Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng
Chương 54: Món quà sinh nhật
Nhà ăn rất yên tĩnh, hoặc là nói toàn bộ trang viên Ôn gia đã chết lặng trong đêm đông lạnh giá.
Trong phòng rõ ràng mở hệ thống sưởi, nhưng Thương Hành lại không cảm nhận được chút nào, tất cả sự chú ý của hắn, đều không tự chủ được đặt ở trên thân người đàn ông ngồi bên cạnh bàn.
Ôn Duệ Quân không mặc quần áo ở nhà thường ngày, Ôn Nhiễm Nhiễm đã đặc biệt chọn cho y một chiếc áo len cashmere cộc tay màu nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi kẻ caro, mặt vải mềm mại ấm áp, ánh đèn vàng ấm cúng tô mờ góc cạnh sắc nét dưới cằm, kiểu tóc cũng được chăm chút cẩn thận, so với thường ngày thiếu vài phần già dặn, thêm vài phần thoải mái.
Lúc y không mở miệng, miễn cưỡng có thể kéo tuổi tác về độ trẻ ngang với Thương Hành, khiến người nhìn xem nhẹ ý nghĩa đại diện của hai ngọn nến số ba và số không trên bánh sinh nhật.
Buổi chiều nay khi y trở về bắt tay chuẩn bị bữa cơm này, vốn tưởng rằng năm nay có thể khác biệt so với những năm trước, không ngờ cuối cùng người cắt cánh bên cạnh mình vẫn chỉ có hai đứa em sống nương tựa lẫn nhau như mọi năm.
Ôn Duệ Quân rũ mi mắt xuống, chặn tầm mắt nhìn thẳng tới của Thương Hành, cũng che khuất cảm xúc quay cuồng nơi đáy mắt.
Thương Hành hơi hơi động hầu kết, đến gần một bước, ánh mắt vẫn nhìn vào Ôn Duệ Quân, lưng ghế gần với Ôn Duệ Quân nhất từ từ được kéo ra.
“Xin lỗi, có người hẹn tôi chiều nay đi bàn dự án, để anh đợi lâu.” Lúc hắn mở miệng mới phát hiện cổ họng rất khô, cũng không biết là do thời tiết quá khô hay là do nói chuyện lâu với Cố Lẫm.
Ôn Duệ Quân bỗng nhiên ngước mắt lên, thản nhiên nhìn chằm chắm hắn: “Là Cố Lẫm đi, hắn cướp đất của tôi, lại thừa dịp tôi ra ngoài chạy tới trộm cậu, nói chuyện vui vẻ không?”
Không chờ Thương Hành đáp lại, y bỗng nghiêng người dựa sát vào, chớp mắt đã ngồi về trong ghế, chân mày cau lại, một chốc giãn ra, dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Tôi vốn chưa xem hắn vào trong mắt, nhưng một khi hắn đã công nhiên khiêu khích như vậy, nếu cậu còn gặp lại hắn, không ngại thay tôi chuyển một tiếng, Nam Sơn là miếng phong thủy bảo địa, xứng với thân phận của hắn.”
Thương Hành: “…”
Nhớ ra áo khoác của mình còn dính mùi nước hoa của Cố Lẫm, gò má Thương Hành nhịn không được hơi hơi run rẩy, lò sưởi mới vừa rồi còn không thấy bóng dáng đã ngay lập tức hun cho lưng hắn ra đầy mồ hôi.
Ôn Duệ Quân nhìn hắn, màn sương đen đặc trong mắt tràn đầy ý cười: “Tôi nói đùa thôi, cậu căng thẳng cái gì? Tôi chỉ là một thương nhân nghiêm túc tuân thủ pháp luật.”
Thương Hành mím môi, một lời khó nói hết mà nhìn y, càng dọa người hơn thì phải làm sao!
Ôn Duệ Quân tự rót cho mình một ly rượu vang, rượu màu đỏ sậm chậm rãi xoay trong trong chiếc ly chân dài: “Ăn tối cùng với Cố Lẫm rồi?”
Thương Hành nhìn một bàn đồ ăn vẫn còn nóng hổi, nào dám nói mình đã ăn rồi, vội trả lời: “Không có, tôi vẫn còn đói đây.”
Nói xong xách đũa lên hướng vào trong bát, còn chưa kịp đưa vào miệng đã bị Ôn Duệ Quân giơ tay đè xuống.
