Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân
Chương 23
Khuông Ngữ Điềm không hề hay biết chuyện phát sinh vào buổi tối hôm đó.
Cô của tuổi mười bảy thấy núi xanh trước mắt không phải là núi xanh, nước chảy trước mặt không phải là nước chảy, cô đi đến nơi nào, nơi đó hóa thành Ninh Lẫm, hóa thành lông mày, thành ánh mắt, thành nụ cười của anh. Ngày ngày đêm đêm, cô đều nhớ đến anh, sa vào tình yêu của anh.
Cô không lo lắng khi thấy cỏ xanh héo úa, không muộn phiền khi thấy ánh chiều tà, không tin thiên trường địa cửu sẽ có thời hạn, và càng không tin oán hận sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô chỉ tin Ninh Lẫm.
Sau này khi hai mươi tám tuổi, cô thường nghe thấy người ta nói quá khứ như mây như khói, mọi thứ rồi cũng tan biến vào hư không.
Có bài hát viết rằng cuộc sống sẽ chẳng khác gì nếu không có người trong đời. Có bài hát lại viết không thể tưởng tượng nổi nếu cuộc sống này thiếu vắng bóng hình người.
Nhưng Khuông Ngữ Điềm thì nghĩ quá khứ không thể nào như mây khói, mọi thứ không thể tan biến vào hư không.
Có người vạch ra giới hạn, có người chìm đắm trong chấp niệm, có người không tin hết thảy đều như khói mây.
Từ xưa đến nay, anh hùng có thể san núi vượt sông, sức nhổ núi, khí trùm trời. Muôn vàn anh hùng hào kiệt, một vò rượu ngon, hai ba người bạn là có thể nói chuyện khắp bốn phương.
Nhưng một ngày khi anh hùng xế bóng, lùm cỏ về rừng, mọi chuyện đến hồi kết thúc, cô lại muốn hỏi người kia một câu liệu người có buông bỏ được hết yêu hận tình thù để đi đến đích cuối, hay đã thực sự tìm thấy thứ quý giá mà mình muốn hay chưa?
Quá khứ bên người, những vết sẹo chằng chịt người để lại có thể thật sự như mây khói?
Có bao giờ người nhớ về phố cũ năm ấy và muốn quay về không?
Những năm tháng hồn nhiên vô tư đó, liệu người còn nhớ hay đã quên?
Người nợ ai một lời xin lỗi chưa kịp nói, người cô phụ lời hứa hẹn trọn đời mà người đã từng trao ai?
Người còn muốn gặp lại cô ấy không?
Hay người thật sự chỉ như mây khói tan vào hư không.
**
Ngày hôm sau, Khuông Tư Mẫn đến trường với cặp sách trên lưng và quầng thâm dưới mắt.
Cô nhóc đứng trước cửa, ánh mắt tội nghiệp không ngừng liếc nhìn Khuông Ngữ Điềm, dáng vẻ đáng thương như cún con có tội đang làm nũng chủ nhân.
Khuông Ngữ Điềm bị em gái nhìn đến mềm lòng, cô đưa cô nhóc tới cửa và dặn dò: “Muốn chơi bóng thì phải tập luyện cho đàng hoàng, không được đánh nhau ở trường.”
Khuông Tư Mẫn gật đầu lia lịa, còn giơ ba ngón tay thề, “Chị yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ để mắt tới Chu Hàm nữa, nếu thấy cậu ta thì coi như không quen biết, em hứa đó!”
Khuông Ngữ Điềm mỉm cười, “Được rồi, em đến trường học đi.”
Khuông Tư Mẫn đeo cặp, xách giày chơi bóng hào hứng chạy ra khỏi cửa.
Cô nhóc lên xe buýt thì Khuông Ngữ Điềm lái xe ra ngoài, đi về hướng phía nam của phố cũ.
Phía nam phố cũ, đi qua cầu vượt là một hiệu sách được bài trí trang nhã, biển hiệu là nền trắng đơn giản với dòng chữ mạ vàng được viết theo lối chữ Khải – “Cựu Ngư”.
Khuông Ngữ Điềm nhớ tới sách phụ đạo mà Khuông Tư Mẫn từng nhắc tới, cô đi đến trước quầy thu ngân, ông chủ đang nằm bò ra bàn ngủ, chỉ lộ ra cái ót và mái tóc đen nhánh.
Cô gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, “Ông chủ.”
Ông chủ giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt trẻ tuổi mơ màng vì còn ngái ngủ.
