Xâm Lấn - Cung Tâm Văn
Chương 18
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Tuy vừa hóng hớt rất khí thế nhưng họ đều là hướng đạo giàu lòng từ bi và chú trọng phép lịch sự nên thấy việc đụng chạm vết sẹo của Lâm Uyển ngay trước mặt cô có phần không thoả đáng lắm.
Vì thế sau quãng im lặng đầy xấu hổ, họ bèn lảng sang chuyện khác, bắt đầu bàn tán về chuyến đi lần này.
- Đúng là xui tận mạng, sao tớ lại bị chọn trúng kia chứ!
Có người thở dài than thở:
- Tớ sợ lắm, nghe nói mấy chỗ ấy rất nguy hiểm, điều kiện sống cũng đơn sơ nữa.
- Phải đó, nghe đồn còn chẳng có bồn cầu tự hoại, chắc tớ không sống nổi mất.
Các hướng đạo được nâng niu trong Tháp Trắng lấy làm lo lắng về hoàn cảnh khắc nghiệt của nơi họ sắp đến.
Tuy họ buộc phải chấp hành lệnh điều động nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy buồn bã và chán nản.
- Nghe nói lính gác ở mấy chỗ đó thô bạo với mất dạy lắm, đã thế còn bẩn thỉu nữa.
- Năm ngoái từng có cả vụ làm hại hướng đạo. Ôi sợ quá đi mất, mọi người nhất định phải bảo vệ bản thân khi tới đó nhé.
- Tớ sẽ không đời nào khai thông tâm lý cho bọn họ, dựa vào đâu mà bắt tớ chữa trị cho bọn dân đen thấp hèn chứ!
Các hướng đạo thảo luận sôi nổi về chuyến đi, hễ nghĩ đến cảnh phải tiếp xúc với đám lính gác tầng chót thô tục mọi rợ thay vì giới quý tộc nho nhã lịch thiệp là họ lại thấy cực kỳ bài xích.
- Mà kể ra thì tớ chẳng hiểu sao lại cứ bắt bọn mình tới mấy chỗ đó nữa, mấy người đó dùng chất hướng đạo vẫn sống sót được mà?
- Các cậu tính hoàn thành nhiệm vụ thật đó hả? Dù sao tớ cũng chỉ làm chiếu lệ thôi.
- Đúng thế, tớ định lộ mặt cái là chuồn về ngay, không nán lại đó lâu thêm một giây nào hết.
Nói đến đây, bọn họ bất giác hâm mộ những hướng đạo đã được phân phối bạn đời và bước vào cung điện hôn nhân.
Trong hầu hết các trường hợp, hướng đạo đã có bạn đời sẽ không phải nhận nhiệm vụ rời khỏi thủ đô, lao đến những nơi nguy hiểm.
Vì số lượng hướng đạo vốn ít ỏi nên dù họ có xuất thân bình dân thì cũng có khả năng được ghép đôi với quý tộc, thậm chí là hoàng thất, sống một cuộc đời yên ả, không cần phải đi làm, thật đáng ao ước biết mấy!
Các hướng đạo trẻ nhanh chóng quên hết muộn phiền, bắt đầu mơ mộng về tương lai.
Bọn họ bàn tán sôi nổi về những lính gác quý tộc vẫn còn độc thân.
Lâm Uyển ngồi giữa đám đông, lúc mọi người cười cô bèn cười hùa, còn lúc họ im lặng thì cô sẽ nín thinh.
Tuy cô không hiểu mấy câu ấy có gì buồn cười.
“Thật ra chuyện giao tiếp với người khác cũng không khó lắm”, chỉ cần đọc cảm xúc của bọn họ, sau đó bắt chước biểu cảm của họ là xong.”
Lâm Uyển tự nhủ.
“Thế thì họ sẽ cho rằng mình cũng giống họ.”
“Hiếm có dịp ngồi chung với nhiều bạn học như vậy mà mình thể hiện cũng đỉnh lắm chứ bộ.”
Cô thầm khen ngợi bản thân.
Nhưng hình như lâu lâu phải chủ động nói gì đó.
