Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xin Chào, Tôi Là Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 2



4.
Nhưng lúc tôi bước đến phòng bếp nhìn thấy đống dụng cụ pha trà trên bàn trà thì tôi mới phát hiện hình như mình không biết pha thật. Tôi căn bản không biết những thứ đó dùng làm sao.
Không biết pha thì tôi ngâm vậy. Mấy cái tách trà đó nhỏ quá, tôi chỉ đơn giản tìm một cái ly lớn rồi lục tung cả cái bàn trà mới tìm ra được gói trà xanh.
Ngay khi tôi đang chuẩn bị chế nước sôi vào ly thì giọng của Lục Hàn truyền đến, anh ấy nói: “Đó là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan đến cô.”
To tiếng như là tức đến mức nhịn hết nổi rồi, hù đến trái tim nhỏ bé của tôi làm tay tôi run một phát đổ cả nửa bình nước nóng xuống đất, còn một chút văng trúng vào chân. Loạt âm thanh rộn rã ngoài đây thành công thu hút sự chú ý của hai người trong phòng khách.
Lục Hàn một phát kéo cửa ra, trên mặt vẫn còn sự tức giận chưa kịp tan biến. Tôi cầm ấm nước lên, vừa bực bội vừa tự trách nhìn vào đống mảnh ly vỡ trên đất nói: “Xin lỗi, em làm phiền đến hai người rồi đúng không?”
Sắc mặt anh ấy càng khó xem hơn, không nói gì mà chỉ bước qua giành lấy ấm nước trên tay tôi rồi đặt mạnh xuống bàn trà, lạnh mặt nói: “Đây là trà mà em pha hả?”
Tôi cũng khá hối hận rồi. Vốn dĩ muốn cho hai người họ không gian riêng, pha trà chỉ là cái cớ, tôi nên đi vào đây rồi ngồi đợi họ nói chuyện xong thôi. Bạn nói thử xem tôi vào đây pha trà có khác nào tự đi tìm khổ không?
Nhưng mà anh ấy cũng không nên phát hoả lên người tôi chứ.
Lâm Mạt Mạt đứng đằng sau nhìn tôi, tôi thấy cô ấy nên cũng không tiện phát hoả ra mà chỉ âm thầm nhịn lại cục tức này.
Chắc là do thái độ của tôi không tệ nên anh ấy không mắng tôi nữa. Anh ấy nắm lấy tay tôi rồi lạnh giọng hỏi: “Bỏng ở đâu rồi?”
Tính khí anh ấy rất tệ, tôi không dám không đáp nên cúi đầu chỉ chỉ vào chân mình. Anh ấy nhíu mày lại, cười nhạt hỏi: “Bây giờ mới biết đau hả?”
Tôi đương nhiên chú ý đến Lâm Mạt Mạt đang đứng ngay cửa.
Mặt cô ấy trắng bệch như giấy vậy, hình như không đứng vững nên tay còn đang vịn vào tường bên cạnh. Sau đó tôi mới nhận ra hình như hành động giữa tôi và Lục Hàn đã kích động đến cô ấy.
Lục Hàn vẫn còn đang nắm lấy chân tôi, tôi dùng lực vẫy vẫy ra. Kết quả là anh ấy nắm càng chặt hơn, chau mày nói: “Châu Tịnh Tư, em thành thật chút đi.”
Nhất thời tôi đỏ cả mặt, tôi nháy mắt như điên ra hiệu anh ấy mới nhớ ra trong phòng này vẫn còn có người khác. Nhưng anh ấy không buông tôi ra mà chỉ quay đầu lại nhìn Lâm Mạt Mạt đang xanh mặt: “Xin lỗi Lâm tiểu thư, nếu không có việc gì nữa thì cô có thể đi rồi.”
Tôi thấy Lâm Mạt Mạt yếu ớt lùi về sau hai bước, cắn chặt môi buồn bã nhìn anh ấy. Trong lòng cô ấy nhất định đã buồn muốn c.h.ế.t rồi, tôi có chút không nhẫn tâm, nhỏ giọng nói với Lục Hàn: “Anh làm gì vậy? Không sợ dọa cô ấy chạy mất luôn hả?”
Tôi muốn rụt chân về, kết quả là Lục Hàn ngắt một cái trên chân tôi. Nghe tôi hét lên một tiếng đau đớn anh ấy liền cười: “Đáng đời.”
Lâm Mạt Mạt nhìn như sắp khóc rồi nhưng vẫn lịch sự nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi không nên đến đây làm phiền hai người.”
Lục Hàn không trả lời, tôi còn gấp hơn cả anh ấy nữa, vội giải thích với Lâm Mạt Mạt: “Lâm tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, cô thật sự hiểu lầm rồi…”
Lời này nghe sao cũng thấy có chút mùi trà, ở vị trí của Lâm Mạt Mạt chắc còn thấy giống hơn nữa. Cô ấy cười khổ một tiếng, nhìn vào bóng lưng Lục Hàn rồi nói: “Em biết anh hận em, nhưng mà em không trách anh đâu…”
Lục Hàn không muốn nghe tiếp nữa, đầu cũng không thèm quay lại mà chỉ thấp giọng nói: “Lâm tiểu thư có thể đi rồi.”
