không ít chuyện muốn hỏi.
“Hai người bạn của anh đâu?”
Giang Luyện cũng đang lo lắng cho tình hình của hai người này.
Hắn thuật lại tóm tắt chuyện xảy ra trước đó một lượt trước: “Vi Bưu và Mỹ Doanh hẳn nên trốn đi trước, nhưng hai người họ đều không lanh lợi lắm, sớm muộn ghì cũng sẽ bị người của cô tìm ra. Mạnh Kình Tùng…sẽ không làm khó họ đâu chứ?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Kình Tùng làm việc thận trọng chững chạc, nếu bạn anh có thể nói rõ ràng, Kình Tùng cũng sẽ không làm gì quá mức, cùng lắm…”
Cô bóc hạt dẻ dại bỏ vào miệng, hạt này khá được, vừa ngọt vừa giòn, còn có nước nữa.
Nhai xong, cô mới nói nốt nửa câu còn lại: “… Mặt mày trông có da có thịt như vậy, đánh mấy trận thôi.”
Xem ra Vi Bưu sẽ bị đánh, Giang Luyện yên lòng: đánh thì đánh, ăn nhiều cơm gạo, thân hình lực lưỡng như vậy đúng là nên chịu chút gian khổ.
Mạnh Thiên Tư lại nhớ ra điều gì: “Huống Mỹ Doanh bạn anh kia bị bệnh gì à?”
Giang Luyện gật đầu: “Phải.”
Mạnh Thiên Tư cúi đầu bóc vò quả sổ, quá khó bóc, quả vốn tròn ủng lại bị cô bóc cho thủng lỗ chỗ: “Nặng không?”
“Rất nặng, không cẩn thận thì chỉ sống được ba năm rưỡi nữa.”
Mạnh Thiên Tư ồ một tiếng: “Vậy sao không đưa cô ấy đi bệnh viện đi, mang vào núi làm gì?”
“Mang vào núi là để tìm đường sống.”
Cụ nuôi vẫn thường dặn hắn không được nói chuyện của Mỹ Doanh với người ngoài, nhưng Giang Luyện tự có suy tính riêng: Nếu anh giấu kín một bí mật thì bí mật có thể sẽ mãi chỉ là bí mật nhưng nếu anh có thể nói với người ngoài thích hợp thì có nghĩa sẽ càng có nhiều người hơn tới phá giải, tỉ lệ giải mã cũng càng lớn hơn – huống hồ hiện giờ hắn còn có chuyện phải nhờ Mạnh Thiên Tư.
Giấu đầu hở đuôi mà xin giúp đỡ, không bằng thẳng thắn thành khẩn mà nhờ, Mạnh Thiên Tư không giống người không phân biệt phải trái, nếu có thể khiến cô sinh lòng đồng cảm với Mỹ Doanh, chuyện sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Mạnh Thiên Tư bóc xong quả sổ, đưa lên mũi ngửi ngửi, không định ăn, quá chua.
Cô bỏ quả sổ xuống, hái một cái lá vò nát lau tay: “Việc anh câu thận ảnh có liên quan đến bệnh của Huống Mỹ Doanh?”
“Phải.”
Mối liên quan này có hơi mù mịt, Mạnh Thiên Tư nhớ tới mấy bức vẽ của Giang Luyện: “Người phụ nữ mặc áo trắng bị cắt cổ một nửa vẫn cố bò…”
“Là cụ ngoại của Mỹ Doanh, cũng chính là bà cố. Đội thồ đó là người nhà họ Huống đang di dời gia sản, lúc đó người Nhật đã đánh vào Hồ Nam, vì để tránh chiến họa…”
Nói tới đây, hắn dừng lại: có một luồng sáng đèn pin rất nhạt đang lướt qua cành lá bụi rậm chếch phía trước, giống như một đường sáng đột ngột rơi xuống.
Vậy tức cách đây không xa, có người đang rọi đèn pin.
Lát sau, tiếng bước chân lộn xộn tới gần, ánh đèn nhiều thêm mấy luồng, cũng càng sáng hơn, lướt qua lướt lại trong mảnh rừng này, trong đó có một luồng thậm chí còn xuyên qua cành lá, chiếu từ sau tai hắn tới, rọi sáng một bên gò má hắn.
Có người tới.
