Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu
Chương 14: Hàn Phương Trì thì lúc nào cũng giữ vẻ thoải mái nhẹ nhàng
Hàn Phương Trì thì lúc nào cũng giữ vẻ thoải mái nhẹ nhàng, khiến Hà Nhạc Chi có một cảm giác như "người một nhà" vậy.
- --
"Đồng ý."
Hàn Phương Trì trả lời trước rồi nói thêm: "Mà ngày mai không được."
"Có việc à? Vậy để hôm khác." Hà Nhạc Chi nói.
Hôm đó Hà Nhạc Chi là người lái xe còn Hàn Phương Trì thì ngồi ở ghế phụ, anh tựa lưng vào ghế duỗi đôi chân dài của mình ra trông thoải mái vô cùng. Hà Nhạc Chi lái xe rất êm, trong xe còn thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ.
Sau một lúc im lặng, Hàn Phương Trì lên tiếng: "Phương Đồng đính hôn rồi, định ngày mai ăn mừng đấy."
Hà Nhạc Chi hơi bất ngờ quay đầu nhìn: "Phương Đồng đính hôn? Không phải đã đính hôn rồi sao?"
"Không, lần trước không phải cậu ta." Hàn Phương Trì đáp.
"Vậy tôi nhớ nhầm rồi, dạo đó tôi bận tăng ca đến mụ mị cả đầu óc." Hà Nhạc Chi nói, "Thôi các anh đi đi, rồi chúng ta hẹn lại sau."
Hàn Phương Trì "Ừm" một tiếng.
Trong xe lại rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ có ánh sáng từ đèn đường lướt qua lúc mờ lúc tỏ.
"Sợ cậu khó xử." Hàn Phương Trì phá vỡ sự im lặng trước, "Bọn họ biết cậu không muốn đi."
Hà Nhạc Chi gật gật đầu, ánh đèn đường phản chiếu vào mắt hắn, "Đúng là tôi sẽ không đi."
Phương Đồng là một trong những người bạn của họ, nhưng Hà Nhạc Chi lại không giao du nhiều với cậu ta, dù vậy thì họ cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi. Hồi trước khi Chu Mộc Nghiêu còn ở Bắc Kinh chưa về, những dịp cần xuất hiện thì Hà Nhạc Chi cơ bản đều có mặt.
Mặc dù bây giờ hắn đã không thể cùng Chu Mộc Nghiêu xuất hiện trước mặt nhiều người nữa, nhưng nói một cách khách quan thì cũng đã khá lâu rồi không còn ai tìm đến hắn ngoài Hàn Phương Trì cả.
Dường như sau khi một mối tình dài lâu chấm dứt thì những người bạn chung của họ cũng bị Hà Nhạc Chi cắt đứt liên lạc. Đây có lẽ là hệ quả tất yếu của việc kết thúc một mối tình vì họ thực sự thân thiết với Chu Mộc Nghiêu hơn.
Nhà của Phương Hàn Trì đã sắp đến, chỉ cần qua một ngã rẽ nữa sẽ tới nơi.
Hà Nhạc Chi cười nhẹ mà chẳng rõ lý do vì đâu.
Hàn Phương Trì nhìn hắn.
"Anh không sợ tôi khó xử à? Vậy mà vẫn tìm tôi đi chơi." Hà Nhạc Chi quay đầu nhìn anh, cười nói.
Hàn Phương Trì dời mắt đi, giọng vẫn điềm nhiên như thường: "Khó xử thì tự mà chịu đi chứ."
Đến khu chung cư, Hà Nhạc Chi dừng xe ở bên đường.
Hàn Phương Trì mở cửa, lúc chuẩn bị xuống xe thì nghe Hà Nhạc Chi nói: "Cảm ơn Phương Trì."
Hàn Phương Trì quay lại liếc nhìn hắn một cái cũng chẳng ư hử gì, chỉ đẩy cửa xuống xe: "Đi đây."
Nghĩ lại cũng thật thú vị, rõ ràng Hàn Phương Trì là người có quan hệ gần nhất với Chu Mộc Nghiêu nhưng cũng là người duy nhất còn liên lạc với Hà Nhạc Chi.
