Xuân Có Hẹn, Hoa Chẳng Lỗi Hẹn
Chương 2
Dẫu vậy, qua thời gian tiếp xúc, ta vẫn hiểu rõ tính cách của ba người họ.
Cao Thăng bề ngoài trông như quân tử nho nhã, nhưng thực chất từ nhỏ đã quen bị mẫu thân hắn quản thúc, nhu nhược không có chủ kiến.
Tần Sương Sương bề ngoài yếu đuối khiến người khác thương cảm, nhưng thực ra lại là kẻ xảo quyệt, khéo léo điều khiển cả Cao Thăng và mẫu thân Liễu thị của hắn trong lòng bàn tay. Dẫu có chuyện xảy ra, nàng ta vẫn luôn thoát tội sạch sẽ.
Giống như lần này, nếu không nhờ nha hoàn của ta, Xích Vân, luôn giữ cảnh giác, ta đã không phát hiện nàng xúi giục Cao Thăng nhân lúc phụ thân ta qua đời, không còn chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ, liền tìm cách hạ độc trong thức ăn để trừ khử ta, chiếm đoạt toàn bộ gia sản của nhà họ Trữ.
Chỉ có mẹ chồng Liễu thị là ngoài mặt hay trong lòng đều như nhau, một kẻ tham tiền, quen thói ăn vạ và gây rối.
Trò hề tranh giành của hồi môn hôm nay cũng chính là do bà ta bày ra.
Ta thừa biết, với tính cách của ba người này, bọn họ không đời nào đồng ý với lời đề nghị của ta.
Dù chưa xảy ra án mạng, nhưng tội sủng thiếp diệt thê cũng đủ để làm ô danh Cao Thăng, một kẻ luôn đặt mục tiêu trên con đường công danh.
Đúng như dự liệu, vừa nghe xong, Cao Thăng đã nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Ngươi nằm mơ!"
Liễu thị cũng đồng thanh hô lớn: "Đừng hòng bôi nhọ danh tiếng của con trai ta và hủy hoại tiền đồ của nó, đồ độc phụ!"
Cảnh náo loạn này quả thực làm huyên náo không nhỏ.
Chỉ trong chốc lát, hàng xóm láng giềng đã bị tiếng ồn ào kéo tới đông nghịt.
Người đời vốn ưa xem náo nhiệt, không cần biết đúng sai. Vừa thấy mẹ chồng Liễu thị và Tần Sương Sương đang khóc lóc, lại nghe những lời cáo buộc, họ liền chỉ trỏ vào ta mà bàn tán:
"Không ngờ, con dâu nhà họ Cao lại là nhân vật ghê gớm thế này!"
"Nhìn xem, ép cả nhà người ta ra nông nỗi như vậy!"
Liễu thị, kẻ quen sống bằng việc gây náo loạn, rất hiểu sự đáng sợ của miệng lưỡi thiên hạ.
Thấy vậy, bà ta lập tức đổi giọng, làm ra vẻ oan ức, lời lẽ nhẹ nhàng nhưng cay nghiệt: "Trữ Thanh Nguyệt, nhà họ Cao ta tự hỏi đã bạc đãi ngươi khi nào? Ngươi gả vào đây ba năm, không sinh được con nối dõi, phạm phải điều không con trong thất xuất. Lại thêm ngươi thường ngày không tôn kính ta, con trai ta hưu ngươi, đó là lẽ trời!"
Nói đến đây, bà ta cố ý thở dài một hơi thật dài, chỉ vào đám võ sư ta thuê đến, tiếp tục khóc lóc kể lể: "Nhưng ngươi thì sao? Lại dẫn theo một đám đàn ông không rõ lai lịch tới cướp của cải nhà họ Cao! Đây chẳng phải là ỷ nhà ta toàn đàn bà trẻ nhỏ, không ai chống lưng, mà ra tay bắt nạt sao?"
Vài câu ngắn ngủi, bà ta đã biến ta thành kẻ bất kính với phu quân, vô lễ với mẹ chồng, thậm chí còn có quan hệ mờ ám với nam nhân bên ngoài.
Càng đáng giận hơn, Tần Sương Sương đứng bên lại thêm dầu vào lửa, nhẹ giọng lên tiếng: "Tỷ tỷ ơi, tỷ là chính thê, muội chỉ là thiếp. Từ trước đến nay muội luôn kính trọng tỷ tỷ như tỷ tỷ ruột của mình. Thậm chí năm ngoái, khi tỷ bỏ hồng hoa* vào canh muốn làm muội sảy thai, muội cũng vì gia đình yên ấm mà không nói gì cả."
(*)Hồng hoa là một vị thuốc Đông y có tác dụng hoạt huyết, hóa ứ, nhưng rất nguy hiểm với phụ nữ mang thai vì có thể gây co thắt tử cung, chảy m.á.u và dẫn đến sẩy thai hoặc sinh non.
Nói đến đây, nàng ta lại dùng khăn chấm nước mắt, giọng nghẹn ngào, thổn thức tiếp: "Nhưng phu quân luôn đối xử với tỷ không tệ, sao tỷ có thể lấy cả tiền đồ của chàng ra đùa giỡn được chứ?"
Lời vừa dứt, tội danh ghen tuông, tàn nhẫn, hãm hại con của thiếp thất cũng bị nàng ta khéo léo đổ lên đầu ta.
Quả nhiên, dân chúng xung quanh lập tức xôn xao.
Người thì mắng ta độc ác, kẻ lại mắng ta không biết liêm sỉ, thậm chí có người nóng giận đến mức gào lên đuổi ta khỏi Sán Châu.
Giữa những tiếng chỉ trích, mẹ chồng Liễu thị càng khóc to hơn, còn Tần Sương Sương thì thoáng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Ngay cả Cao Thăng cũng như lấy lại chút sĩ diện, thẳng lưng đứng thẳng, ánh mắt tràn đầy sự hả hê.
Một chậu nước bẩn tiếp nối một chậu, quả thực bọn họ hắt ra rất tài tình.
Nhưng những trò bôi nhọ, đổi trắng thay đen này, ta đã thấy qua từ khi tám tuổi.
Kẻ đầu tiên dùng chiêu trò này với ta là kế mẫu, bà ta sớm đã bị phụ thân đuổi khỏi phủ. Giờ này, có lẽ cỏ trên mộ bà ta đã cao đến hai thước.
Trong lòng ta chẳng hề gợn sóng, thậm chí còn thấy buồn cười.
Ta khẽ nhếch môi cười nhạt, nhìn ba người họ, nhướng mày, thản nhiên hỏi: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đến lượt ta."
Ta có thể dễ dàng đoán được tâm tư của ba người nhà họ Cao, bởi lẽ tâm tư của họ vốn luôn rất rõ ràng, không chút phức tạp.
Những năm qua, vì tính ta lười nhác, không muốn chấp nhặt quá nhiều chuyện, nên bọn họ liền nghĩ rằng ta mềm yếu, dễ bắt nạt, có thể tùy ý thao túng.
Nhưng ta chỉ lười, chứ không phải ngu.
Muốn chiếm tiền của ta ư? Làm sao ta có thể để bọn họ được như ý!