Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng
Chương 45: Có một chân
Đảo mắt đã tới lập thu, thế nhưng nhiệt độ vẫn không ngừng nóng lên chứ chưa có dấu hiệu hạ xuống, bao phủ cả một thành phố trong lồng hấp.
Lúc Thương Hành và Dung Trí quay trở lại phim trường tại thành phố điện ảnh và truyền hình, tiến độ của đoàn phim “Ta: kẻ cấm kị” dĩ nhiên đã gần tới kết thúc.
Lối vào trường quay đông nghịt người, ồn ào, nhân viên công tác và các diễn viên vây quanh, chỉ trỏ, không biết đang bàn tán cái gì.
Hai người liếc nhau, Thương Hành nhíu mày, lại xảy ra chuyện gì?
“Làm ơn nhường đường.” Thương Hành đẩy đám người ra, trên trường quay ngoài trời, hình như có hai nhóm người đang tranh chấp.
Một bên là đạo diễn Lục và mấy nhân viên trong đoàn phim, bên đối diện là đạo diễn điều hành và nhà sản xuất của một đoàn phim khác.
Trợ lý A Mạc thấy hắn như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi: “Thương tổng, ngài rốt cuộc trở lại rồi. Đoàn phim chúng ta xảy ra tranh cãi với đoàn phim bên cạnh, ngài nhanh đưa ra chủ ý đi.”
Thương Hành liếc nhìn anh ta, tiện tay đưa qua một tờ khăn giấy, thản nhiên nói: “Kể từ từ.”
“Cảm ơn Thương tổng.” A Mạc lau mồ hôi, yết hầu bị ánh thái dương oi bức đầu độc đến khô héo: “Chuyện là như này —— ”
“Khu vực này có hai nhà đầu tư tới tranh chấp quyền tài sản, nhất định đòi thưa kiện, vì đoàn phim của chúng ta và đoàn phim ‘Hoa hồng tình yêu’ cùng thuê một sân, đúng lúc trùng lịch nên xảy ra tranh cãi quyền tài sản.”
“Trước dựa theo thời gian trong kế hoạch gốc, chúng ta vốn là không trùng với bọn họ, nhưng bởi vì lần trước Lâm lão sư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kì hạn dự án bị chậm trễ không ít, thời gian quay của chúng ta bị kéo dài, phải thuê sân thêm một tháng, lại thêm đúng thời điểm sân bãi đang tăng giá.”
“Mà phim ‘Hoa hồng tình yêu’ mấy ngày nữa cũng khởi quay, đang muốn dựng bối cảnh, kết quả là bối cảnh phải dựng trên sân chúng ta đang dùng này, ảnh hưởng tới đoàn phim của chúng ta quay phim, sau đó mọi người mới phát hiện ra bên trong có sự tình như thế.”
Thương Hành có chút đau đầu, dùng ánh mắt xin cố vấn từ Dung Trí, người sau nói: “Loại sự tình này có thể bàn bạc giải quyết.”
“Đúng vậy, đạo diễn Lục cũng nói như vậy.” Trợ lý A Mạc xòe tay, tỏ ra không còn gì để nói: “Vốn là tôi và đối phương đã bàn bạc ổn thỏa rồi, đoàn phim chúng ta cần thêm một tuần nữa là có thể đóng máy, hoàn thành công tác quay phim, hy vọng đối phương có thể chờ thêm một tuần, chúng ta có thể trả tiền bù lại tổn thất một tuần bị trì hoãn của đối phương, đoàn phim bên đó cũng đã đồng ý.”
Thương Hành gật đầu: “Vậy tại sao hôm nay lại gây sự?”
A Mạc có chút tức giận: “Bởi vì đoàn phim ‘Hoa hồng tình yêu’ lật lọng.”
“Hôm nay bên bọn họ có một minh tinh nổi tiếng chính thức gia nhập đoàn phim, vì không hài lòng với việc bị chậm tiến độ một tuần, nói sẽ ảnh hưởng đến lịch trình của cậu ta cho nên tức giận gây sự, đạo diễn và nhà sản xuất ‘Hoa hồng tình yêu’ đã sang đây yêu cầu chúng ta phải dọn đi ngay lập tức và nhường sân cho họ!”
Thấy lông mày Thương Hành nhăn càng chặt, Dung Trí bình tĩnh nói:
“Chúng ta thuê có thủ tục đầy đủ, hơn nữa sân này được chúng ta thuê trước, tranh cãi của chủ đầu tư không liên quan gì đến chúng ta, đối phương không có quyền bắt chúng ta dọn đi. Nếu đạo diễn Lục cứng hơn một chút thì phí tổn thất một tuần này chúng ta cũng không cần trả, tổn thất của đoàn phim đối diện vốn nên đi đòi của nhà đầu tư.”
A Mạc vỗ mạnh tay một cái: “Về lý thì đúng, nhưng mọi người đều là đồng nghiệp, đạo diễn Lục muốn dĩ hòa vi quý, tôi đã lo xong việc, tận lực không làm chậm trễ công tác quay phim, đã tìm bọn họ bàn bạc, ai ngờ hôm nay lại có người tới gây sự. Thế là đạo diễn Lục đương nhiên không đồng ý, hai bên liền cãi nhau.”