Chắc hẳn còn liên quan đến tính cách của Hàn Phương Trì. Trong ấn tượng của Hà Nhạc Chi, thật ra anh là người rất tinh tế, lúc nào cũng chăm sóc người khác một cách kín đáo vô cùng. Có lẽ vì anh còn có hai người em gái, đã quen với vai trò làm anh nên luôn mang trong mình phẩm chất của một người anh trai.
Hai lần gần đây mỗi khi anh gọi Hà Nhạc Chi ra ngoài đều gặp những người mà hắn hoàn toàn xa lạ, chẳng hề liên quan gì đến Chu Mộc Nghiêu cả. Cũng nhờ vậy mà hắn cũng không còn quá suy nghĩ đến mối quan hệ của anh và Chu Mộc Nghiêu nữa.
Còn Hàn Phương Trì thì lúc nào cũng giữ vẻ thoải mái nhẹ nhàng, khiến Hà Nhạc Chi có một cảm giác như "người nhà" vậy.
Vào buổi tiệc ngày chủ nhật, Hàn Phương Trì lại là người đến muộn nhất. Lúc bước vào vừa khéo nghe thấy Tiêu Dao nói một câu: "Mày có thể đừng làm mấy trò sống không nổi được không!"
"Ai sống không nổi?" Hàn Phương Trì tiếp lời.
Ai cũng nhao nhao lên chào hỏi, Hàn Phương Trì đáp: "Đau đầu nên ngủ một lúc, đến muộn rồi."
"Em cậu đấy," Tiếu Dao đứng dậy vẫy tay với Hàn Phương Trì, "Lại đây lại đây cái coi, cậu ngồi cạnh em trai bé bỏng của cậu đi, tôi thấy nó vật vã lắm rồi." Nói xong gã dịch sang ngồi chỗ trống đối diện.
Hàn Phương Trì ngồi xuống bên cạnh, Chu Mộc Nghiêu đang gục mặt lên bàn khẽ cất giọng gọi một tiếng "Anh."
"Bị loét miệng à?" Hàn Phương Trì nhìn vào khóe miệng cậu, ra hiệu, "Ngồi dậy để anh xem nào."
Chu Mộc Nghiêu ngoan ngoãn ngồi dậy, há miệng cho anh kiểm tra.
Hàn Phương Trì giữ cằm cậu hướng về phía ánh sáng, hỏi: "Bao lâu rồi?"
"Hai, ba ngày." Chu Mộc Nghiêu há miệng lúng túng nói, "Không sao đâu."
"Hôm nay đừng uống rượu nữa." Hàn Phương Trì buông cậu ra rồi trả lời.
Chu Mộc Nghiêu lại gục xuống bàn im lặng không nói gì nữa.
Từ khi Hà Nhạc Chi biến mất khỏi cuộc sống của Chu Mộc Nghiêu thì cậu ta cứ như thế này mãi. Suy sụp, chán chường, ánh mắt ảm đạm chứ không còn sáng ngời như trước kia nữa.
Ai cũng biết Chu Mộc Nghiêu chẳng thể nào rời bỏ Hà Nhạc Chi được. Cậu như một gốc cây sắp héo tàn đi vì thiếu ánh nắng, sức sống cũng vơi dần.
Mặc dù Hàn Phương Trì không cho uống rượu, nhưng Chu Mộc Nghiêu vẫn uống say mèm.
Người khác biết cậu đang đau khổ, khuyên cậu hãy hướng về phía trước, nhưng Chu Mộc Nghiêu vẫn cứ nằm đó lắc đầu nguầy nguậy.
"Em chỉ cần Nhạc Chi thôi." Chu Mộc Nghiêu nói bằng giọng nghẹn ngào, như thể không thở nổi.
"Ai không biết còn tưởng Nhạc Chi làm gì mày, phụ lòng mày đấy." Tiếu Dao đối diện bật cười khẩy. Vốn dĩ gã nói chuyện đã sắc sảo, uống chút rượu giọng điệu lại càng thêm cay nghiệt hơn, "Mày muốn làm tra nam thì cũng đừng có bi luỵ như thế."
Bình thường hai người họ lúc nào cũng ầm ĩ, hễ gặp nhau là đấu khẩu nhưng thật ra quan hệ rất tốt, chơi gì cũng hợp nhau.
Gần đây họ không gặp nhau nhiều nhưng chỉ cần đụng mặt thì Tiêu Dao sẽ cà khịa cậu, Chu Mộc Nghiêu không cãi lại nữa, cứ như thể cậu đã mất hứng thú với tất cả mọi thứ, người cứ thơ thơ thẫn thẫn.
