Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu
Chương 23: Góc khuất nhất trong lòng anh
Khi Hàn Phương Trì đã quen với việc đứng ở vị trí của một người anh trai để quan tâm đến mọi người, thì chỉ có Hà Nhạc Chi là hiểu rõ những góc khuất nhất trong lòng anh nằm ở đâu
- --
So với năm tháng cấp ba của những người khác thì thời trung học của Hà Nhạc Chi có phần thoải mái hơn. Xưa nay Hà Kỳ chưa bao giờ đặt nặng về vấn đề thành tích, may mắn hơn khi Hà Nhạc Chi biết tự cân nhắc nên kết quả học tập vẫn đi lên một cách ổn định. Vào lần thi thử đầu tiên của năm cuối, hắn đã đạt được đủ điểm chuẩn đậu vào đại học.
Tất nhiên không thể thiếu động lực thúc đẩy từ Hàn Phương Trì. Lên lớp mười hai, mỗi lần hai người gặp nhau thì họ sẽ đều tập trung học hành, cả việc chạy bộ Hà Nhạc Chi cũng không chạy nữa. Một khi giáo viên vắng mặt trong tiết tự học buổi tối, chỉ cần cái liếc mắt của Hàn Phương Trì thôi cũng đủ khiến Hà Nhạc Chi tự giác cầm sách vở đi tới ngồi vào bàn trống phía sau anh, chăm chỉ học bài.
Nửa tiếng trước khi tan học, mọi người đã không thể ngồi yên được nữa, trong phòng bắt đầu ồn ào nhao nhao hẳn lên. Lúc này Hàn Phương Trì sẽ ngồi xuống cạnh Hà Nhạc Chi, vì bây giờ là lúc giải đáp những thắc mắc cho hắn. Mặc dù thành tích Hà Nhạc Chi không bằng Hàn Phương Trì, nhưng điểm vật lý của hắn vẫn khá tốt, thỉnh thoảng còn áp đảo lý luận với Hàn Phương Trì một phen.
Mà mỗi lần Tiếu Dao quay sang nhìn đều bắt gặp hai người họ cứ châu đầu ghé tai rù rì rủ rỉ với nhau. Hàn Phương Trì gọi gã qua thì gã lại không chịu, thời gian học của gã chỉ có trên lớp, giờ sắp tan học tới nơi rồi ai còn muốn nghe giảng nữa.
"Hiểu hết chưa?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Hiểu rồi." Hà Nhạc Chi gật đầu.
Hàn Phương Trì: "Còn thắc mắc gì không?"
Hà Nhạc Chi ngáp dài, hỏi: "Tối nay đến nhà tôi nhé?"
Hàn Phương Trì hỏi lại: "Có chuyện gì à?"
Hà Nhạc Chi: "Chẳng phải nói tối nay có mưa sao băng sao? Chúng ta lên sân thượng xem nha?"
Tin tức nói rằng trận mưa sao băng này trăm năm mới có một lần, Hà Nhạc Chi thì chưa từng thấy sao băng thật bao giờ.
Hàn Phương Trì bất lực đáp: "Ngày mai không phải đến trường à?"
Hà Nhạc Chi cười: "Mẹ tôi bảo tụi mình phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi đó."
Khi ấy Hà Kỳ vẫn chưa đổi nhà, họ vẫn sống ở căn nhà cũ của Hà Nhạc Chi. Tối hôm đó, hai cậu học sinh cấp ba mỗi người mặc một bộ đồ ngủ, kéo tấm đệm ghế dài từ nhà lên sân thượng, Hà Nhạc Chi còn mang theo hai lon nước ngọt.
Sân thượng trống trải, ở góc có vài món đồ cũ kỹ được chất đống ngoài ra chẳng còn gì nữa. Dưới ánh đèn pin, hai người trải đệm ghế sofa ra giữa sân, tứ bề là những thanh lan can cao che chắn, bầu trời đêm sao sáng ngập tràn. Ngước mặt lên cao, nếu trong tầm mắt chỉ là một màn vô vàn vì sao sáng, ta sẽ cảm thấy cô đơn vô cùng.
"Tối quá, Phương Trì, cậu có sợ không?" Hà Nhạc Chi hỏi nhỏ.
Hàn Phương Trì thành thật đáp: "Có một chút."
"Tôi cũng hơi sợ." Hà Nhạc Chi cũng thật thà phụ họa.
Hàn Phương Trì nói: "Chúng ta đúng là có bệnh mà."
"Bệnh gì chứ, đây là cơ hội trăm năm có một đó." Hà Nhạc Chi nhích lại gần, để khuỷu tay mình chạm vào cánh tay Hàn Phương Trì: "Hai đứa ngồi sát nhau thì sẽ đỡ hơn."