Anh ta liếc mắt nhìn Khuông Ngữ Điềm rồi ngáp một cái, tay thì thò xuống dưới ngăn kéo lấy ra cái thẻ đặt “bộp” lên bàn, sau đó nhét nút chống ồn vào trong tai, đổi hướng tiếp tục ngủ.
“……”
Khuông Ngữ Điềm cúi người cầm thẻ, đọc mấy chữ viết phía trên:
[ Xin hay giữ yên lặng, đừng gây ồn ào. Nếu bạn cần giúp đỡ thì tìm nhân viên hướng dẫn. Do nhân viên của cửa hàng hoạt động không tiện nên khi trả tiền mời bạn thanh toán trực tuyến. Mọi hành vi của bạn đều dựa trên ý thức tự giác, đừng đánh mất tiêu chuẩn đạo đức của mỗi người chúng ta. Ký tên Nguyễn Thanh Thừa — Chủ tiệm Cựu Ngư trân trọng.]
Khuông Ngữ Điềm thả thẻ xuống bàn, bất lực liếc mắt nhìn về phía ông chủ lần nữa, chỉ thấy anh ta ngủ say như chết, sấm đánh cũng bất động.
Cô vòng qua quầy thu ngân, đi về phía khu sách phụ đạo.
Trên các bức tường của hiệu sách Cựu Ngư dán đầy áp phích, không phải dịch giả Murakami Haruki(*), cũng không phải nhà văn Mạc Ngôn(*), tất cả đều là ban nhạc rock ‘n roll, hiển nhiên chúng được ông chủ dán, một cửa hàng sách tự vận hành được trang trí giống cửa hàng băng đĩa nhạc.
Nhớ tới sách phụ đạo mà em gái cần, Khuông Ngữ Điềm đảo mắt qua hàng loạt kệ sách trước mặt, những cuốn sách ở đây được sắp xếp gọn gàng, giá sách sạch sẽ, có vẻ thường xuyên được quét dọn.
Nắng chiều trong lành xua đi cái lạnh tản mạn trong không khí.
Ánh mặt trời rực rỡ có thể xua đuổi bóng tối, thế giới trở nên bừng sáng hơn, tâm hồn con người cũng tươi đẹp hơn.
Khuông Ngữ Điềm đứng thẫn thờ trước những cuốn sách xếp ngay ngắn liền nhau, ánh mắt rơi trên sách nhưng suy nghĩ thì không biết đang trôi dạt đến phương trời nào. Chỉ đến khi tiếng bước chân phía sau vang lên bên tai, cô mới nhận ra mình đang thất thần, gần đây cô rất hay thất thần.
Có người đứng phía sau gọi cô, “Tiểu Điềm.”
Giọng anh khàn như điếu thuốc đang cháy, nhưng ngữ điệu lại đều đều. Khuông Ngữ Điềm yên lặng giây lát rồi quay đầu lại.
Ninh Lẫm đứng cách cô vài bước, anh đeo chiếc tạp dề sậm màu được thiết kế riêng cho tiệm sách, tay áo rỗng được nhét vào túi áo len dệt kim, tay kia thì nắm trên thanh ngang của xe đẩy.
Anh lại hỏi: “Đang tìm sách à?”
Khuông Ngữ Điềm mím môi, cô khó khăn chớp mắt, cưỡng ép chính mình không nhìn vào cánh tay cụt của anh, trên môi cô là nụ cười rất nhạt, “Ừm.”
Ninh Lẫm buông xe đẩy, đi tới giá sách, anh cao hơn cô rất nhiều, khi đứng bên cạnh, cô chỉ cao tới ngang vai anh.
“Em tìm sách gì?”
Cô nói tên sách phụ đạo mình đang cần.
Ninh Lẫm gật đầu, ngón tay chạm vào gáy sách, chậm rãi lướt qua.
Những cuốn sách được xếp chồng lên nhau ngay ngắn, ánh hoàng hôn dịu dàng vuốt ve qua từng trang sách. Chiều cao của kệ sách khá thấp, chỉ đủ Khuông Ngữ Điềm lộ ra đôi mắt, cô có thể nhìn anh qua khe hở giữa hai tầng sách, bóng lưng anh gầy gò, dáng người gầy guộc, trông vừa lẻ loi vừa cô đơn.
Ninh Lẫm không quay đầu lại, ánh sáng bao trùm lấy người anh giống như lớp sương mù mỏng.
“Cô ấy tên Hạ Dao, là đồng nghiệp của anh.”
Khuông Ngữ Điềm siết ngón tay, ngước mắt lên nhìn anh.
Ninh Lẫm nhét một quyển sách vào khe hở trên giá sách, “Thành viên trong đội Hành động Đặc biệt.”