Cả hai đều không nói gì, Mạnh Thiên Tư khẽ khàng nắm lấy hai góc áo khoác đưa qua, Giang Luyện nhận lấy, lặng lẽ đùm túm gói lại, sau đó, ai nấy đều ngồi thẳng người dậy, lưng dựa lên thân cây, vẫn không nhúc nhích, đều hít thở cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Tốc độ có thể tính là sở trường mạnh nhất của hắn, bằng không đêm qua cũng đã chẳng thể đuổi kịp, hơn nữa, vốn cũng đã sắp ra tới sau núi, chiếm được tiên cơ – hắn ngựa không dừng vó, cũng chẳng buồn cẩn thận phân biệt phương hướng nữa, có đường thì đi, có khe thì nhảy, lên núi xuống dốc, băng đường vượt sông, đến lúc đứt hơi dừng lại, trời đã xâm xẩm tối, mà trong rừng thì lại càng có vẻ u tối – thôn trại và đám người kì quái kia, và cả làn sóng âm đè ép thần kinh, đã sớm bị vứt lại sau lưng.
Bấy giờ, Giang Luyện mới nhận ra Mạnh Thiên Tư nặng muốn chết: đừng chỉ nhìn thể trọng của một người, vác một người ngủ mê mệt hoặc say rượu nặng hơn người đang tỉnh táo nhiều, người chết lại càng nặng, bằng không đã chẳng có cách nói “sức nặng của cái chết” này.
Giang Luyện cởi thừng, thả Mạnh Thiên Tư xuống, bản thân cùng ngồi bệt xuống đất, bôn ba một ngày một đêm, một hạt cơm cũng chưa vào bụng, lúc căng thẳng thì không cảm nhận được nhưng một khi thả lỏng là thực sự không đứng dậy nổi nữa, chân cẳng đều run lên. Hắn thở hổn hển, lại hít mũi một cái, tỉnh táo lại rồi, nhìn sang Mạnh Thiên Tư bên cạnh, lầu bầu: “Cô nhàn ghê cơ.”
Cách đó không xa vọng lại tiếng nước rào rào, là một khe suối nhỏ trong núi. Giang Luyện lê bước đi qua ngồi xổm xuống, nương ánh mặt trời mỏng manh kiểm tra: nước suối trong suốt, chảy không ngừng, là nước thông; trên vách tảng đá ngâm nửa trong nước bám rêu xanh, thực vật bình thường có thể mọc được, về cơ bản là không có độc.
Hắn vốc nước táp lên mặt, lại uống vài ngụm, lau miệng, nhìn bóng đêm mà phát sầu.
Hắn tin chắc là mình lạc đường.
Trên thực tế, lần theo dấu vết cả một đêm, hắn đã sớm bị “chuyển qua chuyển lại” của Bạch Thủy Tiêu làm cho đầu óc rối tung rồi, hơn nữa ban nãy vừa chạy trốn một trận, triệt để mất phương hướng, tối khuya thế này, lạc trong thâm sơn cùng cốc tuyệt đối không phải chuyện gì có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Chỗ này so với tất cả những nơi hắn từng đến từ khi vào Tương Tây tới này sâu xa và hẻo lánh hơn hẳn, chỉ trong mấy giây uống ngụm nước này thôi đã loáng thoáng nghe thấy không chỉ một lần tiếng động vật gầm rú, vừa như sói như hổ, lại cũng không phải sói hổ, bởi không biết nên lại càng khiến lòng người e sợ hơn.
Giang Luyện quay trở lại bên người Mạnh Thiên Tư, đưa tay đẩy vai cô, không tỉnh, dù cho nhang đốt của Bạch Thủy Tiêu có lợi hại thì đoạn đường này xóc nảy như vậy cũng nên nguôi đi phần nào rồi mới phải, nếu vẫn tiếp tục mê man thì phiền toái rồi, càng kéo dài càng không ổn, hắn sẽ phải nghĩ cách cả đêm đưa cô đi tìm bác sĩ.
Hắn bế Mạnh Thiên Tư tới bên khe suối, thò tay múc nước vẩy lên mặt cô. Chiêu này học theo cụ nuôi, cụ nuôi nói nước suối trong núi lạnh thấu tim gan, hồi đó say rượu hoặc mệt đến chỉ muốn ngủ vật ra, đều dựa vào thứ nước này để tỉnh táo lại.
Ấn đường Mạnh Thiên Tư cau lại, không tỉnh.
