Xuân Hoa Còn Vương Vấn - Mễ Hoa
Chương 3
Khi đất trời đảo lộn, tình cảm nam nữ trở nên nhỏ bé tầm thường, tất cả mọi thứ đều chẳng đáng nhắc đến.
Hạ tri phủ khai thác mỏ tư, tham ô hối lộ, bị kết tội c.h.é.m đầu cả nhà.
Người triều đình phái đến là một vị công công, nghe nói là tâm phúc của hoàng đế, là Phùng công công - Cận thần ti của Ti Lễ Giám.
Vụ án như vậy, một khi đã dính líu đến Ti Lễ Giám, chính là trời long đất lở, m.á.u chảy thành sông.
Mấy vị đại thái giám đương triều, hiếm ai còn nhân tính.
Hôm đó Lý ma ma dẫn ta ra ngoài một chuyến, đến tiệm thêu mua thêm vài mẫu thêu mới.
Lúc quay về đã cảm thấy không ổn, cả thành như nổi gió, quan binh tứ phía, người người chạy tán loạn.
Một đội Cẩm Y Vệ mặc trang phục Phi Ngư phục nối đuôi nhau tiến vào thành.
Chu gia đã bị bao vây, ta và Lý ma ma quay về, chẳng khác nào tự tìm đường c h ế t.
Nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra, tai họa ập đến quá nhanh, khiến người ta không kịp trở tay.
Ta chỉ biết lúc Cẩm Y Vệ đến bắt người, Lý ma ma đã đẩy ta ra, bà liều mạng gào thét: "Nó không phải người Chu gia! Nó họ Tần, tên Tần Kiệm, là học đồ của tiệm thêu Linh Lung ở thành nam, các ngươi không tin có thể đến hỏi Tô chưởng quầy."
Lý ma ma nói đều là sự thật, sau khi Chu bá mẫu phát hiện ta có tài thêu thùa, liền dốc lòng bồi dưỡng, cho ta bài sư - thợ thêu giỏi nhất tiệm thêu Linh Lung.
Cuối cùng, chỉ có ta và Chu Ngạn sống sót.
Nói chính xác hơn, Chu Ngạn cũng không được coi là sống, lúc ta cầu xin Tô chưởng quầy tìm người cứu hắn ra khỏi đại lao, hắn đã bị đánh cho sống dở c h ế t dở.
Hắn còn bị tịnh thân.
Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, nhưng ít nhất hắn vẫn còn sống.
Hai vị công tử nhà họ Hạ, ngay cả cơ hội sống sót cũng không có.
Năm đó ta mười một tuổi, dựa vào việc vẽ mẫu thêu cho tiệm thêu Linh Lung, kiếm được chút bạc lẻ.
Tô chưởng quầy là người tốt, cho chúng ta mượn một căn nhà cũ, tạm thời tá túc.
Chu Ngạn rất lâu sau mới tỉnh lại. Sắc mặt hắn trắng bệch, môi khô nứt chảy máu, cả người bị đánh đến thoi thóp, vết thương ở hạ thân bị lở loét, không thể lành lại.
Cũng may là hắn hôn mê bất tỉnh, ta mới có thể cởi quần áo giúp hắn lau rửa bôi thuốc, bằng không với tính cách của hắn, e là thà c h ế t còn hơn.
Ta đem tất cả đồ đạc có thể bán được đi cầm cố, lấy hết tiền mua thuốc cho hắn.
Từ xưa đến nay, người bị tịnh thân, có thể vượt qua cơn nguy kịch, sống sót được, cũng coi như là may mắn.
Ta ngày đêm chăm sóc hắn, chỉ sợ hắn c h ế t đi.
Sắc thuốc, nấu cháo, từng thìa từng thìa đút cho hắn.
Sau này hắn rốt cuộc cũng vượt qua được, nhưng cả ngày nằm im bất động, chẳng khác nào người c h ế t.
