Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 7: Chẳng lẽ còn muốn hắn tự mình đến nói với ngươi tin hắn qua đời sao?
Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn lướt qua Phật Tịch, thấy mặt nàng không cảm xúc ngồi đó. Nếu như không phải nghe được tiếng lòng của nàng, thật sự không ngờ giờ phút này nàng sẽ nói ra những lời này.
Ninh Nhàn Uyển thẹn thùng cười một tiếng, cúi đầu vén tóc của mình: "Vương gia lại trêu ghẹo thần nữ rồi."
Lúc ngẩng đầu thấy Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, ánh mắt thay đổi đưa chén trà đến, dịu dàng quan tâm nói: "Vương gia, nước trà nguội rồi."
Bắc Minh Thần dời mắt, nhận chén trà.
[Buồn nôn quá, thổi lâu như vậy chắc chắn nước bọt đã phun vào đó cả rồi. Dường như vừa rồi nàng ta còn gãi đầu, chắc chắn gàu cũng rơi vào nước trà.]
Bắc Minh Thần nhìn nước trà gần trong gang tấc, dường như thấy được nước bọt văng tung tóe trong đó, khóe miệng hơi co giật đặt chén trà xuống.
Ninh Nhàn Uyển khó hiểu: "Sao vương gia lại không uống?"
"Tạm thời bổn vương không khát."
Hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Nhàn Uyển, dường như nhìn thấy gàu trên tóc nàng ta, nhích về phía sau: "Đến Thần vương phủ có chuyện gì?"
Ninh Nhàn Uyển giơ khăn lên, lòng đau như cắt nói: "Nghe nói bệnh cũ của vương gia tái phát nên đặc biệt đến thăm viếng."
Bắc Minh Thần còn chưa nói chuyện đã nghe thấy tiếng lòng c.h.ế.t tiệt của Phật Tịch.
[Nói hay ghê, vỗ tay, Ninh phủ và Thần vương phủ cách nhau nghìn dặm xa xôi, cần ba ngày mới đi đến được.]
Ánh mắt của Bắc Minh Thần không hề thay đổi, khẽ nói: "Bổn vương không sao."
Ninh Nhàn Uyển hơi nhíu mày, nàng ta đã nói vậy mà sao vương gia không tiếp lời?
Bắc Minh Thần dời mắt đối đầu với Phật Tịch, thấy nàng ngồi ở một bên hơi không đành lòng, khẽ hé môi mỏng: "Sao vương phi không nói gì cả?"
Đột nhiên Phật Tịch bị gọi tên: "?"
Nàng mỉm cười ngẩng đầu, giọng nói êm dịu: "Ta đang nghe hai người nói chuyện."
Ninh Nhàn Uyển chậm chạp xoay người, dùng khăn tay che miệng lại, kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ, Uyển Nhi mới để ý đến tỷ. Uyển Nhi chỉ quá lo lắng cho vương gia, tin rằng tỷ tỷ sẽ không tức giận."
Phật Tịch nhìn sang, mỉm cười nói: "Sao có thể chứ."
[Bấm ngón tay tính toán, Ninh Nhàn Uyển sắp mù rồi.]
Ninh Nhàn Uyển ngậm miệng, bật cười khanh khách.
Phật Tịch có vẻ mặt một lời khó nói hết.
[Cười thì cười đi, còn che miệng, chẳng lẽ Ninh Nhàn Uyển bị hôi miệng?]
Ninh Nhàn Uyển đặt khăn xuống, nói với Bắc Minh Thần: "Tỷ tỷ tốt quá, vương gia cưới được vương phi như tỷ tỷ đúng là may mắn."
Bắc Minh Thần khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Phật Tịch, lại nhìn Ninh Nhàn Uyển ở trước mặt.
Không biết sao hôm nay hắn cảm thấy Ninh Nhàn Uyển làm gì cũng bẩn. Song, khi nhìn kỹ lại, dường như tiếng lòng của Phật Tịch làm ảnh hưởng đến hắn.
Phật Tịch cười lạnh một tiếng.
[Còn không tốt được à, còn có ai có thể giống ta, mặt không đổi sắc nhìn phu quân của mình hẹn hò với nữ nhân khác.]
Đột nhiên nàng hiểu được vì sao cuối cùng nguyên chủ lại hắc hóa, cả ngày nhìn phu quân của mình lụy người khác, có thể không oán hận sao?
[Nam nhân cặn bã, không thích thì đừng cưới chứ.]
[Đúng là muốn tiễn ngươi đi cách xa nghìn dặm.]
Bắc Minh Thần vốn hơi tức giận, đột nhiên nghe thấy hai câu tiếng lòng này, hắn kìm nén cơn giận xuống.
Hắn và Phật Tịch thành hôn đúng là xen lẫn tâm tư.
Phật Tịch gả cho người chẳng lành như hắn đúng là chịu ấm ức.
Ninh Nhàn Uyển bất mãn với phản ứng của Bắc Minh Thần, ngón tay chạm vào khăn tay khẽ quẹt qua mũi, hâm mộ nói: "Hi vọng phu quân sau này của Uyển Nhi cũng giống vương gia."
Phật Tịch nhìn sang, thấy ánh mắt Ninh Nhàn Uyển sáng lấp lánh nhìn Bắc Minh Thần, chỉ thiếu chút nữa nói hi vọng phu quân tương lai của Uyển Nhi chính là vương gia.
[Mẹ bà, ngươi thích thì mang đi di.]
[Xem ta là người vô hình à?]