Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xin Chào, Anh Là Ai? – Ngã Bất Tri Đạo Ngã Thị Thùy

Chương 6



Lúc Giang Lãm vào phòng khách chỉ thấy có một người duy nhất, anh chắc chắn cô chính là khách hàng của mình.
Dáng người nho nhỏ ngoan ngoãn ngồi trước bàn tròn, không giống những người khác thường chơi điện thoại trong lúc chờ đợi, cô cứ lẳng lặng không nhúc nhích.
Càng bước tới gần, tuy rằng chỉ thấy bóng dáng, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó quen thuộc.
“Không thể nào…”
Xua đi suy nghĩ không thực tế trong đầu, anh nghĩ, cô còn không thèm để ý tới anh, sao có thể tới tìm anh được chứ.
Mãi cho đến khi đi vào, cố ý tạo ra tiếng vang nhưng người trước mắt dường như vẫn không phát hiện, anh đành vươn tay, nhẹ nhàng gõ vai cô một cái.
“Chào cô, tôi là huấn luyện viên Giang Lãm, hôm nay sẽ hướng dẫn cô tập luyện.”
Nhưng không ngờ một động tác nhỏ như thế lại khiến người trước mắt sợ tới mức nhảy dựng cả lên.
Làn da cô trắng nõn, bởi vì bộ đồ thể thao ít vải nên anh nhìn thấy không sót chút nào, đặc biệt là khe ngực phía trước, hai chú thỏ cũng nảy lên theo động tác của cô.
Không biết có phải do kinh hãi hay không, hai mắt cô mở lớn, đôi môi đỏ khẽ nhếch, theo bản năng ôm tay trước ngực.
“Hi, chào Tiêu Kiều, em là Giang Lãm.” “…” Anh vẫn chưa phản ứng lại kịp.
“Không đúng, không đúng, chào anh Giang Lãm, em là Tiêu Kiều, em tới để gặp anh.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh chằm chằm, giống như muốn soi rọi nội tâm của anh, cô cắn nhẹ môi dưới đỏ tươi ướt át.
“Tới gặp mình ư, vậy cô ấy là…?”
Không biết cô đã nắm lấy tay anh từ lúc nào, không chỉ có bàn tay cử động mà trái tim anh cũng đã rung rinh.
Đầu bị tạm dừng ba giây mới phản ứng lại lời cô nói, tâm trạng tiếp theo lên xuống như tàu lượn cao tốc.
Vòng thứ nhất: Nghi ngờ, tới gặp mình ư? Ai cơ? Tới đâu? Gặp mình? Vì sao?
Vòng thứ hai: Tỉnh ngộ, ha ha, tới gặp mình, quen mình, chẳng lẽ là? Là cô ấy!
Vòng thứ ba: Vui vẻ, cô ấy tới gặp mình! Sao cô ấy lại biết mình là ai? Cô ấy sẵn lòng làm quen mình ư?
Vòng thứ tư: Tức giận, người mất tích nhiều ngày là cô ấy, đột nhiên xuất hiện cũng là cô ấy, thật buồn cười?
Vòng thứ năm: Giả vờ bình tĩnh, thôi thì mặc kệ cô ấy, để xem sao đã…
Tiêu Kiều nhìn vẻ mặt anh thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không có được câu trả lời của anh, nhìn một loạt phản ứng này, cô có hơi hoảng loạn.
Nhân lúc anh còn chưa hồi hồn, tay còn đang nắm lấy nhau, ngón cái của cô lặng lẽ vuốt ve mu bàn tay anh hai cái.
Anh sợ tới mức vội lấy lại tinh thần, thả lỏng tay ra.
Làn da dưới tay giống như đôi mắt và dáng người anh vậy, săn chắc, đàn hồi nhưng không thô ráp.
Giang Lãm giả vờ không hiểu, cầm bảng kế hoạch ngồi bên cạnh cô.
“Chào em, trước tiên chúng ta cần lập bản kế hoạch tập luyện, em có yêu cầu gì không?”
“Chân thon, eo nhỏ, tay nhỏ, thuận tiện thì nâng ngực nữa.” Cô còn cố tình ưỡn lên.
Không hề cố tình nhìn xuống, nhưng anh vẫn ngại ngùng liếc một cái, thầm nghĩ, “Nhìn thế nào cũng thấy không cần nâng mà…”
Nhìn anh viết viết vẽ vẽ lên bảng biểu, Tiêu Kiều hỏi, “Huấn luyện viên Giang này, anh luôn khách khí với khách hàng thế sao?”
Anh dừng bút, “Không phải, tùy người mới vậy, với người quen thì hơi tùy tiện một chút, người lạ thì đương nhiên phải khách khí rồi.” Nói xong còn nhìn cô một cái, ý tứ trong đó chỉ có cô mới hiểu được.
“Xin hỏi em muốn hẹn lịch một lần hay nhiều lần?”
“Nếu hẹn nhiều lần thì lần nào cũng là anh sao?”
“Nếu em muốn chỉ định thì không thành vấn đề, nhưng khách hàng của anh khá nhiều, cho nên…”
“Ý anh là em phải hẹn theo ngày sao?”
“Thật ra huấn luyện viên chỗ anh đông, không phải anh cũng được.” Lời nói thẳng thắn, cho dù ai nghe được cũng đều tức giận.
Nhưng nghe anh nói vậy, Tiêu Kiều lại mềm giọng, “Vậy em hẹn trước nhiều lần, chỉ hẹn anh, được không?” Bàn tay đặt bên trên lén lút di chuyển ra phía trước, móng tay cào nhẹ lên mu bàn tay anh.
Tiêu Kiều nhìn anh đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng thu tay, vành tay ngày càng đỏ lên, chỉ có thể cười ngây ngốc.
“Là huấn luyện viên và khách hàng, chúng ta cần duy trì khoảng cách an toàn, hi vọng em Tiêu chú ý.”
Tỏ vẻ cứng rắn cúi đầu, không nhìn đôi mắt to long lanh của cô nữa, chỉ sợ nhất thời mềm lòng, vĩnh viễn đau lòng.
“Chúng ta hẹn 8 giờ đến 9 giờ tối thứ 3 và thứ 6 hàng tuần, được chứ?” “Không thành vấn đề, hẹn 10 buổi trước đã.”
“Mời em ký tên.” Giang Lãm ký tên mình ở bên trái, sau đó chỉ vào chỗ trống bên phải nói.
Tiêu Kiều cầm bút, ký tên vào vị trí anh chỉ, sau đó cũng không dừng tay, nhân lúc anh không chú ý, vẽ hình trái tim nhỏ vào giữa tên hai người.
“Của anh đây.”
Xong xuôi tất cả, hai người đứng lên. “Chúng ta khởi động trước nhé?” “Nghe anh cả ~”
Nhưng lúc cô đi theo anh vào phòng học, còn chưa kịp vào cửa, cô đã kéo góc áo anh lại.
Giang Lãm quay đầu nhìn cô. “Chúng ta…”
“Sao thế?”
“Chúng ta có thể tới phòng VIP được không ạ? Em… không quen bị người khác nhìn.”
“Anh không khuyến khích việc này, bởi vì phòng VIP không có camera, không thể đảm bảo an toàn cho em.”
“Em tin anh, chúng ta đi thôi.”
Giang Lãm thầm thở dài, “Em là khách hàng, nghe theo yêu cầu của em hết.” Thật ra, Tiêu Kiều lúc này, “Phải vậy mới có thể làm được gì đó chứ.” Giang Lãm siết chặt tay, “Mình sẽ nhịn được thôi…”
Chương trước Chương tiếp
Loading...