Xâm Lấn - Cung Tâm Văn
Chương 6
Người lính gác cuối cùng được tìm thấy đã chết đứng.
Cơ thể sau khi chết của anh ta khác hẳn với người thường, trông nó to lớn gấp nhiều lần.
Giống như một loài sinh vật kỳ lạ có cơ thể chắp vá, hoặc một pho tượng dị dạng khổng lồ. Nói tóm lại là không giống con người chút nào.
Chỉ có nửa khuôn mặt mang vết sẹo là còn nguyên vẹn, vẫn giữ dáng vẻ cũ với đôi mắt cụp như đang bình tĩnh nhìn người chiến hữu đến muộn của mình.
Nghê Tễ đứng dưới bóng tòa tháp ấy, ngẩng lên nhìn khuôn mặt quen thuộc.
Đám đông ở thao trường cũng dõi mắt theo Nghê Tễ, cùng anh ngắm dáng vẻ cuối cùng của người lính kia.
Người lính gác này đã hóa điên.
Mọi người âm thầm tự nhủ như thế.
Người lính gác này, trong trận chiến cuối cùng, đã sử dụng năng lực quá mức, vượt qua ngưỡng anh ta chịu đựng được.
Qua ngưỡng ấy, lính gác sẽ không thể kiểm soát sức mạnh tinh thần, cuối cùng ý thức rơi xuống vực sâu, lâm vào trạng thái điên loạn hoàn toàn.
Trong thế giới điên loạn của anh ta, thể tinh thần và thể xác hòa làm một, rồi hoàn toàn biến thành một con quái vật.
Hoá điên là cơn ác mộng treo lơ lửng trên đầu mọi lính gác cấp thấp.
Mỗi lính gác đều như một nghệ sĩ nhảy nhót trên mũi dao, chẳng ai biết bao giờ mình sẽ sẩy chân.
Tạch một tiếng là cầu chì nổ.
Rồi cứ thế biến thành một con quái vật có hình thù kỳ dị.
Người lính gác hóa điên kia đã chết từ lâu.
Anh ta trông như một tòa tháp đen khổng lồ cụp mắt nhìn xuống, bao phủ đám đông đứng trước màn hình dưới bóng mình.
Trên thao trường vang lên vài tiếng khe khẽ.
Có tân binh yếu lòng khóc thầm.
Có vài người bắt đầu mắng chửi.
Và càng nhiều người rì rầm se sẽ, nghiêm túc thảo luận về nguyên nhân đội lính này chết thảm.
Thế giới trên màn hình vẫn im lìm.
Người đội trưởng kia yên lặng bẻ tay chiến hữu đã khuất ra, cầm lấy khẩu súng trong bàn tay ấy rồi nạp từng viên đạn vào.
Suốt cả quá trình, anh luôn trầm mặc không nói một lời.
Cầm súng, nạp đạn, lướt qua thi hài đồng đội, tiếp tục dấn bước.
Dưới chân người đồng chí quá cố của anh có khắc ba chữ bằng máu đỏ tươi:
“Nghiên cứu viên”.
Màn hình lại sáng lên.
Xuất hiện ở rìa biên giới khu ô nhiễm, cách “cổng” ra chỉ vài trăm mét ngắn ngủi.
Gã nghiên cứu viên kia ôm chặt chiếc ba lô trong lòng, nhễ nhại mồ hôi đứng trước mặt Nghê Tễ, nở nụ cười giả lả hòng lấy lòng anh.
Trên mặt gã ta thậm chí còn không hiện chút hoảng loạn nào, như thể mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát, hoàn toàn có thể giải quyết thông qua đàm phán.
- Tôi khai, tôi xin khai. Tôi khai là được chứ gì, cậu bỏ súng xuống trước đi.
Gã ta lau mồ hôi trán, mở hé chiếc ba lô ra cho Nghê Tễ xem rồi bảo:
- Cậu có biết đây là gì không? Ngọc sâu đấy, còn sống nguyên, lại to thế.
Gã dáo dác nhìn quanh, dù đang ở chốn không người mà vẫn sợ bị nhìn trộm, rồi sáp tới gần Nghê Tễ nói nhỏ:
- Hiếm thấy lắm đấy, đáng giá cả núi tiền. Có ông lớn nhận được tin nên cố ý điều tôi vào đây lấy.
Ngọc sâu là khoáng thạch đặc biệt chỉ sinh ra trong khu ô nhiễm cực nặng. Có người nói chúng là hạt nhân của khu ô nhiễm, cũng có người nói đó là trứng của một vị thần quái thai nào đó hạ sinh. Bọn quái vật sẽ không cho phép bất cứ ai mang ngọc sâu đi.