Ta xưa nay không biết cách an ủi người khác, hơn nữa trước kia rất sợ hắn, nhưng lúc đó ta lại nói rất nhiều, vừa khóc vừa nói, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ta nói, c h ế t là chuyện dễ dàng nhất, nhưng nếu cứ như vậy mà c h ế t đi, A Ngạn ca ca có cam tâm không?
Ta không tin Chu bá bá là đồng phạm, nhưng ta chỉ là nữ nhi, không có năng lực kêu oan, cho nên huynh phải cố gắng sống sót.
Chu gia bị oan uổng, thù lớn chưa trả, ta không cho phép huynh c h ế t, A Ngạn ca ca, huynh mau tỉnh lại đi, Kiệm Kiệm sẽ cùng huynh tiếp tục sống tiếp, được không?
Huynh mau tỉnh lại đi.
Ta nắm lấy tay hắn, hắn dường như ngủ thiếp đi, không cho ta bất kỳ phản ứng nào, chỉ có hàng mi khẽ run lên.
Chu Ngạn khi nào thì nghĩ thông suốt, ta cũng chẳng rõ.
Ta chỉ biết hôm đó ta từ tiệm thêu Linh Lung trở về, hắn thu dọn đơn giản một chút, đến từ biệt ta.
"Ta đã bán mình cho An vương phủ rồi."
Hắn đã thay đổi, ánh mắt bình thản, như một đầm nước c h ế t, đen kịt không thấy đáy.
Ta ấp úng nói: "Vậy, vậy ta phải làm sao?"
Hắn im lặng một lát: "Muội cứ ở lại tiệm thêu cho tốt, sau này, tìm một nhà tử tế mà gả đi."
Ta lắc đầu: "Nhưng mà, ta và huynh có hôn ước..."
Ánh mắt thiếu niên sa sầm, môi mím chặt, trên người toát ra vẻ hung dữ: "Muội có ngốc không! Đến nước này rồi còn nhắc gì đến hôn ước nữa, từ nay về sau đường ai nấy đi, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nữa."
Nói xong, hắn không thèm nhìn ta lấy một cái, xách bọc đồ rời đi.
Hạ tri phủ khai thác mỏ tư, tham ô hối lộ, bị kết tội c.h.é.m đầu cả nhà.
Người triều đình phái đến là một vị công công, nghe nói là tâm phúc của hoàng đế, là Phùng công công - Cận thần ti của Ti Lễ Giám.
Vụ án như vậy, một khi đã dính líu đến Ti Lễ Giám, chính là trời long đất lở, m.á.u chảy thành sông.
Mấy vị đại thái giám đương triều, hiếm ai còn nhân tính.
Hôm đó Lý ma ma dẫn ta ra ngoài một chuyến, đến tiệm thêu mua thêm vài mẫu thêu mới.
Lúc quay về đã cảm thấy không ổn, cả thành như nổi gió, quan binh tứ phía, người người chạy tán loạn.
Một đội Cẩm Y Vệ mặc trang phục Phi Ngư phục nối đuôi nhau tiến vào thành.
Chu gia đã bị bao vây, ta và Lý ma ma quay về, chẳng khác nào tự tìm đường c h ế t.
Nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra, tai họa ập đến quá nhanh, khiến người ta không kịp trở tay.
Ta chỉ biết lúc Cẩm Y Vệ đến bắt người, Lý ma ma đã đẩy ta ra, bà liều mạng gào thét: "Nó không phải người Chu gia! Nó họ Tần, tên Tần Kiệm, là học đồ của tiệm thêu Linh Lung ở thành nam, các ngươi không tin có thể đến hỏi Tô chưởng quầy."
Lý ma ma nói đều là sự thật, sau khi Chu bá mẫu phát hiện ta có tài thêu thùa, liền dốc lòng bồi dưỡng, cho ta bài sư - thợ thêu giỏi nhất tiệm thêu Linh Lung.
Cuối cùng, chỉ có ta và Chu Ngạn sống sót.