Theo dự báo, mưa sao băng sẽ xuất hiện sau 12 giờ đêm. Từ 11 giờ 45 phút họ đã nhìn chằm chằm vào bầu trời rồi. Lúc này đây sao trời đã không nhiều như khi họ còn nhỏ. So với tấm màn sao thời thơ ấu thì những tinh tú giờ đây đã thưa thớt hơn.
Hai người ngồi cạnh nhau trong bóng tối, chờ đợi những ngôi sao băng mà không biết khi nào sẽ xuất hiện. Không gian xung quanh hoàn toàn chìm trong lặng im, bầu trời sao rộng lớn mang đến sự tĩnh lặng vô tận và nỗi cô đơn cùng cực. Trong vũ trụ bao la này, họ cảm thấy mình nhỏ bé đến nhường nào.
Đã 12 giờ 30 mà vẫn chưa thấy một ngôi sao băng nào. Hà Nhạc Chi hít thở nhẹ nhàng, cảm nhận vải áo ngủ của cả hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau theo nhịp thở.
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi khẽ gọi.
Hàn Phương Trì quay đầu lại trong bóng tối: "Ừ?"
"Cậu thấy sao?" Hà Nhạc Chi hỏi.
Hàn Phương Trì lại quay sang nhìn màn trời đêm, im lặng một lúc rồi nói: "Cảm thấy sắp không tìm thấy chính mình nữa rồi."
"Tôi cũng vậy." Hà Nhạc Chi ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu chạm nhẹ vào đầu Hàn Phương Trì, "Giống như cả thế giới chỉ còn lại hai chúng ta vậy."
"Nó có xuất hiện không nhỉ?" Hàn Phương Trì hỏi, "Sao băng ấy."
"Không biết nữa." Hà Nhạc Chi lại ngáp, "Hay là về nhà ngủ đi?"
Hàn Phương Trì "Ừ" một tiếng.
Nói thì nói vậy nhưng cả hai vẫn không ai rời đi. Khoảng năm phút sau, Hàn Phương Trì bỗng lên tiếng.
"Nhìn kìa."
Trong lúc Hà Nhạc Chi đang mơ màng muốn ngủ, Hàn Phương Trì chạm chạm vào cánh tay hắn. Hà Nhạc Chi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một ngôi sao băng nhỏ kéo theo vệt sáng dài, vẽ nên một đường kỳ diệu trên bầu trời đêm.
Hà Nhạc Chi mở to mắt, thốt lên một tiếng "Woa" đầy cảm thán.
"Sao băng là như vậy sao?" Hà Nhạc Chi ngạc nhiên hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa." Hàn Phương Trì nói khẽ.
Đó là một đêm không thể quên đối với họ. Trước khi trở về nhà ngủ lúc 1 giờ 30, họ đã nhìn thấy tổng cộng năm ngôi sao băng. Có ngôi sao chỉ vẽ một đường ngắn rồi biến mất, có ngôi sao lại mỹ lệ lướt qua toàn bộ bầu trời đêm cho đến khi tan biến nơi tận chân trời.
Nhưng rồi sao băng cũng không còn quan trọng nữa. Giữa trời đất dường như mọi thứ đều mất hết, những rung động giữa vi mô và vĩ mô hòa quyện vào tâm hồn non nớt đang dần trưởng thành của hai cậu thiếu niên. Đêm hôm ấy, dưới bầu trời sao vẫn chỉ có hai người họ, cùng nhau trải qua.
Thật ra trước khi tan học, Hà Nhạc Chi cũng đã mời Tiếu Dao nhưng gã không thể ra ngoài nên không tham gia được. Nếu Tiếu Dao có mặt, có lẽ cả ba người họ sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Gã có thể khiến bất kỳ hoàn cảnh nào cũng trở nên sôi động hơn.
Sáng hôm sau Tiếu Dao nằm bò ra bàn hỏi Hàn Phương Trì: "Cậu có thấy sao băng không?"
"Thấy rồi." Hàn Phương Trì đáp.
"Nhiều không?" Tiếu Dao hỏi.
Hàn Phương Trì: "Nhiều lắm."
Tiếu Dao bĩu môi, lại bò qua bàn của Hà Nhạc Chi và hỏi câu tương tự.
"Thấy chứ." Hà Nhạc Chi cười cười nói, "Cả bầu trời đều đầy sao băng, đẹp cực kỳ luôn."
Tiếu Dao nghe xong thấy có hơi ghen tị trong lòng, mặt mày ủ rũ định bỏ đi.