Anh dừng lại một lát.
“Không sống với anh.” Anh nói, “Chỉ là đồng nghiệp.”
Khuông Ngữ Điềm mím môi hờ hững, cô dẫm lên giày cao gót, nhịp chân mềm mại bước thẳng, dù bị người ta lột sạch lông da vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo hệt như chim khổng tước.
Cô đứng phía sau Ninh Lẫm, “Anh không cần thiết phải nói chuyện này với em.”
Ninh Lẫm ngửa đầu nhìn lên giá sách, anh vẫn không xoay người.
“Cần thiết.”
“Em không quan tâm, anh muốn ở cùng ai là chuyện…”
Ninh Lẫm nhỏ giọng nói, “Anh quan tâm.”
Khuông Ngữ Điềm sững sờ, những lời còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng, nói không nên lời. Cô bỗng thấy nghẹt mũi, lớp vỏ ngụy trang bắt đầu xuất hiện vết rách vì câu nói của anh.
Ninh Lẫm không nhìn cô, anh cẩn thận tìm xong một loạt kệ sách mới đẩy xe xoay người lại, “Anh đi kiểm tra tồn kho, em ở đây đợi anh chốc lát.”
Nói dứt lời, anh liền đi về hướng cầu thang.
Đèn trần của hiệu sách chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Khuông Ngữ Điềm, cô bất ngờ vươn tay nắm lấy ống tay áo trống rỗng của Ninh Lẫm.
Bước chân Ninh Lẫm khựng lại.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc Khuông Ngữ Điềm đã buông lỏng tay ra, cô nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh là cảnh sát ư?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời chiếu qua khe nứt của cảm xúc, đáy mắt cô hiện lên vẻ tức giận không thể che giấu.
“Tại sao anh lại ở chỗ này, đội cảnh sát bỏ mặc anh sao?!”
Ninh Lẫm không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, anh cụp mắt xuống, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Người đi đường vội vã tới lui, thoáng cái giao nhau rồi tách ra nhanh chóng, làm mờ nhạt những cái bóng chồng chéo trên mặt đất.
“Không muốn nói thì bỏ đi.”
Ninh Lẫm kinh ngạc giương mắt.
“Nếu anh không muốn nói thì bỏ đi.” Khuông Ngữ Điềm lặp lại lần nữa, trên gương mặt là nụ cười nhạt, nụ cười này giống hệt đêm hôm đó khi cô ngẩng đầu nói “Từ lâu đã không còn yêu”, vừa thờ ơ vừa lạnh nhạt.
“Em đi đây.”
Khuông Ngữ Điềm không hề nhìn anh, cô xoay người xuống tầng, bước nhanh về phía trước.
“Tiểu Bồ Đào.”
Khuông Ngữ Điềm sững người, giọng nói kia truyền đến từ trên cao, cách nhau một khoảng giống như mỗi lần trong giấc mơ.
“Sách của em…”
Khuông Ngữ Điềm đứng thẳng người, cô véo vào lòng bàn tay mình, “Không cần nữa.”
Nói xong lời này, cô lại tiếp tục bước ra ngoài.
Nhưng tiếng bước chân phía sau lại càng nhanh hơn, chỉ vài bước đã đi đến bên cạnh cô. Khuông Ngữ Điềm không dừng lại, bước nhanh ra khỏi hiệu sách.
Ra ngoài cửa cô mới phát hiện bầu trời đã chuyển thành màu xám xịt, vừa nãy vẫn còn thấy ánh mặt trời rực rỡ, mà giờ mây đen đã kéo tới đỉnh đầu, khiến người ta vô cớ thấy nặng nề.
Mùa đông tới rồi, trời tối càng lúc càng nhanh, mới 6 giờ mà đèn đường đã sáng tỏ.
Khuông Ngữ Điềm mở khóa xe, hai tiếng “bíp bíp” vang lên, cô mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
Trong lòng cảm thất ngột ngạt, có thứ gì đó đè nặng lên lồng ngực, đầu óc cô cũng trở nên hỗn loạn.
Lúc này cửa xe bị ai đó mở ra.
Trên người anh vẫn còn lưu lại khói thuốc nhàn nhạt và sương mù, đèn đường rơi vào đáy mắt anh, chúng ngưng tụ thành một điểm sáng nho nhỏ. Điểm sáng này dường như đem anh quay trở lại thời niên thiếu rực rỡ ánh sao
“Tiểu Bồ Đào.” Anh gọi tên cô, giọng anh trầm khàn, có chút nóng nảy vội vã, lại có chút bất lực.
