Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu
Chương 38: Va chạm nhẹ nhàng
Ánh mắt giao nhau dường như có trọng lượng đè lên thân thể, tạo nên một cảm giác va chạm nhẹ nhàng
- --
Quen biết nhiều năm cũng có cái không hay cho lắm, đó là chỉ cần có chút gì đó không bình thường thì sẽ lập tức bị phát hiện ra ngay.
Từ nhỏ, Hà Nhạc Chi đã không đặt mục tiêu phải trở thành người quá nỗ lực phấn đấu. Khi còn đi học, hắn chỉ cần đạt mức học sinh khá giỏi là đủ, thi vào một trường đại học tầm trung và sau này kiếm một công việc ổn định là được rồi.
Sau khi đi làm, hắn tỉnh táo dành toàn bộ sức lực trong một thời gian để thi lấy chứng chỉ. Mặc dù hiện nay chứng chỉ kỹ sư điện không còn có giá trị như mười năm trước, nhưng vẫn giúp hắn có một thu nhập khá trong ngành. Trong lúc làm việc, hắn chỉ cần tập trung nghiên cứu sâu thêm, làm thêm một chút việc, cuối năm nhận thêm chút tiền thưởng là đã khá tốt rồi.
Mặc dù công việc hàng ngày không có gì khó khăn, khi công ty có nhiều việc, hắn cũng sẵn sàng làm thêm. Nhưng nếu nói rằng hắn yêu công việc đến mức tranh nhau tăng ca hay xung phong đi công tác thì điều đó cả đời này cũng không bao giờ xảy ra.
Vì vậy khi hắn chủ động xin đi công tác, chắc chắn trong lòng hắn đã có tính toán riêng.
"Định làm hết việc của công ty các cậu sao?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không hết được đâu..." Hà Nhạc Chi vừa theo sau anh, vừa lẩm bẩm đi vào bếp, "Công ty bọn tôi làm ăn tốt, sếp cũng có nhiều nguồn lực nữa."
"Sếp có nhiều nguồn lực lại thêm kỹ sư siêng năng như cậu," Hàn Phương Trì liếc nhìn hắn, "Thì ngày càng giàu lên đấy nhỉ."
Ban đầu Hà Nhạc Chi còn hơi ngượng, nhưng nghe anh nói vậy không thể nhịn cười mà đáp: "Anh đừng có cay độc với tôi."
Hàn Phương Trì không nói gì thêm, trong bếp mọi nguyên liệu đã được Hà Nhạc Chi chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần xào qua là xong nên không có gì cần Hàn Phương Trì phải động tay, anh chỉ đứng tựa vào cửa tủ lạnh nhìn.
Anh đang nhìn gì vậy? Hà Nhạc Chi không dám ngẩng đầu, bản thân hắn cũng không rõ vì sao.
"Cuối tuần định làm gì?" Hàn Phương Trì hỏi.
Giờ mới thứ tư mà anh đã hỏi rồi, Hà Nhạc Chi chưa có kế hoạch gì nên đáp: "Chưa biết nữa."
"Cuối tuần này tôi được nghỉ cả hai ngày." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Hắn quay lưng lại phía Hàn Phương Trì, nghe anh nói: "Có gì sắp xếp xong thì báo tôi một tiếng."
Hà Nhạc Chi ban đầu đáp "Được thôi." rồi quay đầu lại hỏi: "Anh có việc gì à?"
"Không có," Hàn Phương Trì nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, "Muốn cùng cậu đi chơi thôi." Hà Nhạc Chi quay đầu lại, chỉ đáp "À" một tiếng.
Hàn Phương Trì ở tuổi ngoài ba mươi khiến cho Hà Nhạc Chi có cảm giác... khó nắm bắt hơn so với hồi hai mươi nhiều.
Anh không còn dễ dàng bị uốn nắn, thay vì làm theo ý muốn của người khác, anh bắt đầu có suy nghĩ riêng mình. Ánh mắt đôi khi mang theo sự dò hỏi, đôi lúc lại châm chọc vài câu.
Thật khó mà đối phó. Hà Nhạc Chi nằm trên giường đờ đẫn nhìn lên trần nhà, trong lòng nghĩ thầm.
Ninh Cẩn cũng lập một nhóm, gồm tám người thường hay chơi đánh cầu lông cùng nhau, đang hẹn nhóm gặp nhau ra chơi.
Hắn ta nhắc đến Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì, Hà Nhạc Chi đáp: Tôi và Phương Trì có thể đi.
Hàn Phương Trì đã đặt trước cả cuối tuần cho hắn, mặc dù Hà Nhạc Chi có thể tìm cớ như tăng ca hay về nhà dì nhỏ vân...vân..., nhưng cũng không cần thiết. Mà nếu làm như vậy thì Hàn Phương Trì lại có chuyện để nói. Hắn nghĩ, tốt hơn hết là im lặng, nên đã chủ động báo cả hai sẽ cùng đi.
Bây giờ Hà Nhạc Chi đã rất thân thiết với nhóm bạn của Ninh Cẩn, ngay cả khi không có Hàn Phương Trì thì hắn cũng có thể đến chơi một mình.
