Xuân Hoa Còn Vương Vấn - Mễ Hoa
Chương 8
Nếu là thời thái bình thịnh thế, chiếm cứ U châu làm vương gia cũng không sao, nhưng giang sơn hiện nay đã nổi khói lửa, làm sao có thể đứng ngoài cuộc.
Hơn nữa, hắn vốn là kẻ đầy dã tâm.
Những lời đại nghịch bất đạo này không phải là thứ mà ta có thể nghe được, ta càng không muốn nghe hắn và Chu Ngạn đánh cược gì với nhau.
Thế là ta đưa tay bịt tai, liên tục lắc đầu.
Tiêu Cẩn Du bật cười bên tai ta, kéo tay ta xuống.
"Tiểu mỹ nhân, bổn vương nhất định phải có được ngươi."
Đêm hôm đó, gió tây thổi qua cửa sổ, ta ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Trên bầu trời đêm, vầng trăng khuyết như lưỡi liềm, giống hệt vầng trăng mà ta từng nhìn thấy khi còn bé, khi còn ở bên cạnh cha mẹ.
Cũng giống như vầng trăng ở phủ Vũ Định, Lệ Châu, trong sân nhà họ Chu, ánh trăng dịu dàng như nhau.
Ta ngồi ngẩn ngơ rất lâu, thậm chí còn không biết Chu Ngạn đến từ lúc nào.
Hắn đứng ngoài cửa sổ, tựa người vào gốc cây, trên người mặc hắc y thị vệ, vẻ mặt lạnh lùng, cũng đang nhìn vầng trăng khuyết trên cao.
Ánh trăng rất đẹp, phủ lên người hắn một lớp ánh bạc, thân ảnh cao lớn, toát ra vẻ cô độc khó tả.
Hắn lẩm bẩm: "Tần Kiệm, muội còn nhớ không, hai năm trước ta hỏi muội, điều gì khiến muội không quen nhất khi ở An vương phủ, muội nói Tôn ma ma bắt muội phải cúi đầu, không được nhìn thẳng vào người khác, nhưng mẹ đã từng dạy muội, phải ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt đối phương."
Ta gật đầu, mũi cay cay, nước mắt bất giác rơi xuống.
Giọng nói hắn lạnh lùng vang lên: "Tần Kiệm, từ nay về sau, ta muốn muội vĩnh viễn ngẩng cao đầu nhìn người khác, để người khác phải ngước nhìn muội."
Bốn năm sau khi Chu gia bị tịch thu gia sản, bốn năm đủ để thay đổi một con người.
A Ngạn ca ca đã không còn là thiếu niên năm xưa nữa rồi, hắn trở nên thâm trầm, u ám, tàn nhẫn… Trong mắt mang theo vẻ lạnh lẽo như sương giá, càng ngày càng giống một thanh đao nhuốm máu.
Hắn từng bị thương trở về.
Trước kia mỗi lần ra ngoài trở về, hắn đều đến thăm ta, nhưng lần đó thì không.
Ta nghi hoặc xông vào phòng hắn, nhìn thấy hắn cởi trần nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh.
Người huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, lúc này đang cầm kim sang dược, luống cuống tay chân.
Hắn bị thương do kiếm, hơn nữa còn rất nặng.
Ta hỏi tại sao không mời đại phu.
Người nọ ủ rũ nói: "Trường An không chịu, nói là sợ dọa tiểu thư, bảo chúng ta tự mình bôi thuốc là được."
Tên ngốc này, trên người chi chít vết thương, vết thương cũ chồng lên vết thương mới, nhìn thấy mà xót xa.
Thì ra A Ngạn ca ca, trong lòng vẫn luôn để ý đến ta sao?
Vậy tại sao, hắn lại đánh cược với vương gia chuyện kia?
Lại còn nói cho vương gia biết, tên thật của ta là Tần Kiệm?
Chẳng lẽ ta không phải là Tần Kiệm của riêng hắn sao?
Ta có chút giận dỗi, giống như tiểu cô nương hờn dỗi vậy, chờ hắn đến giải thích.
Nhưng hắn không hề giải thích, đợi vài ngày, hắn lại vội vàng rời phủ.
Ở bên cạnh Đào thị, ta rất rảnh rỗi, lại tiếp tục nhặt lại nghề thêu thùa.
Ta mất nửa tháng trời, tỉ mỉ tết một chiếc tua rua.
Đào thị nói chiếc tua rua này của ta tết tinh xảo như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho người trong lòng…
Ban đầu ta định tặng cho Chu Ngạn, năm đó ở Chu gia, chiếc tua rua ta tặng bị hắn ném xuống đất, bây giờ ta vẫn kiên trì muốn tặng cho hắn, để hắn hiểu rõ tâm ý của ta, vẫn như lúc ban đầu.
Nhưng chưa kịp đưa, đã bị vương gia cướp mất.
Hắn gật đầu khen ngợi: "Tết không tệ."
Sau đó, quang minh chính đại treo lên chiếc quạt của mình.