Thấy vậy, Hà Nhạc Chi bật cười nói: "Đùa cậu thôi, đợi cả buổi chỉ thấy được năm ngôi sao, mắt hai đứa tôi sắp mù luôn này."
"Há?" Tiếu Dao quay đầu hỏi với vẻ hân hoan, "Thật chứ?"
"Thật mà." Hà Nhạc Chi nói, "Chẳng có gì đặc biệt cả."
Sau này khi Hà Nhạc Chi lớn lên, hắn đã nhiều lần nhìn thấy sao băng, thậm chí khi cắm trại trong sa mạc, những ngôi sao băng liên tục lướt qua trước mắt hắn. Nhưng chưa bao giờ hắn có lại được cảm giác "không có gì đặc biệt" như với năm ngôi sao hôm ấy cả.
Khi đó họ vẫn còn nhỏ, tương lai còn dài vô tận. Trong đêm dài năm cuối cấp ba ấy, họ trốn học, một người dám đề nghị, một người dám theo, rồi cùng nhau ngồi trên tầng thượng để ngắm sao trong sự nhàm chán ấy.
Nhưng cái đêm thần kinh đó cũng không phải là vô ích. Sáng hôm sau, Hà Nhạc Chi ngủ quên mất một tiết học, còn Hàn Phương Trì thì ngủ suốt buổi trưa, đến chiều thì cả hai sóng đôi bắt đầu đau đầu, cảm giác uể oải khó chịu.
"Chúng ta bị cảm rồi sao?" Hà Nhạc Chi hỏi.
Hàn Phương Trì bóp bóp ấn đường, đáp: "Chắc vậy rồi."
Cùng lúc đó, một đợt cúm virus mới đang bùng phát trong trường, các bạn học đều lần lượt bị cảm. Không rõ là do bị gió lạnh khi xem sao hay do bị lây từ bạn cùng lớp mà không thể tìm ra nguyên nhân. Hà Nhạc Chi sau đó mới nhớ ra rằng hai người họ lẽ ra nên mặc thêm áo, nhưng Hàn Phương Trì thì cho rằng đó là bệnh cúm.
Ở nhà, hai cô em gái của Hàn Phương Trì vẫn còn nhỏ, Hàn Tri Dao còn chưa đi mẫu giáo. Lần trước cô nhóc bị cảm phải được mẹ ôm đi truyền nước suốt một tuần, lần này Hàn Phương Trì sợ lây bệnh cho cô nhóc nên đã quyết định không về nhà.
Hà Kỳ đi công tác không có ở nhà, hai người họ ban ngày đi học, tối về nhà uống thuốc rồi ngủ. Hàn Phương Trì ngủ trong phòng của Hà Nhạc Chi, còn Hà Nhạc Chi thì ngủ trong phòng của mẹ. Cứ thế mà trải qua mấy ngày.
Một đêm nọ Hàn Phương Trì sốt cao không chịu nổi, Hà Nhạc Chi tìm miếng dán hạ sốt dán lên trán cho anh. Hàn Phương Trì nhăn mặt, khuôn mặt trắng bệch trông rất khó chịu. Hà Nhạc Chi ngồi trên ghế cạnh giường, lo lắng hỏi: "Hay chúng ta đến bệnh viện nha?"
Hàn Phương Trì không thể lắc đầu, chỉ nói: "Không muốn nhúc nhích."
Bàn tay nóng bừng của anh nắm chặt cổ tay của Hà Nhạc Chi, nói: "Nhạc Chi, tôi lạnh."
"Tôi biết, tôi biết mà." Hà Nhạc Chi cúi người xuống, nằm ngang lên bụng của Hàn Phương Trì, vùi mặt úp vào chăn, nghẹn giọng nói: "Làm sao đây... tôi lo chết mất."
Lúc đó Hà Nhạc Chi nghĩ thầm thật may mắn làm sao vì hắn là con một, nhà ít người, nếu không thì mỗi khi ai đó trong nhà bị ốm, hắn sẽ phải lo lắng đến mức này mất thôi.
Hàn Phương Trì vô thức giơ tay lên, khi đặt xuống thì tay anh trượt dọc từ gáy xuống cổ của Hà Nhạc Chi, bàn tay nóng hổi của anh áp chặt vào da hắn.
"Đừng lo, không sao đâu." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi úp mặt vào chăn, nghĩ rằng nếu một lát nữa mà sốt vẫn không giảm thì phải đi bệnh viện ngay, kẻo anh sốt đến hỏng người mất.
Hàn Phương Trì thì mơ mơ màng màng, mắt anh cũng đau nhức vì sốt. Lúc đó, tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng, ngoài sự khó chịu ra thì điều duy nhất anh cảm nhận được là Hà Nhạc Chi đang ở bên cạnh mình.
