Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột
Chương 6: Chủy thủ
"Đệ có vụ án gì?" Mạc Tuyết Dao hỏi.
Khuôn mặt nho nhỏ không mấy đáng tin ngẩng lên, giọng nói giòn tan: "Lương khô mà đệ cất trong bọc sách bị mất ba ngày liên tục, mỗi lần trộm xong tên trộm đều để lại cho đệ một quả táo gai, nhưng táo gai không no."
Đan Tầm ôm quả táo gai vừa nhận được, ăn không được mà không ăn cũng không được, đây vốn là do kẻ trộm để lại, nhỡ đâu có độc thì sao? Đan Tầm ngửi ngửi, sau khi xác nhận không có độc mới quyết đoán cắn một miếng.
"Nó chưa được đệ đồng ý đã trao đổi với đệ, là lỗi của nó, nhưng đây không coi là vụ án được."
"Đây là vụ án lớn chứ, mất lương khô rồi buổi trưa đệ sẽ phải bị đói."
"Đệ luôn mang bọc sách theo à?" Mạc Tuyết Dao vừa lên làm bộ khoái, lấy tinh thần hết chức trách của mình ra bắt đầu dò hỏi.
"Sao được chứ, lúc học thì để trên bàn học, lúc nghỉ giữa giờ thì để trong hộc bàn."
"Đệ không thể không ra ngoài lúc nghỉ giữa giờ để trông bọc sách à?"
"Nghỉ giữa giờ sao có thể không ra ngoài chơi được? Đệ thà quăng lương khô cũng phải ra ngoài chơi. Còn vụ án này, nhờ vào tỷ cả đấy."
Mạc Tuyết Dao hết cách với đệ đệ, chỉ có thể hỏi tiếp: "Trong đám bạn học của đệ, có người nào cuộc sống khó khăn không, hoặc là đệ chọc vào ai đó?" Không mất những thứ khác, chỉ mất lương khô, còn để lại một quả táo gai, điều này cho thấy hoặc là người này đói bụng, không thể không trộm, hoặc đây chỉ là trò đùa dai.
"Hình như không có." Vẻ mặt Mạc Ngôn Tín trở nên mơ màng.
"Thôi vậy, không hỏi đệ nữa, ta nghĩ cách phá án."
Buổi tối, Mạc Tuyết Dao thêm chút nguyên liệu vào lương khô. Đan Tầm lải nhải bên tai nàng: "Cái này của ngươi có khiến người ăn tiêu đời không đó? Theo cách của ta, cứ lưu hẳn mùi lên trên bọc sách, ngửi khắp phòng học một lần, chắc chắn có thể bắt được hung thủ. Hơn nữa, lỡ như đồng loại của ta ăn được thì chẳng phải ngươi đang làm điều ác à?"
Tay và nét mặt của Mạc Tuyết Dao đều khựng lại: "Chuột bình thường hình như không to gan như ngươi, lần này ta muốn tự mình phá án, không thể chuyện gì cũng dựa vào ngươi được."
"Tùy ngươi!" Đan Tầm lăn một vòng trên đầu vai Mạc Tuyết Dao, nàng chuột tìm tư thế thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi: "Ta không giúp ngươi, ngươi tự làm đi. Ta ngủ đây."
Mạc Tuyết Dao nghĩ ngợi một lát rồi tiếp tục nhào bột, chỉ là nàng cho thêm ít ba đậu vào.
Ngày hôm sau, Mạc Ngôn Tín nói bánh vẫn bị trộm, để lại một quả táo gai, nhưng không có bạn học nào bị tiêu chảy.
Ngày thứ ba, vẫn y như vậy.
Mạc Tuyết Dao hơi khó hiểu, chẳng lẽ bản thân tên trộm không ăn mà cho người khác ăn?
"Ta cảm giác ngươi gặp rắc rối rồi." Đan Tầm nói.
Ngày thứ tư, Hạ Tử Du không đến lớp, Hạ Tử Du là bạn ngồi cùng bàn với Mạc Ngôn Tín, là người có khả năng lấy lương khô của Mạc Ngôn Tín nhất.
Sau khi tan học, Mạc Tuyết Dao dẫn Mạc Ngôn Tín đến nhà Hạ Tử Du. Hai người còn ở ngoài cửa sân đã nghe được tiếng khóc rấm rứt của Hạ Tử Du.
Mạc Tuyết Dao gõ cửa nhưng không ai để ý, nàng đành phải tự đẩy cửa vào trong.