Vì thế cô nhìn quanh đám bạn một vòng rồi hỏi cậu bạn duy nhất mình biết đang ngồi đối diện cửa sổ:
- Thư Cảnh Đồng này, có phải cậu muốn nói gì với tớ không? Tớ thấy cậu lén nhìn tớ bao nhiêu lần rồi đấy.
Tuy cô không thấy, nhưng bọn xúc tu rảnh rỗi đã phát hiện hành động lén lút của cậu bạn kia.
Mặt Thư Cảnh Đồng thoắt cái đỏ bừng lên.
Nicole ngồi cạnh Lâm Uyển cười đến nỗi nằm vật ra bàn, bảo:
- Chẳng trách mọi người đều chê cậu lập dị, cậu buồn cười quá đi mất!
Rồi cô nàng lay Lâm Uyển nói:
- Tớ cứ tưởng tớ là đứa ăn nói vô duyên nhất trường mình rồi, không ngờ ở đây còn có hướng đạo bỗ bã hơn cả tớ.
Mặt Lâm Uyển vẫn tỉnh bơ, cô không rõ mình đã nói gì sai.
Đó là sự thật mà nhỉ? Tuy cô không phát hiện nhưng bọn xúc tu đã nhìn thấy rõ hành động lén lút của cậu bạn kia.
Nicole bèn cứu Thư Cảnh Đồng một bàn:
- Do cậu ấy thấy tò mò về cậu thôi. Thật ra bọn tớ đều muốn hỏi có phải cậu với Giang Dương Sóc đã hủy hôn thật không?
- Ừ.
Lâm Uyển xác nhận, rồi bẻ xúc tu nhẩm tính:
- Gần đây tớ đã trả lời câu hỏi này 230 lần rồi đấy.
- Ha ha ha.
Nicole lại phì cười:
- Thôi, tớ không hỏi chuyện này nữa, thế cậu xin gia nhập tổ nghiên cứu đặc biệt thật à?
Lâm Uyển lấy thẻ công tác của mình ra cho Nicole xem.
- Ôi.
Nicole thò đầu sang nhìn giấy thông hành của Lâm Uyển rồi nói:
- Nghe nói nhân viên tổ ấy thường xuyên bị điều tới khu ô nhiễm, thế nguy hiểm lắm đấy.
- Sao, sao cậu lại xin việc đó?
Vừa đỡ đỏ mặt, Thư Cảnh Đồng đã không kìm được mở miệng thắc mắc:
- Chưa từng có hướng đạo nào xin điều đến tổ thăm dò và nghiên cứu khu ô nhiễm cả. Cậu... làm thế là vì rất tự tin về tinh thần lực của mình à?
- Dù vì lý do gì thì cũng quá là ngầu!
Nicole bá vai Lâm Uyển trầm trồ:
- Tớ ngưỡng mộ cậu lắm. Thật ra tớ rất muốn rời khỏi Tháp Trắng để đi đây đó thăm thú. Ngặt nỗi nhà tớ không đồng ý, để được đi chuyến này tớ đã phải năn nỉ rã họng thì bố tới mới cho phép đấy.
Cô ả tóc xoăn ngồi sát cửa sổ nghe họ nói chuyện với nhau thì thầm thấy bất mãn.
- Phông bạt làm gì không biết, chẳng qua là bị từ hôn, mất mặt quá, không ở thủ đô nổi nữa nên mới viện cớ đấy thôi.
Đoạn cô ả hạ giọng xuống, thì thầm với người bạn ngồi cạnh mình:
- Làm gì có hướng đạo nào muốn đi làm đâu. Tớ chỉ mong sớm được ghép đôi với một người bạn đời có tiền có quyền rồi sống sung sướng phủ phê cả đời, không bao giờ phải đi làm nữa.
Người ngồi cạnh cô ả cách lớp cửa kính là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen thẳng. Thấy cô ả nói chuyện với mình, người nọ bèn mỉm cười gật đầu như cực kỳ đồng tình với quan điểm của cô ả.
Cô ả tóc xoăn thấy có người hùa theo, đang tính nói tiếp thì bất chợt há hốc miệng, đơ người ra.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến người cô ả chết lặng, nổi hết da gà lên, bởi cô ả sực nhớ ra mình đang ngồi sát cửa sổ.
Bên ngoài là mấy nghìn mét trên không, sao lại có người được?
