Xa Gần Cao Thấp
Chương 195: C195: Ai đó hỏi đường
Ai đó hỏi đường
......
Chủ nhật, Du Nhậm đang nằm ườn trên giường thì bị tiếng chuông cửa dồn dập thúc giục phải dậy mở cửa: "Viên Liễu, mới 10 giờ sáng, em đến làm gì? Rèm cửa nhà chị không cần giặt..." Mở ra, mới nhận ra là cặp đôi Ấn Tú và Bạch Mão Sinh đang cười toe toét nhìn mình.
"Hả?" Du Nhậm hoang mang, chúng ta hẹn gặp nhau khi nào vậy?
"Không hẹn trước, Mão Sinh nói nhà em vắng vẻ quá, muốn đến giúp em làm nóng bếp." Ấn Tú chỉ vào chiếc túi trên tay Bạch Mão Sinh, bên trong chứa đầy đồ ăn xanh xanh đỏ đỏ.
Du Nhậm bối rối gãi đầu: "Mau vào đi."
Mão Sinh nói năm nay mình và Ấn Tú sẽ đi chơi xa đón xuân cùng nhau, hôm nay đến nhà cậu chúc Tết sớm. Mão Sinh vừa vào nhà đã đi thẳng vào bếp bắt đầu rửa rau. Ấn Tú đun nước cho Du Nhậm, mở tủ lạnh ra nhìn: "Quả nhiên."
Du Nhậm cười, một mình em nấu cũng không ăn hết.
Càng đông càng vui. Ấn Tú đẩy Du Nhậm đi rửa mặt, bước đến cạnh Mão Sinh thử nhiệt độ nước: "Lạnh quá, chỉnh nóng hơn đi." Cô đưa tay điều chỉnh vòi nước nóng, bất ngờ Bạch Mão Sinh ghé tới hôn lên môi cô, Ấn Tú nói đây là nhà của Du Nhậm, em chú ý một chút.
Mão Sinh nói "Vâng", lại chụt thêm một cái, bị Ấn Tú đánh nhẹ: "Bạch Mão Sinh, nên nhớ em đang là diễn viên ưu tú."
Dễn viên ưu tú thì chưa, nhưng bị doạ sợ thì có. Mão Sinh nói chị không chịu nắm tay em ở ngoài từ khi nhìn thấy siêu thoại trên Weibo đó, về nhà nắm tay thì mẹ chị nói em dính lấy chị. Em dính thì làm sao, em không dính mới làm chị phải lo, đúng không?
"Chị không lo." Ấn Tú cười, đưa cho Mão Sinh chiếc tạp dề được Du Nhậm treo trên tường, đeo vào sau đó kiểm tra các loại gia vị trong nhà: "Vẫn khá đầy đủ."
Hôm nay Mão Sinh dính người cũng là điều hợp lý, cô vừa hát kịch ngoài tỉnh suốt nửa tháng, về Bách Châu lại bị Ấn Tú chở đến nhà mẹ Triệu Lan mấy ngày: "Mẹ em nhớ em."
Sáng sớm hôm nay họ mới về, hai người cùng nhau sắp xếp xong liền đến thẳng nhà Du Nhậm, Ấn Tú nói, đừng lo, hôm nay là tuần đầu tiên trong năm, Chủ nhật chắc chắn Du Nhậm sẽ không tăng ca. Mão Sinh cười, sao chị biết rõ vậy?
"Đương nhiên, chị hay nói chuyện cùng Du Nhậm." Ấn Tú gọt khoai tây, cười nói với Mão Sinh.
Vệ sinh sạch đẹp cho bản thân và phòng ngủ xong xuôi, Du Nhậm muốn đến giúp đỡ, vừa đến cửa bếp đã thấy Mão Sinh cắn vào tai Ấn Tú, cô ho khan. Mão Sinh quay lại cười ngượng ngùng: "Sẽ không có lần sau."
