Xâm Lấn - Cung Tâm Văn
Chương 9
Đàm Thụ dẫn Nghê Tễ bị thương đến nỗi không đi nổi tới phòng khám.
Đây là một nơi đắt đỏ có buồng điều trị, nghe nói chỉ cần nằm vào đó ngủ một giấc là thương tích khắp người sẽ được chữa lành hết.
Dù không hề muốn làm vậy song Đàm Thụ lại không thể mang một kẻ bầy hầy máu thịt tới gặp thầy được.
Thầy hắn là một lão già rất sĩ diện. Lão đang trên đà thăng tiến nên dốc toàn lực se sua đám quý tộc, bởi lẽ đó mà có yêu cầu rất cao về bề ngoài của bản thân cũng như những người xung quanh.
Bình thường tới gặp thầy, thậm chí Đàm Thụ còn phải cẩn thận lau sạch mấy hạt mưa bám trên vai.
Bác sĩ tiếp nhận ca bệnh trong phòng khám vừa trông thấy những vết thương đáng sợ của Nghê Tễ thì đâm hoảng, bắt đầu dông dài hồi lâu.
Ông ta còn khoe rằng chỉ có phòng khám của họ là có loại dung dịch điều trị mới nhất mà một đội tìm kiếm vừa mang về từ khu ô nhiễm số 5, có thể giúp bệnh nhân bị thương nặng đang nằm trong buồng điều trị chữa lành mọi vết thương.
- Cũng may đây là lính gác chứ nếu là người bình thường thì chắc chết 800 lần rồi.
Bác sĩ quan sát Nghê Tễ qua cửa sổ, chỉnh sửa các thông số trên bảng đồng hồ rồi tặc lưỡi liên tục, than rằng:
- Trên người cậu ta có nhiều vết thương cũ chưa được chữa trị đàng hoàng quá!
Trong căn phòng ông ta đang đứng có một buồng trị liệu đóng kín trông cũ rích, đã tu đi sửa lại nhiều lần. Nghê Tễ nằm trong đó, nhắm nghiền mắt, đeo mặt nạ bảo hộ, ngâm cả người trong dung dịch đặc biệt kia. Dung dịch sôi ùng ục, không ngừng sủi bọt, các thông số cơ thể nhanh chóng truyền tới bảng đồng hồ màu vàng.
- Mấy khớp xương này bị biến dạng rõ mồn một chứng tỏ chúng từng bị thương rất nghiêm trọng, đến lúc mưa dầm thì đau phải biết. Ngoài ra lá phổi đã bị ăn mòn do hít phải khí độc song hoàn toàn không được chữa trị tới nơi tới chốn. Ôi trời, chẳng biết cậu ta làm sao sống sót được, nếu giờ muốn chữa khỏi hẳn thì phải tiêu tốn không ít tiền của và thời gian đấy.
Bác sĩ quay sang hỏi Đàm Thụ đứng cạnh mình:
- Cậu có muốn thừa dịp này chữa hết mấy vết thương cũ nghiêm trọng không?
Khi cậu này dẫn bệnh nhân tới đây giữa lúc mưa to trông mặt mày có vẻ lo lắng sốt ruột lắm, hẳn hai người họ rất thân thiết.
- Cậu ta có nghe thấy chúng ta nói gì khi nằm trong đó không?
Đàm Thụ đáp lại một câu chẳng hề liên quan.
- Nghe á? Sức mấy mà nghe được.
Bác sĩ mỉm cười đáp:
- Đây là hàng thật mang từ khu di tích về rồi cố ý cải tạo nhằm điều trị cho lính gác mà. Bởi vậy mà hiệu quả cách âm thượng thừa, bảo đảm lính gác nằm trong đó có thể yên tâm điều trị. Dù có là lính gác cấp A thì cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào ở bên ngoài hết.
Thâm tâm Đàm Thụ thoáng trào dâng niềm hả hê khó tả. Thấy huyền thoại thời đi học giờ ra nông nỗi này, kém xa mình về mọi mặt, hắn gần như không khống chế nổi biểu cảm trên mặt mình nữa.
Tội nghiệp ghê chưa, sống nhọc nhằn kham khổ đến độ bình thường không có tiền vào nằm buồng điều trị luôn sao? Ngày xưa Nghê Tễ làm mếch lòng thầy mới bị điều tới trạm gác biên giới phía Bắc, chắc giờ cậu ta hối hận lắm nhỉ?
Bác sĩ vẫn lải nhải mãi:
- Cậu xem mấy vết thương cũ này đi, thừa dịp này chữa dứt điểm một lần là ổn thỏa nhất.