Ninh Cẩn nhắn trong nhóm: Chúng ta đi sân gần nhà Thượng Kỳ nhé? Chỗ đó mới mở, ít người.
Hà Nhạc Chi chưa kịp nói gì, Hàn Phương Trì đã lên tiếng: Đến sân gần nhà tôi đi.
Ninh Cẩn hỏi: Vì?
Hàn Phương Trì đáp: Không muốn lái xe, hai bọn tôi đi bộ đến.
Ninh Cẩn bảo: Hai người các cậu đừng có mà lười biếng, ít người thì yên tĩnh hơn, gần nhà cậu đông lắm.
Hàn Phương Trì: Vậy thì đi chỗ ở vành đai ba* đi.
*Các đường vành đai ở Bắc Kinh bao gồm 7 tuyến đường vòng quanh thành phố. Trong đó, Đường vành đai 3 dài 48,3 km, hoàn thành từ năm 1958 (đoạn phía Tây Nam hoàn thành năm 1981) và là tuyến đường vành đai đầu tiên ở Bắc Kinh (Nguồn: Baidu).
Thượng Kỳ: Tôi sao cũng được.
Ninh Cẩn: Sao giờ cậu lắm chuyện thế hả Trưởng khoa Hàn! Đi chỗ mới mở đi.
Hàn Phương Trì: Vậy anh tìm thêm hai người nữa, bọn tôi không đi đâu, nhà Thượng ca xa bọn tôi quá.
Thượng Kỳ: Hahaha.
Ninh Cẩn: Cậu có bực bội gì ở chỗ làm không đấy? Có bị thầy cậu phê bình không? Sao phiền quá vậy?
Hàn Phương Trì: 1.
Ninh Cẩn nói: Thế thì đi chỗ ở vành đai ba.
Hà Nhạc Chi chỉ im lặng theo dõi cuộc trò chuyện trong nhóm mà không tham gia. Có mấy lần hắn định nói đi đâu cũng được, nhưng Hàn Phương Trì trả lời nhanh quá khiến hắn không có cơ hội lên tiếng.
Ninh Cẩn trêu Hàn Phương Trì lắm chuyện, nhưng thực ra Hàn Phương Trì đâu có kén chọn nơi, cũng không ngại phiền phức. Chỉ có Hà Nhạc Chi hiểu rằng hai phòng tập mà Hàn Phương Trì đề cập đều có phòng tắm riêng, không phải phòng tắm công cộng.
Hà Nhạc Chi nghĩ, thực ra chính hắn mới là người lắm chuyện nhất.
Buổi trưa họ cùng nhau ăn cơm, chiều thì đi chơi cầu lông.
Vừa gặp mặt nhau là Ninh Cẩn lại trêu Hàn Phương Trì phiền phức nhưng anh không quan tâm, thích nói thì nói.
Hà Nhạc Chi nhìn bộ dạng nước đổ lá khoai của anh lại cảm thấy có chút buồn cười, bèn cười khẽ.
"Nhạc Chi cũng cười nhạo cậu kìa." Ninh Cẩn nói.
"Tôi không nha." Hà Nhạc Chi vội nói.
"Hôm nay theo phe tôi nhé?" Ninh Cẩn vẫy vẫy tay với Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi liếc nhìn Hàn Phương Trì, đúng lúc anh cũng nhìn qua, Hà Nhạc Chi nói: "Không theo."
Hắn cười: "Tôi chơi với Phương Trì."
"Vậy cậu chuẩn bị mời bọn tôi đi ăn là vừa, tôi muốn ăn thịt nướng." Ninh Cẩn nói.
"Chưa chắc đâu!" Hà Nhạc Chi rút một quả cầu ra khỏi ống, "Đâu phải anh chưa từng thua tụi này."
"Cứ chờ lần tới Hàn Phương Trì không đến đi," Ninh Cẩn cười hừ hừ, "Lúc đó đừng có theo phe tôi."
Hà Nhạc Chi nói: "Lần sau thì để sau tính."
Nếu không kể đến những năm trước thì từ năm ngoái hắn đã gắn bó khá mật thiết với Hàn Phương Trì gần một năm rồi. Giờ đôi khi giọng điệu của hắn cũng có phần giống với Hàn Phương Trì, ngay cả biểu cảm cũng vậy.
Thời gian gần đây Hà Nhạc Chi ít vận động, ba ngày hai bữa đi công tác, nên rảnh chút để chạy bộ được thì đã tốt lắm rồi.
Hôm nay khi chơi ở sân sau, Ninh Cẩn và Thượng ca đều thích đánh cầu nhanh*, đòi hỏi tốc độ và sức bền. Hà Nhạc Chi toát mồ hôi, cả người đều nóng bừng vì chạy, cảm thấy rất sảng khoái.
*Trong cầu lông, đánh cầu nhanh (đánh nhanh) giúp tăng tốc độ trận đấu, ép đối thủ phải phản ứng nhanh hơn, từ đó mang lại lợi thế cho người chơi. Đánh nhanh có sức xuyên phá mạnh mẽ, có thể tấn công đối phương nhanh chóng và tạo ra áp lực lớn. Đồng thời, đánh cầu nhanh cũng rèn luyện khả năng bùng nổ và sự phối hợp cơ thể, tăng cường sức mạnh cho cánh tay (Nguồn: yumaoqiu6).