Dù với lý do gì thì trên thực tế, chỉ cần có một người cầm ngọc sâu tới gần “cổng” thì toàn bộ quái vật trong khu ô nhiễm sẽ bị thứ gì đó đánh thức, bắt đầu hoảng sợ bất an rồi lũ lượt vọt tới chỗ ngọc sâu.
Đây là lý do số lượng ngọc sâu đến tay loài người chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà người hiểu rõ về đặc tính của ngọc sâu cũng rất ít ỏi.
Giọng nói bình tĩnh của Nghê Tễ vang lên:
- Thì ra là thế. Tôi từng lấy làm lạ vì sao phải khăng khăng điều động toàn bộ lính gác ở trạm gác đi theo bảo vệ một mình anh, lại còn trả thù lao hậu hĩnh hơn hẳn bình thường nữa.
Giọng anh nghe vẫn như trước, thong thả, trong trẻo, như không chứa cảm xúc gì đặc biệt.
- Tí tiền ấy mà cũng gọi là thù lao được? Muỗi thôi. Để che mắt người khác ấy mà.
Gã nghiên cứu viên kia cười nói tiếp:
- Một khi chúng ta cầm khối ngọc sâu này ra ngoài thì muốn gì chẳng được. Tiền tài, chức vị, hay là cậu muốn có một hướng đạo? Để tôi nói cho cậu hay, chuyện đó cũng không phải là không thể.
Khuôn mặt tham lam và khoái trá của gã ta choán hết màn hình lớn.
"Muỗi" trong miệng gã ta là hy vọng của vô số lính gác, vì nó mà bọn họ đã liều chết bảo vệ gã ta suốt hành trình.
- Sao không nói cho mọi người biết trước?
Nghê Tễ đã hỏi như vậy.
Anh vẫn muốn hỏi rõ ngọn nguồn.
- Đây là cách làm phổ biến, do cậu không biết thôi.
Gã nghiên cứu viên chà tay vào nhau nói:
- Đây là nhiệm vụ tư nhân, cậu hiểu chứ? Viên ngọc này sẽ vào túi riêng của mấy ông lớn kia, đời nào họ chịu công khai. Vả lại nếu bọn lính đó mà biết trước thì dễ có biến lắm.
Có lẽ là vì thái độ bình thản của Nghê Tễ, cũng có lẽ là vì gã ta thật sự không cảm thấy cái chết của những lính gác kia có gì to tát nên càng nói càng hăng, thậm chí còn choàng tay lên vai Nghê Tễ.
- Đội trưởng Nghê à, cậu là một nhân tài, tôi sẽ đề bạt cậu. Cậu có muốn được điều tới thủ đô không?
- Bọn lính dưới quyền cậu cừ thật, nghe nói mấy đội trước vào đây đều thất bại hết.
- Cậu không biết đâu, một tên lính của cậu đã hóa thành một con gấu sắt khổng lồ cao bằng cả tòa tháp vào phút cuối đời làm tôi giật cả mình. Tên ấy đã quật chết hết lũ quái vật còn lại, nhờ đó mà tôi mới chạy ra được đây đấy.
Một tiếng súng thình lình vang lên ngắt ngang lời gã ta.
Gã kia rú lên thảm thiết, ôm đầu gối chảy máu ngã vật ra đất.
Viên ngọc sâu vô giá lăn ra khỏi ba lô của gã ta, nằm lẫn trong đám đất cát dưới chân gã.
Nòng súng đen kịt trong tay Nghê Tễ chuyển động, nhắm thẳng vào vị trí nào đó nằm ở nửa người dưới của gã kia.
- Đừng, đừng mà. Cậu không thể làm thế được.
Gã nghiên cứu viên sợ tới mức khàn giọng, vội vàng năn nỉ:
- Đừng nổ súng, xin đừng nổ súng, tôi cũng bị ép thôi, tôi không thể làm trái lệnh những kẻ đó... Á!
Phát súng thứ hai tạo ra tiếng thét chói tai còn thảm thiết hơn phát đầu tiên.
Tiếng rên đứt quãng của gã không lan xa mấy, nên không an ủi nổi những linh hồn oan khuất khắp nơi.
Chỉ có những gã lính gác đứng trước màn hình là căng cứng người, khẽ kẹp chặt chân lại một cách mất tự nhiên.
Hình ảnh sau đó đã được chiếu đi chiếu lại cho mọi người xem nhiều lần trước đó.
Song giờ đã đổi một góc nhìn khác.
Lúc trước khi xem đoạn phim này, tất cả mọi người đều cảm thấy người chết đau khổ cầu xin kia vô cùng tội nghiệp.