“Bây giờ bọn họ cứ ương ngạnh đòi chúng ta phải trả sân cho bọn họ, nếu không họ cứ dựng bối cảnh lên không cất, máy quay của chúng ta chỉ cần hơi chuyển góc độ một chút là cũng có thể bị dính cảnh của bọn họ.”
“Những cảnh phim cuối cùng đều là cảnh phải diễn ngoài trời, nếu cứ như vậy chúng ta không thể nào mà quay được. Thương tổng, ngài nhanh nghĩ cách đi.”
Mặt trời giữa trưa nóng rát trên đỉnh đầu, mọi người phơi nắng vừa nóng lại vừa khô, không khí vốn đã căng thẳng, bây giờ càng trở nên nóng nảy.
Thương Hành đưa tay che nắng, mắt hơi híp lại, nhìn người đang giằng co, hỏi: “Cái tên minh tinh nổi tiếng kia là ai? Đoàn phim chúng ta có Lâm lão sư tọa trấn mà cũng dám sang đây ra oai?”
Trợ lý A Mạc bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, lắc đầu giận dữ nói: “Chỉ sợ là vì có Lâm lão sư, đối phương mới cố ý gây khó dễ chúng ta.”
Thương Hành ánh mắt ngưng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
A Mạc nói: “Người nọ là Triệu Vũ Sanh, là một nam diễn viên đang nổi hiện giờ, từng có quan hệ đàn anh đàn em với Lâm lão sư, nghe đồn hai người không ưa gì nhau.”
“Cậu ta tuổi còn trẻ, nhân khí rất cao, tâm cao khí ngạo, diễn xuất cũng không tính là kém, ở trong nghề nổi danh là tính tình không tốt. Năm đó Lâm lão sư nhận được hai giải ảnh đế, mỗi lần Triệu Vũ Sanh đều chỉ được đề cử mà lại không được chọn, công khai tỏ ra khó chịu chúc mừng Lâm lão sư trên weibo cũng không chỉ một lần.”
“Bởi vậy, cậu ta vẫn luôn bị fan của Lâm lão sư đặt cho cái danh là bám chân chuyện nghiệp, fan hai nhà thường xuyên trào phúng lẫn nhau, thù sâu như biển không phải một ngày hai ngày.”
A Mạc nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Lần này Lâm lão sư xảy ra chuyện, trên mặt mang theo một vết sẹo dài, bởi vì muốn đuổi kịp tiến độ nên chưa đi chỉnh hình, cả ngày mang vết sẹo kia, thường xuyên bị người chỉ trỏ.”
Nhận ra sắc mặt Thương Hành dần khó coi, A Mạc càng nói càng nhỏ:
“Sau đó lại có lời bàn tán, nói Lâm lão sư bị hủy dung trị không khỏi, sắp hết thời, đây là bộ phim cuối cùng anh ấy diễn, hơn nữa nhất định sẽ mất cả vốn gốc không còn cái gì, về sau giới giải trí cũng không còn là thiên hạ của anh ấy…”
Thương Hành cười lạnh: “Cho nên đoàn phim ‘Hoa hồng tình yêu’ cũng bởi vì vậy mà thà rằng đắc tội một ảnh để bị hủy dung sắp hết thời, chứ không thể không lấy lòng ảnh đế tương lai, đúng không?”
A Mạc tỏ vẻ xấu hổ.
Dung Trí chú ý nét mặt Thương Hành, thấp giọng nói: “Anh có thể phát văn bản luật sư.”
Thương Hành lắc đầu, nhẹ nhàng bẻ khớp ngón tay, tiếng kêu tức giận rất nhỏ vang lên: “Không cần phiền toái như vậy.”
Phía trước đột nhiên truyền tới âm thanh bàn tán xì xào, Thương Hành ngẩng đầu nhìn —— Lâm Dư Tình đến.
Anh mặc một bộ veston phổ biến thời mạt dân quốc cuối thế kỉ trước, đỉnh đầu đội một chiếc mũ dạ màu xám lịch thiệp, dáng người cao lớn đi giữa đám đông như hạc giữa bầy gà.
Trợ lý vội vàng đi theo giơ tán ô đen che nắng cho anh, dưới bóng râm, Lâm Dư Tình bỏ mũ dạ xuống, vẻ mặt bình thản, một vết sẹo dài từ xương chân mày kéo tới dưới gò má, được hóa trang thêm trông càng có vẻ dữ tợn.
Khoảng cách từ một quý công tử phong lưu đến lão hắc đạo dân quốc, cùng lắm chỉ xa nhau một cái ánh mắt khinh miệt.
“Triệu lão sư, thay vì dành tâm tư cho mấy trò xảo thuật nhỏ này, không bằng đọc kịch bản và luyện tập lời thoại cho thật tốt.”
Ánh mắt và ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ của Lâm Dư Tình, so với ánh nắng gay gắt còn nóng hơn, khóe mắt Triệu Vũ Sanh đứng đối diện như đóng băng, đột nhiên bị lửa đốt, khí nóng bùng bùng cháy lên:
“Lâm lão sư, anh vẫn cứ nhỏ mọn như vậy, ha? Sân này vốn đã được chúng tôi thuê, trước nể mặt mũi anh mà nhường bên đó thôi, đừng cho là tôi sợ anh, ngài cũng không nhìn hiện trạng của ngài xem? Ngài đã thấy nghệ sĩ bị huỷ dung nào trên màn ảnh chưa?”