Chu Mộc Nghiêu vẫn nằm gục ở đó, Tiếu Dao lại nói: "Nhạc Chi dỗ mày như trẻ con nên mày nghĩ mình là baby thật đấy hả? Mày bảy hay tám tuổi vậy?"
Người bên cạnh khều vào đầu gối gã ra hiệu bảo đừng nói nữa.
Tiếu Dao lấy một điếu từ hộp thuốc của người bên cạnh, cắn vào rồi nói: "Nói mày là đứa con khờ khạo của cậu ấy thì mày nghĩ mình là con thật sao? Ngoài cha mày thì không ai chấp nhận mày đâu, huống chi cha mày còn không chấp nhận mày."
Tiếu Dao say khướt nói không thèm để tâm, bên cạnh có người "Suỵt", cảm thán: "Cái miệng của cậu cũng thật là..."
Hồi trước Chu Mộc Nghiêu vì yêu Hà Nhạc Chi mà sốc nổi công khai xu hướng tính dục của mình với gia đình, khiến cho cha cậu suốt bao năm nay không còn đoái hoài gì đến, lại còn đòi cắt đứt quan hệ với cậu. Thế nhưng giờ đây đến Hà Nhạc Chi cũng không còn bên cạnh cậu nữa.
Lời nói của Tiếu Dao mang đầy gai góc như đâm thẳng vào tim Chu Mộc Nghiêu.
Chu Mộc Nghiêu không phản bác lại mà chỉ ngồi đó im lặng nghe.
Có lẽ khi con người ta đã trưởng thành thì dường như việc "có gì nói nấy" cũng trở nên xa xỉ. Bạn bè chơi cùng với nhau rồi cùng trưởng thành qua từng năm tháng, ngoài mặt có vẻ như quan hệ vẫn vậy nhưng thật ra chỉ còn là thỉnh thoảng dùng cùng nhau vài bữa cơm. Lời nói càng trau chuốt thể diện hơn, xã giao dần trở nên khách sáo, những cái va chạm mâu thuẫn thời còn đi học đã không còn nữa.
Vì vậy những lời của Tiếu Dao dù thế nào cũng có đôi phần chân thật hơn. Dù là với ai thì cũng coi như là thật lòng.
Đây không phải lần đầu tiên Tiếu Dao mắng cậu, mùa đông năm ngoái còn có lần cãi nhau dữ dội hơn. Lần đó khi Chu Mộc Nghiêu say rượu thì đau khổ vô cùng, nói rằng cậu sợ mất Hà Nhạc Chi biết bao nhiêu.
Ban đầu Tiếu Dao nghĩ cậu lại đang lảm nhảm như mọi ngày, nhưng nghe một hồi cảm thấy không đúng, trừng mắt nhìn Chu Mộc Nghiêu rồi hỏi: "Mày nói thật đấy à?"
Chu Mộc Nghiêu nhìn gã, mắt đỏ hoe: "Em không muốn giấu Nhạc Chi nữa, anh Dao, em phải làm sao đây?"
Tiếu Dao ngẩn người trong suốt một phút, mắt mở to, miệng há hốc, nhìn chằm chằm Chu Mộc Nghiêu. Sau đó bất ngờ mắng: "Đ.éo mẹ cậu, Chu Mộc Nghiêu!"
Gã cầm lấy chai rượu đứng trên bàn trà chỉ vào cậu với giọng mũi đầy men say: "Đ.ệt bố nó."
Lần đó khi Hà Nhạc Chi đến đón Chu Mộc Nghiêu thì Tiếu Dao đã đi mất nên không có gặp mặt. Hà Nhạc Chi nghe người khác kể rằng hai người họ cãi nhau nhưng không để tâm, chỉ nói: "Bình thường thôi, hai người họ lần nào không cãi nhau đâu."
Đợi đến khi Tiếu Dao hết mắng, Chu Mộc Nghiêu quay đầu đi chỗ khác, vẫn gục xuống.
"Anh."
Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh, không uống rượu, cũng ít lên tiếng. Quả thật hôm nay đầu anh có hơi đau.
"Nhạc Chi ổn không?" Chu Mộc Nghiêu khẽ hỏi.
"Anh không biết." Hàn Phương Trì đáp.