"Ý mình không phải vậy," Du Nhậm uống trà được Ấn Tú pha: "Mình chỉ thấy kỳ lạ..." Mà cũng không lạ, người ta "tiểu biệt thắng tân hôn" mà. Cô lắc đầu: "Mình có giúp được gì không?"
Cậu đi chơi đi. Mão Sinh bảo Ấn Tú đi cùng Du Nhậm: "Cứ giao việc nấu nướng cho mình."
Mão Sinh luôn quan tâm mọi người, thật đáng quý rằng phẩm chất ấm áp từ nhỏ của cậu ấy vẫn không thay đổi, Du Nhậm nói, trừ những khi cậu ấy trông có vẻ mềm yếu, còn lại đều rất tốt.
"Phải, bạn gái cũ của Mão Sinh thông báo kết hôn. Mão Sinh nhận được thiệp mời rồi tự lái xe đến tỉnh lỵ dự đám cưới cùng một món quà đắt giá." Ấn Tú nhìn Mão Sinh trong bếp: "Lúc đi thì vui vẻ, khi về thì mắt sưng húp".
Ấn Tú hỏi Mão Sinh, em khóc vì thấy tiếc khi người ta kết hôn phải không? Mão Sinh nói không phải thấy tiếc, là vì Tôn Điềm đã giải thích rõ ràng cho em, việc chia tay năm đó thoạt nhìn có vẻ đột ngột, nhưng thực ra chị ấy đã biết rõ lòng em miễn cưỡng. Lúc đó em nhận được lời mời đi hát ở Ninh Ba, vừa để kiếm tiền vừa để luyện tập, nhưng không bàn với chị ấy.
"Ngọn nguồn mọi chuyện không liên quan gì đến chị, vốn dĩ chỉ là duyên phận cưỡng cầu mà nên, có lẽ phải đổ vỡ tan tành nhờ một lần chia ly. Chị để em đi tiếp mà không vấn vương bất cứ điều gì, bản thân chị cũng sẽ tập trung thi biên chế." Tôn Điềm dùng bữa với Mão Sinh trước đám cưới một ngày, và đã nói sự thật.
Tôn Điềm còn nói, hai người với chiếc ví gộp lại chưa đến 500 tệ, hai tương lai mờ mịt nơm nớp âu lo, hợp lại với nhau sẽ là số âm. Nhưng chị thực sự không ngờ, Bạch Mão Sinh, em một đi sẽ không bao giờ nhìn lại. Các dịp lễ Tết cũng chỉ gửi lời hỏi thăm, Tôn Điềm cũng kiên cường, luôn không trả lời.
Mão Sinh khóc suốt chặng đường, về nhà trốn trong vòng tay của Ấn Tú: "Em đúng là một tên khốn nạn, hồi đó em đã phụ bạc những ba người."
Nghe vậy, Du Nhậm cũng sụt sịt: "May mà cậu ấy gặp được một cô gái tốt."
Ấn Tú nâng chén uống một ngụm, Mão Sinh ấy à, từ nhỏ đã lớn lên với kịch, nào đã gặp những trường hợp phức tạp đó, bản chất con người đơn giản, hết lòng hết dạ đối xử tốt với mọi người, nên cho dù đã chia tay, người ta cũng không ghi hận với em ấy. Du Nhậm cười: "Không tệ."
Ba người ăn một bữa vui vẻ, Ấn Tú và Du Nhậm uống một chai bia. Trước khi ra ngoài, Ấn Tú nhìn Du Nhậm bằng ánh mắt sáng ngời: "Em phải sôi nổi lên, ở một mình cũng phải thật nhộn nhịp."
Du Nhậm nói em khá sôi nổi mà, không có mấy người, đám nhóc Tiểu Liễu cũng sẽ tới nhộn nhịp.