Nói chính xác hơn, Chu Ngạn cũng không được coi là sống, lúc ta cầu xin Tô chưởng quầy tìm người cứu hắn ra khỏi đại lao, hắn đã bị đánh cho sống dở c h ế t dở.
Hắn còn bị tịnh thân.
Không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh, nhưng ít nhất hắn vẫn còn sống.
Hai vị công tử nhà họ Hạ, ngay cả cơ hội sống sót cũng không có.
Năm đó ta mười một tuổi, dựa vào việc vẽ mẫu thêu cho tiệm thêu Linh Lung, kiếm được chút bạc lẻ.
Tô chưởng quầy là người tốt, cho chúng ta mượn một căn nhà cũ, tạm thời tá túc.
Chu Ngạn rất lâu sau mới tỉnh lại. Sắc mặt hắn trắng bệch, môi khô nứt chảy máu, cả người bị đánh đến thoi thóp, vết thương ở hạ thân bị lở loét, không thể lành lại.
Cũng may là hắn hôn mê bất tỉnh, ta mới có thể cởi quần áo giúp hắn lau rửa bôi thuốc, bằng không với tính cách của hắn, e là thà c h ế t còn hơn.
Ta đem tất cả đồ đạc có thể bán được đi cầm cố, lấy hết tiền mua thuốc cho hắn.
Từ xưa đến nay, người bị tịnh thân, có thể vượt qua cơn nguy kịch, sống sót được, cũng coi như là may mắn.
Ta ngày đêm chăm sóc hắn, chỉ sợ hắn c h ế t đi.
Sắc thuốc, nấu cháo, từng thìa từng thìa đút cho hắn.
Sau này hắn rốt cuộc cũng vượt qua được, nhưng cả ngày nằm im bất động, chẳng khác nào người c h ế t.
Ta xưa nay không biết cách an ủi người khác, hơn nữa trước kia rất sợ hắn, nhưng lúc đó ta lại nói rất nhiều, vừa khóc vừa nói, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ta nói, c h ế t là chuyện dễ dàng nhất, nhưng nếu cứ như vậy mà c h ế t đi, A Ngạn ca ca có cam tâm không?
Ta không tin Chu bá bá là đồng phạm, nhưng ta chỉ là nữ nhi, không có năng lực kêu oan, cho nên huynh phải cố gắng sống sót.
Chu gia bị oan uổng, thù lớn chưa trả, ta không cho phép huynh c h ế t, A Ngạn ca ca, huynh mau tỉnh lại đi, Kiệm Kiệm sẽ cùng huynh tiếp tục sống tiếp, được không?
Huynh mau tỉnh lại đi.
Ta nắm lấy tay hắn, hắn dường như ngủ thiếp đi, không cho ta bất kỳ phản ứng nào, chỉ có hàng mi khẽ run lên.
Chu Ngạn khi nào thì nghĩ thông suốt, ta cũng chẳng rõ.
Ta chỉ biết hôm đó ta từ tiệm thêu Linh Lung trở về, hắn thu dọn đơn giản một chút, đến từ biệt ta.
"Ta đã bán mình cho An vương phủ rồi."
Hắn đã thay đổi, ánh mắt bình thản, như một đầm nước c h ế t, đen kịt không thấy đáy.
Ta ấp úng nói: "Vậy, vậy ta phải làm sao?"
Hắn im lặng một lát: "Muội cứ ở lại tiệm thêu cho tốt, sau này, tìm một nhà tử tế mà gả đi."
Ta lắc đầu: "Nhưng mà, ta và huynh có hôn ước..."
Ánh mắt thiếu niên sa sầm, môi mím chặt, trên người toát ra vẻ hung dữ: "Muội có ngốc không! Đến nước này rồi còn nhắc gì đến hôn ước nữa, từ nay về sau đường ai nấy đi, chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nữa."
Nói xong, hắn không thèm nhìn ta lấy một cái, xách bọc đồ rời đi.