Xuân Hoa Còn Vương Vấn - Mễ Hoa
Chương 21
Năm Minh Đức thứ năm, mùa đông, quốc tang.
Đào hoàng hậu băng hà, thụy hiệu là Hiếu An hoàng hậu, hoàng đế đau buồn, mấy ngày không thiết triều.
Tin tức truyền đến Tiền Đường, lúc ấy ta đang ở tiệm thêu, hướng dẫn tiểu đồ đệ mới học kỹ thuật thêu kim, trong lúc lơ đãng, cây kim thêu sắc bén đã đ.â.m vào ngón tay.
Một giọt m.á.u chảy ra, nhuộm đỏ đồ thêu.
Ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, bay lả tả, chẳng bao lâu sau, trong sân đã phủ một lớp tuyết trắng xóa.
Ta đứng dậy, đi đóng cửa sổ, đồng thời nghe thấy bản thân hỏi Vệ Ly một câu: "Vì sao băng hà?"
Vẻ mặt Vệ Ly nghiêm trọng, khẽ thở dài: "Tự vẫn."
Luật lệ triều Đại Ninh, phi tần không được tự vẫn trong cung, huống chi là hoàng hậu.
Hoàng hậu tự vẫn sẽ bị tước bỏ phong hiệu, không được chôn cất trong hoàng lăng, còn liên lụy đến gia tộc.
Nhưng những điều này Đào hoàng hậu đều không sợ, bởi vì nhà của nàng ấy đã sớm không còn nữa rồi.
Đào hoàng hậu xuất thân từ thế gia, ông ngoại là Cửu Châu thứ sử, là đại gia tộc ở vùng Yến Sơn.
Sau khi Tiêu Cẩn Du đăng cơ, cha của Đào hoàng hậu được phong làm Ngự sử đại phu, thanh liêm chính trực, lập nhiều công lao.
Ba năm, quan vận hanh thông, thanh thế hiển hách trong triều, nhất thời không ai sánh bằng.
Con gái là hoàng hậu, cháu ngoại sớm được phong làm Thái tử, không còn ai hiển quý hơn hoàng thân quốc thích nhà họ Đào.
Nhưng quyền thế ngập trời thì có gì tốt chứ, ngay cả hoàng đế khi nào nảy sinh sát tâm cũng không biết.
Đào hoàng hậu thân là gối chăn bên cạnh có lẽ cũng không ngờ tới, trái tim đế vương lại khó lường như vậy.
Cho dù là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, cũng không thể để cho một nhà độc đại.
Dưới sự trừng phạt, không chỉ nhà họ Đào sụp đổ, mà ngay cả những vị đại thần quyền cao chức trọng kia, cũng bị thanh trừng.
Tiêu Cẩn Du thật sự là thủ đoạn tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt.
Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở An vương phủ, U Châu, những ngày Chu Ngạn không có ở đó, hắn thường gọi ta đến mài mực vẽ tranh cho hắn.
Có lẽ là vì Chu Ngạn, nên sau này hắn vô cùng giữ lễ nghĩa, ngoài vẽ tranh, nói chuyện phiếm vài câu, thì không còn gì khác.
Ta từng rất sợ hắn, nhưng hắn luôn mỉm cười, ôn hòa nói: "Tiểu Tần Kiệm, ngươi sợ gì chứ, bản vương không ăn thịt người mà."
Ta đã từng cho rằng hắn thật sự sẽ không ăn thịt người, nhưng sau đó Chu Ngạn lại nói: "Đừng bị vẻ bề ngoài của hắn ta lừa gạt, loại người như Vương gia, lúc cười với muội, có lẽ trong lòng đang tính toán làm sao để g i ế t muội đấy."
Chẳng lẽ Đào hoàng hậu chính là bị hắn dùng thủ đoạn g i ế t người không thấy m.á.u như vậy sao?
Người người đều nói đương kim thánh thượng si tình, khóc lóc mấy ngày liền, không chỉ miễn tội cho nàng ấy, mà còn bất chấp sự ngăn cản của quần thần, kiên quyết ban cho nàng ấy thụy hiệu Hiếu An hoàng hậu, mai táng trong hoàng lăng.
Vệ Ly nói: "Tuyết rơi càng lúc càng lớn, e là ngày tháng an ổn sắp kết thúc rồi, cô nương nên sớm tính toán đi."
Ta kinh ngạc một chút, rất nhanh liền hoàn hồn, Vệ Ly luôn là người của Tiêu Cẩn Du.
Vì lời nói của nàng ấy, ta đã sớm tính toán trước, lúc người trong cung đến, liền giao phó lại mọi chuyện ở Tiền Đường.
Chỉ là còn chưa kịp cáo biệt đám người Yểu Nương, đã bị người của Tiêu Cẩn Du phái đến đón về kinh thành.
Nghe nói, mấy năm nay nội đình và Tây Xưởng không ngừng mở rộng, thế lực lớn mạnh, ngay cả Chưởng ấn thái giám của Hình bộ, cũng không dám đắc tội.
Đốc chủ Tây Xưởng Chu Ngạn bày mưu tính kế, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến cho triều đình hoang mang lo sợ.
Lấy Nội các làm đầu, các vị đại thần từng tập thể dâng tấu, yêu cầu nghiêm trị Chu Ngạn.
Sau đó, hoàng đế hạ một đạo mật chỉ, đón ta về cung.
Lần này đi, không biết còn có cơ hội trở về hay không.
Trước khi lên xe ngựa, ta quay đầu nhìn lại những thành quả mà mình đã tạo dựng ở Tiền Đường, trong lòng tràn đầy cảm giác thản nhiên.