Lòng Du Nhậm ấm áp, đưa cặp đôi đến tận cửa thang máy cho đến khi cánh cửa khép lại, cô mỉm cười quay về nhà, tiễn khách xong mới nhớ ra mình quên mang chìa khóa. Du Nhậm ngớ người, kéo cửa thật mạnh bằng cả hai tay, cánh cửa an ninh đó vẫn không hề nhúc nhích. Mồi hôi lạnh dừng lại một lúc, cô lục điện thoại trong túi gọi cho Du Hiểu Mẫn, đầu dây bên kia nói con chờ mẹ.
15 phút sau, Du Hiểu Mẫn xuất hiện trước mặt con gái, Phó viện trưởng trang điểm nhẹ, đi ủng cao, trên người khoác chiếc áo đắt tiền nhất cô có, nhìn thấy Du Nhậm ăn mặc mỏng manh, nét mặt lập tức nhăn lại: "Muốn tiêu đời hả Thái Thái, mặc ít thế."
"Mẹ, mẹ nhanh mở cửa cho con." Du Nhậm nói, có ai muốn ra ngoài tiễn khách mà tiện tay khoá luôn cửa đâu.
Du Hiểu Mẫn mở cửa, ngồi xuống ghế sofa nhà con gái: "May mà con gọi điện thoại, mẹ có lý do rời khỏi bữa ăn đó." Du Hiểu Mẫn nói đó là buổi họp lớp cấp ba ở Bách Châu, lại bàn về chuyện yêu và kết hôn của con cái, hỏi đến con, mẹ chỉ nói không rõ và cũng không hỏi nhiều, thế là ai cũng lên án mẹ bỏ bê con.
"Họ hiểu cái rắm gì về giáo dục. Con trai nhà ông Mã lấy vợ lần hai, lại còn lên mặt tự hào. Con gái bà Bành năm sau lấy chồng, nói sẽ đi xa nhà nuôi cháu ngoại, đã đến cái tuổi gần đất xa trời mà vẫn mù quáng quá thể. Ôi, con trai ông Hứa nợ hơn một trăm vạn, phải nhờ ông bố bán nhà trả nợ cho, hình như là do vay mượn cờ bạc..." Du Hiểu Mẫn nói, sao họ không biết tự xem lại bản thân? Họ cứ tư cách gì để nói mẹ?
Nghe vậy, Du Nhậm vui vẻ, mẹ, vậy mẹ cứ nổi giận đi, nói thẳng con trai ông lăng nhăng, con rể bà lợi dụng, con trai ông nghiện cờ... mấy ông bà cứ dọn dẹp xong mớ hỗn độn trong nhà hẵng đến đây nói chuyện giáo dục với tôi.
Du Hiểu Mẫn cau mày: "Vớ vẩn, nếu nói thật, sao mẹ làm được chức phó viện trưởng?" Đến bây giờ mẹ chỉ tiếc nuối một điều, mẹ ưu tú vậy nhưng vẫn chỉ là phó viện trưởng, đã nhiều năm vẫn chưa bỏ được chữ "phó".
"Tại sao ạ?" Du Nhậm cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Bụt chùa nhà không thiêng." Du Hiểu Mẫn nói, lần cạnh tranh công khai nào họ cũng nói mẹ có cơ hội, lần nào cũng là con mẹ nó bọn lính dù từ trên trời rơi xuống. Bây giờ mẹ càng ngày càng có tuổi, người ta thì còn trẻ. Nói trắng ra, mẹ là người phụ nữ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đề tài bàn luận đến đây, bỗng lại nói đến Du Nhậm: "Con cũng là phụ nữ, mẹ sẽ phải cảm tạ trời đất nếu sắp tới con được lên chức chính khoa, đừng trông mong Nhậm Tụng Hồng, hắn toan tính cái gì mẹ biết hết, hắn chỉ muốn lợi dụng con gái ruột nhằm khoe bản thân hắn liêm khiết thanh minh chứ gì? Tỏ ra hắn ta chí công vô tư, đại nghĩa có thể hủy diệt người thân."