Cha và ca ca của Hạ Tử Du đã theo người ta ra ngoài làm ăn từ năm ngoái, cuối cùng không thấy về, Hạ Tử Du cùng mẫu thân nương tựa vào nhau mà sống. Nhà của họ rất đơn sơ, cỏ trên mái ngói căn nhà lớn ba gian đã mọc rất cao mà không ai xử lý, trong sân ngoại trừ một cây táo gai thì trống trơn. Cửa nhà chính mở ra, bên trong chỉ có một cái giường và một chiếc bàn, có người nằm trên giường, Hạ Tử Du đang quỳ trước giường khóc oa oa.
Lòng Mạc Tuyết Dao trùng xuống, trực giác nói cho nàng biết người nằm trên giường này có liên quan đến ba đậu do nàng hạ.
"Tiểu Ngư, sao hôm nay ngươi không đến lớp? Ngươi khóc gì thế?" Mạc Ngôn Tín đứng ở cửa hỏi.
Hạ Tử Du quay đầu nhìn bọn họ, đôi mắt đỏ bừng, cả người yếu ớt: "Mẹ ta bị tiêu chảy, ngất đi không tỉnh dậy, ta không có tiền mời thầy thuốc."
"Ngôn Tín, đệ ở đây trông chừng, ta đi mời thầy thuốc." Mạc Tuyết Dao vội chạy ra ngoài, dù Hạ Tử Du trộm đồ là không đúng, nhưng vì vậy mà hại đến tính mạng của người khác là nàng không đúng.
"Ta nói mà, ngươi gặp rắc rối rồi." Đan Tầm ở trên đầu vai của Mạc Tuyết Dao cười trên nỗi đau của người khác: "Rất rõ ràng, nhà Hạ Tử Du nghèo không có cơm ăn, Hạ Tử Du trộm lương khô của Mạc Ngôn Tín là vì để cho mẹ của nó ăn. Đương nhiên cũng không tính là trộm, dù gì nó đã để lại một quả táo gai, nhiều lắm thì xem như nó không xin phép đã đổi đồ thôi. Ngươi thì hay rồi, hạ ba đậu, bây giờ còn phiền phức hơn, mẹ nó vốn đã có bệnh, lần này bị ba đậu của ngươi đánh gục luôn rồi."
"Tiểu tổ tông ơi, đừng lải nhải nữa, ta đang phiền lắm đây."
"Ngươi có tiền mời thầy thuốc à?"
"Không có?"
"Vậy ngươi còn đi y quán?"
"Nợ trước, cứu người quan trọng."
"Không trả tiền, thầy thuốc Vương kia sẽ không đi cứu người đâu. Đây là điều bình thường, ngươi không biết à?"
"Ta chưa bị bệnh bao giờ, sao ta biết được chứ!"
Mạc Tuyết Dao quẹo chạy về nhà, thành khẩn nhận sai, xin mẹ mình ra tay giúp đỡ.
Có Mạc Niệm Từ giúp, mẫu thân của Hạ Tử Du chuyển nguy thành an.
Hai vị mẫu thân, một người nằm, một người ngồi ở mép giường xin lỗi nhau, ba đứa con quỳ bên mép giường, cúi đầu nghe dạy dỗ.
"Là Tử Du không tốt, vậy mà lại đi trộm đồ, khiến mọi người tốn kém." Mẫu thân của Hạ Tử Du vô cùng xấu hổ.
"Là hai đứa nhỏ nhà ta không tốt, Tử Du chỉ cầm mấy miếng lương khô, bọn chúng lại hại tỷ suýt chút nữa mất mạng."
"Là Tử Du sai."
"Là bọn Tuyết Dao sai. Tử Du là đứa bé hiếu thảo, chờ sức khỏe của tỷ tốt lên thì đến trang trại trà của ta làm việc, nhiều không có, nhưng kiếm chút tiền cơm thì vẫn được."
"Vậy ta cảm ơn tỷ trước."
...
Ba đứa con quỳ một cách ngoan ngoãn, Mạc Ngôn Tín là bị oan nhất, bánh bột ngô của nó bị trộm, nó còn bị phạt quỳ. Đan Tầm thì chạy lên bàn nằm bò ra xem kịch vui.
Xong chuyện, ba đứa con ra khỏi nhà, Hạ Tử Du đào một góc ở bức tường sân, đào ra một cây chủy thủ đưa cho Mạc Ngôn Tín: "Nhà ta không có gì đáng giá hết, đây là ta nhặt được trong rừng rồi mang về nhà. Vì sợ mẹ biết nên ta luôn chôn nó trong sân, ta đền nó cho ngươi."
Mạc Ngôn Tín ngẩng đầu nhìn Mạc Tuyết Dao, Mạc Tuyết Dao lắc đầu: "Chỉ mấy miếng bánh bột ngô thôi, còn hại mẹ đệ bị bệnh, chúng ta không phải đền cho đệ đã là tốt lắm rồi. Cây chủy thủ này khá tốt, đệ giữ lại phòng thân đi."