Hắn kinh ngạc giương mắt, nam nhân đối diện vẫn trầm đạm: “Món này nhiều mỡ, không tốt với dạ dày.”
Y múc một bát canh nhỏ ấm nóng đặt trước mặt Thương Hành: “Giải tanh, uống sớm rồi nghỉ ngơi.”
Thương Hành cúi đầu nhìn chén canh, là canh loãng, không biết đã đun bao lâu, màu sắc đậm nhạt tiêu chuẩn, hơi nóng nhè nhẹ bốc lên, dù hắn đã chắc bụng nhưng vẫn bị tiên vị hấp dẫn muốn ăn thêm.
Ôn Duệ Quân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, đứng dậy: “Cậu ăn từ từ, lát nữa người hầu sẽ đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.”
Thương Hành một phen giữ chặt tay y, bị làn da lạnh kia làm kinh ngạc một chút: “Anh cứ đi như vậy?”
Ánh mắt Ôn Duệ Quân dịch từ trên tay đến khuôn mặt đối phương, không có rút về, cười nhẹ: “Thương tổng lớn rồi, uống canh còn cần tôi ngồi cạnh?”
Thương Hành trong lòng chợt động, từ từ nhớ lại chút ý vị, tay dùng sức, kéo người ngồi xuống ghế một lần nữa.
Ôn Duệ Quân quả nhiên không giãy dụa, thuận theo lực tay của hắn ôn thuần ngồi trở lại, Thương Hành cũng múc cho y một bát, nghiêm túc bưng đến trước mặt y, mỉm cười nói:
“Một cái bàn lớn thế này, một mình tôi ngồi rất quạnh quẽ, anh biết tôi không thể chịu nổi tịch mịch nhất mà, xin Ôn tiên sinh thương xót, ngồi cùng tôi một lúc đi.”
Ôn Duệ Quân nhìn hắn, lại nhìn bát canh, chậm rãi múc một thìa, đặt bên miệng thổi thổi.
Thương Hành thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhịn không được cong cong lên, người này tuy rằng tâm tư sâu xa, miệng lưỡi sắc bén, lại dễ dụ và mềm lòng không ngờ, thật sự khác xa so với nhân vật phản diện trong tưởng tượng.
“Lại ngồi cười một mình gì đấy? Ăn canh cũng không thành thật.” Ôn Duệ Quân bưng bát và thìa, nhẹ nhàng thổi lá hành và mỡ nổi trên mặt canh.
Không khí chung quanh bất giác ấm áp hơn, Thương Hành tiện tay cởi cúc cổ áo, cười nói: “Nến vẫn chưa đốt, nên chắc vẫn chưa ước nguyện phải không?”
Ôn Duệ Quân thản nhiên nói: “Trẻ con mới tin. Nếu ước nguyện có thể thực hiện, cần gì phải liều mạng tranh đoạt nữa?”
Thương Hành vươn ra một đầu ngón tay lắc lắc, bật lửa thắp sáng ngọn nến: “Anh lại không hiểu rồi, thay vì nói là ước nguyện, chi bằng nói là đặt ra mục tiêu cho chính mình, là tự đánh cược với chính mình, có mục tiêu, mới cố gắng tranh đoạt không phải sao?”
Ôn Duệ Quân nhìn chăm chú vào ngọn lửa nhỏ đang lay động, hỏi: “Vậy tâm nguyện của cậu là gì? Trở thành đại phú hào phải không?”
Thương Hành thầm nghĩ làm sao anh biết, ngoài miệng lại đánh lạc hướng: “Không nói cho anh biết, nói ra sẽ mất linh.”
Ôn Duệ Quân cười như không cười mà liếc hắn một cái, dưới sự thúc giục liên tục của Thương Hành, cuối cùng hai tay chắp vào, nhắm mắt lại, trịnh trọng ước nguyện vọng sinh nhật tuổi ba mươi.
Y vừa mới mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Thương Hành đã thản nhiên tiến tới gần trước mặt y, khuỷu tay chọc chọc vào vai y, mắt viết đầy chữ tò mò: “Ôn tiên sinh ước gì thế? Để tôi tới đoán bí mật nhỏ của anh, có phải là em trai em gái hạnh phúc, con cái thành đàn, cùng nhau hưởng phúc đúng không?”
Ôn Duệ Quân mỉm cười nhẹ, chậm rãi nói: “Không nói cho cậu biết.”