"Thôi, lát nữa mẹ phải đi bóp chân, không ở đây lải nhải mấy chuyện tầm phào với con nữa." Du Hiểu Mẫn nghỉ ngơi xong, đứng dậy, nhìn sang Du Nhậm: "Thái Thái, con béo lên đấy. Chậc chậc, đúng là người phụ nữ không được tình yêu thăng hoa, người ngợm phát tướng lên, con xem, da con tối tăm nhợt nhạt, đôi mắt sưng húp lờ đờ, bụng dưới hơi nhô lên, nào, quay người lại..." Du Hiểu Mẫn đẩy Du Nhậm quay vòng, một tay vỗ mông con gái: "Trời ơi, Du Nhậm, mông con ngồi nhiều quá, biến thành cái chảo rán kìa!"
Con còn không bằng một ni cô. Du Hiểu Mẫn xót xa lắc đầu: "Phải biết chăm chút chứ, mặt nạ mẹ mua cho con đâu? Để trong tủ lạnh đấy, biết chưa?"
Du Nhậm nói con biết, con đã bắt đầu đến phòng tập thể dục lắc mỡ.
"Lắc mỡ cũng vô ích thôi, quan trọng là luyện dáng có hiểu không? Dáng người con thấp bé, chỉ được khuôn mặt giống mẹ. Phải luyện dáng mới trông cao và thẳng. Hôm khác mẹ sẽ tìm cho con một huấn luyện viên."
Không, không, Du Nhậm túm chặt Du Hiểu Mẫn: "Con không cần huấn luyện viên, con... có người dạy rồi." Cô gái lớn dạy miễn phí, tiền công chỉ là một bữa thịt nướng.
Trước khi đi, Du Hiểu Mẫn nhìn cô con gái có phần héo khô, bèn chửi Bạch Mão Sinh mười câu, chửi Tề Dịch Quả mười phút: "Chúng nó thì được thăng hoa, thế mà... thế mà bỏ lại con cô đơn một mình..."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cứ nhắc đến chuyện vô nghĩa." Du Nhậm chóng mặt: "Tình cảm là mối quan hệ hợp tác đôi bên đều có lợi, không hợp tác nữa thì thản nhiên giải tán. Con độc thân cũng rất hay mà, thật đấy."
Hay cái rắm. Du Hiểu Mẫn đóng cửa rời đi, để lại con gái ở nhà "hay" một mình. Một mình có hàng trăm hàng nghìn cái hay, có thể mặc đồ ngủ không mặc đồ lót, có thể đi một bên tất và chân trần một bên, có thể chất đống bát đĩa trong bồn rửa, có thể không cần gấp chăn... Trong khoảng thời gian không có những cuộc gọi tăng ca, niềm vui ở một mình đã làm dịu cuộc sống tập thể bó buộc hồi cấp ba và đại học của Du Nhậm.
Du Nhậm lại chui vào chăn chơi điện thoại, tin nhắn của Viên Liễu không hẹn mà đến, đúng như dự đoán, cô gái nhỏ không đến, nhưng vẫn gửi ảnh vẫn đến như thường. Cô gái nhỏ mặc bộ đồ nhảy được Du Nhậm chọn vài ngày trước, đứng trước gương vén áo lên, cố gắng hít vào khoe ra đường cơ bụng: "Chị ơi, bây giờ đã rõ chưa?"
Du Nhậm nhìn thấy hai bên phần bụng trắng trẻo có đường dọc chạy dài, cô đặt điện thoại xuống, vén chăn lên, cũng bắt chước Viên Liễu hóp bụng vào, không có đường dọc hay đường ngang nào cả, chỉ có làn da trắng nõn mềm mềm. Cô trả lời Viên Liễu: "Rõ rồi." Trước khi gửi, viết thêm hai chữ "một chút" sau từ rõ.