Đan Tầm đứng trên đầu vai Mạc Tuyết Dao, thì thầm: "Ngươi nên nhận lấy cây chủy thủ này đi, cây chủy thủ này có sát khí khá nặng, để lại trong tay nó chỉ sẽ gây họa cho nó thôi."
Hạ Tự Du kiên trì đưa tặng, sau khi giả vờ đẩy về hai lần thì Mạc Tuyết Dao nhận lấy chủy thủ.
"Cây chủy thủ này có gì đặc biệt?" Sau khi rời khỏi nhà Hạ Tử Du, Mạc Tuyết Dao hỏi Đan Tầm.
"Có sát khí. Cây chủy thủ này ít nhất đã từng giết ba người, ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên giao nó cho Tri huyện đại nhân, ta cảm giác được có oan hồn quanh quẩn trên đó." Đan Tầm nói vô cùng thần bí.
"Ngươi biết cả chuyện này à?"
"Đương nhiên, ta là người trong đạo môn, chút đồ vật này ta vẫn có thể nhìn ra." Đan Tầm đắc ý ngẩng đầu lên, ngửa thân ra sau.
"Cẩn thận, đừng có ngã xuống." Mạc Tuyết Dao vừa châm chọc Đan Tầm, vừa vội chạy đi nộp chủy thủ.
Tri huyện của huyện Kỳ Dương cũng chính là Tả Khâu, hắn đã làm ở huyện Kỳ Dương được hai năm, người ta gọi là Tả thanh thiên, giỏi về xử án, rất nhiều vụ án không phá được ở các châu huyện gần đây đều tìm đến hắn.
Khi Mạc Tuyết Dao nộp chủy thủ đã là chạng vạng, Tả Khâu đang cầm bát cơm ngồi trong đình viện. Vừa thấy cây chủy thủ trong tay Mạc Tuyết Dao hắn đã nhận định cây chủy thủ này không phải đồ của người tầm thường: "Nó được chế tạo bằng sắt tinh luyện, người bình thường không thể có cái này. Ngươi nhìn chỗ tay cầm của chủy thủ đi, có một kí hiệu, đây là để nhận dạng thân phận."
"Tại sao không phải là của cao thủ võ lâm?" Đan Tầm hỏi.
"Ngươi có gặp người võ lâm nào dùng chủy thủ chưa? Hơn nữa còn là chủy thủ làm bằng sắt tinh luyện? Có của như vậy, làm hẳn cây kiếm dài chẳng phải tốt hơn sao?" Mạc Tuyết Dao giải thích thay Tả Khâu.
"Chủy thủ dùng ít vật liệu, kiếm dài dùng nhiều vật liệu, không chừng y chỉ có bấy nhiêu đó vật liệu."
Tả Khâu liếc Đan Tầm một cái, hắn ăn hết cơm trong miệng rồi buông bát đũa xuống: "Việc sản xuất sắt tinh luyện được triều đình giám sát, rất ít khi lưu lạc bên ngoài, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngày mai chúng ta đến hiện trường xem thử."
Hạ Tử Du nhặt được cây chủy thủ này ở sườn phía sau ngọn núi, rừng rậm phủ rộng, chỉ có một con đường mòn quanh co đi lên núi.
Tả Khâu dẫn theo Mạc Tuyết Dao và Hạ Tử Du, ngồi xổm trên đất cầm khúc cây cẩn thận tìm kiếm. Một vị bộ khoái khác mặc bộ đồ đỏ tên Hoa Khanh Trần, hắn đứng một bên tung hứng cây chủy thủ trong tay, liếc nhìn mọi người: "Đừng tìm nữa, lâu như vậy rồi, sao có thể còn sót lại manh mối chứ."
Cái tên ẻo lả nhà ngươi, Mạc Tuyết Dao móc mỉa trong bụng, mặt mũi đẹp trai, ăn mặc thì trau chuốt, nhìn thế nào cũng chẳng giống bộ khoái, không làm việc nghiêm chỉnh mà còn nói năng thờ ơ. Mạc Tuyết Dao mặc kệ vị đồng liêu khác người này, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.
"Hình như ta ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt." Đan Tầm ngồi xổm trên vai Mạc Tuyết Dao nói.
"Ta cũng ngửi được đôi chút." Mạc Tuyết Dao không dám khẳng định.
Đan Tầm vươn chân chỉ một hướng: "Bên dưới cây lê kia, nhìn thử xem."
Trên thân cây lê, Mạc Tuyết Dao phát hiện một mảng nghi là vết máu. Dựa vào đánh giá bước đầu, ở đây dường như có dấu vết đã từng đánh nhau.
