Vượt Rào - Kỷ Kinh
Chương 23: “Chúng ta cách thế giới của cậu ấy quá xa.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Khâu Mộng Trường tan làm, anh được Giang Dư Cần gọi tới văn phòng viện trưởng. Suốt cả một đường anh ôm bó hoa hồng từ toà nhà hành chính đi sang, tỉ lệ bị người ta quay sang nhìn cao chót vót. Trước khi vào văn phòng viện trưởng, anh còn cố tình đặt hoa ngoài cửa.
Khâu Mộng Trường gõ cửa, bên trong vọng ra: “Vào đi.”
“Viện trưởng.”
Giang Dư Cần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh một hồi, bỗng hỏi: “Có đối tượng rồi à?”
Khâu Mộng Trường bất đắc dĩ cười: “Sao đã truyền tới tai thầy rồi? Thầy nghe được phiên bản nào vậy?”
“Nhiều bản lắm.” Giang Dư Cần nhấp một ngụm trà: “Con gái nhà ai mà hành động mạnh bạo vậy?”
“Không phải con gái.” Khâu Mộng Trường không định giấu giếm chuyện này, hoa này là ai tặng thì nói người đó, không được khiến người khác hiểu lầm là con gái tặng.
Tay Giang Dư Cần cầm chén trà khựng lại, nâng mí mắt liếc anh một cái.
“Bạn con tặng.” Khâu Mộng Trường bảo.
Tuy Giang Dư Cần đã có tuổi nhưng chưa đến mức chưa từng nghe đến chuyện LGBT, chính trong nhà ông còn có thằng con trời đánh đã công khai rồi kia kìa. Bạn tặng, lại còn tặng hoa hồng, nói giảm nói tránh lắm thì bảo người ta là bạn, còn nói thẳng ra là người theo đuổi.
Khâu Mộng Trường có năng lực, tốt tính, còn được cái mã ngoài cũng đẹp, được người cùng giới có cảm tình chẳng có gì lạ.
Giang Dư Cần không phát biểu ý kiến, chỉ hỏi một câu: “Nay sinh nhật à?”
“Vâng.”
“Trải qua thế nào?”
“Tối tụ tập với bạn bè ở nhà ạ.”
Giang Dư Cần gật đầu, bảo: “Lát ghé nhà thầy, chỗ thầy có một bức tranh chữ. Cậu cầm về đi, ba cậu bảo muốn lấy. Mai thầy đi công tác, chưa biết bao giờ mới về.”
Khâu Mộng Trường cười bảo: “Người ở tận Châu Phi còn đòi thầy chữ nữa.”
“Lúc về nhớ gửi cho ba cậu.”
“Vâng, lát con qua.”
Tạm thời Giang Dư Cần chưa về được nên Khâu Mộng Trường về nhà ông trước. Ba Khâu Mộng Trường và Giang Dư Cần là bạn cũ. Lúc ba anh chưa tham gia đội hỗ trợ y tế Châu Phi, ông thường tới nhà Giang Dư Cần uống trà chơi cờ, thỉnh thoảng sẽ dắt anh theo, Giang Dư Cần cũng xem như nhìn anh lớn lên.
Nhà viện trưởng Giang ở trong một tòa tứ hợp viện*, bao năm nay vẫn chưa chuyển nhà. Khâu Mộng Trường cũng hiểu được điểm tốt của nơi này, nếu là anh anh cũng không nỡ bởi nơi này thanh tịnh, cũng rất có phong cách.
*Tứ hợp viện là một tổ hợp công trình, gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 dãy nhà được xây bao quanh sân vườn và nằm ở 4 hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.
Khâu Mộng Trường gõ cổng. Người mở cổng là một thanh niên có diện mạo anh tuấn. Gương mặt chàng thanh niên ấy rất giống viện trưởng Giang, có dáng vẻ trẻ trung, khí chất chững chạc.
Lúc trước anh từng nghe nói con trai viện trưởng ra nước ngoài du học đã về, có lẽ là người trước mặt này đây. Khâu Mộng Trường không còn nhớ lúc nhỏ đã từng gặp cậu con trai này chưa, chắc là gặp rồi nhưng không còn ấn tượng.