Gã đàn ông bên cạnh ngắt lời ông ta, dùng giọng rất khẽ đáp lạnh tanh:
- Câm miệng, ông đừng có chõ mũi vào việc của người khác.
Bác sĩ nhún vai, đành im lặng, hai người chỉnh thông số xong thì đi sang căn phòng kế bên.
Dù sao trong quá trình buồng điều trị chữa trị cho bệnh nhân, sau khi điều chỉnh thông số vận hành của máy xong sẽ không cần bất cứ sự can thiệp thủ công nào nữa, rất tiện lợi.
Ngoài chuyện giá hơi chát khiến hầu hết lính gác cấp thấp không chi trả nổi thì nó không còn khuyết điểm nào khác.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, Nghê Tễ nằm trong buồng điều trị mở mắt ra.
Anh đã nghe hết đoạn đối thoại ban nãy, thậm chí còn có thể nghe rõ cả tiếng nói chuyện của người nhà một bệnh nhân đằng xa, cùng tiếng mưa mỗi lúc một nặng hạt ngoài cửa sổ.
Anh nằm trong buồng điều trị kín bưng, để dung dịch điều trị bán trong suốt bủa vây toàn thân, nghe tiếng bọt khí sôi sùng sục liên tục vang lên.
Giống như đang ở dưới đáy biển thân quen kia.
Nghê Tễ nhớ lại cuộc chiến dưới đáy biển hôm nay, và cô gái lơ lửng giữa biển sâu.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng mình lại gặp một hướng đạo như vậy.
Cô gái ấy có thân hình mảnh khảnh, vẻ mặt lạnh nhạt, mặc bộ váy trắng nhiều tầng xõa tung trong biển, cứ thế lao thẳng vào rồi lơ lửng giữa biển sâu trong thế giới tinh thần của anh.
Thể tinh thần của cô khiến ngay cả những lính gác dày dặn kinh nghiệm chiến đấu cũng phải hãi hùng. Đám thể tinh thần hiện lờ mờ phía sau cô gái mặc đồ trắng chồng chéo lên nhau, liên tục lượn lờ và rong ruổi kia vừa to lớn lạnh lẽo, vừa bí ẩn và đáng sợ.
Như thể chỉ nhìn lén một phần của chúng cũng đủ khiến người ta gặp áp lực nặng nề.
Lúc bị đám xúc tu cuốn lấy, siết chặt và lôi tuột xuống đáy biển, thậm chí Nghê Tễ đã nghĩ rằng mình sẽ chết.
Chết, với anh mà nói, chẳng phải chuyện to tát gì.
Nếu tất cả mọi người đều không còn nữa thì theo lẽ thường tình, rồi anh cũng sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Yên giấc ngàn thu hẳn là một loại bình yên và giải thoát vĩnh hằng.
Hiềm nỗi sau khi mấy thứ lạnh lẽo trơn trượt ấy quấn lấy đuôi anh rồi nhốt anh dưới đáy biển đầy sỏi đá, chúng không hề tra tấn anh như anh tưởng.
Thậm chí chúng còn không làm anh đau.
Sau khi nhìn thấy những ký ức bị anh cố ý đặt ở ngoài, hướng đạo lơ lửng giữa biển vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, chẳng rõ buồn vui kia.
Nhưng đám xúc tu lại bò men theo cơ bụng lên trên, thay phiên nhau xoa đầu anh một cách hơi thô lỗ hòng an ủi.
Có lẽ vì đã phải gánh chịu quá nhiều tuyệt vọng và đau khổ suốt một thời gian dài nên khi nhận được chút ấm áp nhỏ bé từ người khác, anh đã vô thức bắt lấy rồi phóng đại nó ra để nghiền ngẫm và nâng niu.
Huống chi anh còn thấy cách Lâm Uyển trình chiếu những ký ức đó trước công chúng nữa.
Thoạt trông có vẻ như cô đã đọc và chiếu chúng một cách công bằng, không dính dấp chút cảm xúc cá nhân nào. Nhưng anh biết, hướng đạo kia đã cố tình cắt xén và che giấu vài thứ.
Người hướng đạo lạnh lùng mà anh từng đắc tội đã đối xử dịu dàng với anh sau khi xâm lấn thế giới tinh thần như thế đấy.
Chút dịu dàng đến từ người lạ ấy… đã bảo vệ thứ mà những chiến sĩ kia một lòng gìn giữ.
Ngoài cửa sổ đang mưa rất to, nước mưa đập mạnh vào lớp kính cửa sổ rồi nhễu xuống để lại những vệt ngoằn ngoèo.