Hắn và Hàn Phương Trì hầu như không nói chuyện, cũng chẳng cần phải nói, đôi khi chỉ chạm ánh mắt rồi mỗi người lại quay đi.
Khi chơi hết một ống cầu, trong lúc nghỉ, Hà Nhạc Chi đi tìm khăn ướt trong túi của Hàn Phương Trì.
Túi đặt trên ghế, hắn cúi người xuống tìm.
"Phương Trì," Hà Nhạc Chi lục lọi trong đống quần áo một lúc mà không thấy, hỏi, "Anh có mang theo không?"
Hàn Phương Trì đang nói chuyện với Ninh Cẩn, hắn ta nghe nói một giáo sư ở bệnh viện không khỏe, vừa nhớ ra nên hỏi Hàn Phương Trì về chuyện này.
Hàn Phương Trì quay lại và đáp: "Có mang theo."
"Tìm thấy rồi." Hà Nhạc Chi nói.
Trên hàng ghế ngồi, bên cạnh là hai học sinh vừa tan học đang đeo ba lô chờ bạn. Khi người bạn đồng hành vừa tới thì hai học sinh cùng đứng dậy.
Hà Nhạc Chi cúi người còn chưa kịp đứng thẳng, một trong hai đứa trẻ xoay người khiến chiếc ba lô theo đó vẽ thành một đường cung, nặng nề đập mạnh vào mặt Hà Nhạc Chi, dây kéo cọ xát qua trán và khóe mắt hắn. Cú đập khiến tầm nhìn của Hà Nhạc Chi tối sầm lại. Hắn dùng tay che lấy mắt, lùi hai bước về phía sau.
"Ôi mẹ ơi, chú ơi, chú không sao chứ ạ!" Đứa trẻ hoảng hốt, lúng túng xin lỗi, "Con xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ạ!"
"Không..." Hà Nhạc Chi cúi người, mắt bên này tạm thời chưa mở được. Vốn hắn định nói là không sao, nhưng một đứa trẻ đứng dậy đập mặt hắn lại gọi hắn là "chú", điều này khiến hắn không cam lòng chút nào.
"Em học cấp hai rồi à?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Con học lớp tám rồi ạ!" Đứa trẻ càng hoảng, không ngừng xin lỗi.
"Em gọi "anh" thì anh không sao," Hà Nhạc Chi vừa che lấy phần bị đập vừa nói, "Em học lớp tám rồi mà gọi anh là chú thì anh hơi khó chịu đó."
"Anh!" Hai đứa trẻ đồng thanh gọi.
Nghe thấy tiếng Hàn Phương Trì liền quay lại nhìn, lúc này Hà Nhạc Chi đã ngồi xuống, chỉ là tay vẫn còn ôm trán, đầu cúi xuống.
Sắc mặt Hàn Phương Trì thay đổi, nhanh chóng chạy đến, vứt cây vợt sang một bên, hỏi: "Sao thế?"
"Bị đập một cái, không sao." Hà Nhạc Chi bị đập trúng sống mũi, bây giờ mũi còn hơi đau, giọng nói có chút nghẹt.
"Để tôi xem nào." Hàn Phương Trì hơi cúi xuống, gỡ tay hắn ra rồi nâng mặt lên.
Ninh Cẩn và Thượng ca cũng tiến lại hỏi thăm.
Hai đứa trẻ bên cạnh cùng với bạn của chúng hoảng hốt không yên. Hà Nhạc Chi phất tay bảo bọn nhỏ, nói: "Không sao đâu, mấy đứa đi nhanh đi."
"Anh ơi, anh có cần đi bệnh viện không ạ?" Đứa trẻ lo lắng hỏi.
"Anh không cần đâu," Hà Nhạc Chi bật cười, chỉ về phía trước, "Họ đều là bác sĩ đó."
Đứa trẻ đi được ba bước thì ngoảnh lại, Hà Nhạc Chi vẫn chưa mở được mắt. Phần trán và khóe mắt bị dây kéo làm xước, có thể thấy vết cọ xát rõ ràng. Vừa rồi hắn lấy tay ôm trán, tay và mặt đều đầy mồ hôi, vết xước lại đau nữa.
"Mắt mở không được à?" Hàn Phương Trì ở rất gần, tay nâng mặt hắn, hỏi khẽ.
"Được, chỉ là hơi đau, để tôi nghỉ thêm chút nữa đã." Hà Nhạc Chi đáp.
Hàn Phương Trì lấy khăn ướt lau mặt cho hắn, tay kia đỡ sau gáy hắn, như đang lau mặt cho một đứa trẻ con.
Hai người Ninh Cẩn đứng bên cạnh nhìn nhìn rồi đưa thêm một tờ khăn ướt khác cho Hàn Phương Trì. Hàn Phương Trì nhận lấy rồi nhẹ nhàng lau xung quanh vùng da bị xước của hắn.