Có phản ứng là tốt rồi, Giang Luyện quyết định thử liều mạnh hơn, hắn ấn mặt cô xuống nước, sau đó buông tay, trong lòng nhẩm đếm thời gian, tính đến đúng thời gian thì vớt cô lên.
Cũng may, cô rất nhanh có động tĩnh, đầu tiên là bả vai khẽ co rụt lại, sau đó hai tay cuộn lại quơ túm, kế tiếp sặc nước, ho lên khù khụ. Giang Luyện thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn vỗ lưng cho cô, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Mạnh Thiên Tư vừa ho khan vừa lắc đầu, dường như còn ngại chưa đủ tỉnh táo, lại tự mình nhúng cả đầu xuống nước, nhô lên hụp xuống mấy lần mới hết hứng ngồi ngay ngắn trở lại, cúi thấp đầu, tóc bị ướt không ngừng nhỏ nước xuống, đồng thời yếu ớt giơ ngón trỏ lên ngoắc ngoắc Giang Luyện.
Giang Luyện sợ cô bị Bạch Thủy Tiêu làm cho để lại di chứng gì đó, sáp lại gần nhìn sắc mặt cô: “Cô thế nào…”
Mới nói được một nửa, bỗng chú ý tới má cô hơi phồng lên, trong lòng Giang Luyện chớp động, nghiêng đầu tránh phắt nhưng rốt cuộc vẫn chậm mất nửa nhịn, Mạnh Thiên Tư phun thẳng ngụm nước ra, phất qua má phải hắn, đập thẳng vào vành tai, sau đó hết đà rơi hết xuống cổ, lại chia ra làm mấy dòng hoặc chảy ra sau lưng hắn xuống thắt lưng, hoặc chảy từ vai hắn ra trước ngực, đến tim gan, phải nói là lạnh tê tái.
Hắn giơ tay lên lau nước vương trên lông mày bên phải rồi ngẩng đầu lên.
Trăng đã lên, mặt nước loang loáng, óng ánh như ban ngày, Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhoẻn một nụ cười mê hoặc, khuôn mặt cô vốn đã rực rỡ, làn da sau khi ngâm nước càng thêm trong mịn, nét môi vô cùng rõ ràng, khóe miệng còn đậu vài giọt nước rung rinh muốn rơi.
Giang Luyện ngẩn người, lần đầu tiên cảm thấy từ “quỷ non” này thật đúng thích hợp với cô, nữ yêu thoắt ẩn thoắt hiện trong núi rừng đêm tối, vô cùng quyến rũ, nhưng cũng rất nguy hiểm, thực sự là ác mộng tươi đẹp của những chàng thư sinh thời cổ đại.
Cô đưa ngón tay chậm rãi lau giọt nước bên khóe miệng đi, nói: “Phun trật rồi.”
Giang Luyện cười cười, vì tình hữu nghị.
Hắn mượn nụ cười này xóa nhòa đi hơn nửa cơn tức trong lòng, đem non nửa còn lại ra không nhanh không chậm nói: “Cô Mạnh, nếu tôi ích kỷ sợ phiền phức thì hoàn toàn có thể không tới cứu cô… Tôi bận rộn vất vả như thế, kết quả là phải chịu một ngụm nước của cô, có phải là hơi oan không?”
Mạnh Thiên Tư khinh thường lườm hắn: “Anh đương nhiên là phải cứu tôi rồi, đừng quên, chính anh đã kề dao lên cổ tôi ép buộc tôi, anh mà không đến thì xác định là đội vững cái danh đồng bọn của Bạch Thủy Tiêu, trở thành kẻ địch của quỷ non. Tôi không có tin tức ngày nào, anh không được sống yên ổn ngày đó, chỉ khi tôi lành lặn trở lại, hơn nữa còn là anh cứu về, anh mới rửa sạch được hiềm nghi… Đừng tự tâng bốc mình ngập tràn nghĩa khí lên như thế, có ai bị ngu đâu.”
Giang Luyện bị cô vặc cho nghẹn họng.
Hắn phải thừa nhận rằng hắn quả thật có mưu tính này, nhưng đêm qua lúc cấp bách đuổi theo xe thì thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Thây kệ, cô thích hiểu ra sao thì hiểu, dù sao cách lý giải này cũng không sai.