“…” Thương Hành vô cùng đau lòng: “Sao anh lại học xấu như thế? Anh không phải là hữu vấn tất đáp sao? Chút trò trẻ con này, nói một chút thì có làm sao?”
Ôn Duệ Quân không lay động: “Nếu như sang năm tôi thực hiện được, sẽ nói cho cậu biết.”
Thương Hành tai khẽ động, sang năm? Còn muốn mình ở cạnh y vào sinh nhật?
Hắn đang cân nhắc lời này, Ôn Duệ Quân lại gọi người hầu tới thu dọn bát canh, đứng dậy chuẩn bị lên lầu, vỗ vỗ vai hắn: “Sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai đưa mấy đứa đến trường đua ngựa chơi.”
Lời này cứ có cảm giác như bậc phụ huynh đưa các bạn nhỏ đi tới công viên trò chơi vậy, Thương Hành không khỏi cười nói: “Ôn tiên sinh làm sao biết tôi muốn đến trường đua ngựa chơi hay không? Tôi cũng sẽ không cưỡi ngựa.”
Ôn Duệ Quân lấy lại tinh thần, rút tay cắm trong túi quần ra, đỡ lên lưng ghế Thương Hành đang ngồi, một tay khác đặt lên cạnh bàn, giam cầm người trong không gian nhỏ hẹp, híp mắt, cúi người khẽ cười nói:
“Thế nào? Đi hẹn hò với Cố Lẫm thì đồng ý đến sảng khoái, đi cùng tôi tới trường đua ngựa thì ra sức chối từ?”
Thương Hành: “…”
Con chó này, thế mà cũng mang thù!
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Nào có? Tôi đi nói chuyện làm ăn …”
“Vậy là xong, ngày mai gặp.” Bầu không khí nguy hiểm đầy đáng sợ và chua xót từ Ôn Duệ Quân trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, y lưu loát đứng thẳng người, thanh thản đi lên lầu.
Thương Hành ngồi tại chỗ ngây người một chốc, mới kịp nhận ra thói quen của người này, không nói gì một lúc lâu, mãi đến khi di động sáng lên, là một tin nhắn gấp.
“Cuối cùng cũng đến.”
※※※
Phòng ngủ chính trên tầng hai.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, tiếng nước va chạm với gạch men tạo ra âm thanh hỗn tạp.
Ôn Duệ Quân mang theo một thân đầy hơi nước đi ra khỏi phòng tắm, nước chảy xuống trên tóc ướt, từng giọt tích trên vạt áo choàng tắm, chảy dọc theo xương quai xanh.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa siêng năng, cầm bản fax do thư kí Ngô gửi đến trong tay, y vừa lật xem, vừa đi ra tiện tay mở cửa phòng.
Vốn tưởng là người hầu tới lấy quần áo vừa thay, không ngờ, thân ảnh cao ráo của Thương Hành đã đứng dựa bên khung cửa, trong tay đỡ một cái hộp hình bầu màu đen cao cỡ nửa người.
“May là anh ra mở cửa, tôi còn tưởng rằng anh vẫn đang ngủ trong phòng tắm.”
“Cậu…” Ôn Duệ Quân giật mình nhìn vẻ mặt ngái ngủ của hắn, nhường đường cho người vào trong.
Thương Hành mang theo hộp đen, lười biếng ngáp, vừa đi thăm thú phòng của Ôn Duệ Quân, vừa không khách sáo nhận xét: “Phòng của anh cũng đơn giản thật, bày biện cứ như khách sạn, đồ dùng sao lại chỉ có trắng với đen, à, may quá thảm trải sàn là màu xám…”
Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, ánh mắt như có như không dính vào lưng Thương Hành, đứng tựa bên tủ rượu rót hai ly rượu: “Sao lại đến đây? Ngủ phòng cho khách không quen?”
Thương Hành đặt hộp lên bàn, hất cằm: “Đưa quà sinh nhật cho anh, mở ra nhìn xem.”
Hai mắt Ôn Duệ Quân hơi sáng lên, lúc nhìn hình dạng hòm đã đoán được đồ vật bên trong, đến khi được thấy tận mắt, tự tay chạm vào, dây đàn rung động phát ra âm thanh sâu sắc sáng rền, cảm giác thoả mãn và kinh hỉ đã lâu không thấy lúc này mới hậu tri hậu giác chạy dọc theo sống lưng lan tràn tới tim.