Như thế này thật sự quá gần.
Ở khoảng cách gần như vậy, họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hà Nhạc Chi hơi ngửa đầu ra sau nhưng đầu bị giữ chặt không thể né tránh.
"Đau không?" Động tác của Hàn Phương Trì ngừng một lát, sau đó ôn nhu hơn, "Đừng cử động."
Hà Nhạc Chi cúi đầu không nói gì.
Hàn Phương Trì nói: "Mở mắt ra thử xem."
"Mở được." Hà Nhạc Chi mở mắt, thấy ánh mắt Hàn Phương Trì chỉ cách chưa đến hai mươi centimet đang chăm chú nhìn hắn.
Mắt hắn đã sung huyết lên, nhìn mọi thứ như có một lớp màng vậy, nhưng không có gì nghiêm trọng. Hắn ngẩng lên để Hàn Phương Trì xem mắt mình, cũng nhìn gần vào mắt và sống mũi của anh.
Hai người trước đây chưa từng gần gũi đến thế.
"Đang đeo kính áp tròng à?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Ừm."
Hàn Phương Trì nói: "Lau tay đi rồi tháo ra nhé?"
"Bây giờ chưa tháo được, để tôi nghỉ thêm vài phút nữa đi." Hiện tại vẫn chưa ổn nên không thể chạm vào mắt được.
"Trông có vẻ không nặng lắm, nhưng vẫn nên đi kiểm tra đi." Ninh Cẩn nói.
"Không cần đâu, thật sự không sao mà." Hà Nhạc Chi đáp.
Hàn Phương Trì chắc chắn hắn không sao mới thả ra. Nhưng không biết có phải vì tay Hàn Phương Trì quá nóng hay không mà Hà Nhạc Chi cảm thấy cổ và sau tai bị anh giữ vẫn còn nóng rần.
Hai người Ninh Cẩn bên cạnh không thấy có gì bất thường, có lẽ chỉ Hà Nhạc Chi mới cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá gần gũi thôi.
Hàn Phương Trì đứng bên cạnh, tầm nhìn ngang của Hà Nhạc Chi là ở vùng xương sườn của anh.
Hắn không nhìn thấy mặt Hàn Phương Trì, cũng không muốn ngẩng đầu lên.
Tối đó khi về, khu vực bị xước đã dần trở nên xanh tím, vết thương nhỏ nhưng nối thành mảng nhìn rất thảm thương.
Hàn Phương Trì đi cùng hắn, mang theo nước muối sinh lý. Trước đó đã dùng nước muối sinh lý để lau. Đúng là khi bị ba bác sĩ để ý, chỉ bị xước một chút mà cũng phải khử trùng bằng nước muối sinh lý mới được. Hà Nhạc Chi trong suốt mấy năm qua bị va chạm không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ khử trùng, chưa từng được chăm sóc chu đáo đến vậy.
"Mắt còn đau không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không đau chút nào nữa." Hà Nhạc Chi nói, "Chỉ đau lúc đó thôi, giờ thì không sao rồi."
Hàn Phương Trì "Ừ" một tiếng, rồi bảo hắn: "Mấy ngày tới đừng đeo kính áp tròng nữa."
Hà Nhạc Chi gật đầu: "Được rồi, biết rồi mà."
Đến ngày hôm sau, vết xanh tím còn rõ hơn cả đêm trước. Da của Hà Nhạc Chi vốn đã trắng, bây giờ vết bầm tím càng nổi bật hơn.
Vết thương trên mặt có thể khiến người khác trông hoặc là hài hước, hoặc là đáng thương. Hà Nhạc Chi thuộc loại thứ hai, khi không nói gì và lặng lẽ ngồi đó, trông hắn thật đáng thương.
"Tôi pha trà cho cậu uống nhé?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi lắc đầu: "Tôi không khát."
Hắn ngồi ở bàn ăn xem điện thoại, không lại gần ghế sofa, mà phía nhà ăn nằm ở hướng Bắc nên hơi tối. Hắn mặc áo hoodie màu xám, hơi rộng, trông như một học sinh cô đơn bị tách biệt vậy.
"Cậu ngồi đó không thấy lạnh à?" Hàn Phương Trì lại hỏi hắn.
Hà Nhạc Chi thật sự cũng thấy hơi lạnh nên đến bên này ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn. Ánh nắng chiếu rọi khắp khu vực này, mang theo chút ấm áp phủ lên người hắn.
Hà Nhạc Chi cảm thấy rất dễ chịu, dựa vào lưng ghế sofa, đôi mắt lúc mở lúc nhắm.
Khi hắn mở mắt lần nữa, mặc dù có vẻ lười biếng, ánh mắt vẫn vô thức nhìn sang bên cạnh. Đúng lúc đó, Hàn Phương Trì cũng đang nhìn về phía hắn.
Cả hai không hề phòng bị, ánh mắt giao nhau dường như có trọng lượng đè lên thân thể, tạo nên một cảm giác va chạm nhẹ nhàng.
Hàn Phương Trì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn Hà Nhạc Chi như thể cảm thấy ánh nắng làm chói mắt nên lại nhắm mắt thêm lần nữa, chỉ có hàng mi khẽ run rẩy.