"Anh với anh ấy còn liên lạc không?" Chu Mộc Nghiêu khẽ hỏi.
"Còn."
"Anh ấy trông có ổn không?" Chu Mộc Nghiêu lại hỏi, một giọt nước mắt từ khóe mi lăn dài vào tay áo mà cậu gối đầu lên, "Em nhớ anh ấy."
Hàn Phương Trì không trả lời cậu nữa.
Bất kể là khi nào thì Hà Nhạc Chi cũng sẽ tỏ ra ổn, hỏi vấn đề này thật sự chẳng có ý nghĩa gì.
"Anh, em chẳng còn gì nữa rồi." Chu Mộc Nghiêu nằm đó nói.
Cậu nói rất khẽ, chỉ có Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh mới nghe rõ, nếu Tiếu Dao ngồi đối diện nghe thấy chắc chắn gã sẽ bảo cậu đáng đời.
Hàn Phương Trì nói: "Không đến mức thế đâu."
Chu Mộc Nghiêu lại nói: "Không còn gì nữa rồi."
Hàn Phương Trì nhìn cậu một cái, hỏi: "Hà Nhạc Chi là tất cả sao?"
"Đúng vậy." Chu Mộc Nghiêu đáp.
Hàn Phương Trì không độc miệng như Tiếu Dao, anh luôn tương đối ôn hoà cũng không sắc sảo như gã. Từ lúc biết đi, Chu Mộc Nghiêu đã chạy theo sau gọi anh là "anh". Lúc nhỏ là một cậu bé đen đúa mập mạp vừa hiếu động vừa nghịch ngợm, có gì tốt cũng đều để dành chờ anh Phương Trì tan học cùng chơi.
Hàn Phương Trì là bạn thân, là anh trai và cũng là người đã thực sự cùng Chu Mộc Nghiêu lớn lên từ nhỏ.
Lúc này, Hàn Phương Trì hơi nghiêng người về phía trước, lại gần một chút, nhìn thẳng vào Chu Mộc Nghiêu bình tĩnh hỏi: "Vậy tại sao chuyện này lại xảy ra?"
Chu Mộc Nghiêu trống rỗng nhìn vào khoảng không, không thể nào trả lời được, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống.
"Anh, anh giúp em đi." Chu Mộc Nghiêu lại nói.
Hàn Phương Trì vì đau đầu nên tựa lưng vào ghế xoa trán, hỏi: "Anh giúp thế nào đây?"
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Hà Nhạc Chi đang cầm một chùm móc áo chuẩn bị treo đồ vừa giặt xong lên để phơi khô.
Nghe tiếng chuông, hắn quay lại lấy điện thoại.
Nhìn thấy tên "Phương Trì" trên màn hình, Hà Nhạc Chi thoáng ngạc nhiên nghĩ thầm: Mới thế đã ăn xong rồi sao?
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi nghe máy, bật loa ngoài để bên cạnh, "Có chuyện gì vậy?"
"Nhạc Chi." Giọng Chu Mộc Nghiêu từ đầu dây bên kia truyền qua điện thoại, động tác của Hà Nhạc Chi lập tức cứng ngắt.
Chu Mộc Nghiêu mang theo giọng mũi nặng nề, chất chứa sự van nài: "Em muốn gặp anh, chúng ta làm lành đi..."
Hà Nhạc Chi có thể nghe thấy tiếng người khác nói, thậm chí còn nghe có người đang khuyên hắn cho Tiểu Hắc một cơ hội.
Hắn lặng im nghe Chu Mộc Nghiêng gọi tên mình hết lần này đến lần khác, trong chất giọng ấy là nỗi buồn và phần tình cảm không cách nào giả được, câu nào cũng rất chân thành, ai nghe cũng mềm lòng vì nó.
"Cậu tự ngắt đi." Hà Nhạc Chi nói.
"Nhạc Chi." Chu Mộc Nghiêu nói, "Em không buông được."
Hà Nhạc Chi có thể tưởng tượng ra cả bàn tiệc đều đang nhìn Chu Mộc Nghiêu nghe cậu gọi điện thoại. Bất kể hắn có mặt hay không, có cắt đứt liên lạc hay không thì đến giờ phút này rồi hắn vẫn là đề tài trên bàn nhậu.