Thương Hành một tay chống cằm, quan sát biến hóa rất nhỏ trên mặt Ôn Duệ Quân, cười tủm tỉm nói: “Tôi thấy đàn của anh cũ rồi, đặt mua một cái mới cho anh theo mẫu ngày trước, thích không?”
“Rất thích.” Ôn Duệ Quân cẩn thận mơn trớn dây đàn ghi-ta, khóe mắt đuôi mày lộ ra ý cười: “Thương tổng thịnh tình như thế, tôi nên cảm tạ như thế nào?”
Thương Hành: “Vậy đàn cho tôi nghe một bài.”
Ôn Duệ Quân lại lắc lắc đầu: “Không đàn.”
“Vì sao?”
Ôn Duệ Quân rũ mắt nhìn hắn, đáy mắt là ý cười sâu thẳm, bỗng nhiên nghiêng người kề sát vào.
Gương mặt anh tuấn của đối phương phóng đại trước mắt, Thương Hành theo bản năng ngả ra sau, mùi hương bạch đàn nhàn nhạt kia chỉ vây quanh hắn một thoáng.
Thân thể vừa mới tắm xong tràn đầy hormone nam tính, trong tầm nhìn chỉ thấy một cần cổ thon dài, làn da đàn hồi ẩm ướt, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực trần…
Bên tai điểm một hơi thở nóng bỏng, nam nhân cười trầm thấp, so với tiếng đàn còn cuốn hút hơn ba phần:
“Tôi muốn bắt nó, giấu đi.”
Thương Hành ngẩn ra, lúc lấy về tinh thần, nam nhân đã lùi lại, một giọt nước mang theo nhiệt độ cơ thể dừng ở đầu vai hắn, chảy vào trong áo.
※※※
Hôm sau. Trường đua ngựa Ba Tư nằm ở ngoại ô phía tây, diện tích hơn vạn mẫu, khắp tràng được bao trùm bằng thảm thực vật xanh biếc đẹp mắt, hơi cỏ ướt át lơ lửng trong không khí.
Bên trái là bãi đua ngựa, gặp đúng ngày hội nên đông khách, nhóm Thương Hành được quản lý trường đua ngựa dẫn thẳng tới khu vực huấn luyện cưỡi ngựa.
Hai anh em Ôn gia bị Ôn Duệ Quân đuổi tới chuồng ngựa con, chỉ cho phép hai người bọn họ cưỡi mấy con ngựa ngoan hiền.
Tuần mã sư (người thuần phục ngựa) dắt tới cho Ôn Duệ Quân một con ngựa trắng, trên trán có một mảng lông bờm đỏ như lửa, y nhẹ nhàng vuốt ve thân ngựa, đặt dây cương vào tay Thương Hành: “Lên đi, con ngựa này tính cách hiền lành nhất đấy.”
Thương Hành bước lên bậc thang chuyên dành cho người mới tập, tùy ý để Ôn Duệ Quân hướng dẫn điều chỉnh tư thế.
Tầm nhìn trên lưng ngựa đột nhiên trống trải, vừa liếc mắt đã gặp ngay mấy thân ảnh ngoài dự liệu.
Cố Lẫm mặc kị trang màu đen cưỡi trên một con ngựa lớn màu đen, lạnh lùng nhìn về phía hai người họn họ, xả dây cương một phát, đi tới chỗ Thương Hành.
Cách đó không xa, dĩ nhiên là Phương Dương đã lâu không thấy, cậu ta không cưỡi ngựa, đi theo phía sau là một đôi vợ chồng trung niên, nói nói cười cười không biết đang nhắc tới cái gì.
Thương Hành nhíu mày, Cố Lẫm trên ngựa đen đã sắp tới gần, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Thương Hành chợt thấy lưng ngựa trầm xuống, sau lưng có thêm một người ——
Ôn Duệ Quân một tay ôm thắt lưng hắn, kéo người dính sát vào trong ngực, một tay cầm chặt dây cương, đi ngang qua con ngựa đen của Cố Lẫm.
Tầm mắt của hai người đối chọi gay gắt giữa không trung, Ôn Duệ Quân cười ảm đạm: “Vợ chồng Phương chủ tịch đã về nước? Cố tổng, hôm nay đi gặp ba mẹ vợ tương lai sao?”