Giang Luyện xòe tay, tỏ vẻ: Cô lợi hại, cô đúng tất, tôi không còn lời nào để nói.
Chợt nghĩ đến điều gì: “Cô khỏi hẳn rồi? Có sao không? Biểu hiện lúc trước của cô…rất kỳ quái.”
Lúc trước?
Mạnh Thiên Tư nhíu mày.
Cô nhớ ra rồi, cô vừa nhập điên thì đã bị Giang Luyện đánh bất tỉnh.
***
Quỷ non luyện kháng thuốc, cấp thấp nhất là cố gắng giữ tỉnh táo, cấp cao hơn thì gọi là “phản nhập điên”.
Giữ tỉnh táo là điều động tất cả sức lực trong cơ thể, chính diện đối kháng: Ví dụ cô vừa thất thần, thấy kiến trên vách tiền bắt chước chim nhạn bay lên, sau đó lập tức tỉnh táo lại, thì gọi là giữ tỉnh táo.
Nhưng thời xưa, đối thủ phóng khói mê đa số đều là lén lút, chắc chắn sẽ không nhắc nhở trước mặt anh là “Chú ý, chuẩn bị thả khói mê đây”, bởi vậy nên lỡ trúng khói mê rồi thì phải làm thế nào để phá mê, làm sao để có thể “phản nhập điên”, còn quan trọng hơn giữ tỉnh táo.
Nguyên lý kể ra cũng đơn giản, chẳng hạn như nhiều người trưởng thành nằm mộng, sẽ mơ thấy mình trở lại ngày thi đại học, sắp đến giờ nộp bài, trước mắt trống rỗng, cuống đến cả người vã mồ hôi lạnh, nhưng bất thình phúc đến tâm thông, có thể nhắc nhở được mình rằng: Hôm qua không phải mình còn làm việc/đi họp/đi công tác/đón con sao? Sao lại ở đây làm bài thi, rõ ràng là nằm mơ?
Bèn thở dài một hơi, từ từ tỉnh lại.
Tóm lại, chính là quá trình “nhập điên – phá mê”, càng kiên trì được lâu, càng phá mê được nhiều thì khả năng phản nhập điên sẽ càng cao, kỷ lục Mạnh Thiên Tư tuy không phải là tốt nhất, nhưng tối đa cũng từng kiên trì được 112 phút, phá 46 lần, bình quân không đến 3 phút một lần, cho nên trong mắt cô, chỉ mới nhập điên chưa phải là chuyện gì to tát, mà Bạch Thủy Tiêu sợ quỷ non “phản nhập điên” cũng là có lý do, anh cho rằng cô ta đã lú rồi, cô ta lại đột nhiên tỉnh táo lại phản kích – bởi vậy nên nhiều lần nhắc nhở Kim Châu Ngân Châu, không đến lúc trời tôi thì sẽ không thực sự có hiệu quả, đừng để bị Mạnh Thiên Tư lừa.
Mạnh Thiên Tư đưa tay xoa xoa gáy, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Luyện: Tên này ra tay quá nhanh, nếu hắn kiên nhẫn chờ thêm chút nữa thì cô cũng “phản” được về, có điều cũng may là hắn xuất hiện, mặc dù không phải là Mạnh Kình Tùng cứu nhưng rốt cuộc cũng phù hợp với mong muốn, lược bớt chuyện cho cô.
Cô định đứng lên, lúc này mới cảm thấy tứ chi nhũn ra, đan điền không vận khí lên được, xem ra nhang cao đúng là có ảnh hưởng tới cơ thể người, tác dụng chậm nhưng kéo dài giống như mưa phùn làm ẩm vậy, không phải là quá mạnh nhưng lớp lớp sũng nước.
Cô đưa tay ấn ấn cái bụng xẹp lép, nhìn chung quanh một vòng, tin chắc là tạm thời an toàn: “Không có gì ăn à?”
Giang Luyện đáp: “Tôi cũng chưa ăn, từ đêm qua tới giờ sao tính nổi đến chuyện ăn chứ?”
“Thế anh có đói không?”
Sao, cô có cách gì à?
Giang Luyện đáp: “Đói chứ.”
“Anh đói, tôi cũng đói, mọi người đều có nhu cầu, vậy đứng trơ ra đó làm gì, anh đi kiếm chút gì đi.”