- --
Quen biết nhiều năm cũng có cái không hay cho lắm, đó là chỉ cần có chút gì đó không bình thường thì sẽ lập tức bị phát hiện ra ngay.
Từ nhỏ, Hà Nhạc Chi đã không đặt mục tiêu phải trở thành người quá nỗ lực phấn đấu. Khi còn đi học, hắn chỉ cần đạt mức học sinh khá giỏi là đủ, thi vào một trường đại học tầm trung và sau này kiếm một công việc ổn định là được rồi.
Sau khi đi làm, hắn tỉnh táo dành toàn bộ sức lực trong một thời gian để thi lấy chứng chỉ. Mặc dù hiện nay chứng chỉ kỹ sư điện không còn có giá trị như mười năm trước, nhưng vẫn giúp hắn có một thu nhập khá trong ngành. Trong lúc làm việc, hắn chỉ cần tập trung nghiên cứu sâu thêm, làm thêm một chút việc, cuối năm nhận thêm chút tiền thưởng là đã khá tốt rồi.
Mặc dù công việc hàng ngày không có gì khó khăn, khi công ty có nhiều việc, hắn cũng sẵn sàng làm thêm. Nhưng nếu nói rằng hắn yêu công việc đến mức tranh nhau tăng ca hay xung phong đi công tác thì điều đó cả đời này cũng không bao giờ xảy ra.
Vì vậy khi hắn chủ động xin đi công tác, chắc chắn trong lòng hắn đã có tính toán riêng.
"Định làm hết việc của công ty các cậu sao?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không hết được đâu..." Hà Nhạc Chi vừa theo sau anh, vừa lẩm bẩm đi vào bếp, "Công ty bọn tôi làm ăn tốt, sếp cũng có nhiều nguồn lực nữa."
"Sếp có nhiều nguồn lực lại thêm kỹ sư siêng năng như cậu," Hàn Phương Trì liếc nhìn hắn, "Thì ngày càng giàu lên đấy nhỉ."
Ban đầu Hà Nhạc Chi còn hơi ngượng, nhưng nghe anh nói vậy không thể nhịn cười mà đáp: "Anh đừng có cay độc với tôi."
Hàn Phương Trì không nói gì thêm, trong bếp mọi nguyên liệu đã được Hà Nhạc Chi chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần xào qua là xong nên không có gì cần Hàn Phương Trì phải động tay, anh chỉ đứng tựa vào cửa tủ lạnh nhìn.
Anh đang nhìn gì vậy? Hà Nhạc Chi không dám ngẩng đầu, bản thân hắn cũng không rõ vì sao.
"Cuối tuần định làm gì?" Hàn Phương Trì hỏi.
Giờ mới thứ tư mà anh đã hỏi rồi, Hà Nhạc Chi chưa có kế hoạch gì nên đáp: "Chưa biết nữa."
"Cuối tuần này tôi được nghỉ cả hai ngày." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Hắn quay lưng lại phía Hàn Phương Trì, nghe anh nói: "Có gì sắp xếp xong thì báo tôi một tiếng."
Hà Nhạc Chi ban đầu đáp "Được thôi." rồi quay đầu lại hỏi: "Anh có việc gì à?"
"Không có," Hàn Phương Trì nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, "Muốn cùng cậu đi chơi thôi." Hà Nhạc Chi quay đầu lại, chỉ đáp "À" một tiếng.
Hàn Phương Trì ở tuổi ngoài ba mươi khiến cho Hà Nhạc Chi có cảm giác... khó nắm bắt hơn so với hồi hai mươi nhiều.
Anh không còn dễ dàng bị uốn nắn, thay vì làm theo ý muốn của người khác, anh bắt đầu có suy nghĩ riêng mình. Ánh mắt đôi khi mang theo sự dò hỏi, đôi lúc lại châm chọc vài câu.
Thật khó mà đối phó. Hà Nhạc Chi nằm trên giường đờ đẫn nhìn lên trần nhà, trong lòng nghĩ thầm.
Ninh Cẩn cũng lập một nhóm, gồm tám người thường hay chơi đánh cầu lông cùng nhau, đang hẹn nhóm gặp nhau ra chơi.
Hắn ta nhắc đến Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì, Hà Nhạc Chi đáp: Tôi và Phương Trì có thể đi.
Hàn Phương Trì đã đặt trước cả cuối tuần cho hắn, mặc dù Hà Nhạc Chi có thể tìm cớ như tăng ca hay về nhà dì nhỏ vân...vân..., nhưng cũng không cần thiết. Mà nếu làm như vậy thì Hàn Phương Trì lại có chuyện để nói. Hắn nghĩ, tốt hơn hết là im lặng, nên đã chủ động báo cả hai sẽ cùng đi.
Bây giờ Hà Nhạc Chi đã rất thân thiết với nhóm bạn của Ninh Cẩn, ngay cả khi không có Hàn Phương Trì thì hắn cũng có thể đến chơi một mình.