Khuông Ngữ Điềm nhìn phía trước, chỉ thấy cuối con đường là bóng tối, cô từng cho rằng con đường này sẽ rất dài, dài như cả một đời.
Ninh Lẫm nghiêng đầu nhìn cô, “Em ăn chưa?”
“Anh đi xuống.”
“Anh không có xe.” Ninh Lẫm hơi dừng, “Cũng không lái được xe.”
Những lời này của anh khiến Khuông Ngữ Điềm yên lặng khoảng ba giây.
Sau đó cô nói, “Gọi xe.”
Ninh Lẫm: “Anh không mang tiền.”
“Thanh toán trực tuyến.”
“Điện thoại của anh hết pin.”
Khuông Ngữ Điềm lấy ví, rút ra một tờ tiền đưa tới trước mặt anh.
Ninh Lẫm không nhận, chỉ nhìn cô.
Cuối cùng Khuông Ngữ Điềm cũng không thể giữ được chiếc mặt nạ lạnh lùng nữa, “Ninh Lẫm, anh là lưu manh hả?”
Nói dứt lời, ngón tay cô siết chặt vô lăng xe, khóe môi khẽ cong lên nhưng lại không hề vui vẻ.
Không phải lưu manh thì là gì.
Ninh Lẫm nhìn sang cô, vẻ trống rỗng trong đôi mắt anh khiến trái tim Khuông Ngữ Điềm bị bóp nghẹt.
Anh giống như người bị bệnh nguy kịch, mục rữa từ trong ra ngoài, thiếu chút nữa cô đã quên anh từng là ánh mặt trời rực rỡ hấp dẫn cô, sưởi ấm cô và thiêu đốt cô.
Anh không sợ chết, cũng không khao khát sự sống. Chỉ khi nhìn cô, khát vọng trong đôi mắt anh rõ ràng vẫn là Ninh Lẫm lưu manh trên con phố cũ năm đó.
Khuông Ngữ Điềm chợt nhớ tới lá cờ dưới bánh xe cầu nguyện và tiếng hát ở Shangri-La xa xôi.
Vầng trăng sáng le lói, đêm đen dày đặc, bên ngoài gió rít nổi lên.
Khuông Ngữ Điềm thở dài, “Thắt dây an toàn.”
Xe ô tô lao vào màn sương mờ ảo, trên bầu trời lác đác vài ngôi sao như hoa giấy.
Khuông Ngữ Điềm đậu xe trong gara ngầm của trung tâm thương mại gần đó, bọn họ bước xuống xe, Khuông Ngữ Điềm ấn chìa khóa, khóa điện tử kêu “bíp bíp”, gara to lớn nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
Hai người đứng đợi trước lối vào thang máy, thời gian chờ đợi biến không gian chung quanh trở nên ngột ngạt.
“Tiểu Bồ Đào.”
Khuông Ngữ Điềm chăm chú nhìn bảng điện tử, khẽ ậm ừ.
“Sau này em đừng như vậy.”
Khuông Ngữ Điềm quay đầu nhìn anh, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm, “Như vậy là như nào?”
Ninh Lẫm nhìn thẳng về phía trước. “Quá mềm lòng, tùy tiện để một người đàn ông lên xe.”
Khuông Ngữ Điềm sững sờ trong chốc lát rồi cười tự giễu.
Chẳng phải anh nắm được điểm mềm lòng này của cô sao? Giờ còn không biết xấu hổ nói vậy.
Dường như biết được cô đang nghĩ gì, Ninh Lẫm quay đầu cười rộ, đáy mắt là ngân hà rực rỡ.
“Trước đây anh chưa từng dạy em sao? Không được tùy tiện ở một mình với đàn ông.” Giọng điệu anh nhàn nhạt, gương mặt cũng không nhìn ra cảm xúc, nhưng ánh mắt lại sắc bén, “Đặc biệt là người đàn ông có ý với em.”
HẾT CHƯƠNG 23
Chú thích:
– Murakami Haruki là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn một phần tư thế kỷ hoạt động và viết lách, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 50 thứ tiếng trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh “nhà văn được yêu thích”, “nhà văn bán chạy nhất”, “nhà văn của giới trẻ”
– Mạc Ngôn là một nhà văn người Trung Quốc xuất thân từ nông dân. Ông đã từng được thế giới biết đến với tác phẩm Cao lương đỏ đã được đạo diễn nổi tiếng Trương Nghệ Mưu chuyển thể thành phim. Bộ phim đã được giải Gấu vàng tại Liên hoan phim quốc tế Berlin năm 1988
Cô của tuổi mười bảy thấy núi xanh trước mắt không phải là núi xanh, nước chảy trước mặt không phải là nước chảy, cô đi đến nơi nào, nơi đó hóa thành Ninh Lẫm, hóa thành lông mày, thành ánh mắt, thành nụ cười của anh. Ngày ngày đêm đêm, cô đều nhớ đến anh, sa vào tình yêu của anh.