Giang Luyện muốn phản bác cô hai câu, nhưng kể cũng lạ, lời Mạnh Thiên Tư nói nghe thì như há miệng là ra, song lại có một đạo lý kiên định vừa lệch lạc vừa vi diệu, khiến cô vừa nói, hắn đã hiểu được là: Nếu đã cùng đói thì nên đi kiếm chút đồ ăn, mau chóng bổ sung thể lực; mà cô đã mệt mỏi không có sức lực như thế thì nên là “hắn” đi kiếm đồ ăn.
Hắn đưa mắt ra xung quanh: “ Nhưng một mình cô ở đây…”
Mạnh Thiên Tư ngắt lời hắn: “Đương nhiên là tôi không thể một mình ở đây rồi, lỡ như đám Bạch Thủy Tiêu đuổi tới thì tôi phải làm sao?”
Cô ngẩng lên nhìn quanh mình một vòng, chỉ vào một cây đại thụ cách đó không xa, cây đó có vài chạc khá to, tán cây vô cùng rậm rạp kín kẽ, có thể giấu lên đó một hai người: “Anh đưa tôi lên đó, tôi chờ anh bên trên.”
Cách này không tệ, nhưng giọng điệu ra lệnh này khiến Giang Luyện hơi khó chịu: “Người nói chuyện với người không cần hai chữ ‘làm ơn’ à?”
Mạnh Thiên Tư có cần ‘làm ơn’ hay không thì phải xem tâm trạng xem trường hợp; có chịu nghe dạy bảo cũng phải nhìn xem người dạy bảo là ai, dù sao cũng không phải là Giang Luyện: Đêm qua hắn kề dao lên cổ cô, dù chuyện xảy ra là có nguyên nhân thì cô cũng thực sư không sinh hảo cảm được với hắn, nói câu nào là có gai câu đấy.
Cô nói: “Không cần, tôi nói một câu còn có ối người giành giật nhau làm, tôi không cần làm ơn.”
Giang Luyện nhất thời im lặng, Mạnh Thiên Tư cũng không nhìn hắn, tự mình vắt nước trên tóc, lạnh nhạt nói: “Ngại phiền phức thì tôi ngồi ở đây cũng được, sống chết có số, chẳng sao cả.”
Giang Luyện khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra: nói chuyện với Mạnh Thiên Tư thật sự phải liên tục bình ổn tâm trạng, bằng không sẽ muốn vặc lại cô, mà vặc cô rồi sẽ làm ảnh hưởng tới “kế lớn”, bất lợi cho việc kiến thiết tình hữu nghị.
Hắn xoay lưng về phía Mạnh Thiên Tư, ngồi xổm xuống: “Tôi phải trèo cây, cô tự ôm chặt vào.”
Cây này không thấp, hơn nữa trên lưng còn cõng theo một người, Giang Luyện thật sự rất trầy trật, cũng may lúc hắn mò mẫm trong trại đã thuận tay nhặt một con dao phòng thân, có dao cắm vào làm mấu bám có thể tiết kiệm được không ít sức lực, chỉ là hơi ngại ngùng: mùa này ăn mặc vốn ngắn mỏng, cơ thể Mạnh Thiên Tư dán lên lưng hắn, hơi thở phả bên cổ hắn, muốn tránh cũng không tránh được quan hệ không gần gũi mà lại thân thể “gần gũi”, có lẽ sẽ có người cảm thấy đó là diễm phúc, nhưng hắn thì chỉ cảm thấy lúng túng, càng tránh không nghĩ lại càng nghĩ đến, chỉ có thể ôm lòng không vẩn mây.
Mạnh Thiên Tư cũng rất mất tự nhiên, thường ngày cô nhảy cao đạp thấp, đã bao giờ bất lực đến nỗi cần người cõng đâu? Chuyện cõng vác này vốn phải kề sát thân thể, Giang Luyện trèo lên phải dùng sức, cơ thể nóng lên, da thịt trên lưng căng lên, khó tránh khỏi chạm cọ vào chỗ này chỗ kia của cô, nếu song phương có hảo cảm với nhau, tứ chi ngẫu nhiên tiếp xúc thì gọi là ám muội, tình thú, nếu không có hảo cảm thì chẳng khác gì nuốt phải ruồi. Mạnh Thiên Tư đầy một bụng bực bội, lại tự biết nỗi bực bội này là vô lý, không thể nổi giận được.
