Xuân Hoa Còn Vương Vấn - Mễ Hoa
Chương 13
Ta khóc hết nước mắt, áp mặt vào đầu gối Đào thị, lạnh lẽo thấu xương: "Nương nương, ta đều biết, nhưng không nên như vậy, bọn họ làm như vậy là không đúng."
"Đúng hay không, còn không phải do bọn họ định đoạt, thế đạo này vốn dĩ đã bất công với nữ nhân rồi, chúng ta ngay cả quyền nói không đúng cũng không có, nữ đức nữ huấn đều là do bọn họ viết ra, Xuân Hoa, chúng ta không thể phản kháng, đã như vậy, chi bằng sống cho minh bạch một chút, đừng khiến bản thân mình đau lòng."
"Nương nương, người làm cách nào để không đau lòng?"
Nàng ấy cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt: "Nhạn quá vô ngân*, thu hồi trái tim lại, vĩnh viễn đừng yêu hắn." (*Ngạn quá vô ngân: Ngỗng trời bay qua không để lại dấu vết. Ý chỉ dứt khoát, không lưu luyến.)
Người càng yêu nhiều càng dễ phai nhạt, đến nay thật sự không còn lưu luyến, chẳng lẽ là như vậy sao, ta ngây ngốc nghĩ.
Ta ở trong cung nửa tháng, gặp Chu Ngạn vài lần, mỗi lần đều là vội vàng rời đi.
Phi Ngư phục, tú xuân đao, mi mắt lạnh lùng... Hắn luôn bận rộn, có rất nhiều việc phải làm.
Thấy ta ở chỗ Đào thị, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, mà là kéo ta đến góc khuất không người, mạnh mẽ ôm ta vào lòng.
Hắn áp cằm lên trán ta, cúi đầu hôn lên tóc ta, giọng nói dịu dàng cưng chiều: "Kiệm Kiệm, ngoan ngoãn ở đây, gần đây ta rất bận, không rảnh quan tâm đến muội, chờ ta xử lý xong chuyện sẽ đến đón muội về."
Ta đẩy hắn ra, mím môi, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn cũng không tức giận, nhìn ta cười, như đang nhìn một đứa trẻ đang hờn dỗi: "Đừng giận nữa, chờ chúng ta thành thân, ta nhất định sẽ động phòng với muội."
Lúc nói chuyện, tai hắn hơi đỏ, nhỏ giọng dịu dàng, còn có chút ý tứ lấy lòng, khiến ta cảm thấy có chút buồn cười.
Ta không nói gì, xoay người rời đi.
Sống chung lâu ngày ắt có tình cảm, Đào thị thật sự coi ta như muội muội mà đối đãi, nàng ấy nói: "Thiên hạ nam nhân đều bạc tình, đã như vậy, hà tất phải gả cho một thái giám, Xuân Hoa, ta sẽ làm chủ chọn cho ngươi một công tử nhà thế gia có nhân phẩm tốt."
Chuyện cũ của ta và Chu Ngạn, nàng ấy đều biết.
Không chỉ nàng ấy biết, ngay cả Tiêu Cẩn Du cũng biết.
Đào thị nhận ta làm muội muội, buông lời muốn chọn rể hiền cho ta.
Hoàng đế Tiêu Cẩn Du xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, tự mình đưa tới một xấp thiếp mời của các công tử tuổi tác thích hợp.
Hắn còn nói: "Cứ chọn đi, nếu thật sự không vừa mắt, làm phi tử của trẫm cũng được."
Đào thị liếc hắn một cái: "Bệ hạ đúng là nghĩ hay thật, cũng không sợ Trường An tạo phản sao."
Tiêu Cẩn Du cười ha ha, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ khoái trá: "Trường An người này, ở U Châu đã giấu đầu lòi đuôi, đến kinh thành lại càng thêm kín tiếng, thật đáng hận, có thể để hắn thua thiệt, dù phải trả giá một chút cũng đáng."
Ta quyết định rời đi.
Lúc Đào thị đang chọn lựa phu quân thích hợp cho ta, Chu Ngạn đã rời khỏi kinh thành từ lâu.
Hắn luôn có rất nhiều việc phải làm, con đường phải đi, cũng luôn rất dài.
Cũng may là hiện tại đã vượt qua được rồi.
Khoảng thời gian này ta đã suy nghĩ rất nhiều, từ khi còn nhỏ nhìn cha trông coi quầy thịt, mẹ dẫn ta đi mua kẹo hồ lô trên phố, đến khi cha mẹ qua đời, bị cậu mợ đưa đến Chu gia.
Dung nhan của bá phụ bá mẫu như còn hiện trước mắt, Lý ma ma nắm tay ta, hết lần này đến lần khác dạy ta viết tên mình_______
"Kiệm, là một đức tính tốt."
Lý ma ma vốn cũng là tiểu thư khuê các, gia đạo sa sút nên gả cho một tú tài, sinh được một đứa con gái.
Tú tài kia tâm cao khí ngạo, một lòng đọc sách thánh hiền, gia cảnh nghèo khó, đều dựa vào Lý ma ma cày cấy trồng trọt, bán hàng rong trên phố mà sống qua ngày.
Mẹ chồng thân thể không tốt, bà ngày nào cũng phải bưng bê thuốc thang, còn phải chăm sóc con gái ba tuổi, ra đường bán rau cũng phải cõng con theo, nam nhân đọc sách kia cái gì cũng không làm, lại rất giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bà——
"Nương tử vất vả rồi, chờ ngày sau ta thi đỗ, nhất định sẽ bù đắp cho nương tử, không để nương tử phải chịu khổ cực nữa."
Nói xong, lại ung dung đi đọc sách.
