Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu
Chương 54: Họ là những người yêu thân mật nhất
Ngày trước, họ là những người bạn tốt nhất. Còn từ hôm nay trở đi, họ là những người yêu thân mật nhất
- --
Đó là một nụ hôn không giữ lại điều gì.
Họ chia sẻ hơi thở, nhịp tim, và từ giây phút này, Hà Nhạc Chi cũng sẽ yêu anh mà không giữ lại gì cho riêng mình.
Hà Nhạc Chi kiên định nhìn vào mắt Hàn Phương Trì, cả hai người ở khoảng cách rất gần, ánh mắt họ như đang phác họa từng nét trên gương mặt đối phương.
Hàn Phương Trì như một con thú bị thương, trong từng hành động của anh có nỗi đau vẫn đang rỉ máu.
Hà Nhạc Chi biết điều đó nhưng không chạm vào vết thương ấy, chỉ lặng lẽ vỗ về và trao cho anh những nụ hôn dịu dàng. Hắn vừa cho đi vừa che chở, bảo vệ người mình yêu.
Họ đứng bên tường, ngay cửa phòng tắm, tránh khỏi những ô cửa sáng ở hai đầu nam bắc, trốn khỏi ánh đèn trong phòng khách, nơi góc tối mờ, cả hai nhìn rõ khuôn mặt của nhau.
Lúc này, không còn là chuyện quen hay lạ. Dù họ có là cặp đôi ở tuổi mười sáu hay ba mươi mốt, trong khoảnh khắc này, khi ánh mắt họ giao nhau, họ chỉ là hai người yêu nhau mà thôi.
Hà Nhạc Chi vẫn cười ngay cả lúc này, hắn đưa tay chạm vào mặt Hàn Phương Trì, nhẹ nhàng vuốt má anh rồi đùa: "Em thú vị lắm đúng không?"
Hàn Phương Trì không đáp, chỉ nhìn hắn sâu lắng.
Hà Nhạc Chi nắm lấy tay anh kéo vào phòng ngủ, bật đèn lên và quay lại mỉm cười: "Em rất thú vị đấy, lại đây nào."
Từ hôm nay trở đi, Hà Nhạc Chi sẽ trao cho anh một tình yêu tuyệt đối, đêm nay cũng sẽ là sự gần gũi không có bất kỳ khoảng cách nào.
Hắn muốn nói với Hàn Phương Trì rằng: Em hoàn toàn thuộc về anh, anh có thể làm bất cứ điều gì với em mà không cần lo lắng bất kỳ điều gì khác.
Hàn Phương Trì như rất thích ôm, anh luôn ôm rất chặt và không muốn buông ra.
"Phương Trì."
Hàn Phương Trì nhìn hắn: "Hửm?"
"Điện thoại." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì không hỏi tại sao, anh chống tay ngồi dậy, lấy điện thoại từ túi ra đưa cho Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi bấm bấm vài lần trên điện thoại, trong khi Hàn Phương Trì không nhìn lấy một lần.
Hà Nhạc Chi hỏi: "Mật khẩu thanh toán?"
"Giống như mật khẩu khóa cửa."
Hà Nhạc Chi nhanh chóng nhập vào, khi màn hình hiển thị "Thanh toán thành công", hắn liền khóa điện thoại và ném sang một bên.
Khi Hà Nhạc Chi muốn đối xử tốt với ai, hắn sẽ không giữ lại gì, sẵn sàng trao hết tình yêu của mình.
Và Hàn Phương Trì chính là người nhận toàn bộ tình yêu đó.
Linh hồn đầy vết thương của anh được Hà Nhạc Chi nâng niu trong vòng tay, được hắn chăm sóc và xoa dịu, trở thành một khối mềm mại áp sát vào lồng ngực Hà Nhạc Chi, nơi đó là chốn về của anh.
Hà Nhạc Chi giống như làn nước hồ phơi nắng cả ngày, ấm áp mà ở bên anh.
Hàn Phương Trì cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi hắn, sau đó đặt môi mình lên môi Hà Nhạc Chi trong vài giây, ngẩng lên nhìn hắn và nói: "Anh mãi mãi thuộc về em."
Hà Nhạc Chi mỉm cười, Hàn Phương Trì lại nói: "Anh yêu em."
Không có ngôn từ nào có thể diễn tả chính xác những gì đang diễn ra lúc này. Họ lặng lẽ ôm nhau.
Hơi thở và nhịp tim của họ vang vọng, như thể họ đã hoàn toàn thuộc về nhau.
Sau khi bình yên trở lại, Hàn Phương Trì ngẩng đầu lên, cố chấp hỏi.
Anh: "Em có yêu anh không?"
Hà Nhạc Chi véo nhẹ tai anh, định nói gì đó nhưng rồi đổi thành: "Không thì sao?"
Hàn Phương Trì cúi xuống, lần thứ vô số trong đêm nay hôn hắn.
Khi những việc thân mật nhất đã hoàn tất, mọi mối quan hệ được khẳng định, họ chính thức trở thành người yêu vào ngày Thất Tịch này.