Cô không lo lắng khi thấy cỏ xanh héo úa, không muộn phiền khi thấy ánh chiều tà, không tin thiên trường địa cửu sẽ có thời hạn, và càng không tin oán hận sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô chỉ tin Ninh Lẫm.
Sau này khi hai mươi tám tuổi, cô thường nghe thấy người ta nói quá khứ như mây như khói, mọi thứ rồi cũng tan biến vào hư không.
Có bài hát viết rằng cuộc sống sẽ chẳng khác gì nếu không có người trong đời. Có bài hát lại viết không thể tưởng tượng nổi nếu cuộc sống này thiếu vắng bóng hình người.
Nhưng Khuông Ngữ Điềm thì nghĩ quá khứ không thể nào như mây khói, mọi thứ không thể tan biến vào hư không.
Có người vạch ra giới hạn, có người chìm đắm trong chấp niệm, có người không tin hết thảy đều như khói mây.
Từ xưa đến nay, anh hùng có thể san núi vượt sông, sức nhổ núi, khí trùm trời. Muôn vàn anh hùng hào kiệt, một vò rượu ngon, hai ba người bạn là có thể nói chuyện khắp bốn phương.
Nhưng một ngày khi anh hùng xế bóng, lùm cỏ về rừng, mọi chuyện đến hồi kết thúc, cô lại muốn hỏi người kia một câu liệu người có buông bỏ được hết yêu hận tình thù để đi đến đích cuối, hay đã thực sự tìm thấy thứ quý giá mà mình muốn hay chưa?
Quá khứ bên người, những vết sẹo chằng chịt người để lại có thể thật sự như mây khói?
Có bao giờ người nhớ về phố cũ năm ấy và muốn quay về không?
Những năm tháng hồn nhiên vô tư đó, liệu người còn nhớ hay đã quên?
Người nợ ai một lời xin lỗi chưa kịp nói, người cô phụ lời hứa hẹn trọn đời mà người đã từng trao ai?
Người còn muốn gặp lại cô ấy không?
Hay người thật sự chỉ như mây khói tan vào hư không.
**
Ngày hôm sau, Khuông Tư Mẫn đến trường với cặp sách trên lưng và quầng thâm dưới mắt.
Cô nhóc đứng trước cửa, ánh mắt tội nghiệp không ngừng liếc nhìn Khuông Ngữ Điềm, dáng vẻ đáng thương như cún con có tội đang làm nũng chủ nhân.
Khuông Ngữ Điềm bị em gái nhìn đến mềm lòng, cô đưa cô nhóc tới cửa và dặn dò: “Muốn chơi bóng thì phải tập luyện cho đàng hoàng, không được đánh nhau ở trường.”
Khuông Tư Mẫn gật đầu lia lịa, còn giơ ba ngón tay thề, “Chị yên tâm, sau này em sẽ không bao giờ để mắt tới Chu Hàm nữa, nếu thấy cậu ta thì coi như không quen biết, em hứa đó!”
Khuông Ngữ Điềm mỉm cười, “Được rồi, em đến trường học đi.”
Khuông Tư Mẫn đeo cặp, xách giày chơi bóng hào hứng chạy ra khỏi cửa.
Cô nhóc lên xe buýt thì Khuông Ngữ Điềm lái xe ra ngoài, đi về hướng phía nam của phố cũ.
Phía nam phố cũ, đi qua cầu vượt là một hiệu sách được bài trí trang nhã, biển hiệu là nền trắng đơn giản với dòng chữ mạ vàng được viết theo lối chữ Khải – “Cựu Ngư”.
Khuông Ngữ Điềm nhớ tới sách phụ đạo mà Khuông Tư Mẫn từng nhắc tới, cô đi đến trước quầy thu ngân, ông chủ đang nằm bò ra bàn ngủ, chỉ lộ ra cái ót và mái tóc đen nhánh.
Cô gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, “Ông chủ.”
Ông chủ giật mình ngẩng đầu, khuôn mặt trẻ tuổi mơ màng vì còn ngái ngủ.