Nếu thứ ấy không phải người thì là gì?
Cặp mắt đen như mực của cô gái ngoài cửa sổ loé sáng. Cô ta khẽ đung đưa mái tóc dài trong gió, cứ liên tục gật đầu với khuôn mặt tươi như hoa.
Nhưng hướng đạo tóc xoăn chỉ thấy tay chân lạnh ngắt, như thể có thứ gì lạnh buốt bò lên người mình, khiến cô ả xụi lơ không thể động cựa nổi.
Hai hàm răng của cô ả va lập cập vào nhau, cổ cứng ngắc, tay giơ ra cố túm lấy người bạn cùng lớp ngồi ở sườn bên kia.
- Cậu kéo tới làm gì?
Người bạn bị kéo quay sang hỏi với giọng không vui.
Cô ả tóc xoăn run lẩy bẩy, cứng đơ người, không nói được câu hoàn chỉnh, chỉ dùng ngón tay đang run lẩy bẩy trỏ ra ngoài cửa sổ.
Người bạn mỉm cười nhìn theo hướng cô ả chỉ, thấy một cái đầu với mái tóc dài đang bay lơ lửng.
Thứ kia có đầu giống người, lượn lờ ngoài cửa sổ sát mặt kính. Nhác thấy cô ta, nó nhếch môi bật cười hì hì ngay.
- Á á á á!
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp phi thuyền.
Bàn ăn bị xô ngã, đồ ăn vãi đầy đất, nhiều người ngã khỏi ghế, có người đã bắt đầu chạy trốn.
Cả phi thuyền tràn ngập tiếng la hét mất kiểm soát.
Con quái vật đầu người ngoài cửa sổ bắt đầu biến hình, dán chặt mái tóc đen dài lên mặt kính để bò trên cửa sổ.
Mũi và miệng nó từ từ dài ra, biến thành chiếc mỏ dài sắc nhọn.
Con quái vật xõa tóc bám ngoài cửa sổ bắt đầu gục gặc liên tục, dùng chiếc mỏ dài mổ lia lịa vào mặt kính như chim gõ kiến.
Cạch cạch cạch, tiếng mổ dày dặc tai quái vang lên.
Cửa sổ thủy tinh được giới thiệu là ngay cả lựu đạn cũng khó công phá nhanh chóng xuất hiện các vết rạn như mạng nhện.
Khoang thuyền tràn ngập tiếng thét chói tai bỗng im lặng đáng sợ.
Tất cả hành khách đều túm năm tụm ba với nhau, sợ hãi nhìn chằm chằm vết nứt đang từ từ lớn dần, cứ như họ có thể dùng ánh mắt ngăn nó lan rộng vậy.
Không gian yên tĩnh chỉ còn mỗi tiếng mổ dày đặc những hồi chuông chuông báo tử của địa ngục.
Nhưng đây vẫn chưa phải là tận cùng nỗi tuyệt vọng.
Ngay lúc này, trên bầu trời cách đó không xa, một mảng mây đen đang lờ lững trôi ngược hướng mặt trời tới đây.
Khi đến gần hơn, họ mới phát hiện mấy thứ trông giống bong bóng trôi nổi trên không kia đều là quái vật có đầu người.
Lũ quái vật mang những khuôn mặt cực giống người khiến chúng trông càng đáng sợ.
Mặt gã trung niên có nốt ruồi và để râu lôi thôi.
Mặt bà lão da chảy xệ, có tô son.
Chúng giống hệt mặt những người bạn tình cờ gặp trên đường hay hàng xóm ở quê bạn, trông rất đỗi bình thường mà lại kỳ dị lạ lùng.
Những khuôn mặt với mái tóc rối bù ấy bay tới chỗ phi thuyền.
- Loài... loài méo, chúng là bọn méo đấy!
Có người nhìn ra ngoài cửa sổ kêu lên đầy tuyệt vọng:
- Chúng ta, chúng ta đã lạc vào khu ô nhiễm rồi.
Đám mặt người với đủ mọi kích thước nhanh chóng lao tới, bám đầy ngoài cửa sổ, có con cười hì hì, có con lại ủ rũ khóc hu hu.
Nhiều người nôn mửa, thậm chí vài hướng đạo đã bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ánh đèn báo động đỏ của phi thuyền nhấp nháy liên hồi, tiếng chuông báo động vang chói tai.