Cho đến một ngày, con gái bị ốm, mệt mỏi không muốn đi theo bà ra ngoài, Lý ma ma chỉ đành một mình gánh rau đi bán.
"Đúng hay không, còn không phải do bọn họ định đoạt, thế đạo này vốn dĩ đã bất công với nữ nhân rồi, chúng ta ngay cả quyền nói không đúng cũng không có, nữ đức nữ huấn đều là do bọn họ viết ra, Xuân Hoa, chúng ta không thể phản kháng, đã như vậy, chi bằng sống cho minh bạch một chút, đừng khiến bản thân mình đau lòng."
"Nương nương, người làm cách nào để không đau lòng?"
Nàng ấy cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt: "Nhạn quá vô ngân*, thu hồi trái tim lại, vĩnh viễn đừng yêu hắn." (*Ngạn quá vô ngân: Ngỗng trời bay qua không để lại dấu vết. Ý chỉ dứt khoát, không lưu luyến.)
Người càng yêu nhiều càng dễ phai nhạt, đến nay thật sự không còn lưu luyến, chẳng lẽ là như vậy sao, ta ngây ngốc nghĩ.
Ta ở trong cung nửa tháng, gặp Chu Ngạn vài lần, mỗi lần đều là vội vàng rời đi.
Phi Ngư phục, tú xuân đao, mi mắt lạnh lùng... Hắn luôn bận rộn, có rất nhiều việc phải làm.
Thấy ta ở chỗ Đào thị, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, mà là kéo ta đến góc khuất không người, mạnh mẽ ôm ta vào lòng.
Hắn áp cằm lên trán ta, cúi đầu hôn lên tóc ta, giọng nói dịu dàng cưng chiều: "Kiệm Kiệm, ngoan ngoãn ở đây, gần đây ta rất bận, không rảnh quan tâm đến muội, chờ ta xử lý xong chuyện sẽ đến đón muội về."
Ta đẩy hắn ra, mím môi, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn cũng không tức giận, nhìn ta cười, như đang nhìn một đứa trẻ đang hờn dỗi: "Đừng giận nữa, chờ chúng ta thành thân, ta nhất định sẽ động phòng với muội."
Lúc nói chuyện, tai hắn hơi đỏ, nhỏ giọng dịu dàng, còn có chút ý tứ lấy lòng, khiến ta cảm thấy có chút buồn cười.
Ta không nói gì, xoay người rời đi.
Sống chung lâu ngày ắt có tình cảm, Đào thị thật sự coi ta như muội muội mà đối đãi, nàng ấy nói: "Thiên hạ nam nhân đều bạc tình, đã như vậy, hà tất phải gả cho một thái giám, Xuân Hoa, ta sẽ làm chủ chọn cho ngươi một công tử nhà thế gia có nhân phẩm tốt."
Chuyện cũ của ta và Chu Ngạn, nàng ấy đều biết.
Không chỉ nàng ấy biết, ngay cả Tiêu Cẩn Du cũng biết.
Đào thị nhận ta làm muội muội, buông lời muốn chọn rể hiền cho ta.
Hoàng đế Tiêu Cẩn Du xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, tự mình đưa tới một xấp thiếp mời của các công tử tuổi tác thích hợp.
Hắn còn nói: "Cứ chọn đi, nếu thật sự không vừa mắt, làm phi tử của trẫm cũng được."
Đào thị liếc hắn một cái: "Bệ hạ đúng là nghĩ hay thật, cũng không sợ Trường An tạo phản sao."
Tiêu Cẩn Du cười ha ha, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ khoái trá: "Trường An người này, ở U Châu đã giấu đầu lòi đuôi, đến kinh thành lại càng thêm kín tiếng, thật đáng hận, có thể để hắn thua thiệt, dù phải trả giá một chút cũng đáng."
Ta quyết định rời đi.
Lúc Đào thị đang chọn lựa phu quân thích hợp cho ta, Chu Ngạn đã rời khỏi kinh thành từ lâu.
Hắn luôn có rất nhiều việc phải làm, con đường phải đi, cũng luôn rất dài.
Cũng may là hiện tại đã vượt qua được rồi.
Khoảng thời gian này ta đã suy nghĩ rất nhiều, từ khi còn nhỏ nhìn cha trông coi quầy thịt, mẹ dẫn ta đi mua kẹo hồ lô trên phố, đến khi cha mẹ qua đời, bị cậu mợ đưa đến Chu gia.
Dung nhan của bá phụ bá mẫu như còn hiện trước mắt, Lý ma ma nắm tay ta, hết lần này đến lần khác dạy ta viết tên mình_______
"Kiệm, là một đức tính tốt."
Lý ma ma vốn cũng là tiểu thư khuê các, gia đạo sa sút nên gả cho một tú tài, sinh được một đứa con gái.
Tú tài kia tâm cao khí ngạo, một lòng đọc sách thánh hiền, gia cảnh nghèo khó, đều dựa vào Lý ma ma cày cấy trồng trọt, bán hàng rong trên phố mà sống qua ngày.
Mẹ chồng thân thể không tốt, bà ngày nào cũng phải bưng bê thuốc thang, còn phải chăm sóc con gái ba tuổi, ra đường bán rau cũng phải cõng con theo, nam nhân đọc sách kia cái gì cũng không làm, lại rất giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bà——
"Nương tử vất vả rồi, chờ ngày sau ta thi đỗ, nhất định sẽ bù đắp cho nương tử, không để nương tử phải chịu khổ cực nữa."
Nói xong, lại ung dung đi đọc sách.
Cho đến một ngày, con gái bị ốm, mệt mỏi không muốn đi theo bà ra ngoài, Lý ma ma chỉ đành một mình gánh rau đi bán.