“Anh cho rằng ngày trước lấy được hai cái danh hiệu là đã đủ duy ngã độc tôn? Anh thật sự cho là nhờ kĩ năng diễn xuất của anh sao? Nói thẳng ra trước kia là anh có sức hút phòng vé, giám khảo chỉ hướng tới giá trị thương mại của anh thôi, ha ha, sau này thì thật khó nói.”
Lâm Dư Tình mím thẳng đôi môi mỏng, tim như bị đâm một chút, lại nhất thời không tìm được lời phản bác —— cái danh hiệu kia quả thật không thuộc về anh, đó là thành tựu của “Lâm Dư Tình” trong sách, không phải của anh.
Cuối mùa hè đầu mùa thu, thời tiết đúng vào lúc “thu lão hổ” hoành hành, thái dương giữa trời vô tình đốt cháy mỗi người, mỗi một viên gạch, ngay cả một hơi thở cũng như lửa cháy.
(Thu lão hổ là tên dân gian TQ chỉ một hiện tượng thời tiết, nghĩa là nếu trời không mưa vào ngày đầu thu, thời tiết sẽ rất nóng trong 24 ngày tới, hoặc chỉ thời tiết đầu thu rất nóng, mùa này hổ cũng hay xuất hiện. Ở Bắc Mỹ, hiện tượng này có tên là mùa hè Ấn Độ)
Trái tim Lâm Dư Tình như một khối băng cứng bị lửa nóng bao quanh.
Ngón tay buông thõng bên người vô thức co lại, sống hai cuộc đời, giá trị của anh chưa bao giờ được chứng thực một lần, lột bỏ cái túi da ngăn nắp này, một vết sẹo đã đủ phơi rõ sự bình thường ra giữa ban ngày.
Đạo diễn Lục thân người mập mạp đứng chắn trước mặt Lâm Dư Tình, khuôn mặt tròn trịa bị phơi dưới mặt trời đen như than, ông nhíu chặt mày, khô khan nói: “Triệu lão sư, cậu tích đức cho cái miệng một chút, Lâm lão sư xảy ra chuyện ngoài ý muốn là vì cứu người!”
Triệu Vũ Sanh à một tiếng, chậm rãi phe phẩy quạt: “Tôi biết chứ, cái người đầu tư họ Thương kia phải không, ai lại không biết hai người bọn họ có một chân, Lâm lão sư mỗi lần quay phim đều có tin tức scandal, nói không chừng tài nguyên đều tới như vậy —— ”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, một trận mưa to lạnh lẽo đột nhiên từ giữa không trung đập xuống!
Phạm vi cơn mưa thế mà không lệch phát nào rơi đúng đoàn làm phim “Hoa hồng tình yêu”, xối Triệu Vũ Sanh cầm đầu cùng mấy người ướt sũng!
Những hạt đậu nước to dày nặng rơi xuống mặt đất khô nóng bỏng, lập tức chưng lên một làn sương trắng ẩm thấp, người bên đoàn phim “Ta: kẻ cấm kị” ngoại trừ ống quần bị dính một chút nước thì toàn thân không có việc gì.
Mọi người ngơ ngác nhìn quanh, lúc này mới phát hiện phía đối diện không biết từ khi nào đã mở một chiếc máy chuyên dụng làm mưa nhân tạo của đoàn phim, vòi nước điên cuồng phun một trận lên đỉnh đầu những người đối diện!
Mái tóc được vuốt sáp của Triệu Vũ Sanh lập tức xẹp xuống dính dấp vào khuôn mặt đầy nước, toàn thân bị thấm ướt chật vật không thôi, tức đến khó thở: “Chuyện gì đây! Ai mang máy tạo mưa tới!”
“Là tôi.”
Giữa những tiếng bàn luận ồn ào, hai chữ ngắn ngủn vang lên càng có vẻ đột ngột, đám người đang tranh cãi ở trung tâm lập tức quay đầu nhìn về phía tiếng nói.
Thương Hành dẫn theo Dung Trí và A Mạc lững thững từ cửa đi tới, tây trang giản dị cắt ra dáng người cao ráo, nếu không phải đoàn phim đều biết hắn, còn tưởng lại có diễn viên nào muốn vào đoàn.
Trên mặt hắn ngập tràn vẻ tươi cười phong độ nhẹ nhàng nhất quán, ánh mắt đen láy dưới ánh mặt trời đổ đầy vẻ hiền lành.
Đạo diễn Lục thấy hắn như thấy người tâm phúc, trong lòng ổn định, mặt bình tĩnh, đang muốn mở miệng, lại bị Thương Hành đưa tay ngăn lại.
Triệu Vũ Sanh nghẹn một bụng giận phát tiết ra miệng, híp mắt, cười lạnh: “Cậu chính là họ Thương đắc tội ông chủ bị công ty chủ quản đóng băng, sau lại chạy đi lăng xê? Cậu biết tôi là ai không? Dám hắt nước lên người chúng tôi?!”
Thấy xung đột có xu hướng thăng cấp, người vây xem chung quanh càng ngày càng nhiều, đạo diễn và nhà sản xuất của ‘Hoa hồng tình yêu’ cùng bước lên phía trước giữ chặt khuyên can cậu ta, lại bị Triệu Vũ Sanh một phen đẩy ra.