"Chỉ dựa vào một chút máu và dấu vết đánh nhau mơ hồ, căn bản không thể lập được án." Hoa Khanh Trần nói một cách lười biếng, cây chủy thủ rời tay cắm phập xuống đất: "Nhưng góc áo này có thể xem như một phần manh mối."
Bên cạnh cây chủy thủ sắc bén có góc áo màu nâu, không nhìn kĩ thì hoàn toàn không phân biệt được là đất hay góc áo, đây là con mắt gì thế?
Mạc Tuyết Dao không thể không phục, Hoa Khanh Trần này dám kiêu ngạo như vậy hoàn toàn là do có bản lĩnh.
Chỉ là, sau cuộc điều tra, Tả Khâu đưa ra kết luận: "Cây chủy thủ này chắc chắn đã từng giết người, nhưng người dân không báo thì quan không vướng mắc, chúng ta không tìm được thi thể, không thể định án, có lẽ nó vô tình bị rơi ra trong lúc đánh nhau thôi."
Tuy rằng chủy thủ có thể từng giết người, nhưng vì không tìm thấy người bị hại cho nên chỉ có thể xem như vật chứng bình thường, bị nha môn thu lại cùng với góc áo kia.
"Sớm biết vậy sẽ không đưa cho Tả đại nhân xem, hại ta thiếu mất một món binh khí thuận tay." Sau khi về nhà, Mạc Tuyết Dao lén lải nhải với Đan Tầm.
"Nào, lại đây, ta phổ cập kiến thức phong thủy cho ngươi." Đan Tầm lấy trong ngăn tủ nhỏ riêng một chiếc đạo bào màu lam mà Mạc Tuyết Dao làm cho mình ra, nàng chuột mặc lên người, tay nhỏ cầm phất trần rồi nhảy lên bàn, gọi Mạc Tuyết Dao: "Cây chủy thủ đã giết người này, bên trên ít nhiều gì sẽ có oán khí. Ta có thể nhìn thấy hai oan hồn bám vào nó, oán khí rất đậm, nếu ngươi cầm chủy thủ, oán khí này sẽ bám lên người của ngươi... Tóm lại, ngươi không hợp mang nó."
"Ngươi đã nói mệnh ta cứng, không sợ những thứ này. Hơn nữa ta đã là bộ khoái nhưng lại vẫn chưa có binh khí tùy thân, những người khác đều có hết rồi."
"Đừng vội, chuyện này ta giải quyết giúp ngươi."
"Vậy ta phải chờ đến ngày tháng năm nào?"
"Năm nay là năm con khỉ, ngươi không cần chờ quá lâu, nghe ta không sai đâu."
Đan Tầm cầm phất trần trong tay, bình chân như vại.
"Nghe ngươi không sai á?" Mạc Tuyết Dao hơi nổi nóng: "Lúc trước ngươi còn nói ta với Mục An không thành, tháng trước mẹ của ta gửi một bức thư đến Tây Bắc, muốn từ hôn. Kết quả, ngươi đoán xem thế nào?"
"Thế nào?" Đan Tầm trợn đôi mắt nhỏ của nàng lên, cảm thấy hình như không ổn.
"Đại ca của Mục An xin triều đình nghỉ phép, đang đưa mẹ của Mục An đến đây, phải cho bọn ta thành hôn!!! Ngươi tính kiểu gì thế?!"
"Không thể nào, quẻ của ta sao sai được?!" Đan Tầm ngồi trên cây phất trần, nhắm mắt bấm đốt ngón tay: "Tính thế nào đi nữa thì hai người cũng không thành được, sư phụ của ta là đạo trưởng Thanh Hư, ông ấy chính là Đại Quốc sư được vua phong đó!"
"Sư phụ của ngươi là sư phụ của ngươi, ngươi là ngươi, chắc chắn là ngươi học nghệ không tinh rồi!"
"Hai chúng ta đánh cược đi."
"Đánh cược gì?"
"Nếu hai người các ngươi thành, ta tìm cho ngươi một món binh khí hiếm thấy, nếu hai người không thành, ngươi phải làm cho ta mười hai bộ quần áo mới, mỗi ngày chuẩn bị cho ta ba món ăn vặt."
"Được! Làm quần áo thì không thành vấn đề, nhưng ngày nào cũng chuẩn bị ba món ăn vặt hơi khó, ta chỉ có thể đảm bảo mỗi ngày ba món ăn vặt trong vòng một năm, năm sau nói tiếp."
"Quyết định như vậy đi!" Đan Tầm cởi đạo bào ra, từ trên bàn nhảy xuống rồi chạy ra ngoài: "Ta đi khuấy tung hôn sự của ngươi."