Nghê Tễ nhắm mắt lại, nghĩ tới trạm gác ở biên giới phía Bắc mà mình đã đóng quân nhiều năm.
Vào mùa này, nơi ấy luôn lả tả tuyết rơi, khắp đất trời bao la rặt một màu trắng loá như ngọc, mặt đất lạnh như ướp đá.
Mùa đông giá rét ập đến khiến vấn đề sinh tồn càng thêm gian nan hơn bao giờ hết.
Những mảnh vụn ký ức bị chiếu công khai ở thao trường đã bị cắt mất một đoạn ngắn ở cuối.
Sau khi gã nghiên cứu viên bị giết chết và viên ngọc sâu bị bắn nát thì vẫn còn một đoạn ngắn nữa.
Người lính gác vừa báo thù xong cúi xuống, tỉ mẩn nhặt sạch những mảnh ngọc sâu vỡ vụn văng đầy đất lên.
Tuy viên ngọc sâu vỡ nát đã mất đi phần lớn giá trị, không còn cơ hội lọt vào mắt xanh của những kẻ cao quý kia nữa. Nhưng ở chốn cằn cỗi như biên giới phía Bắc thì chúng vẫn đủ khả năng nuôi sống rất nhiều người, có thể đổi lấy nhu yếu phẩm chống chọi với mùa đông khắc nghiệt cho rất nhiều gia đình.
Anh nhặt những mảnh vỡ dính máu kia lên, mang ra khỏi khu ô nhiễm, tới chợ đen đổi lấy than củi, bông, lương thực và kẹo.
Tại trạm gác ở biên giới phía Bắc phủ đầy tuyết trắng có một căn nhà gỗ nhỏ thắp đèn ấm áp.
Chị chủ nhà đang mang thai ngồi bên bàn, vừa đan áo len vừa vỗ về đứa con gái bé bỏng nằm ngủ cạnh mình.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai đó?
Chị ta đỡ bụng đi ra mở cửa.
Người tới là một cô lính cần vụ luống tuổi của trạm gác, đã mất cả hai tay phải gắn tay giả thay thế.
Bà ta bất chấp trời tuyết, kéo chiếc xe đẩy chất đầy thực phẩm mùa đông tới.
- Tất cả đều nằm trong suất cậu Tháp nhà cháu được lãnh đấy.
Người cô luống tuổi với đôi tay tàn tật cười tủm tỉm, không giải thích gì thêm, bắt đầu dùng đôi tay rô bốt đã hơi rỉ sét bê đồ vào trong nhà và nói:
- Chắc cậu Tháp không thể về kịp lúc cháu sinh. Nhưng cháu cứ yên tâm, ở đây còn có cô.
Chuyển đồ xong, bà ta móc bọc tiền quốc tế trong ngực ra, đặt số tiền còn mang hơi ấm cơ thể vào tay chị chủ nhà.
- Đội trưởng cố ý dặn cô đưa cho cháu đấy.
- Ôi, sao lại nhiều thế ạ?
Người vợ đang mang thai vừa mừng vừa lo.
Chỉ sầu một nỗi chồng không kịp về nhà, cùng mình chờ con chào đời.
Thôi cũng may là lãnh được nhiều thực phẩm và tiền thế này, chí ít nhờ chúng mà chị và con có thể vượt qua mùa đông này một cách bình an.
Chị ngẩng lên, ngóng ra ngoài, nơi ấy chỉ có bóng tối dày đặc và những bông tuyết bay loạn xạ trong đêm.
Chứ chẳng thấy người đàn ông cao to, mặt mũi xấu xí nhưng luôn đối xử rất mực dịu dàng với chị đâu cả.
Người phụ nữ ấy thầm thấy thấp thỏm trong dạ, nhưng phải cố gắng kiên gan vì bản thân đang là một người mẹ.
Cách đó không xa, trước một con hẻm tối tăm.
Một cô gái có mái tóc uốn gợn sóng mở bao thuốc lá ra, dùng ngón tay sơn móng đen thui kẹp một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi.
- Anh ta có ý gì hả?
Cô ta phun vòng khói một cách điệu nghệ, cười khẩy hỏi:
- Anh ta không tới mà nhờ anh tới đưa số tiền này cho tôi là sao? Đây là phí chia tay à?
- Không đâu, cậu ấy...
Người lính gác trước mặt cô gái đỏ hoe mắt, nghẹn ngào không nói tiếp được, song vẫn cố chấp chìa chiếc túi đựng đầy tiền đế quốc kia ra.