Thương Hành tùy ý chỉnh lại cổ tay áo, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Ngại quá mấy vị, tôi vốn là thấy tiết trời quá bức, muốn giúp mọi người bớt nóng, không ngờ người đi mở máy nước lại là kẻ lỗ mãng, không cẩn thận phun sai chỗ.”
Triệu Vũ Sanh sửng sốt, giận quá mà cười: “Cậu nói cái gì?”
Thương Hành nở nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn, chân thành xin lỗi: “Triệu lão sư yên tâm, tôi đã đuổi kẻ đó đi rồi, à, hắn ta chỉ là kẻ làm công tạm thời thôi, chuyện này là ngoài ý muốn, tôi đại diện cho đoàn phim xin lỗi chư vị, về sau nhất định sẽ đẩy mạnh việc chỉ đạo huấn luyện nhân viên, cam đoan lần sau không tái phạm.”
Thương Hành xoa cằm đánh giá từ trên xuống dưới quần áo ướt đẫm của đối phương, quay đầu dặn dò trợ lý A Mạc: “Anh nhìn đi, xui xẻo quá, ngay cả quần áo cũng ướt mất rồi, tôi thấy đoàn phim của Triệu lão sư đơn sơ như vậy, ngay cả sân cũng phải mượn dùng của chúng ta, thật sự không dễ dàng.”
“Như vậy đi, anh giúp bọn họ đem quần áo ướt tới tiệm giặt là, giặt giũ sạch sẽ, tiền tính vào tài khoản của tôi.”
Hắn khảng khái cười nói: “Triệu lão sư ngàn vạn đừng khách sáo, đừng chối từ, một chút lòng thành mà thôi.”
“Cậu…” Triệu Vũ Sanh và mấy người trợn mắt há hốc mồm, không còn lời gì để nói.
Lâm Dư Tình và đạo diễn Lục liếc nhau, sắc mặt cổ quái, thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Triệu Vũ Sanh run rẩy khóe miệng: “Không cần cậu phải hao tâm tổn trí! Thương Hành phải không? Chờ xem…”
Tóc trên đầu vẫn còn đang chảy nước, quần áo trên người ướt đẫm bám dính khó chịu, người bốn phía đều chỉ trỏ vây xem, còn có người chụp ảnh, Triệu Vũ Sanh giận run cả người, hung hăng trừng mắt liếc Thương Hành, chỉ vào mũi hắn, đầu ngón tay tức giận đến phát run.
“Thôi thôi, Triệu lão sư, chúng ta hạ hỏa, trở về đi.” Sản xuất và đạo diễn lôi kéo cậu ta, sợ vị Phật gia tính tình hung bạo này xông lên làm ra việc dọa người hơn, liên tục dỗ dành lôi kéo người đi xa.
Thương Hành nhìn theo đối phương rời đi, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, khóe miệng vẫn cong lên, hắn nhìn chung quanh một tuần, chậm rãi mà nói:
“Mọi người nhìn xem, bối cảnh đoàn phim ‘Hoa hồng tình yêu’ dựng lên cũng bị hỏng mất rồi. Chúng ta có phải hay không cũng nên tỏ ra hối lỗi một chút? Dung Trí, anh nói đi?”
Người sau ngầm hiểu, mỉm cười, đẩy kính mắt: “Không bằng cũng tháo dỡ hết luôn, thay bọn họ dọn dẹp sạch sẽ.”
Trợ lý A Mạc nhịn cười nói: “Thương tổng, như vậy được không?”
“Có cái gì không được? Ông chủ của anh tôi đây làm chuyện tốt không lưu danh, chuyện này cũng không cần phát thông báo.”
“Thương Hành.”
Lâm Dư Tình nhận lấy cây dù đen từ trợ lý, đỉnh đầu anh lại được che dưới một mảng râm mát, con ngươi cúi xuống không nhìn hắn, chỉ nhìn chăm chú vào đường phân cách giữa khô và ướt trên mặt đất dưới chân, bên bụi đất khô ráo, bên nước ướt đẫm.
“Triệu Vũ Sanh dù gì cũng là ngôi sao đang nổi, có chống lưng thâm hậu, cậu không nhất thiết phải vì việc nhỏ mà đắc tội cậu ta, tương lai nói không chừng có cơ hội hợp tác.”
Thương Hành chậm rãi nắm lấy cổ tay trái đối phương, quay đầu nhìn anh, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy má trái hoàn hảo của Lâm Dư Tình, vẫn anh tuấn mê người như cũ, bên má bị thương được cẩn thận giấu trong bóng râm.
“Với tôi mà nói, anh bị làm nhục, không phải việc nhỏ.”
Thương Hành ngữ điệu bình tĩnh, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu vai của đối phương.
Lâm Dư Tình đột nhiên giương mắt, môi khẽ động, một câu cũng chưa nói, chỉ nắm chặt cán ô chắc chắn mà quơ quơ, một tia nắng lợi dụng chút chuyển động này, tranh thủ ùa lên gò má của anh, chiếu sáng khóe mắt.
Đôi mắt kia vẫn đong đầy tình ý, một đôi mắt biết cười lúc này không cười nữa, ánh sáng nhạt chớp chớp như một ngôi sao giữa ban ngày, rực rỡ mà sinh động.
Thương Hành và đạo diễn Lục thương lượng công đoạn quay phim kế tiếp, đi càng lúc càng xa.