“Bác sĩ Khâu à?” Đối phương hỏi.
Khâu Mộng Trường ừ một tiếng: “Chào cậu.”
“Chữ ở trong, anh theo tôi vào lấy đi.” Đối phương nhường ra một con đường để Khâu Mộng Trường vào.
“Tiểu Khâu tới đấy à?”
Phu nhân viện trưởng Giang từ trong nhà bước ra.
Khâu Mộng Trường cười chào bà: “Cô, lâu rồi chưa tới, sân của cô lại đẹp hơn rồi, cô không trồng hồng leo nữa mà chuyển sang trồng cẩm tú cầu rồi ạ?”
“Đúng rồi, trồng lâu rồi, hồng leo không còn đẹp nữa.” Bà Giang giới thiệu với Khâu Mộng Trường: “Đây là con trai cô, Giang Mộ Bình, mới du học về, hai đứa con từng gặp nhau lúc nhỏ rồi đấy nhưng chắc là giờ không nhớ đâu.”
“Đúng là không nhớ thật.” Khâu Mộng Trường cười.
Khâu Mộng Trường đi theo Giang Mộ Bình tới phòng sách lấy chữ. Chữ đã được cuộn gọn đặt trong hộp. Giang Mộ Bình đưa hộp cho anh, bảo: “Ba tôi bảo nay sinh nhật anh nên bảo anh chọn một món đồ trong này mang đi, xem như quà sinh nhật.”
“Vậy sao được, viện trưởng khách sáo quá.”
Trên mặt đối phương lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Khách sáo với ông ấy làm gì.”
Khâu Mộng Trường ăn ngay nói thật: “Nơi này quả thật không có đồ tôi cần, tôi không thích học đòi văn vẻ như ba mình đâu.”
Nói xấu sau lưng ông ba mình dường như là chuyện rất được lũ con thích, đã nói xấu thì thôi đi, đằng này càng nói càng xấu hơn.
Giang Mộ Bình cười khẽ một tiếng: “Công nhận, tôi cũng thấy ba tôi văn nhã làm màu.”
Bà Giang từ ngoài bước vào: “Ba con mà nghe được câu này là lại om sòm tiếp bây giờ.”
“Con mới về có mấy hôm mà ba đã om sòm bao nhiêu lần rồi.” Giang Mộ Bình bảo.
“Biết tính ba con thế rồi con còn cứ cãi bằng được, không om sòm lên với con thì om sòm với ai.” Bà Giang vỗ lưng hắn một cái, “Đi, gọi Tư Tri xuống ăn cơm.”
Khâu Mộng Trường mang chữ về. Bà Giang biết hôm nay là sinh nhật anh nên cứ muốn tặng gì đó cho Khâu Mộng Trường. Anh không nhận gì cả, từ chối khéo ý tốt của người lớn.
Lưu Dục gọi điện tới, hỏi Khâu Mộng Trường sinh nhật hôm nay thế nào. Khâu Mộng Trường bảo tối nay đã hẹn bạn bè ăn cơm.
“Vẫn là mấy người quen cũ đấy à? Ở cùng mấy đứa đấy rồi thì thôi cô không qua làm phiền mấy đứa nữa. Tối cô dẫn Gia Gia qua một chuyến. Nó có quà cho cháu.”
“Không uổng công yêu thương nó, biết hiếu kính anh trai rồi đấy.”
“Cháu còn biết là anh nó à, cả ngày cứ lấy nó ra trêu trẻ con.”
“Nó là trẻ con thật chứ có phải giả đâu.”
Sau khi Khâu Mộng Trường về đến nhà không lâu, Hoàng Dương tới, trong tay hắn còn xách theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn. Chung Ngôn tới muộn hơn. Sau khi tan làm, y còn tới trung tâm thương mại mua quà sinh nhật.
Hoàng Dương vào phòng liền thấy hoa hồng trên bàn trà. Hắn qua xem, tấm tắc khen mấy câu: “Sếp Lương thật có mắt nhìn. Hồng này trông xịn sò hơn mấy loại hồng đỏ bình thường đấy nha.”