Khuôn mặt căng cứng của Cố Lẫm nhất thời đen một nửa
Trong phòng rõ ràng mở hệ thống sưởi, nhưng Thương Hành lại không cảm nhận được chút nào, tất cả sự chú ý của hắn, đều không tự chủ được đặt ở trên thân người đàn ông ngồi bên cạnh bàn.
Ôn Duệ Quân không mặc quần áo ở nhà thường ngày, Ôn Nhiễm Nhiễm đã đặc biệt chọn cho y một chiếc áo len cashmere cộc tay màu nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi kẻ caro, mặt vải mềm mại ấm áp, ánh đèn vàng ấm cúng tô mờ góc cạnh sắc nét dưới cằm, kiểu tóc cũng được chăm chút cẩn thận, so với thường ngày thiếu vài phần già dặn, thêm vài phần thoải mái.
Lúc y không mở miệng, miễn cưỡng có thể kéo tuổi tác về độ trẻ ngang với Thương Hành, khiến người nhìn xem nhẹ ý nghĩa đại diện của hai ngọn nến số ba và số không trên bánh sinh nhật.
Buổi chiều nay khi y trở về bắt tay chuẩn bị bữa cơm này, vốn tưởng rằng năm nay có thể khác biệt so với những năm trước, không ngờ cuối cùng người cắt cánh bên cạnh mình vẫn chỉ có hai đứa em sống nương tựa lẫn nhau như mọi năm.
Ôn Duệ Quân rũ mi mắt xuống, chặn tầm mắt nhìn thẳng tới của Thương Hành, cũng che khuất cảm xúc quay cuồng nơi đáy mắt.
Thương Hành hơi hơi động hầu kết, đến gần một bước, ánh mắt vẫn nhìn vào Ôn Duệ Quân, lưng ghế gần với Ôn Duệ Quân nhất từ từ được kéo ra.
“Xin lỗi, có người hẹn tôi chiều nay đi bàn dự án, để anh đợi lâu.” Lúc hắn mở miệng mới phát hiện cổ họng rất khô, cũng không biết là do thời tiết quá khô hay là do nói chuyện lâu với Cố Lẫm.
Ôn Duệ Quân bỗng nhiên ngước mắt lên, thản nhiên nhìn chằm chắm hắn: “Là Cố Lẫm đi, hắn cướp đất của tôi, lại thừa dịp tôi ra ngoài chạy tới trộm cậu, nói chuyện vui vẻ không?”
Không chờ Thương Hành đáp lại, y bỗng nghiêng người dựa sát vào, chớp mắt đã ngồi về trong ghế, chân mày cau lại, một chốc giãn ra, dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Tôi vốn chưa xem hắn vào trong mắt, nhưng một khi hắn đã công nhiên khiêu khích như vậy, nếu cậu còn gặp lại hắn, không ngại thay tôi chuyển một tiếng, Nam Sơn là miếng phong thủy bảo địa, xứng với thân phận của hắn.”
Thương Hành: “…”
Nhớ ra áo khoác của mình còn dính mùi nước hoa của Cố Lẫm, gò má Thương Hành nhịn không được hơi hơi run rẩy, lò sưởi mới vừa rồi còn không thấy bóng dáng đã ngay lập tức hun cho lưng hắn ra đầy mồ hôi.
Ôn Duệ Quân nhìn hắn, màn sương đen đặc trong mắt tràn đầy ý cười: “Tôi nói đùa thôi, cậu căng thẳng cái gì? Tôi chỉ là một thương nhân nghiêm túc tuân thủ pháp luật.”
Thương Hành mím môi, một lời khó nói hết mà nhìn y, càng dọa người hơn thì phải làm sao!
Ôn Duệ Quân tự rót cho mình một ly rượu vang, rượu màu đỏ sậm chậm rãi xoay trong trong chiếc ly chân dài: “Ăn tối cùng với Cố Lẫm rồi?”
Thương Hành nhìn một bàn đồ ăn vẫn còn nóng hổi, nào dám nói mình đã ăn rồi, vội trả lời: “Không có, tôi vẫn còn đói đây.”
Nói xong xách đũa lên hướng vào trong bát, còn chưa kịp đưa vào miệng đã bị Ôn Duệ Quân giơ tay đè xuống.
Hắn kinh ngạc giương mắt, nam nhân đối diện vẫn trầm đạm: “Món này nhiều mỡ, không tốt với dạ dày.”