Cuộc gọi vẫn là do Hà Nhạc Chi ngắt, sau đó màn hình lại hiện lên cuộc gọi từ "Phương Trì", Hà Nhạc Chi để điện thoại tự tắt chuông rồi kéo số đó vào danh sách đen.
- --
"Đồng ý."
Hàn Phương Trì trả lời trước rồi nói thêm: "Mà ngày mai không được."
"Có việc à? Vậy để hôm khác." Hà Nhạc Chi nói.
Hôm đó Hà Nhạc Chi là người lái xe còn Hàn Phương Trì thì ngồi ở ghế phụ, anh tựa lưng vào ghế duỗi đôi chân dài của mình ra trông thoải mái vô cùng. Hà Nhạc Chi lái xe rất êm, trong xe còn thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ.
Sau một lúc im lặng, Hàn Phương Trì lên tiếng: "Phương Đồng đính hôn rồi, định ngày mai ăn mừng đấy."
Hà Nhạc Chi hơi bất ngờ quay đầu nhìn: "Phương Đồng đính hôn? Không phải đã đính hôn rồi sao?"
"Không, lần trước không phải cậu ta." Hàn Phương Trì đáp.
"Vậy tôi nhớ nhầm rồi, dạo đó tôi bận tăng ca đến mụ mị cả đầu óc." Hà Nhạc Chi nói, "Thôi các anh đi đi, rồi chúng ta hẹn lại sau."
Hàn Phương Trì "Ừm" một tiếng.
Trong xe lại rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, chỉ có ánh sáng từ đèn đường lướt qua lúc mờ lúc tỏ.
"Sợ cậu khó xử." Hàn Phương Trì phá vỡ sự im lặng trước, "Bọn họ biết cậu không muốn đi."
Hà Nhạc Chi gật gật đầu, ánh đèn đường phản chiếu vào mắt hắn, "Đúng là tôi sẽ không đi."
Phương Đồng là một trong những người bạn của họ, nhưng Hà Nhạc Chi lại không giao du nhiều với cậu ta, dù vậy thì họ cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi. Hồi trước khi Chu Mộc Nghiêu còn ở Bắc Kinh chưa về, những dịp cần xuất hiện thì Hà Nhạc Chi cơ bản đều có mặt.
Mặc dù bây giờ hắn đã không thể cùng Chu Mộc Nghiêu xuất hiện trước mặt nhiều người nữa, nhưng nói một cách khách quan thì cũng đã khá lâu rồi không còn ai tìm đến hắn ngoài Hàn Phương Trì cả.
Dường như sau khi một mối tình dài lâu chấm dứt thì những người bạn chung của họ cũng bị Hà Nhạc Chi cắt đứt liên lạc. Đây có lẽ là hệ quả tất yếu của việc kết thúc một mối tình vì họ thực sự thân thiết với Chu Mộc Nghiêu hơn.
Nhà của Phương Hàn Trì đã sắp đến, chỉ cần qua một ngã rẽ nữa sẽ tới nơi.
Hà Nhạc Chi cười nhẹ mà chẳng rõ lý do vì đâu.
Hàn Phương Trì nhìn hắn.
"Anh không sợ tôi khó xử à? Vậy mà vẫn tìm tôi đi chơi." Hà Nhạc Chi quay đầu nhìn anh, cười nói.
Hàn Phương Trì dời mắt đi, giọng vẫn điềm nhiên như thường: "Khó xử thì tự mà chịu đi chứ."
Đến khu chung cư, Hà Nhạc Chi dừng xe ở bên đường.
Hàn Phương Trì mở cửa, lúc chuẩn bị xuống xe thì nghe Hà Nhạc Chi nói: "Cảm ơn Phương Trì."
Hàn Phương Trì quay lại liếc nhìn hắn một cái cũng chẳng ư hử gì, chỉ đẩy cửa xuống xe: "Đi đây."
Nghĩ lại cũng thật thú vị, rõ ràng Hàn Phương Trì là người có quan hệ gần nhất với Chu Mộc Nghiêu nhưng cũng là người duy nhất còn liên lạc với Hà Nhạc Chi.
Chắc hẳn còn liên quan đến tính cách của Hàn Phương Trì. Trong ấn tượng của Hà Nhạc Chi, thật ra anh là người rất tinh tế, lúc nào cũng chăm sóc người khác một cách kín đáo vô cùng. Có lẽ vì anh còn có hai người em gái, đã quen với vai trò làm anh nên luôn mang trong mình phẩm chất của một người anh trai.