Chung Ngôn học theo ngôn ngữ mạng bảo: “Ông đừng có bên trọng bên khinh, hồng đỏ có nét đẹp của hồng đỏ.”
Hoàng Dương cười rất gợi đòn: “Cũng đúng, thời trẻ bác sĩ Chung theo đuổi người ta toàn tặng hồng đỏ đấy còn gì, mỗi tuần một bó, dỗ dành Chu Văn Hy đến nỗi đổ đứ đừ cơ mà.”
Chung Ngôn ném gối dựa vào hắn: “Có thể im dùm không?”
“Đùa tí gì căng.” Hoàng Dương ngồi xuống cạnh: “Chắc ông không còn tình cảm với Chu Văn Hy đâu nhỉ?”
Chung Ngôn nóng nảy, lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp.”
“Thôiiii, trông ông cũng được, có nhà, có xe, có của ăn của để, còn có công ăn việc làm đàng hoàng, sợ gì không kiếm được người tốt?”
Chung Ngôn đẩy hắn: “Cút cút cút, nấu cơm của ông đi.”
Khâu Mộng Trường lấy quà của Lương Đồng ra ngoài, mở hộp xem.
Chung Ngôn thò đầu sang, cau mày: “Chủ tịch tặng à?”
Khâu Mộng Trường ừ.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ. Chung Ngôn liếc một cái, bật ngón cái, bảo: “Một căn nhà vào tay.”
Khâu Mộng Trường đóng nắp lại. Chung Ngôn nhìn anh chằm chằm, đoạn bảo: “Chắc vẫn thấy nặng nề lắm hả.”
Khâu Mộng Trường nhìn y một cái. Chung Ngôn bảo: “Tôi có lời thật lòng muốn nói.”
Chung Ngôn bỗng im bặt. Khâu Mộng Trường hất cằm: “Ông nói đi.”
“Chúng ta cách thế giới của cậu ấy quá xa, không phải người cùng một tầng lớp. Không nói nhiều nữa… Ông tự quyết định đi, dù sao cũng là chuyện của ông.”
Lúc Khâu Mộng Trường tan làm, anh được Giang Dư Cần gọi tới văn phòng viện trưởng. Suốt cả một đường anh ôm bó hoa hồng từ toà nhà hành chính đi sang, tỉ lệ bị người ta quay sang nhìn cao chót vót. Trước khi vào văn phòng viện trưởng, anh còn cố tình đặt hoa ngoài cửa.
Khâu Mộng Trường gõ cửa, bên trong vọng ra: “Vào đi.”
“Viện trưởng.”
Giang Dư Cần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh một hồi, bỗng hỏi: “Có đối tượng rồi à?”
Khâu Mộng Trường bất đắc dĩ cười: “Sao đã truyền tới tai thầy rồi? Thầy nghe được phiên bản nào vậy?”
“Nhiều bản lắm.” Giang Dư Cần nhấp một ngụm trà: “Con gái nhà ai mà hành động mạnh bạo vậy?”
“Không phải con gái.” Khâu Mộng Trường không định giấu giếm chuyện này, hoa này là ai tặng thì nói người đó, không được khiến người khác hiểu lầm là con gái tặng.
Tay Giang Dư Cần cầm chén trà khựng lại, nâng mí mắt liếc anh một cái.
“Bạn con tặng.” Khâu Mộng Trường bảo.
Tuy Giang Dư Cần đã có tuổi nhưng chưa đến mức chưa từng nghe đến chuyện LGBT, chính trong nhà ông còn có thằng con trời đánh đã công khai rồi kia kìa. Bạn tặng, lại còn tặng hoa hồng, nói giảm nói tránh lắm thì bảo người ta là bạn, còn nói thẳng ra là người theo đuổi.
Khâu Mộng Trường có năng lực, tốt tính, còn được cái mã ngoài cũng đẹp, được người cùng giới có cảm tình chẳng có gì lạ.
Giang Dư Cần không phát biểu ý kiến, chỉ hỏi một câu: “Nay sinh nhật à?”
“Vâng.”
“Trải qua thế nào?”
“Tối tụ tập với bạn bè ở nhà ạ.”