Bất kể kết quả như thế nào, Tần Kiệm cuối cùng cũng đã sống cho bản thân mình một lần.
Đào hoàng hậu băng hà, thụy hiệu là Hiếu An hoàng hậu, hoàng đế đau buồn, mấy ngày không thiết triều.
Tin tức truyền đến Tiền Đường, lúc ấy ta đang ở tiệm thêu, hướng dẫn tiểu đồ đệ mới học kỹ thuật thêu kim, trong lúc lơ đãng, cây kim thêu sắc bén đã đ.â.m vào ngón tay.
Một giọt m.á.u chảy ra, nhuộm đỏ đồ thêu.
Ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, bay lả tả, chẳng bao lâu sau, trong sân đã phủ một lớp tuyết trắng xóa.
Ta đứng dậy, đi đóng cửa sổ, đồng thời nghe thấy bản thân hỏi Vệ Ly một câu: "Vì sao băng hà?"
Vẻ mặt Vệ Ly nghiêm trọng, khẽ thở dài: "Tự vẫn."
Luật lệ triều Đại Ninh, phi tần không được tự vẫn trong cung, huống chi là hoàng hậu.
Hoàng hậu tự vẫn sẽ bị tước bỏ phong hiệu, không được chôn cất trong hoàng lăng, còn liên lụy đến gia tộc.
Nhưng những điều này Đào hoàng hậu đều không sợ, bởi vì nhà của nàng ấy đã sớm không còn nữa rồi.
Đào hoàng hậu xuất thân từ thế gia, ông ngoại là Cửu Châu thứ sử, là đại gia tộc ở vùng Yến Sơn.
Sau khi Tiêu Cẩn Du đăng cơ, cha của Đào hoàng hậu được phong làm Ngự sử đại phu, thanh liêm chính trực, lập nhiều công lao.
Ba năm, quan vận hanh thông, thanh thế hiển hách trong triều, nhất thời không ai sánh bằng.
Con gái là hoàng hậu, cháu ngoại sớm được phong làm Thái tử, không còn ai hiển quý hơn hoàng thân quốc thích nhà họ Đào.
Nhưng quyền thế ngập trời thì có gì tốt chứ, ngay cả hoàng đế khi nào nảy sinh sát tâm cũng không biết.
Đào hoàng hậu thân là gối chăn bên cạnh có lẽ cũng không ngờ tới, trái tim đế vương lại khó lường như vậy.
Cho dù là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, cũng không thể để cho một nhà độc đại.
Dưới sự trừng phạt, không chỉ nhà họ Đào sụp đổ, mà ngay cả những vị đại thần quyền cao chức trọng kia, cũng bị thanh trừng.
Tiêu Cẩn Du thật sự là thủ đoạn tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt.
Ta bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở An vương phủ, U Châu, những ngày Chu Ngạn không có ở đó, hắn thường gọi ta đến mài mực vẽ tranh cho hắn.
Có lẽ là vì Chu Ngạn, nên sau này hắn vô cùng giữ lễ nghĩa, ngoài vẽ tranh, nói chuyện phiếm vài câu, thì không còn gì khác.
Ta từng rất sợ hắn, nhưng hắn luôn mỉm cười, ôn hòa nói: "Tiểu Tần Kiệm, ngươi sợ gì chứ, bản vương không ăn thịt người mà."
Ta đã từng cho rằng hắn thật sự sẽ không ăn thịt người, nhưng sau đó Chu Ngạn lại nói: "Đừng bị vẻ bề ngoài của hắn ta lừa gạt, loại người như Vương gia, lúc cười với muội, có lẽ trong lòng đang tính toán làm sao để g i ế t muội đấy."
Chẳng lẽ Đào hoàng hậu chính là bị hắn dùng thủ đoạn g i ế t người không thấy m.á.u như vậy sao?
Người người đều nói đương kim thánh thượng si tình, khóc lóc mấy ngày liền, không chỉ miễn tội cho nàng ấy, mà còn bất chấp sự ngăn cản của quần thần, kiên quyết ban cho nàng ấy thụy hiệu Hiếu An hoàng hậu, mai táng trong hoàng lăng.
Vệ Ly nói: "Tuyết rơi càng lúc càng lớn, e là ngày tháng an ổn sắp kết thúc rồi, cô nương nên sớm tính toán đi."
Ta kinh ngạc một chút, rất nhanh liền hoàn hồn, Vệ Ly luôn là người của Tiêu Cẩn Du.
Vì lời nói của nàng ấy, ta đã sớm tính toán trước, lúc người trong cung đến, liền giao phó lại mọi chuyện ở Tiền Đường.
Chỉ là còn chưa kịp cáo biệt đám người Yểu Nương, đã bị người của Tiêu Cẩn Du phái đến đón về kinh thành.
Nghe nói, mấy năm nay nội đình và Tây Xưởng không ngừng mở rộng, thế lực lớn mạnh, ngay cả Chưởng ấn thái giám của Hình bộ, cũng không dám đắc tội.
Đốc chủ Tây Xưởng Chu Ngạn bày mưu tính kế, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến cho triều đình hoang mang lo sợ.
Lấy Nội các làm đầu, các vị đại thần từng tập thể dâng tấu, yêu cầu nghiêm trị Chu Ngạn.
Sau đó, hoàng đế hạ một đạo mật chỉ, đón ta về cung.
Lần này đi, không biết còn có cơ hội trở về hay không.
Trước khi lên xe ngựa, ta quay đầu nhìn lại những thành quả mà mình đã tạo dựng ở Tiền Đường, trong lòng tràn đầy cảm giác thản nhiên.
Bất kể kết quả như thế nào, Tần Kiệm cuối cùng cũng đã sống cho bản thân mình một lần.