- Cảnh báo, cảnh báo, phi thuyền vừa bay nhầm vào khu ô nhiễm trên không. Xin mọi người cố gắng giữ bình tĩnh, ẩn nấp tại chỗ chờ cứu viện tới. Tất cả các đội lính gác lập tức tập hợp.
- Nhắc lại, toàn bộ hướng đạo ẩn nấp tại chỗ chờ cứu viện tới, tất cả lính gác lập tức tập hợp!
...
Bóng phi thuyền vừa bay ngang đồng xanh.
Một nhóm lính gác trang bị đầy đủ vũ khí ra khỏi rừng, leo lên quả đồi cao có tầm nhìn thoáng đãng.
- Có ai thấy không? Chiếc phi thuyền vừa bay ngang ấy?
Một lính gác nhìn những đám mây xanh bay lơ lửng trên đầu, hỏi đồng đội.
Rõ ràng vừa có một chiếc phi thuyền đồ sộ bay ngang qua đây. Phương tiện giao thông công nghệ cao thời cổ ấy sáng lấp lòe dưới nắng vô cùng bắt mắt.
Nhưng hắn vừa chớp mắt một cái là chiếc phi thuyền kia đã biến đâu mất, nhìn lại chỉ thấy những đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời bao la xanh ngắt, ngoài ra không còn gì khác.
Nắng ấm áp, trời yên ả, như thể tất cả chỉ là ảo giác của họ.
Sĩ quan đi đầu bước đến. Hắn chính là Đàm Thụ - cấp dưới đắc lực nhất của Cục trưởng Cục an ninh Tào Tuấn Dân.
Đàm Thụ cau mày nghĩ ngợi một lát rồi đanh giọng hỏi:
- Nghê Tễ, cậu thấy sao hả?
Đám cây xanh sau lưng hắn bị rẽ ra, một lính gác cao ráo xông tới.
Người nọ đi ra khỏi rừng rậm, lấy đà nhảy lên một ngọn núi đá, tập trung nhìn ra xa.
Người này đúng là Nghê Tễ mà Đàm Thụ vừa hỏi chuyện.
- Đó là một khu ô nhiễm mới hình thành.
- Nó vừa xuất hiện không lâu, vẫn còn lơ lửng trên không nên rất khó phát hiện, chiếc phi thuyền kia đã bay lạc vào đó rồi.
- Em nghe nói đó là chiếc phi thuyền chở hướng đạo tới biên giới.
Đám lính gác lắc đầu thương hại và cảm thán:
- Tội nghiệp quá! Chẳng biết họ có thể sống sót rời khỏi đó hay không.
Đàm Thụ đứng đó suy tư giây lát.
Đáng lẽ gặp chuyện như vậy thì người của Cục an ninh như bọn họ phải giúp đỡ ngay, hoặc chí ít cũng báo cáo với Tháp Trắng để xin cứu viện.
Sắc mặt Đàm Thụ thay đổi xoành xoạch, cuối cùng hắn xua tay ra lệnh:
- Đi thôi! Chuyện này không liên quan tới chúng ta, nhiệm vụ thầy hiệu trưởng giao mới là ưu tiên hàng đầu.
Lần này Đàm Thụ tới đây là vì Tào Tuấn Dân đã phái hắn dẫn theo vài tên lính gác tinh nhuệ của Cục an ninh rời thủ đô đi làm nhiệm vụ riêng.
Thấy thảm họa bất ngờ xảy ra trước mắt, hắn chỉ muốn giả vờ không biết, nhanh chóng rời khỏi đây.
- Không, không gọi cứu viện ạ?
Một lính gác ấp úng hỏi:
- Chiếc phi thuyền kia chở nhiều người lắm
Đàm Thụ liếc xéo cậu lính gác nọ. Hắn cực ghét mấy thằng ranh không biết điều và không có mắt như thế.
- Nếu lãng phí thời giờ ở đây làm lỡ dở chuyện của thầy thì cậu sẽ chịu trách nhiệm hả Tống Nguyên Tư?
- Nhưng chỉ có chúng ta chứng kiến chuyện này, nếu chúng ta không báo cáo thì bọn họ chết chắc.