Giang Dư Cần gật đầu, bảo: “Lát ghé nhà thầy, chỗ thầy có một bức tranh chữ. Cậu cầm về đi, ba cậu bảo muốn lấy. Mai thầy đi công tác, chưa biết bao giờ mới về.”
Khâu Mộng Trường cười bảo: “Người ở tận Châu Phi còn đòi thầy chữ nữa.”
“Lúc về nhớ gửi cho ba cậu.”
“Vâng, lát con qua.”
Tạm thời Giang Dư Cần chưa về được nên Khâu Mộng Trường về nhà ông trước. Ba Khâu Mộng Trường và Giang Dư Cần là bạn cũ. Lúc ba anh chưa tham gia đội hỗ trợ y tế Châu Phi, ông thường tới nhà Giang Dư Cần uống trà chơi cờ, thỉnh thoảng sẽ dắt anh theo, Giang Dư Cần cũng xem như nhìn anh lớn lên.
Nhà viện trưởng Giang ở trong một tòa tứ hợp viện*, bao năm nay vẫn chưa chuyển nhà. Khâu Mộng Trường cũng hiểu được điểm tốt của nơi này, nếu là anh anh cũng không nỡ bởi nơi này thanh tịnh, cũng rất có phong cách.
*Tứ hợp viện là một tổ hợp công trình, gồm 1 sân vườn nằm ở trung tâm, 4 dãy nhà được xây bao quanh sân vườn và nằm ở 4 hướng Đông – Tây – Nam – Bắc.
Khâu Mộng Trường gõ cổng. Người mở cổng là một thanh niên có diện mạo anh tuấn. Gương mặt chàng thanh niên ấy rất giống viện trưởng Giang, có dáng vẻ trẻ trung, khí chất chững chạc.
Lúc trước anh từng nghe nói con trai viện trưởng ra nước ngoài du học đã về, có lẽ là người trước mặt này đây. Khâu Mộng Trường không còn nhớ lúc nhỏ đã từng gặp cậu con trai này chưa, chắc là gặp rồi nhưng không còn ấn tượng.
“Bác sĩ Khâu à?” Đối phương hỏi.
Khâu Mộng Trường ừ một tiếng: “Chào cậu.”
“Chữ ở trong, anh theo tôi vào lấy đi.” Đối phương nhường ra một con đường để Khâu Mộng Trường vào.
“Tiểu Khâu tới đấy à?”
Phu nhân viện trưởng Giang từ trong nhà bước ra.
Khâu Mộng Trường cười chào bà: “Cô, lâu rồi chưa tới, sân của cô lại đẹp hơn rồi, cô không trồng hồng leo nữa mà chuyển sang trồng cẩm tú cầu rồi ạ?”
“Đúng rồi, trồng lâu rồi, hồng leo không còn đẹp nữa.” Bà Giang giới thiệu với Khâu Mộng Trường: “Đây là con trai cô, Giang Mộ Bình, mới du học về, hai đứa con từng gặp nhau lúc nhỏ rồi đấy nhưng chắc là giờ không nhớ đâu.”
“Đúng là không nhớ thật.” Khâu Mộng Trường cười.
Khâu Mộng Trường đi theo Giang Mộ Bình tới phòng sách lấy chữ. Chữ đã được cuộn gọn đặt trong hộp. Giang Mộ Bình đưa hộp cho anh, bảo: “Ba tôi bảo nay sinh nhật anh nên bảo anh chọn một món đồ trong này mang đi, xem như quà sinh nhật.”
“Vậy sao được, viện trưởng khách sáo quá.”
Trên mặt đối phương lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Khách sáo với ông ấy làm gì.”
Khâu Mộng Trường ăn ngay nói thật: “Nơi này quả thật không có đồ tôi cần, tôi không thích học đòi văn vẻ như ba mình đâu.”
Nói xấu sau lưng ông ba mình dường như là chuyện rất được lũ con thích, đã nói xấu thì thôi đi, đằng này càng nói càng xấu hơn.
Giang Mộ Bình cười khẽ một tiếng: “Công nhận, tôi cũng thấy ba tôi văn nhã làm màu.”