Hai lần gần đây mỗi khi anh gọi Hà Nhạc Chi ra ngoài đều gặp những người mà hắn hoàn toàn xa lạ, chẳng hề liên quan gì đến Chu Mộc Nghiêu cả. Cũng nhờ vậy mà hắn cũng không còn quá suy nghĩ đến mối quan hệ của anh và Chu Mộc Nghiêu nữa.
Còn Hàn Phương Trì thì lúc nào cũng giữ vẻ thoải mái nhẹ nhàng, khiến Hà Nhạc Chi có một cảm giác như "người nhà" vậy.
Vào buổi tiệc ngày chủ nhật, Hàn Phương Trì lại là người đến muộn nhất. Lúc bước vào vừa khéo nghe thấy Tiêu Dao nói một câu: "Mày có thể đừng làm mấy trò sống không nổi được không!"
"Ai sống không nổi?" Hàn Phương Trì tiếp lời.
Ai cũng nhao nhao lên chào hỏi, Hàn Phương Trì đáp: "Đau đầu nên ngủ một lúc, đến muộn rồi."
"Em cậu đấy," Tiếu Dao đứng dậy vẫy tay với Hàn Phương Trì, "Lại đây lại đây cái coi, cậu ngồi cạnh em trai bé bỏng của cậu đi, tôi thấy nó vật vã lắm rồi." Nói xong gã dịch sang ngồi chỗ trống đối diện.
Hàn Phương Trì ngồi xuống bên cạnh, Chu Mộc Nghiêu đang gục mặt lên bàn khẽ cất giọng gọi một tiếng "Anh."
"Bị loét miệng à?" Hàn Phương Trì nhìn vào khóe miệng cậu, ra hiệu, "Ngồi dậy để anh xem nào."
Chu Mộc Nghiêu ngoan ngoãn ngồi dậy, há miệng cho anh kiểm tra.
Hàn Phương Trì giữ cằm cậu hướng về phía ánh sáng, hỏi: "Bao lâu rồi?"
"Hai, ba ngày." Chu Mộc Nghiêu há miệng lúng túng nói, "Không sao đâu."
"Hôm nay đừng uống rượu nữa." Hàn Phương Trì buông cậu ra rồi trả lời.
Chu Mộc Nghiêu lại gục xuống bàn im lặng không nói gì nữa.
Từ khi Hà Nhạc Chi biến mất khỏi cuộc sống của Chu Mộc Nghiêu thì cậu ta cứ như thế này mãi. Suy sụp, chán chường, ánh mắt ảm đạm chứ không còn sáng ngời như trước kia nữa.
Ai cũng biết Chu Mộc Nghiêu chẳng thể nào rời bỏ Hà Nhạc Chi được. Cậu như một gốc cây sắp héo tàn đi vì thiếu ánh nắng, sức sống cũng vơi dần.
Mặc dù Hàn Phương Trì không cho uống rượu, nhưng Chu Mộc Nghiêu vẫn uống say mèm.
Người khác biết cậu đang đau khổ, khuyên cậu hãy hướng về phía trước, nhưng Chu Mộc Nghiêu vẫn cứ nằm đó lắc đầu nguầy nguậy.
"Em chỉ cần Nhạc Chi thôi." Chu Mộc Nghiêu nói bằng giọng nghẹn ngào, như thể không thở nổi.
"Ai không biết còn tưởng Nhạc Chi làm gì mày, phụ lòng mày đấy." Tiếu Dao đối diện bật cười khẩy. Vốn dĩ gã nói chuyện đã sắc sảo, uống chút rượu giọng điệu lại càng thêm cay nghiệt hơn, "Mày muốn làm tra nam thì cũng đừng có bi luỵ như thế."
Bình thường hai người họ lúc nào cũng ầm ĩ, hễ gặp nhau là đấu khẩu nhưng thật ra quan hệ rất tốt, chơi gì cũng hợp nhau.
Gần đây họ không gặp nhau nhiều nhưng chỉ cần đụng mặt thì Tiêu Dao sẽ cà khịa cậu, Chu Mộc Nghiêu không cãi lại nữa, cứ như thể cậu đã mất hứng thú với tất cả mọi thứ, người cứ thơ thơ thẫn thẫn.