Mới đầu, cô gái lăn lộn chốn gió trăng nhiều năm tỏ vẻ khinh thường, rồi dần dà sinh lòng nghi ngờ, bấy giờ mới vỡ lẽ.
Cô ta thẫn thờ rất lâu, bàn tay run rẩy biết bao lần mới đưa điếu thuốc lên miệng được, sau rít mạnh một hơi, thoáng hoảng loạn nhả khói rồi phơi mặt mình ra gió tuyết, như thể làm vậy sẽ hong khô hết lệ trong mắt vậy.
- Anh ấy... Người ấy... có nhắn nhủ gì tôi không?
- Có. Cậu ấy bảo là... mong cô cầm lấy số tiền này mà sống cho tốt, và đổi một cách sống khác.
Con hẻm tối tăm ô trọc bỗng yên ắng lạ thường trong đêm tuyết.
Chỉ có một cô gái ngồi xổm dưới đất, dùng bàn tay kẹp thuốc bưng kín khuôn mặt xinh đẹp.
- Khốn kiếp, tên khốn kiếp kia.
Cô ta nức nở mắng.
Những bông tuyết trắng phau lả tả rơi xuống khỏi bầu trời, nhẹ nhàng đậu lên vai cô ta như dịu dàng an ủi.
Trong trại trẻ mồ côi đổ nát, một chiếc xe chở đầy nhu yếu phẩm cho mùa đông đậu ngoài cổng.
Bọn nhỏ reo hò, túa ra nhận phần kẹo phát cho chúng. Vì chưa từng được nhận nhiều kẹo như thế bao giờ nên chúng thấy vui như Tết.
Nhưng chúng không nhìn thấy mẹ Viện trưởng xưa nay luôn cười khanh khách giờ đang đứng trong góc, cúi đầu ôm mặt, lặng lẽ khóc trước mặt người lính già lạ mặt.
...
Sau đêm mưa tầm tã, nắng lại lên rạng rỡ.
Lâm Uyển ngồi trong phòng khách nhà Tào Vân Vân, ngắm cô ấy tất bật đút bữa tối cho cặp song sinh.
Tào Vân Vân là người bạn duy nhất của Lâm Uyển từ hồi ở Học viện hướng đạo. Cô ấy lớn hơn cô hai tuổi, đã sớm kết duyên vợ chồng với lính gác quốc gia phân phối cho nên không phải thực hiện nghĩa vụ của hướng đạo nữa, chỉ cần ở nhà tập trung chăm chồng dạy con là đủ.
Chiếc tivi bày trên tủ phòng khách đang chiếu thời sự. Dưới nắng vàng và hoa thớm, Tử tước Klein mặc lễ phục đang trao quà chia buồn cho người nhà của vài lính gác đã bất hạnh hy sinh vì nhiệm vụ.
Trên màn hình, người nhà của những binh lính ấy đều ăn mặc chỉn chu, cảm động rơi nước mắt khi nhận món quà từ tay Tử tước.
Khung cảnh ấy trông mới náo nhiệt làm sao, bởi việc thiện này khiến đôi bên đều thấy vui sướng.
Cả thế giới tắm mình trong ánh mặt trời, khiến tòa Tháp Trắng thiêng liêng rực rỡ tràn ngập tình yêu và sự dịu dàng.
- Toàn phông bạt cả thôi.
Tào Vân Vân vừa mở lò nướng, lấy miếng thịt bò ướp xì dầu đã nướng xong ra, cắt thành miếng bày ra đĩa rồi bỏ vào cà mèn của chồng, vừa bảo Lâm Uyển:
- Theo những gì bọn chị từng điều tra được thì hầu hết lính gác hy sinh trong khu ô nhiễm không hề nhận được bất cứ khoản trợ cấp nào. Khoản trợ cấp của họ đã bị hết ban này đến bộ nọ cắt xén hết, lúc đến tay người nhà họ thì chỉ còn một khoản ít ỏi đến mức khiến người ta giận sôi máu.
Lúc ở Học viện hướng đạo, Tào Vân Vân là một cô gái hoạt bát, quả cảm và giỏi giang. Cô ấy từng viết nhiều báo cáo điều tra về đề tài nhạy cảm.
Nhưng giờ đây, cô ấy đã rời khỏi thế giới kia, chỉ được phép vun vén cho gia đình mình, trở thành một người vợ và người mẹ hiền huệ.
Vừa nói, cô ấy vừa múc hai muỗng trái cây xay nhuyễn bỏ vào chén cặp song sinh, bắt chúng phải ăn hết. Đồng thời sai hầu gái trong nhà đi lấy bộ lễ phục chồng cần mặc trong buổi dạ tiệc xuống.