Anh ta liếc mắt nhìn Khuông Ngữ Điềm rồi ngáp một cái, tay thì thò xuống dưới ngăn kéo lấy ra cái thẻ đặt “bộp” lên bàn, sau đó nhét nút chống ồn vào trong tai, đổi hướng tiếp tục ngủ.
“……”
Khuông Ngữ Điềm cúi người cầm thẻ, đọc mấy chữ viết phía trên:
[ Xin hay giữ yên lặng, đừng gây ồn ào. Nếu bạn cần giúp đỡ thì tìm nhân viên hướng dẫn. Do nhân viên của cửa hàng hoạt động không tiện nên khi trả tiền mời bạn thanh toán trực tuyến. Mọi hành vi của bạn đều dựa trên ý thức tự giác, đừng đánh mất tiêu chuẩn đạo đức của mỗi người chúng ta. Ký tên Nguyễn Thanh Thừa — Chủ tiệm Cựu Ngư trân trọng.]
Khuông Ngữ Điềm thả thẻ xuống bàn, bất lực liếc mắt nhìn về phía ông chủ lần nữa, chỉ thấy anh ta ngủ say như chết, sấm đánh cũng bất động.
Cô vòng qua quầy thu ngân, đi về phía khu sách phụ đạo.
Trên các bức tường của hiệu sách Cựu Ngư dán đầy áp phích, không phải dịch giả Murakami Haruki(*), cũng không phải nhà văn Mạc Ngôn(*), tất cả đều là ban nhạc rock ‘n roll, hiển nhiên chúng được ông chủ dán, một cửa hàng sách tự vận hành được trang trí giống cửa hàng băng đĩa nhạc.
Nhớ tới sách phụ đạo mà em gái cần, Khuông Ngữ Điềm đảo mắt qua hàng loạt kệ sách trước mặt, những cuốn sách ở đây được sắp xếp gọn gàng, giá sách sạch sẽ, có vẻ thường xuyên được quét dọn.
Nắng chiều trong lành xua đi cái lạnh tản mạn trong không khí.
Ánh mặt trời rực rỡ có thể xua đuổi bóng tối, thế giới trở nên bừng sáng hơn, tâm hồn con người cũng tươi đẹp hơn.
Khuông Ngữ Điềm đứng thẫn thờ trước những cuốn sách xếp ngay ngắn liền nhau, ánh mắt rơi trên sách nhưng suy nghĩ thì không biết đang trôi dạt đến phương trời nào. Chỉ đến khi tiếng bước chân phía sau vang lên bên tai, cô mới nhận ra mình đang thất thần, gần đây cô rất hay thất thần.
Có người đứng phía sau gọi cô, “Tiểu Điềm.”
Giọng anh khàn như điếu thuốc đang cháy, nhưng ngữ điệu lại đều đều. Khuông Ngữ Điềm yên lặng giây lát rồi quay đầu lại.
Ninh Lẫm đứng cách cô vài bước, anh đeo chiếc tạp dề sậm màu được thiết kế riêng cho tiệm sách, tay áo rỗng được nhét vào túi áo len dệt kim, tay kia thì nắm trên thanh ngang của xe đẩy.
Anh lại hỏi: “Đang tìm sách à?”
Khuông Ngữ Điềm mím môi, cô khó khăn chớp mắt, cưỡng ép chính mình không nhìn vào cánh tay cụt của anh, trên môi cô là nụ cười rất nhạt, “Ừm.”
Ninh Lẫm buông xe đẩy, đi tới giá sách, anh cao hơn cô rất nhiều, khi đứng bên cạnh, cô chỉ cao tới ngang vai anh.
“Em tìm sách gì?”
Cô nói tên sách phụ đạo mình đang cần.
Ninh Lẫm gật đầu, ngón tay chạm vào gáy sách, chậm rãi lướt qua.
Những cuốn sách được xếp chồng lên nhau ngay ngắn, ánh hoàng hôn dịu dàng vuốt ve qua từng trang sách. Chiều cao của kệ sách khá thấp, chỉ đủ Khuông Ngữ Điềm lộ ra đôi mắt, cô có thể nhìn anh qua khe hở giữa hai tầng sách, bóng lưng anh gầy gò, dáng người gầy guộc, trông vừa lẻ loi vừa cô đơn.
Ninh Lẫm không quay đầu lại, ánh sáng bao trùm lấy người anh giống như lớp sương mù mỏng.
“Cô ấy tên Hạ Dao, là đồng nghiệp của anh.”
Khuông Ngữ Điềm siết ngón tay, ngước mắt lên nhìn anh.
Ninh Lẫm nhét một quyển sách vào khe hở trên giá sách, “Thành viên trong đội Hành động Đặc biệt.”