Chu Mộc Nghiêu vẫn nằm gục ở đó, Tiếu Dao lại nói: "Nhạc Chi dỗ mày như trẻ con nên mày nghĩ mình là baby thật đấy hả? Mày bảy hay tám tuổi vậy?"
Người bên cạnh khều vào đầu gối gã ra hiệu bảo đừng nói nữa.
Tiếu Dao lấy một điếu từ hộp thuốc của người bên cạnh, cắn vào rồi nói: "Nói mày là đứa con khờ khạo của cậu ấy thì mày nghĩ mình là con thật sao? Ngoài cha mày thì không ai chấp nhận mày đâu, huống chi cha mày còn không chấp nhận mày."
Tiếu Dao say khướt nói không thèm để tâm, bên cạnh có người "Suỵt", cảm thán: "Cái miệng của cậu cũng thật là..."
Hồi trước Chu Mộc Nghiêu vì yêu Hà Nhạc Chi mà sốc nổi công khai xu hướng tính dục của mình với gia đình, khiến cho cha cậu suốt bao năm nay không còn đoái hoài gì đến, lại còn đòi cắt đứt quan hệ với cậu. Thế nhưng giờ đây đến Hà Nhạc Chi cũng không còn bên cạnh cậu nữa.
Lời nói của Tiếu Dao mang đầy gai góc như đâm thẳng vào tim Chu Mộc Nghiêu.
Chu Mộc Nghiêu không phản bác lại mà chỉ ngồi đó im lặng nghe.
Có lẽ khi con người ta đã trưởng thành thì dường như việc "có gì nói nấy" cũng trở nên xa xỉ. Bạn bè chơi cùng với nhau rồi cùng trưởng thành qua từng năm tháng, ngoài mặt có vẻ như quan hệ vẫn vậy nhưng thật ra chỉ còn là thỉnh thoảng dùng cùng nhau vài bữa cơm. Lời nói càng trau chuốt thể diện hơn, xã giao dần trở nên khách sáo, những cái va chạm mâu thuẫn thời còn đi học đã không còn nữa.
Vì vậy những lời của Tiếu Dao dù thế nào cũng có đôi phần chân thật hơn. Dù là với ai thì cũng coi như là thật lòng.
Đây không phải lần đầu tiên Tiếu Dao mắng cậu, mùa đông năm ngoái còn có lần cãi nhau dữ dội hơn. Lần đó khi Chu Mộc Nghiêu say rượu thì đau khổ vô cùng, nói rằng cậu sợ mất Hà Nhạc Chi biết bao nhiêu.
Ban đầu Tiếu Dao nghĩ cậu lại đang lảm nhảm như mọi ngày, nhưng nghe một hồi cảm thấy không đúng, trừng mắt nhìn Chu Mộc Nghiêu rồi hỏi: "Mày nói thật đấy à?"
Chu Mộc Nghiêu nhìn gã, mắt đỏ hoe: "Em không muốn giấu Nhạc Chi nữa, anh Dao, em phải làm sao đây?"
Tiếu Dao ngẩn người trong suốt một phút, mắt mở to, miệng há hốc, nhìn chằm chằm Chu Mộc Nghiêu. Sau đó bất ngờ mắng: "Đ.éo mẹ cậu, Chu Mộc Nghiêu!"
Gã cầm lấy chai rượu đứng trên bàn trà chỉ vào cậu với giọng mũi đầy men say: "Đ.ệt bố nó."
Lần đó khi Hà Nhạc Chi đến đón Chu Mộc Nghiêu thì Tiếu Dao đã đi mất nên không có gặp mặt. Hà Nhạc Chi nghe người khác kể rằng hai người họ cãi nhau nhưng không để tâm, chỉ nói: "Bình thường thôi, hai người họ lần nào không cãi nhau đâu."
Đợi đến khi Tiếu Dao hết mắng, Chu Mộc Nghiêu quay đầu đi chỗ khác, vẫn gục xuống.
"Anh."
Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh, không uống rượu, cũng ít lên tiếng. Quả thật hôm nay đầu anh có hơi đau.
"Nhạc Chi ổn không?" Chu Mộc Nghiêu khẽ hỏi.
"Anh không biết." Hàn Phương Trì đáp.
"Anh với anh ấy còn liên lạc không?" Chu Mộc Nghiêu khẽ hỏi.
"Còn."