Ngày trước, họ là những người bạn tốt nhất. Còn từ hôm nay trở đi, họ là những người yêu thân mật nhất.
- --
Đó là một nụ hôn không giữ lại điều gì.
Họ chia sẻ hơi thở, nhịp tim, và từ giây phút này, Hà Nhạc Chi cũng sẽ yêu anh mà không giữ lại gì cho riêng mình.
Hà Nhạc Chi kiên định nhìn vào mắt Hàn Phương Trì, cả hai người ở khoảng cách rất gần, ánh mắt họ như đang phác họa từng nét trên gương mặt đối phương.
Hàn Phương Trì như một con thú bị thương, trong từng hành động của anh có nỗi đau vẫn đang rỉ máu.
Hà Nhạc Chi biết điều đó nhưng không chạm vào vết thương ấy, chỉ lặng lẽ vỗ về và trao cho anh những nụ hôn dịu dàng. Hắn vừa cho đi vừa che chở, bảo vệ người mình yêu.
Họ đứng bên tường, ngay cửa phòng tắm, tránh khỏi những ô cửa sáng ở hai đầu nam bắc, trốn khỏi ánh đèn trong phòng khách, nơi góc tối mờ, cả hai nhìn rõ khuôn mặt của nhau.
Lúc này, không còn là chuyện quen hay lạ. Dù họ có là cặp đôi ở tuổi mười sáu hay ba mươi mốt, trong khoảnh khắc này, khi ánh mắt họ giao nhau, họ chỉ là hai người yêu nhau mà thôi.
Hà Nhạc Chi vẫn cười ngay cả lúc này, hắn đưa tay chạm vào mặt Hàn Phương Trì, nhẹ nhàng vuốt má anh rồi đùa: "Em thú vị lắm đúng không?"
Hàn Phương Trì không đáp, chỉ nhìn hắn sâu lắng.
Hà Nhạc Chi nắm lấy tay anh kéo vào phòng ngủ, bật đèn lên và quay lại mỉm cười: "Em rất thú vị đấy, lại đây nào."
Từ hôm nay trở đi, Hà Nhạc Chi sẽ trao cho anh một tình yêu tuyệt đối, đêm nay cũng sẽ là sự gần gũi không có bất kỳ khoảng cách nào.
Hắn muốn nói với Hàn Phương Trì rằng: Em hoàn toàn thuộc về anh, anh có thể làm bất cứ điều gì với em mà không cần lo lắng bất kỳ điều gì khác.
Hàn Phương Trì như rất thích ôm, anh luôn ôm rất chặt và không muốn buông ra.
"Phương Trì."
Hàn Phương Trì nhìn hắn: "Hửm?"
"Điện thoại." Hà Nhạc Chi nói.
Hàn Phương Trì không hỏi tại sao, anh chống tay ngồi dậy, lấy điện thoại từ túi ra đưa cho Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi bấm bấm vài lần trên điện thoại, trong khi Hàn Phương Trì không nhìn lấy một lần.
Hà Nhạc Chi hỏi: "Mật khẩu thanh toán?"
"Giống như mật khẩu khóa cửa."
Hà Nhạc Chi nhanh chóng nhập vào, khi màn hình hiển thị "Thanh toán thành công", hắn liền khóa điện thoại và ném sang một bên.
Khi Hà Nhạc Chi muốn đối xử tốt với ai, hắn sẽ không giữ lại gì, sẵn sàng trao hết tình yêu của mình.
Và Hàn Phương Trì chính là người nhận toàn bộ tình yêu đó.
Linh hồn đầy vết thương của anh được Hà Nhạc Chi nâng niu trong vòng tay, được hắn chăm sóc và xoa dịu, trở thành một khối mềm mại áp sát vào lồng ngực Hà Nhạc Chi, nơi đó là chốn về của anh.
Hà Nhạc Chi giống như làn nước hồ phơi nắng cả ngày, ấm áp mà ở bên anh.
Hàn Phương Trì cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi hắn, sau đó đặt môi mình lên môi Hà Nhạc Chi trong vài giây, ngẩng lên nhìn hắn và nói: "Anh mãi mãi thuộc về em."
Hà Nhạc Chi mỉm cười, Hàn Phương Trì lại nói: "Anh yêu em."
Không có ngôn từ nào có thể diễn tả chính xác những gì đang diễn ra lúc này. Họ lặng lẽ ôm nhau.
Hơi thở và nhịp tim của họ vang vọng, như thể họ đã hoàn toàn thuộc về nhau.
Sau khi bình yên trở lại, Hàn Phương Trì ngẩng đầu lên, cố chấp hỏi.
Anh: "Em có yêu anh không?"
Hà Nhạc Chi véo nhẹ tai anh, định nói gì đó nhưng rồi đổi thành: "Không thì sao?"
Hàn Phương Trì cúi xuống, lần thứ vô số trong đêm nay hôn hắn.
Khi những việc thân mật nhất đã hoàn tất, mọi mối quan hệ được khẳng định, họ chính thức trở thành người yêu vào ngày Thất Tịch này.
Ngày trước, họ là những người bạn tốt nhất. Còn từ hôm nay trở đi, họ là những người yêu thân mật nhất.