Mạc Tuyết Dao ở phía sau giậm chân: "Thế này là ngươi gian lận!"
Khuôn mặt nho nhỏ không mấy đáng tin ngẩng lên, giọng nói giòn tan: "Lương khô mà đệ cất trong bọc sách bị mất ba ngày liên tục, mỗi lần trộm xong tên trộm đều để lại cho đệ một quả táo gai, nhưng táo gai không no."
Đan Tầm ôm quả táo gai vừa nhận được, ăn không được mà không ăn cũng không được, đây vốn là do kẻ trộm để lại, nhỡ đâu có độc thì sao? Đan Tầm ngửi ngửi, sau khi xác nhận không có độc mới quyết đoán cắn một miếng.
"Nó chưa được đệ đồng ý đã trao đổi với đệ, là lỗi của nó, nhưng đây không coi là vụ án được."
"Đây là vụ án lớn chứ, mất lương khô rồi buổi trưa đệ sẽ phải bị đói."
"Đệ luôn mang bọc sách theo à?" Mạc Tuyết Dao vừa lên làm bộ khoái, lấy tinh thần hết chức trách của mình ra bắt đầu dò hỏi.
"Sao được chứ, lúc học thì để trên bàn học, lúc nghỉ giữa giờ thì để trong hộc bàn."
"Đệ không thể không ra ngoài lúc nghỉ giữa giờ để trông bọc sách à?"
"Nghỉ giữa giờ sao có thể không ra ngoài chơi được? Đệ thà quăng lương khô cũng phải ra ngoài chơi. Còn vụ án này, nhờ vào tỷ cả đấy."
Mạc Tuyết Dao hết cách với đệ đệ, chỉ có thể hỏi tiếp: "Trong đám bạn học của đệ, có người nào cuộc sống khó khăn không, hoặc là đệ chọc vào ai đó?" Không mất những thứ khác, chỉ mất lương khô, còn để lại một quả táo gai, điều này cho thấy hoặc là người này đói bụng, không thể không trộm, hoặc đây chỉ là trò đùa dai.
"Hình như không có." Vẻ mặt Mạc Ngôn Tín trở nên mơ màng.
"Thôi vậy, không hỏi đệ nữa, ta nghĩ cách phá án."
Buổi tối, Mạc Tuyết Dao thêm chút nguyên liệu vào lương khô. Đan Tầm lải nhải bên tai nàng: "Cái này của ngươi có khiến người ăn tiêu đời không đó? Theo cách của ta, cứ lưu hẳn mùi lên trên bọc sách, ngửi khắp phòng học một lần, chắc chắn có thể bắt được hung thủ. Hơn nữa, lỡ như đồng loại của ta ăn được thì chẳng phải ngươi đang làm điều ác à?"
Tay và nét mặt của Mạc Tuyết Dao đều khựng lại: "Chuột bình thường hình như không to gan như ngươi, lần này ta muốn tự mình phá án, không thể chuyện gì cũng dựa vào ngươi được."
"Tùy ngươi!" Đan Tầm lăn một vòng trên đầu vai Mạc Tuyết Dao, nàng chuột tìm tư thế thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi: "Ta không giúp ngươi, ngươi tự làm đi. Ta ngủ đây."
Mạc Tuyết Dao nghĩ ngợi một lát rồi tiếp tục nhào bột, chỉ là nàng cho thêm ít ba đậu vào.
Ngày hôm sau, Mạc Ngôn Tín nói bánh vẫn bị trộm, để lại một quả táo gai, nhưng không có bạn học nào bị tiêu chảy.
Ngày thứ ba, vẫn y như vậy.
Mạc Tuyết Dao hơi khó hiểu, chẳng lẽ bản thân tên trộm không ăn mà cho người khác ăn?
"Ta cảm giác ngươi gặp rắc rối rồi." Đan Tầm nói.
Ngày thứ tư, Hạ Tử Du không đến lớp, Hạ Tử Du là bạn ngồi cùng bàn với Mạc Ngôn Tín, là người có khả năng lấy lương khô của Mạc Ngôn Tín nhất.
Sau khi tan học, Mạc Tuyết Dao dẫn Mạc Ngôn Tín đến nhà Hạ Tử Du. Hai người còn ở ngoài cửa sân đã nghe được tiếng khóc rấm rứt của Hạ Tử Du.
Mạc Tuyết Dao gõ cửa nhưng không ai để ý, nàng đành phải tự đẩy cửa vào trong.