Trèo cây mà đến là giày vò, mỗi người còn phải giả bộ không sao, chỉ là đang trèo cây mà thôi, cũng may trời đã tối, chui giữa tầng tầng cành cây dày đặc lại càng tối, không nhìn thấy rõ được mặt nhau, chút xấu hổ này chỉ như một mảnh giấy, xé ra trong bóng tối, vần vò vứt đi rồi không nhắc lại nữa.
Giang Luyện đỡ Mạnh Thiên Tư ngồi lên chạc cây rồi nhanh chóng xuống khỏi cây rời đi, cả cánh rừng to như vậy chỉ còn lại mình cô.
Núi rừng trong đêm khó tránh khỏi đáng sợ, không tiếng động hay có tiếng động đều khiến người ta rợn tóc gáy, Mạnh Thiên Tư thì lại thờ ơ: quỷ non vốn luôn thân thiết với núi.
Cô ngồi trên cao, dưới bàn chân là lớp lớp cành lá, dù có người đứng dưới tán cây nhìn lên, cũng sẽ chỉ thấy tán lá như ô – tán cây này như một cái tổ, bao lấy cô vào giữa, mùi lá, mùi cành và cả mùi núi đá, đêm tối đều rất quen thuộc, lại gần gũi, làm dịu và thư giãn thần kinh của cô.
Phường, trạm, đình, sào, tám trăm một ngàn năm trước, đa số quỷ non đều lấy cây làm sào, xây ổ nương thân như thế này.
Cô không quen thuộc vùng này, không có ý định mạo hiểm đi đêm, huống chi cơ thể còn chưa hồi phục, không bằng nghỉ ngơi trước một đêm, đợi trời sáng rồi lại nghĩ cách liên lạc với Mạnh Kình Tùng, còn Giang Luyện thì, mặc kệ hắn có đáng tin hay không, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào hắn.
Giang Luyện nhanh chóng trở lại, trời tối như bưng, trong rừng nhìn chỗ nào cũng giống chỗ nào, hắn lo lắng cho an toàn của Mạnh Thiên Tư, chỉ đi tìm loanh quanh gần đó, không dám đi quá xa, có điều đồ đạc tìm được cũng không ít, buộc áo khoác lại thành túi đem trở về – tuyệt đại đa số non nước đều khả ái, là bát cơm trời ban, một khuôn bánh úp, dùng dao tách cái là gỡ được bánh, một cái bát miệng rộng, khoắng thìa một cái là múc được đồ ăn, thế mới nói “gần núi ăn của núi, gần nước ăn của nước”.
Mạnh Thiên Tư đẩy cành lá trên đầu ra, nương nhờ ánh trăng mà vặt, có quả sổ dại, có hầu tra, có ngũ vị tử, có nho núi, hạt dẻ vỏ ráp và các loại quả mọng dại, dù có mấy thứ đã khô quắt hết mùa nhưng vào lúc này thì có thể gọi là “tiệc lớn” rồi.
Hai người chia nhau ngồi lên hai cành cây, đối diện nghiêng người, mỗi bên nắm hai góc áo khoác đè lên đầu gối, căng áo khoác thành cái bàn, tự bóc đồ ăn cho mình trên mặt bàn này, vỏ bã hạt không thể ném lung tung, sẽ bại lộ tung tích, bèn chất đống trên “mặt bàn”, định ăn xong dùng áo khác bao lại, coi như một túi rác sẵn có.
Người trong nước có văn hóa bàn ăn, ăn ăn nói nói, giao tình cũng nảy mầm một cách tự nhiên trong cuộc đàm luận ăn uống này, giống như thứ tự lên món vậy: đầu tiên là món lạnh, khách khí xa lạ; sau đó là món nóng, thư thái thân thiện; cuối cùng là rót rượu cho nhau, giao tình liền nối thành.
Đã ăn rồi mà không nói gì đó thì thật thiếu thú vị, giống như há miệng ra chỉ để ăn mà không lải nhải thì quá lãng phí, huống hồ Mạnh Thiên Tư vốn có không ít chuyện muốn hỏi.
“Hai người bạn của anh đâu?”
Giang Luyện cũng đang lo lắng cho tình hình của hai người này.