Lâm Mạt Mạt cuối cùng cũng rơi nước mắt, xoay người rời khỏi.
Bên ngoài trời còn đang mưa, tôi đá Lục Hàn một cái, đá xong mới nhận ra động tác của mình gan dạ muôn phần. May mà Lục Hàn đang không chú ý, nhất định là trong lòng anh ấy đang rất loạn.
Tôi nói: “Anh không đuổi theo hả?”
Anh ấy không nói gì, tôi lại nói: “Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa đó, anh không sợ cô ấy xảy ra chuyện sao?”
Cuối cùng anh ấy cũng ngẩng đầu lên, không kiên nhẫn nói: “Em rất mong anh đuổi theo đúng không?”
Tôi không hiểu, ánh mắt anh ấy lành lạnh nhìn tôi, nhìn đến mức tim tôi loạn thành một đống. Tôi tránh ánh mắt của anh ấy, nhỏ giọng chê bai: “Rõ ràng trong lòng lo muốn c.h.ế.t mà còn ở đây giả bộ không quan tâm.”
Không nghĩ đến lời này của tôi lại chọc đến anh ấy, anh ấy buông tôi ra rồi đứng mạnh dậy, cảm giác áp bức bao trùm lấy tôi.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi nói: “Châu Tịnh Tư, đừng cho rằng em rất hiểu anh.”
Nói xong thì xoay người ra khỏi phòng, tiếp đó tôi liền nghe được tiếng đóng cửa vang dội. Tôi biết anh ấy buông không được Lâm Mạt Mạt mà, nhưng mà tôi không hiểu sao anh ấy lại cứng miệng như vậy làm gì.
Rõ ràng là bị lời của tôi nói trúng rồi nhưng vẫn không chịu thừa nhận. Tôi dựa vào ghế lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, tự hỏi liệu họ có làm hoà trong mưa như trong TV không nhỉ? Có lẽ là đang hôn nhau nhỉ?
Không biết sao mà cái ý nghĩ này lại làm tôi không thoải mái, tôi cố kìm lại cơn buồn nôn trong lòng rồi cúi đầu nhìn nhìn vết bỏng trên chân.
5.
Nhưng mà hình như tôi đoán sai rồi, Lục Hàn và Lâm Mạt Mạt vẫn chưa làm hoà với nhau đâu. Bởi vì còn chưa đến một tuần mà Lâm Mạt Mạt đã tìm đến tôi, đơn thuần đến tìm tôi thôi.
Lúc đó tôi còn đang làm việc thì ông chủ vội vàng gọi tôi lên văn phòng. Tôi còn tưởng là chuyện công việc gì chứ, kết quả vừa bước vào đã thấy Lâm Mạt Mạt đang ngồi trên ghế ông chủ.
Lâm Mạt Mạt hôm nay và ngày đó có nhiều điểm khác nhau lắm. Nếu như không tận mắt nhìn thấy rồi tôi rất khó tưởng tượng ra người phụ nữ này có bao nhiêu gương mặt.
Cô ấy mặc một cái váy liền thân, lười biếng dựa vào ghế híp mắt nhìn tôi. Cái vẻ bễ nghễ này còn đâu là cô Lâm Mạt Mạt yếu ớt dịu dàng hôm kia?
Xem ra là tôi đã coi thường cô ấy rồi. Lục Hàn nói tôi diễn tốt nhưng tôi thấy Lâm Mạt Mạt này còn tốt hơn nhiều. Tôi phải gọi dậy 12 phần tinh lực để đối phó với cô ấy, “Lâm tiểu thư có việc gì không?”
Cô ấy tuỳ tiện xoay xoay cái ghế, bộ dạng vẫn không đặt tôi vào mắt. Tôi xoay người định đi thì cô ấy mới nói: “Cần bao nhiêu thì Châu tiểu thư cứ báo giá đi.”
Tôi xoay người lại, tay cô ấy còn không thèm động mà chỉ hất hất cằm với tôi nói: “Đây là tấm chi phiếu trắng, Châu tiểu thư có thể tự mình điền lên.”
Tôi nhìn tấm chi phiếu trên bàn, bật cười một tiếng. Tôi và cô ấy không thù không oán, việc rời khỏi Lục Hàn đối với tôi mà nói thì chẳng có gì cả nhưng mà thái độ này của cô ấy làm tôi rất không thoải mái, vậy nên tôi không muốn cô ấy được như ý.
Tôi đáp: “Lâm tiểu thư hình như hiểu lầm rồi, cô thấy cô có nhiều tiền hơn Lục Hàn không?”
Cuối cùng cô ấy cũng cử động thân thể nhưng vẫn làm như không nghe thấy lời tôi nói. Chỉ là cử động ngón tay thôi, cô ấy vươn ngón trỏ ra giơ lên không trung.
“Một triệu?” Nực cười, tôi thèm đặt chút tiền đó vào mắt sao?