Nhưng giờ đổi góc nhìn khác thì ai ai cũng cảm thấy Nghê Tễ làm thế còn chưa đủ mạnh tay.
Gã nọ khóc lóc thảm thiết, lết trên mặt đất, dâng viên ngọc sâu đã khiến vô số lính gác đánh đổi tính mạng lên, những tưởng có thể dùng nó đổi lấy mạng sống của mình.
- Tôi cho cậu thứ này, cho cậu tất, xin cậu hãy tha mạng cho tôi.
- Nếu cậu mang nó ra ngoài có thể đổi được rất nhiều tiền, rất rất nhiều. Nó có thể mang đến cho cậu địa vị cao hơn, giúp cậu tới thủ đô không có quái vật.
- Con người ta nên sống vì mình, hà tất phải tức giận vì lũ lính gác cấp thấp, dù sao chúng cũng chết rất nhanh...
Tiếng súng thứ ba vang lên giữa khu ô nhiễm im lìm, ghim vào lớp hổ phách của viên ngọc kia.
Bắn nát viên ngọc vô giá, xuyên thủng kẻ đang nâng nó xin tha mạng.
Những mảnh vụn màu hổ phách vương vãi đầy đất, một sinh vật kỳ lạ chưa thành hình ré lên một tiếng chát chúa, lồm cồm bò ra khỏi những mảnh vụn, kéo lê dây rốn kỳ lạ của mình lết vài bước trên mặt đất xám đen, rồi chết dần chết mòn đến khi cứng đơ bất động.
Hình ảnh đột ngột dừng lại ở đây, sau đó là màn hình chờ với cảnh tuyết rơi.
- Trời ạ! Hóa ra là thật! Hắn đã bắn nát viên sâu ngọc thật!
Viên sĩ quan hành chính đứng trước cửa sổ xem đến đó thì nhảy dựng lên, vỗ tay mắng:
- Đồ nhiễu sự, đồ ngu ngốc. Không, hắn là một thằng điên!
Suốt quá trình xem đoạn phim, bà ta luôn lấy làm thờ ơ với mọi cái chết, hy sinh và oan tình, chỉ đến khi nhìn viên ngọc kia vỡ vụn thì mới vỗ tay kêu lên một tiếng đau đớn.
Đám lính gác dưới thao trường cũng khiếp sợ với hành động của Nghê Tễ.
- Ôi trời, anh ta bắn nát viên ngọc sâu rồi!
- Nó ngu thế à? Thứ kia rất đáng giá phải không?
- Mày mới ngu ấy, nếu mang thứ đó ra ngoài thì chẳng chóng thì chầy, nó cũng rơi vào túi những kẻ kia, mắc gì để chúng toại nguyện chứ?
- Hay bọn mày nghĩ Nghê Tễ sẽ đích thân dâng viên ngọc kia cho chúng, rồi giẫm lên hài cốt chiến hữu để thăng chức? Đội trưởng Nghê không phải là loại người đó.
Tên lính gác nói câu này đã quên mất mình từng chửi Nghê Tễ chẳng ra gì cách đây không lâu.
Ngay sau đó, có người lên tiếng.
- Anh ấy bị oan, mau thả người!
- Đúng thế, các người vu oan cho người ta rồi, mau thả anh ấy ra!
- Phải đó, thật quá đáng, các người còn tra tấn anh ấy tới nông nỗi đó nữa!
- Thả người ra, thả ra ngay!
Một cục đất vàng được ném lên cửa kính văn phòng tầng hai.
Sau đó hết cục này đến cục khác được ném lên.
Lửa giận của đám lính gác đã bị châm ngòi, chỉ một ngọn gió lùa qua là lan khắp thao trường.
Có người rảo bước đi tới chỗ giá tra tấn.
Tên sĩ quan thẩm vấn toan cản họ lại, nhưng ả lính gác ồn ảo nhất ban nãy đã bước tới vung tay tát hắn ngã lăn ra đất.
- Thằng khốn kiếp, vừa rồi mày bảo muốn đưa anh ấy tới đâu sung quân hả?
Ả cưỡi lên người tên sĩ quan vừa ngã xuống, vung bàn tay hình quạt lên tát mấy phát liền khiến mặt hắn sưng tấy.
- Sao bọn mày dám vu oan giá họa lung tung cho người ta hả? Một vị anh hùng như anh ấy suýt thì chết dưới đòn tra tấn của loại tiểu nhân như mày. Bà tức chết đi được, để xem bà tát mày thế nào!
Ả đã hoàn toàn quên mất việc mình từng làm ầm lên, còn buông lời cợt nhả đòi giúp đỡ cho chuyện làm ăn của người ta.