Hắn thuật lại tóm tắt chuyện xảy ra trước đó một lượt trước: “Vi Bưu và Mỹ Doanh hẳn nên trốn đi trước, nhưng hai người họ đều không lanh lợi lắm, sớm muộn ghì cũng sẽ bị người của cô tìm ra. Mạnh Kình Tùng…sẽ không làm khó họ đâu chứ?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Kình Tùng làm việc thận trọng chững chạc, nếu bạn anh có thể nói rõ ràng, Kình Tùng cũng sẽ không làm gì quá mức, cùng lắm…”
Cô bóc hạt dẻ dại bỏ vào miệng, hạt này khá được, vừa ngọt vừa giòn, còn có nước nữa.
Nhai xong, cô mới nói nốt nửa câu còn lại: “… Mặt mày trông có da có thịt như vậy, đánh mấy trận thôi.”
Xem ra Vi Bưu sẽ bị đánh, Giang Luyện yên lòng: đánh thì đánh, ăn nhiều cơm gạo, thân hình lực lưỡng như vậy đúng là nên chịu chút gian khổ.
Mạnh Thiên Tư lại nhớ ra điều gì: “Huống Mỹ Doanh bạn anh kia bị bệnh gì à?”
Giang Luyện gật đầu: “Phải.”
Mạnh Thiên Tư cúi đầu bóc vò quả sổ, quá khó bóc, quả vốn tròn ủng lại bị cô bóc cho thủng lỗ chỗ: “Nặng không?”
“Rất nặng, không cẩn thận thì chỉ sống được ba năm rưỡi nữa.”
Mạnh Thiên Tư ồ một tiếng: “Vậy sao không đưa cô ấy đi bệnh viện đi, mang vào núi làm gì?”
“Mang vào núi là để tìm đường sống.”
Cụ nuôi vẫn thường dặn hắn không được nói chuyện của Mỹ Doanh với người ngoài, nhưng Giang Luyện tự có suy tính riêng: Nếu anh giấu kín một bí mật thì bí mật có thể sẽ mãi chỉ là bí mật nhưng nếu anh có thể nói với người ngoài thích hợp thì có nghĩa sẽ càng có nhiều người hơn tới phá giải, tỉ lệ giải mã cũng càng lớn hơn – huống hồ hiện giờ hắn còn có chuyện phải nhờ Mạnh Thiên Tư.
Giấu đầu hở đuôi mà xin giúp đỡ, không bằng thẳng thắn thành khẩn mà nhờ, Mạnh Thiên Tư không giống người không phân biệt phải trái, nếu có thể khiến cô sinh lòng đồng cảm với Mỹ Doanh, chuyện sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Mạnh Thiên Tư bóc xong quả sổ, đưa lên mũi ngửi ngửi, không định ăn, quá chua.
Cô bỏ quả sổ xuống, hái một cái lá vò nát lau tay: “Việc anh câu thận ảnh có liên quan đến bệnh của Huống Mỹ Doanh?”
“Phải.”
Mối liên quan này có hơi mù mịt, Mạnh Thiên Tư nhớ tới mấy bức vẽ của Giang Luyện: “Người phụ nữ mặc áo trắng bị cắt cổ một nửa vẫn cố bò…”
“Là cụ ngoại của Mỹ Doanh, cũng chính là bà cố. Đội thồ đó là người nhà họ Huống đang di dời gia sản, lúc đó người Nhật đã đánh vào Hồ Nam, vì để tránh chiến họa…”
Nói tới đây, hắn dừng lại: có một luồng sáng đèn pin rất nhạt đang lướt qua cành lá bụi rậm chếch phía trước, giống như một đường sáng đột ngột rơi xuống.
Vậy tức cách đây không xa, có người đang rọi đèn pin.
Lát sau, tiếng bước chân lộn xộn tới gần, ánh đèn nhiều thêm mấy luồng, cũng càng sáng hơn, lướt qua lướt lại trong mảnh rừng này, trong đó có một luồng thậm chí còn xuyên qua cành lá, chiếu từ sau tai hắn tới, rọi sáng một bên gò má hắn.
Có người tới.
Cả hai đều không nói gì, Mạnh Thiên Tư khẽ khàng nắm lấy hai góc áo khoác đưa qua, Giang Luyện nhận lấy, lặng lẽ đùm túm gói lại, sau đó, ai nấy đều ngồi thẳng người dậy, lưng dựa lên thân cây, vẫn không nhúc nhích, đều hít thở cũng nhẹ hơn rất nhiều.