Ninh Cẩn nhắn trong nhóm: Chúng ta đi sân gần nhà Thượng Kỳ nhé? Chỗ đó mới mở, ít người.
Hà Nhạc Chi chưa kịp nói gì, Hàn Phương Trì đã lên tiếng: Đến sân gần nhà tôi đi.
Ninh Cẩn hỏi: Vì?
Hàn Phương Trì đáp: Không muốn lái xe, hai bọn tôi đi bộ đến.
Ninh Cẩn bảo: Hai người các cậu đừng có mà lười biếng, ít người thì yên tĩnh hơn, gần nhà cậu đông lắm.
Hàn Phương Trì: Vậy thì đi chỗ ở vành đai ba* đi.
*Các đường vành đai ở Bắc Kinh bao gồm 7 tuyến đường vòng quanh thành phố. Trong đó, Đường vành đai 3 dài 48,3 km, hoàn thành từ năm 1958 (đoạn phía Tây Nam hoàn thành năm 1981) và là tuyến đường vành đai đầu tiên ở Bắc Kinh (Nguồn: Baidu).
Thượng Kỳ: Tôi sao cũng được.
Ninh Cẩn: Sao giờ cậu lắm chuyện thế hả Trưởng khoa Hàn! Đi chỗ mới mở đi.
Hàn Phương Trì: Vậy anh tìm thêm hai người nữa, bọn tôi không đi đâu, nhà Thượng ca xa bọn tôi quá.
Thượng Kỳ: Hahaha.
Ninh Cẩn: Cậu có bực bội gì ở chỗ làm không đấy? Có bị thầy cậu phê bình không? Sao phiền quá vậy?
Hàn Phương Trì: 1.
Ninh Cẩn nói: Thế thì đi chỗ ở vành đai ba.
Hà Nhạc Chi chỉ im lặng theo dõi cuộc trò chuyện trong nhóm mà không tham gia. Có mấy lần hắn định nói đi đâu cũng được, nhưng Hàn Phương Trì trả lời nhanh quá khiến hắn không có cơ hội lên tiếng.
Ninh Cẩn trêu Hàn Phương Trì lắm chuyện, nhưng thực ra Hàn Phương Trì đâu có kén chọn nơi, cũng không ngại phiền phức. Chỉ có Hà Nhạc Chi hiểu rằng hai phòng tập mà Hàn Phương Trì đề cập đều có phòng tắm riêng, không phải phòng tắm công cộng.
Hà Nhạc Chi nghĩ, thực ra chính hắn mới là người lắm chuyện nhất.
Buổi trưa họ cùng nhau ăn cơm, chiều thì đi chơi cầu lông.
Vừa gặp mặt nhau là Ninh Cẩn lại trêu Hàn Phương Trì phiền phức nhưng anh không quan tâm, thích nói thì nói.
Hà Nhạc Chi nhìn bộ dạng nước đổ lá khoai của anh lại cảm thấy có chút buồn cười, bèn cười khẽ.
"Nhạc Chi cũng cười nhạo cậu kìa." Ninh Cẩn nói.
"Tôi không nha." Hà Nhạc Chi vội nói.
"Hôm nay theo phe tôi nhé?" Ninh Cẩn vẫy vẫy tay với Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi liếc nhìn Hàn Phương Trì, đúng lúc anh cũng nhìn qua, Hà Nhạc Chi nói: "Không theo."
Hắn cười: "Tôi chơi với Phương Trì."
"Vậy cậu chuẩn bị mời bọn tôi đi ăn là vừa, tôi muốn ăn thịt nướng." Ninh Cẩn nói.
"Chưa chắc đâu!" Hà Nhạc Chi rút một quả cầu ra khỏi ống, "Đâu phải anh chưa từng thua tụi này."
"Cứ chờ lần tới Hàn Phương Trì không đến đi," Ninh Cẩn cười hừ hừ, "Lúc đó đừng có theo phe tôi."
Hà Nhạc Chi nói: "Lần sau thì để sau tính."
Nếu không kể đến những năm trước thì từ năm ngoái hắn đã gắn bó khá mật thiết với Hàn Phương Trì gần một năm rồi. Giờ đôi khi giọng điệu của hắn cũng có phần giống với Hàn Phương Trì, ngay cả biểu cảm cũng vậy.
Thời gian gần đây Hà Nhạc Chi ít vận động, ba ngày hai bữa đi công tác, nên rảnh chút để chạy bộ được thì đã tốt lắm rồi.
Hôm nay khi chơi ở sân sau, Ninh Cẩn và Thượng ca đều thích đánh cầu nhanh*, đòi hỏi tốc độ và sức bền. Hà Nhạc Chi toát mồ hôi, cả người đều nóng bừng vì chạy, cảm thấy rất sảng khoái.
*Trong cầu lông, đánh cầu nhanh (đánh nhanh) giúp tăng tốc độ trận đấu, ép đối thủ phải phản ứng nhanh hơn, từ đó mang lại lợi thế cho người chơi. Đánh nhanh có sức xuyên phá mạnh mẽ, có thể tấn công đối phương nhanh chóng và tạo ra áp lực lớn. Đồng thời, đánh cầu nhanh cũng rèn luyện khả năng bùng nổ và sự phối hợp cơ thể, tăng cường sức mạnh cho cánh tay (Nguồn: yumaoqiu6).