Y múc một bát canh nhỏ ấm nóng đặt trước mặt Thương Hành: “Giải tanh, uống sớm rồi nghỉ ngơi.”
Thương Hành cúi đầu nhìn chén canh, là canh loãng, không biết đã đun bao lâu, màu sắc đậm nhạt tiêu chuẩn, hơi nóng nhè nhẹ bốc lên, dù hắn đã chắc bụng nhưng vẫn bị tiên vị hấp dẫn muốn ăn thêm.
Ôn Duệ Quân ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, đứng dậy: “Cậu ăn từ từ, lát nữa người hầu sẽ đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.”
Thương Hành một phen giữ chặt tay y, bị làn da lạnh kia làm kinh ngạc một chút: “Anh cứ đi như vậy?”
Ánh mắt Ôn Duệ Quân dịch từ trên tay đến khuôn mặt đối phương, không có rút về, cười nhẹ: “Thương tổng lớn rồi, uống canh còn cần tôi ngồi cạnh?”
Thương Hành trong lòng chợt động, từ từ nhớ lại chút ý vị, tay dùng sức, kéo người ngồi xuống ghế một lần nữa.
Ôn Duệ Quân quả nhiên không giãy dụa, thuận theo lực tay của hắn ôn thuần ngồi trở lại, Thương Hành cũng múc cho y một bát, nghiêm túc bưng đến trước mặt y, mỉm cười nói:
“Một cái bàn lớn thế này, một mình tôi ngồi rất quạnh quẽ, anh biết tôi không thể chịu nổi tịch mịch nhất mà, xin Ôn tiên sinh thương xót, ngồi cùng tôi một lúc đi.”
Ôn Duệ Quân nhìn hắn, lại nhìn bát canh, chậm rãi múc một thìa, đặt bên miệng thổi thổi.
Thương Hành thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhịn không được cong cong lên, người này tuy rằng tâm tư sâu xa, miệng lưỡi sắc bén, lại dễ dụ và mềm lòng không ngờ, thật sự khác xa so với nhân vật phản diện trong tưởng tượng.
“Lại ngồi cười một mình gì đấy? Ăn canh cũng không thành thật.” Ôn Duệ Quân bưng bát và thìa, nhẹ nhàng thổi lá hành và mỡ nổi trên mặt canh.
Không khí chung quanh bất giác ấm áp hơn, Thương Hành tiện tay cởi cúc cổ áo, cười nói: “Nến vẫn chưa đốt, nên chắc vẫn chưa ước nguyện phải không?”
Ôn Duệ Quân thản nhiên nói: “Trẻ con mới tin. Nếu ước nguyện có thể thực hiện, cần gì phải liều mạng tranh đoạt nữa?”
Thương Hành vươn ra một đầu ngón tay lắc lắc, bật lửa thắp sáng ngọn nến: “Anh lại không hiểu rồi, thay vì nói là ước nguyện, chi bằng nói là đặt ra mục tiêu cho chính mình, là tự đánh cược với chính mình, có mục tiêu, mới cố gắng tranh đoạt không phải sao?”
Ôn Duệ Quân nhìn chăm chú vào ngọn lửa nhỏ đang lay động, hỏi: “Vậy tâm nguyện của cậu là gì? Trở thành đại phú hào phải không?”
Thương Hành thầm nghĩ làm sao anh biết, ngoài miệng lại đánh lạc hướng: “Không nói cho anh biết, nói ra sẽ mất linh.”
Ôn Duệ Quân cười như không cười mà liếc hắn một cái, dưới sự thúc giục liên tục của Thương Hành, cuối cùng hai tay chắp vào, nhắm mắt lại, trịnh trọng ước nguyện vọng sinh nhật tuổi ba mươi.
Y vừa mới mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Thương Hành đã thản nhiên tiến tới gần trước mặt y, khuỷu tay chọc chọc vào vai y, mắt viết đầy chữ tò mò: “Ôn tiên sinh ước gì thế? Để tôi tới đoán bí mật nhỏ của anh, có phải là em trai em gái hạnh phúc, con cái thành đàn, cùng nhau hưởng phúc đúng không?”
Ôn Duệ Quân mỉm cười nhẹ, chậm rãi nói: “Không nói cho cậu biết.”