Một người lính già từng làm đội trưởng bước tới, ấn vai ả nói khẽ:
- Đừng đánh nó ở đây, kéo vào trong góc đi.
Thế là dăm ba người hùa nhau kéo tên sĩ quan thẩm vấn vừa bị tát vêu mặt vào trong góc.
Những người khác thì lao lên giá tra tấn, bắt đầu đập vỡ xích sắt hòng cứu Nghê Tễ đang thoi thóp xuống.
Nhiều người khác tức đến độ không biết trút vào đâu, bèn kéo nhau tới tòa hành chính của Cục quản lý quân nhân.
Họ đấm vỡ cửa kính đòi thả người, đòi giải thích.
Cơn kích động của đám đông bùng lên như ngọn lửa.
Bọn họ đều là những lính gác có xuất thân dưới đáy xã hội.
Nhưng lúc này, khi bọn họ đoàn kết một lòng, cao giọng chửi bới lại khiến đám quan chức chuyên ăn trên ngồi chốc trong văn phòng cảm thấy sợ hãi.
Giọng sợ sệt của viên sĩ quan hành chính nhanh chóng vang trên loa:
- Đúng là Nghê Tễ bị oan thật. Bọn tôi cũng bị giấu giếm nên mới không biết, bọn tôi sẽ lập tức thả Nghê Tễ ra.
- Đúng thế, lập tức phán cậu ta vô tội phóng thích, xin mọi người hãy bình tĩnh lại.
Mãi sau khi tấn hài kịch hỗn loạn kết thúc, thủ tục nhận việc và điều chuyển công việc của Lâm Uyển mới hoàn tất.
Lúc cô ra về, trời đã ngả hoàng hôn.
Roy dẫn Lâm Uyển tới đứng trước cổng lớn của Cục quản lý quân nhân chờ xe buýt.
Ông ta ngắm đường phố nhuốm sắc nắng vàng ươm, mãi vẫn chưa hoàn hồn nổi.
- Tôi bảo này Tiểu Uyển.
Roy hỏi:
- Tôi cứ thấy có gì đó không đúng lắm, có phải cô cố ý giúp đỡ tên kia không hả?
- Đâu có.
Lâm Uyển bình tĩnh đáp:
- Tất cả đều là sự thật.
Cô vẫn giống như trước, luôn yên lặng, không thấy hứng thú với bất cứ thứ gì.
Một lát sau, cô giơ bàn tay trắng nhỏ nhắn lên, dùng ngón trỏ và ngón cái ra dấu rồi nói:
- Tôi chỉ giúp anh ta che giấu chút chuyện thôi.
- Thật à?
Mắt Roy sáng rực lên, lại hỏi tiếp:
- Tôi thấy có vài chỗ trong đoạn phim bị cắt ghép đột ngột, cô mau nói tôi nghe chúng là gì thế?
Lâm Uyển không trả lời câu hỏi của ông ta.
Cô ngoái đầu nhìn con hẻm nhỏ nơi có cửa hông Cục quản lý quân nhân.
Roy cũng dõi mắt về hướng đó.
Trong con hẻm nhỏ kia, một cánh cửa nhỏ mở ra.
Có hai người dìu một lính gác bị thương ra ngoài, bọn họ vừa buông người bị thương nghiêm trọng kia ra là nhanh chóng đóng cửa đi vào trong ngay.
Người lính gác kia khoác áo lính, dựa vào bức tường đất tối màu một lúc rồi không chịu nổi mà giơ một tay vịn tường, từ từ ngồi bệt xuống chân tường.
Roy nheo mắt nhìn một chốc rồi giật mình hỏi:
- Là tên đó hả? Nghê Tễ kia đúng không?
- Người của Cục quản lý quân nhân quá đáng thật. Người ta bị tra tấn khiếp thế, giờ thấy oan cũng chỉ băng bó qua loa rồi vứt ra ngoài.
Roy là một người rất giàu lòng trắc ẩn, ông ta bèn bàn với Lâm Uyển:
- Có vẻ như chẳng có ai tới đón cậu ta cả. Tiểu Uyển này, liệu chúng ta có nên giúp cậu ta một lần không?
Lâm Uyển nhìn về phía con hẻm tối tăm kia.
Ở đó, người lính gác đang dựa lưng vào bức tường đất, ngồi trong góc tranh tối tranh sáng nên không thấy rõ biểu cảm.
Lâm Uyển nhìn anh một lát, một thứ bí ẩn vừa bò từ con hẻm nhỏ kia về lại bên chân cô.
- Tôi thấy không cần thiết.
Cuối cùng, Lâm Uyển không nhìn về hướng đó nữa, bảo Roy:
- Người anh ta đợi không phải là chúng ta.