Thế là, Chu Ngạn biết, Đào thị cũng biết.
Ta vội vàng giải thích, Chu Ngạn chỉ cười nhạt, Đào thị cũng cười nhạt.
Chu Ngạn nói: "Vương gia rất tốt, là người có thể phó thác."
Còn Đào thị thì nói: "Xuân Hoa, ngươi cũng đã đến tuổi cập kê rồi, nếu đã có tình ý với vương gia, vương gia cũng thích ngươi, nâng cao thân phận cũng không sao."
Nàng ấy quả nhiên là người độ lượng, khó trách vương gia và nàng ấy ân ái như vậy.
Ta không cam lòng, đỏ mặt giải thích với Chu Ngạn.
Nhưng hắn lại im lặng nắm tay ta, nói: "Đi, ta dẫn muội đến trường săn b.ắ.n học b.ắ.n cung."
Chu Ngạn lên ngựa, kéo ta lên theo, dẫn ta đến trường săn b.ắ.n của An vương phủ.
Hắn dạy ta cách b.ắ.n cung, cầm tay chỉ dạy, nhắm thẳng vào hồng tâm, mũi tên bay vun vút.
Hắn đứng rất gần ta, hơi thở phả vào mặt ta, chỉ cần ta hơi nghiêng đầu, có lẽ môi sẽ chạm vào mặt hắn.
Ta có chút căng thẳng, Chu Ngạn nắm lấy tay ta, áp mặt vào má ta, khẽ nói: "Tần Kiệm, ta muốn đưa muội lên vị trí cao nhất, để muội hô phong hoán vũ, trở thành nữ nhân tôn quý nhất triều Đại Ninh."
Tim ta run lên, tay vô lực buông thõng.
Nhưng hắn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giương cung lên, mũi tên lao vun vút, xuyên thủng hồng tâm.
Ta vội vàng giải thích: "Ta không muốn làm người tôn quý nhất, cũng không muốn hô phong hoán vũ."
Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn ta, trong mắt là vẻ u ám khó tả, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Không do muội quyết định, khi muội bước chân vào An vương phủ, ta đã nói rồi, đây là con đường muội tự mình lựa chọn, không được hối hận."
Ta muốn phản bác, nhưng hắn không cho ta cơ hội, hắn bá đạo nắm lấy tay ta, ta giãy giụa, hắn không quan tâm, đặt tay ta lên cung, nhắm thẳng vào hồng tâm.
"Ông trời đã để chúng ta đi con đường này, thì nhất định phải đi đến cùng, đi đến khi nào mục nát, đi đến vị trí cao nhất, cho dù có tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục, nếu không, sống trên đời còn có ý nghĩa gì."
Hơn nữa, hắn vốn là kẻ đầy dã tâm.
Những lời đại nghịch bất đạo này không phải là thứ mà ta có thể nghe được, ta càng không muốn nghe hắn và Chu Ngạn đánh cược gì với nhau.
Thế là ta đưa tay bịt tai, liên tục lắc đầu.
Tiêu Cẩn Du bật cười bên tai ta, kéo tay ta xuống.
"Tiểu mỹ nhân, bổn vương nhất định phải có được ngươi."
Đêm hôm đó, gió tây thổi qua cửa sổ, ta ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Trên bầu trời đêm, vầng trăng khuyết như lưỡi liềm, giống hệt vầng trăng mà ta từng nhìn thấy khi còn bé, khi còn ở bên cạnh cha mẹ.
Cũng giống như vầng trăng ở phủ Vũ Định, Lệ Châu, trong sân nhà họ Chu, ánh trăng dịu dàng như nhau.
Ta ngồi ngẩn ngơ rất lâu, thậm chí còn không biết Chu Ngạn đến từ lúc nào.
Hắn đứng ngoài cửa sổ, tựa người vào gốc cây, trên người mặc hắc y thị vệ, vẻ mặt lạnh lùng, cũng đang nhìn vầng trăng khuyết trên cao.
Ánh trăng rất đẹp, phủ lên người hắn một lớp ánh bạc, thân ảnh cao lớn, toát ra vẻ cô độc khó tả.
Hắn lẩm bẩm: "Tần Kiệm, muội còn nhớ không, hai năm trước ta hỏi muội, điều gì khiến muội không quen nhất khi ở An vương phủ, muội nói Tôn ma ma bắt muội phải cúi đầu, không được nhìn thẳng vào người khác, nhưng mẹ đã từng dạy muội, phải ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt đối phương."
Ta gật đầu, mũi cay cay, nước mắt bất giác rơi xuống.
Giọng nói hắn lạnh lùng vang lên: "Tần Kiệm, từ nay về sau, ta muốn muội vĩnh viễn ngẩng cao đầu nhìn người khác, để người khác phải ngước nhìn muội."
Bốn năm sau khi Chu gia bị tịch thu gia sản, bốn năm đủ để thay đổi một con người.