Dung Trí chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Dư Tình, đuổi kịp hắn.
Lúc Thương Hành và Dung Trí quay trở lại phim trường tại thành phố điện ảnh và truyền hình, tiến độ của đoàn phim “Ta: kẻ cấm kị” dĩ nhiên đã gần tới kết thúc.
Lối vào trường quay đông nghịt người, ồn ào, nhân viên công tác và các diễn viên vây quanh, chỉ trỏ, không biết đang bàn tán cái gì.
Hai người liếc nhau, Thương Hành nhíu mày, lại xảy ra chuyện gì?
“Làm ơn nhường đường.” Thương Hành đẩy đám người ra, trên trường quay ngoài trời, hình như có hai nhóm người đang tranh chấp.
Một bên là đạo diễn Lục và mấy nhân viên trong đoàn phim, bên đối diện là đạo diễn điều hành và nhà sản xuất của một đoàn phim khác.
Trợ lý A Mạc thấy hắn như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, gấp gáp đến mức đầu đầy mồ hôi: “Thương tổng, ngài rốt cuộc trở lại rồi. Đoàn phim chúng ta xảy ra tranh cãi với đoàn phim bên cạnh, ngài nhanh đưa ra chủ ý đi.”
Thương Hành liếc nhìn anh ta, tiện tay đưa qua một tờ khăn giấy, thản nhiên nói: “Kể từ từ.”
“Cảm ơn Thương tổng.” A Mạc lau mồ hôi, yết hầu bị ánh thái dương oi bức đầu độc đến khô héo: “Chuyện là như này —— ”
“Khu vực này có hai nhà đầu tư tới tranh chấp quyền tài sản, nhất định đòi thưa kiện, vì đoàn phim của chúng ta và đoàn phim ‘Hoa hồng tình yêu’ cùng thuê một sân, đúng lúc trùng lịch nên xảy ra tranh cãi quyền tài sản.”
“Trước dựa theo thời gian trong kế hoạch gốc, chúng ta vốn là không trùng với bọn họ, nhưng bởi vì lần trước Lâm lão sư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kì hạn dự án bị chậm trễ không ít, thời gian quay của chúng ta bị kéo dài, phải thuê sân thêm một tháng, lại thêm đúng thời điểm sân bãi đang tăng giá.”
“Mà phim ‘Hoa hồng tình yêu’ mấy ngày nữa cũng khởi quay, đang muốn dựng bối cảnh, kết quả là bối cảnh phải dựng trên sân chúng ta đang dùng này, ảnh hưởng tới đoàn phim của chúng ta quay phim, sau đó mọi người mới phát hiện ra bên trong có sự tình như thế.”
Thương Hành có chút đau đầu, dùng ánh mắt xin cố vấn từ Dung Trí, người sau nói: “Loại sự tình này có thể bàn bạc giải quyết.”
“Đúng vậy, đạo diễn Lục cũng nói như vậy.” Trợ lý A Mạc xòe tay, tỏ ra không còn gì để nói: “Vốn là tôi và đối phương đã bàn bạc ổn thỏa rồi, đoàn phim chúng ta cần thêm một tuần nữa là có thể đóng máy, hoàn thành công tác quay phim, hy vọng đối phương có thể chờ thêm một tuần, chúng ta có thể trả tiền bù lại tổn thất một tuần bị trì hoãn của đối phương, đoàn phim bên đó cũng đã đồng ý.”
Thương Hành gật đầu: “Vậy tại sao hôm nay lại gây sự?”
A Mạc có chút tức giận: “Bởi vì đoàn phim ‘Hoa hồng tình yêu’ lật lọng.”
“Hôm nay bên bọn họ có một minh tinh nổi tiếng chính thức gia nhập đoàn phim, vì không hài lòng với việc bị chậm tiến độ một tuần, nói sẽ ảnh hưởng đến lịch trình của cậu ta cho nên tức giận gây sự, đạo diễn và nhà sản xuất ‘Hoa hồng tình yêu’ đã sang đây yêu cầu chúng ta phải dọn đi ngay lập tức và nhường sân cho họ!”
Thấy lông mày Thương Hành nhăn càng chặt, Dung Trí bình tĩnh nói:
“Chúng ta thuê có thủ tục đầy đủ, hơn nữa sân này được chúng ta thuê trước, tranh cãi của chủ đầu tư không liên quan gì đến chúng ta, đối phương không có quyền bắt chúng ta dọn đi. Nếu đạo diễn Lục cứng hơn một chút thì phí tổn thất một tuần này chúng ta cũng không cần trả, tổn thất của đoàn phim đối diện vốn nên đi đòi của nhà đầu tư.”
A Mạc vỗ mạnh tay một cái: “Về lý thì đúng, nhưng mọi người đều là đồng nghiệp, đạo diễn Lục muốn dĩ hòa vi quý, tôi đã lo xong việc, tận lực không làm chậm trễ công tác quay phim, đã tìm bọn họ bàn bạc, ai ngờ hôm nay lại có người tới gây sự. Thế là đạo diễn Lục đương nhiên không đồng ý, hai bên liền cãi nhau.”
“Bây giờ bọn họ cứ ương ngạnh đòi chúng ta phải trả sân cho bọn họ, nếu không họ cứ dựng bối cảnh lên không cất, máy quay của chúng ta chỉ cần hơi chuyển góc độ một chút là cũng có thể bị dính cảnh của bọn họ.”