Hắn và Hàn Phương Trì hầu như không nói chuyện, cũng chẳng cần phải nói, đôi khi chỉ chạm ánh mắt rồi mỗi người lại quay đi.
Khi chơi hết một ống cầu, trong lúc nghỉ, Hà Nhạc Chi đi tìm khăn ướt trong túi của Hàn Phương Trì.
Túi đặt trên ghế, hắn cúi người xuống tìm.
"Phương Trì," Hà Nhạc Chi lục lọi trong đống quần áo một lúc mà không thấy, hỏi, "Anh có mang theo không?"
Hàn Phương Trì đang nói chuyện với Ninh Cẩn, hắn ta nghe nói một giáo sư ở bệnh viện không khỏe, vừa nhớ ra nên hỏi Hàn Phương Trì về chuyện này.
Hàn Phương Trì quay lại và đáp: "Có mang theo."
"Tìm thấy rồi." Hà Nhạc Chi nói.
Trên hàng ghế ngồi, bên cạnh là hai học sinh vừa tan học đang đeo ba lô chờ bạn. Khi người bạn đồng hành vừa tới thì hai học sinh cùng đứng dậy.
Hà Nhạc Chi cúi người còn chưa kịp đứng thẳng, một trong hai đứa trẻ xoay người khiến chiếc ba lô theo đó vẽ thành một đường cung, nặng nề đập mạnh vào mặt Hà Nhạc Chi, dây kéo cọ xát qua trán và khóe mắt hắn. Cú đập khiến tầm nhìn của Hà Nhạc Chi tối sầm lại. Hắn dùng tay che lấy mắt, lùi hai bước về phía sau.
"Ôi mẹ ơi, chú ơi, chú không sao chứ ạ!" Đứa trẻ hoảng hốt, lúng túng xin lỗi, "Con xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ạ!"
"Không..." Hà Nhạc Chi cúi người, mắt bên này tạm thời chưa mở được. Vốn hắn định nói là không sao, nhưng một đứa trẻ đứng dậy đập mặt hắn lại gọi hắn là "chú", điều này khiến hắn không cam lòng chút nào.
"Em học cấp hai rồi à?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Con học lớp tám rồi ạ!" Đứa trẻ càng hoảng, không ngừng xin lỗi.
"Em gọi "anh" thì anh không sao," Hà Nhạc Chi vừa che lấy phần bị đập vừa nói, "Em học lớp tám rồi mà gọi anh là chú thì anh hơi khó chịu đó."
"Anh!" Hai đứa trẻ đồng thanh gọi.
Nghe thấy tiếng Hàn Phương Trì liền quay lại nhìn, lúc này Hà Nhạc Chi đã ngồi xuống, chỉ là tay vẫn còn ôm trán, đầu cúi xuống.
Sắc mặt Hàn Phương Trì thay đổi, nhanh chóng chạy đến, vứt cây vợt sang một bên, hỏi: "Sao thế?"
"Bị đập một cái, không sao." Hà Nhạc Chi bị đập trúng sống mũi, bây giờ mũi còn hơi đau, giọng nói có chút nghẹt.
"Để tôi xem nào." Hàn Phương Trì hơi cúi xuống, gỡ tay hắn ra rồi nâng mặt lên.
Ninh Cẩn và Thượng ca cũng tiến lại hỏi thăm.
Hai đứa trẻ bên cạnh cùng với bạn của chúng hoảng hốt không yên. Hà Nhạc Chi phất tay bảo bọn nhỏ, nói: "Không sao đâu, mấy đứa đi nhanh đi."
"Anh ơi, anh có cần đi bệnh viện không ạ?" Đứa trẻ lo lắng hỏi.
"Anh không cần đâu," Hà Nhạc Chi bật cười, chỉ về phía trước, "Họ đều là bác sĩ đó."
Đứa trẻ đi được ba bước thì ngoảnh lại, Hà Nhạc Chi vẫn chưa mở được mắt. Phần trán và khóe mắt bị dây kéo làm xước, có thể thấy vết cọ xát rõ ràng. Vừa rồi hắn lấy tay ôm trán, tay và mặt đều đầy mồ hôi, vết xước lại đau nữa.
"Mắt mở không được à?" Hàn Phương Trì ở rất gần, tay nâng mặt hắn, hỏi khẽ.
"Được, chỉ là hơi đau, để tôi nghỉ thêm chút nữa đã." Hà Nhạc Chi đáp.
Hàn Phương Trì lấy khăn ướt lau mặt cho hắn, tay kia đỡ sau gáy hắn, như đang lau mặt cho một đứa trẻ con.
Hai người Ninh Cẩn đứng bên cạnh nhìn nhìn rồi đưa thêm một tờ khăn ướt khác cho Hàn Phương Trì. Hàn Phương Trì nhận lấy rồi nhẹ nhàng lau xung quanh vùng da bị xước của hắn.
Như thế này thật sự quá gần.