Cha và ca ca của Hạ Tử Du đã theo người ta ra ngoài làm ăn từ năm ngoái, cuối cùng không thấy về, Hạ Tử Du cùng mẫu thân nương tựa vào nhau mà sống. Nhà của họ rất đơn sơ, cỏ trên mái ngói căn nhà lớn ba gian đã mọc rất cao mà không ai xử lý, trong sân ngoại trừ một cây táo gai thì trống trơn. Cửa nhà chính mở ra, bên trong chỉ có một cái giường và một chiếc bàn, có người nằm trên giường, Hạ Tử Du đang quỳ trước giường khóc oa oa.
Lòng Mạc Tuyết Dao trùng xuống, trực giác nói cho nàng biết người nằm trên giường này có liên quan đến ba đậu do nàng hạ.
"Tiểu Ngư, sao hôm nay ngươi không đến lớp? Ngươi khóc gì thế?" Mạc Ngôn Tín đứng ở cửa hỏi.
Hạ Tử Du quay đầu nhìn bọn họ, đôi mắt đỏ bừng, cả người yếu ớt: "Mẹ ta bị tiêu chảy, ngất đi không tỉnh dậy, ta không có tiền mời thầy thuốc."
"Ngôn Tín, đệ ở đây trông chừng, ta đi mời thầy thuốc." Mạc Tuyết Dao vội chạy ra ngoài, dù Hạ Tử Du trộm đồ là không đúng, nhưng vì vậy mà hại đến tính mạng của người khác là nàng không đúng.
"Ta nói mà, ngươi gặp rắc rối rồi." Đan Tầm ở trên đầu vai của Mạc Tuyết Dao cười trên nỗi đau của người khác: "Rất rõ ràng, nhà Hạ Tử Du nghèo không có cơm ăn, Hạ Tử Du trộm lương khô của Mạc Ngôn Tín là vì để cho mẹ của nó ăn. Đương nhiên cũng không tính là trộm, dù gì nó đã để lại một quả táo gai, nhiều lắm thì xem như nó không xin phép đã đổi đồ thôi. Ngươi thì hay rồi, hạ ba đậu, bây giờ còn phiền phức hơn, mẹ nó vốn đã có bệnh, lần này bị ba đậu của ngươi đánh gục luôn rồi."
"Tiểu tổ tông ơi, đừng lải nhải nữa, ta đang phiền lắm đây."
"Ngươi có tiền mời thầy thuốc à?"
"Không có?"
"Vậy ngươi còn đi y quán?"
"Nợ trước, cứu người quan trọng."
"Không trả tiền, thầy thuốc Vương kia sẽ không đi cứu người đâu. Đây là điều bình thường, ngươi không biết à?"
"Ta chưa bị bệnh bao giờ, sao ta biết được chứ!"
Mạc Tuyết Dao quẹo chạy về nhà, thành khẩn nhận sai, xin mẹ mình ra tay giúp đỡ.
Có Mạc Niệm Từ giúp, mẫu thân của Hạ Tử Du chuyển nguy thành an.
Hai vị mẫu thân, một người nằm, một người ngồi ở mép giường xin lỗi nhau, ba đứa con quỳ bên mép giường, cúi đầu nghe dạy dỗ.
"Là Tử Du không tốt, vậy mà lại đi trộm đồ, khiến mọi người tốn kém." Mẫu thân của Hạ Tử Du vô cùng xấu hổ.
"Là hai đứa nhỏ nhà ta không tốt, Tử Du chỉ cầm mấy miếng lương khô, bọn chúng lại hại tỷ suýt chút nữa mất mạng."
"Là Tử Du sai."
"Là bọn Tuyết Dao sai. Tử Du là đứa bé hiếu thảo, chờ sức khỏe của tỷ tốt lên thì đến trang trại trà của ta làm việc, nhiều không có, nhưng kiếm chút tiền cơm thì vẫn được."
"Vậy ta cảm ơn tỷ trước."
...
Ba đứa con quỳ một cách ngoan ngoãn, Mạc Ngôn Tín là bị oan nhất, bánh bột ngô của nó bị trộm, nó còn bị phạt quỳ. Đan Tầm thì chạy lên bàn nằm bò ra xem kịch vui.
Xong chuyện, ba đứa con ra khỏi nhà, Hạ Tử Du đào một góc ở bức tường sân, đào ra một cây chủy thủ đưa cho Mạc Ngôn Tín: "Nhà ta không có gì đáng giá hết, đây là ta nhặt được trong rừng rồi mang về nhà. Vì sợ mẹ biết nên ta luôn chôn nó trong sân, ta đền nó cho ngươi."
Mạc Ngôn Tín ngẩng đầu nhìn Mạc Tuyết Dao, Mạc Tuyết Dao lắc đầu: "Chỉ mấy miếng bánh bột ngô thôi, còn hại mẹ đệ bị bệnh, chúng ta không phải đền cho đệ đã là tốt lắm rồi. Cây chủy thủ này khá tốt, đệ giữ lại phòng thân đi."