“Những cảnh phim cuối cùng đều là cảnh phải diễn ngoài trời, nếu cứ như vậy chúng ta không thể nào mà quay được. Thương tổng, ngài nhanh nghĩ cách đi.”
Mặt trời giữa trưa nóng rát trên đỉnh đầu, mọi người phơi nắng vừa nóng lại vừa khô, không khí vốn đã căng thẳng, bây giờ càng trở nên nóng nảy.
Thương Hành đưa tay che nắng, mắt hơi híp lại, nhìn người đang giằng co, hỏi: “Cái tên minh tinh nổi tiếng kia là ai? Đoàn phim chúng ta có Lâm lão sư tọa trấn mà cũng dám sang đây ra oai?”
Trợ lý A Mạc bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, lắc đầu giận dữ nói: “Chỉ sợ là vì có Lâm lão sư, đối phương mới cố ý gây khó dễ chúng ta.”
Thương Hành ánh mắt ngưng lại: “Xảy ra chuyện gì?”
A Mạc nói: “Người nọ là Triệu Vũ Sanh, là một nam diễn viên đang nổi hiện giờ, từng có quan hệ đàn anh đàn em với Lâm lão sư, nghe đồn hai người không ưa gì nhau.”
“Cậu ta tuổi còn trẻ, nhân khí rất cao, tâm cao khí ngạo, diễn xuất cũng không tính là kém, ở trong nghề nổi danh là tính tình không tốt. Năm đó Lâm lão sư nhận được hai giải ảnh đế, mỗi lần Triệu Vũ Sanh đều chỉ được đề cử mà lại không được chọn, công khai tỏ ra khó chịu chúc mừng Lâm lão sư trên weibo cũng không chỉ một lần.”
“Bởi vậy, cậu ta vẫn luôn bị fan của Lâm lão sư đặt cho cái danh là bám chân chuyện nghiệp, fan hai nhà thường xuyên trào phúng lẫn nhau, thù sâu như biển không phải một ngày hai ngày.”
A Mạc nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Lần này Lâm lão sư xảy ra chuyện, trên mặt mang theo một vết sẹo dài, bởi vì muốn đuổi kịp tiến độ nên chưa đi chỉnh hình, cả ngày mang vết sẹo kia, thường xuyên bị người chỉ trỏ.”
Nhận ra sắc mặt Thương Hành dần khó coi, A Mạc càng nói càng nhỏ:
“Sau đó lại có lời bàn tán, nói Lâm lão sư bị hủy dung trị không khỏi, sắp hết thời, đây là bộ phim cuối cùng anh ấy diễn, hơn nữa nhất định sẽ mất cả vốn gốc không còn cái gì, về sau giới giải trí cũng không còn là thiên hạ của anh ấy…”
Thương Hành cười lạnh: “Cho nên đoàn phim ‘Hoa hồng tình yêu’ cũng bởi vì vậy mà thà rằng đắc tội một ảnh để bị hủy dung sắp hết thời, chứ không thể không lấy lòng ảnh đế tương lai, đúng không?”
A Mạc tỏ vẻ xấu hổ.
Dung Trí chú ý nét mặt Thương Hành, thấp giọng nói: “Anh có thể phát văn bản luật sư.”
Thương Hành lắc đầu, nhẹ nhàng bẻ khớp ngón tay, tiếng kêu tức giận rất nhỏ vang lên: “Không cần phiền toái như vậy.”
Phía trước đột nhiên truyền tới âm thanh bàn tán xì xào, Thương Hành ngẩng đầu nhìn —— Lâm Dư Tình đến.
Anh mặc một bộ veston phổ biến thời mạt dân quốc cuối thế kỉ trước, đỉnh đầu đội một chiếc mũ dạ màu xám lịch thiệp, dáng người cao lớn đi giữa đám đông như hạc giữa bầy gà.
Trợ lý vội vàng đi theo giơ tán ô đen che nắng cho anh, dưới bóng râm, Lâm Dư Tình bỏ mũ dạ xuống, vẻ mặt bình thản, một vết sẹo dài từ xương chân mày kéo tới dưới gò má, được hóa trang thêm trông càng có vẻ dữ tợn.
Khoảng cách từ một quý công tử phong lưu đến lão hắc đạo dân quốc, cùng lắm chỉ xa nhau một cái ánh mắt khinh miệt.
“Triệu lão sư, thay vì dành tâm tư cho mấy trò xảo thuật nhỏ này, không bằng đọc kịch bản và luyện tập lời thoại cho thật tốt.”
Ánh mắt và ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ của Lâm Dư Tình, so với ánh nắng gay gắt còn nóng hơn, khóe mắt Triệu Vũ Sanh đứng đối diện như đóng băng, đột nhiên bị lửa đốt, khí nóng bùng bùng cháy lên:
“Lâm lão sư, anh vẫn cứ nhỏ mọn như vậy, ha? Sân này vốn đã được chúng tôi thuê, trước nể mặt mũi anh mà nhường bên đó thôi, đừng cho là tôi sợ anh, ngài cũng không nhìn hiện trạng của ngài xem? Ngài đã thấy nghệ sĩ bị huỷ dung nào trên màn ảnh chưa?”