"Anh ấy trông có ổn không?" Chu Mộc Nghiêu lại hỏi, một giọt nước mắt từ khóe mi lăn dài vào tay áo mà cậu gối đầu lên, "Em nhớ anh ấy."
Hàn Phương Trì không trả lời cậu nữa.
Bất kể là khi nào thì Hà Nhạc Chi cũng sẽ tỏ ra ổn, hỏi vấn đề này thật sự chẳng có ý nghĩa gì.
"Anh, em chẳng còn gì nữa rồi." Chu Mộc Nghiêu nằm đó nói.
Cậu nói rất khẽ, chỉ có Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh mới nghe rõ, nếu Tiếu Dao ngồi đối diện nghe thấy chắc chắn gã sẽ bảo cậu đáng đời.
Hàn Phương Trì nói: "Không đến mức thế đâu."
Chu Mộc Nghiêu lại nói: "Không còn gì nữa rồi."
Hàn Phương Trì nhìn cậu một cái, hỏi: "Hà Nhạc Chi là tất cả sao?"
"Đúng vậy." Chu Mộc Nghiêu đáp.
Hàn Phương Trì không độc miệng như Tiếu Dao, anh luôn tương đối ôn hoà cũng không sắc sảo như gã. Từ lúc biết đi, Chu Mộc Nghiêu đã chạy theo sau gọi anh là "anh". Lúc nhỏ là một cậu bé đen đúa mập mạp vừa hiếu động vừa nghịch ngợm, có gì tốt cũng đều để dành chờ anh Phương Trì tan học cùng chơi.
Hàn Phương Trì là bạn thân, là anh trai và cũng là người đã thực sự cùng Chu Mộc Nghiêu lớn lên từ nhỏ.
Lúc này, Hàn Phương Trì hơi nghiêng người về phía trước, lại gần một chút, nhìn thẳng vào Chu Mộc Nghiêu bình tĩnh hỏi: "Vậy tại sao chuyện này lại xảy ra?"
Chu Mộc Nghiêu trống rỗng nhìn vào khoảng không, không thể nào trả lời được, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống.
"Anh, anh giúp em đi." Chu Mộc Nghiêu lại nói.
Hàn Phương Trì vì đau đầu nên tựa lưng vào ghế xoa trán, hỏi: "Anh giúp thế nào đây?"
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Hà Nhạc Chi đang cầm một chùm móc áo chuẩn bị treo đồ vừa giặt xong lên để phơi khô.
Nghe tiếng chuông, hắn quay lại lấy điện thoại.
Nhìn thấy tên "Phương Trì" trên màn hình, Hà Nhạc Chi thoáng ngạc nhiên nghĩ thầm: Mới thế đã ăn xong rồi sao?
"Phương Trì." Hà Nhạc Chi nghe máy, bật loa ngoài để bên cạnh, "Có chuyện gì vậy?"
"Nhạc Chi." Giọng Chu Mộc Nghiêu từ đầu dây bên kia truyền qua điện thoại, động tác của Hà Nhạc Chi lập tức cứng ngắt.
Chu Mộc Nghiêu mang theo giọng mũi nặng nề, chất chứa sự van nài: "Em muốn gặp anh, chúng ta làm lành đi..."
Hà Nhạc Chi có thể nghe thấy tiếng người khác nói, thậm chí còn nghe có người đang khuyên hắn cho Tiểu Hắc một cơ hội.
Hắn lặng im nghe Chu Mộc Nghiêng gọi tên mình hết lần này đến lần khác, trong chất giọng ấy là nỗi buồn và phần tình cảm không cách nào giả được, câu nào cũng rất chân thành, ai nghe cũng mềm lòng vì nó.
"Cậu tự ngắt đi." Hà Nhạc Chi nói.
"Nhạc Chi." Chu Mộc Nghiêu nói, "Em không buông được."
Hà Nhạc Chi có thể tưởng tượng ra cả bàn tiệc đều đang nhìn Chu Mộc Nghiêu nghe cậu gọi điện thoại. Bất kể hắn có mặt hay không, có cắt đứt liên lạc hay không thì đến giờ phút này rồi hắn vẫn là đề tài trên bàn nhậu.
Cuộc gọi vẫn là do Hà Nhạc Chi ngắt, sau đó màn hình lại hiện lên cuộc gọi từ "Phương Trì", Hà Nhạc Chi để điện thoại tự tắt chuông rồi kéo số đó vào danh sách đen.