Bà Giang từ ngoài bước vào: “Ba con mà nghe được câu này là lại om sòm tiếp bây giờ.”
“Con mới về có mấy hôm mà ba đã om sòm bao nhiêu lần rồi.” Giang Mộ Bình bảo.
“Biết tính ba con thế rồi con còn cứ cãi bằng được, không om sòm lên với con thì om sòm với ai.” Bà Giang vỗ lưng hắn một cái, “Đi, gọi Tư Tri xuống ăn cơm.”
Khâu Mộng Trường mang chữ về. Bà Giang biết hôm nay là sinh nhật anh nên cứ muốn tặng gì đó cho Khâu Mộng Trường. Anh không nhận gì cả, từ chối khéo ý tốt của người lớn.
Lưu Dục gọi điện tới, hỏi Khâu Mộng Trường sinh nhật hôm nay thế nào. Khâu Mộng Trường bảo tối nay đã hẹn bạn bè ăn cơm.
“Vẫn là mấy người quen cũ đấy à? Ở cùng mấy đứa đấy rồi thì thôi cô không qua làm phiền mấy đứa nữa. Tối cô dẫn Gia Gia qua một chuyến. Nó có quà cho cháu.”
“Không uổng công yêu thương nó, biết hiếu kính anh trai rồi đấy.”
“Cháu còn biết là anh nó à, cả ngày cứ lấy nó ra trêu trẻ con.”
“Nó là trẻ con thật chứ có phải giả đâu.”
Sau khi Khâu Mộng Trường về đến nhà không lâu, Hoàng Dương tới, trong tay hắn còn xách theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn. Chung Ngôn tới muộn hơn. Sau khi tan làm, y còn tới trung tâm thương mại mua quà sinh nhật.
Hoàng Dương vào phòng liền thấy hoa hồng trên bàn trà. Hắn qua xem, tấm tắc khen mấy câu: “Sếp Lương thật có mắt nhìn. Hồng này trông xịn sò hơn mấy loại hồng đỏ bình thường đấy nha.”
Chung Ngôn học theo ngôn ngữ mạng bảo: “Ông đừng có bên trọng bên khinh, hồng đỏ có nét đẹp của hồng đỏ.”
Hoàng Dương cười rất gợi đòn: “Cũng đúng, thời trẻ bác sĩ Chung theo đuổi người ta toàn tặng hồng đỏ đấy còn gì, mỗi tuần một bó, dỗ dành Chu Văn Hy đến nỗi đổ đứ đừ cơ mà.”
Chung Ngôn ném gối dựa vào hắn: “Có thể im dùm không?”
“Đùa tí gì căng.” Hoàng Dương ngồi xuống cạnh: “Chắc ông không còn tình cảm với Chu Văn Hy đâu nhỉ?”
Chung Ngôn nóng nảy, lạnh lùng nói: “Mẹ kiếp.”
“Thôiiii, trông ông cũng được, có nhà, có xe, có của ăn của để, còn có công ăn việc làm đàng hoàng, sợ gì không kiếm được người tốt?”
Chung Ngôn đẩy hắn: “Cút cút cút, nấu cơm của ông đi.”
Khâu Mộng Trường lấy quà của Lương Đồng ra ngoài, mở hộp xem.
Chung Ngôn thò đầu sang, cau mày: “Chủ tịch tặng à?”
Khâu Mộng Trường ừ.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ. Chung Ngôn liếc một cái, bật ngón cái, bảo: “Một căn nhà vào tay.”
Khâu Mộng Trường đóng nắp lại. Chung Ngôn nhìn anh chằm chằm, đoạn bảo: “Chắc vẫn thấy nặng nề lắm hả.”
Khâu Mộng Trường nhìn y một cái. Chung Ngôn bảo: “Tôi có lời thật lòng muốn nói.”
Chung Ngôn bỗng im bặt. Khâu Mộng Trường hất cằm: “Ông nói đi.”
“Chúng ta cách thế giới của cậu ấy quá xa, không phải người cùng một tầng lớp. Không nói nhiều nữa… Ông tự quyết định đi, dù sao cũng là chuyện của ông.”