Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 24: C24: Hai người này là ai
"Đó là một câu chuyện dài." Lâm Phong thở dài một hơi.
"Không sao, đã về rồi thì cứ sống thật tốt đi, có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với tôi."
Âu Dương Tu cũng không hỏi kỹ mà chỉ vỗ bả vai Lâm Phong giống như trước đây, tỏ rõ đã hiểu hết rồi.
"Ừm" Mũi Lâm Phong bỗng hơi đau nhức. Một ngày làm thầy, cả đời làm ba!
Sau khi ba mẹ qua đời, ông lão trước mặt anh đây cũng giống như người lớn duy nhất của anh.
Lâm Phong anh có thể không quan tâm tới thái độ của tất cả mọi người, duy chỉ có một số ít người là anh cực kỳ quan tâm.
"Hai người này là ai?"
Lúc này Âu Dương Tu mới nhìn về phía Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả ở bên cạnh.
Lâm Phong vừa cười vừa nói: "Đây là em gái em và bạn cùng lớp của con bé."
"Tiểu Dao, đây là thầy chủ nhiệm trước đây của anh, là người thầy tốt nhất của anh."
Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, cực kỳ ngoan ngoãn nói:
"Chào thầy u Dương ạ!"
"Chào thầy u Dương ạt!"
"Chào hai đứa!"
Âu Dương Tu nhẹ nhàng gật đầu, nở một nụ cười rất đỗi hiền hậu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Vân Cảnh Sơ thoáng qua một chút bất mãn, cảm thấy thầy chủ nhiệm thật bất công!
Năm ấy thì thiên vị Lâm Phong!
Bây giờ Lâm Phong đã lăn lộn thành ra thế này rồi mà thái độ của ông ấy vẫn còn tốt như thết
Vì sao chứ? Vân Cảnh Sơ tôi có thua kém Lâm Phong chỗ nào?. Bạ? đa?g đọc t?u?ệ? tại == T ? ? ? T ? ? Y Ệ N.?? ==
Giờ đây tôi là tổng giám đốc công ty niêm yết, là thiếu niên xuất chúng của thành phố Kim Lăng, là sinh viên ưu tú của trường!
Tôi có khối tài sản gần một tỷ, có vô số xe sang biệt thự đứng tên mình. Tên Lâm Phong đó thì có cái gì?
Ngoài việc hơi đẹp trai một chút ra thì có chỗ nào tốt hơn Vân Cảnh Sơ tôi? Nghĩ đến đây, Vân Cảnh Sơ thở hắt ra, nói:
"Thầy u Dương, em nghĩ là bạn học cũ khó lắm mới gặp lại nhau được, nên muốn mời Lâm Phong cùng ăn bữa cơm, nhưng cậu ta lại không vui vẻ mấy."
"Vậy sao?" Âu Dương Tu nhíu mày sau đó nhìn Lâm Phong, nói với anh:
"Tiểu Phong, đã mười năm không gặp rồi, nhân dịp này chúng ta cùng nói chuyện tâm sự, thầy cũng có vài lời muốn nói với cậu!"
"Vâng!”
Lần này thì Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu, không hề từ chối.
Chẳng bao lâu sau.
Một nhóm người đã tới phòng riêng tên là phòng Đế Vương tại tầng cao nhất của Xuyên Tương Các.
Phòng riêng này quả không hổ danh là phòng riêng xa hoa bậc nhất Xuyên Tương Các, diện tích khoảng chừng gần trăm mét vuông, có đủ các loại trang thiết
bị, chỉ riêng nhân viên phục vụ đã có tới năm người!
Có thể nói, cho dù không gọi gì thì chỉ cần đặt một phòng riêng thế này thôi cũng tốn vài nghìn rồi!
"Còn một vài người chưa tới, mọi người cứ ngồi xuống trò chuyện một lát trước đi."
Vân Cảnh Sơ mang dáng vẻ như chủ tiệc, cười chào hỏi mời mấy vị lãnh đạo trường ngồi xuống.
Mấy vị lãnh đạo trường nhao nhao ngồi vây quanh Vân Cảnh Sơ, nói vài lời hay ý đẹp.
Lâm Phong cũng nghe ra được một vài thông tin từ những lời này.
Đại học Kim Lăng đang xây dựng một học viện độc lập mới ở vùng ngoại ô thành phố, chỉ phí công trình ước chừng khoảng hơn hai trăm triệu, thế mà bây giờ vẫn không đủ tiền, còn thiếu khoảng hơn ba nghìn vạn, cho nên họ hy vọng Vân Cảnh Sơ có thể tài trợ một khoản.
"Cái gì mà tài trợ một khoản chứ ạ? Như vậy chẳng phải là đang sỉ nhục em sao? Là một thành viên của đại học Kim Lăng, chỉ có hơn ba nghìn vạn thôi, Vân Cảnh Sơ em có thể chỉ được!"
Vân Cảnh Sơ nói rất hào phóng.
"Giám đốc Vân hào sảng!"
"Ha ha... Tôi biết ngay nói với giám đốc Vân chuyện này là sẽ không thành vấn đề mài"
"Trường chúng ta sản sinh ra một học sinh giỏi thật đấy!"
Do Vương Thiên Cao dẫn đầu, mấy vị lãnh đạo trường học nhao nhao vừa cười vừa nói.
Ánh mắt của Triệu Song Nhi ở bên cạnh khi nhìn về phía Vân Cảnh Sơ cũng tràn đầy sự kỳ dị.
Hơn ba nghìn vạn cũng không phải là một con số nhỏ!
Có thể đưa ra nhiều tiền mặt như thế chỉ trong một lần, đủ để thấy thực lực hiện tại của Vân Cảnh Sơ mạnh cỡ nào!
Trước đây Vân Cảnh Sơ theo đuổi cô ta, cô ta cứ do dự lưỡng lự, định quan sát nhiều thêm chút.
Bây giờ thấy cảnh này, cô ta cảm thấy mình có thể thử qua lại với Vân Cảnh Sơ xem sao.