Đặt điện thoại sang một bên, Du Nhậm ngáp dài, muốn ngủ tiếp, nhưng tâm trí cô lại phân tán: "Du Nhậm à Du Nhậm, một tuần chỉ có một ngày nghỉ, ngươi sống như một con heo, vậy còn sự nghiệp của ngươi thì sao? Cơ thể của ngươi thì sao? Hành trình theo đuổi hướng tới ước mơ và chữ nghĩa của ngươi thì sao?"
Công việc càng mệt, con người càng được dung túng sức ỳ trong những khía cạnh khác, bởi mọi tinh thần đều dồn hết vào công việc ngày qua ngày, phần còn lại cùng lắm chỉ đủ để tự trách bản thân. Du Nhậm tự nói với chính mình: "Mình sẽ chỉ ngủ trưa, buổi chiều sẽ dậy viết tiếp."
Du Nhậm nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua cái bụng lóng lánh mồ hôi của Viên Liễu. Cố gắng không nghĩ tới, một lúc sau, cảnh cô gái nhỏ đang nhảy lại hiện lên. Du Nhậm xoay người, lấy điện thoại ra hỏi Viên Liễu: "Bôi dầu à?"
Cô gái nhỏ không trả lời, Du Nhậm đợi đúng 40 phút, mới nhận lại hai chữ: "Không bôi."
Khỏi phải nói, chắc chắn cô gái nhỏ đã mặc bộ đó đổ mồ hôi như mưa trong phòng nhảy với Triệu Giai Kỳ, với khớp gối và cổ tay linh hoạt làm động tác như bị điện giật. Du Nhậm tỏ ra mình hiểu, cô gái nhỏ nên có cuộc sống riêng, lần trước đi xem nhảy, trong đó đều là những thanh niên trẻ, lớn nhất cùng lắm mới chỉ hơn đôi mươi. Du Nhậm thấy mình như một bà cô già đã trải qua nhiều cuộc bể dâu.
Cố ngủ thêm một lát, Du Nhậm cảm thấy trong người có chút nóng. Cô đứng dậy rót nước cho mình, bỗng có tiếng gõ cửa rụt rè cùng tiếng chuông truyền tới. Du Nhậm nhìn qua mắt mèo, thấy cô gái nhỏ với đôi má đỏ bừng, vậy là mở cửa ra, chống tay trước cửa trong bộ đồ ngủ đỏ nhung kẻ sọc quê mùa hỏi: "Làm gì?" Nụ cười bất giác nở trên môi, hơi nóng trong người bị gió lạnh ngoài cửa thổi bay.
Cô gái nhỏ cười toe toét, vén áo lên: "Chị ơi, bây giờ bôi dầu rồi." Hít vào, hai đường cơ hiện lên rõ ràng và săn chắc hơn nhờ lớp dầu giúp đỡ. "Không tin à? Chị sờ xem?" Viên Liễu ưỡn bụng.
Du Nhậm quay mặt đi: "Em... em vừa đi tìm tinh dầu à?"
Không không, em dùng dầu lạc ở nhà. Viên Liễu cúi đầu ngửi: "Ồ, cũng khá thơm."
Du Nhậm nói em bỏ áo xuống, sau đó kéo Viên Liễu đến trước phòng tắm, kêu cô bé tự lau đi. Viên Liễu làm như được bảo, bụng co lại thật đáng yêu khi bị nước lạnh chạm vào. Du Nhậm nhìn Viên Liễu: "Em ngốc sao?"
Cô gái nhỏ cúi đầu kiểm tra quần áo: "May mà em thông minh, mặc quần áo cực kỳ cũ bên trong." Hì hì, em thấy Tiểu Hải cũng bôi, trông rất rõ cơ.
"Tại sao cứ cố chấp với cơ bụng thế?" Du Nhậm nói con gái nên có nhiều mỡ bảo vệ nội tạng.