Anh dừng lại một lát.
“Không sống với anh.” Anh nói, “Chỉ là đồng nghiệp.”
Khuông Ngữ Điềm mím môi hờ hững, cô dẫm lên giày cao gót, nhịp chân mềm mại bước thẳng, dù bị người ta lột sạch lông da vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo hệt như chim khổng tước.
Cô đứng phía sau Ninh Lẫm, “Anh không cần thiết phải nói chuyện này với em.”
Ninh Lẫm ngửa đầu nhìn lên giá sách, anh vẫn không xoay người.
“Cần thiết.”
“Em không quan tâm, anh muốn ở cùng ai là chuyện…”
Ninh Lẫm nhỏ giọng nói, “Anh quan tâm.”
Khuông Ngữ Điềm sững sờ, những lời còn lại bị mắc kẹt trong cổ họng, nói không nên lời. Cô bỗng thấy nghẹt mũi, lớp vỏ ngụy trang bắt đầu xuất hiện vết rách vì câu nói của anh.
Ninh Lẫm không nhìn cô, anh cẩn thận tìm xong một loạt kệ sách mới đẩy xe xoay người lại, “Anh đi kiểm tra tồn kho, em ở đây đợi anh chốc lát.”
Nói dứt lời, anh liền đi về hướng cầu thang.
Đèn trần của hiệu sách chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Khuông Ngữ Điềm, cô bất ngờ vươn tay nắm lấy ống tay áo trống rỗng của Ninh Lẫm.
Bước chân Ninh Lẫm khựng lại.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc Khuông Ngữ Điềm đã buông lỏng tay ra, cô nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh là cảnh sát ư?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mặt trời chiếu qua khe nứt của cảm xúc, đáy mắt cô hiện lên vẻ tức giận không thể che giấu.
“Tại sao anh lại ở chỗ này, đội cảnh sát bỏ mặc anh sao?!”
Ninh Lẫm không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, anh cụp mắt xuống, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Người đi đường vội vã tới lui, thoáng cái giao nhau rồi tách ra nhanh chóng, làm mờ nhạt những cái bóng chồng chéo trên mặt đất.
“Không muốn nói thì bỏ đi.”
Ninh Lẫm kinh ngạc giương mắt.
“Nếu anh không muốn nói thì bỏ đi.” Khuông Ngữ Điềm lặp lại lần nữa, trên gương mặt là nụ cười nhạt, nụ cười này giống hệt đêm hôm đó khi cô ngẩng đầu nói “Từ lâu đã không còn yêu”, vừa thờ ơ vừa lạnh nhạt.
“Em đi đây.”
Khuông Ngữ Điềm không hề nhìn anh, cô xoay người xuống tầng, bước nhanh về phía trước.
“Tiểu Bồ Đào.”
Khuông Ngữ Điềm sững người, giọng nói kia truyền đến từ trên cao, cách nhau một khoảng giống như mỗi lần trong giấc mơ.
“Sách của em…”
Khuông Ngữ Điềm đứng thẳng người, cô véo vào lòng bàn tay mình, “Không cần nữa.”
Nói xong lời này, cô lại tiếp tục bước ra ngoài.
Nhưng tiếng bước chân phía sau lại càng nhanh hơn, chỉ vài bước đã đi đến bên cạnh cô. Khuông Ngữ Điềm không dừng lại, bước nhanh ra khỏi hiệu sách.
Ra ngoài cửa cô mới phát hiện bầu trời đã chuyển thành màu xám xịt, vừa nãy vẫn còn thấy ánh mặt trời rực rỡ, mà giờ mây đen đã kéo tới đỉnh đầu, khiến người ta vô cớ thấy nặng nề.
Mùa đông tới rồi, trời tối càng lúc càng nhanh, mới 6 giờ mà đèn đường đã sáng tỏ.
Khuông Ngữ Điềm mở khóa xe, hai tiếng “bíp bíp” vang lên, cô mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
Trong lòng cảm thất ngột ngạt, có thứ gì đó đè nặng lên lồng ngực, đầu óc cô cũng trở nên hỗn loạn.
Lúc này cửa xe bị ai đó mở ra.
Trên người anh vẫn còn lưu lại khói thuốc nhàn nhạt và sương mù, đèn đường rơi vào đáy mắt anh, chúng ngưng tụ thành một điểm sáng nho nhỏ. Điểm sáng này dường như đem anh quay trở lại thời niên thiếu rực rỡ ánh sao
“Tiểu Bồ Đào.” Anh gọi tên cô, giọng anh trầm khàn, có chút nóng nảy vội vã, lại có chút bất lực.