“…” Thương Hành vô cùng đau lòng: “Sao anh lại học xấu như thế? Anh không phải là hữu vấn tất đáp sao? Chút trò trẻ con này, nói một chút thì có làm sao?”
Ôn Duệ Quân không lay động: “Nếu như sang năm tôi thực hiện được, sẽ nói cho cậu biết.”
Thương Hành tai khẽ động, sang năm? Còn muốn mình ở cạnh y vào sinh nhật?
Hắn đang cân nhắc lời này, Ôn Duệ Quân lại gọi người hầu tới thu dọn bát canh, đứng dậy chuẩn bị lên lầu, vỗ vỗ vai hắn: “Sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai đưa mấy đứa đến trường đua ngựa chơi.”
Lời này cứ có cảm giác như bậc phụ huynh đưa các bạn nhỏ đi tới công viên trò chơi vậy, Thương Hành không khỏi cười nói: “Ôn tiên sinh làm sao biết tôi muốn đến trường đua ngựa chơi hay không? Tôi cũng sẽ không cưỡi ngựa.”
Ôn Duệ Quân lấy lại tinh thần, rút tay cắm trong túi quần ra, đỡ lên lưng ghế Thương Hành đang ngồi, một tay khác đặt lên cạnh bàn, giam cầm người trong không gian nhỏ hẹp, híp mắt, cúi người khẽ cười nói:
“Thế nào? Đi hẹn hò với Cố Lẫm thì đồng ý đến sảng khoái, đi cùng tôi tới trường đua ngựa thì ra sức chối từ?”
Thương Hành: “…”
Con chó này, thế mà cũng mang thù!
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Nào có? Tôi đi nói chuyện làm ăn …”
“Vậy là xong, ngày mai gặp.” Bầu không khí nguy hiểm đầy đáng sợ và chua xót từ Ôn Duệ Quân trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, y lưu loát đứng thẳng người, thanh thản đi lên lầu.
Thương Hành ngồi tại chỗ ngây người một chốc, mới kịp nhận ra thói quen của người này, không nói gì một lúc lâu, mãi đến khi di động sáng lên, là một tin nhắn gấp.
“Cuối cùng cũng đến.”
※※※
Phòng ngủ chính trên tầng hai.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, tiếng nước va chạm với gạch men tạo ra âm thanh hỗn tạp.
Ôn Duệ Quân mang theo một thân đầy hơi nước đi ra khỏi phòng tắm, nước chảy xuống trên tóc ướt, từng giọt tích trên vạt áo choàng tắm, chảy dọc theo xương quai xanh.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa siêng năng, cầm bản fax do thư kí Ngô gửi đến trong tay, y vừa lật xem, vừa đi ra tiện tay mở cửa phòng.
Vốn tưởng là người hầu tới lấy quần áo vừa thay, không ngờ, thân ảnh cao ráo của Thương Hành đã đứng dựa bên khung cửa, trong tay đỡ một cái hộp hình bầu màu đen cao cỡ nửa người.
“May là anh ra mở cửa, tôi còn tưởng rằng anh vẫn đang ngủ trong phòng tắm.”
“Cậu…” Ôn Duệ Quân giật mình nhìn vẻ mặt ngái ngủ của hắn, nhường đường cho người vào trong.
Thương Hành mang theo hộp đen, lười biếng ngáp, vừa đi thăm thú phòng của Ôn Duệ Quân, vừa không khách sáo nhận xét: “Phòng của anh cũng đơn giản thật, bày biện cứ như khách sạn, đồ dùng sao lại chỉ có trắng với đen, à, may quá thảm trải sàn là màu xám…”
Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, ánh mắt như có như không dính vào lưng Thương Hành, đứng tựa bên tủ rượu rót hai ly rượu: “Sao lại đến đây? Ngủ phòng cho khách không quen?”
Thương Hành đặt hộp lên bàn, hất cằm: “Đưa quà sinh nhật cho anh, mở ra nhìn xem.”
Hai mắt Ôn Duệ Quân hơi sáng lên, lúc nhìn hình dạng hòm đã đoán được đồ vật bên trong, đến khi được thấy tận mắt, tự tay chạm vào, dây đàn rung động phát ra âm thanh sâu sắc sáng rền, cảm giác thoả mãn và kinh hỉ đã lâu không thấy lúc này mới hậu tri hậu giác chạy dọc theo sống lưng lan tràn tới tim.