Viên Liễu lau sạch dầu lạc: "Em... em thấy trên mạng nói... rất, rất được thích."
Được ai thích? Du Nhậm phì cười, vỗ đầu Viên Liễu: "Em quấy rầy giấc ngủ của chị."
Vậy chị mau ngủ đi, em đi nhảy với Triệu Giai Kỳ. Cô gái nhỏ thay giày bên cửa, trước khi đi, ánh mắt nhìn thật sâu được cất lại nhanh chóng, Du Nhậm tiễn Viên Liễu khỏi cửa, nói hôm nay em là người thứ ba tới đây.
Chị khó chịu vì bị làm phiền à? Viên Liễu xin lỗi hỏi.
Không, chị cảm thấy rất vui. Du Nhậm - người đã quen với sự cô đơn - nắm chặt tay nắm cửa, cắn môi rồi buông ra: "Đi nhảy đi, chơi vui vẻ."
Định đóng cửa, nhưng lại không đành lòng, vì cô gái nhỏ cũng đang nhìn cô, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp chứa đầy điều muốn nói, ngay giây phút ấy Du Nhậm đã hiểu mức độ lưu luyến mãnh liệt của cô gái nhỏ. Du Nhậm cười: "Đi nhanh đi."
Lại đến nhà với lý do mới lạ, lần này Viên Liễu chỉ ở lại mười phút, thật không bõ. Cô gái nhỏ giữ cửa nhà chị bằng một tay: "Em cũng không cần đi nhảy cùng Triệu Giai Kỳ, hôm nay em và cậu ấy không có hẹn."
"Em và chị cũng không có hẹn." Du Nhậm khẽ cười, một ngón tay không nhịn được mà chọc vào bụng của cô gái nhỏ qua lớp áo: "Có điều, những vị khách ghé thăm hôm nay đều là không hẹn mà đến..." Nhìn xuống, thấy chân Viên Liễu tiến lại gần một bước, Du Nhậm kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Hả?"
Lồng ngực cô gái nhỏ gấp gáp phập phồng: "Em..." Câu "Em nhớ chị" không được nói ra, "Em muốn được gặp chị mỗi ngày" mới là suy nghĩ khó lòng kiềm chế của cô gái nhỏ. "Em muốn ở bên chị." Viên Liễu nói.
Ngón tay Du Nhậm cạy lớp màng bảo vệ trên cửa chống trộm, một mảnh, hai mảnh, cứ như vậy, muôn vàn mảnh ghép khác nhau trong tâm trí cô cũng bong ra cùng lớp màng bảo vệ, chiếc giày thể thao của cô gái nhỏ lại một lần nữa bước vào ngưỡng cửa. Lần này Du Nhậm cảm thấy nguy hiểm đang gần kề trong gang tấc, ánh mắt cô ngăn cản Viên Liễu.
"Đừng bóc ra, nhìn không đẹp." Viên Liễu kéo tay Du Nhậm xuống: "Vậy em đi đây."
Viên Liễu ra ngoài, vẫy tay chào Du Nhậm rồi nhanh chóng bước vào thang máy. Cửa nhà Du Nhậm vẫn hé mở như thế, Du Nhậm giơ tay phải lên nhìn, rõ ràng chỉ là một cái nắm nhẹ, nhưng thể như có lưu lại dấu tích.
"Phong Niên, sao lúc đó cậu lại động lòng với chị Tống? Không phải cậu thích chị Tiểu Anh sao?" Trở lại giường, Du Nhậm hỏi bạn mình.
"Không phải mình động lòng, là chị ấy đã cạy mở trái tim mình." Phong Niên nói: "Cũng có thể do lúc đó mình quá cô đơn, quá muốn được yêu, chị ấy đến rất đúng lúc."