“Anh cho rằng ngày trước lấy được hai cái danh hiệu là đã đủ duy ngã độc tôn? Anh thật sự cho là nhờ kĩ năng diễn xuất của anh sao? Nói thẳng ra trước kia là anh có sức hút phòng vé, giám khảo chỉ hướng tới giá trị thương mại của anh thôi, ha ha, sau này thì thật khó nói.”
Lâm Dư Tình mím thẳng đôi môi mỏng, tim như bị đâm một chút, lại nhất thời không tìm được lời phản bác —— cái danh hiệu kia quả thật không thuộc về anh, đó là thành tựu của “Lâm Dư Tình” trong sách, không phải của anh.
Cuối mùa hè đầu mùa thu, thời tiết đúng vào lúc “thu lão hổ” hoành hành, thái dương giữa trời vô tình đốt cháy mỗi người, mỗi một viên gạch, ngay cả một hơi thở cũng như lửa cháy.
(Thu lão hổ là tên dân gian TQ chỉ một hiện tượng thời tiết, nghĩa là nếu trời không mưa vào ngày đầu thu, thời tiết sẽ rất nóng trong 24 ngày tới, hoặc chỉ thời tiết đầu thu rất nóng, mùa này hổ cũng hay xuất hiện. Ở Bắc Mỹ, hiện tượng này có tên là mùa hè Ấn Độ)
Trái tim Lâm Dư Tình như một khối băng cứng bị lửa nóng bao quanh.
Ngón tay buông thõng bên người vô thức co lại, sống hai cuộc đời, giá trị của anh chưa bao giờ được chứng thực một lần, lột bỏ cái túi da ngăn nắp này, một vết sẹo đã đủ phơi rõ sự bình thường ra giữa ban ngày.
Đạo diễn Lục thân người mập mạp đứng chắn trước mặt Lâm Dư Tình, khuôn mặt tròn trịa bị phơi dưới mặt trời đen như than, ông nhíu chặt mày, khô khan nói: “Triệu lão sư, cậu tích đức cho cái miệng một chút, Lâm lão sư xảy ra chuyện ngoài ý muốn là vì cứu người!”
Triệu Vũ Sanh à một tiếng, chậm rãi phe phẩy quạt: “Tôi biết chứ, cái người đầu tư họ Thương kia phải không, ai lại không biết hai người bọn họ có một chân, Lâm lão sư mỗi lần quay phim đều có tin tức scandal, nói không chừng tài nguyên đều tới như vậy —— ”
Cậu ta còn chưa nói hết câu, một trận mưa to lạnh lẽo đột nhiên từ giữa không trung đập xuống!
Phạm vi cơn mưa thế mà không lệch phát nào rơi đúng đoàn làm phim “Hoa hồng tình yêu”, xối Triệu Vũ Sanh cầm đầu cùng mấy người ướt sũng!
Những hạt đậu nước to dày nặng rơi xuống mặt đất khô nóng bỏng, lập tức chưng lên một làn sương trắng ẩm thấp, người bên đoàn phim “Ta: kẻ cấm kị” ngoại trừ ống quần bị dính một chút nước thì toàn thân không có việc gì.
Mọi người ngơ ngác nhìn quanh, lúc này mới phát hiện phía đối diện không biết từ khi nào đã mở một chiếc máy chuyên dụng làm mưa nhân tạo của đoàn phim, vòi nước điên cuồng phun một trận lên đỉnh đầu những người đối diện!
Mái tóc được vuốt sáp của Triệu Vũ Sanh lập tức xẹp xuống dính dấp vào khuôn mặt đầy nước, toàn thân bị thấm ướt chật vật không thôi, tức đến khó thở: “Chuyện gì đây! Ai mang máy tạo mưa tới!”
“Là tôi.”
Giữa những tiếng bàn luận ồn ào, hai chữ ngắn ngủn vang lên càng có vẻ đột ngột, đám người đang tranh cãi ở trung tâm lập tức quay đầu nhìn về phía tiếng nói.
Thương Hành dẫn theo Dung Trí và A Mạc lững thững từ cửa đi tới, tây trang giản dị cắt ra dáng người cao ráo, nếu không phải đoàn phim đều biết hắn, còn tưởng lại có diễn viên nào muốn vào đoàn.
Trên mặt hắn ngập tràn vẻ tươi cười phong độ nhẹ nhàng nhất quán, ánh mắt đen láy dưới ánh mặt trời đổ đầy vẻ hiền lành.
Đạo diễn Lục thấy hắn như thấy người tâm phúc, trong lòng ổn định, mặt bình tĩnh, đang muốn mở miệng, lại bị Thương Hành đưa tay ngăn lại.
Triệu Vũ Sanh nghẹn một bụng giận phát tiết ra miệng, híp mắt, cười lạnh: “Cậu chính là họ Thương đắc tội ông chủ bị công ty chủ quản đóng băng, sau lại chạy đi lăng xê? Cậu biết tôi là ai không? Dám hắt nước lên người chúng tôi?!”
Thấy xung đột có xu hướng thăng cấp, người vây xem chung quanh càng ngày càng nhiều, đạo diễn và nhà sản xuất của ‘Hoa hồng tình yêu’ cùng bước lên phía trước giữ chặt khuyên can cậu ta, lại bị Triệu Vũ Sanh một phen đẩy ra.