Giọng Tống Nguyên Tư lí nhí dần trước cái nhìn sắc lạnh của Đàm Thụ, cuối cùng nhỏ đến khó nghe thấy.
- Ít ra... Ít ra cũng nên phát tín hiệu cầu cứu chứ.
Cậu ta rì rầm như muỗi kêu.
Tống Nguyên Tư biết một khi phát tín hiệu cầu cứu thì với tư cách là người của Cục an ninh, bọn họ không thể khoanh tay mặc kệ.
Cậu ta nói thế chắc chắn sẽ làm Đàm Thụ mất hứng.
Nhưng, nhưng đó là một chiếc phi thuyền chở đầy người. Thân là một người lính mang sứ mệnh bảo vệ nhân dân, nếu không giúp những người đó phát tín hiệu cầu cứu thì lương tâm cậu ta không cách nào yên ổn được.
Đàm Thụ đang định mắng Tống Nguyên Tư thì thấy Nghê Tễ đứng cạnh nhảy xuống vách đá cao.
Thân hình gầy gò rơi thẳng một mạch, lúc sắp sửa tiếp đất thì mũi chân chạm nhẹ vào vách đá để giảm bớt lực rơi rồi cơ thể bật ra theo quán tính. Anh nhảy vài cái, lao thẳng về hướng chiếc phi thuyền biến mất.
Thậm chí chẳng buồn giải thích gì.
- Em, em cũng đi theo xem sao. Dù gì... mình cũng phải đợi anh Nghê Tễ quay lại mà.
Tống Nguyên Tư vừa cúi gằm mặt vì bị Đàm Thụ mắng lắp bắp nói mà không dám nhìn hắn.
Sau đó cậu ta chạy một mạch theo Nghê Tễ.
Đàm Thụ nhất thời tức đỏ cả mặt.
Tuy Nghê Tễ đã quay về nhưng khi thầy có việc riêng thì vẫn cho hắn dẫn đội.
Hắn lấy làm đắc ý, tính nhân nhiệm vụ này để tỏ rõ oai phong đội trưởng, và cũng để Nghê Tễ biết địa vị bây giờ của hai người đã hoán đổi, ép anh phải phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Ai ngờ bình thường Nghê Tễ giả bộ điềm tĩnh trầm lặng, không thích hơn thua giỏi thế mà đến khi đụng chuyện thì lại chẳng xem đội trưởng như hắn ra gì, thậm chí chẳng thèm bàn bạc mà đi luôn.
Đàm Thụ hận nghiến răng.
“Thằng đó vẫn cứ ngông nghênh bốc đồng, nghĩ sao làm vậy như xưa, chẳng tôn trọng mình chút nào hết!”
Đàm Thụ nghiến răng nghĩ.
“Đáng lẽ lúc trước không nên để thằng khốn đó trở lại. Bao giờ về thủ đô, mình nhất định phải mách hết với thầy hiệu trưởng để Nghê Tễ biết tay, nhưng tốt hơn hết là khử nó luôn trong khi làm nhiệm vụ này.”
Đám lính gác còn lại nhìn nhau một hồi rồi bước tới bảo hắn:
- Nghê Tễ vô lý quá thể! Đội trưởng à, hay là... chúng ta cứ phát tín hiệu cầu cứu Tháp Trắng đi?
- Đúng thế, dù sao chúng ta cũng chẳng đi được vì phải đợi bọn họ mà.
- Hay chúng ta cũng sang đó xem thử, đứng ngoài giúp được gì thì giúp...
- Dù sao cũng nhiều sinh mạng như thế.
- Còn có không ít hướng đạo nữa.
Đàm Thụ càng tức nghẹn.
...
Thư Cảnh Đồng ngơ ngác khuỵu xuống đất.
Vũng máu đỏ tươi trước mặt từ từ lan rộng, đã sắp chạm chân cậu ta.
Cậu ta quen người xấu số đang nằm trong vũng máu. Giờ đây cơ thể trắng trẻo mong manh của cô ta đã ướt sũng máu.
Đó là một người bạn cùng lớp của Thư Cảnh Đồng, có mái tóc xoăn cắt ngắn, mặt lốm đốm tàn nhang, thi thoảng ăn nói hơi nanh nọc.