Đến rất đúng lúc. Du Nhậm tự hỏi liệu "lúc" này phải chăng chỉ là một khoảnh khắc yếu đuối? Hiện giờ cô đang yếu đuối về mọi mặt, bộ não đã buông thả công cuộc không ngừng học hỏi, cơ thể cũng không còn tốt như trước, khả năng quản lý cảm xúc mạnh mẽ bỗng nhiên nứt rạn vào một ngày cuối tuần bình thường.
Nếu yêu vì cô đơn, vậy có phải là yêu không? Lại hỏi Phong Niên, có khi nào, sẽ không thể vượt qua thử thách không?
"Du Nhậm, yêu vì cô đơn là gì? Thử thách của tình yêu là gì?" Phong Niên nói. Chúng ta luôn nhìn nhận tình yêu với tâm lý sau cơn mưa bầu trời sẽ sáng, luôn tưởng rằng phía sau thử thách là một kết cục mộng mơ. Chúng ta đều nói yêu, nhưng chỉ khi thực sự rơi vào đó mới biết tình yêu muôn hình vạn trạng thế nào.
Vì cô đơn, vì tính cách quyến rũ, vì tài năng, vì cơ chế dopamine trong cơ thể được kích hoạt, vì củi gần rơm lâu ngày cũng cháy, vì ngoại hình và vóc dáng... Bất kể vì lý do gì, có phải đều ngấm ngầm bao hàm những phỏng đoán hoặc cao hoặc thấp về kết cục của tình yêu? Không biết loại phỏng đoán này có mang ý nghĩa "liệu có vượt qua thử thách" hay không?
Yêu vì cô đơn không nên được giải quyết bằng cách cộng sinh cộng diệt, không nên cắt đứt hoặc gắng gượng cầm máu bằng biện pháp cưỡng chế. Cô đơn là cái giếng không đáy, cho dù nắm tay một ai đó, nghe lời thề của ai đó, nghe thấy tiếng vọng dưới đáy giếng và nhìn thấy hình bóng của hai người, nhưng chỉ bản thân ta biết rõ chẳng thể nào chạm đến nơi tận cùng, bởi cái giếng đó được nối với mạng lưới sông ngầm rộng lớn, nối liền với cả những phân ly ngay cả chúng ta cũng không hề hay biết.
"Phải tự tìm tòi, tự đối mặt với cô đơn, đừng toan kéo người đó vào cảnh ngộ quá mức âm u đến thế cùng mình, người ấy cũng có giếng và mạch nước ngầm của riêng họ." Nhỏ nhẹ, Du Nhậm nối tiếp lời Phong Niên.
Du Nhậm có thể nghe thấy tiếng nước chảy tịch mịch sâu trong lòng mình, đôi khi cô sợ nơi xa hơn, không muốn tiếp tục khám phá, luôn nói: "Cứ đến đây thôi, lại trở về nào." Có lúc đi bộ mệt mỏi, cô bất giác nhìn lên trên, người thân, bạn bè đều đang ló đầu trên mép giếng.
Yên tĩnh quá, đã bao tháng năm trôi qua, cảm giác buồn rầu cuồn cuộn bao quanh bản thân vẫn còn đó. Nhưng có đâu đó một âm thanh rất vang, là từng viên đá không ngừng được ném đến, là tiếng hỏi đường vang vọng trong lòng giếng. Nếu không nghe thấy, sẽ cô đơn biết bao? Nếu vẫn mãi giả vờ như không nghe thấy, người ném đá sẽ cô đơn biết nhường nào?
Cửa nhà hôm nay mở ra đóng lại ba lần, đã từ lâu Du Nhậm chưa cảm thấy ấm cúng như vậy. Viên Liễu đã đi, trong lòng cô có cảm giác không quen. Cô mở điện thoại lên, đưa từng đoạn video và hình ảnh được cô gái nhỏ gửi lưu vào bộ nhớ, nhặt những viên đá đó lên ngắm nhìn, đùa nghịch, coi như là an ủi vậy.
......