Thỉnh thoảng Hà Nhạc Chi sẽ thay miếng dán hạ sốt cho anh, lúc thì kiểm tra nhiệt độ ở lòng bàn tay anh, lúc thì sờ vào cổ. Mỗi khi Hà Nhạc Chi ở gần mặt anh di chuyển xung quanh, Hàn Phương Trì đều có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên tay áo của hắn. Đó là mùi nước giặt quần áo mà Hà Kỳ sử dụng, một mùi hương rất đỗi dịu dàng.
Chính Hà Nhạc Chi cũng hơi sốt nhẹ nhưng không nặng như Hàn Phương Trì. Hắn cứ lờ đờ chăm sóc cho anh mãi, đến nửa đêm sau đó thì cơn sốt dần thuyên giảm.
Hàn Phương Trì ngủ chập chờn, đôi khi anh thấy Hà Nhạc Chi ngồi bên cạnh nhìn anh, đôi khi thấy hắn dùng cồn xoa xoa lòng bàn tay cho anh, có lúc lại thấy hắn nằm lên bụng anh giống như một con gấu bông mềm mại.
Hàn Phương Trì khẽ hắng giọng, gọi hắn: "Nhạc Chi."
"Có đây!" Hà Nhạc Chi ngồi thẳng dậy đáp.
Hàn Phương Trì nhìn hắn, nói: "Cậu đi ngủ đi."
"Đang ngủ mà." Hà Nhạc Chi lại uể oải nằm nghiêng xuống như người không xương, bụng hắn áp vào bụng của Hàn Phương Trì qua lớp chăn.
Hắn khẽ rầm rì hỏi: "Cậu đỡ hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Hàn Phương Trì vuốt tóc hắn, nói: "Cảm ơn cậu."
"Khách sáo gì chứ." Hà Nhạc Chi nằm đó, mắt khẽ cười, lẩm bẩm nói: "Miễn là cậu khỏe lại."
Ba năm cấp ba nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Trong ba năm đó, họ chắc chắn là một phần cực kỳ quan trọng của nhau, là người đồng hành và bảo vệ trong những ngày tháng học trò tẻ nhạt, với tâm hồn sáng trong và thiện lương, tình bạn chân thành và thuần khiết.
Hàn Phương Trì là lớp trưởng, thành tích thì tốt, quan hệ với mọi người cũng không tồi, luôn âm thầm chăm sóc người khác. Bề ngoài có vẻ như anh chăm sóc Hà Nhạc Chi nhiều hơn, có thể đùa theo những cảm hứng nông nổi bất chợt mà ít ỏi của Hà Nhạc Chi, giúp hắn học bài, rồi cùng hắn phân tích kết quả học tập. Nhưng về mặt tình cảm, chính Hàn Phương Trì lại dựa dẫm vào Hà Nhạc Chi nhiều hơn. Hà Nhạc Chi có một thứ gì đó rất khác biệt, thứ mà chỉ thuộc về riêng bản thân hắn.
Đó giống như một sự bao bọc ấm áp, giống như mùi hương dịu dàng chầm chậm tỏa ra từ tay áo của hắn.
Lúc ấy hắn luôn kiên định đứng bên cạnh Hàn Phương Trì, với tâm hồn nhạy cảm và tinh tế, ân cần quan tâm và dõi theo anh.
Khi đó, những cậu thiếu niên cao lớn chưa trưởng thành thành người lớn bất khả chiến bại, trong sâu thẳm tâm hồn họ vẫn còn những góc khuất yếu đuối và bối rối. Khi Hàn Phương Trì đã quen với việc đứng ở vị trí của một người anh trai để quan tâm đến mọi người, thì chỉ có Hà Nhạc Chi là hiểu rõ những góc khuất nhất trong lòng anh nằm ở đâu.
Buổi đêm xem sao băng đó, Hàn Phương Trì cảm thấy mình đang dần tan biến, anh không biết mình là ai, đến từ đâu, anh trở thành một điểm sáng nhỏ bé trong hư vô. Mà Hà Nhạc Chi lại sột sột sạt sạt luôn ở bên cạnh anh, nhắc nhở anh rằng còn có người ở đây. Khi ngôi sao băng đầu tiên vẽ một đường mờ nhạt trước mắt, cùng với tiếng "woa" đầy kinh ngạc của Hà Nhạc Chi, Hàn Phương Trì lại cảm thấy mình được lấp đầy. Hàng ngàn ngôi sao đổ vào mắt anh, và đó là bầu trời sao đẹp nhất mà Hàn Phương Trì từng thấy trong nhiều năm sau này.