Ở khoảng cách gần như vậy, họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Hà Nhạc Chi hơi ngửa đầu ra sau nhưng đầu bị giữ chặt không thể né tránh.
"Đau không?" Động tác của Hàn Phương Trì ngừng một lát, sau đó ôn nhu hơn, "Đừng cử động."
Hà Nhạc Chi cúi đầu không nói gì.
Hàn Phương Trì nói: "Mở mắt ra thử xem."
"Mở được." Hà Nhạc Chi mở mắt, thấy ánh mắt Hàn Phương Trì chỉ cách chưa đến hai mươi centimet đang chăm chú nhìn hắn.
Mắt hắn đã sung huyết lên, nhìn mọi thứ như có một lớp màng vậy, nhưng không có gì nghiêm trọng. Hắn ngẩng lên để Hàn Phương Trì xem mắt mình, cũng nhìn gần vào mắt và sống mũi của anh.
Hai người trước đây chưa từng gần gũi đến thế.
"Đang đeo kính áp tròng à?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Ừm."
Hàn Phương Trì nói: "Lau tay đi rồi tháo ra nhé?"
"Bây giờ chưa tháo được, để tôi nghỉ thêm vài phút nữa đi." Hiện tại vẫn chưa ổn nên không thể chạm vào mắt được.
"Trông có vẻ không nặng lắm, nhưng vẫn nên đi kiểm tra đi." Ninh Cẩn nói.
"Không cần đâu, thật sự không sao mà." Hà Nhạc Chi đáp.
Hàn Phương Trì chắc chắn hắn không sao mới thả ra. Nhưng không biết có phải vì tay Hàn Phương Trì quá nóng hay không mà Hà Nhạc Chi cảm thấy cổ và sau tai bị anh giữ vẫn còn nóng rần.
Hai người Ninh Cẩn bên cạnh không thấy có gì bất thường, có lẽ chỉ Hà Nhạc Chi mới cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá gần gũi thôi.
Hàn Phương Trì đứng bên cạnh, tầm nhìn ngang của Hà Nhạc Chi là ở vùng xương sườn của anh.
Hắn không nhìn thấy mặt Hàn Phương Trì, cũng không muốn ngẩng đầu lên.
Tối đó khi về, khu vực bị xước đã dần trở nên xanh tím, vết thương nhỏ nhưng nối thành mảng nhìn rất thảm thương.
Hàn Phương Trì đi cùng hắn, mang theo nước muối sinh lý. Trước đó đã dùng nước muối sinh lý để lau. Đúng là khi bị ba bác sĩ để ý, chỉ bị xước một chút mà cũng phải khử trùng bằng nước muối sinh lý mới được. Hà Nhạc Chi trong suốt mấy năm qua bị va chạm không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ khử trùng, chưa từng được chăm sóc chu đáo đến vậy.
"Mắt còn đau không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không đau chút nào nữa." Hà Nhạc Chi nói, "Chỉ đau lúc đó thôi, giờ thì không sao rồi."
Hàn Phương Trì "Ừ" một tiếng, rồi bảo hắn: "Mấy ngày tới đừng đeo kính áp tròng nữa."
Hà Nhạc Chi gật đầu: "Được rồi, biết rồi mà."
Đến ngày hôm sau, vết xanh tím còn rõ hơn cả đêm trước. Da của Hà Nhạc Chi vốn đã trắng, bây giờ vết bầm tím càng nổi bật hơn.
Vết thương trên mặt có thể khiến người khác trông hoặc là hài hước, hoặc là đáng thương. Hà Nhạc Chi thuộc loại thứ hai, khi không nói gì và lặng lẽ ngồi đó, trông hắn thật đáng thương.
"Tôi pha trà cho cậu uống nhé?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi lắc đầu: "Tôi không khát."
Hắn ngồi ở bàn ăn xem điện thoại, không lại gần ghế sofa, mà phía nhà ăn nằm ở hướng Bắc nên hơi tối. Hắn mặc áo hoodie màu xám, hơi rộng, trông như một học sinh cô đơn bị tách biệt vậy.
"Cậu ngồi đó không thấy lạnh à?" Hàn Phương Trì lại hỏi hắn.
Hà Nhạc Chi thật sự cũng thấy hơi lạnh nên đến bên này ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn. Ánh nắng chiếu rọi khắp khu vực này, mang theo chút ấm áp phủ lên người hắn.
Hà Nhạc Chi cảm thấy rất dễ chịu, dựa vào lưng ghế sofa, đôi mắt lúc mở lúc nhắm.
Khi hắn mở mắt lần nữa, mặc dù có vẻ lười biếng, ánh mắt vẫn vô thức nhìn sang bên cạnh. Đúng lúc đó, Hàn Phương Trì cũng đang nhìn về phía hắn.
Cả hai không hề phòng bị, ánh mắt giao nhau dường như có trọng lượng đè lên thân thể, tạo nên một cảm giác va chạm nhẹ nhàng.
Hàn Phương Trì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn Hà Nhạc Chi như thể cảm thấy ánh nắng làm chói mắt nên lại nhắm mắt thêm lần nữa, chỉ có hàng mi khẽ run rẩy.