Khuông Ngữ Điềm nhìn phía trước, chỉ thấy cuối con đường là bóng tối, cô từng cho rằng con đường này sẽ rất dài, dài như cả một đời.
Ninh Lẫm nghiêng đầu nhìn cô, “Em ăn chưa?”
“Anh đi xuống.”
“Anh không có xe.” Ninh Lẫm hơi dừng, “Cũng không lái được xe.”
Những lời này của anh khiến Khuông Ngữ Điềm yên lặng khoảng ba giây.
Sau đó cô nói, “Gọi xe.”
Ninh Lẫm: “Anh không mang tiền.”
“Thanh toán trực tuyến.”
“Điện thoại của anh hết pin.”
Khuông Ngữ Điềm lấy ví, rút ra một tờ tiền đưa tới trước mặt anh.
Ninh Lẫm không nhận, chỉ nhìn cô.
Cuối cùng Khuông Ngữ Điềm cũng không thể giữ được chiếc mặt nạ lạnh lùng nữa, “Ninh Lẫm, anh là lưu manh hả?”
Nói dứt lời, ngón tay cô siết chặt vô lăng xe, khóe môi khẽ cong lên nhưng lại không hề vui vẻ.
Không phải lưu manh thì là gì.
Ninh Lẫm nhìn sang cô, vẻ trống rỗng trong đôi mắt anh khiến trái tim Khuông Ngữ Điềm bị bóp nghẹt.
Anh giống như người bị bệnh nguy kịch, mục rữa từ trong ra ngoài, thiếu chút nữa cô đã quên anh từng là ánh mặt trời rực rỡ hấp dẫn cô, sưởi ấm cô và thiêu đốt cô.
Anh không sợ chết, cũng không khao khát sự sống. Chỉ khi nhìn cô, khát vọng trong đôi mắt anh rõ ràng vẫn là Ninh Lẫm lưu manh trên con phố cũ năm đó.
Khuông Ngữ Điềm chợt nhớ tới lá cờ dưới bánh xe cầu nguyện và tiếng hát ở Shangri-La xa xôi.
Vầng trăng sáng le lói, đêm đen dày đặc, bên ngoài gió rít nổi lên.
Khuông Ngữ Điềm thở dài, “Thắt dây an toàn.”
Xe ô tô lao vào màn sương mờ ảo, trên bầu trời lác đác vài ngôi sao như hoa giấy.
Khuông Ngữ Điềm đậu xe trong gara ngầm của trung tâm thương mại gần đó, bọn họ bước xuống xe, Khuông Ngữ Điềm ấn chìa khóa, khóa điện tử kêu “bíp bíp”, gara to lớn nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
Hai người đứng đợi trước lối vào thang máy, thời gian chờ đợi biến không gian chung quanh trở nên ngột ngạt.
“Tiểu Bồ Đào.”
Khuông Ngữ Điềm chăm chú nhìn bảng điện tử, khẽ ậm ừ.
“Sau này em đừng như vậy.”
Khuông Ngữ Điềm quay đầu nhìn anh, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm, “Như vậy là như nào?”
Ninh Lẫm nhìn thẳng về phía trước. “Quá mềm lòng, tùy tiện để một người đàn ông lên xe.”
Khuông Ngữ Điềm sững sờ trong chốc lát rồi cười tự giễu.
Chẳng phải anh nắm được điểm mềm lòng này của cô sao? Giờ còn không biết xấu hổ nói vậy.
Dường như biết được cô đang nghĩ gì, Ninh Lẫm quay đầu cười rộ, đáy mắt là ngân hà rực rỡ.
“Trước đây anh chưa từng dạy em sao? Không được tùy tiện ở một mình với đàn ông.” Giọng điệu anh nhàn nhạt, gương mặt cũng không nhìn ra cảm xúc, nhưng ánh mắt lại sắc bén, “Đặc biệt là người đàn ông có ý với em.”
HẾT CHƯƠNG 23
Chú thích:
– Murakami Haruki là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn một phần tư thế kỷ hoạt động và viết lách, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 50 thứ tiếng trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh “nhà văn được yêu thích”, “nhà văn bán chạy nhất”, “nhà văn của giới trẻ”
– Mạc Ngôn là một nhà văn người Trung Quốc xuất thân từ nông dân. Ông đã từng được thế giới biết đến với tác phẩm Cao lương đỏ đã được đạo diễn nổi tiếng Trương Nghệ Mưu chuyển thể thành phim. Bộ phim đã được giải Gấu vàng tại Liên hoan phim quốc tế Berlin năm 1988