Dù tình bạn thời niên thiếu lúc đó không liên quan đến tình yêu, nhưng bọn họ lại không thể phân ly.
- --
So với năm tháng cấp ba của những người khác thì thời trung học của Hà Nhạc Chi có phần thoải mái hơn. Xưa nay Hà Kỳ chưa bao giờ đặt nặng về vấn đề thành tích, may mắn hơn khi Hà Nhạc Chi biết tự cân nhắc nên kết quả học tập vẫn đi lên một cách ổn định. Vào lần thi thử đầu tiên của năm cuối, hắn đã đạt được đủ điểm chuẩn đậu vào đại học.
Tất nhiên không thể thiếu động lực thúc đẩy từ Hàn Phương Trì. Lên lớp mười hai, mỗi lần hai người gặp nhau thì họ sẽ đều tập trung học hành, cả việc chạy bộ Hà Nhạc Chi cũng không chạy nữa. Một khi giáo viên vắng mặt trong tiết tự học buổi tối, chỉ cần cái liếc mắt của Hàn Phương Trì thôi cũng đủ khiến Hà Nhạc Chi tự giác cầm sách vở đi tới ngồi vào bàn trống phía sau anh, chăm chỉ học bài.
Nửa tiếng trước khi tan học, mọi người đã không thể ngồi yên được nữa, trong phòng bắt đầu ồn ào nhao nhao hẳn lên. Lúc này Hàn Phương Trì sẽ ngồi xuống cạnh Hà Nhạc Chi, vì bây giờ là lúc giải đáp những thắc mắc cho hắn. Mặc dù thành tích Hà Nhạc Chi không bằng Hàn Phương Trì, nhưng điểm vật lý của hắn vẫn khá tốt, thỉnh thoảng còn áp đảo lý luận với Hàn Phương Trì một phen.
Mà mỗi lần Tiếu Dao quay sang nhìn đều bắt gặp hai người họ cứ châu đầu ghé tai rù rì rủ rỉ với nhau. Hàn Phương Trì gọi gã qua thì gã lại không chịu, thời gian học của gã chỉ có trên lớp, giờ sắp tan học tới nơi rồi ai còn muốn nghe giảng nữa.
"Hiểu hết chưa?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Hiểu rồi." Hà Nhạc Chi gật đầu.
Hàn Phương Trì: "Còn thắc mắc gì không?"
Hà Nhạc Chi ngáp dài, hỏi: "Tối nay đến nhà tôi nhé?"
Hàn Phương Trì hỏi lại: "Có chuyện gì à?"
Hà Nhạc Chi: "Chẳng phải nói tối nay có mưa sao băng sao? Chúng ta lên sân thượng xem nha?"
Tin tức nói rằng trận mưa sao băng này trăm năm mới có một lần, Hà Nhạc Chi thì chưa từng thấy sao băng thật bao giờ.
Hàn Phương Trì bất lực đáp: "Ngày mai không phải đến trường à?"
Hà Nhạc Chi cười: "Mẹ tôi bảo tụi mình phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi đó."
Khi ấy Hà Kỳ vẫn chưa đổi nhà, họ vẫn sống ở căn nhà cũ của Hà Nhạc Chi. Tối hôm đó, hai cậu học sinh cấp ba mỗi người mặc một bộ đồ ngủ, kéo tấm đệm ghế dài từ nhà lên sân thượng, Hà Nhạc Chi còn mang theo hai lon nước ngọt.
Sân thượng trống trải, ở góc có vài món đồ cũ kỹ được chất đống ngoài ra chẳng còn gì nữa. Dưới ánh đèn pin, hai người trải đệm ghế sofa ra giữa sân, tứ bề là những thanh lan can cao che chắn, bầu trời đêm sao sáng ngập tràn. Ngước mặt lên cao, nếu trong tầm mắt chỉ là một màn vô vàn vì sao sáng, ta sẽ cảm thấy cô đơn vô cùng.
"Tối quá, Phương Trì, cậu có sợ không?" Hà Nhạc Chi hỏi nhỏ.
Hàn Phương Trì thành thật đáp: "Có một chút."
"Tôi cũng hơi sợ." Hà Nhạc Chi cũng thật thà phụ họa.
Hàn Phương Trì nói: "Chúng ta đúng là có bệnh mà."
"Bệnh gì chứ, đây là cơ hội trăm năm có một đó." Hà Nhạc Chi nhích lại gần, để khuỷu tay mình chạm vào cánh tay Hàn Phương Trì: "Hai đứa ngồi sát nhau thì sẽ đỡ hơn."