Vậy mà Lâm Mạt Mạt lắc lắc đầu.
Tôi có chút không dám tin, không nghĩ tới Lâm Mạt Mạt này lại là phú bà, không, là siêu cấp phú bà. Tôi bây giờ lại có chút không hiểu sao lúc đó cô ấy lại bỏ anh đẹp trai như Lục Hàn mà đi gả cho người đàn ông lớn hơn mình hai mươi tuổi.
Tại sao chứ? Vì để tự do tài chính hả? Bạn xem đi, bây giờ cô ấy quăng tiền ra ngoài mà mắt còn không thèm chớp nữa kìa.
Cô ấy có vẻ đã nhìn ra sự động lòng trên mặt tôi, cười cười rồi nói với ngữ khí khinh bỉ: “Mười triệu, tôi cho cô mười triệu. Còn cô thì rời khỏi Lục Hàn.”
Lục Hàn trong mắt cô ấy đáng tiền vậy sao? Vốn ngày hôm đó tôi còn định tặng miễn phí cho cô ấy, may mà chưa làm chứ nếu không hai người họ được lời rồi.
Lục Hàn yêu cô ấy nhưng sống c.h.ế.t cũng không chịu tha thứ, còn Lâm Mạt Mạt vẫn còn yêu Lục Hàn nên tình nguyện dùng mười triệu để đuổi tôi đi. Tôi phải thành toàn cho họ thôi, họ là chân ái, tôi cũng không thể đi phá hoại hạnh phúc của người khác được.
Tôi lập tức đáp: “Nếu Lâm tiểu thư đã yêu Lục tiên sinh đến vậy thì tôi còn lý do gì để không thành toàn nữa chứ?”
Lâm Mạt Mạt xem thường tôi tôi cũng không quan tâm, tôi đưa ra yêu cầu cho cô ấy: “Lâm tiểu thư đưa tiền mặt cho tôi luôn được không? Hay vàng thỏi cũng được chứ con người tôi không thích để tiền trong ngân hàng.”
Lâm Mạt Mạt cau mày, không ngờ đến việc tôi sẽ đưa ra yêu cầu như thế nhưng cô ấy cũng không nói là không được.
Lúc rời đi, cô ấy hỏi: “Cô định khi nào mới nói với anh ấy?”
Tôi trả lời rất sảng khoái: “Lâm tiểu thư yên tâm, tối nay tôi sẽ chuyển đi ngay.”
Tôi nói là chuyển đi chứ cũng không định nói trước với Lục Hàn đâu. Bề ngoài chúng tôi là một đôi nhưng tôi biết rất rõ mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ có tiền bạc thôi. Nếu người khác đã thay anh ấy đưa phí chia tay thì tôi cũng không cần đòi anh ấy nữa.
Lâm Mạt Mạt có chút nghi ngờ nhìn tôi. Tôi tưởng rằng cô ấy không yên tâm, kết quả nghe được cô ấy hỏi: “Châu Tịnh Tư, cô ở bên cạnh anh ấy năm năm nhưng cô chẳng có một chút không nỡ sao?”
Tôi ngây ra, hình như tôi cũng chưa nghĩ đến vấn đề này. Tôi có không nỡ, nhưng mà không phải là không nỡ anh ấy.
Tôi cười trả lời: “Lâm tiểu thư năm đó cũng không phải là nói đi liền đi sao?”
Lâm Mạt Mạt rất lâu cũng không nói chuyện, cô ấy cúi đầu như đang nhớ lại quá khứ. Lúc này lại có chút bộ dáng của ngày hôm đó, một Lâm Mạt Mạt ngập tràn bi thương.
Rất lâu sau cô ấy mới thở dài một hơi, nói: “Là tôi có lỗi với anh ấy, lúc anh ấy cần tôi nhất mà tôi lại bỏ đi…”
Cô ấy bây giờ nói như vậy nhưng tôi tin nếu có thể làm lại thì cô ấy vẫn sẽ lựa chọn như cũ, nếu như làm lại thì cô ấy vẫn sẽ rời khỏi anh ấy thôi. Tình yêu mà, có những lúc không thể vượt qua được tiền bạc.
Lâm Mạt Mạt nói: “Cảm ơn cô, Châu Tịnh Tư.”
Tôi không hiểu.
Cô ấy lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Cảm ơn cô đã trả anh ấy cho tôi.”
Xem ra cô ấy thật lòng yêu Lục Hàn. Tôi cũng khá hiểu cô ấy, tôi biết nếu yêu một người thì sẽ rất muốn được ở bên cạnh người ta.
Nhưng tôi không ngờ cô ấy sẽ cảm ơn tôi. Nói thẳng ra là tôi không cần, tôi rất sợ câu cảm ơn này, sợ mười triệu sẽ theo đó mà bay.
Giống như sợ cô ấy sẽ hối hận, tôi vội vàng nói: “Lâm tiểu thư đừng khách sáo mà, tôi đảm bảo tối nay sẽ chuyển đi ngay.”
(Còn tiếp)
Chương trước Chương tiếp
Loading...