Xin Lỗi, Ta Đã Tái Giá Rồi
Chương 15
“Lụa trắng ba thước thay bằng một liều thuốc độc, khiến ta kéo dài hơi tàn nửa tháng, nhưng lại nói rằng, đây là ân huệ dành cho ta!”
“Trong lòng hắn, chưa bao giờ có ta, chưa bao giờ!”
Trong lời kể của Chu Uyển, ta là tình yêu cả đời của Trầm Nghị.
Thậm chí khi lầm tưởng ta bỏ phu bỏ con, Trầm Nghị vẫn không thể quên ta.
Hắn ta, người vốn không hề đụng đến một giọt rượu, lại say bí tỉ vào những ngày giỗ và sinh thần của ta.
Vì Xương Nhi giống ta, nên hắn ta không dám gặp Xương Nhi.
Nhưng khi Xương Nhi ốm đau, hắn ta lại lo lắng đến nỗi cả đêm đều không ngủ được.
“Ngươi không biết, khi ngươi đến nhà đưa thiếp mời, hắn vui mừng biết bao!”
Ta lắc đầu, cảm thấy Chu Uyển có chút điên rồ:
“Vui mừng? Vui mừng mà mở miệng bảo ta làm thiếp?”
Chu Uyển thất vọng nhìn ta:
“Ngươi thật không hiểu gì về hắn.”
“Hắn sỉ nhục ngươi, là vì trong lòng hận ngươi.”
“Hận ngươi, là vì yêu ngươi quá nhiều.”
“Dù lầm tưởng ngươi đã không còn trong trắng, hắn vẫn không nỡ buông tay ngươi.”
30.
Ta cảm thấy cả hai người họ đều có vấn đề.
Khi ở bên Trầm Nghị, hắn ta chỉ tổ chức sinh thần cho ta một lần.
Năm thứ hai, vì bận rộn với chính sự, hắn ta đã quên mất.
Ta không vui, nhưng hắn ta còn không vui hơn ta:
“Cũng đâu phải trẻ con nữa, sinh thần hay không sinh thần có gì quan trọng đâu?”
Khi ta còn sống, hắn ta đối xử với ta không mấy tốt đẹp, mà khi ta c.h.ế.t lại tỏ ra si tình đến vậy.
Thật là kỳ lạ.
Thấy ta tỏ vẻ không quan tâm, Chu Uyển cười:
“Ta cố gắng cả đời mà vẫn không chiếm được trái tim của Trầm Nghị.”
“Nghĩ đến hắn cũng như vậy, ta cảm thấy mình không cô đơn nữa.”
“Giang Bạch Vi, có được tình yêu của Trầm Nghị, ngươi thật may mắn.”
Đúng là người sắp c.h.ế.t thường nói năng lung tung.
Ta trợn trắng mắt, vô cùng khinh bỉ:
“Tình yêu của Trầm Nghị, đáng cái rắm!”
“Khi ta còn ở trong phủ, hắn chê ta thô tục, không biết thi từ ca phú.”
“Khi ta rơi xuống vách núi, hắn nằm trên giường, tự trách, đau khổ, nhưng chỉ tùy tiện sai vài hạ nhân đi tìm ta.”
“Nếu là A Cảnh nhà ta, chàng ấy sẽ bò lết đi tìm ta, dù phải đào ba thước đất.”
“Hắn như vậy mà cũng dám nói yêu ta?”
Có những người như vậy đấy.
Thực tế không làm được gì nhiều, nhưng lại thích diễn vẻ si tình.
Diễn tới cuối cùng, đến chính mình cũng tin.
Chu Uyển sững sờ, đôi mắt đen láy có phần tan rã:
“Không phải như vậy, Trầm Nghị yêu ngươi, hắn là một nam nhân tốt, tình thâm nghĩa trọng.”
“Ngươi không biết ta ghen tị với tình yêu của hắn dành cho ngươi đến mức nào, ta hâm mộ ngươi đố kỵ ngươi, nằm mơ cũng muốn được trở thành ngươi.”
“Vì vậy ta mới làm những việc đó, mới đi…”
Những lời tiếp theo, ta không còn nghe thấy nữa.
Chu Uyển quá kích động, nàng ta ngã xuống giường và bắt đầu nôn ra máu.
Xem ra nàng ta không qua được ngày hôm nay.
Nhưng những điều này, chẳng liên quan gì đến ta cả.
31.
Ta vừa kiểm kê xong đồ hồi môn thì người hầu thân cận của Trầm Nghị ngăn ta lại:
“Tiêu phu nhân, xin phu nhân đến thăm lão gia nhà ta một chút.”
“Ngài ấy, ngài ấy đã dâng sớ xin được điều đến làm huyện lệnh ở trấn Thất Tinh.”
“Bây giờ ngài ấy bị bệnh rất nặng, sức khỏe ngày càng yếu, ngài ấy…”
Ta thờ ơ mỉm cười:
“Vừa nãy ngươi gọi ta là gì?”
“Tiêu, Tiêu phu nhân…”
Giọng nói của người hầu ngày càng nhỏ dần, đầu cũng cúi xuống.
“Xin lỗi, đã làm phiền Tiêu phu nhân.”
Ta thu lại danh sách của hồi môn, không kìm được tăng tốc bước chân.
Sớm nay Tiêu Cảnh đã dặn dò, không được ở lại Trầm phủ quá lâu.
Nghĩ đến dáng vẻ ghen tuông dính người của hắn, ta không khỏi rùng mình.
“Lê Nguyệt, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau về nhà thôi!”
Lê Nguyệt nở một nụ cười thật tươi, gật đầu lia lịa:
“Dạ, tiểu thư, về bây giờ đây.”
Trước cổng Trầm phủ, Tiêu Cảnh đứng dựa lưng vào tường, bên cạnh còn có ba đứa nhóc.
Ta sải bước về phía trước, hướng tới hạnh phúc của đời mình.
HẾT.