Theo dự báo, mưa sao băng sẽ xuất hiện sau 12 giờ đêm. Từ 11 giờ 45 phút họ đã nhìn chằm chằm vào bầu trời rồi. Lúc này đây sao trời đã không nhiều như khi họ còn nhỏ. So với tấm màn sao thời thơ ấu thì những tinh tú giờ đây đã thưa thớt hơn.
Hai người ngồi cạnh nhau trong bóng tối, chờ đợi những ngôi sao băng mà không biết khi nào sẽ xuất hiện. Không gian xung quanh hoàn toàn chìm trong lặng im, bầu trời sao rộng lớn mang đến sự tĩnh lặng vô tận và nỗi cô đơn cùng cực. Trong vũ trụ bao la này, họ cảm thấy mình nhỏ bé đến nhường nào.
Đã 12 giờ 30 mà vẫn chưa thấy một ngôi sao băng nào. Hà Nhạc Chi hít thở nhẹ nhàng, cảm nhận vải áo ngủ của cả hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau theo nhịp thở.
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi khẽ gọi.
Hàn Phương Trì quay đầu lại trong bóng tối: "Ừ?"
"Cậu thấy sao?" Hà Nhạc Chi hỏi.
Hàn Phương Trì lại quay sang nhìn màn trời đêm, im lặng một lúc rồi nói: "Cảm thấy sắp không tìm thấy chính mình nữa rồi."
"Tôi cũng vậy." Hà Nhạc Chi ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu chạm nhẹ vào đầu Hàn Phương Trì, "Giống như cả thế giới chỉ còn lại hai chúng ta vậy."
"Nó có xuất hiện không nhỉ?" Hàn Phương Trì hỏi, "Sao băng ấy."
"Không biết nữa." Hà Nhạc Chi lại ngáp, "Hay là về nhà ngủ đi?"
Hàn Phương Trì "Ừ" một tiếng.
Nói thì nói vậy nhưng cả hai vẫn không ai rời đi. Khoảng năm phút sau, Hàn Phương Trì bỗng lên tiếng.
"Nhìn kìa."
Trong lúc Hà Nhạc Chi đang mơ màng muốn ngủ, Hàn Phương Trì chạm chạm vào cánh tay hắn. Hà Nhạc Chi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một ngôi sao băng nhỏ kéo theo vệt sáng dài, vẽ nên một đường kỳ diệu trên bầu trời đêm.
Hà Nhạc Chi mở to mắt, thốt lên một tiếng "Woa" đầy cảm thán.
"Sao băng là như vậy sao?" Hà Nhạc Chi ngạc nhiên hỏi.
"Tôi cũng không biết nữa." Hàn Phương Trì nói khẽ.
Đó là một đêm không thể quên đối với họ. Trước khi trở về nhà ngủ lúc 1 giờ 30, họ đã nhìn thấy tổng cộng năm ngôi sao băng. Có ngôi sao chỉ vẽ một đường ngắn rồi biến mất, có ngôi sao lại mỹ lệ lướt qua toàn bộ bầu trời đêm cho đến khi tan biến nơi tận chân trời.
Nhưng rồi sao băng cũng không còn quan trọng nữa. Giữa trời đất dường như mọi thứ đều mất hết, những rung động giữa vi mô và vĩ mô hòa quyện vào tâm hồn non nớt đang dần trưởng thành của hai cậu thiếu niên. Đêm hôm ấy, dưới bầu trời sao vẫn chỉ có hai người họ, cùng nhau trải qua.
Thật ra trước khi tan học, Hà Nhạc Chi cũng đã mời Tiếu Dao nhưng gã không thể ra ngoài nên không tham gia được. Nếu Tiếu Dao có mặt, có lẽ cả ba người họ sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Gã có thể khiến bất kỳ hoàn cảnh nào cũng trở nên sôi động hơn.
Sáng hôm sau Tiếu Dao nằm bò ra bàn hỏi Hàn Phương Trì: "Cậu có thấy sao băng không?"
"Thấy rồi." Hàn Phương Trì đáp.
"Nhiều không?" Tiếu Dao hỏi.
Hàn Phương Trì: "Nhiều lắm."
Tiếu Dao bĩu môi, lại bò qua bàn của Hà Nhạc Chi và hỏi câu tương tự.
"Thấy chứ." Hà Nhạc Chi cười cười nói, "Cả bầu trời đều đầy sao băng, đẹp cực kỳ luôn."
Tiếu Dao nghe xong thấy có hơi ghen tị trong lòng, mặt mày ủ rũ định bỏ đi.
Thấy vậy, Hà Nhạc Chi bật cười nói: "Đùa cậu thôi, đợi cả buổi chỉ thấy được năm ngôi sao, mắt hai đứa tôi sắp mù luôn này."