Đan Tầm đứng trên đầu vai Mạc Tuyết Dao, thì thầm: "Ngươi nên nhận lấy cây chủy thủ này đi, cây chủy thủ này có sát khí khá nặng, để lại trong tay nó chỉ sẽ gây họa cho nó thôi."
Hạ Tự Du kiên trì đưa tặng, sau khi giả vờ đẩy về hai lần thì Mạc Tuyết Dao nhận lấy chủy thủ.
"Cây chủy thủ này có gì đặc biệt?" Sau khi rời khỏi nhà Hạ Tử Du, Mạc Tuyết Dao hỏi Đan Tầm.
"Có sát khí. Cây chủy thủ này ít nhất đã từng giết ba người, ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên giao nó cho Tri huyện đại nhân, ta cảm giác được có oan hồn quanh quẩn trên đó." Đan Tầm nói vô cùng thần bí.
"Ngươi biết cả chuyện này à?"
"Đương nhiên, ta là người trong đạo môn, chút đồ vật này ta vẫn có thể nhìn ra." Đan Tầm đắc ý ngẩng đầu lên, ngửa thân ra sau.
"Cẩn thận, đừng có ngã xuống." Mạc Tuyết Dao vừa châm chọc Đan Tầm, vừa vội chạy đi nộp chủy thủ.
Tri huyện của huyện Kỳ Dương cũng chính là Tả Khâu, hắn đã làm ở huyện Kỳ Dương được hai năm, người ta gọi là Tả thanh thiên, giỏi về xử án, rất nhiều vụ án không phá được ở các châu huyện gần đây đều tìm đến hắn.
Khi Mạc Tuyết Dao nộp chủy thủ đã là chạng vạng, Tả Khâu đang cầm bát cơm ngồi trong đình viện. Vừa thấy cây chủy thủ trong tay Mạc Tuyết Dao hắn đã nhận định cây chủy thủ này không phải đồ của người tầm thường: "Nó được chế tạo bằng sắt tinh luyện, người bình thường không thể có cái này. Ngươi nhìn chỗ tay cầm của chủy thủ đi, có một kí hiệu, đây là để nhận dạng thân phận."
"Tại sao không phải là của cao thủ võ lâm?" Đan Tầm hỏi.
"Ngươi có gặp người võ lâm nào dùng chủy thủ chưa? Hơn nữa còn là chủy thủ làm bằng sắt tinh luyện? Có của như vậy, làm hẳn cây kiếm dài chẳng phải tốt hơn sao?" Mạc Tuyết Dao giải thích thay Tả Khâu.
"Chủy thủ dùng ít vật liệu, kiếm dài dùng nhiều vật liệu, không chừng y chỉ có bấy nhiêu đó vật liệu."
Tả Khâu liếc Đan Tầm một cái, hắn ăn hết cơm trong miệng rồi buông bát đũa xuống: "Việc sản xuất sắt tinh luyện được triều đình giám sát, rất ít khi lưu lạc bên ngoài, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngày mai chúng ta đến hiện trường xem thử."
Hạ Tử Du nhặt được cây chủy thủ này ở sườn phía sau ngọn núi, rừng rậm phủ rộng, chỉ có một con đường mòn quanh co đi lên núi.
Tả Khâu dẫn theo Mạc Tuyết Dao và Hạ Tử Du, ngồi xổm trên đất cầm khúc cây cẩn thận tìm kiếm. Một vị bộ khoái khác mặc bộ đồ đỏ tên Hoa Khanh Trần, hắn đứng một bên tung hứng cây chủy thủ trong tay, liếc nhìn mọi người: "Đừng tìm nữa, lâu như vậy rồi, sao có thể còn sót lại manh mối chứ."
Cái tên ẻo lả nhà ngươi, Mạc Tuyết Dao móc mỉa trong bụng, mặt mũi đẹp trai, ăn mặc thì trau chuốt, nhìn thế nào cũng chẳng giống bộ khoái, không làm việc nghiêm chỉnh mà còn nói năng thờ ơ. Mạc Tuyết Dao mặc kệ vị đồng liêu khác người này, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm.
"Hình như ta ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt." Đan Tầm ngồi xổm trên vai Mạc Tuyết Dao nói.
"Ta cũng ngửi được đôi chút." Mạc Tuyết Dao không dám khẳng định.
Đan Tầm vươn chân chỉ một hướng: "Bên dưới cây lê kia, nhìn thử xem."
Trên thân cây lê, Mạc Tuyết Dao phát hiện một mảng nghi là vết máu. Dựa vào đánh giá bước đầu, ở đây dường như có dấu vết đã từng đánh nhau.