Giữa lúc đó, cô ấy còn tranh thủ thời gian phết một muỗng to mứt việt quất mình vừa làm lên chiếc bánh mới nướng rồi nhét vào tay Lâm Uyển.
Mấy năm nay, tình hình kinh tế của nhà họ không tốt lắm, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ thể diện của gia đình quý tộc nên buộc phải cắt giảm tối đa tất cả chi phí sinh hoạt trong nhà.
Họ chỉ giữ lại một cô hầu gái giúp xử lý mấy chuyện vụn vặt khi lui tới với đám quý tộc.
Lâm Uyển cắn một miếng bánh ngọt, lớp mứt việt quất dày nhiều tầng và phần bánh xốp mềm thơm ngọt đều ngon vô cùng.
Thật ra cô rất khâm phục một hướng đạo như Tào Vân Vân.
Cô ấy vừa chăm sóc lính gác của mình chu đáo, vừa hoàn thành bao nhiêu chuyện phức tạp như vậy mà vẫn giữ vững tâm trạng lạc quan hòa nhã.
Nếu đổi thành cô, dù tất cả xúc tu đều chui ra phụ giúp thì chắc cũng không tài nào làm nổi.
Đương nhiên một trong những nguyên nhân chính tạo ra mớ hỗn loạn ấy là bởi đứa nào trong số chúng cũng có một cái não be bé với tư duy độc lập nhưng chẳng hữu ích mấy.
- Ôi cưng ơi, em muốn tới mấy khu ô nhiễm kia thật à?
Rốt cuộc Tào Vân Vân cũng nhín được chút rảnh rỗi từ lịch trình bận rộn của mình để ngồi xuống tâm sự với Lâm Uyển.
- Trời ạ, chị thực sự không tin nổi là sẽ có hướng đạo xung phong nhận nhiệm vụ như thế, nhưng ngẫm lại thì thế mới đúng là em.
Tuy hai người có quan niệm sống khác nhau nhưng luôn biết cách lý giải và bao dung đối phương nên mới chơi thân nhiều năm như vậy.
- Vâng ạ, em có lý do buộc phải đến đó.
Lâm Uyển cho cô ấy xem giấy thông hành của mình và nói:
- Hơn nữa, chỉ cần tới đó thì em sẽ né được những buổi tiệc tùng liên miên, chị biết em chẳng giỏi ứng phó với chúng mà.
Hàng năm, hướng đạo của Tháp Trắng đều có nhiều nghĩa vụ phải thực hiện, trong đó bao gồm việc tới dự những bữa tiệc xa hoa đến khó tin do đám quý tộc tổ chức.
Dẫu sao hướng đạo cũng là những đóa hoa tươi quý giá nhất mà Đế quốc đào tạo để đến khi cần thì bày lên bàn tô điểm cho vẻ phồn hoa của mình mà.
- À đúng rồi, bữa tiệc.
Tào Vân Vân bị cô đánh trống lảng thành công, vỗ tay một cái nói:
- Em tính mặc thế này đi dự buổi dạ tiệc tối nay sao?
Lâm Uyển cúi xuống nhìn bộ đồ và đôi giày của mình, cảm thấy chúng không có vấn đề gì. Cô đang mặc bộ lễ phục và mang đôi giày khiến mình chẳng đi đứng gì nổi.
- Em nên biết là tối nay gã khốn kiếp Giang Dương Sóc cũng tới đấy.
Tào Vân Vân ấn hai tay lên vai cô, đanh mặt nói:
- Càng là những lúc như thế này thì bọn mình càng phải thẳng lưng lên, không thể để lũ khốn kiếp đó coi thường được.
- Tiểu Uyển à, đây chính là chiến trường, là chiến trường của hướng đạo bọn mình.
Chiến trường... ư?
Tuy thấy hơi áy náy với chị bạn thân hết lòng quan tâm mình song Lâm Uyển vẫn bị phân tâm bởi lời nhận xét bừng bừng nhiệt huyết của Tào Vân Vân.
Cô chợt nhớ tới những ký ức mình từng thấy ở đáy biển mấy hôm trước.
Một cơ thể bị ngón tay khổng lồ xuyên thủng.
Máu thịt văng bừa dưới đất như bùn lầy.
Những đôi mắt dẫu đã chết vẫn không chịu nhắm lại vì quá tuyệt vọng.
Đó mới là chiến trường, Vân Vân à, chiến trường thực sự là phải thế.
Vây quanh một lính gác rồi giành giật và túm tóc nhau mà cũng gọi là chiến trường ư?