"Há?" Tiếu Dao quay đầu hỏi với vẻ hân hoan, "Thật chứ?"
"Thật mà." Hà Nhạc Chi nói, "Chẳng có gì đặc biệt cả."
Sau này khi Hà Nhạc Chi lớn lên, hắn đã nhiều lần nhìn thấy sao băng, thậm chí khi cắm trại trong sa mạc, những ngôi sao băng liên tục lướt qua trước mắt hắn. Nhưng chưa bao giờ hắn có lại được cảm giác "không có gì đặc biệt" như với năm ngôi sao hôm ấy cả.
Khi đó họ vẫn còn nhỏ, tương lai còn dài vô tận. Trong đêm dài năm cuối cấp ba ấy, họ trốn học, một người dám đề nghị, một người dám theo, rồi cùng nhau ngồi trên tầng thượng để ngắm sao trong sự nhàm chán ấy.
Nhưng cái đêm thần kinh đó cũng không phải là vô ích. Sáng hôm sau, Hà Nhạc Chi ngủ quên mất một tiết học, còn Hàn Phương Trì thì ngủ suốt buổi trưa, đến chiều thì cả hai sóng đôi bắt đầu đau đầu, cảm giác uể oải khó chịu.
"Chúng ta bị cảm rồi sao?" Hà Nhạc Chi hỏi.
Hàn Phương Trì bóp bóp ấn đường, đáp: "Chắc vậy rồi."
Cùng lúc đó, một đợt cúm virus mới đang bùng phát trong trường, các bạn học đều lần lượt bị cảm. Không rõ là do bị gió lạnh khi xem sao hay do bị lây từ bạn cùng lớp mà không thể tìm ra nguyên nhân. Hà Nhạc Chi sau đó mới nhớ ra rằng hai người họ lẽ ra nên mặc thêm áo, nhưng Hàn Phương Trì thì cho rằng đó là bệnh cúm.
Ở nhà, hai cô em gái của Hàn Phương Trì vẫn còn nhỏ, Hàn Tri Dao còn chưa đi mẫu giáo. Lần trước cô nhóc bị cảm phải được mẹ ôm đi truyền nước suốt một tuần, lần này Hàn Phương Trì sợ lây bệnh cho cô nhóc nên đã quyết định không về nhà.
Hà Kỳ đi công tác không có ở nhà, hai người họ ban ngày đi học, tối về nhà uống thuốc rồi ngủ. Hàn Phương Trì ngủ trong phòng của Hà Nhạc Chi, còn Hà Nhạc Chi thì ngủ trong phòng của mẹ. Cứ thế mà trải qua mấy ngày.
Một đêm nọ Hàn Phương Trì sốt cao không chịu nổi, Hà Nhạc Chi tìm miếng dán hạ sốt dán lên trán cho anh. Hàn Phương Trì nhăn mặt, khuôn mặt trắng bệch trông rất khó chịu. Hà Nhạc Chi ngồi trên ghế cạnh giường, lo lắng hỏi: "Hay chúng ta đến bệnh viện nha?"
Hàn Phương Trì không thể lắc đầu, chỉ nói: "Không muốn nhúc nhích."
Bàn tay nóng bừng của anh nắm chặt cổ tay của Hà Nhạc Chi, nói: "Nhạc Chi, tôi lạnh."
"Tôi biết, tôi biết mà." Hà Nhạc Chi cúi người xuống, nằm ngang lên bụng của Hàn Phương Trì, vùi mặt úp vào chăn, nghẹn giọng nói: "Làm sao đây... tôi lo chết mất."
Lúc đó Hà Nhạc Chi nghĩ thầm thật may mắn làm sao vì hắn là con một, nhà ít người, nếu không thì mỗi khi ai đó trong nhà bị ốm, hắn sẽ phải lo lắng đến mức này mất thôi.
Hàn Phương Trì vô thức giơ tay lên, khi đặt xuống thì tay anh trượt dọc từ gáy xuống cổ của Hà Nhạc Chi, bàn tay nóng hổi của anh áp chặt vào da hắn.
"Đừng lo, không sao đâu." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi úp mặt vào chăn, nghĩ rằng nếu một lát nữa mà sốt vẫn không giảm thì phải đi bệnh viện ngay, kẻo anh sốt đến hỏng người mất.
Hàn Phương Trì thì mơ mơ màng màng, mắt anh cũng đau nhức vì sốt. Lúc đó, tâm trí anh hoàn toàn trống rỗng, ngoài sự khó chịu ra thì điều duy nhất anh cảm nhận được là Hà Nhạc Chi đang ở bên cạnh mình.