Thương Hành một tay chống cằm, quan sát biến hóa rất nhỏ trên mặt Ôn Duệ Quân, cười tủm tỉm nói: “Tôi thấy đàn của anh cũ rồi, đặt mua một cái mới cho anh theo mẫu ngày trước, thích không?”
“Rất thích.” Ôn Duệ Quân cẩn thận mơn trớn dây đàn ghi-ta, khóe mắt đuôi mày lộ ra ý cười: “Thương tổng thịnh tình như thế, tôi nên cảm tạ như thế nào?”
Thương Hành: “Vậy đàn cho tôi nghe một bài.”
Ôn Duệ Quân lại lắc lắc đầu: “Không đàn.”
“Vì sao?”
Ôn Duệ Quân rũ mắt nhìn hắn, đáy mắt là ý cười sâu thẳm, bỗng nhiên nghiêng người kề sát vào.
Gương mặt anh tuấn của đối phương phóng đại trước mắt, Thương Hành theo bản năng ngả ra sau, mùi hương bạch đàn nhàn nhạt kia chỉ vây quanh hắn một thoáng.
Thân thể vừa mới tắm xong tràn đầy hormone nam tính, trong tầm nhìn chỉ thấy một cần cổ thon dài, làn da đàn hồi ẩm ướt, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực trần…
Bên tai điểm một hơi thở nóng bỏng, nam nhân cười trầm thấp, so với tiếng đàn còn cuốn hút hơn ba phần:
“Tôi muốn bắt nó, giấu đi.”
Thương Hành ngẩn ra, lúc lấy về tinh thần, nam nhân đã lùi lại, một giọt nước mang theo nhiệt độ cơ thể dừng ở đầu vai hắn, chảy vào trong áo.
※※※
Hôm sau. Trường đua ngựa Ba Tư nằm ở ngoại ô phía tây, diện tích hơn vạn mẫu, khắp tràng được bao trùm bằng thảm thực vật xanh biếc đẹp mắt, hơi cỏ ướt át lơ lửng trong không khí.
Bên trái là bãi đua ngựa, gặp đúng ngày hội nên đông khách, nhóm Thương Hành được quản lý trường đua ngựa dẫn thẳng tới khu vực huấn luyện cưỡi ngựa.
Hai anh em Ôn gia bị Ôn Duệ Quân đuổi tới chuồng ngựa con, chỉ cho phép hai người bọn họ cưỡi mấy con ngựa ngoan hiền.
Tuần mã sư (người thuần phục ngựa) dắt tới cho Ôn Duệ Quân một con ngựa trắng, trên trán có một mảng lông bờm đỏ như lửa, y nhẹ nhàng vuốt ve thân ngựa, đặt dây cương vào tay Thương Hành: “Lên đi, con ngựa này tính cách hiền lành nhất đấy.”
Thương Hành bước lên bậc thang chuyên dành cho người mới tập, tùy ý để Ôn Duệ Quân hướng dẫn điều chỉnh tư thế.
Tầm nhìn trên lưng ngựa đột nhiên trống trải, vừa liếc mắt đã gặp ngay mấy thân ảnh ngoài dự liệu.
Cố Lẫm mặc kị trang màu đen cưỡi trên một con ngựa lớn màu đen, lạnh lùng nhìn về phía hai người họn họ, xả dây cương một phát, đi tới chỗ Thương Hành.
Cách đó không xa, dĩ nhiên là Phương Dương đã lâu không thấy, cậu ta không cưỡi ngựa, đi theo phía sau là một đôi vợ chồng trung niên, nói nói cười cười không biết đang nhắc tới cái gì.
Thương Hành nhíu mày, Cố Lẫm trên ngựa đen đã sắp tới gần, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Thương Hành chợt thấy lưng ngựa trầm xuống, sau lưng có thêm một người ——
Ôn Duệ Quân một tay ôm thắt lưng hắn, kéo người dính sát vào trong ngực, một tay cầm chặt dây cương, đi ngang qua con ngựa đen của Cố Lẫm.
Tầm mắt của hai người đối chọi gay gắt giữa không trung, Ôn Duệ Quân cười ảm đạm: “Vợ chồng Phương chủ tịch đã về nước? Cố tổng, hôm nay đi gặp ba mẹ vợ tương lai sao?”
Khuôn mặt căng cứng của Cố Lẫm nhất thời đen một nửa