Thương Hành tùy ý chỉnh lại cổ tay áo, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Ngại quá mấy vị, tôi vốn là thấy tiết trời quá bức, muốn giúp mọi người bớt nóng, không ngờ người đi mở máy nước lại là kẻ lỗ mãng, không cẩn thận phun sai chỗ.”
Triệu Vũ Sanh sửng sốt, giận quá mà cười: “Cậu nói cái gì?”
Thương Hành nở nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn, chân thành xin lỗi: “Triệu lão sư yên tâm, tôi đã đuổi kẻ đó đi rồi, à, hắn ta chỉ là kẻ làm công tạm thời thôi, chuyện này là ngoài ý muốn, tôi đại diện cho đoàn phim xin lỗi chư vị, về sau nhất định sẽ đẩy mạnh việc chỉ đạo huấn luyện nhân viên, cam đoan lần sau không tái phạm.”
Thương Hành xoa cằm đánh giá từ trên xuống dưới quần áo ướt đẫm của đối phương, quay đầu dặn dò trợ lý A Mạc: “Anh nhìn đi, xui xẻo quá, ngay cả quần áo cũng ướt mất rồi, tôi thấy đoàn phim của Triệu lão sư đơn sơ như vậy, ngay cả sân cũng phải mượn dùng của chúng ta, thật sự không dễ dàng.”
“Như vậy đi, anh giúp bọn họ đem quần áo ướt tới tiệm giặt là, giặt giũ sạch sẽ, tiền tính vào tài khoản của tôi.”
Hắn khảng khái cười nói: “Triệu lão sư ngàn vạn đừng khách sáo, đừng chối từ, một chút lòng thành mà thôi.”
“Cậu…” Triệu Vũ Sanh và mấy người trợn mắt há hốc mồm, không còn lời gì để nói.
Lâm Dư Tình và đạo diễn Lục liếc nhau, sắc mặt cổ quái, thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Triệu Vũ Sanh run rẩy khóe miệng: “Không cần cậu phải hao tâm tổn trí! Thương Hành phải không? Chờ xem…”
Tóc trên đầu vẫn còn đang chảy nước, quần áo trên người ướt đẫm bám dính khó chịu, người bốn phía đều chỉ trỏ vây xem, còn có người chụp ảnh, Triệu Vũ Sanh giận run cả người, hung hăng trừng mắt liếc Thương Hành, chỉ vào mũi hắn, đầu ngón tay tức giận đến phát run.
“Thôi thôi, Triệu lão sư, chúng ta hạ hỏa, trở về đi.” Sản xuất và đạo diễn lôi kéo cậu ta, sợ vị Phật gia tính tình hung bạo này xông lên làm ra việc dọa người hơn, liên tục dỗ dành lôi kéo người đi xa.
Thương Hành nhìn theo đối phương rời đi, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, khóe miệng vẫn cong lên, hắn nhìn chung quanh một tuần, chậm rãi mà nói:
“Mọi người nhìn xem, bối cảnh đoàn phim ‘Hoa hồng tình yêu’ dựng lên cũng bị hỏng mất rồi. Chúng ta có phải hay không cũng nên tỏ ra hối lỗi một chút? Dung Trí, anh nói đi?”
Người sau ngầm hiểu, mỉm cười, đẩy kính mắt: “Không bằng cũng tháo dỡ hết luôn, thay bọn họ dọn dẹp sạch sẽ.”
Trợ lý A Mạc nhịn cười nói: “Thương tổng, như vậy được không?”
“Có cái gì không được? Ông chủ của anh tôi đây làm chuyện tốt không lưu danh, chuyện này cũng không cần phát thông báo.”
“Thương Hành.”
Lâm Dư Tình nhận lấy cây dù đen từ trợ lý, đỉnh đầu anh lại được che dưới một mảng râm mát, con ngươi cúi xuống không nhìn hắn, chỉ nhìn chăm chú vào đường phân cách giữa khô và ướt trên mặt đất dưới chân, bên bụi đất khô ráo, bên nước ướt đẫm.
“Triệu Vũ Sanh dù gì cũng là ngôi sao đang nổi, có chống lưng thâm hậu, cậu không nhất thiết phải vì việc nhỏ mà đắc tội cậu ta, tương lai nói không chừng có cơ hội hợp tác.”
Thương Hành chậm rãi nắm lấy cổ tay trái đối phương, quay đầu nhìn anh, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy má trái hoàn hảo của Lâm Dư Tình, vẫn anh tuấn mê người như cũ, bên má bị thương được cẩn thận giấu trong bóng râm.
“Với tôi mà nói, anh bị làm nhục, không phải việc nhỏ.”
Thương Hành ngữ điệu bình tĩnh, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu vai của đối phương.
Lâm Dư Tình đột nhiên giương mắt, môi khẽ động, một câu cũng chưa nói, chỉ nắm chặt cán ô chắc chắn mà quơ quơ, một tia nắng lợi dụng chút chuyển động này, tranh thủ ùa lên gò má của anh, chiếu sáng khóe mắt.
Đôi mắt kia vẫn đong đầy tình ý, một đôi mắt biết cười lúc này không cười nữa, ánh sáng nhạt chớp chớp như một ngôi sao giữa ban ngày, rực rỡ mà sinh động.
Thương Hành và đạo diễn Lục thương lượng công đoạn quay phim kế tiếp, đi càng lúc càng xa.
Dung Trí chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Dư Tình, đuổi kịp hắn.