"Chỉ dựa vào một chút máu và dấu vết đánh nhau mơ hồ, căn bản không thể lập được án." Hoa Khanh Trần nói một cách lười biếng, cây chủy thủ rời tay cắm phập xuống đất: "Nhưng góc áo này có thể xem như một phần manh mối."
Bên cạnh cây chủy thủ sắc bén có góc áo màu nâu, không nhìn kĩ thì hoàn toàn không phân biệt được là đất hay góc áo, đây là con mắt gì thế?
Mạc Tuyết Dao không thể không phục, Hoa Khanh Trần này dám kiêu ngạo như vậy hoàn toàn là do có bản lĩnh.
Chỉ là, sau cuộc điều tra, Tả Khâu đưa ra kết luận: "Cây chủy thủ này chắc chắn đã từng giết người, nhưng người dân không báo thì quan không vướng mắc, chúng ta không tìm được thi thể, không thể định án, có lẽ nó vô tình bị rơi ra trong lúc đánh nhau thôi."
Tuy rằng chủy thủ có thể từng giết người, nhưng vì không tìm thấy người bị hại cho nên chỉ có thể xem như vật chứng bình thường, bị nha môn thu lại cùng với góc áo kia.
"Sớm biết vậy sẽ không đưa cho Tả đại nhân xem, hại ta thiếu mất một món binh khí thuận tay." Sau khi về nhà, Mạc Tuyết Dao lén lải nhải với Đan Tầm.
"Nào, lại đây, ta phổ cập kiến thức phong thủy cho ngươi." Đan Tầm lấy trong ngăn tủ nhỏ riêng một chiếc đạo bào màu lam mà Mạc Tuyết Dao làm cho mình ra, nàng chuột mặc lên người, tay nhỏ cầm phất trần rồi nhảy lên bàn, gọi Mạc Tuyết Dao: "Cây chủy thủ đã giết người này, bên trên ít nhiều gì sẽ có oán khí. Ta có thể nhìn thấy hai oan hồn bám vào nó, oán khí rất đậm, nếu ngươi cầm chủy thủ, oán khí này sẽ bám lên người của ngươi... Tóm lại, ngươi không hợp mang nó."
"Ngươi đã nói mệnh ta cứng, không sợ những thứ này. Hơn nữa ta đã là bộ khoái nhưng lại vẫn chưa có binh khí tùy thân, những người khác đều có hết rồi."
"Đừng vội, chuyện này ta giải quyết giúp ngươi."
"Vậy ta phải chờ đến ngày tháng năm nào?"
"Năm nay là năm con khỉ, ngươi không cần chờ quá lâu, nghe ta không sai đâu."
Đan Tầm cầm phất trần trong tay, bình chân như vại.
"Nghe ngươi không sai á?" Mạc Tuyết Dao hơi nổi nóng: "Lúc trước ngươi còn nói ta với Mục An không thành, tháng trước mẹ của ta gửi một bức thư đến Tây Bắc, muốn từ hôn. Kết quả, ngươi đoán xem thế nào?"
"Thế nào?" Đan Tầm trợn đôi mắt nhỏ của nàng lên, cảm thấy hình như không ổn.
"Đại ca của Mục An xin triều đình nghỉ phép, đang đưa mẹ của Mục An đến đây, phải cho bọn ta thành hôn!!! Ngươi tính kiểu gì thế?!"
"Không thể nào, quẻ của ta sao sai được?!" Đan Tầm ngồi trên cây phất trần, nhắm mắt bấm đốt ngón tay: "Tính thế nào đi nữa thì hai người cũng không thành được, sư phụ của ta là đạo trưởng Thanh Hư, ông ấy chính là Đại Quốc sư được vua phong đó!"
"Sư phụ của ngươi là sư phụ của ngươi, ngươi là ngươi, chắc chắn là ngươi học nghệ không tinh rồi!"
"Hai chúng ta đánh cược đi."
"Đánh cược gì?"
"Nếu hai người các ngươi thành, ta tìm cho ngươi một món binh khí hiếm thấy, nếu hai người không thành, ngươi phải làm cho ta mười hai bộ quần áo mới, mỗi ngày chuẩn bị cho ta ba món ăn vặt."
"Được! Làm quần áo thì không thành vấn đề, nhưng ngày nào cũng chuẩn bị ba món ăn vặt hơi khó, ta chỉ có thể đảm bảo mỗi ngày ba món ăn vặt trong vòng một năm, năm sau nói tiếp."
"Quyết định như vậy đi!" Đan Tầm cởi đạo bào ra, từ trên bàn nhảy xuống rồi chạy ra ngoài: "Ta đi khuấy tung hôn sự của ngươi."
Mạc Tuyết Dao ở phía sau giậm chân: "Thế này là ngươi gian lận!"