A Ngạn ca ca đã không còn là thiếu niên năm xưa nữa rồi, hắn trở nên thâm trầm, u ám, tàn nhẫn… Trong mắt mang theo vẻ lạnh lẽo như sương giá, càng ngày càng giống một thanh đao nhuốm máu.
Hắn từng bị thương trở về.
Trước kia mỗi lần ra ngoài trở về, hắn đều đến thăm ta, nhưng lần đó thì không.
Ta nghi hoặc xông vào phòng hắn, nhìn thấy hắn cởi trần nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh.
Người huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, lúc này đang cầm kim sang dược, luống cuống tay chân.
Hắn bị thương do kiếm, hơn nữa còn rất nặng.
Ta hỏi tại sao không mời đại phu.
Người nọ ủ rũ nói: "Trường An không chịu, nói là sợ dọa tiểu thư, bảo chúng ta tự mình bôi thuốc là được."
Tên ngốc này, trên người chi chít vết thương, vết thương cũ chồng lên vết thương mới, nhìn thấy mà xót xa.
Thì ra A Ngạn ca ca, trong lòng vẫn luôn để ý đến ta sao?
Vậy tại sao, hắn lại đánh cược với vương gia chuyện kia?
Lại còn nói cho vương gia biết, tên thật của ta là Tần Kiệm?
Chẳng lẽ ta không phải là Tần Kiệm của riêng hắn sao?
Ta có chút giận dỗi, giống như tiểu cô nương hờn dỗi vậy, chờ hắn đến giải thích.
Nhưng hắn không hề giải thích, đợi vài ngày, hắn lại vội vàng rời phủ.
Ở bên cạnh Đào thị, ta rất rảnh rỗi, lại tiếp tục nhặt lại nghề thêu thùa.
Ta mất nửa tháng trời, tỉ mỉ tết một chiếc tua rua.
Đào thị nói chiếc tua rua này của ta tết tinh xảo như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho người trong lòng…
Ban đầu ta định tặng cho Chu Ngạn, năm đó ở Chu gia, chiếc tua rua ta tặng bị hắn ném xuống đất, bây giờ ta vẫn kiên trì muốn tặng cho hắn, để hắn hiểu rõ tâm ý của ta, vẫn như lúc ban đầu.
Nhưng chưa kịp đưa, đã bị vương gia cướp mất.
Hắn gật đầu khen ngợi: "Tết không tệ."
Sau đó, quang minh chính đại treo lên chiếc quạt của mình.
Thế là, Chu Ngạn biết, Đào thị cũng biết.
Ta vội vàng giải thích, Chu Ngạn chỉ cười nhạt, Đào thị cũng cười nhạt.
Chu Ngạn nói: "Vương gia rất tốt, là người có thể phó thác."
Còn Đào thị thì nói: "Xuân Hoa, ngươi cũng đã đến tuổi cập kê rồi, nếu đã có tình ý với vương gia, vương gia cũng thích ngươi, nâng cao thân phận cũng không sao."
Nàng ấy quả nhiên là người độ lượng, khó trách vương gia và nàng ấy ân ái như vậy.
Ta không cam lòng, đỏ mặt giải thích với Chu Ngạn.
Nhưng hắn lại im lặng nắm tay ta, nói: "Đi, ta dẫn muội đến trường săn b.ắ.n học b.ắ.n cung."
Chu Ngạn lên ngựa, kéo ta lên theo, dẫn ta đến trường săn b.ắ.n của An vương phủ.
Hắn dạy ta cách b.ắ.n cung, cầm tay chỉ dạy, nhắm thẳng vào hồng tâm, mũi tên bay vun vút.
Hắn đứng rất gần ta, hơi thở phả vào mặt ta, chỉ cần ta hơi nghiêng đầu, có lẽ môi sẽ chạm vào mặt hắn.
Ta có chút căng thẳng, Chu Ngạn nắm lấy tay ta, áp mặt vào má ta, khẽ nói: "Tần Kiệm, ta muốn đưa muội lên vị trí cao nhất, để muội hô phong hoán vũ, trở thành nữ nhân tôn quý nhất triều Đại Ninh."
Tim ta run lên, tay vô lực buông thõng.
Nhưng hắn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giương cung lên, mũi tên lao vun vút, xuyên thủng hồng tâm.
Ta vội vàng giải thích: "Ta không muốn làm người tôn quý nhất, cũng không muốn hô phong hoán vũ."
Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn ta, trong mắt là vẻ u ám khó tả, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Không do muội quyết định, khi muội bước chân vào An vương phủ, ta đã nói rồi, đây là con đường muội tự mình lựa chọn, không được hối hận."
Ta muốn phản bác, nhưng hắn không cho ta cơ hội, hắn bá đạo nắm lấy tay ta, ta giãy giụa, hắn không quan tâm, đặt tay ta lên cung, nhắm thẳng vào hồng tâm.
"Ông trời đã để chúng ta đi con đường này, thì nhất định phải đi đến cùng, đi đến khi nào mục nát, đi đến vị trí cao nhất, cho dù có tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục, nếu không, sống trên đời còn có ý nghĩa gì."