Chỉ mới đây thôi, bọn họ còn ngồi ăn cơm chung một bàn, thậm chí cậu ta vẫn không rõ mọi chuyện xảy đến thế nào.
Đầu tiên là mặt kính thứ nhất bị con quái vật tóc đen dài dị hợm kia mổ nứt, khi mọi người thét chói tai lùi ra sau thì nó đập vỡ cửa kính, nhân lúc họ chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà vọt vào trong.
Chỉ mổ một phát, chiếc mỏ nhọn như vòi muỗi đã đâm thủng bụng cô bạn kia.
Bây giờ con méo đó còn đang bám chặt xác hướng đạo kia, ré lên những tiếng kinh khiếp.
Ngay bên cạnh Thư Cảnh Đồng.
Cậu ta không dám nhìn, cũng không muốn nhìn cảnh đó.
Cậu ta biết mình nên chạy trốn.
Nhưng cơ thể cứ lúc nóng lúc lạnh, chân tay mềm nhũn không có chút sức lực nào.
Chẳng rõ đã có bao nhiêu người thiệt mạng và bao nhiêu con quái vật đã vào phi thuyền.
Tất cả những gì cậu ta biết là tiếng thét chói tai, tiếng chạy trốn và vấp ngã liên tục vang vọng.
Một cái đầu to đùng từ từ nhô lên trước mặt cậu ta.
Con quái vật kia mang khuôn mặt đàn ông trung niên, đỉnh đầu bết dầu lơ thơ vài sợi tóc bạc, bọng mắt to, mặt chảy xệ, tròng mắt đục ngầu đang nhìn chằm chằm đám đông bên trong với biểu cảm đói khát sống động đến kỳ lạ.
Nó đập khuôn mặt vào cửa sổ đánh rầm một tiếng, rồi bắt đầu nhễu nước miếng nhớp nháp lên mặt kính.
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Người Thư Cảnh Đồng lạnh ngắt, không nhúc nhích nổi, chỉ mỗi đầu óc là đang quay cuồng.
“Mau nghĩ cách đi!”
Cậu ta tự nhủ.
Vô số hình ảnh lóe lên trong đầu Thư Cảnh Đồng.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta đã xem vô số cảnh chiến đấu của loài người và loài méo. Trong phim ảnh, tiểu thuyết, chương trình phát thanh, thậm chí là quảng cáo đều có vô số cảnh chiến đấu giữa nhân loại và quái vật.
Thế nhưng trong những bộ phim điện ảnh được chế tác hoàn hảo, hay các tác phẩm văn học chứa đầy cú cua gắt ấy, khi đối diện với quái vật nguy hiểm, các hướng đạo xinh đẹp yếu đuối luôn ngã vật ra đất, hoặc run bần bật, hoặc sợ hãi hét toáng lên.
Chỉ cần họ làm thế, chắc chắn sẽ có một lính gác vọt tới cứu họ thoát khỏi cảnh nguy khốn.
Từ nhỏ đến lớn, Thư Cảnh Đồng toàn thấy những hình ảnh như thế.
Thế nên lúc nguy cấp, tất nhiên tâm trí cậu ta cũng chỉ nghĩ đến mỗi cách đó.
“Chỉ... chỉ có thể khóc thôi sao? Cứ kêu cứu là xong?” Răng Thư Cảnh Đồng va lập cập vào nhau, “À đúng rồi, có lẽ còn phải chú ý hình tượng, phải khóc thật đẹp để người ta thương xót nữa.”
Nhưng thật ra thâm tâm cậu ta đã lờ mờ hiện câu trả lời xác đáng.
Trong phim, hướng đạo cứ khóc lóc và la hét là sẽ chờ được anh hùng cứu mạng, nhưng chuyện này lại bất khả thi ngoài đời.
Cậu ta bỗng thấy cái đầu có chiếc mỏ dài như vòi muỗi ngẩng lên khỏi xác bạn mình.
Con quái vật kia đã to hơn lúc mới xuất hiện, mạch máu đỏ nhạt nổi rõ dưới da. Nó cười khúc khích, bắt đầu bò sang phía này.
“Phải, phải di chuyển thôi.”
Thư Cảnh Đồng nhắc nhở bản thân.