Thỉnh thoảng Hà Nhạc Chi sẽ thay miếng dán hạ sốt cho anh, lúc thì kiểm tra nhiệt độ ở lòng bàn tay anh, lúc thì sờ vào cổ. Mỗi khi Hà Nhạc Chi ở gần mặt anh di chuyển xung quanh, Hàn Phương Trì đều có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên tay áo của hắn. Đó là mùi nước giặt quần áo mà Hà Kỳ sử dụng, một mùi hương rất đỗi dịu dàng.
Chính Hà Nhạc Chi cũng hơi sốt nhẹ nhưng không nặng như Hàn Phương Trì. Hắn cứ lờ đờ chăm sóc cho anh mãi, đến nửa đêm sau đó thì cơn sốt dần thuyên giảm.
Hàn Phương Trì ngủ chập chờn, đôi khi anh thấy Hà Nhạc Chi ngồi bên cạnh nhìn anh, đôi khi thấy hắn dùng cồn xoa xoa lòng bàn tay cho anh, có lúc lại thấy hắn nằm lên bụng anh giống như một con gấu bông mềm mại.
Hàn Phương Trì khẽ hắng giọng, gọi hắn: "Nhạc Chi."
"Có đây!" Hà Nhạc Chi ngồi thẳng dậy đáp.
Hàn Phương Trì nhìn hắn, nói: "Cậu đi ngủ đi."
"Đang ngủ mà." Hà Nhạc Chi lại uể oải nằm nghiêng xuống như người không xương, bụng hắn áp vào bụng của Hàn Phương Trì qua lớp chăn.
Hắn khẽ rầm rì hỏi: "Cậu đỡ hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Hàn Phương Trì vuốt tóc hắn, nói: "Cảm ơn cậu."
"Khách sáo gì chứ." Hà Nhạc Chi nằm đó, mắt khẽ cười, lẩm bẩm nói: "Miễn là cậu khỏe lại."
Ba năm cấp ba nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Trong ba năm đó, họ chắc chắn là một phần cực kỳ quan trọng của nhau, là người đồng hành và bảo vệ trong những ngày tháng học trò tẻ nhạt, với tâm hồn sáng trong và thiện lương, tình bạn chân thành và thuần khiết.
Hàn Phương Trì là lớp trưởng, thành tích thì tốt, quan hệ với mọi người cũng không tồi, luôn âm thầm chăm sóc người khác. Bề ngoài có vẻ như anh chăm sóc Hà Nhạc Chi nhiều hơn, có thể đùa theo những cảm hứng nông nổi bất chợt mà ít ỏi của Hà Nhạc Chi, giúp hắn học bài, rồi cùng hắn phân tích kết quả học tập. Nhưng về mặt tình cảm, chính Hàn Phương Trì lại dựa dẫm vào Hà Nhạc Chi nhiều hơn. Hà Nhạc Chi có một thứ gì đó rất khác biệt, thứ mà chỉ thuộc về riêng bản thân hắn.
Đó giống như một sự bao bọc ấm áp, giống như mùi hương dịu dàng chầm chậm tỏa ra từ tay áo của hắn.
Lúc ấy hắn luôn kiên định đứng bên cạnh Hàn Phương Trì, với tâm hồn nhạy cảm và tinh tế, ân cần quan tâm và dõi theo anh.
Khi đó, những cậu thiếu niên cao lớn chưa trưởng thành thành người lớn bất khả chiến bại, trong sâu thẳm tâm hồn họ vẫn còn những góc khuất yếu đuối và bối rối. Khi Hàn Phương Trì đã quen với việc đứng ở vị trí của một người anh trai để quan tâm đến mọi người, thì chỉ có Hà Nhạc Chi là hiểu rõ những góc khuất nhất trong lòng anh nằm ở đâu.
Buổi đêm xem sao băng đó, Hàn Phương Trì cảm thấy mình đang dần tan biến, anh không biết mình là ai, đến từ đâu, anh trở thành một điểm sáng nhỏ bé trong hư vô. Mà Hà Nhạc Chi lại sột sột sạt sạt luôn ở bên cạnh anh, nhắc nhở anh rằng còn có người ở đây. Khi ngôi sao băng đầu tiên vẽ một đường mờ nhạt trước mắt, cùng với tiếng "woa" đầy kinh ngạc của Hà Nhạc Chi, Hàn Phương Trì lại cảm thấy mình được lấp đầy. Hàng ngàn ngôi sao đổ vào mắt anh, và đó là bầu trời sao đẹp nhất mà Hàn Phương Trì từng thấy trong nhiều năm sau này.
Dù tình bạn thời niên thiếu lúc đó không liên quan đến tình yêu, nhưng bọn họ lại không thể phân ly.